Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 117: Ngoại truyện 14: Hoàng tử nam tuần x thần y Tùng Tu (14)
Khí Chi Phần Tiêu
24/02/2024
Đến khi Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng đến bên kênh đào Đại Vận Hà thì đã là giờ Hợi.
Thường ngày lúc này, hơn phân nửa Ung Đô đã tiến vào mộng đẹp từ lâu. Nhưng hôm nay, bên kênh đào vẫn đèn đuốc sáng trưng. Pháo hoa lớn nở rộ từng đóa từng đóa trên không trung, đồng thời phản chiếu xuống dòng kênh, trong phút chốc hoa cỏ chim chóc bay lượn, trông rất đồ sộ.
Văn Thanh Từ lẳng lặng đứng ở bờ sông, ngửa đầu nhìn lên giữa không trung. Gió đêm thổi qua kênh đào vén mái tóc dài của y bay về phía sau, cũng lướt qua hai má.
Văn Thanh Từ bất giác giơ tay, muốn vén tóc ra sau tai, nhưng y còn chưa kịp làm gì, thiếu niên đứng ở bên cạnh đã nghiêng người chậm rãi sửa sang lại tóc mai thay cho Văn Thanh Từ.
“Lạnh không? "Tạ Bất Phùng nhẹ giọng hỏi.
Ban đêm Ung Đô hơi lạnh, chưa kể lúc này hai người đang ở bên bờ nước. Đương nhiên Văn Thanh Từ lạnh, nhưng y dừng một chút, chậm rãi lắc đầu nói: "Không.”
Không ngờ sau một khắc Tạ Bất Phùng lại lui về phía sau nửa bước, nhẹ nhàng khoát tay lên vai Văn Thanh Từ, dùng hơi ấm từ lòng bàn tay sưởi ấm cánh tay y.
Cảm giác tê dại giống như dây leo bao bọc thân thể Văn Thanh Từ. Bất tri bất giác y nhận ra, Tạ Bất Phùng nhỏ hơn mình vài tuổi, lúc này...dường như đang lấy thân phận một "người bảo vệ", đứng ở sau lưng mình.
Hơi thở của thiếu niên từ sau lưng bay tới giống như một sợi lông vũ nho nhỏ, phớt qua cổ Văn Thanh Từ. Mang đến một cơn ngứa ngáy không thể bỏ qua.
Khoảng cách giữa mình và Tạ Bất Phùng dường như quá gần, y bất giác muốn đi về phía trước, thoát khỏi “khống chế” của Tạ Bất Phùng. Nhưng lý trí lại nói cho Văn Thanh Từ biết, không thể xúc phạm lòng tốt của đối phương như vậy.
Rối rắm một hồi lâu, Văn Thanh Từ đành phải đứng yên tại chỗ, mặc cho chút mập mờ như có như không kia mọc rễ nảy mầm.
Y không biết, giờ phút này người mất bình tĩnh không chỉ có mình. Tạ Bất Phùng đứng ở phía sau Văn Thanh Từ, rốt cục không thể giả vờ xem pháo hoa như trước nữa.
Hắn không kìm được nhìn bóng dáng Văn Thanh Từ, so sánh vóc dáng hai người. Tạ Bất Phùng từ trước đến nay là một người không bỏ qua chuyện quá khứ, cũng không ao ước tương lai. Nhưng một cái chạm này, hắn lại vô cùng hi vọng thời gian trôi qua có thể nhanh hơn một chút.
Hắn muốn lớn lên, cao hơn, cao đến mức có thể che khuất tất cả mưa gió cho người bên cạnh.
…Và cũng muốn có nhiều quyền lực hơn nữa, để y không phải rơi vào nguy hiểm vì hắn.
Một năm này, trong Thái Thù cung xảy ra không ít chuyện lớn, một trong số đó là sự ra đời của công chúa nhỏ.
Cuối thu, Lan phi nương nương sinh hạ một nữ nhi, cái thai này cũng không dễ dàng, không nói đến chuyện nàng say sóng trên đường nam tuần.
Chỉ sau khi hồi cung, Lan phi vì dưỡng thai mà mấy tháng không bước ra khỏi Huệ Tâm cung nửa bước. May mà việc sinh con diễn ra suôn sẻ. Mà sau khi biết Lan phi sinh ra là công chúa, hoàng đế lạnh nhạt với nàng mấy tháng nay, trên mặt cũng có vài phần ý cười. Thậm chí còn ban tên cho tiểu công chúa là "Phu Doãn".
Chỉ là niềm vui như vậy cũng không kéo dài bao lâu. Sau khi sinh hạ tiểu công chúa, Lan phi liền trở thành phi tần duy nhất sinh hạ hai con trong hoàng cung Vệ triều.
Dựa theo lệ thường, phong thưởng tất nhiên là không thể thiếu. Hoàng đế đành phải cắn răng nuốt máu, vi phạm bản tâm, phong con gái Tô thị làm "Hoàng quý phi". Lúc này nàng chỉ kém danh hoàng hậu một bước nhỏ.
"Sao ngươi về sớm như vậy?" Thái y đang nghiên cứu y thư ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồng liêu phụ trách đi đưa dược thiện cho hoàng quý phi.
Nghe vậy, Văn Thanh Từ đang bốc thuốc cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Hoàng quý phi vừa mới sinh xong, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải chú ý. Mỗi ngày ngoại trừ ba bữa cơm, còn phải dùng dược thiện Thái y thự đặc biệt đưa tới.
Đưa dược thiện cho hoàng quý phi là một việc tốt, cơ hồ là ngày nào nàng cũng thưởng thái y. Đi đi về về mất gần cả khắc.
Đối phương thở dài một hơi, buông cái rổ trong tay xuống.
“Hoàng quý phi nương nương hôm nay không có tâm tình dùng bữa, ta để đồ xuống rồi đi.”
“Không có tâm trạng?”Một thái y khác không khỏi có chút nghi hoặc, "Không phải nói sau khi hoàng quý phi sinh công chúa xong thì rất vui sao?”
Bình thường Văn Thanh Từ không có hứng thú đối với những chuyện buôn dưa trong cung đình này. Nhưng hôm nay y lại bất giác buông công việc trong tay xuống, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuộc trò chuyện này.
Hoàng quý phi biết Hoàng đế kiêng kỵ mình và toàn bộ Tô gia. Sau khi biết mình mang thai thì rất là lo lắng, sợ lại sinh ra một hoàng tử, làm cho hoàng đế đẩy nhanh hành động với Tô gia, hoặc là làm ra chuyện gì đó cực đoan.
Cho đến khi công chúa nhỏ chào đời, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Quan trọng nhất là, hoàng quý phi hiếm khi biểu lộ ra vui giận, nếu nàng không có tâm trạng ăn uống thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Người nọ hỏi nhỏ giọng kinh hô, dường như nghĩ đến cái gì đó thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ nói... Lời đồn kia là thật?"
Lúc này Văn Thanh Từ vẫn không nói gì rốt cục mở miệng: "Lời đồn gì?”
“Văn thái y cũng cảm thấy hứng thú sao "Người đưa dược thiện lập tức lấy lại tinh thần.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viện, chậm rãi đóng cửa bên cạnh, bước nhanh về phía hai người nhóm Văn Thanh Từ.
"Thời gian trước ta nghe Củng đại nhân nói, bệ hạ sắp đưa đại điện hạ đến Bắc Địa rồi!" Thái y nhỏ giọng nói chuyện, "Khi đó ta còn không tin... Tô thừa tướng chịu để cháu ngoại của mình tới loại địa phương đó sao?”
Sau khi hoàng tử trưởng thành được đưa đến đất phong, cũng không tính là chuyện gì đặc biệt, nhưng sau khi nghe Tạ Bất Phùng phải đi đâu, giọng điệu của thái y vốn đang lật xem y thư kia vẫn lập tức biến đổi, "Đất phong này thật đúng là... Trước đây chưa từng thấy."
Tiếp theo hai người đồng loạt thở dài một hơi, trên mặt tràn ngập sầu lo.
Văn Thanh Từ nhớ rõ hai người này cũng không quen thân với Tạ Bất Phùng, lúc trước cùng lắm chỉ là quen biết một chút.
Sao hôm nay nghe Tạ Bất Phùng phải tới Bắc Địa, lại lo cho hắn như vậy?
“Sao hai người lại lo lắng thế. "Văn Thanh Từ không khỏi hỏi.
Nhớ tới Văn Thanh Từ năm nay mới tới Thái y thự, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, tên thái y vừa rồi đưa dược thiện kia liền giải thích cho y nghe: "Văn thái y có điều không biết, dựa theo lệ thường tiền triều, lúc hoàng tử đi đến đất phong, bệ hạ đều phải ban thưởng cho hắn không ít người và vật, giúp hắn cắm rễ ở đất phong.”
Văn Thanh Từ dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù trước kia y chưa từng nghe nói qua về việc này, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hoàng tử một nước cũng không thể đơn thương độc mã giết đến đất phong được.
“Ai...... Ngoại trừ phụ tá, binh tốt, hoàng tử còn phải dẫn thái y qua, "Người nói chuyện vẻ mặt sầu khổ," Cũng không biết lúc đó sẽ sai ai qua.”
"Muốn đi nơi khác thì thôi, mấu chốt là phía bắc ngay cả một tòa thành trì cũng không có!"
"Ngươi nói mấy ngày nay chúng ta đi tìm Vũ đại nhân, nịnh nọt lời ngon tiếng ngọt với lão thì có tránh được chuyện này không?”
“Có đạo lý, có đạo lý!”
Hai đồng liêu bên cạnh Văn Thanh Từ, đang trò chuyện say sưa. Mà y cũng không nói nữa, suy nghĩ bay xa.
Hai người còn tưởng rằng Văn Thanh Từ cũng đang lo lắng việc này, nên không quá để ý.
Thật tình không biết lúc này suy nghĩ trong lòng Văn Thanh Từ lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ.
Lúc vào tiết mùa hạ Tạ Bất Phùng đã hỏi mình, tương lai nếu có cơ hội, có thể cùng hắn tới bắc Vệ triều không.
- Lúc đó Tạ Bất Phùng có phải đã biết chuyện Hoàng đế muốn đưa hắn đi Bắc Địa không?
……
Ngày hôm sau, Văn Thanh Từ cũng không ở nhà đọc sách như thường ngày. Mà vào lúc trời còn chưa sáng đã rửa mặt, đạp đường dài đi đến bên kia Ung Đô.
Lúc này đã là cuối thu, sương sớm lộ ra rất nặng, không khí lạnh lẽo.
Chờ Văn Thanh Từ đi tới trước đại trạch treo chữ "Túc Châu vương phủ", nửa cơ thể đã bị đông lạnh đến chết lặng, không có tri giác.
Nhắc tới mặc dù cùng ở Ung Đô, nhưng không giống với tòa tiểu viện gần hoàng cung của Văn Thanh Từ.
Tòa "Túc Châu vương phủ" này lại nằm ở góc xa nhất của hoàng thành.
Sau khi đứng dưới cửa, Văn Thanh Từ không dừng lại, trực tiếp tiến lên gõ cửa Vương phủ.
Nơi y tới, cũng không phải là cửa chính Túc Châu vương phủ, bên ngoài cũng không có người canh gác.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, quanh quẩn trên đường cái yên tĩnh lúc sáng sớm. Qua mấy hơi thở, bên tai Văn Thanh Từ đã vang lên bước chân.
Y lui về phía sau nửa bước, vừa mới đứng vững, cửa đã bị người đẩy ra. Binh lính mặc giáp bạc từ trong cửa đi ra. Sau khi nhìn thấy là Văn Thanh Từ, đối phương không hỏi nhiều, hành lễ với y rồi lập tức mời người vào.
“Văn đại nhân, mời đi bên này.”
“Được.”
Văn Thanh Từ mặc áo khoác trắng, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng.
Tạ Bất Phùng thường tới tiểu viện của Văn Thanh Từ, nhưng đây là lần đầu tiên y đi tới Túc Châu vương phủ.
Văn Thanh Từ nhìn thấy tuy phủ đệ Tạ Bất Phùng không tính là lớn, nhưng khắp nơi đều có trọng binh canh gác, không khí có chút nghiêm túc.
Đi qua chỗ, tất cả binh lính đều nhìn y. Lúc này y bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như một con cừu non rơi vào bẫy rập, đã giao quyền quyết định vận mệnh cho người khác.
Thân ở trong đó, Văn Thanh Từ cũng không khỏi căng thẳng. Y bất giác siết chặt lòng bàn tay, tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm con đường dưới chân.
Xuyên qua hành lang gấp khúc và con đường lát đá xanh, Văn Thanh Từ cũng không nói rõ rốt cuộc mình đã đi qua mấy cánh cửa.
Ngay tại lúc y không kìm được ngẩng đầu muốn quan sát bốn phía, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng "Két --"
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc xuất hiện bên tai Văn Thanh Từ.
“Thanh Từ, sao lại tới sớm như vậy?” giọng nói của Tạ Bất Phùng, không hiểu sao lại khiến y an tâm.
Văn Thanh Từ rốt cục ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía đối diện.
Mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc lên, không khí bốn phía đều là màu lam đậm.
Tạ Bất Phùng khoác một chiếc áo bào màu đen lỏng lẻo trên áo, đang đứng ở cạnh cửa nhìn chăm chú vào mình.
Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, lúc này thiếu niên còn hơi híp mắt. Áo bào rộng thùng thình chẳng những không làm suy yếu khí thế trên người thiếu niên. Ngược lại làm cho hắn càng thêm lười biếng, càng thêm nguy hiểm.
Không biết là nhận ra nguy hiểm hay là nguyên nhân gì.
Tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên đập nhanh, ngay tại một khắc y muốn dừng bước kia, Tạ Bất Phùng đứng ở cạnh cửa rốt cục đi về phía trước, không nói lời nào đem áo ngoài màu đen trên người mình khoác lên người Văn Thanh Từ.
Mà y cũng bị hơi thở của thiếu niên bao phủ ngay lập tức.
Thường ngày lúc này, hơn phân nửa Ung Đô đã tiến vào mộng đẹp từ lâu. Nhưng hôm nay, bên kênh đào vẫn đèn đuốc sáng trưng. Pháo hoa lớn nở rộ từng đóa từng đóa trên không trung, đồng thời phản chiếu xuống dòng kênh, trong phút chốc hoa cỏ chim chóc bay lượn, trông rất đồ sộ.
Văn Thanh Từ lẳng lặng đứng ở bờ sông, ngửa đầu nhìn lên giữa không trung. Gió đêm thổi qua kênh đào vén mái tóc dài của y bay về phía sau, cũng lướt qua hai má.
Văn Thanh Từ bất giác giơ tay, muốn vén tóc ra sau tai, nhưng y còn chưa kịp làm gì, thiếu niên đứng ở bên cạnh đã nghiêng người chậm rãi sửa sang lại tóc mai thay cho Văn Thanh Từ.
“Lạnh không? "Tạ Bất Phùng nhẹ giọng hỏi.
Ban đêm Ung Đô hơi lạnh, chưa kể lúc này hai người đang ở bên bờ nước. Đương nhiên Văn Thanh Từ lạnh, nhưng y dừng một chút, chậm rãi lắc đầu nói: "Không.”
Không ngờ sau một khắc Tạ Bất Phùng lại lui về phía sau nửa bước, nhẹ nhàng khoát tay lên vai Văn Thanh Từ, dùng hơi ấm từ lòng bàn tay sưởi ấm cánh tay y.
Cảm giác tê dại giống như dây leo bao bọc thân thể Văn Thanh Từ. Bất tri bất giác y nhận ra, Tạ Bất Phùng nhỏ hơn mình vài tuổi, lúc này...dường như đang lấy thân phận một "người bảo vệ", đứng ở sau lưng mình.
Hơi thở của thiếu niên từ sau lưng bay tới giống như một sợi lông vũ nho nhỏ, phớt qua cổ Văn Thanh Từ. Mang đến một cơn ngứa ngáy không thể bỏ qua.
Khoảng cách giữa mình và Tạ Bất Phùng dường như quá gần, y bất giác muốn đi về phía trước, thoát khỏi “khống chế” của Tạ Bất Phùng. Nhưng lý trí lại nói cho Văn Thanh Từ biết, không thể xúc phạm lòng tốt của đối phương như vậy.
Rối rắm một hồi lâu, Văn Thanh Từ đành phải đứng yên tại chỗ, mặc cho chút mập mờ như có như không kia mọc rễ nảy mầm.
Y không biết, giờ phút này người mất bình tĩnh không chỉ có mình. Tạ Bất Phùng đứng ở phía sau Văn Thanh Từ, rốt cục không thể giả vờ xem pháo hoa như trước nữa.
Hắn không kìm được nhìn bóng dáng Văn Thanh Từ, so sánh vóc dáng hai người. Tạ Bất Phùng từ trước đến nay là một người không bỏ qua chuyện quá khứ, cũng không ao ước tương lai. Nhưng một cái chạm này, hắn lại vô cùng hi vọng thời gian trôi qua có thể nhanh hơn một chút.
Hắn muốn lớn lên, cao hơn, cao đến mức có thể che khuất tất cả mưa gió cho người bên cạnh.
…Và cũng muốn có nhiều quyền lực hơn nữa, để y không phải rơi vào nguy hiểm vì hắn.
Một năm này, trong Thái Thù cung xảy ra không ít chuyện lớn, một trong số đó là sự ra đời của công chúa nhỏ.
Cuối thu, Lan phi nương nương sinh hạ một nữ nhi, cái thai này cũng không dễ dàng, không nói đến chuyện nàng say sóng trên đường nam tuần.
Chỉ sau khi hồi cung, Lan phi vì dưỡng thai mà mấy tháng không bước ra khỏi Huệ Tâm cung nửa bước. May mà việc sinh con diễn ra suôn sẻ. Mà sau khi biết Lan phi sinh ra là công chúa, hoàng đế lạnh nhạt với nàng mấy tháng nay, trên mặt cũng có vài phần ý cười. Thậm chí còn ban tên cho tiểu công chúa là "Phu Doãn".
Chỉ là niềm vui như vậy cũng không kéo dài bao lâu. Sau khi sinh hạ tiểu công chúa, Lan phi liền trở thành phi tần duy nhất sinh hạ hai con trong hoàng cung Vệ triều.
Dựa theo lệ thường, phong thưởng tất nhiên là không thể thiếu. Hoàng đế đành phải cắn răng nuốt máu, vi phạm bản tâm, phong con gái Tô thị làm "Hoàng quý phi". Lúc này nàng chỉ kém danh hoàng hậu một bước nhỏ.
"Sao ngươi về sớm như vậy?" Thái y đang nghiên cứu y thư ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đồng liêu phụ trách đi đưa dược thiện cho hoàng quý phi.
Nghe vậy, Văn Thanh Từ đang bốc thuốc cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Hoàng quý phi vừa mới sinh xong, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải chú ý. Mỗi ngày ngoại trừ ba bữa cơm, còn phải dùng dược thiện Thái y thự đặc biệt đưa tới.
Đưa dược thiện cho hoàng quý phi là một việc tốt, cơ hồ là ngày nào nàng cũng thưởng thái y. Đi đi về về mất gần cả khắc.
Đối phương thở dài một hơi, buông cái rổ trong tay xuống.
“Hoàng quý phi nương nương hôm nay không có tâm tình dùng bữa, ta để đồ xuống rồi đi.”
“Không có tâm trạng?”Một thái y khác không khỏi có chút nghi hoặc, "Không phải nói sau khi hoàng quý phi sinh công chúa xong thì rất vui sao?”
Bình thường Văn Thanh Từ không có hứng thú đối với những chuyện buôn dưa trong cung đình này. Nhưng hôm nay y lại bất giác buông công việc trong tay xuống, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuộc trò chuyện này.
Hoàng quý phi biết Hoàng đế kiêng kỵ mình và toàn bộ Tô gia. Sau khi biết mình mang thai thì rất là lo lắng, sợ lại sinh ra một hoàng tử, làm cho hoàng đế đẩy nhanh hành động với Tô gia, hoặc là làm ra chuyện gì đó cực đoan.
Cho đến khi công chúa nhỏ chào đời, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Quan trọng nhất là, hoàng quý phi hiếm khi biểu lộ ra vui giận, nếu nàng không có tâm trạng ăn uống thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Người nọ hỏi nhỏ giọng kinh hô, dường như nghĩ đến cái gì đó thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ nói... Lời đồn kia là thật?"
Lúc này Văn Thanh Từ vẫn không nói gì rốt cục mở miệng: "Lời đồn gì?”
“Văn thái y cũng cảm thấy hứng thú sao "Người đưa dược thiện lập tức lấy lại tinh thần.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viện, chậm rãi đóng cửa bên cạnh, bước nhanh về phía hai người nhóm Văn Thanh Từ.
"Thời gian trước ta nghe Củng đại nhân nói, bệ hạ sắp đưa đại điện hạ đến Bắc Địa rồi!" Thái y nhỏ giọng nói chuyện, "Khi đó ta còn không tin... Tô thừa tướng chịu để cháu ngoại của mình tới loại địa phương đó sao?”
Sau khi hoàng tử trưởng thành được đưa đến đất phong, cũng không tính là chuyện gì đặc biệt, nhưng sau khi nghe Tạ Bất Phùng phải đi đâu, giọng điệu của thái y vốn đang lật xem y thư kia vẫn lập tức biến đổi, "Đất phong này thật đúng là... Trước đây chưa từng thấy."
Tiếp theo hai người đồng loạt thở dài một hơi, trên mặt tràn ngập sầu lo.
Văn Thanh Từ nhớ rõ hai người này cũng không quen thân với Tạ Bất Phùng, lúc trước cùng lắm chỉ là quen biết một chút.
Sao hôm nay nghe Tạ Bất Phùng phải tới Bắc Địa, lại lo cho hắn như vậy?
“Sao hai người lại lo lắng thế. "Văn Thanh Từ không khỏi hỏi.
Nhớ tới Văn Thanh Từ năm nay mới tới Thái y thự, còn có rất nhiều chuyện không hiểu, tên thái y vừa rồi đưa dược thiện kia liền giải thích cho y nghe: "Văn thái y có điều không biết, dựa theo lệ thường tiền triều, lúc hoàng tử đi đến đất phong, bệ hạ đều phải ban thưởng cho hắn không ít người và vật, giúp hắn cắm rễ ở đất phong.”
Văn Thanh Từ dừng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù trước kia y chưa từng nghe nói qua về việc này, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Hoàng tử một nước cũng không thể đơn thương độc mã giết đến đất phong được.
“Ai...... Ngoại trừ phụ tá, binh tốt, hoàng tử còn phải dẫn thái y qua, "Người nói chuyện vẻ mặt sầu khổ," Cũng không biết lúc đó sẽ sai ai qua.”
"Muốn đi nơi khác thì thôi, mấu chốt là phía bắc ngay cả một tòa thành trì cũng không có!"
"Ngươi nói mấy ngày nay chúng ta đi tìm Vũ đại nhân, nịnh nọt lời ngon tiếng ngọt với lão thì có tránh được chuyện này không?”
“Có đạo lý, có đạo lý!”
Hai đồng liêu bên cạnh Văn Thanh Từ, đang trò chuyện say sưa. Mà y cũng không nói nữa, suy nghĩ bay xa.
Hai người còn tưởng rằng Văn Thanh Từ cũng đang lo lắng việc này, nên không quá để ý.
Thật tình không biết lúc này suy nghĩ trong lòng Văn Thanh Từ lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ.
Lúc vào tiết mùa hạ Tạ Bất Phùng đã hỏi mình, tương lai nếu có cơ hội, có thể cùng hắn tới bắc Vệ triều không.
- Lúc đó Tạ Bất Phùng có phải đã biết chuyện Hoàng đế muốn đưa hắn đi Bắc Địa không?
……
Ngày hôm sau, Văn Thanh Từ cũng không ở nhà đọc sách như thường ngày. Mà vào lúc trời còn chưa sáng đã rửa mặt, đạp đường dài đi đến bên kia Ung Đô.
Lúc này đã là cuối thu, sương sớm lộ ra rất nặng, không khí lạnh lẽo.
Chờ Văn Thanh Từ đi tới trước đại trạch treo chữ "Túc Châu vương phủ", nửa cơ thể đã bị đông lạnh đến chết lặng, không có tri giác.
Nhắc tới mặc dù cùng ở Ung Đô, nhưng không giống với tòa tiểu viện gần hoàng cung của Văn Thanh Từ.
Tòa "Túc Châu vương phủ" này lại nằm ở góc xa nhất của hoàng thành.
Sau khi đứng dưới cửa, Văn Thanh Từ không dừng lại, trực tiếp tiến lên gõ cửa Vương phủ.
Nơi y tới, cũng không phải là cửa chính Túc Châu vương phủ, bên ngoài cũng không có người canh gác.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, quanh quẩn trên đường cái yên tĩnh lúc sáng sớm. Qua mấy hơi thở, bên tai Văn Thanh Từ đã vang lên bước chân.
Y lui về phía sau nửa bước, vừa mới đứng vững, cửa đã bị người đẩy ra. Binh lính mặc giáp bạc từ trong cửa đi ra. Sau khi nhìn thấy là Văn Thanh Từ, đối phương không hỏi nhiều, hành lễ với y rồi lập tức mời người vào.
“Văn đại nhân, mời đi bên này.”
“Được.”
Văn Thanh Từ mặc áo khoác trắng, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng.
Tạ Bất Phùng thường tới tiểu viện của Văn Thanh Từ, nhưng đây là lần đầu tiên y đi tới Túc Châu vương phủ.
Văn Thanh Từ nhìn thấy tuy phủ đệ Tạ Bất Phùng không tính là lớn, nhưng khắp nơi đều có trọng binh canh gác, không khí có chút nghiêm túc.
Đi qua chỗ, tất cả binh lính đều nhìn y. Lúc này y bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như một con cừu non rơi vào bẫy rập, đã giao quyền quyết định vận mệnh cho người khác.
Thân ở trong đó, Văn Thanh Từ cũng không khỏi căng thẳng. Y bất giác siết chặt lòng bàn tay, tập trung lực chú ý, nhìn chằm chằm con đường dưới chân.
Xuyên qua hành lang gấp khúc và con đường lát đá xanh, Văn Thanh Từ cũng không nói rõ rốt cuộc mình đã đi qua mấy cánh cửa.
Ngay tại lúc y không kìm được ngẩng đầu muốn quan sát bốn phía, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng "Két --"
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc xuất hiện bên tai Văn Thanh Từ.
“Thanh Từ, sao lại tới sớm như vậy?” giọng nói của Tạ Bất Phùng, không hiểu sao lại khiến y an tâm.
Văn Thanh Từ rốt cục ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía đối diện.
Mặt trời còn chưa hoàn toàn mọc lên, không khí bốn phía đều là màu lam đậm.
Tạ Bất Phùng khoác một chiếc áo bào màu đen lỏng lẻo trên áo, đang đứng ở cạnh cửa nhìn chăm chú vào mình.
Có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, lúc này thiếu niên còn hơi híp mắt. Áo bào rộng thùng thình chẳng những không làm suy yếu khí thế trên người thiếu niên. Ngược lại làm cho hắn càng thêm lười biếng, càng thêm nguy hiểm.
Không biết là nhận ra nguy hiểm hay là nguyên nhân gì.
Tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên đập nhanh, ngay tại một khắc y muốn dừng bước kia, Tạ Bất Phùng đứng ở cạnh cửa rốt cục đi về phía trước, không nói lời nào đem áo ngoài màu đen trên người mình khoác lên người Văn Thanh Từ.
Mà y cũng bị hơi thở của thiếu niên bao phủ ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.