Chương 43: Nam nhân hay yêu tinh cũng không được
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
21/09/2021
Ánh mặt trời sớm mai phủ nhẹ lên thôn Sầm gia cũ. Hơi thở mát lạnh tràn ngập thôn. Nếu không phải nơi đây quá hoang vắng và thê lương thì cũng không ai tưởng tượng được đây là một thôn chết.
Mập tỉnh lại trước tiên. Hắn chớp mắt, nhìn thấy một đôi môi đỏ đang ở sát bên mặt mình. Vài giây hốt hoảng hắn mới ý thức được là Thị Tử đang ngủ, tựa đầu vào vai mình. Trong lòng hắn bật cười, sao tự dưng lại chỉ thấy mỗi đôi môi của nó chứ? Lại còn đỏ nữa! Đây là từ đầu tiên hắn nghĩ tới khi mở mắt.
Môi đỏ, vợ ngoan! Ý niệm này tốt hơn hết là không bao giờ để cho Thị Tử biết, nếu không thì…
Hắn vươn tay tắt lò lửa, chỉnh lại tư thế nằm cho Khúc Sầm Sĩ rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lều hắn giật mình nhìn thấy một chồng lá bùa màu vàng đặt trên đất, được chặn lại bởi một hòn đá nhỏ, ở trên còn có một tờ giấy trắng viết:
“Thị Tử, ba mẹ nhớ con. Bùa này là ba con vẽ, chuyên dùng để đối phó với yêu tinh. Còn nữa, mẹ thật sự hy vọng con sau này có thể cưới một người con gái bình thường. Nhớ, sau này có việc gì thì bàn với ba mẹ. Ba mẹ rất lo cho con.”
Ý gì đây trời? Mập cau mày. Cưới người con gái bình thường, như vậy tức là không chào đón yêu tinh, cũng không chấp nhận đồng giới. Thôi kệ, dù gì hắn cũng không phải yêu tinh, cũng không có nhu cầu gả cho Thị Tử.
Dùng nước khoáng đánh răng rửa mặt, đãi ngộ này dù là đi căn cứ dã ngoại hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Khúc Sầm Sĩ đi ra lều liền nhìn thấy Mập đang rửa mặt, dùng chai nước khoáng đánh răng rửa mặt.
Mập vốc nước khoáng lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến hắn khẽ hô: “Đã quá.”
“Lạnh muốn chết chứ đã gì! Đun tao ít nước ấm đi, đánh răng xong rửa mặt là vừa.”
“Mày đừng có ẻo lả vậy được không?”
“Nước ấm chút đi.” Khúc Sầm Sĩ trừng hắn một cái. Sáng sớm mùa đông, lại còn ở giữa thôn chết nên nhiệt độ càng thấp, thêm sương sớm nữa, nước này mà vốc lên mặt thì có mà nhảy dựng lên.
Mập quay người đi đun nước cho hắn, rồi nói lại vụ mấy lá bùa. Hắn cười nói: “Mẹ mày thật sự lo lắng mày cưới yêu tinh hay là đàn ông đó nha!”
“Ha ha, mẹ tao là vậy, nhưng mày yên tâm đi, yêu tinh không phải là mày, mà cho dù tao yêu đồng tính thì cũng không tới lượt mày.”
“Ừ, tao cũng thấy thế. Chút nữa về nhà đi.”
Thu thập đồ đạc xong, cả hai đeo ba lô quay trở về, vừa đi Khúc Sầm Sĩ vừa giải thích cho Mập về bố cục trong thôn, nơi nào có thể tới gần, nơi nào tuyệt đối không thể lại gần. Làm sao có thể tìm được ba mẹ hắn, làm sao đi vào kết giới không gian khác nơi đây.
Mập nghe rồi hỏi: “Này, mày có tính cưới tao không vậy, sao nói kỹ lưỡng thế, cho tao coi đây là nhà à?”
Thị Tử trừng mắt: “Mày đi chết đi, tao chỉ muốn nói để lỡ mấy bữa nữa tao chết đột ngột thì mày phải nhanh chóng báo cho Linh Tử thúc hỏi ý kiến. Nếu như phải đưa tao tới đây thì mày còn biết đường biết lỗi mà đi, vì tao đang cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu. Như việc bọn chúng cần nhiều hồn phách như vậy để làm gì? Mà chuyện này có liên quan gì tới Tinh Tinh và Thiên Ti? Tích trữ hồn người khác không đơn giản, nhất định phải có mục đích. Những kẻ còn lại là người, hay yêu tinh, hay ma quỷ? Chúng ta phải cẩn trọng hơn nữa.” vừa nói, Thị Tử vừa nhìn chuỗi hạt và sợi dây đeo trên tay.
“Vậy về lại thành phố mày tính làm gì?”
“Ở trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chờ chết!”
Không quan tâm đôi giày đầy bụi đường, Mập co chân đá vào mông Thị Tử, in nguyên dấu chân nổi bật trên mông hắn.
“Này, mày đá tao cái gì?”
“Mày định chờ chết à? Đừng có mà ngáo. Cho dù ngày mai mày chết thì hôm nay vẫn phải điều tra cho tao.”
Khúc Sầm Sĩ vỗ mông nở nụ cười. Hắn đương nhiên sẽ không thật sự nhốt mình ở trong phòng chờ chết, hắn phải dùng khoảng thời gian còn lại - không biết còn bao lâu - tiếp tục điều tra. Vì hắn đeo chuỗi hạt kia không phải vì chờ chết, mà là muốn tìm ra hung phạm. Giờ, đối mặt với thứ vô hình đã giết mấy mạng người kia, hắn muốn đi tìm hiểu nó, đánh bại nó.
***
Vì không muốn người trong nhà lo lắng nên Khúc Sầm Sĩ lựa chọn phương án ở nhà thuê của mình.
Mập cũng không có ý kiến, căn bản với tình huống của Thị Tử hiện tại nếu để cho người nhà biết thì sẽ không thể tiếp tục điều tra, mà sẽ hoảng loạn đi tìm đạo sĩ khắp nơi để cố giải quyết.
Khi ôm ba lo xuống xe đi về phía căn hộ kia, Mập bảo muốn lấy thêm ít quần áo sang đây, chứ không khó chịu lắm.
Trải qua hai ngày như vậy hai người đều mệt mỏi, Mập nói: “Một hồi tao tắm trước, xong tao ngủ. Tao bảo này, mua thêm giường đặt vô phòng kia đi, mốt tao ngủ bên đó, làm ơn, đừng làm cho chúng ta giống như sống chung thật đi.”
Thật ra thì trước giờ bọn hắn đều cùng chơi, cùng ngủ, chẳng có vấn đề gì, tự dưng giờ nghe mẹ Thị Tử nói xong thì cũng có chút e dè, cảm thấy hai người thân mật quá đà.
Khúc Sầm Sĩ đang mải suy nghĩ, vừa bước tới thì ngây người.
Vì, trước cửa nhà là một bóng dáng màu hồng nhạt, ngồi co người dưới đất, dựa vào cửa, đang úp mặt vào đùi.
“Thiên Ti?” Khúc Sầm Sĩ giật mình kêu thành tiếng.
Mập cũng nghi hoặc hỏi: “Sao cô ấy ở đây?”
Quay trở lại mấy tiếng trước, Thiên Ti ngồi trên sô pha trong bóng tối, tay ôm quả cầu thủy tinh, hai mắt ngây ngô không có một chút tinh thần.
Tinh Tinh từ bên ngoài cửa hàng đi vào, nhíu nhíu mi, nói: “Không đi học a?”
Thiên Ti lúc này mới nhìn lên: “Thị Tử đeo chuỗi Phật châu.”
“Vậy thì thế nào?”
“Chị, chị nói, vậy sẽ thế nào?”
“Chứ giờ sao? Thiên Ti, chị đã cảnh cáo em, đừng lún sâu vào, tại sao không chịu nghe lời chị?”
Thiên Ti chậm rãi thở hắt ra, buông quả cầu thủy tinh xuống, đứng dậy, nói: “Chị, đã hai ngày, có lẽ Thị Tử đã chết mất ở chỗ nào rồi! Dù gì thì cũng coi như chúng ta có quen biết hắn.”
“Yên tâm đi, khẳng định còn chưa chết.”
“Chứ chẳng lẽ đợi anh ấy chết sao?” Thiên Ti lên giọng. Trước giờ, cô nàng chưa từng cãi lại chị, nhưng hôm nay lại dám nói ra, lại còn lớn tiếng.
“Thiên Ti!” Tinh Tinh lần đầu tiên như vậy hét lên với Thiên Ti, “Em, em thật sự sao? Gã đàn ông kia có gì tốt hả?”
Tinh Tinh rời đi, Thiên Ti cũng tự hỏi vấn đề này. Khúc Sầm Sĩ có cái gì tốt? Cô thật đúng là tìm không ra ưu điểm của hắn, nhưng cô thích hắn!
Hắn ở trên phố, cãi với thầy bói về âm dương; lúc hắn ôm cô còn có thể bình tĩnh lục trên người cô; hắn vuốt ve khuôn mặt cô, hôn lên môi cô…
Thực ra, Thị Tử không có điểm nào đáng để cô thích. Cô cũng biết, người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng, cô chỉ có cảm giác đặc biệt với một mình hắn mà thôi.
Cô không biết hắn đi đâu, nhưng cô biết, hắn nhất định sẽ về nhà. Cô không biết nhà hắn ở đâu, nhưng cô biết hỏi.
Cho nên Thiên Ti không đi học, mà đi thẳng tới đồn công an. Mỹ nhân kế được áp dụng, cô vờ là bạn gái của hắn, lừa đội trưởng béo nói địa chỉ của hắn ra.
Nhưng mà Thiên Ti ngạc nhiên vô cùng khi nghe tên tiểu khu hắn ở, người đi chiếc xe kia tới đưa đón cô đi học lại ở trong một khu chung cư cũ kỹ, tạp nham đến vậy, nghe nói còn từng có án mạng nơi đây.
Khi nghe tên tiểu khu đó, cô do dự, nhưng vẫn quyết định tới đó. Nhưng chỉ là, khi tới nơi, cô đụng phải hai … Sắc quỷ! Chân chính sắc quỷ! Quỷ a!
Mập tỉnh lại trước tiên. Hắn chớp mắt, nhìn thấy một đôi môi đỏ đang ở sát bên mặt mình. Vài giây hốt hoảng hắn mới ý thức được là Thị Tử đang ngủ, tựa đầu vào vai mình. Trong lòng hắn bật cười, sao tự dưng lại chỉ thấy mỗi đôi môi của nó chứ? Lại còn đỏ nữa! Đây là từ đầu tiên hắn nghĩ tới khi mở mắt.
Môi đỏ, vợ ngoan! Ý niệm này tốt hơn hết là không bao giờ để cho Thị Tử biết, nếu không thì…
Hắn vươn tay tắt lò lửa, chỉnh lại tư thế nằm cho Khúc Sầm Sĩ rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lều hắn giật mình nhìn thấy một chồng lá bùa màu vàng đặt trên đất, được chặn lại bởi một hòn đá nhỏ, ở trên còn có một tờ giấy trắng viết:
“Thị Tử, ba mẹ nhớ con. Bùa này là ba con vẽ, chuyên dùng để đối phó với yêu tinh. Còn nữa, mẹ thật sự hy vọng con sau này có thể cưới một người con gái bình thường. Nhớ, sau này có việc gì thì bàn với ba mẹ. Ba mẹ rất lo cho con.”
Ý gì đây trời? Mập cau mày. Cưới người con gái bình thường, như vậy tức là không chào đón yêu tinh, cũng không chấp nhận đồng giới. Thôi kệ, dù gì hắn cũng không phải yêu tinh, cũng không có nhu cầu gả cho Thị Tử.
Dùng nước khoáng đánh răng rửa mặt, đãi ngộ này dù là đi căn cứ dã ngoại hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Khúc Sầm Sĩ đi ra lều liền nhìn thấy Mập đang rửa mặt, dùng chai nước khoáng đánh răng rửa mặt.
Mập vốc nước khoáng lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến hắn khẽ hô: “Đã quá.”
“Lạnh muốn chết chứ đã gì! Đun tao ít nước ấm đi, đánh răng xong rửa mặt là vừa.”
“Mày đừng có ẻo lả vậy được không?”
“Nước ấm chút đi.” Khúc Sầm Sĩ trừng hắn một cái. Sáng sớm mùa đông, lại còn ở giữa thôn chết nên nhiệt độ càng thấp, thêm sương sớm nữa, nước này mà vốc lên mặt thì có mà nhảy dựng lên.
Mập quay người đi đun nước cho hắn, rồi nói lại vụ mấy lá bùa. Hắn cười nói: “Mẹ mày thật sự lo lắng mày cưới yêu tinh hay là đàn ông đó nha!”
“Ha ha, mẹ tao là vậy, nhưng mày yên tâm đi, yêu tinh không phải là mày, mà cho dù tao yêu đồng tính thì cũng không tới lượt mày.”
“Ừ, tao cũng thấy thế. Chút nữa về nhà đi.”
Thu thập đồ đạc xong, cả hai đeo ba lô quay trở về, vừa đi Khúc Sầm Sĩ vừa giải thích cho Mập về bố cục trong thôn, nơi nào có thể tới gần, nơi nào tuyệt đối không thể lại gần. Làm sao có thể tìm được ba mẹ hắn, làm sao đi vào kết giới không gian khác nơi đây.
Mập nghe rồi hỏi: “Này, mày có tính cưới tao không vậy, sao nói kỹ lưỡng thế, cho tao coi đây là nhà à?”
Thị Tử trừng mắt: “Mày đi chết đi, tao chỉ muốn nói để lỡ mấy bữa nữa tao chết đột ngột thì mày phải nhanh chóng báo cho Linh Tử thúc hỏi ý kiến. Nếu như phải đưa tao tới đây thì mày còn biết đường biết lỗi mà đi, vì tao đang cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu. Như việc bọn chúng cần nhiều hồn phách như vậy để làm gì? Mà chuyện này có liên quan gì tới Tinh Tinh và Thiên Ti? Tích trữ hồn người khác không đơn giản, nhất định phải có mục đích. Những kẻ còn lại là người, hay yêu tinh, hay ma quỷ? Chúng ta phải cẩn trọng hơn nữa.” vừa nói, Thị Tử vừa nhìn chuỗi hạt và sợi dây đeo trên tay.
“Vậy về lại thành phố mày tính làm gì?”
“Ở trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chờ chết!”
Không quan tâm đôi giày đầy bụi đường, Mập co chân đá vào mông Thị Tử, in nguyên dấu chân nổi bật trên mông hắn.
“Này, mày đá tao cái gì?”
“Mày định chờ chết à? Đừng có mà ngáo. Cho dù ngày mai mày chết thì hôm nay vẫn phải điều tra cho tao.”
Khúc Sầm Sĩ vỗ mông nở nụ cười. Hắn đương nhiên sẽ không thật sự nhốt mình ở trong phòng chờ chết, hắn phải dùng khoảng thời gian còn lại - không biết còn bao lâu - tiếp tục điều tra. Vì hắn đeo chuỗi hạt kia không phải vì chờ chết, mà là muốn tìm ra hung phạm. Giờ, đối mặt với thứ vô hình đã giết mấy mạng người kia, hắn muốn đi tìm hiểu nó, đánh bại nó.
***
Vì không muốn người trong nhà lo lắng nên Khúc Sầm Sĩ lựa chọn phương án ở nhà thuê của mình.
Mập cũng không có ý kiến, căn bản với tình huống của Thị Tử hiện tại nếu để cho người nhà biết thì sẽ không thể tiếp tục điều tra, mà sẽ hoảng loạn đi tìm đạo sĩ khắp nơi để cố giải quyết.
Khi ôm ba lo xuống xe đi về phía căn hộ kia, Mập bảo muốn lấy thêm ít quần áo sang đây, chứ không khó chịu lắm.
Trải qua hai ngày như vậy hai người đều mệt mỏi, Mập nói: “Một hồi tao tắm trước, xong tao ngủ. Tao bảo này, mua thêm giường đặt vô phòng kia đi, mốt tao ngủ bên đó, làm ơn, đừng làm cho chúng ta giống như sống chung thật đi.”
Thật ra thì trước giờ bọn hắn đều cùng chơi, cùng ngủ, chẳng có vấn đề gì, tự dưng giờ nghe mẹ Thị Tử nói xong thì cũng có chút e dè, cảm thấy hai người thân mật quá đà.
Khúc Sầm Sĩ đang mải suy nghĩ, vừa bước tới thì ngây người.
Vì, trước cửa nhà là một bóng dáng màu hồng nhạt, ngồi co người dưới đất, dựa vào cửa, đang úp mặt vào đùi.
“Thiên Ti?” Khúc Sầm Sĩ giật mình kêu thành tiếng.
Mập cũng nghi hoặc hỏi: “Sao cô ấy ở đây?”
Quay trở lại mấy tiếng trước, Thiên Ti ngồi trên sô pha trong bóng tối, tay ôm quả cầu thủy tinh, hai mắt ngây ngô không có một chút tinh thần.
Tinh Tinh từ bên ngoài cửa hàng đi vào, nhíu nhíu mi, nói: “Không đi học a?”
Thiên Ti lúc này mới nhìn lên: “Thị Tử đeo chuỗi Phật châu.”
“Vậy thì thế nào?”
“Chị, chị nói, vậy sẽ thế nào?”
“Chứ giờ sao? Thiên Ti, chị đã cảnh cáo em, đừng lún sâu vào, tại sao không chịu nghe lời chị?”
Thiên Ti chậm rãi thở hắt ra, buông quả cầu thủy tinh xuống, đứng dậy, nói: “Chị, đã hai ngày, có lẽ Thị Tử đã chết mất ở chỗ nào rồi! Dù gì thì cũng coi như chúng ta có quen biết hắn.”
“Yên tâm đi, khẳng định còn chưa chết.”
“Chứ chẳng lẽ đợi anh ấy chết sao?” Thiên Ti lên giọng. Trước giờ, cô nàng chưa từng cãi lại chị, nhưng hôm nay lại dám nói ra, lại còn lớn tiếng.
“Thiên Ti!” Tinh Tinh lần đầu tiên như vậy hét lên với Thiên Ti, “Em, em thật sự sao? Gã đàn ông kia có gì tốt hả?”
Tinh Tinh rời đi, Thiên Ti cũng tự hỏi vấn đề này. Khúc Sầm Sĩ có cái gì tốt? Cô thật đúng là tìm không ra ưu điểm của hắn, nhưng cô thích hắn!
Hắn ở trên phố, cãi với thầy bói về âm dương; lúc hắn ôm cô còn có thể bình tĩnh lục trên người cô; hắn vuốt ve khuôn mặt cô, hôn lên môi cô…
Thực ra, Thị Tử không có điểm nào đáng để cô thích. Cô cũng biết, người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng, cô chỉ có cảm giác đặc biệt với một mình hắn mà thôi.
Cô không biết hắn đi đâu, nhưng cô biết, hắn nhất định sẽ về nhà. Cô không biết nhà hắn ở đâu, nhưng cô biết hỏi.
Cho nên Thiên Ti không đi học, mà đi thẳng tới đồn công an. Mỹ nhân kế được áp dụng, cô vờ là bạn gái của hắn, lừa đội trưởng béo nói địa chỉ của hắn ra.
Nhưng mà Thiên Ti ngạc nhiên vô cùng khi nghe tên tiểu khu hắn ở, người đi chiếc xe kia tới đưa đón cô đi học lại ở trong một khu chung cư cũ kỹ, tạp nham đến vậy, nghe nói còn từng có án mạng nơi đây.
Khi nghe tên tiểu khu đó, cô do dự, nhưng vẫn quyết định tới đó. Nhưng chỉ là, khi tới nơi, cô đụng phải hai … Sắc quỷ! Chân chính sắc quỷ! Quỷ a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.