Chương 89: Tang Lão Bản Thần Bí
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
22/05/2022
Đương Hạ đã có khách. Hai nhân viên trẻ tuổi đẹp trai đang đứng trong tiệm, thấy bọn hắn thì bước tới nói câu thoại kinh điển của Đương Hạ.
Khúc Sầm Sĩ vỗ vỗ vai Mập để hắn lên làm tiên phong.
Mập đi tới trước mặt soái ca kia, cậu ta vội nói: “Thực xin lỗi, hôm nay ông chủ chúng tôi chưa tới, làm hai vị chạy một chuyến vô ích rồi.”
Tới bao lần rồi người ta cũng biết bọn hắn tới với mục đích gì, hai người thấy vậy thì cười cười tính rời đi. Tuy nhiên, xét thấy Tang lão bản kia trốn tránh như mèo vậy khiên bọn hắn quyết định không buông tay.
Mập lại bắt đầu nói xàm với tiểu soái ca kia. Nhân viên của tiệm cũng vô cùng chuyên nghiệp, biết rõ mục đích của bọn hắn nhưng vẫn vui vẻ tận tâm tiếp đón, nói chuyện hạt châu cho hắn nghe.
Khúc Sầm Sĩ thì nhân dịp đó quay sang nhìn quầy hàng, rồi lén lút vọt vào cánh cửa nhỏ phía sau quầy.
Vốn hắn tưởng vào trong sẽ gặp Tang lão bản, nhưng kết quả là chỉ thấy căn phòng tối om, có đủ kệ sách, án thư, bàn trà, nhưng thật sự không có ai.
Hắn đang thất vọng thì chợt nghe có tiếng nói từ phía sau: “Cậu thế này chẳng phải tự tiện xông vào nhà người khác sao, cậu còn không phải cảnh sát.”
Thị Tử quay lại đã thấy Tang lão bản đứng đó, tay còn cầm camera. Nhưng mà… ông ta về lúc nào vậy? tại sao lại xuất hiện ở đằng sau? Vì sao không nghe một tiếng động nào cả? giống như lần trước bọn hắn theo đuôi ông ta ở khu nhà đó, đột nhiên ông ta biến mất. Không động tĩnh mà xuất hiện, không âm thanh àm biết mất.
Chuyện này… Khúc Sầm Sĩ nhìn ông ta, trên người không có âm khí, mà còn cho người ta cảm giác như ánh mặt trời ấm áp. Người như vậy có lẽ không phải là ma quỷ rồi.
Khúc Sầm Sĩ còn chưa kịp hiểu, Tang lão bản đã lại nói: “những gì có thể nói ta đã nói rồi. Thực xin lỗi.”
Nói rồi, ông ta đi vào phòng trong, kéo rèm ra. Ánh sáng bên ngoài tràn vào, chiếu sáng rõ ràng không gian bên trong gian phòng. Căn phòng trang trí theo phong cách Trung Quốc đơn giản, nhưng nhìn sơ cũng thấy giá trị của những vật trang trí đều rất cao.
Mập cũng vào tới nói, hai người nhân viên không vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào phòng. Tang lão bản lặng lẽ đứng pha trà một mình, không nói tiếng nào.
Mập mất kiên nhẫn, nói: “Tôi nói này người anh em, anh có thể rộng rãi hơn không. Người anh em này của tôi hôm qua xém mất mạng đó, nó dùng mạng để xử lý vụ chuỗi hạt 109 hạt châu, anh không thể giúp chúng tôi một phen sao?”
Tang lão bản ngẩng đầu lên cười cười: “Lúc trước chẳng phải tôi đã bảo hai người đừng có điều tra nữa sao, là các người không nghe lời tôi, giờ còn đứng đây chỉ trích tôi sao? À, lẽ ra hôm qua cậu ta phải chết rồi, không chết chính là mạng lớn đó.”
Lúc nói những lời này, ông ta đang cầm máy anh mân mê. Nhìn một người đàn ông đẹp trai đến vậy, phảng phất phong vị Trung Hoa cổ đại, nhìn ông ta ngồi trên chiếc ghế thái sư cảm thấy vô cùng hài hòa.
“Này, có phải ông cũng không ăn đồ Tây không?” Khúc Sầm Sĩ đột nhiên hỏi một câu.
Mập đứng cạnh hắn, thì thào: “Hỏi vậy có ích gì hả?”
Thực ra, Khúc Sầm Sĩ cũng biết chẳng có ích gì, nhưng đột nhiên hắn muốn hỏi vậy thôi.
Tang lão bản ngẩng đầu lên, nói: “Không, ta ăn. Còn có vấn đề sao?”
“Ở thành phố quỷ có Tinh Duyên, vậy có Đương Hạ không?”
“ồ, mấy người biết cả quỷ thị à, à cũng đúng, quỷ tử muốn đi quỷ thị đơn giản mà. Muốn biết thì đi lại mà xem.”
“Sao ông biết chuyện chuỗi hạt 109 viên Phật châu kia?”
“109 hạt? à cái trên tay cậu sao? Ta không để ý số lượng hạt.”
Điêu!
Trong lòng Mập xuất hiện từ này. Với những gì lão ta đã làm lý gì không biết chứ. Nghĩ vậy nên Mập la to “Cái đồ thấy chết mà không cứu.”
Với việc chỉ trích của Mập thì Tang lão bản cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười nói: “Mấy cậu biết phán đoán chuỗi tràng hạt dựa vào đâu không?” Ông ta dừng lại, nhìn vẻ mặt hoang mang của Mập và Thị Tử rồi nói tiếp: “Hơn nữa, ta không cứu kẻ tự mình tìm đường chết, à mà không đúng, ta cứu rồi chứ, chẳng qua các cậu không chịu để ta cứu đâu.”
Tang lão bản thong thả pha trà, “Chuyện xưa kể rằng, có một người rất tin Phật, ông ta ngồi trên thuyền, thuyền chìm nhưng ông ta chỉ khăng khăng ôm lấy tấm ván gỗ, không ngừng niệm Phật, hy vọng được Phật cứu. Hôm sau, có một chiếc thuyền nhỏ tới cứu nhưng ông ta nói – Các người cứ đi đi, Phật sẽ tới cứu ta. Lại sang ngày khác, có một chiếc thuyền khác to hơn tới nhưng ông ta vẫn cứ chờ Phật tới cứu, cho tới ngày ông ta chết chìm trong làn nước. Chết đi, ông ta gặp Phật thì tức giận hỏi sao Phật không tới cứu mình, lúc sinh thời ông ta tin tưởng Phật đến như vậy mà. Phật nói, ta phái thuyền nhỏ, rồi lại thuyền to tới cứu ngươi, ngươi sao không theo chứ?”
Nói rồi Tang lão bản cười với Thị Tử, ý tứ rõ ràng là cách cứu các ngừoi ta đã nói, là tự các người không chịu nghe.
Nếu từ đầu Thị Tử không đeo chuỗi hạt đó lên tay thì đã không xảy ra những chuyện này. Nếu lúc đó, hắn làm theo lời Tang lão bản, đem hủy chuỗi hạt đi thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại mọi chuyện hơi có chút ngoài tầm khống chế, Thị Tử có thể khẳng định cho dù hắn hủy chuỗi hạt đi thì Lý Gia Mưu cũng không ngừng tay.
Mập cáu lên, bước tới túm lấy bả vai Tang lão bản quát: “Mẹ nó, ông mà cũng tin Phật sao? Tôi thấy ông với Quý Ất kia là cùng một giuộc cả!” Hét xong, đột nhiên hắn thấy tay hoàn toàn không còn chút sức lực, hai cánh tay tê dại buông thõng xuống.
Tang lão bản tủm tỉm cười: “Những gì có thể nói ta đều đã nói. Giờ chẳng phải là sắp tới Giáng sinh sao, nếu không ta cũng không có tới tiệm làm gì. Các cậu không cần tìm ta nữa, duyên hết tại đây.”
Thị Tử gật đầu, nhìn hai cánh tay của Mập không biết bị gì, chỉ có thể nói: “Tang lão bản, nếu tôi có thể sống tới khi mọi chuyện rõ ràng, tôi nhất định đến tiệm ông mua một chuỗi hạt giá cắt cổ.”
“Thôi bỏ đi, cậu không có duyên cùng Phật.”
Vừa ra khỏi Đương Hạ, Thị Tử vội hỏi tay Mập có sao không, nhìn cánh tay hắn buông thõng mà lo lắng.
Mập cũng cau mày đau khổ nói: “Không sao không sao, tao xoa xoa tay tí là khỏe mà, hộ tao cái nào. Hai tay tao cứ tê rần không chút cảm giác nào cả. Tao thấy Tang lão bản kiểu cao thủ võ công á, điểm huyệt tao hai tay tê rần luôn.”
“Điểm huyệt võ công gì, tao nghĩ kiểu như mấy ông thầy trung y á, chỉ cần châm cho mày một chút là hoàn toàn mất cảm giác đó. Chỉ cần châm chính xác huyệt vị là được.”
“Xời, xàm quá. À mà Thị Tử, nếu tới tuần sau mà mày còn chưa chết thì qua nhà Lôi Lôi ăn cơm với tao đi. Ba mẹ cô ấy bảo tao qua ăm cơm.”
Khúc Sầm Sĩ vừa xoa tay cho hắn vừa nói: “Các người ăn cơm gia đình, gọi tao di làm gì?”
“Nói bậy gì á, đừng có nói bậy nữa, tao muốn để cho nhà bọn họ hoàn toàn thất vọng về tao, không cần nghĩ lại trò đùa hôn ước hồi bé.”
Bọn hắn đang nơi chuyện thì có vài cảnh sát có mặc cảnh phục đi tới, “Này, Nước Cất, hai người làm gì đó?”
Thị Tử quay đầu lại thì thấy đội trưởng béo. Nhưng mà, nhìn đội trưởng khá là lạ, lạ thế nào thì hắn không nói được, chỉ có thể nói là vài ngày nữa đội trưởng béo sẽ chết! Hắn luôn chuẩn trong việc này, nhưng lại không thể nói chuyện này ra với bất cứ ai.
Nhưng Thị Tử vẫn uyển chuyển nói: “Đội trưởng, thời gian này nhớ cẩn thận một chút, hay nếu tiện thì thỉnh tượng Phật, hoặc Quan Công gì, thắp nhang mỗi ngày đi.”
“Cậu đó, tự xem lại bản thân đi, đã bị đuổi việc mà vẫn thế, thôi, bọn tôi đi tuần tra đây.” Nói rồi anh ta mang theo nhân viên đi tuần tra.
Mập quay sang hỏi hắn chuyện gì. Hắn biết, Thị Tử không nói ra nhiều chuyện, nhưng những gì Thị Tử tin thì Mập cũng tin, chẳng phải Thị Tử lúc nào cũng đem triết lý nhà Phật nói hay sao?
“Mấy hôm nữa đội trưởng sẽ xảy ra chuyện, không giúp được anh ấy gì cả. Từ nhỏ, Linh Tử thúc đã nói với tao rằng tao có thể nhìn thấy nhưng tuyệt đối không được nói ra, nếu nói ra rồi thì tao sẽ là người phải chịu báo ứng.”
Nói xong, Thị Tử đột nhiên nghĩ lại cẩn thận, vì sao Tang lão bản không chịu giúp hắn, có lẽ trong mệnh của Thị Tử có chuyện này, Tang lão bản cho dù có biết cũng không thể nói được chuyện gì. Trong ngành này có một quy củ, đó chính là dùng tiền để mua thông tin.
Cũng giống như những thầy bói đoán mệnh, nhất định phải thu bao lì xì. Người đoán mẹnh chính là đã nói ra những điều không nên nói, coi như gánh bớt nợ cho người nghe. Nợ đó, sau đó phải chuyển ra ngoài, ví dụ như dùng bao lì xì đó đi phóng sinh, bố thí gì đó.
Nếu vậy, nếu hắn dùng tiền thì có thể nào khiến cho Tang lão bản nói ra chuyện gì không?
Khúc Sầm Sĩ vỗ vỗ vai Mập để hắn lên làm tiên phong.
Mập đi tới trước mặt soái ca kia, cậu ta vội nói: “Thực xin lỗi, hôm nay ông chủ chúng tôi chưa tới, làm hai vị chạy một chuyến vô ích rồi.”
Tới bao lần rồi người ta cũng biết bọn hắn tới với mục đích gì, hai người thấy vậy thì cười cười tính rời đi. Tuy nhiên, xét thấy Tang lão bản kia trốn tránh như mèo vậy khiên bọn hắn quyết định không buông tay.
Mập lại bắt đầu nói xàm với tiểu soái ca kia. Nhân viên của tiệm cũng vô cùng chuyên nghiệp, biết rõ mục đích của bọn hắn nhưng vẫn vui vẻ tận tâm tiếp đón, nói chuyện hạt châu cho hắn nghe.
Khúc Sầm Sĩ thì nhân dịp đó quay sang nhìn quầy hàng, rồi lén lút vọt vào cánh cửa nhỏ phía sau quầy.
Vốn hắn tưởng vào trong sẽ gặp Tang lão bản, nhưng kết quả là chỉ thấy căn phòng tối om, có đủ kệ sách, án thư, bàn trà, nhưng thật sự không có ai.
Hắn đang thất vọng thì chợt nghe có tiếng nói từ phía sau: “Cậu thế này chẳng phải tự tiện xông vào nhà người khác sao, cậu còn không phải cảnh sát.”
Thị Tử quay lại đã thấy Tang lão bản đứng đó, tay còn cầm camera. Nhưng mà… ông ta về lúc nào vậy? tại sao lại xuất hiện ở đằng sau? Vì sao không nghe một tiếng động nào cả? giống như lần trước bọn hắn theo đuôi ông ta ở khu nhà đó, đột nhiên ông ta biến mất. Không động tĩnh mà xuất hiện, không âm thanh àm biết mất.
Chuyện này… Khúc Sầm Sĩ nhìn ông ta, trên người không có âm khí, mà còn cho người ta cảm giác như ánh mặt trời ấm áp. Người như vậy có lẽ không phải là ma quỷ rồi.
Khúc Sầm Sĩ còn chưa kịp hiểu, Tang lão bản đã lại nói: “những gì có thể nói ta đã nói rồi. Thực xin lỗi.”
Nói rồi, ông ta đi vào phòng trong, kéo rèm ra. Ánh sáng bên ngoài tràn vào, chiếu sáng rõ ràng không gian bên trong gian phòng. Căn phòng trang trí theo phong cách Trung Quốc đơn giản, nhưng nhìn sơ cũng thấy giá trị của những vật trang trí đều rất cao.
Mập cũng vào tới nói, hai người nhân viên không vào, chỉ đứng ở cửa nhìn vào phòng. Tang lão bản lặng lẽ đứng pha trà một mình, không nói tiếng nào.
Mập mất kiên nhẫn, nói: “Tôi nói này người anh em, anh có thể rộng rãi hơn không. Người anh em này của tôi hôm qua xém mất mạng đó, nó dùng mạng để xử lý vụ chuỗi hạt 109 hạt châu, anh không thể giúp chúng tôi một phen sao?”
Tang lão bản ngẩng đầu lên cười cười: “Lúc trước chẳng phải tôi đã bảo hai người đừng có điều tra nữa sao, là các người không nghe lời tôi, giờ còn đứng đây chỉ trích tôi sao? À, lẽ ra hôm qua cậu ta phải chết rồi, không chết chính là mạng lớn đó.”
Lúc nói những lời này, ông ta đang cầm máy anh mân mê. Nhìn một người đàn ông đẹp trai đến vậy, phảng phất phong vị Trung Hoa cổ đại, nhìn ông ta ngồi trên chiếc ghế thái sư cảm thấy vô cùng hài hòa.
“Này, có phải ông cũng không ăn đồ Tây không?” Khúc Sầm Sĩ đột nhiên hỏi một câu.
Mập đứng cạnh hắn, thì thào: “Hỏi vậy có ích gì hả?”
Thực ra, Khúc Sầm Sĩ cũng biết chẳng có ích gì, nhưng đột nhiên hắn muốn hỏi vậy thôi.
Tang lão bản ngẩng đầu lên, nói: “Không, ta ăn. Còn có vấn đề sao?”
“Ở thành phố quỷ có Tinh Duyên, vậy có Đương Hạ không?”
“ồ, mấy người biết cả quỷ thị à, à cũng đúng, quỷ tử muốn đi quỷ thị đơn giản mà. Muốn biết thì đi lại mà xem.”
“Sao ông biết chuyện chuỗi hạt 109 viên Phật châu kia?”
“109 hạt? à cái trên tay cậu sao? Ta không để ý số lượng hạt.”
Điêu!
Trong lòng Mập xuất hiện từ này. Với những gì lão ta đã làm lý gì không biết chứ. Nghĩ vậy nên Mập la to “Cái đồ thấy chết mà không cứu.”
Với việc chỉ trích của Mập thì Tang lão bản cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười nói: “Mấy cậu biết phán đoán chuỗi tràng hạt dựa vào đâu không?” Ông ta dừng lại, nhìn vẻ mặt hoang mang của Mập và Thị Tử rồi nói tiếp: “Hơn nữa, ta không cứu kẻ tự mình tìm đường chết, à mà không đúng, ta cứu rồi chứ, chẳng qua các cậu không chịu để ta cứu đâu.”
Tang lão bản thong thả pha trà, “Chuyện xưa kể rằng, có một người rất tin Phật, ông ta ngồi trên thuyền, thuyền chìm nhưng ông ta chỉ khăng khăng ôm lấy tấm ván gỗ, không ngừng niệm Phật, hy vọng được Phật cứu. Hôm sau, có một chiếc thuyền nhỏ tới cứu nhưng ông ta nói – Các người cứ đi đi, Phật sẽ tới cứu ta. Lại sang ngày khác, có một chiếc thuyền khác to hơn tới nhưng ông ta vẫn cứ chờ Phật tới cứu, cho tới ngày ông ta chết chìm trong làn nước. Chết đi, ông ta gặp Phật thì tức giận hỏi sao Phật không tới cứu mình, lúc sinh thời ông ta tin tưởng Phật đến như vậy mà. Phật nói, ta phái thuyền nhỏ, rồi lại thuyền to tới cứu ngươi, ngươi sao không theo chứ?”
Nói rồi Tang lão bản cười với Thị Tử, ý tứ rõ ràng là cách cứu các ngừoi ta đã nói, là tự các người không chịu nghe.
Nếu từ đầu Thị Tử không đeo chuỗi hạt đó lên tay thì đã không xảy ra những chuyện này. Nếu lúc đó, hắn làm theo lời Tang lão bản, đem hủy chuỗi hạt đi thì cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại mọi chuyện hơi có chút ngoài tầm khống chế, Thị Tử có thể khẳng định cho dù hắn hủy chuỗi hạt đi thì Lý Gia Mưu cũng không ngừng tay.
Mập cáu lên, bước tới túm lấy bả vai Tang lão bản quát: “Mẹ nó, ông mà cũng tin Phật sao? Tôi thấy ông với Quý Ất kia là cùng một giuộc cả!” Hét xong, đột nhiên hắn thấy tay hoàn toàn không còn chút sức lực, hai cánh tay tê dại buông thõng xuống.
Tang lão bản tủm tỉm cười: “Những gì có thể nói ta đều đã nói. Giờ chẳng phải là sắp tới Giáng sinh sao, nếu không ta cũng không có tới tiệm làm gì. Các cậu không cần tìm ta nữa, duyên hết tại đây.”
Thị Tử gật đầu, nhìn hai cánh tay của Mập không biết bị gì, chỉ có thể nói: “Tang lão bản, nếu tôi có thể sống tới khi mọi chuyện rõ ràng, tôi nhất định đến tiệm ông mua một chuỗi hạt giá cắt cổ.”
“Thôi bỏ đi, cậu không có duyên cùng Phật.”
Vừa ra khỏi Đương Hạ, Thị Tử vội hỏi tay Mập có sao không, nhìn cánh tay hắn buông thõng mà lo lắng.
Mập cũng cau mày đau khổ nói: “Không sao không sao, tao xoa xoa tay tí là khỏe mà, hộ tao cái nào. Hai tay tao cứ tê rần không chút cảm giác nào cả. Tao thấy Tang lão bản kiểu cao thủ võ công á, điểm huyệt tao hai tay tê rần luôn.”
“Điểm huyệt võ công gì, tao nghĩ kiểu như mấy ông thầy trung y á, chỉ cần châm cho mày một chút là hoàn toàn mất cảm giác đó. Chỉ cần châm chính xác huyệt vị là được.”
“Xời, xàm quá. À mà Thị Tử, nếu tới tuần sau mà mày còn chưa chết thì qua nhà Lôi Lôi ăn cơm với tao đi. Ba mẹ cô ấy bảo tao qua ăm cơm.”
Khúc Sầm Sĩ vừa xoa tay cho hắn vừa nói: “Các người ăn cơm gia đình, gọi tao di làm gì?”
“Nói bậy gì á, đừng có nói bậy nữa, tao muốn để cho nhà bọn họ hoàn toàn thất vọng về tao, không cần nghĩ lại trò đùa hôn ước hồi bé.”
Bọn hắn đang nơi chuyện thì có vài cảnh sát có mặc cảnh phục đi tới, “Này, Nước Cất, hai người làm gì đó?”
Thị Tử quay đầu lại thì thấy đội trưởng béo. Nhưng mà, nhìn đội trưởng khá là lạ, lạ thế nào thì hắn không nói được, chỉ có thể nói là vài ngày nữa đội trưởng béo sẽ chết! Hắn luôn chuẩn trong việc này, nhưng lại không thể nói chuyện này ra với bất cứ ai.
Nhưng Thị Tử vẫn uyển chuyển nói: “Đội trưởng, thời gian này nhớ cẩn thận một chút, hay nếu tiện thì thỉnh tượng Phật, hoặc Quan Công gì, thắp nhang mỗi ngày đi.”
“Cậu đó, tự xem lại bản thân đi, đã bị đuổi việc mà vẫn thế, thôi, bọn tôi đi tuần tra đây.” Nói rồi anh ta mang theo nhân viên đi tuần tra.
Mập quay sang hỏi hắn chuyện gì. Hắn biết, Thị Tử không nói ra nhiều chuyện, nhưng những gì Thị Tử tin thì Mập cũng tin, chẳng phải Thị Tử lúc nào cũng đem triết lý nhà Phật nói hay sao?
“Mấy hôm nữa đội trưởng sẽ xảy ra chuyện, không giúp được anh ấy gì cả. Từ nhỏ, Linh Tử thúc đã nói với tao rằng tao có thể nhìn thấy nhưng tuyệt đối không được nói ra, nếu nói ra rồi thì tao sẽ là người phải chịu báo ứng.”
Nói xong, Thị Tử đột nhiên nghĩ lại cẩn thận, vì sao Tang lão bản không chịu giúp hắn, có lẽ trong mệnh của Thị Tử có chuyện này, Tang lão bản cho dù có biết cũng không thể nói được chuyện gì. Trong ngành này có một quy củ, đó chính là dùng tiền để mua thông tin.
Cũng giống như những thầy bói đoán mệnh, nhất định phải thu bao lì xì. Người đoán mẹnh chính là đã nói ra những điều không nên nói, coi như gánh bớt nợ cho người nghe. Nợ đó, sau đó phải chuyển ra ngoài, ví dụ như dùng bao lì xì đó đi phóng sinh, bố thí gì đó.
Nếu vậy, nếu hắn dùng tiền thì có thể nào khiến cho Tang lão bản nói ra chuyện gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.