Chương 107: Thị Tử đánh nhau
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
07/07/2022
Hương?
Trong giây lát, hắn đã nhận định đó chính là Thiên Ti. Bất kể là bề
ngoài, mùi hương, cách mặc đồ, mọi thứ đều có liên quan tới Thiên Ti.
Diêu Tô Càn bị bác sĩ đẩy ra ngoài, Mập cũng đẩy Thị Tử ra ngoài.
Thị Tử có vẻ thật sự không ổn. Sắc mặt hắn trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, tay hắn hơi run. Mập đem Thị Tử đẩy tới sát tường, nói khẽ: “Thị Tử, mày làm sao thế?”
Tuy Mập đã cố nói nhỏ nhưng Diêu Tô Càn đi ra cùng bọn hắn cũng nghe được, hắn cũng quay sang nhìn và phát hiện Thị Tử không bình thường. Hắn cũng hỏi khẽ: “Nước Cất, ngươi biết gì đúng không? Biết hung thủ à?”
Thị Tử nâng lên mắt, liếc mắt nhìn Diêu Tô Càn một cái, rồi cúi đầu, không nói một lời.
Diêu Tô Càn hừ lạnh: “Gã bị điên rồi, hai ngươi điên theo sao? Mấy chuyện này căn bản là không có khả năng. Bãi đỗ xe ngầm, cực phẩm mỹ nữ, mặt đẹp dáng xinh, lại còn nhiệt độ thấp thế này mà mặc váy ngắn mỏng manh, ngồi trên nắp ca pô xe, dạng chân, cho gã sờ soạng, sờ tận cả vào trong để biết có mặc quần lót hay không. Không biết là ngón tay có đâm vào luôn không? Loại chuyện này làm sao…”
“Bụp.” Thị Tử đấm thẳng vào cằm Diêu Tô Càn. Đánh rồi, là đánh cảnh sát đang mặc cảnh phục, cả hành lang đều nhìn thấy, đến cả Mập cũng không nghĩ tới Thị Tử đánh người.
Vì cảnh tượng Thị Tử nhìn thấy Thiên Ti ở Âm Lộ đó hắn chưa từng nói cho ai nghe nên Mập cũng không hiểu là tại sao.
Hắn nghĩ, có lẽ người đó là Thiên Ti, nhưng hắn lại ôm hy vọng đó không phải là Thiên Ti. Vậy mà cái đồ có mắt không tròng Diêu Tô Càn này lại diễn tả lại cảnh tượng đó với hắn, lại ăn nói hạ lưu như vậy nữa.
Diêu Tô Càn cũng không ngờ Thị Tử sẽ động thủ, chỉ biết ôm đầu. Thị Tử còn tính đánh nữa thì Mập đã kịp phản ứng, ôm ghì Thị Tự lại quát: “Mày làm gì đó? Thị Tử! Tỉnh táo lại! Mày làm sao vậy?”
Lúc này Diêu Tô Càn đã kịp phản ứng, hắn thở hổn hển, không làm gì khác, mà lấy điện thoại ra gọi cho báo án.
Nghe hắn gọi điện thoại, Thị Tử quát to: “Mẹ nó, đằng nào cũng báo án rồi, đánh cũng đánh rồi, buông tay, tao đánh cái thứ phế vật này thêm vài cái.”
“Thị Tử! Mày bình tĩnh một chút! Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hơn 5 giờ Thị Tử động thủ, kế tiếp là một chuỗi phiền toái. Hơn mười phút sau ba người cùng lên xe cảnh sát, bị chở về đồn.
Thấy xe của đồn cảnh sát, Diêu Tô Càn cảm thấy không ổn, hắn rõ ràng báo án ở Cục Công An, hắn là cảnh sát hình sự, không thuộc quản hạt của cảnh sát khu vực, nếu muốn điều tra thì phải là người của Cục Công An, sao lại thành cảnh sát khu vực như vậy? Tuy đều là cảnh sát, nhưng ý nghĩa khác nhau, chuyện này giờ sẽ không tính là đánh cảnh sát mà sẽ là án dân sự, coi như đánh nhau thông thường.
Hơn nữa, Diêu Tô Càn chỉ bị đấm một cái, tính theo án dân sự thì nhiều nhất là bồi thường tiền thuốc, ít thì dăm ba đồng, nhiều thì hai trăm tệ.
Nhưng mà, mọi chuyện Diêu Tô Càn đã nghĩ quá tốt đẹp. Hiện thực là xe vừa tới đồn, ba người xuống xe thì đồn trưởng đã cười tủm tỉm chạy ra, mở miệng một câu Nước Cất, hai câu Thị Tử. Với quan hệ của Thị Tử với hệ thống công an thành phố A, hắn cùng Mập ngồi ở đồn tới 8 giờ, có canh ấm, có đồ ăn, có lò sưởi, lại còn có một cảnh sát đã tan ca ngồi chơi bài giết thời gian cùng.
Còn Diêu Tô Càn thì thảm hơn một chút. Một mình ngồi ghẻ lạnh trong phòng thẩm vấn, chờ tới tận khi đội trưởng xong việc mới tới bảo lãnh hắn, hắn mới được rời đi. Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn nhìn qua khe cửa phòng trực ban hắn thấy cảnh Mập và Thị Tử ngồi chơi bài mà ánh mắt rực cháy nghi hoặc và phẫn nộ.
Đội trưởng hắn vỗ vai hắn: “Thôi, cậu mới đi làm chưa được một năm, còn nhiều thứ p hải học hỏi lắm. Qua vài năm nữa cậu sẽ biết vì sao mọi người làm thế, tới đó cậu cũng làm thế thôi. Đây chính là cuộc sống đó, ở trường không ai dạy cho cậu đâu.”
“Hắn nhất định biết gì đó về vụ ám. Đội trưởng, phản ứng của hắn hôm nay nói với tôi là hắn biết hung thủ, hoặc chính hắn là hung thủ.” Diêu Tô Càn tức đến ngu người, nếu không phải thì tại sao hắn lại đem mỹ nữ váy hồng ngồi trên nắp ca pô xe biến thành Khúc Sầm Sĩ được chứ!
Đội trưởng vỗ vỗ hắn, xoay người đi ra ngoài. Hắn cũng chỉ có thể đi theo sau, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.
Sau khi Diêu Tô Càn đi rồi thì bọn Thị Tử cũng rời đi. Thị Tử về xe mình, chuẩn bị lái về.
Trên xe chỉ còn hai người, Mập hỏi hắn: “Homo nay mày sao vậy? tự nhiên lên cơn điên. Mày không phải dạng người thích đánh nhau, này, nói chuyện đi, đừng làm tao sợ. Sau mấy cái chuyện tâm linh này, biểu hiện của mày thật sự làm tao tưởng tượng tới việc mày bị ma nhập đó.”
“Không phải ma nhập. Ma nào nhập được tao. Nhưng mà tao vẫn không hối hận vì đã đánh nó. Đúng là đồ đáng đánh mà.”
Về tới nhà thì Thần ca đã về từ lâu, đang ngồi ở bàn ăn dùng bút lông chép kinh. Trông phong thái mặc đồ ngủ mới kia thì có lẽ hắn vừa tắm xong.
Hóa ra hôm qua hắn mua không chỉ quần áo thông thường mà cả quần áo ngủ. Chỉ có điều, Thị Tử và Mập không nghĩ tới chính là quần lót cũng mới toanh.
Mập về tới nhà là đi tắm ngay, phải tận hưởng những ngày tắm rửa sạch sẽ này, tới hồi nhập ngũ thì mùa đông tắm nước lạnh, mùa hè dầm bùn đất là bình thường.
Khúc Sầm Sĩ trước thắp nhang cho ba mẹ, sau đó liền cầm một quả táo cùng một nén nhang đi ra ban công.
Mập trong phòng tắm, Thần Ca chép kinh, lúc này sẽ không ai ra làm phiền hắn ở ngoài ban công. Hắn đem nhang cắm lên quả táo, nghe mùi hương dễ ngửi khiến hắn bình tĩnh hơn. Trong đầu không còn cảm giác kích thích, cũng không còn phải che giấu gì nữa, hắn bình tâm nghĩ lại mọi chuyện.
Trước hôm nay thì hắn chỉ nghĩ là có thể Thiên Ti từng giết người, mà phương pháp cô dùng là mỹ nhân kế. Nếu vậy, thì trước đó cô phải câu dẫn người khác. Vậy, sẽ có người từng ôm cô, hôn cô, thậm chí…. Hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Nếu Thiên Ti đã yêu hắn rồi, sao lại còn…
Khúc Sầm Sĩ rối bời, hắn lấy điện thoại ra, tìm số của Thiên Ti, lại do dự hồi lâu mới nhấn gọi.
Di động nhanh chóng bắt máy, có lẽ Thiên Ti đã về phòng riêng nên bắt máy rất thoải mái.
“Alo, Thị Tử, nhớ em hả?”
“ừ.” Thị Tử không biết hỏi cô thế nào, chẳng lẽ hỏi cô sáng nay có đi bãi đỗ xe ngầm câu dẫn một người đàn ông xăm trổ không sao? Có phải quá tùy tiện không nhỉ? Hay hỏi cô sáng nay làm gì? Nếu không phải là cô làm, thì cô sẽ nói thế nào nhỉ?
Thị Tử còn mải nghĩ thì nghe bên kia nói: “Làm sao vậy? Không nói lời nào?”
Thị Tử vẫn cảm thấy không thể hỏi Thiên Ti được, hắn nói: “Anh chỉ cần nghe tiếng em thôi, Thiên Ti, anh nhớ em.”
“Hì hì, em cũng nhớ anh. Mấy hôm nay chị canh em ghê quá, mai anh đợi em ở chỗ rẽ, chở em đi học nha.”
“ừ, mai anh lái xe SUV kia, em để ý xe nhé.”
“Dạ, hẹn mai gặp anh nha.”
Điện thoại ngắt.
Hắn thở dài. Hắn không hỏi gì, những vấn đề cứ như nhánh cây, mọc rồi lại mọc, bén rễ trong lòng hắn, không có cách nào nói ra.
Thần ca bước ra, châm thuốc, nhìn nén nhang trên quả táo hỏi: “Lại tâm tình không tốt à?”
“Không có. Chỉ là có một số việc nghĩ không thông thôi.”
“Nghĩ không thông tới đâu?” Mập tắm xong, cũng bước ra, hút thuốc cùng Thần Ca.
Nhìn cả hai, Thị Tử không nhịn được bảo: “Cho em một điếu.”
Hắn vừa mở miệng thì Thần Ca ngạc nhiên quay sang nhìn. Tuy Mập không nghiện, nhưng mà hút thuốc rất có vẻ thành thục, còn THị Tử thì hắn chưa thấy bao giờ. Trừ phi là có việc. Xem ra lần này là thực sự có chuyện rồi.
Mập đưa điếu thuốc mình đã châm sẵn cho hắn, hắn cũng không khách khí mà ngậm lấy.
Mập lại châm điếu khác, kể lại mọi chuyện hôm nay cho Thần Ca, chốt lại: “Đáng tiếc lúc đó bọn em còn bận đánh bài, không thấy vẻ mặt Diêu Tô Càn bị hành, coi bộ hắn giờ đang tức chết luôn.”
“Một bài học nhớ đời đó.” Thần ca nói.
Ba người đứng tựa vào ban công, Thần Ca nói: “Nước Cất, rốt cuộc là cậu bị làm sao? Sao lại mất bình tĩnh như vậy?”
Mập hỏi: “Có phải mày cảm thấy người xuống tay có thể là… Thiên Ti không?” Tuy Khúc Sầm Sĩ không nói với bọn hắn chuyện của Thiên Ti hôm đó, nhưng mọi người suy nghĩ một chút cũng đoán ra. Chuyện này, Tinh tinh phụ trách thu thập thông tin, Lý Gia Mưu vận chuyển hồn phách, Quỷ Ất thì luôn ở chợ quỷ, như vậy người xuống tay sẽ chỉ có Tinh Tinh hoặc Thiên Ti. Tinh Tinh thì không giống với loại người sẽ mặc váy ngủ trong suốt đi câu dẫn người khác, còn Thiên Ti thì thường xuyên mặc váy ngắn hồng nhạt.”
“Không có chứng cứ!” Khúc Sầm Sĩ nói. Trong lòng hắn cũng không ngừng lặp lại câu nói này, tim hắn đập nhanh dữ dội.
Hắn nói dối.
Hắn tự nói dối với bản thân.
Hắn, chính là nhân chứng tốt nhất, sao lại không có chứng cứ cơ chứ?
Diêu Tô Càn bị bác sĩ đẩy ra ngoài, Mập cũng đẩy Thị Tử ra ngoài.
Thị Tử có vẻ thật sự không ổn. Sắc mặt hắn trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, tay hắn hơi run. Mập đem Thị Tử đẩy tới sát tường, nói khẽ: “Thị Tử, mày làm sao thế?”
Tuy Mập đã cố nói nhỏ nhưng Diêu Tô Càn đi ra cùng bọn hắn cũng nghe được, hắn cũng quay sang nhìn và phát hiện Thị Tử không bình thường. Hắn cũng hỏi khẽ: “Nước Cất, ngươi biết gì đúng không? Biết hung thủ à?”
Thị Tử nâng lên mắt, liếc mắt nhìn Diêu Tô Càn một cái, rồi cúi đầu, không nói một lời.
Diêu Tô Càn hừ lạnh: “Gã bị điên rồi, hai ngươi điên theo sao? Mấy chuyện này căn bản là không có khả năng. Bãi đỗ xe ngầm, cực phẩm mỹ nữ, mặt đẹp dáng xinh, lại còn nhiệt độ thấp thế này mà mặc váy ngắn mỏng manh, ngồi trên nắp ca pô xe, dạng chân, cho gã sờ soạng, sờ tận cả vào trong để biết có mặc quần lót hay không. Không biết là ngón tay có đâm vào luôn không? Loại chuyện này làm sao…”
“Bụp.” Thị Tử đấm thẳng vào cằm Diêu Tô Càn. Đánh rồi, là đánh cảnh sát đang mặc cảnh phục, cả hành lang đều nhìn thấy, đến cả Mập cũng không nghĩ tới Thị Tử đánh người.
Vì cảnh tượng Thị Tử nhìn thấy Thiên Ti ở Âm Lộ đó hắn chưa từng nói cho ai nghe nên Mập cũng không hiểu là tại sao.
Hắn nghĩ, có lẽ người đó là Thiên Ti, nhưng hắn lại ôm hy vọng đó không phải là Thiên Ti. Vậy mà cái đồ có mắt không tròng Diêu Tô Càn này lại diễn tả lại cảnh tượng đó với hắn, lại ăn nói hạ lưu như vậy nữa.
Diêu Tô Càn cũng không ngờ Thị Tử sẽ động thủ, chỉ biết ôm đầu. Thị Tử còn tính đánh nữa thì Mập đã kịp phản ứng, ôm ghì Thị Tự lại quát: “Mày làm gì đó? Thị Tử! Tỉnh táo lại! Mày làm sao vậy?”
Lúc này Diêu Tô Càn đã kịp phản ứng, hắn thở hổn hển, không làm gì khác, mà lấy điện thoại ra gọi cho báo án.
Nghe hắn gọi điện thoại, Thị Tử quát to: “Mẹ nó, đằng nào cũng báo án rồi, đánh cũng đánh rồi, buông tay, tao đánh cái thứ phế vật này thêm vài cái.”
“Thị Tử! Mày bình tĩnh một chút! Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Hơn 5 giờ Thị Tử động thủ, kế tiếp là một chuỗi phiền toái. Hơn mười phút sau ba người cùng lên xe cảnh sát, bị chở về đồn.
Thấy xe của đồn cảnh sát, Diêu Tô Càn cảm thấy không ổn, hắn rõ ràng báo án ở Cục Công An, hắn là cảnh sát hình sự, không thuộc quản hạt của cảnh sát khu vực, nếu muốn điều tra thì phải là người của Cục Công An, sao lại thành cảnh sát khu vực như vậy? Tuy đều là cảnh sát, nhưng ý nghĩa khác nhau, chuyện này giờ sẽ không tính là đánh cảnh sát mà sẽ là án dân sự, coi như đánh nhau thông thường.
Hơn nữa, Diêu Tô Càn chỉ bị đấm một cái, tính theo án dân sự thì nhiều nhất là bồi thường tiền thuốc, ít thì dăm ba đồng, nhiều thì hai trăm tệ.
Nhưng mà, mọi chuyện Diêu Tô Càn đã nghĩ quá tốt đẹp. Hiện thực là xe vừa tới đồn, ba người xuống xe thì đồn trưởng đã cười tủm tỉm chạy ra, mở miệng một câu Nước Cất, hai câu Thị Tử. Với quan hệ của Thị Tử với hệ thống công an thành phố A, hắn cùng Mập ngồi ở đồn tới 8 giờ, có canh ấm, có đồ ăn, có lò sưởi, lại còn có một cảnh sát đã tan ca ngồi chơi bài giết thời gian cùng.
Còn Diêu Tô Càn thì thảm hơn một chút. Một mình ngồi ghẻ lạnh trong phòng thẩm vấn, chờ tới tận khi đội trưởng xong việc mới tới bảo lãnh hắn, hắn mới được rời đi. Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn nhìn qua khe cửa phòng trực ban hắn thấy cảnh Mập và Thị Tử ngồi chơi bài mà ánh mắt rực cháy nghi hoặc và phẫn nộ.
Đội trưởng hắn vỗ vai hắn: “Thôi, cậu mới đi làm chưa được một năm, còn nhiều thứ p hải học hỏi lắm. Qua vài năm nữa cậu sẽ biết vì sao mọi người làm thế, tới đó cậu cũng làm thế thôi. Đây chính là cuộc sống đó, ở trường không ai dạy cho cậu đâu.”
“Hắn nhất định biết gì đó về vụ ám. Đội trưởng, phản ứng của hắn hôm nay nói với tôi là hắn biết hung thủ, hoặc chính hắn là hung thủ.” Diêu Tô Càn tức đến ngu người, nếu không phải thì tại sao hắn lại đem mỹ nữ váy hồng ngồi trên nắp ca pô xe biến thành Khúc Sầm Sĩ được chứ!
Đội trưởng vỗ vỗ hắn, xoay người đi ra ngoài. Hắn cũng chỉ có thể đi theo sau, nhưng trong lòng hắn vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.
Sau khi Diêu Tô Càn đi rồi thì bọn Thị Tử cũng rời đi. Thị Tử về xe mình, chuẩn bị lái về.
Trên xe chỉ còn hai người, Mập hỏi hắn: “Homo nay mày sao vậy? tự nhiên lên cơn điên. Mày không phải dạng người thích đánh nhau, này, nói chuyện đi, đừng làm tao sợ. Sau mấy cái chuyện tâm linh này, biểu hiện của mày thật sự làm tao tưởng tượng tới việc mày bị ma nhập đó.”
“Không phải ma nhập. Ma nào nhập được tao. Nhưng mà tao vẫn không hối hận vì đã đánh nó. Đúng là đồ đáng đánh mà.”
Về tới nhà thì Thần ca đã về từ lâu, đang ngồi ở bàn ăn dùng bút lông chép kinh. Trông phong thái mặc đồ ngủ mới kia thì có lẽ hắn vừa tắm xong.
Hóa ra hôm qua hắn mua không chỉ quần áo thông thường mà cả quần áo ngủ. Chỉ có điều, Thị Tử và Mập không nghĩ tới chính là quần lót cũng mới toanh.
Mập về tới nhà là đi tắm ngay, phải tận hưởng những ngày tắm rửa sạch sẽ này, tới hồi nhập ngũ thì mùa đông tắm nước lạnh, mùa hè dầm bùn đất là bình thường.
Khúc Sầm Sĩ trước thắp nhang cho ba mẹ, sau đó liền cầm một quả táo cùng một nén nhang đi ra ban công.
Mập trong phòng tắm, Thần Ca chép kinh, lúc này sẽ không ai ra làm phiền hắn ở ngoài ban công. Hắn đem nhang cắm lên quả táo, nghe mùi hương dễ ngửi khiến hắn bình tĩnh hơn. Trong đầu không còn cảm giác kích thích, cũng không còn phải che giấu gì nữa, hắn bình tâm nghĩ lại mọi chuyện.
Trước hôm nay thì hắn chỉ nghĩ là có thể Thiên Ti từng giết người, mà phương pháp cô dùng là mỹ nhân kế. Nếu vậy, thì trước đó cô phải câu dẫn người khác. Vậy, sẽ có người từng ôm cô, hôn cô, thậm chí…. Hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Nếu Thiên Ti đã yêu hắn rồi, sao lại còn…
Khúc Sầm Sĩ rối bời, hắn lấy điện thoại ra, tìm số của Thiên Ti, lại do dự hồi lâu mới nhấn gọi.
Di động nhanh chóng bắt máy, có lẽ Thiên Ti đã về phòng riêng nên bắt máy rất thoải mái.
“Alo, Thị Tử, nhớ em hả?”
“ừ.” Thị Tử không biết hỏi cô thế nào, chẳng lẽ hỏi cô sáng nay có đi bãi đỗ xe ngầm câu dẫn một người đàn ông xăm trổ không sao? Có phải quá tùy tiện không nhỉ? Hay hỏi cô sáng nay làm gì? Nếu không phải là cô làm, thì cô sẽ nói thế nào nhỉ?
Thị Tử còn mải nghĩ thì nghe bên kia nói: “Làm sao vậy? Không nói lời nào?”
Thị Tử vẫn cảm thấy không thể hỏi Thiên Ti được, hắn nói: “Anh chỉ cần nghe tiếng em thôi, Thiên Ti, anh nhớ em.”
“Hì hì, em cũng nhớ anh. Mấy hôm nay chị canh em ghê quá, mai anh đợi em ở chỗ rẽ, chở em đi học nha.”
“ừ, mai anh lái xe SUV kia, em để ý xe nhé.”
“Dạ, hẹn mai gặp anh nha.”
Điện thoại ngắt.
Hắn thở dài. Hắn không hỏi gì, những vấn đề cứ như nhánh cây, mọc rồi lại mọc, bén rễ trong lòng hắn, không có cách nào nói ra.
Thần ca bước ra, châm thuốc, nhìn nén nhang trên quả táo hỏi: “Lại tâm tình không tốt à?”
“Không có. Chỉ là có một số việc nghĩ không thông thôi.”
“Nghĩ không thông tới đâu?” Mập tắm xong, cũng bước ra, hút thuốc cùng Thần Ca.
Nhìn cả hai, Thị Tử không nhịn được bảo: “Cho em một điếu.”
Hắn vừa mở miệng thì Thần Ca ngạc nhiên quay sang nhìn. Tuy Mập không nghiện, nhưng mà hút thuốc rất có vẻ thành thục, còn THị Tử thì hắn chưa thấy bao giờ. Trừ phi là có việc. Xem ra lần này là thực sự có chuyện rồi.
Mập đưa điếu thuốc mình đã châm sẵn cho hắn, hắn cũng không khách khí mà ngậm lấy.
Mập lại châm điếu khác, kể lại mọi chuyện hôm nay cho Thần Ca, chốt lại: “Đáng tiếc lúc đó bọn em còn bận đánh bài, không thấy vẻ mặt Diêu Tô Càn bị hành, coi bộ hắn giờ đang tức chết luôn.”
“Một bài học nhớ đời đó.” Thần ca nói.
Ba người đứng tựa vào ban công, Thần Ca nói: “Nước Cất, rốt cuộc là cậu bị làm sao? Sao lại mất bình tĩnh như vậy?”
Mập hỏi: “Có phải mày cảm thấy người xuống tay có thể là… Thiên Ti không?” Tuy Khúc Sầm Sĩ không nói với bọn hắn chuyện của Thiên Ti hôm đó, nhưng mọi người suy nghĩ một chút cũng đoán ra. Chuyện này, Tinh tinh phụ trách thu thập thông tin, Lý Gia Mưu vận chuyển hồn phách, Quỷ Ất thì luôn ở chợ quỷ, như vậy người xuống tay sẽ chỉ có Tinh Tinh hoặc Thiên Ti. Tinh Tinh thì không giống với loại người sẽ mặc váy ngủ trong suốt đi câu dẫn người khác, còn Thiên Ti thì thường xuyên mặc váy ngắn hồng nhạt.”
“Không có chứng cứ!” Khúc Sầm Sĩ nói. Trong lòng hắn cũng không ngừng lặp lại câu nói này, tim hắn đập nhanh dữ dội.
Hắn nói dối.
Hắn tự nói dối với bản thân.
Hắn, chính là nhân chứng tốt nhất, sao lại không có chứng cứ cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.