Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập
Chương 25: Ta cảm thấy được bạn cùng bàn yêu thích ta (25)
Tô Tuyết Kinh
22/09/2020
Editor: Gấu Lam
Cup Bạch Điểu là do sở nghiên cứu thông tin khoa học kỹ thuật Yến thành chủ sự thi đấu, năm nay là lần thứ hai mươi, nhà tài trợ bao gồm mấy nhà xí nghiệp nổi danh, có thể nói giàu nứt đố đổ vách.
Vì tiền thưởng phong phú cùng với phần tuyển chọn tiêu chuẩn của đại học, hàng năm đều có gần tới hơn vạn kiện hạng mục, mà có thể bộc lộ tài năng, thu hoạch giải thưởng, bất quá mấy chục kiện.
Giải thi đấu tổ chức tại trung tâm mở quốc tế Yến thành, phía chủ sự xác định khách sạn tại phụ cận hội quán bên trong quảng trường.
Thời điểm đến địa điểm, đã là buổi tối 8 giờ.
Chính trực Cao Phong Kỳ, gian thang máy bên trong người người nhốn nháo, to to nhỏ nhỏ rương hành lý nhét chung một chỗ, không hề phát ra một tiếng động nào. Tiếu Thanh Sơn nhìn lướt qua, bọn họ phần lớn khuôn mặt non nớt, là học sinh tuổi tác cùng bọn họ xấp xỉ.
Một nhân viên công tác bên cạnh cũng sắp bị chen thành bánh nhân thịt, hướng không khí oán giận: "Ai, một năm liền dựa vào một bút kiếm lời như thế, khách sạn tệ lậu này làm sao còn không đóng cửa?"
Tiếu Thanh Sơn: "..." Ý kiến chú lớn như vậy, ông chủ chú biết không?
Tại tầng 2 khách sạn, đèn treo thủy tinh xán lạn cỡ lớn đem phòng lớn chiếu đến sáng ngời sạch sẽ, trước sân khấu nhân viên mặc âu phục, mặt mỉm cười mà cùng khách hàng trò chuyện, hành lang thì lại bày ra thảm đỏ dày đặc, khăn loại nhỏ xanh biếc đặt trên giá thiết nghệ màu đen. Từ mặt ngoài xem, là một khách sạn không tệ.
Thầy Lý hàng năm đều mang học sinh lại đây dự thi, đối hệ thống bài trí của khách sạn đã miễn dịch.
Hắn nhắc nhở: "Không nên ôm hy vọng quá lớn, chờ một lát các em liền biết cái gì gọi là tấc đất tấc vàng."
Yến thành là Hoa quốc kinh tế, chính trị phúc địa, tự nhiên xứng đáng với cái thành ngữ này, có thể câu nói này đơn độc bày tại dưới tình huống này, nhưng là có chút kỳ quái.
Thời điểm đăng ký, thầy Lý cùng bạn cũ trường ngoài ở một gian, Diệp Dịch được toại nguyện mà cùng Tiếu Thanh Sơn bắt đầu kỳ hạn năm ngày cùng nhau sinh hoạt.
Mở cửa phòng đầu tiên nhìn, cảnh đêm ngoài cửa sổ rực rỡ bắt được con mắt của bọn họ. Từ độ cao tầng 2 tầm mắt bao quát non sông, vạn ngọn đèn nhà đều dung nạp vào đáy mắt, đường cái xoay quanh như một con ngọa long, đèn xe lấp lóe là vảy nó, đem toàn bộ bầu trời đêm nhiễm một tầng sắc sáng nhàn nhạt.
Tại sao mới vừa mở cửa có thể đem ngoài cửa sổ hết thảy đều nhìn ra rõ ràng như thế, chỉ vì từ cửa phòng đến trên giường, chỉ cần khoảng cách ba bước, mà đầu giường đã chặn hết cửa sổ.
Cả phòng chỉ có như vậy, hoàn mỹ đem khách sạn bần cùng cùng Yến thành giàu có hợp hai làm một.
Tiếu Thanh Sơn đánh giá: "Thực sự là cảnh sắc có lực trùng kích mà."
Diệp Dịch mở cửa phòng rửa tay, bên trái bồn cầu là bồn rửa mặt, phía bên phải gạch lõm xuống, chỉnh ra một khối hình vuông không đủ một mét vuông.
Diệp Dịch: "... Này còn không lớn bằng bồn tắm nhà tôi."
Tiếu Thanh Sơn nhẹ nhàng đẩy một cái, rương hành lý đặt trên sàn nhà gỗ ùng ục ùng ục mở ra, ngốc ngốc đánh vào chân giường -- cái này cũng là nơi có bề rộng nhất trong phòng rồi. Nếu như đem rương hành lý mở ra, nó sẽ chặn luôn hành lang nhỏ hẹp, khách muốn đi vào sâu hơn, nhất định phải cất bước nhảy qua.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, tủ thấp bé nhưng nhiều chức năng đối diện cửa sổ, nóc tủ bày một TV nho nhỏ, không phải dạng tinh thể mỏng, mà là kiểu mà người có tuổi thường coi.
Diệp Dịch nhìn chằm chằm nó lóe lên lóe lên đèn tín hiệu, hiếu kỳ nói: "Em nói nửa đêm có Trinh Tử bò ra ngoài hay không?"
Tiếu Thanh Sơn không sợ quỷ, đem áo sơ mi treo vào tủ quần áo, cậu thuận miệng nói: "Dám bò ra ngoài liền đem nàng đánh lập tức đầu thai luôn."
Tưởng tượng cảnh tưởng Tiếu Thanh Sơn xắn ống tay áo đánh no đòn Trinh Tử, Diệp Dịch nở nụ cười: "Đừng, đợi lát nữa người ta lại trách cứ chúng ta ngược đãi oán linh."
Sau khi sửa sang xong hành lý, trong đám tin nhắn xuất hiện nhiều hơn vài thông báo. Nhân viên công tác thông báo hành trình 7 ngày, thầy Lý yêu cầu bọn họ ngày mai 8 giờ rưỡi ở dưới lầu tập hợp, 9 giờ đúng tham gia nghi thức khai mạc cup Bạch Điểu.
Sau khi lần lượt từng cái phản hồi "1", Tiếu Thanh Sơn liếc nhìn thời gian, vẫn chưa tới chín giờ. Trên lịch trình, mỗi một ngày đều sắp xếp kín mít, nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai phải bận tối mày tối mặt, không có thời gian riêng tư gì cả, cậu hỏi: "Xuống dưới đi dạo phố không?"
Cân nhắc thời gian cùng Khanh Khanh hai người có cái gì tốt, Diệp Dịch nắm lên áo khoác mặc vào: "Đi chứ."
**
Tuy rằng khách sạn là một tên nhóc lừa đảo bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nhưng khu thương mại quả thật là trung tâm thương mại cỡ lớn hàng thật đúng giá, ánh đèn dìu dịu hạ, cửa hàng LOGO đều bị phủ một tầng bạc, khách hàng hoặc một thân một mình, hoặc hai, ba cùng đồng hành.
Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch không có mục đích, chỉ nhàn nhã từ trước đi dạo đến cuối đường, từ lầu một đi dạo lên lầu ba. Thời điểm đi tới khu quần áo dành cho nam, Diệp Dịch dừng bước.
Tiếu Thanh Sơn: "Anh muốn mua quần áo à?"
Diệp Dịch: "Là hai chúng ta."
Hắn nhìn chung quanh một vòng, từ chính trang đến nhàn nhã, các loại phong cách quần áo đều có, sau khi tự hỏi, hắn đẩy Tiếu Thanh Sơn tiến vào một cửa hàng.
Mặt tiền màu bạc xám, phong trang trí lãnh cảm, âm nhạc cao cách điệu, còn kém tại cửa viết kép bốn chữ "Lão tử rất đắt".
Nhân viên cửa hàng đang ngủ gà ngủ gật, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hai người thiếu niên, buồn ngủ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ngủ bù bất cứ lúc nào cũng có thể, người đẹp trai không phải luôn luôn có thể nhìn thấy.
Nàng mang theo nụ cười nghênh đón: "Hoan nghênh quang lâm, có cần trợ giúp gì không?"
Diệp Dịch: "Không cần, tự chúng ta lựa chọn."
Diệp Dịch lôi kéo Tiếu Thanh Sơn thẳng đến một cái góc nào đó, thần bí nói: "Em biết tôi tại sao lựa chọn cửa hàng này không?"
Bị từ chối không muốn trợ giúp, mà nhân viên cửa hàng như trước theo sau lưng chuẩn bị tâm lý liệt ra vài mẫu đồ, cửa hàng nàng phong cách theo sát trào lưu, tiếng thơm đều rất tốt, địa điểm hơi xa vừa có thể bảo trì bức cách, cũng không đến nỗi quá đắt giá...
Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút, ánh mắt dời về phía một giá áo nào đó: "Sẽ không phải là -- "
Nhân viên cửa hàng cùng ánh mắt của cậu nhìn sang, đó là từ nhà thiết kế trang phục tự tay thiết kế hệ liệt quần áo của tổng công ty, là tác phẩm hiếm thấy thắng được thị trường cùng nghiệp giới song trọng khen ngợi, bọn họ tới nơi này, chắc chắn chính là vì mua lại nó đi?
Diệp Dịch gật đầu: "Không sai, chính là vì nó -- chương trình nhân viên tín ngưỡng, cách tử sam!"
Nhân viên cửa hàng: "..."
Nhân viên cửa hàng: "???"
Chờ chút này cùng nói cẩn thận không giống nhau???
Tuy rằng một mặt bị ép tỉnh mộng, nhân viên cửa hàng vẫn là hết chức trách mà chờ đợi ở tại bên cạnh bọn hắn, trong mắt phiền muộn cũng từ từ chuyển thành kinh diễm.
Để cho tiện quản lý, thầy Lý yêu cầu thời điểm hai người đi tới nhất định phải mặc đồng phục học sinh.
Bây giờ hai người bọn họ thay đổi bao tải xanh trắng to kia, sau khi mặc vào quần áo bình thường, chỉ dựa vào một cặp chân dài cũng đủ để miểu sát vô số anh đẹp trai, càng khỏi nói hai người bọn họ đều soái đến lộ hết ra sự sắc bén.
Nhân viên cửa hàng mang theo nụ cười của dì nhìn theo hai người ra cửa, tâm linh cùng bóp tiền đều chiếm được thỏa mãn rất lớn.
Diệp Dịch gảy túi mua sắm, cảm thán: "Có áo sơ mi tình nhân, tôi cảm thấy chúng ta đã thắng."
Tiếu Thanh Sơn phân tích: "Nếu như nói người người đều mặc cách tử sam, vậy cũng không ai nhìn ra được đôi ta là một đôi."
Diệp Dịch trầm mặc một lát: "Khanh Khanh, lòng tôi nát đó."
Thấy lỗ tai chó của hắn đều tiu nghỉu xuống, Tiếu Thanh Sơn bất đắc dĩ nở nụ cười, không để ý người đi đường, chủ động nắm tay hắn: "Mà là như thế này, mọi người đều biết anh là của tôi."
Hai người nắm tay nhau không biết xấu hổ mà tại khu thương mại loanh quanh, toả ra mùa chua của luyến ái, lúc đi ngang qua quầy đồng hồ đeo tay cao cấp, Tiếu Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhiều một cái, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Nháy mắt kia thập phần ngắn ngủi, Diệp Dịch lại hoàn chỉnh bắt được, hỏi: "Em muốn mua đồng hồ đeo tay sao?"
Tiếu Thanh Sơn lắc đầu: "Không."
Mà Diệp Dịch vẫn lôi kéo cậu tiến vào quầy: "Em yêu thích thứ nào?"
Tiếu Thanh Sơn vẫn là nói: "Đều không thích."
Thật ra đối với đồng hồ cậu cũng không đặc biệt yêu thích, cậu thất thần hoàn toàn là bởi vì sinh nhật Diệp Dịch từ từ tới gần.
Tuy rằng còn sót lại hơn hai tháng, nhưng càng sớm chuẩn bị càng tốt.
Diệp Dịch lại cho là Tiếu Thanh Sơn đang khách khí, không muốn hoa tiền của hắn: "Vậy thì toàn bộ mua?"
Nhân viên tiêu thụ bên cạnh: "..."
Hiện tại các bạn nhỏ thật biết nói đùa, nhà bọn họ giá rẻ nhất cũng phải hơn vạn.
Không nói lời sáo rỗng, nhân viên tiêu thụ chào hàng nói: "Các ngài muốn lựa chọn đồng hồ, không thì nhìn khối bên này, tương đối thích hợp --" lời còn chưa nói hết, hắn liền nhìn thấy đồng hồ đeo tay trên cổ tay Diệp Dịch, mặt không biến sắc nuốt xuống một ngụm khí lạnh, mặt mày hớn hở nói: "Bất quá đồng hồ trong tủ bên này cũng đặc biệt thích hợp với bạn của ngài! Rất có khí chất!"
Diệp Dịch lần thứ hai hỏi: "Em yêu thích cái nào?"
Ngữ khí của hắn so với vừa nãy trầm thấp rất nhiều, rất có khí thế không đạt mục đích không bỏ qua, nếu như Tiếu Thanh Sơn tiếp tục chối từ, phỏng chừng tiệm này ngày khác sẽ dễ dàng đứng dưới tên Diệp thị.
Tiếu Thanh Sơn thở dài một hơi: "Vậy thì khối ở chính giữa này."
Diệp Dịch: "Được đó."
Tiếu Thanh Sơn: "Tôi mua đưa cho anh." Gần nhất, cậu cũng nhận một ít việc riêng, một khối đồng hồ vẫn là mua được.
Diệp Dịch sững sờ: "A?"
Tiếu Thanh Sơn: "Cho nên xoát thẻ của tôi, ngoan."
Âm sắc cậu lạnh lùng, Diệp Dịch lại nghe đến mặt đỏ lên, thành một bé ngoan nói: "Được."
Đi dạo xong khu thương mại, hai người liền đi siêu thị dưới lòng đất mua sắm đồ dùng hằng ngày cho mấy ngày này cùng đồ ăn vặt, mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại khách sạn.
**
Trăng trên ngọn cây liễu, Tiếu Thanh Sơn kéo rèm cửa sổ lên, hỏi: "Ai rửa ráy trước?"
Diệp Dịch: "Em trước tiên đi, tôi ở đây làm một chút."
Sửa chữa chương trình, Diệp Dịch chậm rãi xoay người, đem máy vi tính xách tay đặt ở trên đùi dịch qua một bên.
Diệp Dịch tĩnh tâm tốc độ rất nhanh, một khi đắm chìm trong một sự vật nào đó, dù cho bên tai có người cầm loa hét, hắn cũng có thể trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà tiếp tục sự tình trên tay. Đương nhiên, nếu như tay nhàn rỗi, hắn có thể sẽ theo bản năng mà đánh tên ngu ngốc kia một quyền là được rồi.
Hiện tại làm xong việc, hắn liền có chút thay lòng đổi dạ.
Gian phòng rất nhỏ, vách tường buồng tắm cách giường cũng bất quá 1 mét, mà cách âm cũng thập phần gay go, tiếng nước ào ào ào không trở ngại chút nào mà truyền đến trong tai của hắn.
Khanh Khanh đang tắm...
Vốn là hành động rất bình thường, bỗng nhiên liền mang theo sắc thái ám muội.
Thật giống có thể nghe thấy được sợi tóc nhàn nhạt hương bưởi của cậu, Diệp Dịch điên cuồng vẩy vẩy đầu, mà một số cảnh tượng mông lung vẫn là hiện lên ở trước mắt.
Nam nhân ngoại trừ Khanh Khanh đều là móng heo lớn.
Diệp Dịch đem áo khoác che giữa hai chân, lạnh lùng nghĩ đến.
Tiếng nước dừng lại cắt đứt suy nghĩ của hắn, qua một hồi, Tiếu Thanh Sơn mở cửa trượt ra, tóc tai ướt đi ra.
Giọt nước dọc theo sợi tóc đen sì, lướt qua đường nét gầy gò dưới cằm cậu, thuận trượt xuống cổ thon dài, trốn vào bên trong T shirt rộng lớn.
Tiếu Thanh Sơn: "Tắm xong, anh đi đi."
"Ừ, nhớ sấy tóc." Bỏ lại một câu như vậy, Diệp Dịch giống như chạy trốn chạy vào buồng tắm.
Bên hông hắn khả nghi quấn lấy đồng phục học sinh, Tiếu Thanh Sơn như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú buồng tắm liếc mắt một cái, trên khuôn mặt trắng nõn còn lưu lại màu hồng nhạt do bị hơi nước xông mà ra.
Cậu giúp đỡ gỡ rối sửa chữa chương trình mới,sau khi chuẩn bị xong còn chơi điện thoại di động một lát, Diệp Dịch mới từ trong phòng tắm đi ra. Song phương trong lòng rõ ràng mà nhìn nhau liếc mắt một cái, Diệp Dịch chột dạ dời ánh mắt.
Công tác đèn công tắc ở cửa phòng, Diệp Dịch hỏi: "Em còn xem hạng mục không, không thì tôi tắt đèn."
"Tắt đi, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn muốn..." Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, không xác định nói: "Ngủ nướng?"
Ở trong trường học 7 giờ rưỡi liền bắt đầu tự học buổi sáng, học sinh ngoại trú sáu giờ rời giường đều không hiếm thấy. Mà bọn họ 8 giờ rưỡi mới ở dưới lầu tập hợp, thời gian ngủ nhiều hơn một canh giờ.
Diệp Dịch nở nụ cười, ấn xuống công tắc.
Gian phòng sáng ngời một chút tối lại, tầm mắt bởi vì đột nhiên xuất hiện ánh sáng biến hóa mà bắt giữ không tới cảnh sắc.
Tiếu Thanh Sơn căn cứ tiếng vang phán đoán Diệp Dịch từ từ hướng bên này đi tới, bên cạnh giường bởi vì bị đè xuống mà phát ra âm thanh nặng nề.
Gian phòng rất nhỏ, hai cái giường cũng vẻn vẹn cách chỉ cung cấp độ rộng cho một người đi lại.
Cậu quay mắt về phía Diệp Dịch bên kia, nằm nghiêng.
Rất nhanh, trong bóng tối tất cả dần dần trở nên rõ ràng, ánh trăng từ rèm cửa sổ trong khe hở chiếu vào, trải lên một chỗ sương bạc.
Con ngươi Diệp Dịch thâm sắc, bị bóng đêm nhuộm thành màu đen thuần túy.Song phương đối diện, Tiếu Thanh Sơn mở miệng trước: "Anh tại sao không ngủ?"
Diệp Dịch: "Em không phải cũng vậy à?"
Tiếu Thanh Sơn chuyện đương nhiên trả lời: "Tôi là vì nhìn mặt khi ngủ của anh, anh là vì cái gì?"
Đáp án trắng trợn như vậy khiến Diệp Dịch đỏ mặt hết, hoàn hảo là tắt đèn, ở trong bóng tối không thấy được.
Hắn lau mặt một cái, lòng bàn tay nóng bỏng. Thật giống sau khi giao du, hắn toàn bị Khanh Khanh đè lên đùa giỡn.
Cảm giác mình như cô vợ nhỏ, địa vị khó giữ được, hắn nhịn xuống ngượng ngùng, bình tĩnh nhìn hai mắt Tiếu Thanh Sơn: "Tôi cũng giống vậy."
Tiếu Thanh Sơn cười cười: "Tôi còn tưởng rằng anh dưới thời kỳ trưởng thành của thiếu niên đối mặt người yêu cần phải có sự tình gì -- "
Diệp Dịch tâm bỗng nhiên nhảy một cái, tưởng tượng kiều diễm trong phòng tắm lại hiện ra. Hắn hít thở sâu một chút, không muốn để cho Tiếu Thanh Sơn cảm thấy được chính mình là nam nhân đầy đầu phế liệu màu vàng, đỏ mặt cứng rắn chống đỡ: "Không có!"
Tiếu Thanh Sơn kinh ngạc: "Anh không nghĩ cho tôi cái hôn ngủ ngon sao?"
Nghe một cái nghi vấn tinh khiết tinh khiết Diệp Dịch: "..."
Làm. Xin lỗi, trong đầu hắn thật chỉ còn có màu sắc!
Tiếu Thanh Sơn nói tiếp: "Nếu anh không nghĩ đến thì quên đi. Ngủ, ngủ ngon."
"Đừng đừng đừng --!" Thấy cậu thật nhắm mắt lại, khép chặt chăn, một bộ tư thái"Tôi muốn đi ngủ cấm quấy rối", Diệp Dịch như mãnh hổ xuống núi lăn tới bên giường, cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí một tại trên trán cậu ấn xuống nụ hôn.
Nhẹ nhàng, thật giống sợ đánh thức cậu.
Tiếu Thanh Sơn nhịn không được bật cười, đưa tay nắm tóc Diệp Dịch, tay dùng một chút sức lực, hai tấm môi liền dính vào cùng nhau.
Diệp Dịch sững sờ, liền đối với trên mắt của cậu, dưới ánh trăng hạ nụ hôn ôn nhu như nước.
Cup Bạch Điểu là do sở nghiên cứu thông tin khoa học kỹ thuật Yến thành chủ sự thi đấu, năm nay là lần thứ hai mươi, nhà tài trợ bao gồm mấy nhà xí nghiệp nổi danh, có thể nói giàu nứt đố đổ vách.
Vì tiền thưởng phong phú cùng với phần tuyển chọn tiêu chuẩn của đại học, hàng năm đều có gần tới hơn vạn kiện hạng mục, mà có thể bộc lộ tài năng, thu hoạch giải thưởng, bất quá mấy chục kiện.
Giải thi đấu tổ chức tại trung tâm mở quốc tế Yến thành, phía chủ sự xác định khách sạn tại phụ cận hội quán bên trong quảng trường.
Thời điểm đến địa điểm, đã là buổi tối 8 giờ.
Chính trực Cao Phong Kỳ, gian thang máy bên trong người người nhốn nháo, to to nhỏ nhỏ rương hành lý nhét chung một chỗ, không hề phát ra một tiếng động nào. Tiếu Thanh Sơn nhìn lướt qua, bọn họ phần lớn khuôn mặt non nớt, là học sinh tuổi tác cùng bọn họ xấp xỉ.
Một nhân viên công tác bên cạnh cũng sắp bị chen thành bánh nhân thịt, hướng không khí oán giận: "Ai, một năm liền dựa vào một bút kiếm lời như thế, khách sạn tệ lậu này làm sao còn không đóng cửa?"
Tiếu Thanh Sơn: "..." Ý kiến chú lớn như vậy, ông chủ chú biết không?
Tại tầng 2 khách sạn, đèn treo thủy tinh xán lạn cỡ lớn đem phòng lớn chiếu đến sáng ngời sạch sẽ, trước sân khấu nhân viên mặc âu phục, mặt mỉm cười mà cùng khách hàng trò chuyện, hành lang thì lại bày ra thảm đỏ dày đặc, khăn loại nhỏ xanh biếc đặt trên giá thiết nghệ màu đen. Từ mặt ngoài xem, là một khách sạn không tệ.
Thầy Lý hàng năm đều mang học sinh lại đây dự thi, đối hệ thống bài trí của khách sạn đã miễn dịch.
Hắn nhắc nhở: "Không nên ôm hy vọng quá lớn, chờ một lát các em liền biết cái gì gọi là tấc đất tấc vàng."
Yến thành là Hoa quốc kinh tế, chính trị phúc địa, tự nhiên xứng đáng với cái thành ngữ này, có thể câu nói này đơn độc bày tại dưới tình huống này, nhưng là có chút kỳ quái.
Thời điểm đăng ký, thầy Lý cùng bạn cũ trường ngoài ở một gian, Diệp Dịch được toại nguyện mà cùng Tiếu Thanh Sơn bắt đầu kỳ hạn năm ngày cùng nhau sinh hoạt.
Mở cửa phòng đầu tiên nhìn, cảnh đêm ngoài cửa sổ rực rỡ bắt được con mắt của bọn họ. Từ độ cao tầng 2 tầm mắt bao quát non sông, vạn ngọn đèn nhà đều dung nạp vào đáy mắt, đường cái xoay quanh như một con ngọa long, đèn xe lấp lóe là vảy nó, đem toàn bộ bầu trời đêm nhiễm một tầng sắc sáng nhàn nhạt.
Tại sao mới vừa mở cửa có thể đem ngoài cửa sổ hết thảy đều nhìn ra rõ ràng như thế, chỉ vì từ cửa phòng đến trên giường, chỉ cần khoảng cách ba bước, mà đầu giường đã chặn hết cửa sổ.
Cả phòng chỉ có như vậy, hoàn mỹ đem khách sạn bần cùng cùng Yến thành giàu có hợp hai làm một.
Tiếu Thanh Sơn đánh giá: "Thực sự là cảnh sắc có lực trùng kích mà."
Diệp Dịch mở cửa phòng rửa tay, bên trái bồn cầu là bồn rửa mặt, phía bên phải gạch lõm xuống, chỉnh ra một khối hình vuông không đủ một mét vuông.
Diệp Dịch: "... Này còn không lớn bằng bồn tắm nhà tôi."
Tiếu Thanh Sơn nhẹ nhàng đẩy một cái, rương hành lý đặt trên sàn nhà gỗ ùng ục ùng ục mở ra, ngốc ngốc đánh vào chân giường -- cái này cũng là nơi có bề rộng nhất trong phòng rồi. Nếu như đem rương hành lý mở ra, nó sẽ chặn luôn hành lang nhỏ hẹp, khách muốn đi vào sâu hơn, nhất định phải cất bước nhảy qua.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, tủ thấp bé nhưng nhiều chức năng đối diện cửa sổ, nóc tủ bày một TV nho nhỏ, không phải dạng tinh thể mỏng, mà là kiểu mà người có tuổi thường coi.
Diệp Dịch nhìn chằm chằm nó lóe lên lóe lên đèn tín hiệu, hiếu kỳ nói: "Em nói nửa đêm có Trinh Tử bò ra ngoài hay không?"
Tiếu Thanh Sơn không sợ quỷ, đem áo sơ mi treo vào tủ quần áo, cậu thuận miệng nói: "Dám bò ra ngoài liền đem nàng đánh lập tức đầu thai luôn."
Tưởng tượng cảnh tưởng Tiếu Thanh Sơn xắn ống tay áo đánh no đòn Trinh Tử, Diệp Dịch nở nụ cười: "Đừng, đợi lát nữa người ta lại trách cứ chúng ta ngược đãi oán linh."
Sau khi sửa sang xong hành lý, trong đám tin nhắn xuất hiện nhiều hơn vài thông báo. Nhân viên công tác thông báo hành trình 7 ngày, thầy Lý yêu cầu bọn họ ngày mai 8 giờ rưỡi ở dưới lầu tập hợp, 9 giờ đúng tham gia nghi thức khai mạc cup Bạch Điểu.
Sau khi lần lượt từng cái phản hồi "1", Tiếu Thanh Sơn liếc nhìn thời gian, vẫn chưa tới chín giờ. Trên lịch trình, mỗi một ngày đều sắp xếp kín mít, nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai phải bận tối mày tối mặt, không có thời gian riêng tư gì cả, cậu hỏi: "Xuống dưới đi dạo phố không?"
Cân nhắc thời gian cùng Khanh Khanh hai người có cái gì tốt, Diệp Dịch nắm lên áo khoác mặc vào: "Đi chứ."
**
Tuy rằng khách sạn là một tên nhóc lừa đảo bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, nhưng khu thương mại quả thật là trung tâm thương mại cỡ lớn hàng thật đúng giá, ánh đèn dìu dịu hạ, cửa hàng LOGO đều bị phủ một tầng bạc, khách hàng hoặc một thân một mình, hoặc hai, ba cùng đồng hành.
Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch không có mục đích, chỉ nhàn nhã từ trước đi dạo đến cuối đường, từ lầu một đi dạo lên lầu ba. Thời điểm đi tới khu quần áo dành cho nam, Diệp Dịch dừng bước.
Tiếu Thanh Sơn: "Anh muốn mua quần áo à?"
Diệp Dịch: "Là hai chúng ta."
Hắn nhìn chung quanh một vòng, từ chính trang đến nhàn nhã, các loại phong cách quần áo đều có, sau khi tự hỏi, hắn đẩy Tiếu Thanh Sơn tiến vào một cửa hàng.
Mặt tiền màu bạc xám, phong trang trí lãnh cảm, âm nhạc cao cách điệu, còn kém tại cửa viết kép bốn chữ "Lão tử rất đắt".
Nhân viên cửa hàng đang ngủ gà ngủ gật, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hai người thiếu niên, buồn ngủ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ngủ bù bất cứ lúc nào cũng có thể, người đẹp trai không phải luôn luôn có thể nhìn thấy.
Nàng mang theo nụ cười nghênh đón: "Hoan nghênh quang lâm, có cần trợ giúp gì không?"
Diệp Dịch: "Không cần, tự chúng ta lựa chọn."
Diệp Dịch lôi kéo Tiếu Thanh Sơn thẳng đến một cái góc nào đó, thần bí nói: "Em biết tôi tại sao lựa chọn cửa hàng này không?"
Bị từ chối không muốn trợ giúp, mà nhân viên cửa hàng như trước theo sau lưng chuẩn bị tâm lý liệt ra vài mẫu đồ, cửa hàng nàng phong cách theo sát trào lưu, tiếng thơm đều rất tốt, địa điểm hơi xa vừa có thể bảo trì bức cách, cũng không đến nỗi quá đắt giá...
Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút, ánh mắt dời về phía một giá áo nào đó: "Sẽ không phải là -- "
Nhân viên cửa hàng cùng ánh mắt của cậu nhìn sang, đó là từ nhà thiết kế trang phục tự tay thiết kế hệ liệt quần áo của tổng công ty, là tác phẩm hiếm thấy thắng được thị trường cùng nghiệp giới song trọng khen ngợi, bọn họ tới nơi này, chắc chắn chính là vì mua lại nó đi?
Diệp Dịch gật đầu: "Không sai, chính là vì nó -- chương trình nhân viên tín ngưỡng, cách tử sam!"
Nhân viên cửa hàng: "..."
Nhân viên cửa hàng: "???"
Chờ chút này cùng nói cẩn thận không giống nhau???
Tuy rằng một mặt bị ép tỉnh mộng, nhân viên cửa hàng vẫn là hết chức trách mà chờ đợi ở tại bên cạnh bọn hắn, trong mắt phiền muộn cũng từ từ chuyển thành kinh diễm.
Để cho tiện quản lý, thầy Lý yêu cầu thời điểm hai người đi tới nhất định phải mặc đồng phục học sinh.
Bây giờ hai người bọn họ thay đổi bao tải xanh trắng to kia, sau khi mặc vào quần áo bình thường, chỉ dựa vào một cặp chân dài cũng đủ để miểu sát vô số anh đẹp trai, càng khỏi nói hai người bọn họ đều soái đến lộ hết ra sự sắc bén.
Nhân viên cửa hàng mang theo nụ cười của dì nhìn theo hai người ra cửa, tâm linh cùng bóp tiền đều chiếm được thỏa mãn rất lớn.
Diệp Dịch gảy túi mua sắm, cảm thán: "Có áo sơ mi tình nhân, tôi cảm thấy chúng ta đã thắng."
Tiếu Thanh Sơn phân tích: "Nếu như nói người người đều mặc cách tử sam, vậy cũng không ai nhìn ra được đôi ta là một đôi."
Diệp Dịch trầm mặc một lát: "Khanh Khanh, lòng tôi nát đó."
Thấy lỗ tai chó của hắn đều tiu nghỉu xuống, Tiếu Thanh Sơn bất đắc dĩ nở nụ cười, không để ý người đi đường, chủ động nắm tay hắn: "Mà là như thế này, mọi người đều biết anh là của tôi."
Hai người nắm tay nhau không biết xấu hổ mà tại khu thương mại loanh quanh, toả ra mùa chua của luyến ái, lúc đi ngang qua quầy đồng hồ đeo tay cao cấp, Tiếu Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhiều một cái, bước chân không ngừng đi về phía trước.
Nháy mắt kia thập phần ngắn ngủi, Diệp Dịch lại hoàn chỉnh bắt được, hỏi: "Em muốn mua đồng hồ đeo tay sao?"
Tiếu Thanh Sơn lắc đầu: "Không."
Mà Diệp Dịch vẫn lôi kéo cậu tiến vào quầy: "Em yêu thích thứ nào?"
Tiếu Thanh Sơn vẫn là nói: "Đều không thích."
Thật ra đối với đồng hồ cậu cũng không đặc biệt yêu thích, cậu thất thần hoàn toàn là bởi vì sinh nhật Diệp Dịch từ từ tới gần.
Tuy rằng còn sót lại hơn hai tháng, nhưng càng sớm chuẩn bị càng tốt.
Diệp Dịch lại cho là Tiếu Thanh Sơn đang khách khí, không muốn hoa tiền của hắn: "Vậy thì toàn bộ mua?"
Nhân viên tiêu thụ bên cạnh: "..."
Hiện tại các bạn nhỏ thật biết nói đùa, nhà bọn họ giá rẻ nhất cũng phải hơn vạn.
Không nói lời sáo rỗng, nhân viên tiêu thụ chào hàng nói: "Các ngài muốn lựa chọn đồng hồ, không thì nhìn khối bên này, tương đối thích hợp --" lời còn chưa nói hết, hắn liền nhìn thấy đồng hồ đeo tay trên cổ tay Diệp Dịch, mặt không biến sắc nuốt xuống một ngụm khí lạnh, mặt mày hớn hở nói: "Bất quá đồng hồ trong tủ bên này cũng đặc biệt thích hợp với bạn của ngài! Rất có khí chất!"
Diệp Dịch lần thứ hai hỏi: "Em yêu thích cái nào?"
Ngữ khí của hắn so với vừa nãy trầm thấp rất nhiều, rất có khí thế không đạt mục đích không bỏ qua, nếu như Tiếu Thanh Sơn tiếp tục chối từ, phỏng chừng tiệm này ngày khác sẽ dễ dàng đứng dưới tên Diệp thị.
Tiếu Thanh Sơn thở dài một hơi: "Vậy thì khối ở chính giữa này."
Diệp Dịch: "Được đó."
Tiếu Thanh Sơn: "Tôi mua đưa cho anh." Gần nhất, cậu cũng nhận một ít việc riêng, một khối đồng hồ vẫn là mua được.
Diệp Dịch sững sờ: "A?"
Tiếu Thanh Sơn: "Cho nên xoát thẻ của tôi, ngoan."
Âm sắc cậu lạnh lùng, Diệp Dịch lại nghe đến mặt đỏ lên, thành một bé ngoan nói: "Được."
Đi dạo xong khu thương mại, hai người liền đi siêu thị dưới lòng đất mua sắm đồ dùng hằng ngày cho mấy ngày này cùng đồ ăn vặt, mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại khách sạn.
**
Trăng trên ngọn cây liễu, Tiếu Thanh Sơn kéo rèm cửa sổ lên, hỏi: "Ai rửa ráy trước?"
Diệp Dịch: "Em trước tiên đi, tôi ở đây làm một chút."
Sửa chữa chương trình, Diệp Dịch chậm rãi xoay người, đem máy vi tính xách tay đặt ở trên đùi dịch qua một bên.
Diệp Dịch tĩnh tâm tốc độ rất nhanh, một khi đắm chìm trong một sự vật nào đó, dù cho bên tai có người cầm loa hét, hắn cũng có thể trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà tiếp tục sự tình trên tay. Đương nhiên, nếu như tay nhàn rỗi, hắn có thể sẽ theo bản năng mà đánh tên ngu ngốc kia một quyền là được rồi.
Hiện tại làm xong việc, hắn liền có chút thay lòng đổi dạ.
Gian phòng rất nhỏ, vách tường buồng tắm cách giường cũng bất quá 1 mét, mà cách âm cũng thập phần gay go, tiếng nước ào ào ào không trở ngại chút nào mà truyền đến trong tai của hắn.
Khanh Khanh đang tắm...
Vốn là hành động rất bình thường, bỗng nhiên liền mang theo sắc thái ám muội.
Thật giống có thể nghe thấy được sợi tóc nhàn nhạt hương bưởi của cậu, Diệp Dịch điên cuồng vẩy vẩy đầu, mà một số cảnh tượng mông lung vẫn là hiện lên ở trước mắt.
Nam nhân ngoại trừ Khanh Khanh đều là móng heo lớn.
Diệp Dịch đem áo khoác che giữa hai chân, lạnh lùng nghĩ đến.
Tiếng nước dừng lại cắt đứt suy nghĩ của hắn, qua một hồi, Tiếu Thanh Sơn mở cửa trượt ra, tóc tai ướt đi ra.
Giọt nước dọc theo sợi tóc đen sì, lướt qua đường nét gầy gò dưới cằm cậu, thuận trượt xuống cổ thon dài, trốn vào bên trong T shirt rộng lớn.
Tiếu Thanh Sơn: "Tắm xong, anh đi đi."
"Ừ, nhớ sấy tóc." Bỏ lại một câu như vậy, Diệp Dịch giống như chạy trốn chạy vào buồng tắm.
Bên hông hắn khả nghi quấn lấy đồng phục học sinh, Tiếu Thanh Sơn như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú buồng tắm liếc mắt một cái, trên khuôn mặt trắng nõn còn lưu lại màu hồng nhạt do bị hơi nước xông mà ra.
Cậu giúp đỡ gỡ rối sửa chữa chương trình mới,sau khi chuẩn bị xong còn chơi điện thoại di động một lát, Diệp Dịch mới từ trong phòng tắm đi ra. Song phương trong lòng rõ ràng mà nhìn nhau liếc mắt một cái, Diệp Dịch chột dạ dời ánh mắt.
Công tác đèn công tắc ở cửa phòng, Diệp Dịch hỏi: "Em còn xem hạng mục không, không thì tôi tắt đèn."
"Tắt đi, đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn muốn..." Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, không xác định nói: "Ngủ nướng?"
Ở trong trường học 7 giờ rưỡi liền bắt đầu tự học buổi sáng, học sinh ngoại trú sáu giờ rời giường đều không hiếm thấy. Mà bọn họ 8 giờ rưỡi mới ở dưới lầu tập hợp, thời gian ngủ nhiều hơn một canh giờ.
Diệp Dịch nở nụ cười, ấn xuống công tắc.
Gian phòng sáng ngời một chút tối lại, tầm mắt bởi vì đột nhiên xuất hiện ánh sáng biến hóa mà bắt giữ không tới cảnh sắc.
Tiếu Thanh Sơn căn cứ tiếng vang phán đoán Diệp Dịch từ từ hướng bên này đi tới, bên cạnh giường bởi vì bị đè xuống mà phát ra âm thanh nặng nề.
Gian phòng rất nhỏ, hai cái giường cũng vẻn vẹn cách chỉ cung cấp độ rộng cho một người đi lại.
Cậu quay mắt về phía Diệp Dịch bên kia, nằm nghiêng.
Rất nhanh, trong bóng tối tất cả dần dần trở nên rõ ràng, ánh trăng từ rèm cửa sổ trong khe hở chiếu vào, trải lên một chỗ sương bạc.
Con ngươi Diệp Dịch thâm sắc, bị bóng đêm nhuộm thành màu đen thuần túy.Song phương đối diện, Tiếu Thanh Sơn mở miệng trước: "Anh tại sao không ngủ?"
Diệp Dịch: "Em không phải cũng vậy à?"
Tiếu Thanh Sơn chuyện đương nhiên trả lời: "Tôi là vì nhìn mặt khi ngủ của anh, anh là vì cái gì?"
Đáp án trắng trợn như vậy khiến Diệp Dịch đỏ mặt hết, hoàn hảo là tắt đèn, ở trong bóng tối không thấy được.
Hắn lau mặt một cái, lòng bàn tay nóng bỏng. Thật giống sau khi giao du, hắn toàn bị Khanh Khanh đè lên đùa giỡn.
Cảm giác mình như cô vợ nhỏ, địa vị khó giữ được, hắn nhịn xuống ngượng ngùng, bình tĩnh nhìn hai mắt Tiếu Thanh Sơn: "Tôi cũng giống vậy."
Tiếu Thanh Sơn cười cười: "Tôi còn tưởng rằng anh dưới thời kỳ trưởng thành của thiếu niên đối mặt người yêu cần phải có sự tình gì -- "
Diệp Dịch tâm bỗng nhiên nhảy một cái, tưởng tượng kiều diễm trong phòng tắm lại hiện ra. Hắn hít thở sâu một chút, không muốn để cho Tiếu Thanh Sơn cảm thấy được chính mình là nam nhân đầy đầu phế liệu màu vàng, đỏ mặt cứng rắn chống đỡ: "Không có!"
Tiếu Thanh Sơn kinh ngạc: "Anh không nghĩ cho tôi cái hôn ngủ ngon sao?"
Nghe một cái nghi vấn tinh khiết tinh khiết Diệp Dịch: "..."
Làm. Xin lỗi, trong đầu hắn thật chỉ còn có màu sắc!
Tiếu Thanh Sơn nói tiếp: "Nếu anh không nghĩ đến thì quên đi. Ngủ, ngủ ngon."
"Đừng đừng đừng --!" Thấy cậu thật nhắm mắt lại, khép chặt chăn, một bộ tư thái"Tôi muốn đi ngủ cấm quấy rối", Diệp Dịch như mãnh hổ xuống núi lăn tới bên giường, cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí một tại trên trán cậu ấn xuống nụ hôn.
Nhẹ nhàng, thật giống sợ đánh thức cậu.
Tiếu Thanh Sơn nhịn không được bật cười, đưa tay nắm tóc Diệp Dịch, tay dùng một chút sức lực, hai tấm môi liền dính vào cùng nhau.
Diệp Dịch sững sờ, liền đối với trên mắt của cậu, dưới ánh trăng hạ nụ hôn ôn nhu như nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.