Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
Chương 57: Phiên ngoại 1 - 2. Thời gian mang thai - Kiêng đường
Trì Linh
12/03/2021
"Sư tôn, nên ăn cơm." Vân Dã đặt thức ăn ngon trên bàn, quay đầu nhìn hai con thỏ một lớn một nhỏ đang liếm lông.
Trong phòng sáng lên, Bạch Đồ biến trở về hình người dắt Tiểu Hôi Cầu đi tới bên cạnh bàn.
Thấy rõ thức ăn trên bàn, Bạch Đồ hơi nhíu mi.
Không đợi y nói gì Tiểu Hôi Cầu đã oán giận: "Không có thịt...."
Vân Dã giơ tay đập lên đầu Tiểu Hôi Cầu ngồi cạnh Bạch Đồ, dạy dỗ: "Đã nói tốt mấy ngày này phải ăn thanh đạm, không được kén chọn."
Bạch Đồ há miệng, nuốt xuống lời vừa ra đến bên miệng.
Ba người ngồi xuống bên cạnh bàn.
Vân Dã đặt một chén canh trước mặt Bạch Đồ, chén canh mở ra, mùi vị đắng xông tới mặt.
Chân mày Bạch Đồ nhíu chặt hơn:"Không muốn."
"Không được." Vân Dã múc một muõng canh đút tới bên miệng Bạch Đồ, ôn nhu dỗ: "Đây là chén canh thuốc đại nhân vu y kê cho sư tôn, có lợi cho sư tôn, ngoan ngoãn uống nào."
Vân Dã luôn vâng lời Bạch Đồ răm rắp, nhưng duy chỉ có phương diện này thì rất cứng rắn, mặc Bạch Đồ mềm mại cứng rắn cũng không bỏ qua.
Bạch Đồ không lay chuyển hắn được, không cam tâm tình nguyện uống canh.
Trong bữa ăn Vân Dã nói: "Sáng sớm mai con phải về Ma Uyên, sư tôn muốn ăn gì nói cho con biết trước đợi mai con về làm."
Vân Dã và Bạch Đồ vốn không cần ăn uống nhưng Bạch Đồ đang mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng, Tiểu Hôi Cầu cũng chưa ích cốc. Cho nên từ sau khi ba người ẩn cư ở Kỳ Minh Sơn, họ ăn uống như gia đình bình thường ở dân gian vậy, một ngày ba bữa vẫn luôn do Vân Dã phụ trách.
Thường xuyên làm, hiện nay tài nấu nướng của Vân Dã đã tăng mạnh.
Nghe xong lời này, Tiểu Hôi Cầu giành nói: "Đùi dê nướng."
Vân Dã quyết đoán không cho: "Cái này không được."
Bạch Đồ mím môi, thấp giọng nói: "....Bánh hoa quế."
Vân Dã vô lực nhìn y, lắc đầu: "Này cũng không được."
Sau khi Bạch Đồ mang thai y càng ngày càng thích ngọt, các loại bánh kẹo đều ăn nghiện. Vân Dã lo lắng y cứ ăn vậy sẽ không tốt cho cơ thể và thai nhi, liền tàn nhẫn buộc Bạch Đồ kiêng đồ ngọt.
Lo lắng Bạch Đồ không kiên trì được hắn còn lôi kéo Tiểu Hôi Cầu bắt đầu ăn chay, ý là cùng y ăn kiêng.
Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm đó, bữa ăn gia đình thành bữa ăn chay thanh đạm, món canh ngọt và điểm tâm sau bữa ăn từ giờ trở đi biến mất.
Bạch Đồ ăn mà vô vị, vị đắng của chén canh luôn quanh quẩn trong miệng.
Ban đêm, Vân Dã vẫn đọc thư hàm từ Ma Uyên, Bạch Đồ nằm bên giường lẳng lặng nhìn hắn.
Trời đã khuya, Vân Dã đọc xong toàn bộ thư hàm đi tới bên giường, cúi người tự nhiên hôn lên trán Bạch Đồ: "Sao còn chưa ngủ?"
Bạch Đồ: "Đang nghĩ một chuyện."
Vân Dã kéo Ma hậu nhà mình vào lòng, ôn nhu hỏi: "Nghĩ chuyện gì?"
Bạch Đồ: "Nghĩ con có phải là không thích ta nữa không."
Vân Dã ngẩn ra, dở khóc dở cười: "Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy chứ?"
Bạch Đồ trầm mặc chôn đầu trong lòng Vân Dã, thấp giọng nói: "Bởi vì con thay đổi."
Vân Dã: "Con thay đổi chỗ nào?"
Bạch Đồ nghiêm túc nói: "Trước kia con rất nghe lời ta, chưa bao giờ ngỗ nghịch, mọi chuyện đều nghe theo ta."
"Giờ không phải vẫn vậy sao?"
"Đương nhiên không." Bạch Đồ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: "Con hiện tại không nghe lời ta chút nào, không thích ta chút nào."
Vân Dã cười bất đắc dĩ, hỏi: "Con không nghe lời người khi nào?"
Bạch Đồ: "Ta muốn ăn bánh ngọt."
"Không được."
Bạch Đồ nhìn hắn với ánh mắt 'quả thực như vậy'.
Vân Dã thở dài lần nữa ôm người vào lòng: "Đây cũng là nghĩ cho thân thể của sư tôn, hơn nữa không phải đã cho người ăn một miếng rồi sao?"
"Đó là ba ngày trước."
Vân Dã nói: "Tiểu Hôi Cầu đã nhịn không ăn thịt năm ngày, đường đường Tiên Quân Chiêu Hoa lại nhịn không được ba ngày sao?"
Tai Bạch Đồ đỏ ửng, quay người đưa lưng về phía hắn, không nói gì.
Vân Dã thoải mái cười ở phía sau y, kéo người vào lòng nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng hơi nhô lên: "Sư tôn kiên trì thêm chút nữa, chờ Tiểu Mao Đoàn ra đời là tốt rồi."
Bạch Đồ cúi đầu ứng tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Vân Dã đi về Ma Uyên.
Bạch Đồ chống cằm ngồi bên cửa sổ, nhịn không được thở dài.
Tuy đáp ứng Vân Dã phản nhẫn nại nhưng bản năng nơi nào có thể dễ dàng khắc chế như vậy, nhất là con sâu tham ăn trong cơ thể.
Muốn ăn bánh hoa quế, hiện tại muốn ăn.
Ngoài cửa sổ Tiểu Hôi Cầu ngồi xổm trước ao cá chép đủ màu, đang ngây người nhìn chằm chằm mặt nước.
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn bé, nghe rõ Tiểu Hôi Cầu đang thì thầm gì đó: "Cá nướng, đầu cá chua ngọt, cá chép kho..."
Bạch Đồ: "..."
Đây là tham tới ngu đi.
Bạch Đồ nghĩ nghĩ đứng dậy ra cửa.
"Tiểu Hôi Cầu."
Tiểu Hôi Cầu sợ hết hồn, vội vàng đứng lên: "Cha, con không muốn bắt cá trong nước ăn!"
Bạch Đồ: "..."
Bạch Đồ trầm mặc chốc lát lại nói: "Có phải Tiểu Hôi Cầu rất muốn ăn thịt không?"
"Đúng vậy ngao... không, không phải, không muốn chút nào." Tiểu Hôi Cầu như nhớ tới điều gì vội vàng phủ nhận.
Bạch Đồ kiên nhẫn nói: "Không sao, a cha không ở đây, cha sẽ không nói cho a cha biết."
Tiểu Hôi Cầu chần chờ, vẻ mặt đau khổ nói mọi chuyện: "A cha nói trước khi đệ đệ ra đời con không được ăn thịt, không thì sẽ không cho con chơi với đệ đệ."
... Để y không ăn đồ ngọt lại không ngại lừa cả nhi tử.
Bạch Đồ nghĩ nghĩ thương lượng với Tiểu Hôi Cầu: "Cha dẫn con xuống núi ăn thịt, nhưng con không được nói cho a cha chúng ta xuống núi, được không?"
"Ngao!"
Có khu chợ dưới Kỳ Minh Sơn, Bạch Đồ dẫn Tiểu Hôi Cầu đi vào tửu lâu lớn nhất.
Hai tên bị quản lý quá chặt chẽ một khi được tự do lập tức sẽ vô cùng trầm trọng, một hơi chọn một bàn đồ ăn lớn.
Bánh hoa quế mềm mại ngọt ngào, cắn xuống một cái, hương thơm ngọt ngào của hoa quế tràn ra trong miệng lập tức làm tâm tình người ta tốt hơn.
Hai cha con ăn uống no nê, Bạch Đồ nắm tay Tiểu Hôi Cầu đi trên đường phố.
Tiểu Hôi Cầu xoa xoa phần bụng ăn tới tròn, mắt không tự chủ bị đồ ăn bên đường hấp dẫn.
Bé kéo tay Bạch Đồ: "Cha..."
"Sao?" Bạch Đồ nhìn theo bé, một người bán kẹo hồ lô đứng bên lề đường.
Bạch Đồ hỏi: "Muốn ăn?"
Tiểu Hôi Cầu liên tục gật đầu: "Ngao ngao!"
"Được."
Nghĩ thấy Tiểu Hôi Cầu yểm trợ mình, trong lòng Bạch Đồ muốn khao hắn, quyết đoán đáp ứng. Y nắm tay Tiểu Hôi Cầu đi tới trước mặt chỗ bán kẹo: "Cho một xâu, a không....hai xâu."
"Hảo, công tử."
Bạch Đồ và Tiểu Hôi Cầu mỗi người một xâu kẹo hồ lô, chậm rãi đi lên núi.
Hai người vừa vào đình viện, Bạch Đồ hơi cảm ứng chút không cảm giác được khí tức của Vân Dã liền yên tâm.
Y quay đầu dặn dò Tiểu Hôi Cầu: "Trước khi vào nhà nhất định phải ăn xong, nghìn vạn lần không thể nói cho a cha biết, biết không?"
"Ngao! Con nhất định không nói cho a cha."
"...Không thể nói cho ta biết cái gì?" Trước mặt hai người xuất hiện truyền tống trận, Vân Dã đi ra từ bên trong.
Bạch Đồ: "!!!"
Hai người không hẹn mà cùng lúc giấu vật trong tay ra sau lưng, Vân Dã nheo mắt đi về phía trước cười như không cười: "Sư tôn giấu gì vậy?"
Bạch Đồ chột dạ dời mắt: "Không, không có..."
Vân Dã lại cúi đầu nhìn Tiểu Hôi Cầu: "Còn con?"
Tiểu Hôi Cầu trốn ở phía sau Bạch Đồ: "Con cũng không có ngao..."
Mắt Vân Dã tối xuống: "Lấy ra!"
Hai cha con xám xịt giao ra kẹo hồ lô chỉ mới ăn mấy miếng.
Vào đến nhà, Vân Dã đỡ Bạch Đồ ngồi xuống giường lại bưng canh thuốc đã nấu xong lên đút cho y uống.
Hiện tại Bạch Đồ rất chột dạ, không dám có dị nghị gì, ngoan ngoãn cúi đầu uống vào.
Uống vài hớp, Bạch Đồ thử thăm dò hỏi: "Sao con về sớm vậy?"
"Vội vã trở về với người." Vân Dã nhìn y, tức giận: "Lúc về phát hiện hai con thỏ nhỏ trong nhà đã biến mất, con bị dọa sợ tới còn tưởng đã xảy ra chuyện gì."
Bạch Đồ mím môi thấp giọng: "Con tức giận?"
Vân Dã không nói lời nào, tiếp tục đút y uống.
Uống xong một chén canh, Vân Dã đang định đứng lên lại bị Bạch Đồ kéo lại.
Bạch Đồ nói: "Con...con đừng giận, ta..."
"Con không có giận." Vân Dã đặt chén trên tay qua một bên, lấy khăn lụa ra lau miệng cho Bạch Đồ: "Con chỉ đang nghĩ....có phải ngày thường con quá nuông chiều người không."
Vân Dã cong môi nâng cằm Bạch Đồ, tiến lên phía trước nhẹ giọng nói: "Thỏ nhỏ bị con nuông chiều tới không nghe lời, còn biết gạt người, đã vậy còn cùng nhi tử gạt con?"
"...Người nói con nên phạt người như thế nào?"
Bạch Đồ rụt về phía sau: "Ta không..."
Vân Dã đột nhiên mạnh mẽ hôn lên môi y.
Một hồi sau Vân Dã buông y ra: "Biết sai chưa?"
Bạch Đồ bị hắn hôn tới khó thở, nhất thời không trả lời.
Vân Dã lần nữa hôn lên, thời gian dài hơn so lần trước.
Lúc Bạch Đồ được buông ra thì đã choáng váng đầu mê man.
Vân Dã cách y quá gần, môi để bên môi Bạch Đồ thì thầm: "Nếu người còn chưa biết sai, con sẽ tiếp tục phạt người.
Lập tức từ cổ tới tai Bạch Đồ đều hồng.
Thì ra đây chính là nghiêm phạt sao....
Thấy y vẫn không trả lời, Vân Dã ra vẻ muốn tiếp tục hôn lên, Bạch Đồ vội nói: "Ta biết sai rồi, lần sau chắc chắn không làm như vậy, con đừng..."
Vân Dã đột nhiên cười lên.
Hắn trấn an liếm liếm môi bị hôn tới đỏ của đối phương, ôn nhu nói: "Được rồi, không đùa người nữa."
"Con không có tức giận, vừa thấy người vui còn không kịp sao còn thời gian tức giận." Vân Dã xoa tóc Bạch Đồ, lại hỏi: "Canh thuốc lúc nãy có đắng không?"
Bạch Đồ bị hắn thu thập ngoan ngoãn, liên tục lắc đầu: "Không đắng."
"Vậy..." Vân Dã lấy một túi kẹo mạch nha từ trong ngực, cố ý nói: "Túi kẹo mạch nha này chỉ có con ăn vậy."
Bạch Đồ kinh ngạc: "Cho ta sao?"
"Còn có thể cho ai?" Vân Dã nói: "Uổng công con đặc biệt hỏi đại nhân vu y, mỗi ngày sau khi uống canh xong có thể cho người ăn chút. Ai ngờ thỏ con nào đó lại không nghe lời như vậy..."
Bạch Đồ vội vàng kéo hắn, lấy lòng cọ cọ cổ hắn: "Ta đã biết sai rồi..."
Vân Dã bị y làm cho không còn chút tính tình, ôn nhu nói: "Nói xong rồi, mỗi ngày sau khi uống canh xong mới được ăn một viên, thời gian còn lại không thể lén ăn."
Bạch Đồ vui vẻ gật đầu: "Ân."
Vân Dã cười cười ngậm kẹo mạch nha cúi đầu đút cho y.
Mùi vị ngọt ngào của kẹo tan ra trong miệng hai người, thoáng chốc xua tan vị đắng trong miệng Bạch Đồ. Y không tự chủ được ngẩng đầu chủ động phối hợp.
Hai người ngậm xong kẹo, Vân Dã mới buông y ra.
Vân Dã cười nhìn y: "Ngọt không?"
Đầu Bạch Đồ chôn ở trong lòng Vân Dã, thì thầm đáp lại.
Trong phòng sáng lên, Bạch Đồ biến trở về hình người dắt Tiểu Hôi Cầu đi tới bên cạnh bàn.
Thấy rõ thức ăn trên bàn, Bạch Đồ hơi nhíu mi.
Không đợi y nói gì Tiểu Hôi Cầu đã oán giận: "Không có thịt...."
Vân Dã giơ tay đập lên đầu Tiểu Hôi Cầu ngồi cạnh Bạch Đồ, dạy dỗ: "Đã nói tốt mấy ngày này phải ăn thanh đạm, không được kén chọn."
Bạch Đồ há miệng, nuốt xuống lời vừa ra đến bên miệng.
Ba người ngồi xuống bên cạnh bàn.
Vân Dã đặt một chén canh trước mặt Bạch Đồ, chén canh mở ra, mùi vị đắng xông tới mặt.
Chân mày Bạch Đồ nhíu chặt hơn:"Không muốn."
"Không được." Vân Dã múc một muõng canh đút tới bên miệng Bạch Đồ, ôn nhu dỗ: "Đây là chén canh thuốc đại nhân vu y kê cho sư tôn, có lợi cho sư tôn, ngoan ngoãn uống nào."
Vân Dã luôn vâng lời Bạch Đồ răm rắp, nhưng duy chỉ có phương diện này thì rất cứng rắn, mặc Bạch Đồ mềm mại cứng rắn cũng không bỏ qua.
Bạch Đồ không lay chuyển hắn được, không cam tâm tình nguyện uống canh.
Trong bữa ăn Vân Dã nói: "Sáng sớm mai con phải về Ma Uyên, sư tôn muốn ăn gì nói cho con biết trước đợi mai con về làm."
Vân Dã và Bạch Đồ vốn không cần ăn uống nhưng Bạch Đồ đang mang thai, cần bổ sung dinh dưỡng, Tiểu Hôi Cầu cũng chưa ích cốc. Cho nên từ sau khi ba người ẩn cư ở Kỳ Minh Sơn, họ ăn uống như gia đình bình thường ở dân gian vậy, một ngày ba bữa vẫn luôn do Vân Dã phụ trách.
Thường xuyên làm, hiện nay tài nấu nướng của Vân Dã đã tăng mạnh.
Nghe xong lời này, Tiểu Hôi Cầu giành nói: "Đùi dê nướng."
Vân Dã quyết đoán không cho: "Cái này không được."
Bạch Đồ mím môi, thấp giọng nói: "....Bánh hoa quế."
Vân Dã vô lực nhìn y, lắc đầu: "Này cũng không được."
Sau khi Bạch Đồ mang thai y càng ngày càng thích ngọt, các loại bánh kẹo đều ăn nghiện. Vân Dã lo lắng y cứ ăn vậy sẽ không tốt cho cơ thể và thai nhi, liền tàn nhẫn buộc Bạch Đồ kiêng đồ ngọt.
Lo lắng Bạch Đồ không kiên trì được hắn còn lôi kéo Tiểu Hôi Cầu bắt đầu ăn chay, ý là cùng y ăn kiêng.
Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm đó, bữa ăn gia đình thành bữa ăn chay thanh đạm, món canh ngọt và điểm tâm sau bữa ăn từ giờ trở đi biến mất.
Bạch Đồ ăn mà vô vị, vị đắng của chén canh luôn quanh quẩn trong miệng.
Ban đêm, Vân Dã vẫn đọc thư hàm từ Ma Uyên, Bạch Đồ nằm bên giường lẳng lặng nhìn hắn.
Trời đã khuya, Vân Dã đọc xong toàn bộ thư hàm đi tới bên giường, cúi người tự nhiên hôn lên trán Bạch Đồ: "Sao còn chưa ngủ?"
Bạch Đồ: "Đang nghĩ một chuyện."
Vân Dã kéo Ma hậu nhà mình vào lòng, ôn nhu hỏi: "Nghĩ chuyện gì?"
Bạch Đồ: "Nghĩ con có phải là không thích ta nữa không."
Vân Dã ngẩn ra, dở khóc dở cười: "Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy chứ?"
Bạch Đồ trầm mặc chôn đầu trong lòng Vân Dã, thấp giọng nói: "Bởi vì con thay đổi."
Vân Dã: "Con thay đổi chỗ nào?"
Bạch Đồ nghiêm túc nói: "Trước kia con rất nghe lời ta, chưa bao giờ ngỗ nghịch, mọi chuyện đều nghe theo ta."
"Giờ không phải vẫn vậy sao?"
"Đương nhiên không." Bạch Đồ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: "Con hiện tại không nghe lời ta chút nào, không thích ta chút nào."
Vân Dã cười bất đắc dĩ, hỏi: "Con không nghe lời người khi nào?"
Bạch Đồ: "Ta muốn ăn bánh ngọt."
"Không được."
Bạch Đồ nhìn hắn với ánh mắt 'quả thực như vậy'.
Vân Dã thở dài lần nữa ôm người vào lòng: "Đây cũng là nghĩ cho thân thể của sư tôn, hơn nữa không phải đã cho người ăn một miếng rồi sao?"
"Đó là ba ngày trước."
Vân Dã nói: "Tiểu Hôi Cầu đã nhịn không ăn thịt năm ngày, đường đường Tiên Quân Chiêu Hoa lại nhịn không được ba ngày sao?"
Tai Bạch Đồ đỏ ửng, quay người đưa lưng về phía hắn, không nói gì.
Vân Dã thoải mái cười ở phía sau y, kéo người vào lòng nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng hơi nhô lên: "Sư tôn kiên trì thêm chút nữa, chờ Tiểu Mao Đoàn ra đời là tốt rồi."
Bạch Đồ cúi đầu ứng tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Vân Dã đi về Ma Uyên.
Bạch Đồ chống cằm ngồi bên cửa sổ, nhịn không được thở dài.
Tuy đáp ứng Vân Dã phản nhẫn nại nhưng bản năng nơi nào có thể dễ dàng khắc chế như vậy, nhất là con sâu tham ăn trong cơ thể.
Muốn ăn bánh hoa quế, hiện tại muốn ăn.
Ngoài cửa sổ Tiểu Hôi Cầu ngồi xổm trước ao cá chép đủ màu, đang ngây người nhìn chằm chằm mặt nước.
Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn bé, nghe rõ Tiểu Hôi Cầu đang thì thầm gì đó: "Cá nướng, đầu cá chua ngọt, cá chép kho..."
Bạch Đồ: "..."
Đây là tham tới ngu đi.
Bạch Đồ nghĩ nghĩ đứng dậy ra cửa.
"Tiểu Hôi Cầu."
Tiểu Hôi Cầu sợ hết hồn, vội vàng đứng lên: "Cha, con không muốn bắt cá trong nước ăn!"
Bạch Đồ: "..."
Bạch Đồ trầm mặc chốc lát lại nói: "Có phải Tiểu Hôi Cầu rất muốn ăn thịt không?"
"Đúng vậy ngao... không, không phải, không muốn chút nào." Tiểu Hôi Cầu như nhớ tới điều gì vội vàng phủ nhận.
Bạch Đồ kiên nhẫn nói: "Không sao, a cha không ở đây, cha sẽ không nói cho a cha biết."
Tiểu Hôi Cầu chần chờ, vẻ mặt đau khổ nói mọi chuyện: "A cha nói trước khi đệ đệ ra đời con không được ăn thịt, không thì sẽ không cho con chơi với đệ đệ."
... Để y không ăn đồ ngọt lại không ngại lừa cả nhi tử.
Bạch Đồ nghĩ nghĩ thương lượng với Tiểu Hôi Cầu: "Cha dẫn con xuống núi ăn thịt, nhưng con không được nói cho a cha chúng ta xuống núi, được không?"
"Ngao!"
Có khu chợ dưới Kỳ Minh Sơn, Bạch Đồ dẫn Tiểu Hôi Cầu đi vào tửu lâu lớn nhất.
Hai tên bị quản lý quá chặt chẽ một khi được tự do lập tức sẽ vô cùng trầm trọng, một hơi chọn một bàn đồ ăn lớn.
Bánh hoa quế mềm mại ngọt ngào, cắn xuống một cái, hương thơm ngọt ngào của hoa quế tràn ra trong miệng lập tức làm tâm tình người ta tốt hơn.
Hai cha con ăn uống no nê, Bạch Đồ nắm tay Tiểu Hôi Cầu đi trên đường phố.
Tiểu Hôi Cầu xoa xoa phần bụng ăn tới tròn, mắt không tự chủ bị đồ ăn bên đường hấp dẫn.
Bé kéo tay Bạch Đồ: "Cha..."
"Sao?" Bạch Đồ nhìn theo bé, một người bán kẹo hồ lô đứng bên lề đường.
Bạch Đồ hỏi: "Muốn ăn?"
Tiểu Hôi Cầu liên tục gật đầu: "Ngao ngao!"
"Được."
Nghĩ thấy Tiểu Hôi Cầu yểm trợ mình, trong lòng Bạch Đồ muốn khao hắn, quyết đoán đáp ứng. Y nắm tay Tiểu Hôi Cầu đi tới trước mặt chỗ bán kẹo: "Cho một xâu, a không....hai xâu."
"Hảo, công tử."
Bạch Đồ và Tiểu Hôi Cầu mỗi người một xâu kẹo hồ lô, chậm rãi đi lên núi.
Hai người vừa vào đình viện, Bạch Đồ hơi cảm ứng chút không cảm giác được khí tức của Vân Dã liền yên tâm.
Y quay đầu dặn dò Tiểu Hôi Cầu: "Trước khi vào nhà nhất định phải ăn xong, nghìn vạn lần không thể nói cho a cha biết, biết không?"
"Ngao! Con nhất định không nói cho a cha."
"...Không thể nói cho ta biết cái gì?" Trước mặt hai người xuất hiện truyền tống trận, Vân Dã đi ra từ bên trong.
Bạch Đồ: "!!!"
Hai người không hẹn mà cùng lúc giấu vật trong tay ra sau lưng, Vân Dã nheo mắt đi về phía trước cười như không cười: "Sư tôn giấu gì vậy?"
Bạch Đồ chột dạ dời mắt: "Không, không có..."
Vân Dã lại cúi đầu nhìn Tiểu Hôi Cầu: "Còn con?"
Tiểu Hôi Cầu trốn ở phía sau Bạch Đồ: "Con cũng không có ngao..."
Mắt Vân Dã tối xuống: "Lấy ra!"
Hai cha con xám xịt giao ra kẹo hồ lô chỉ mới ăn mấy miếng.
Vào đến nhà, Vân Dã đỡ Bạch Đồ ngồi xuống giường lại bưng canh thuốc đã nấu xong lên đút cho y uống.
Hiện tại Bạch Đồ rất chột dạ, không dám có dị nghị gì, ngoan ngoãn cúi đầu uống vào.
Uống vài hớp, Bạch Đồ thử thăm dò hỏi: "Sao con về sớm vậy?"
"Vội vã trở về với người." Vân Dã nhìn y, tức giận: "Lúc về phát hiện hai con thỏ nhỏ trong nhà đã biến mất, con bị dọa sợ tới còn tưởng đã xảy ra chuyện gì."
Bạch Đồ mím môi thấp giọng: "Con tức giận?"
Vân Dã không nói lời nào, tiếp tục đút y uống.
Uống xong một chén canh, Vân Dã đang định đứng lên lại bị Bạch Đồ kéo lại.
Bạch Đồ nói: "Con...con đừng giận, ta..."
"Con không có giận." Vân Dã đặt chén trên tay qua một bên, lấy khăn lụa ra lau miệng cho Bạch Đồ: "Con chỉ đang nghĩ....có phải ngày thường con quá nuông chiều người không."
Vân Dã cong môi nâng cằm Bạch Đồ, tiến lên phía trước nhẹ giọng nói: "Thỏ nhỏ bị con nuông chiều tới không nghe lời, còn biết gạt người, đã vậy còn cùng nhi tử gạt con?"
"...Người nói con nên phạt người như thế nào?"
Bạch Đồ rụt về phía sau: "Ta không..."
Vân Dã đột nhiên mạnh mẽ hôn lên môi y.
Một hồi sau Vân Dã buông y ra: "Biết sai chưa?"
Bạch Đồ bị hắn hôn tới khó thở, nhất thời không trả lời.
Vân Dã lần nữa hôn lên, thời gian dài hơn so lần trước.
Lúc Bạch Đồ được buông ra thì đã choáng váng đầu mê man.
Vân Dã cách y quá gần, môi để bên môi Bạch Đồ thì thầm: "Nếu người còn chưa biết sai, con sẽ tiếp tục phạt người.
Lập tức từ cổ tới tai Bạch Đồ đều hồng.
Thì ra đây chính là nghiêm phạt sao....
Thấy y vẫn không trả lời, Vân Dã ra vẻ muốn tiếp tục hôn lên, Bạch Đồ vội nói: "Ta biết sai rồi, lần sau chắc chắn không làm như vậy, con đừng..."
Vân Dã đột nhiên cười lên.
Hắn trấn an liếm liếm môi bị hôn tới đỏ của đối phương, ôn nhu nói: "Được rồi, không đùa người nữa."
"Con không có tức giận, vừa thấy người vui còn không kịp sao còn thời gian tức giận." Vân Dã xoa tóc Bạch Đồ, lại hỏi: "Canh thuốc lúc nãy có đắng không?"
Bạch Đồ bị hắn thu thập ngoan ngoãn, liên tục lắc đầu: "Không đắng."
"Vậy..." Vân Dã lấy một túi kẹo mạch nha từ trong ngực, cố ý nói: "Túi kẹo mạch nha này chỉ có con ăn vậy."
Bạch Đồ kinh ngạc: "Cho ta sao?"
"Còn có thể cho ai?" Vân Dã nói: "Uổng công con đặc biệt hỏi đại nhân vu y, mỗi ngày sau khi uống canh xong có thể cho người ăn chút. Ai ngờ thỏ con nào đó lại không nghe lời như vậy..."
Bạch Đồ vội vàng kéo hắn, lấy lòng cọ cọ cổ hắn: "Ta đã biết sai rồi..."
Vân Dã bị y làm cho không còn chút tính tình, ôn nhu nói: "Nói xong rồi, mỗi ngày sau khi uống canh xong mới được ăn một viên, thời gian còn lại không thể lén ăn."
Bạch Đồ vui vẻ gật đầu: "Ân."
Vân Dã cười cười ngậm kẹo mạch nha cúi đầu đút cho y.
Mùi vị ngọt ngào của kẹo tan ra trong miệng hai người, thoáng chốc xua tan vị đắng trong miệng Bạch Đồ. Y không tự chủ được ngẩng đầu chủ động phối hợp.
Hai người ngậm xong kẹo, Vân Dã mới buông y ra.
Vân Dã cười nhìn y: "Ngọt không?"
Đầu Bạch Đồ chôn ở trong lòng Vân Dã, thì thầm đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.