Chương 137: Xin mời tìm bộ phận có liên quan!
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
04/11/2022
Mập vừa mở cửa thì nói: “Chưa ngủ à?”
Thị Tử đang mơ màng, nghe tiếng thì lập tức tỉnh táo, hỏi: “Sao rồi?”
“Không có hồi âm.” Hạnh Phúc ngồi trên ghế xoa xoa trán, ngáp một cái thật dài. Bất chợt cô thấy chiếc hộp trước mặt, nhìn rất quen. Lúc trước vì đi tìm hiểu TinH Duyên, cô từng đi loanh quanh trong tiệp đó vài lần, chiếc hộp này giống hệt những chiếc hộp ở đó.
“Thị Tử, hôm nay mua được hat châu trong này ư?” Vừa nói, cô vừa đưa tay định mở hộp. Thị Tử vội la lớn: “Không được mở!”
Hắn la to và gấp gáp khiến Hạnh Phúc kinh ngạc, ngón tay đã đụng vào hộp lại rụt lại, cô lườm hắn: “Không đụng thì không đụng, tôi mượn chỗ ngủ, trễ quá rồi nên không về nhà nữa.”
Mập cười lớn: “Chị không cần về đâu, giường Thần Ca trước khi đi đã dọn gọn gàng sạch sẽ rồi.”
Hạnh Phúc đi thẳng vào phòng nhỏ, Thị Tử đằng sau vội giải thích: “Chị à, thật sự không mở được á.”
Nhưng Hạnh Phúc không nói gì mà đi thẳng vào phòng và đóng cửa. Căn phòng này cô từng ngủ một đêm nên nói chung cũng quen thuộc. Trong phòng còn ít đồ của Thần Ca, vì dù sao hắn cũng chỉ về nhà tang lễ vài ngày thôi.
Mập nằm vật ra trên sô pha nói: “Hôm nay tao mệt như điên, đi lạc ở vành đai xanh hết mấy tiếng đồng hồ luôn.:
“Vậy Hạnh Phúc cũng đi lạc với mày mấy tiếng à?”
“Tao đi theo chị ấy đó, lẽo đẽo theo đó. Bả xách có một cái túi, đi tung tăng. Đúng là phụ nữ đặc trưng, đi dạo phố không biết mệt.”
“Được rồi!” Thị Tử cắt ngang, “Nhưng không có hồi âm là sao?”
“Là không có hồi âm chứ sao. Đốt hết đống vàng mã nguyên bảo, đốt luôn thư gửi bằng chữ âm, bọn tao ngồi đợi cũng tầm hai tiếng mà không có hồi âm thì mới đi về.” Mập tự nhiên chuyển sang thì thào, “Thực ra, tao cảm thấy có vẻ chị ấy không biết viết thư cho người ta nên không có hồi âm đó.”
“Không thể nào.” Thị Tử cau mày. Trong ấn tượng của hắn, Hạnh Phúc từ bé đã thông thạo viết chữ âm rồi, thậm chí còn viết chữ âm để chép kinh nữa.
Nhưng mà thực tế là giờ bọn họ không có được hồi âm, nên chỉ còn có thể chờ đợi. Đánh bữa Quý Ất thì không thể rồi. Nếu đã không đánh bằng đường kinh tế, vậy tới 14 tháng 7 âm lịch, quỷ tiết, thì liệu hắn có phải tới Thiên Ti lấy lại viên đá đưa cho Quý Ất không?
Thị Tử nghĩ thầm rồi bị chính ý nghĩ này khiến cho không nhịn được mà phá lên cười.
Quỷ tiết, còn tận hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian này hắn có thể làm được rất nhiều việc, có lẽ tới lúc đó bọn hắn đã có thể đánh bại Quý Ất rồi. Thị Tử vỗ vai Mập nói: “Ngủ đi đã, ba giờ rồi.” Thực ra mà nói, không phải lúc nào cũng tính toán được vẹn toàn. Ngày nào cũng phải tính toán không phải mệt lắm sao?
***
Vì đảo lộn ngày đêm nên cả ba ở trong nhà ngủ tới tận giữa trưa mới tỉnh, và tỉnh là do tiếng gõ cửa đánh thức.
Thị Tử mặc áo ngủ, đi dép lê ra mở cửa. Ngoài cửa là Thần Ca, hắn đeo một chiếc balo to đùng, tay cầm theo một phong bì thư.
Vừa đi vào nhà, hắn vừa nói: “Ai gửi thư vậy? thời buổi này còn có người viết thư sao?”
Thị Tử thuận miệng nói: “Chắc là quảng cáo, còn không thì người ta gửi nhầm địa chỉ.”
“Thấy ở khe cửa đó, trên thư viết: Gửi Hạnh Phúc.” Chân mày Thần Ca cau tít. Sao thư cho Hạnh Phúc lại gửi tới nhà Thị Tử???
Thị Tử đoán được thư từ đâu nên vội vã mở phong bì. Thần Ca nói: “Sao lại mở thư của người khác?”
Thị Tử cười: “Là Thành Hoàng hồi âm!”
Nói rồi hắn hưng phấn gõ cửa phòng Hạnh Phúc. Thần Ca ngạc nhiên nhìn Hạnh Phúc đi từ trong phòng mình ra, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở: “Cái gì?”
“Thành Hoàng hồi âm!”
Ngay lập tức Hạnh Phúc tỉnh táo, cầm lấy phong thư, nhìn mấy chữ phồn thể trên thư viết rằng: “Vui lòng liên hệ bộ phận có liên quan.”
Nét cười trên mặt Hạnh Phúc trong nháy mắt héo tắt, dài giọng nói: “Bộ phận có liên quan là cái gì? Thành Hoàng cũng chơi trò này à, ngủ đây.” Nói rồi cô nhét lá thư vào tay Thị Tử rồi quay người đi, rầm một tiếng đóng chặt cửa phòng.
Thị Tử cầm lá thư, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thần Ca nói: “Chị ấy thiếu ngủ, hoặc là không thấy anh.” Căn phòng đó vốn là của Thần Ca, giờ hắn lại là người đứng ngoài cửa.
Thần Ca quay lại phòng khách hỏi: “Tối qua mọi người đi chỗ THành Hoàng à?”
Thị Tử bỏ lá thư xuống, đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Chị ấy với Mập đi, em đi chợ quỷ.”
Thần Ca có vẻ không hứng thú, chỉ gật đầu. Rồi hắn im lặng chờ nghe Thị Tử thuật lại vắn tắt mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, Thị Tử hỏi: “Thần Ca, chẳng lẽ anh không lo cho chị ấy à?”
Trong lòng hắn nghĩ Thần Ca rõ ràng thích Hạnh Phúc, mà cô lại là con gái chạy Đông chạy Tây theo bọn hắn, người thích cô không phải nên lo lắng sao?
Thần Ca nhẹ buông: “Cô ấy có khả năng xử lý tốt mọi chuyện. Tôi lo là lo cho cậu, đáp ứng quá đơn giản, lỡ như Quý Ất đã sẵn đối sách thì chẳng phải cậu lọt hố rồi sao?”
“Rằm tháng bảy mà, còn xa. Cùng lắm thì tới chừng đó mượn Thiên Ti viên đá vài ngày. Sau đó mình nghĩ cách lấy lại viên đá đó cho Thiên Ti là được.”
Thần Ca cau mày. Hắn có hiểu biết khá rõ về các hồn ma, nhưng mà với yêu tinh thì hắn không biết gì cả.
Đọc lại sách cổ, thời cổ đại xa xưa yêu tinh nhiều hơn bây giờ rất nhiều, họ vốn là những sinh vật, đồ vật có linh tính, hấp thụ tinh hoa của thiên nhiên mà thành. Yêu, không phải ai cũng xấu, yêu cũng từng phi thăng thành tiên. Nhưng hiện giờ thiên nhiên chịu rất nhiều tác động của con người nên thay đổi cả, rừng thì bị chặt, sông ngòi ô nhiễm, yêu tinh hiếm hoi lắm mới thấy, nên những việc liên quan đến yêu tinh chỉ có thể tìm thấy trong sách cổ, chứ kinh nghiệm thì hầu như không có.
Hai người nói chuyện vừa lúc Mập dậy, hắn ra khỏi phòng: “Thần Ca sớm thế.”
“Giữa trưa rồi.”
“Thế thì cơm trưa đâu?”
Thần ca trừng hắn một cái: “Tự mình xuống lầu mì đi.”
“Nghĩ sao giữa trưa mà ăn mì gì?” Mập cáu.
Hạnh Phúc đi từ trong phòng ra, vội vã nói: “Công ty có việc, tôi đi trước, mọi người… Thần Ca tới rồi à, mọi người cùng nhau nghiên cứu đi, à đúng rồi, Thành Hoàng nói bộ phận có liên quan, mọi người tìm hiểu coi.”
Cứ thế, Hạnh Phúc vội vàng rời đi. Ba người nhìn nhau, xong Thị Tử nói trước: “Đánh răng rửa mặt đi đã rồi đi ra ngoài kiếm gì ăn, rồi đi thư viện tìm thêm các thông tin, truyền thuyết về yêu tộc.”
Những tài liệu mà bọn hắn có chủ yếu là về đạo pháp trừ ma, tài liệu về yêu tinh còn quá ít. Mà tài liệu của người khác thì không xem được nên chỉ còn cách đi thư viện tìm.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng biết rõ những nội dung này không có chính thống, nên chỉ có thể đi tìm những tài liệu, thông tin dạng sách truyện truyền thuyết, tuy không có nhiều giá trị về tính chiến đấu, nhưng ít nhất có được phương hướng xử lý.
Ba người đàn ông, hai người vừa tốt nghiệp đại học chưa tới nửa năm, một người đã tốt nghiệp cấp ba rất nhiều năm, cả ba lục lọi ở thư viện hết nửa ngày. Nếu không phải Thị Tử phải chạy đi hẹn hò với Thiên Ti thì có thể ba người sẽ qua đêm luôn ở thư viện mất.
Vì nơi bọn hắn tới là thư viện dân tộc-phong tục tập quán, lại còn tìm về đề tài này nên chủ yếu là sách cũ, không có dữ liệu điện tử nên bọn hắn phải tìm theo cách truyền thống vô cùng mệt mỏi.
Thị Tử đi trước, còn lại Mập và Thần Ca tiếp tục vất vả tìm kiếm. Lôi Lôi cuối tuần buổi tối không cần đi học nên cũng chạy qua góp vui, nhưng Mập không trông cậy gì vào cô cả, nên cô bé ngồi trên ghế đọc truyện tranh mà thôi.
Tới gần giờ thư viện đóng cửa, Thần Ca tìm được một quyển sách, càng xem thì trán hắn càng cau tít lại.
Mập khẽ thì thào: “Tìm được thông tin gì à?”
“Không, nhưng tôi tìm được cái này.” Hắn chỉ vào một truyền thuyết trong cuốn sách. Truyện kể về một tú tài cứu một con cá chép, rồi sau đó cá chép hóa thành h ình người, rồi tú tài và cá chép cũng nhau lập gia đình. Nhưng mà những tháng ngày cực khổ ban đầu, tú tài biết vợ mình có một khối ngọc bội hình cá chép, nhưng không hề động đến, cho đến năm gã định đi thi nhưng không có tiền lộ phí đi đường nên gã đã lừa dối vợ mình đem bán ngọc bội kia. Sau đó, vợ gã càng lúc sức khỏe càng kém đi, chỉ trong vòng một tuần mà bệnh nặng đến mức chết đi. Trước lúc chết, vợ gã nói là muốn tìm lại khối ngọc kia, nên gã tới tìm lại người mua. Hóa ra, người đó mua được khối ngọc xong đưa cho con chơi, nhưng không ngờ chỉ được một lát thì con gã làm rơi khối ngọc khiến nó vỡ nát.
Mập sau khi đọc xong thì kích động nói: “Viên đá phù dung đối với Thiên Ti cũng như khối ngọc bội hình cá chép kia với người vợ vậy.”
Thần Ca nói: “Chẳng trách Quý Ất đòi Thị Tử đưa viên đá cho lão. Lãp có vẻ đã có ý định giết Thiên Ti rồi, lão hẳn không phải là ba của Thiên Ti.”
Thần Ca nói khiến Mập cũng trầm lặng, bọn họ biết Thiên Ti và Thị Tử hiện đang nồng cháy bên nhau. Tuy không biết hắn và Thiên Ti đã tới mức nào nhưng rõ ràng Quý Ất đang muốn mượn tay Khúc Sầm Sĩ giết Thiên Ti. Bọn hắn phải dùng cách nào để thông báo cho Thị Tử đây?
Thị Tử đang mơ màng, nghe tiếng thì lập tức tỉnh táo, hỏi: “Sao rồi?”
“Không có hồi âm.” Hạnh Phúc ngồi trên ghế xoa xoa trán, ngáp một cái thật dài. Bất chợt cô thấy chiếc hộp trước mặt, nhìn rất quen. Lúc trước vì đi tìm hiểu TinH Duyên, cô từng đi loanh quanh trong tiệp đó vài lần, chiếc hộp này giống hệt những chiếc hộp ở đó.
“Thị Tử, hôm nay mua được hat châu trong này ư?” Vừa nói, cô vừa đưa tay định mở hộp. Thị Tử vội la lớn: “Không được mở!”
Hắn la to và gấp gáp khiến Hạnh Phúc kinh ngạc, ngón tay đã đụng vào hộp lại rụt lại, cô lườm hắn: “Không đụng thì không đụng, tôi mượn chỗ ngủ, trễ quá rồi nên không về nhà nữa.”
Mập cười lớn: “Chị không cần về đâu, giường Thần Ca trước khi đi đã dọn gọn gàng sạch sẽ rồi.”
Hạnh Phúc đi thẳng vào phòng nhỏ, Thị Tử đằng sau vội giải thích: “Chị à, thật sự không mở được á.”
Nhưng Hạnh Phúc không nói gì mà đi thẳng vào phòng và đóng cửa. Căn phòng này cô từng ngủ một đêm nên nói chung cũng quen thuộc. Trong phòng còn ít đồ của Thần Ca, vì dù sao hắn cũng chỉ về nhà tang lễ vài ngày thôi.
Mập nằm vật ra trên sô pha nói: “Hôm nay tao mệt như điên, đi lạc ở vành đai xanh hết mấy tiếng đồng hồ luôn.:
“Vậy Hạnh Phúc cũng đi lạc với mày mấy tiếng à?”
“Tao đi theo chị ấy đó, lẽo đẽo theo đó. Bả xách có một cái túi, đi tung tăng. Đúng là phụ nữ đặc trưng, đi dạo phố không biết mệt.”
“Được rồi!” Thị Tử cắt ngang, “Nhưng không có hồi âm là sao?”
“Là không có hồi âm chứ sao. Đốt hết đống vàng mã nguyên bảo, đốt luôn thư gửi bằng chữ âm, bọn tao ngồi đợi cũng tầm hai tiếng mà không có hồi âm thì mới đi về.” Mập tự nhiên chuyển sang thì thào, “Thực ra, tao cảm thấy có vẻ chị ấy không biết viết thư cho người ta nên không có hồi âm đó.”
“Không thể nào.” Thị Tử cau mày. Trong ấn tượng của hắn, Hạnh Phúc từ bé đã thông thạo viết chữ âm rồi, thậm chí còn viết chữ âm để chép kinh nữa.
Nhưng mà thực tế là giờ bọn họ không có được hồi âm, nên chỉ còn có thể chờ đợi. Đánh bữa Quý Ất thì không thể rồi. Nếu đã không đánh bằng đường kinh tế, vậy tới 14 tháng 7 âm lịch, quỷ tiết, thì liệu hắn có phải tới Thiên Ti lấy lại viên đá đưa cho Quý Ất không?
Thị Tử nghĩ thầm rồi bị chính ý nghĩ này khiến cho không nhịn được mà phá lên cười.
Quỷ tiết, còn tận hơn nửa năm. Trong khoảng thời gian này hắn có thể làm được rất nhiều việc, có lẽ tới lúc đó bọn hắn đã có thể đánh bại Quý Ất rồi. Thị Tử vỗ vai Mập nói: “Ngủ đi đã, ba giờ rồi.” Thực ra mà nói, không phải lúc nào cũng tính toán được vẹn toàn. Ngày nào cũng phải tính toán không phải mệt lắm sao?
***
Vì đảo lộn ngày đêm nên cả ba ở trong nhà ngủ tới tận giữa trưa mới tỉnh, và tỉnh là do tiếng gõ cửa đánh thức.
Thị Tử mặc áo ngủ, đi dép lê ra mở cửa. Ngoài cửa là Thần Ca, hắn đeo một chiếc balo to đùng, tay cầm theo một phong bì thư.
Vừa đi vào nhà, hắn vừa nói: “Ai gửi thư vậy? thời buổi này còn có người viết thư sao?”
Thị Tử thuận miệng nói: “Chắc là quảng cáo, còn không thì người ta gửi nhầm địa chỉ.”
“Thấy ở khe cửa đó, trên thư viết: Gửi Hạnh Phúc.” Chân mày Thần Ca cau tít. Sao thư cho Hạnh Phúc lại gửi tới nhà Thị Tử???
Thị Tử đoán được thư từ đâu nên vội vã mở phong bì. Thần Ca nói: “Sao lại mở thư của người khác?”
Thị Tử cười: “Là Thành Hoàng hồi âm!”
Nói rồi hắn hưng phấn gõ cửa phòng Hạnh Phúc. Thần Ca ngạc nhiên nhìn Hạnh Phúc đi từ trong phòng mình ra, tóc tai bù xù, mắt nhắm mắt mở: “Cái gì?”
“Thành Hoàng hồi âm!”
Ngay lập tức Hạnh Phúc tỉnh táo, cầm lấy phong thư, nhìn mấy chữ phồn thể trên thư viết rằng: “Vui lòng liên hệ bộ phận có liên quan.”
Nét cười trên mặt Hạnh Phúc trong nháy mắt héo tắt, dài giọng nói: “Bộ phận có liên quan là cái gì? Thành Hoàng cũng chơi trò này à, ngủ đây.” Nói rồi cô nhét lá thư vào tay Thị Tử rồi quay người đi, rầm một tiếng đóng chặt cửa phòng.
Thị Tử cầm lá thư, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thần Ca nói: “Chị ấy thiếu ngủ, hoặc là không thấy anh.” Căn phòng đó vốn là của Thần Ca, giờ hắn lại là người đứng ngoài cửa.
Thần Ca quay lại phòng khách hỏi: “Tối qua mọi người đi chỗ THành Hoàng à?”
Thị Tử bỏ lá thư xuống, đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Chị ấy với Mập đi, em đi chợ quỷ.”
Thần Ca có vẻ không hứng thú, chỉ gật đầu. Rồi hắn im lặng chờ nghe Thị Tử thuật lại vắn tắt mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, Thị Tử hỏi: “Thần Ca, chẳng lẽ anh không lo cho chị ấy à?”
Trong lòng hắn nghĩ Thần Ca rõ ràng thích Hạnh Phúc, mà cô lại là con gái chạy Đông chạy Tây theo bọn hắn, người thích cô không phải nên lo lắng sao?
Thần Ca nhẹ buông: “Cô ấy có khả năng xử lý tốt mọi chuyện. Tôi lo là lo cho cậu, đáp ứng quá đơn giản, lỡ như Quý Ất đã sẵn đối sách thì chẳng phải cậu lọt hố rồi sao?”
“Rằm tháng bảy mà, còn xa. Cùng lắm thì tới chừng đó mượn Thiên Ti viên đá vài ngày. Sau đó mình nghĩ cách lấy lại viên đá đó cho Thiên Ti là được.”
Thần Ca cau mày. Hắn có hiểu biết khá rõ về các hồn ma, nhưng mà với yêu tinh thì hắn không biết gì cả.
Đọc lại sách cổ, thời cổ đại xa xưa yêu tinh nhiều hơn bây giờ rất nhiều, họ vốn là những sinh vật, đồ vật có linh tính, hấp thụ tinh hoa của thiên nhiên mà thành. Yêu, không phải ai cũng xấu, yêu cũng từng phi thăng thành tiên. Nhưng hiện giờ thiên nhiên chịu rất nhiều tác động của con người nên thay đổi cả, rừng thì bị chặt, sông ngòi ô nhiễm, yêu tinh hiếm hoi lắm mới thấy, nên những việc liên quan đến yêu tinh chỉ có thể tìm thấy trong sách cổ, chứ kinh nghiệm thì hầu như không có.
Hai người nói chuyện vừa lúc Mập dậy, hắn ra khỏi phòng: “Thần Ca sớm thế.”
“Giữa trưa rồi.”
“Thế thì cơm trưa đâu?”
Thần ca trừng hắn một cái: “Tự mình xuống lầu mì đi.”
“Nghĩ sao giữa trưa mà ăn mì gì?” Mập cáu.
Hạnh Phúc đi từ trong phòng ra, vội vã nói: “Công ty có việc, tôi đi trước, mọi người… Thần Ca tới rồi à, mọi người cùng nhau nghiên cứu đi, à đúng rồi, Thành Hoàng nói bộ phận có liên quan, mọi người tìm hiểu coi.”
Cứ thế, Hạnh Phúc vội vàng rời đi. Ba người nhìn nhau, xong Thị Tử nói trước: “Đánh răng rửa mặt đi đã rồi đi ra ngoài kiếm gì ăn, rồi đi thư viện tìm thêm các thông tin, truyền thuyết về yêu tộc.”
Những tài liệu mà bọn hắn có chủ yếu là về đạo pháp trừ ma, tài liệu về yêu tinh còn quá ít. Mà tài liệu của người khác thì không xem được nên chỉ còn cách đi thư viện tìm.
Tuy nhiên, bọn hắn cũng biết rõ những nội dung này không có chính thống, nên chỉ có thể đi tìm những tài liệu, thông tin dạng sách truyện truyền thuyết, tuy không có nhiều giá trị về tính chiến đấu, nhưng ít nhất có được phương hướng xử lý.
Ba người đàn ông, hai người vừa tốt nghiệp đại học chưa tới nửa năm, một người đã tốt nghiệp cấp ba rất nhiều năm, cả ba lục lọi ở thư viện hết nửa ngày. Nếu không phải Thị Tử phải chạy đi hẹn hò với Thiên Ti thì có thể ba người sẽ qua đêm luôn ở thư viện mất.
Vì nơi bọn hắn tới là thư viện dân tộc-phong tục tập quán, lại còn tìm về đề tài này nên chủ yếu là sách cũ, không có dữ liệu điện tử nên bọn hắn phải tìm theo cách truyền thống vô cùng mệt mỏi.
Thị Tử đi trước, còn lại Mập và Thần Ca tiếp tục vất vả tìm kiếm. Lôi Lôi cuối tuần buổi tối không cần đi học nên cũng chạy qua góp vui, nhưng Mập không trông cậy gì vào cô cả, nên cô bé ngồi trên ghế đọc truyện tranh mà thôi.
Tới gần giờ thư viện đóng cửa, Thần Ca tìm được một quyển sách, càng xem thì trán hắn càng cau tít lại.
Mập khẽ thì thào: “Tìm được thông tin gì à?”
“Không, nhưng tôi tìm được cái này.” Hắn chỉ vào một truyền thuyết trong cuốn sách. Truyện kể về một tú tài cứu một con cá chép, rồi sau đó cá chép hóa thành h ình người, rồi tú tài và cá chép cũng nhau lập gia đình. Nhưng mà những tháng ngày cực khổ ban đầu, tú tài biết vợ mình có một khối ngọc bội hình cá chép, nhưng không hề động đến, cho đến năm gã định đi thi nhưng không có tiền lộ phí đi đường nên gã đã lừa dối vợ mình đem bán ngọc bội kia. Sau đó, vợ gã càng lúc sức khỏe càng kém đi, chỉ trong vòng một tuần mà bệnh nặng đến mức chết đi. Trước lúc chết, vợ gã nói là muốn tìm lại khối ngọc kia, nên gã tới tìm lại người mua. Hóa ra, người đó mua được khối ngọc xong đưa cho con chơi, nhưng không ngờ chỉ được một lát thì con gã làm rơi khối ngọc khiến nó vỡ nát.
Mập sau khi đọc xong thì kích động nói: “Viên đá phù dung đối với Thiên Ti cũng như khối ngọc bội hình cá chép kia với người vợ vậy.”
Thần Ca nói: “Chẳng trách Quý Ất đòi Thị Tử đưa viên đá cho lão. Lãp có vẻ đã có ý định giết Thiên Ti rồi, lão hẳn không phải là ba của Thiên Ti.”
Thần Ca nói khiến Mập cũng trầm lặng, bọn họ biết Thiên Ti và Thị Tử hiện đang nồng cháy bên nhau. Tuy không biết hắn và Thiên Ti đã tới mức nào nhưng rõ ràng Quý Ất đang muốn mượn tay Khúc Sầm Sĩ giết Thiên Ti. Bọn hắn phải dùng cách nào để thông báo cho Thị Tử đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.