Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
Chương 16: Cho hắn quỳ mấy ngày
Trì Linh
06/03/2021
Bạch Đồ sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Có thai?
Sao y có thể có thai?
Nữ tử thấy sắc mặt y không hợp, lo lắng hỏi:"Công tử? Ngươi làm sao vậy?"
Bạch Đồ chợt hoàn hồn:"Không, không sao. Cô nương mới vừa nói ta.. có thai là thật sao? Có phải chẩn lầm không?"
"Công tử nói thế nào ấy, y quán chúng ta chẩn bệnh qua không ít song nhi, có phải hỉ mạch không sao có thể không nhìn ra?"
Bạch Đồ:" Nhưng ta không phải..."
Nữ tử:"Ta hỏi ngươi, có phải gần đây ngươi luôn cảm thấy uể oải buồn ngủ, còn thường nôn mửa đúng không?"
Bạch Đồ cúi đầu không trả lời.
"Ta đoán một lần là có." Nữ tử cười:"Công tử đừng lo, lúc song nhi mang thai phản ứng xác thực so với nữ tử bình thường sớm hơn, phản ứng cũng lớn hơn. Chỉ là thân thể công tử tốt, chỉ cần đừng làm lụng vất vả, sẽ không có gì đáng ngại."
"Chỉ là đây là lần đầu tiên thấy song nhi mà mơ mơ hồ hồ như ngươi, mang thai lâu như vậy sao lại không phát hiện chứ?" Nữ tử lắc đầu lẩm bẩm:"Xem y phục công tử đắt tiền, hẳn là thế gia. Phu quân nhà ngươi cũng thật là, vậy mà hoàn toàn không chú ý tới thân thể ngươi, còn mặc kệ ngươi ngủ bên đường, thật đáng đánh."
Nữ tử đang lải nhải, bên ngoài có người gọi nàng. Nữ tử trả lời "Tới", quay đầu nói với Bạch Đồ:"Công tử nằm xuống nghỉ một lát đi, chút nữa ta sẽ phái hỏa kế trong điếm đưa ngươi về."
Bạch Đồ nhất thời phiền loạn, không đợi y trả lời, nữ tử đã vén màn ra cửa.
Bên trong lần nữa an tĩnh, Bạch Đồ ngồi trên giường nhỏ, mờ mịt cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình.
Sao có thể chứ, y rõ ràng không phải là...
Lòng bàn tay Bạch Đồ ngưng tụ Linh Lực, bao trùm Linh Lực trên bụng đi vào cơ thể, y nghe thấy âm thanh mạch đập mỏng manh đến khó mà phát hiện.
Đông, đông, đông....
Bạch Đồ chợt thu tay, ngực phầp phồng.
Y ngửa mặt nằm xuống giường, cứng ngắc hồi lâu, khổ não nỉ non:"Sao... như vậy a."
Thảo nào khoảng thời gian này y vẫn luôn cảm thấy không khỏe, như vậy cũng có thể nói thông.
Chỉ là... Nên làm gì bây giờ.
Trong thế giới này, một bộ phận nam tử có thể mang thai nhưng dù sao cũng là thiểu số, hơn nữa nam tử muốn thụ thai cũng không dễ dàng. Nào có như y, một lần..
Chết cái người đó lại là đồ đệ y.
Bạch Đồ nằm trên giường một lúc, đứng dậy ra ngoài. Nữ tử kia đang bận rộn trong y quán, thấy y đi ra, hỏi:"Công tử phải đi, cần hỏa kế đưa ngươi trở về không?"
"Không cần." Bạch Đồ thấp giọng nói:"Đa tạ cô nương, tự ta đi là tốt rồi."
Y nói, đi ra ngoài cửa.
Còn chưa ra khỏi y quán, cô nương kia đột nhiên gọi lại:"Công tử."
Nữ tử đuổi theo, đưa cho y một cây dù:"Bên ngoài vẫn còn mưa, ngươi cầm đi."
"Không cần...."
Bạch Đồ đang muốn cự tuyệt, nữ tử kín đáo đưa dù cho y, cười:"Mau cầm đi, hiện tại công tử không giống trước, không lo lắng cho mình cũng phải lo lắng cho tiểu bảo bảo trong bụng."
Bạch Đồ ngây người, mím môi:"Đa tạ."
Mưa không ngừng, Bạch Đồ cầm dù chậm rãi đi trên đường. Dần bớt mưa, người đi trên đường đi lại vội vội vàng vàng, trong thành rơi vào màn mưa mưa bụi.
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau:"Tiên Tôn! thì ra người ở đây."
Bạch Đồ quay đầu.
Cảnh Ngạn chạy chậm tới trước mặt Bạch Đồ nói:"Tiên Tôn, người một đêm không về, Vân sư huynh đang tìm người khắp nơi. Thấy người thực sự quá tốt, ta phải đi nói cho Vân sư huynh."
"Chờ đã." Bạch Đồ gọi hắn lại, hơi chần chờ:"Trước đừng nói cho hắn biết ta ở đây."
"Tiên Tôn, là sao?" Cảnh Ngạn nói:"Vân sư huynh cũng đến nửa đêm mới về, trở lại đã tìm người khắp nơi. Người.. và Vân sư huynh cãi nhau sao?"
"Không có gì." Bạch Đồ cũng không giải thích, dặn dò:"Cảnh Ngạn, chính sự quan trọng. Các ngươi hiện tại lập tức trở về Thiên Diễn Tông, báo cáo phát hiện ở chỗ này cho chưởng môn, để bọn họ sớm phòng bị."
Cảnh Ngạn nghi ngờ:"Tiên Tôn, người không cùng chúng ta trở về sao?"
Bạch Đồ:"Ta... trước không được, ngươi đi đi."
Cảnh Ngạc há miệng như muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ:"Vâng", nhanh chóng rời đi.
Bạch Đồ thở phào, đang định tiếp tục, khóe mắt đột nhiên thấy thân ảnh quen thuộc. Vân Dã đang đi tới đây, hắn không che dù, tóc bị nước mưa thấm ướt, nhìn qua có phần chật vật.
Bạch Đồ chợt thu hồi ánh mắt, không chút suy nghĩ, lập tức gọi kiếm hóa thành ảnh kiếm biến mất trong màn mưa.
Cảm nhận được kiếm ý quen thuộc, Vân Dã ngẩng đầu khẽ nhíu mày.
Vô Nhai Cốc.
Ánh sáng mặt trời vừa vặn, tiếng đàn vang vọng trong vách núi. Tuân Dịch nửa nằm trong lương định bên vách núi, tay cầm bầu rượu uống một ngụm, híp mắt nhìn người khãy đàn trong đình.
Đột nhiên, Bùi Nhiễm dừng tay, tiếng đàn tạm ngừng.
Tuân Dịch như có cảm giác, quay đầu về phía sau lưng, Bạch Đồ đứng bên ngoài gật đầu với hắn:"Sư huynh."
"Ngươi còn nhớ tới xem ta?" Tuân Dịch cong môi, đang định nói cái gì, lại thấy bước chân Bạch Đồ lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Bùi Nhiễm nhanh chóng tới đỡ Bạch Đồ.
Bùi Nhiễm kêu:"Tiên Tôn?"
"Ta..." Bạch Đồ há miệng, cái gì cũng không nói ra. Y ngự không mà tới, bay cực nhanh, lúc đáp xuống mới phát giác vô cùng uể oải. Cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, trước mắt y tối sầm nhanh chóng mất ý thứ.
Bạch Đồ trong lúc mơ mơ màng màng ngủ say rơi vào một mộng cảnh kỳ quái.
Y đứng dậy mở cửa, một thân ảnh nho nhỏ nhào vào lòng.
Đó là một hài tử chưa tới ba tuổi, bước đi lắc lư, da vô cùng trắng, mềm mại như bánh bao ngọc.
Bánh bao nhỏ mở miệng, thanh âm giòn giả:"Cha, cuối cùng người cũng tỉnh..."
Bạch Đồ vô thức ôm bánh bao nhỏ mềm mại, há miệng, không đợi y nói gì, thân ảnh nho nhỏ đột nhiên sáng lên, hóa thành một ấu thỏ mềm mại nhung nhung nằm trong lòng bàn tay Bạch Đồ.
Ấu thỏ vô cùng giống nguyên hình của Bạch Đồ, chỉ là lông tơ biến thành màu xám bạc, đôi mắt đen sáng rực, ngây thơ ngửa đầu nhìn y.
Đáng yêu kinh khủng.
Bạch Đồ nhéo nhéo tai ấu thỏ, ấu thỏ thoải mái lộn mèo trên tay y, lộ ra cái bụng mềm mại.
Khóe miệng Bạch Đồ cong lên.
Đột nhiên ngoài cửa lần nữa truyền tới tiếng động.
Một đám ấu thỏ nhảy vào, vây bên chân Bạch Đồ, nóng lòng nhảy lên người y, không ít đứa còn kéo vạt áo y muốn leo lên.
"Cha ôm... cha ôm...."
"Chờ chút, mấy đứa..."
Bạch Đồ hoảng sợ lui về phía sau nửa bước, luống cuống nhìn chằm chằm ổ lông.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Vân Dã một thân vải thô đi vào, đặt cuốc trên vai, giáo huấn:"Đám ranh con đều tới đây cho phụ thân, cha mấy đứa thân thể không tốt, đừng làm rộn."
Một nhóm lông ngoan ngoãn rời Bạch Đồ, Vân Dã cẩn thận vượt qua đám ấu thỏ, đi tới bên cạnh Bạch Đồ, vô cùng ôn nhu lại tự nhiên hôn lên trán y.
Vân Dã:"Nghỉ ngơi tốt sao, sư tôn?"
Bạch Đồ bật dậy lại phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường mềm mại. Đây là một gian tẩm điện, ánh sáng mờ ám, trên bàn đốt an thần huân hương, Bạch Đồ nhắm mắt, trước mắt vẫn hiện lên tiểu trúc phòng trong mộng.
"Tỉnh?" Thanh âm từ Tuân Dịch kéo Bạch Đồ ra khỏi suy nghĩ, Bạch Đồ quay qua nhìn, Tuân Dịch bưng chén thuốc vào đặt ở đầu giường:"Cho ngươi chén dược an thần, chút nữa uống."
Bạch Đồ nói:"Đa tạ sư huynh."
Tuân Dịch lười biếng dựa vào ghế bên giường, hỏi:"Ngươi bị làm sao?"
"Ta không sao..."
"Không sao sẽ đột nhiên té xỉu? Không sao..." Tuân Dịch tạm ngừng nhướng mày nhìn y:"Lỗ tai cũng không giấu được?"
Bạch Đồ sững sờ, vội vàng đưa tay sờ.
Đôi tai thỏ thật dài mọc ra từ trong tóc y, tai hơi con, theo hô hấp khẽ rung động. Lông tơ trắng lại mềm bám trên tai thỏ, mơ hồ lộ ra chút hồng nhạt.
Bạch Đồ nhắm mắt, nỗ lực thu tai lại nhưng vẫn không có tác dụng. Y vô thức nhíu mày, tai cũng rũ xuống.
Tuân Dịch cười khẽ:"Ngươi coi ta là tiểu đồ đệ ngốc nghếch của ngươi sao, dễ lừa gạt như vậy?"
"Hắn cũng không dễ lừa..."
Bạch Đồ lầm bầm, rồi nói với Tuân Dịch:"Có lẽ chân khí tiết ra ngoài, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt rồi, sư huynh không cần phải lo lắng."
Tuân Dịch trầm ngâm nhìn y, hồi lâu không mở miệng. Bạch Đồ bị hắn nhìn tới sợ hãi, ánh mắt trốn tránh.
Hồi lâu, Tuân Dịch đứng lên nói:" Đã như vậy, ta liền gọi người vào đón ngươi về?"
Bạch Đồ ngẩng đầu:"Cái gì?"
Tuân Dịch vung tay, quang kính xuất hiện trước mặt hai người. Bên trong quang kính là hình ảnh tại cốc khẩu Vô Nhai Cốc.
Thân ảnh cao lớn quỳ gối tại cốc khẩu (cửa vào), vẫn không nhúc nhích, như là đã đợi lâu.
Tuân Dịch:"Hôm qua ngươi về mới tới không bao lâu, tiểu tử này đã đuổi tới. Nói gì cũng không chịu vào, cứ quỳ gối bên ngoài. Ngươi ngủ cả ngày ở đây, hắn cũng quỳ cả ngày."
Bạch Đồ cúi đầu, mi tâm hơi nhíu, trong lòng hơi khó chịu.
Tuân Dịch thu quang kính, nói:"Ngươi đã không sao, ta đây đi ra ngoài gọi hắn vào gặp ngươi."
Hắn nói xong liền muốn rời đi, Bạch Đồ vội vã gọi hắn:"Sư huynh, ngươi đừng để hắn vào, ta... ta đều nói cho ngươi biết."
Bạch Đồ khẽ mím môi, đơn giản nói toàn bộ chuyện Vân Dã tâm ma nhập thể, bọn họ phát sinh da thịt gần gủi cùng chuyện hôm nay mang thai nói cho Tuân Dịch.
Tuân Dịch nghe xong, hồi lâu không nói gì.
Bạch Đồ thấp thỏm không yên, ngẩng đầu nhìn hắn:"Sư huynh?"
Tuân Dịch:"Ngươi định làm thế nào?"
"Có thể giấu lúc nào thì hay lúc đó đi." Bạch Đồ nói:"Chuyện này Vân Dã không biết, nay hắn mới nhận Thái Sơ, chính là thời điểm quan trọng tu luyện, không thể vì chuyện này mà phân tâm."
"Ta là hỏi ngươi." Tuân Dịch nói:"Ngươi có tính toán gì?"
"Ta..." Bạch Đồ chần chờ, vô thức đặt tay lên bụng nhẹ giọng nói:"Vân Dã không sai, hài tử cũng không sai, nay giới Tu Chân vẫn còn chút sự vụ, đợi ta xử lý xong, sẽ tìm một nơi không người sinh hài tử."
Nói tới đây, Bạch Đồ hỏi:"Nơi này sư huynh có tiên dược gì có thể tạm thời không để cho người khác biết có thai nhi tồn tại không?"
Tuân Dịch cũng không kinh ngạc:"Ngươi tới đây là vì cái này đi."
Bạch Đồ gật đầu.
Tuân Dịch suy tư, thống khoái đáp ứng:"Có thì có chỉ là ta cần mấy ngày luyện chế, ngươi trước chờ ở trong cốc."
" Đa tạ sư huynh."
"Này có cái gì, ngươi sớm thừa nhận không phải tốt sao, hại ta phí nhiều sức như vậy." Tuân Dịch khoát khoát tay, cười:"Ta đi luyện chế dược cho ngươi, chén dược này sắp lạnh, mau thừa dịp còn nóng uống đi. Đừng lo, đây là tiên dược an thần giữ thai, uống có lợi với ngươi."
Bạch Đồ ngẩn ra:"Này..."
Tuân Dịch hùng hồn:"Ngươi té xỉu trước mặt ta, ta chẩn mạch xem ngươi làm sao, cũng không phải là ta cố ý phát hiện bí mật của sư đệ."
Hắn nói xong liền đi ra ngoài điện. Còn chưa tới cửa điện như là nhớ ra gì đó, quay đầu dặn dò Bạch Đồ:"Không cho phép ngươi ra ngoài gặp đồ đệ của ngươi, để hắn quỳ thêm mấy ngày. Hại sư đệ ta ăn nhiều khổ như thế, hắn đáng đời."
Bạch Đồ:"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã, thảm.
Thấy hôm qua có tiểu thiên sứ hỏi có thể sinh một ổ không, là đoạn trong mộng cảnh của sư tôn. Nhưng sư tôn sẽ không thực sự sinh một ổ, một ổ cũng quá cực khổ _(:з" ∠)_, chỉ là.... Nhị thai là có thể có _(:з" ∠)_
Có thai?
Sao y có thể có thai?
Nữ tử thấy sắc mặt y không hợp, lo lắng hỏi:"Công tử? Ngươi làm sao vậy?"
Bạch Đồ chợt hoàn hồn:"Không, không sao. Cô nương mới vừa nói ta.. có thai là thật sao? Có phải chẩn lầm không?"
"Công tử nói thế nào ấy, y quán chúng ta chẩn bệnh qua không ít song nhi, có phải hỉ mạch không sao có thể không nhìn ra?"
Bạch Đồ:" Nhưng ta không phải..."
Nữ tử:"Ta hỏi ngươi, có phải gần đây ngươi luôn cảm thấy uể oải buồn ngủ, còn thường nôn mửa đúng không?"
Bạch Đồ cúi đầu không trả lời.
"Ta đoán một lần là có." Nữ tử cười:"Công tử đừng lo, lúc song nhi mang thai phản ứng xác thực so với nữ tử bình thường sớm hơn, phản ứng cũng lớn hơn. Chỉ là thân thể công tử tốt, chỉ cần đừng làm lụng vất vả, sẽ không có gì đáng ngại."
"Chỉ là đây là lần đầu tiên thấy song nhi mà mơ mơ hồ hồ như ngươi, mang thai lâu như vậy sao lại không phát hiện chứ?" Nữ tử lắc đầu lẩm bẩm:"Xem y phục công tử đắt tiền, hẳn là thế gia. Phu quân nhà ngươi cũng thật là, vậy mà hoàn toàn không chú ý tới thân thể ngươi, còn mặc kệ ngươi ngủ bên đường, thật đáng đánh."
Nữ tử đang lải nhải, bên ngoài có người gọi nàng. Nữ tử trả lời "Tới", quay đầu nói với Bạch Đồ:"Công tử nằm xuống nghỉ một lát đi, chút nữa ta sẽ phái hỏa kế trong điếm đưa ngươi về."
Bạch Đồ nhất thời phiền loạn, không đợi y trả lời, nữ tử đã vén màn ra cửa.
Bên trong lần nữa an tĩnh, Bạch Đồ ngồi trên giường nhỏ, mờ mịt cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình.
Sao có thể chứ, y rõ ràng không phải là...
Lòng bàn tay Bạch Đồ ngưng tụ Linh Lực, bao trùm Linh Lực trên bụng đi vào cơ thể, y nghe thấy âm thanh mạch đập mỏng manh đến khó mà phát hiện.
Đông, đông, đông....
Bạch Đồ chợt thu tay, ngực phầp phồng.
Y ngửa mặt nằm xuống giường, cứng ngắc hồi lâu, khổ não nỉ non:"Sao... như vậy a."
Thảo nào khoảng thời gian này y vẫn luôn cảm thấy không khỏe, như vậy cũng có thể nói thông.
Chỉ là... Nên làm gì bây giờ.
Trong thế giới này, một bộ phận nam tử có thể mang thai nhưng dù sao cũng là thiểu số, hơn nữa nam tử muốn thụ thai cũng không dễ dàng. Nào có như y, một lần..
Chết cái người đó lại là đồ đệ y.
Bạch Đồ nằm trên giường một lúc, đứng dậy ra ngoài. Nữ tử kia đang bận rộn trong y quán, thấy y đi ra, hỏi:"Công tử phải đi, cần hỏa kế đưa ngươi trở về không?"
"Không cần." Bạch Đồ thấp giọng nói:"Đa tạ cô nương, tự ta đi là tốt rồi."
Y nói, đi ra ngoài cửa.
Còn chưa ra khỏi y quán, cô nương kia đột nhiên gọi lại:"Công tử."
Nữ tử đuổi theo, đưa cho y một cây dù:"Bên ngoài vẫn còn mưa, ngươi cầm đi."
"Không cần...."
Bạch Đồ đang muốn cự tuyệt, nữ tử kín đáo đưa dù cho y, cười:"Mau cầm đi, hiện tại công tử không giống trước, không lo lắng cho mình cũng phải lo lắng cho tiểu bảo bảo trong bụng."
Bạch Đồ ngây người, mím môi:"Đa tạ."
Mưa không ngừng, Bạch Đồ cầm dù chậm rãi đi trên đường. Dần bớt mưa, người đi trên đường đi lại vội vội vàng vàng, trong thành rơi vào màn mưa mưa bụi.
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau:"Tiên Tôn! thì ra người ở đây."
Bạch Đồ quay đầu.
Cảnh Ngạn chạy chậm tới trước mặt Bạch Đồ nói:"Tiên Tôn, người một đêm không về, Vân sư huynh đang tìm người khắp nơi. Thấy người thực sự quá tốt, ta phải đi nói cho Vân sư huynh."
"Chờ đã." Bạch Đồ gọi hắn lại, hơi chần chờ:"Trước đừng nói cho hắn biết ta ở đây."
"Tiên Tôn, là sao?" Cảnh Ngạn nói:"Vân sư huynh cũng đến nửa đêm mới về, trở lại đã tìm người khắp nơi. Người.. và Vân sư huynh cãi nhau sao?"
"Không có gì." Bạch Đồ cũng không giải thích, dặn dò:"Cảnh Ngạn, chính sự quan trọng. Các ngươi hiện tại lập tức trở về Thiên Diễn Tông, báo cáo phát hiện ở chỗ này cho chưởng môn, để bọn họ sớm phòng bị."
Cảnh Ngạn nghi ngờ:"Tiên Tôn, người không cùng chúng ta trở về sao?"
Bạch Đồ:"Ta... trước không được, ngươi đi đi."
Cảnh Ngạc há miệng như muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ:"Vâng", nhanh chóng rời đi.
Bạch Đồ thở phào, đang định tiếp tục, khóe mắt đột nhiên thấy thân ảnh quen thuộc. Vân Dã đang đi tới đây, hắn không che dù, tóc bị nước mưa thấm ướt, nhìn qua có phần chật vật.
Bạch Đồ chợt thu hồi ánh mắt, không chút suy nghĩ, lập tức gọi kiếm hóa thành ảnh kiếm biến mất trong màn mưa.
Cảm nhận được kiếm ý quen thuộc, Vân Dã ngẩng đầu khẽ nhíu mày.
Vô Nhai Cốc.
Ánh sáng mặt trời vừa vặn, tiếng đàn vang vọng trong vách núi. Tuân Dịch nửa nằm trong lương định bên vách núi, tay cầm bầu rượu uống một ngụm, híp mắt nhìn người khãy đàn trong đình.
Đột nhiên, Bùi Nhiễm dừng tay, tiếng đàn tạm ngừng.
Tuân Dịch như có cảm giác, quay đầu về phía sau lưng, Bạch Đồ đứng bên ngoài gật đầu với hắn:"Sư huynh."
"Ngươi còn nhớ tới xem ta?" Tuân Dịch cong môi, đang định nói cái gì, lại thấy bước chân Bạch Đồ lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Bùi Nhiễm nhanh chóng tới đỡ Bạch Đồ.
Bùi Nhiễm kêu:"Tiên Tôn?"
"Ta..." Bạch Đồ há miệng, cái gì cũng không nói ra. Y ngự không mà tới, bay cực nhanh, lúc đáp xuống mới phát giác vô cùng uể oải. Cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, trước mắt y tối sầm nhanh chóng mất ý thứ.
Bạch Đồ trong lúc mơ mơ màng màng ngủ say rơi vào một mộng cảnh kỳ quái.
Y đứng dậy mở cửa, một thân ảnh nho nhỏ nhào vào lòng.
Đó là một hài tử chưa tới ba tuổi, bước đi lắc lư, da vô cùng trắng, mềm mại như bánh bao ngọc.
Bánh bao nhỏ mở miệng, thanh âm giòn giả:"Cha, cuối cùng người cũng tỉnh..."
Bạch Đồ vô thức ôm bánh bao nhỏ mềm mại, há miệng, không đợi y nói gì, thân ảnh nho nhỏ đột nhiên sáng lên, hóa thành một ấu thỏ mềm mại nhung nhung nằm trong lòng bàn tay Bạch Đồ.
Ấu thỏ vô cùng giống nguyên hình của Bạch Đồ, chỉ là lông tơ biến thành màu xám bạc, đôi mắt đen sáng rực, ngây thơ ngửa đầu nhìn y.
Đáng yêu kinh khủng.
Bạch Đồ nhéo nhéo tai ấu thỏ, ấu thỏ thoải mái lộn mèo trên tay y, lộ ra cái bụng mềm mại.
Khóe miệng Bạch Đồ cong lên.
Đột nhiên ngoài cửa lần nữa truyền tới tiếng động.
Một đám ấu thỏ nhảy vào, vây bên chân Bạch Đồ, nóng lòng nhảy lên người y, không ít đứa còn kéo vạt áo y muốn leo lên.
"Cha ôm... cha ôm...."
"Chờ chút, mấy đứa..."
Bạch Đồ hoảng sợ lui về phía sau nửa bước, luống cuống nhìn chằm chằm ổ lông.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, Vân Dã một thân vải thô đi vào, đặt cuốc trên vai, giáo huấn:"Đám ranh con đều tới đây cho phụ thân, cha mấy đứa thân thể không tốt, đừng làm rộn."
Một nhóm lông ngoan ngoãn rời Bạch Đồ, Vân Dã cẩn thận vượt qua đám ấu thỏ, đi tới bên cạnh Bạch Đồ, vô cùng ôn nhu lại tự nhiên hôn lên trán y.
Vân Dã:"Nghỉ ngơi tốt sao, sư tôn?"
Bạch Đồ bật dậy lại phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường mềm mại. Đây là một gian tẩm điện, ánh sáng mờ ám, trên bàn đốt an thần huân hương, Bạch Đồ nhắm mắt, trước mắt vẫn hiện lên tiểu trúc phòng trong mộng.
"Tỉnh?" Thanh âm từ Tuân Dịch kéo Bạch Đồ ra khỏi suy nghĩ, Bạch Đồ quay qua nhìn, Tuân Dịch bưng chén thuốc vào đặt ở đầu giường:"Cho ngươi chén dược an thần, chút nữa uống."
Bạch Đồ nói:"Đa tạ sư huynh."
Tuân Dịch lười biếng dựa vào ghế bên giường, hỏi:"Ngươi bị làm sao?"
"Ta không sao..."
"Không sao sẽ đột nhiên té xỉu? Không sao..." Tuân Dịch tạm ngừng nhướng mày nhìn y:"Lỗ tai cũng không giấu được?"
Bạch Đồ sững sờ, vội vàng đưa tay sờ.
Đôi tai thỏ thật dài mọc ra từ trong tóc y, tai hơi con, theo hô hấp khẽ rung động. Lông tơ trắng lại mềm bám trên tai thỏ, mơ hồ lộ ra chút hồng nhạt.
Bạch Đồ nhắm mắt, nỗ lực thu tai lại nhưng vẫn không có tác dụng. Y vô thức nhíu mày, tai cũng rũ xuống.
Tuân Dịch cười khẽ:"Ngươi coi ta là tiểu đồ đệ ngốc nghếch của ngươi sao, dễ lừa gạt như vậy?"
"Hắn cũng không dễ lừa..."
Bạch Đồ lầm bầm, rồi nói với Tuân Dịch:"Có lẽ chân khí tiết ra ngoài, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là tốt rồi, sư huynh không cần phải lo lắng."
Tuân Dịch trầm ngâm nhìn y, hồi lâu không mở miệng. Bạch Đồ bị hắn nhìn tới sợ hãi, ánh mắt trốn tránh.
Hồi lâu, Tuân Dịch đứng lên nói:" Đã như vậy, ta liền gọi người vào đón ngươi về?"
Bạch Đồ ngẩng đầu:"Cái gì?"
Tuân Dịch vung tay, quang kính xuất hiện trước mặt hai người. Bên trong quang kính là hình ảnh tại cốc khẩu Vô Nhai Cốc.
Thân ảnh cao lớn quỳ gối tại cốc khẩu (cửa vào), vẫn không nhúc nhích, như là đã đợi lâu.
Tuân Dịch:"Hôm qua ngươi về mới tới không bao lâu, tiểu tử này đã đuổi tới. Nói gì cũng không chịu vào, cứ quỳ gối bên ngoài. Ngươi ngủ cả ngày ở đây, hắn cũng quỳ cả ngày."
Bạch Đồ cúi đầu, mi tâm hơi nhíu, trong lòng hơi khó chịu.
Tuân Dịch thu quang kính, nói:"Ngươi đã không sao, ta đây đi ra ngoài gọi hắn vào gặp ngươi."
Hắn nói xong liền muốn rời đi, Bạch Đồ vội vã gọi hắn:"Sư huynh, ngươi đừng để hắn vào, ta... ta đều nói cho ngươi biết."
Bạch Đồ khẽ mím môi, đơn giản nói toàn bộ chuyện Vân Dã tâm ma nhập thể, bọn họ phát sinh da thịt gần gủi cùng chuyện hôm nay mang thai nói cho Tuân Dịch.
Tuân Dịch nghe xong, hồi lâu không nói gì.
Bạch Đồ thấp thỏm không yên, ngẩng đầu nhìn hắn:"Sư huynh?"
Tuân Dịch:"Ngươi định làm thế nào?"
"Có thể giấu lúc nào thì hay lúc đó đi." Bạch Đồ nói:"Chuyện này Vân Dã không biết, nay hắn mới nhận Thái Sơ, chính là thời điểm quan trọng tu luyện, không thể vì chuyện này mà phân tâm."
"Ta là hỏi ngươi." Tuân Dịch nói:"Ngươi có tính toán gì?"
"Ta..." Bạch Đồ chần chờ, vô thức đặt tay lên bụng nhẹ giọng nói:"Vân Dã không sai, hài tử cũng không sai, nay giới Tu Chân vẫn còn chút sự vụ, đợi ta xử lý xong, sẽ tìm một nơi không người sinh hài tử."
Nói tới đây, Bạch Đồ hỏi:"Nơi này sư huynh có tiên dược gì có thể tạm thời không để cho người khác biết có thai nhi tồn tại không?"
Tuân Dịch cũng không kinh ngạc:"Ngươi tới đây là vì cái này đi."
Bạch Đồ gật đầu.
Tuân Dịch suy tư, thống khoái đáp ứng:"Có thì có chỉ là ta cần mấy ngày luyện chế, ngươi trước chờ ở trong cốc."
" Đa tạ sư huynh."
"Này có cái gì, ngươi sớm thừa nhận không phải tốt sao, hại ta phí nhiều sức như vậy." Tuân Dịch khoát khoát tay, cười:"Ta đi luyện chế dược cho ngươi, chén dược này sắp lạnh, mau thừa dịp còn nóng uống đi. Đừng lo, đây là tiên dược an thần giữ thai, uống có lợi với ngươi."
Bạch Đồ ngẩn ra:"Này..."
Tuân Dịch hùng hồn:"Ngươi té xỉu trước mặt ta, ta chẩn mạch xem ngươi làm sao, cũng không phải là ta cố ý phát hiện bí mật của sư đệ."
Hắn nói xong liền đi ra ngoài điện. Còn chưa tới cửa điện như là nhớ ra gì đó, quay đầu dặn dò Bạch Đồ:"Không cho phép ngươi ra ngoài gặp đồ đệ của ngươi, để hắn quỳ thêm mấy ngày. Hại sư đệ ta ăn nhiều khổ như thế, hắn đáng đời."
Bạch Đồ:"..."
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Dã, thảm.
Thấy hôm qua có tiểu thiên sứ hỏi có thể sinh một ổ không, là đoạn trong mộng cảnh của sư tôn. Nhưng sư tôn sẽ không thực sự sinh một ổ, một ổ cũng quá cực khổ _(:з" ∠)_, chỉ là.... Nhị thai là có thể có _(:з" ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.