Chương 135: Thăm Miếu Thành Hoàng.
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
04/11/2022
Hạnh Phúc chở Mập tới một cửa hàng vàng mã nơi góc chợ. Cửa
hàng không lớn, bày đầy những đồ bằng giấy, chỉ có một lối nhỏ bé tí để
đi vào.
Trời đã xẩm tối nên chợ đã tan, đường chợ ngập những thức ăn đã hỏng bị bỏ lại.
Mập theo sau Hạnh Phúc hỏi: “Hạnh Phúc, em không ngờ chị lại biết đi chợ đó.” Trong mắt Mập, tuy nhà Hạnh Phúc không phải giàu có gì nhưng cô là công chúa tay không dính việc nhà.
Hạnh Phúc không đáp, đi thẳng vào tiệm vàng mã gọi: “Ông Hoàng ơi? Lão già ơi!”
Gọi được hai tiếng thì có một ông già tay ôm chén đi ra, ông ta già rồi, khoảng sáu bảy mươi tuổi. Thấy Hạnh Phúc thì ông cười to: “Hạnh Phúc à, muốn mua gì thì lựa đi, chút tính tiền.” nói xong ông ta quay người đi vào sau tiệm ăn cơm tiếp.
Nhưng ông chưa kịp ăn thì nghe Hạnh Phúc hỏi: “Tối nay tôi phải đi miếu THành Hoàng có chút việc,ông lão lấy đồ hộ tôi đi”.
Ông gia buông chén đũa, đi tới giá hàng lấy một xấp giấy vàng, loại giống như Thần Ca hay dùng để vẽ bùa. Rồi kế tiếp lấy bút lông, nghiên mực xuống. Tiếp theo, ông lấy một cái thùng giấy đặt bên chân Hạnh Phúc nói: “Đốt nhiều nguyên bảo chút vẫn tốt hơn.”
Hạnh phúc gật gật đầu, rồi đưa thẻ ngân hàng.
Mập ở bên cạnh thì thào: “mua giấy tiền mà phải đưa thẻ sao? Hay để em trả cho?”
Lúc Mập nói, thì ông già tính tiền: “1520 tệ, giảm cho cô còn 1500.”
Mập giật mình, giờ coi như hắn hiểu tại sao phong thủy sư thu tiền nhiều, tiền nguyên liệu cao quá mà.”
Hạnh Phúc vẫy tay kêu Mập ôm thùng đồ lên xe. Trên đường ra xe, Mập hỏi: “Có chút xíu vậy mà ngàn rưởi, chị bị chém hả Hạnh Phúc?”
“Thứ này đúng giá ngàn rưỡi đó.” Hạnh Phúc đáp.
“Chị có thử đổi chỗ mua không, em thấy ông già đó gian gian.”
“Ông ta là âm sai đó, bớt nói lung tung đi, đồ của ông ấy đắt, nhưng mà đảm bảo hữu dụng, không có lấy đồ giả gạt người đâu.”
“Âm sai á? Sao chị biết âm sai? Không phải âm sai là ma sao?”
Hạnh Phúc bị hắn hỏi tới phát phiền: “Âm sai là người có thể qua lại là liên lạc cả âm dương hai bên, là nhân viên quản lý đó. Có người, cung có ma. Coi tin tức có mấy vụ nhận được thư của người nhà từ nhiều năm trước, hay là điện thoại từ người chết này kia, thực ra đều do âm sai làm đó. Chúng ta đốt giấy tiền ở ngã tư đường hồi kỳ cũng nhờ âm sai đưa đó. Cục cưng hay hỏi còn gì nữa không?”
Loại đàn ông như Mập ghét nhất bị gọi là cục cưng nên lập tức ngậm miệng. Vấn đề này hắn thua, nhưng mà, vấn đề liên quan tới bản sắc đàn ông hắn không có ý định nhượng bộ. Lúc Hạnh Phúc để đồ lên băng ghế sau xong quay qua thì hắn đã ngồi lên ghế lái. Hạnh Phúc nhìn hắn đầy nghi ngờ, hắn bảo: “Thì chị không quen đường nên đương nhiên là em lái xe rồi.”
Hạnh Phúc lườm hắn một cái, lái xe thôi mà! Đàn ông gì mà… so đo mấy chuyện này. Nhưng thôi, cô vẫn ngồi ở ghế phụ cho hắn lái xe đi.
Ăn cơm chiều xong, 7 giờ ra cửa, mua xong đồ thì trời đã tối đen.
Xe chạy ra khu ngoại ô, dừng lại bên trường học ngay vành đai xanh, Mập xuống xe nói: “Đi theo con đường nhỏ này thì sẽ thấy một ngôi miếu rất nhỏ, rất nhỏ, đằng kia.”
Hạnh Phúc chỉ ôm túi đồ nghề của mình bên trong để giấy vàng và nghiên mực, còn cái thùng lớn nguyên bảo thì để cho Mập. Nói là cái thùng lớn, nhưng không có nặng, chỉ là khó mang theo thôi. Nhìn sơ qua thì Mập khá chật vật, khác xa vẻ nhẹ nhàng nhàn nhã của Hạnh Phúc.
Đi ở con đường nhỏ rải sỏi, cô nàng quay lại hối thúc hắn: “Đi nhanh lên nào, tốc độ rùa bò này mà đòi làm lính đặc chủng.”
“Đi quân đội người ta khiêng bao tải, súng đạn, không phải cái thùng rách nát này đâu.”
“Cái gì rách nát hả? Coi chừng chút nữa tôi để cậu lại cho Thành Hoàng lão gia á. Mà nghe nói, Thành Hoàng lão gia kia vốn là quỷ, lúc còn sống là người có danh tiếng và làm nhiều việc tốt, ai biết đâu, có thể ông ấy sẽ cho cậu chân khiên đồ sai vặt.”
“Thôi đi lẹ đi, sao bà nói nhiều quá vậy?” Mập cộc lên. “Mà sao đi mãi không tới vậy, lần trước bọn em đi đâu có lâu như vậy.”
Mập vừa nói, Hạnh Phúc mới quay lại nhìn quang cảnh xung quanh, đây là vành đai xanh, đường rất dài, nhưng đều rất giống nhau. Cây cối giống nhau, con đường nhỏ giống nhau, đình nghỉ chân giống nhau, ánh đèn đường cũng giống nhau… cứ thế kéo dài cả mười dặm đường.
Mập thấy Hạnh Phúc khác lạ thì hỏi khẽ: “Bị quỷ xây tường sao?”
Hạnh Phúc cáu: “Cậu nhớ lộn đường rồi, quay lại thôi, cứ đi nữa thì khéo tới ngã tư đường kế tiếp đó.”
Mập nhìn quanh, chung quanh đều là một cảnh, hắn lầm bầm: “Bữa nói là lạc đường, ai dè lạc đường thật.”
“Vậy mà còn đòi nhập ngũ đồ! Mới có một chút đã lạc đường, đem thảy ra nơi hoang dã sống được mới là lạ đó.”
“Đệt. Luc ông đây ở khu vực hoang dã cả bảy tám ngày thì bà còn ở mài đũng quần ở lớp học đó.”
Cứ thế vừa đi vừa cãi cọ hơn nửa tiếng mà cảnh vật vẫn không thay đổi, Mập lại hỏi: “Mình không phải bị quỷ xây tường đó chứ?”
“Không đâu, nếu như bị quỷ xây tường thì sẽ không thấy xe cộ kia đâu.” Vành đai xanh nằm cạnh đường tới sáu làn xe chạy, nhìn ra ngoài vẫn thấy xe cộ chạy vù vù nên thật sự không phải bị quỷ xây tường mà bị lạc đường.
Mập lúc này thà là bị quỷ xây tường chứ kêu lạc đường thì quá mất mặt.
Hạnh Phúc đi mệt nên ngồi xuống ghế đá, lấy điện thoại ra gọi cho Thị Tử, vừa gọi vừa lầm bầm: “Đi với cậu thật không đáng tin mà.”
Nhưng không ngờ, máy không thông. Thời đại này cả thành phố không nơi nào không có sóng điện thoại, nếu bị báo không có sóng điện thoại thì tức là đã đi vào thế giới bên kia.
Hạnh Phúc nhìn điện thoại nói khẽ: “Mấy giờ rồi nhỉ? Vào thành phố quỷ rồi, liệu chợ quỷ họp chưa nhỉ?” Nhưng mà nhìn rồi mới phát hiện hóa ra hai người đã bị cảm nhận sai lầm về thời gian, mới đó đã hơn mười một giờ, hay nói cách khác là hai người đã loanh quanh ở đây hai giờ rồi, vậy mà còn chưa tìm thấy miếu Thành Hoàng. Nếu đêm nay vẫn không tìm thấy thì phải đợi tới tận ngày rằm.
“Đi thôi, đi tiếp, không chừng sẽ tìm thấy.” Hạnh Phúc nói mà ỉu xìu. Mập nhận lệnh lại tiếp tục khiêng cái thùng lên đi tiếp.
Nếu không phải là bị quỷ xây tường mà là lạc đường, và nếu như chỉ là đi ở khu vành đai xanh thì đi mãi sẽ tới miếu Thành Hoàng thôi. Nhưng mà Mập cứ đi chậm hơn Hạnh Phúc, ôm cái thùng đi sau khoảng năm sáu mét.
Sau cùng, 11:50, bọn họ tìm thấy chiếc đèn lồng le lói ở miếu Thành Hoàng.
Rất nhỏ, thật sự rất nhỏ.
Nhỏ tới mức khiến người ta nghĩ rằng đây là một căn nhà nhỏ bỏ hoang.
Cửa sân mở sẵn dẫn vào một cái sân khoảng hơn mười mét vuông, kế tiếp là một căn nhà.
Trên án thờ đối diện với cửa ra vào là một bức tượng cũ bạc màu, hoàn toàn không thể nhận ra là thờ phụng ai. Trước mặt bức tượng là một lư hương thật to, bên trái là một chiếc bàn, một băng ghế dài, chỉ có vậy.
Hạnh Phúc nhìn thời gian rồi nói: “Cậu đi dâng hương trước đi, rồi đốt nguyên bảo trong thùng, chắc còn kịp.”
Mập buông cái thùng xuống, nhìn mặt bàn rồi nghĩ chắc Hạnh Phúc sẽ không bắt hắn cởi áo lau bàn đâu nhỉ. Lần trước bọn hắn tới đây là hai tháng trước, khi đó trời còn chưa lạnh, giờ đã đến mùa đông mặc tới áo bông rồi, nếu kêu hắn cởi đồ lau bàn thì hơi quá mức.
Nhưng mà Mập chỉ là lo lắng quá mức, vì Hạnh Phúc đã lấy từ trong túi ra bịch khăn ướt, lau bàn ghế sạch sẽ trong vòng một phút.
Hạnh Phúc ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Còn thất thần cái gì, dâng hương!”
Mập lúc này mới hết ngây người, vội lấy nhang đèn tới châm lửa thắp nến. Trong nháy mắt, căn phòng rực sáng, đủ ánh sáng cho Hạnh Phúc viết thư gửi cõi âm của mình.
Mập đốt nhang, rồi bắt đầu đốt nguyên bảo, vừa đốt vừa nói: “Thành Hoàng lão gia à, Thổ địa à, chút nữa tụi con có thỉnh cầu gì thì phiền các vị giúp con mau chóng hoàn thành. Trả lời giống như lần trước á, đưa ra ở ngoài sân là được, đừng có hiện hình dọa tụi con. Dạo này con thật sự mệt tim á, bị dọa không biết bao nhiêu lần rồi.”
Hạnh Phúc nghe mà lắc đầu, cô cảm thấy hôm nay đi cùng với Mập đúng là sai lầm.
Thư gửi đã viết xong, việc này Hạnh Phúc cầm chắc giỏi hơn Thị Tử. Cô đi tới trước bức tượng, thấy nguyên bảo đốt kha khá rồi thì ném lá thư vào trong lửa.
“Thành Hoàng lão gia, ở chợ quỷ có một cửa tiệm lấy hồn phách người sống đem bán. Bọn con muốn thỉnh cầu đóng cửa tiệm đó lại. Tuy rằng người sống không nên hỏi đến việc tại cõi âm, nhưng mà Tinh Duyên kia vì lấy hồn phách của người sống đã làm nguy hại tới bạn của con, con cúi xin Thành Hoàng lão gia nhắc nhở.”
Mập ném hết nguyên bảo còn lại vào đống lửa khiến lửa bốc lên thật cao. “Đốt nhiều nguyên bảo vậy rồi, mau giúp đỡ một chút, nhanh một chút nha.”
Hạnh Phúc tức giận: “Nhiêu đây mà nhiều gì, người ta trả âm nợ thì mỗi lần phải đốt cả chục thùng ấy chứ, chưa kể còn phải quỳ ở đây mà xếp nguyên bảo mà đốt, chứ như mình đi mua sẵn mang tới mà còn nói kiểu khó nghe đó.”
Trời đã xẩm tối nên chợ đã tan, đường chợ ngập những thức ăn đã hỏng bị bỏ lại.
Mập theo sau Hạnh Phúc hỏi: “Hạnh Phúc, em không ngờ chị lại biết đi chợ đó.” Trong mắt Mập, tuy nhà Hạnh Phúc không phải giàu có gì nhưng cô là công chúa tay không dính việc nhà.
Hạnh Phúc không đáp, đi thẳng vào tiệm vàng mã gọi: “Ông Hoàng ơi? Lão già ơi!”
Gọi được hai tiếng thì có một ông già tay ôm chén đi ra, ông ta già rồi, khoảng sáu bảy mươi tuổi. Thấy Hạnh Phúc thì ông cười to: “Hạnh Phúc à, muốn mua gì thì lựa đi, chút tính tiền.” nói xong ông ta quay người đi vào sau tiệm ăn cơm tiếp.
Nhưng ông chưa kịp ăn thì nghe Hạnh Phúc hỏi: “Tối nay tôi phải đi miếu THành Hoàng có chút việc,ông lão lấy đồ hộ tôi đi”.
Ông gia buông chén đũa, đi tới giá hàng lấy một xấp giấy vàng, loại giống như Thần Ca hay dùng để vẽ bùa. Rồi kế tiếp lấy bút lông, nghiên mực xuống. Tiếp theo, ông lấy một cái thùng giấy đặt bên chân Hạnh Phúc nói: “Đốt nhiều nguyên bảo chút vẫn tốt hơn.”
Hạnh phúc gật gật đầu, rồi đưa thẻ ngân hàng.
Mập ở bên cạnh thì thào: “mua giấy tiền mà phải đưa thẻ sao? Hay để em trả cho?”
Lúc Mập nói, thì ông già tính tiền: “1520 tệ, giảm cho cô còn 1500.”
Mập giật mình, giờ coi như hắn hiểu tại sao phong thủy sư thu tiền nhiều, tiền nguyên liệu cao quá mà.”
Hạnh Phúc vẫy tay kêu Mập ôm thùng đồ lên xe. Trên đường ra xe, Mập hỏi: “Có chút xíu vậy mà ngàn rưởi, chị bị chém hả Hạnh Phúc?”
“Thứ này đúng giá ngàn rưỡi đó.” Hạnh Phúc đáp.
“Chị có thử đổi chỗ mua không, em thấy ông già đó gian gian.”
“Ông ta là âm sai đó, bớt nói lung tung đi, đồ của ông ấy đắt, nhưng mà đảm bảo hữu dụng, không có lấy đồ giả gạt người đâu.”
“Âm sai á? Sao chị biết âm sai? Không phải âm sai là ma sao?”
Hạnh Phúc bị hắn hỏi tới phát phiền: “Âm sai là người có thể qua lại là liên lạc cả âm dương hai bên, là nhân viên quản lý đó. Có người, cung có ma. Coi tin tức có mấy vụ nhận được thư của người nhà từ nhiều năm trước, hay là điện thoại từ người chết này kia, thực ra đều do âm sai làm đó. Chúng ta đốt giấy tiền ở ngã tư đường hồi kỳ cũng nhờ âm sai đưa đó. Cục cưng hay hỏi còn gì nữa không?”
Loại đàn ông như Mập ghét nhất bị gọi là cục cưng nên lập tức ngậm miệng. Vấn đề này hắn thua, nhưng mà, vấn đề liên quan tới bản sắc đàn ông hắn không có ý định nhượng bộ. Lúc Hạnh Phúc để đồ lên băng ghế sau xong quay qua thì hắn đã ngồi lên ghế lái. Hạnh Phúc nhìn hắn đầy nghi ngờ, hắn bảo: “Thì chị không quen đường nên đương nhiên là em lái xe rồi.”
Hạnh Phúc lườm hắn một cái, lái xe thôi mà! Đàn ông gì mà… so đo mấy chuyện này. Nhưng thôi, cô vẫn ngồi ở ghế phụ cho hắn lái xe đi.
Ăn cơm chiều xong, 7 giờ ra cửa, mua xong đồ thì trời đã tối đen.
Xe chạy ra khu ngoại ô, dừng lại bên trường học ngay vành đai xanh, Mập xuống xe nói: “Đi theo con đường nhỏ này thì sẽ thấy một ngôi miếu rất nhỏ, rất nhỏ, đằng kia.”
Hạnh Phúc chỉ ôm túi đồ nghề của mình bên trong để giấy vàng và nghiên mực, còn cái thùng lớn nguyên bảo thì để cho Mập. Nói là cái thùng lớn, nhưng không có nặng, chỉ là khó mang theo thôi. Nhìn sơ qua thì Mập khá chật vật, khác xa vẻ nhẹ nhàng nhàn nhã của Hạnh Phúc.
Đi ở con đường nhỏ rải sỏi, cô nàng quay lại hối thúc hắn: “Đi nhanh lên nào, tốc độ rùa bò này mà đòi làm lính đặc chủng.”
“Đi quân đội người ta khiêng bao tải, súng đạn, không phải cái thùng rách nát này đâu.”
“Cái gì rách nát hả? Coi chừng chút nữa tôi để cậu lại cho Thành Hoàng lão gia á. Mà nghe nói, Thành Hoàng lão gia kia vốn là quỷ, lúc còn sống là người có danh tiếng và làm nhiều việc tốt, ai biết đâu, có thể ông ấy sẽ cho cậu chân khiên đồ sai vặt.”
“Thôi đi lẹ đi, sao bà nói nhiều quá vậy?” Mập cộc lên. “Mà sao đi mãi không tới vậy, lần trước bọn em đi đâu có lâu như vậy.”
Mập vừa nói, Hạnh Phúc mới quay lại nhìn quang cảnh xung quanh, đây là vành đai xanh, đường rất dài, nhưng đều rất giống nhau. Cây cối giống nhau, con đường nhỏ giống nhau, đình nghỉ chân giống nhau, ánh đèn đường cũng giống nhau… cứ thế kéo dài cả mười dặm đường.
Mập thấy Hạnh Phúc khác lạ thì hỏi khẽ: “Bị quỷ xây tường sao?”
Hạnh Phúc cáu: “Cậu nhớ lộn đường rồi, quay lại thôi, cứ đi nữa thì khéo tới ngã tư đường kế tiếp đó.”
Mập nhìn quanh, chung quanh đều là một cảnh, hắn lầm bầm: “Bữa nói là lạc đường, ai dè lạc đường thật.”
“Vậy mà còn đòi nhập ngũ đồ! Mới có một chút đã lạc đường, đem thảy ra nơi hoang dã sống được mới là lạ đó.”
“Đệt. Luc ông đây ở khu vực hoang dã cả bảy tám ngày thì bà còn ở mài đũng quần ở lớp học đó.”
Cứ thế vừa đi vừa cãi cọ hơn nửa tiếng mà cảnh vật vẫn không thay đổi, Mập lại hỏi: “Mình không phải bị quỷ xây tường đó chứ?”
“Không đâu, nếu như bị quỷ xây tường thì sẽ không thấy xe cộ kia đâu.” Vành đai xanh nằm cạnh đường tới sáu làn xe chạy, nhìn ra ngoài vẫn thấy xe cộ chạy vù vù nên thật sự không phải bị quỷ xây tường mà bị lạc đường.
Mập lúc này thà là bị quỷ xây tường chứ kêu lạc đường thì quá mất mặt.
Hạnh Phúc đi mệt nên ngồi xuống ghế đá, lấy điện thoại ra gọi cho Thị Tử, vừa gọi vừa lầm bầm: “Đi với cậu thật không đáng tin mà.”
Nhưng không ngờ, máy không thông. Thời đại này cả thành phố không nơi nào không có sóng điện thoại, nếu bị báo không có sóng điện thoại thì tức là đã đi vào thế giới bên kia.
Hạnh Phúc nhìn điện thoại nói khẽ: “Mấy giờ rồi nhỉ? Vào thành phố quỷ rồi, liệu chợ quỷ họp chưa nhỉ?” Nhưng mà nhìn rồi mới phát hiện hóa ra hai người đã bị cảm nhận sai lầm về thời gian, mới đó đã hơn mười một giờ, hay nói cách khác là hai người đã loanh quanh ở đây hai giờ rồi, vậy mà còn chưa tìm thấy miếu Thành Hoàng. Nếu đêm nay vẫn không tìm thấy thì phải đợi tới tận ngày rằm.
“Đi thôi, đi tiếp, không chừng sẽ tìm thấy.” Hạnh Phúc nói mà ỉu xìu. Mập nhận lệnh lại tiếp tục khiêng cái thùng lên đi tiếp.
Nếu không phải là bị quỷ xây tường mà là lạc đường, và nếu như chỉ là đi ở khu vành đai xanh thì đi mãi sẽ tới miếu Thành Hoàng thôi. Nhưng mà Mập cứ đi chậm hơn Hạnh Phúc, ôm cái thùng đi sau khoảng năm sáu mét.
Sau cùng, 11:50, bọn họ tìm thấy chiếc đèn lồng le lói ở miếu Thành Hoàng.
Rất nhỏ, thật sự rất nhỏ.
Nhỏ tới mức khiến người ta nghĩ rằng đây là một căn nhà nhỏ bỏ hoang.
Cửa sân mở sẵn dẫn vào một cái sân khoảng hơn mười mét vuông, kế tiếp là một căn nhà.
Trên án thờ đối diện với cửa ra vào là một bức tượng cũ bạc màu, hoàn toàn không thể nhận ra là thờ phụng ai. Trước mặt bức tượng là một lư hương thật to, bên trái là một chiếc bàn, một băng ghế dài, chỉ có vậy.
Hạnh Phúc nhìn thời gian rồi nói: “Cậu đi dâng hương trước đi, rồi đốt nguyên bảo trong thùng, chắc còn kịp.”
Mập buông cái thùng xuống, nhìn mặt bàn rồi nghĩ chắc Hạnh Phúc sẽ không bắt hắn cởi áo lau bàn đâu nhỉ. Lần trước bọn hắn tới đây là hai tháng trước, khi đó trời còn chưa lạnh, giờ đã đến mùa đông mặc tới áo bông rồi, nếu kêu hắn cởi đồ lau bàn thì hơi quá mức.
Nhưng mà Mập chỉ là lo lắng quá mức, vì Hạnh Phúc đã lấy từ trong túi ra bịch khăn ướt, lau bàn ghế sạch sẽ trong vòng một phút.
Hạnh Phúc ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Còn thất thần cái gì, dâng hương!”
Mập lúc này mới hết ngây người, vội lấy nhang đèn tới châm lửa thắp nến. Trong nháy mắt, căn phòng rực sáng, đủ ánh sáng cho Hạnh Phúc viết thư gửi cõi âm của mình.
Mập đốt nhang, rồi bắt đầu đốt nguyên bảo, vừa đốt vừa nói: “Thành Hoàng lão gia à, Thổ địa à, chút nữa tụi con có thỉnh cầu gì thì phiền các vị giúp con mau chóng hoàn thành. Trả lời giống như lần trước á, đưa ra ở ngoài sân là được, đừng có hiện hình dọa tụi con. Dạo này con thật sự mệt tim á, bị dọa không biết bao nhiêu lần rồi.”
Hạnh Phúc nghe mà lắc đầu, cô cảm thấy hôm nay đi cùng với Mập đúng là sai lầm.
Thư gửi đã viết xong, việc này Hạnh Phúc cầm chắc giỏi hơn Thị Tử. Cô đi tới trước bức tượng, thấy nguyên bảo đốt kha khá rồi thì ném lá thư vào trong lửa.
“Thành Hoàng lão gia, ở chợ quỷ có một cửa tiệm lấy hồn phách người sống đem bán. Bọn con muốn thỉnh cầu đóng cửa tiệm đó lại. Tuy rằng người sống không nên hỏi đến việc tại cõi âm, nhưng mà Tinh Duyên kia vì lấy hồn phách của người sống đã làm nguy hại tới bạn của con, con cúi xin Thành Hoàng lão gia nhắc nhở.”
Mập ném hết nguyên bảo còn lại vào đống lửa khiến lửa bốc lên thật cao. “Đốt nhiều nguyên bảo vậy rồi, mau giúp đỡ một chút, nhanh một chút nha.”
Hạnh Phúc tức giận: “Nhiêu đây mà nhiều gì, người ta trả âm nợ thì mỗi lần phải đốt cả chục thùng ấy chứ, chưa kể còn phải quỳ ở đây mà xếp nguyên bảo mà đốt, chứ như mình đi mua sẵn mang tới mà còn nói kiểu khó nghe đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.