Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện
Quyển 3 - Chương 3: Quyển 3 - Chương 40
Nhĩ Đích Vinh Quang
19/11/2022
Giờ này phút này, Miêu Thắng Nam đang ở trên nóc nhà phía sau nhóm Du Luân.
Hơn một tiếng đồng hồ bị gió thổi, Miêu Thắng Nam cũng không phải là chưa làm được gì, cô nhóc run rẩy kiểm tra lại bộ trang phục hiện tại, sau đó lại run rẩy dịch người đến vị trí có góc nhìn tốt hơn.
Bây giờ cô nhóc cơ bản đã có thể xác định.
Mình là thích khách.
Chính là cái loại bị phát hiện sẽ bắn chết ngay tại chỗ ấy.
……
Miêu Thắng Nam thật sự sắp khóc rồi, thích khách gì mà ban ngày ban mặt đã đi làm rồi vậy, đã thế còn mặc đồ đen thui, chưa nói đến thị vệ, cho dù là một bà lão bị đục tinh thể ở độ tuổi 70, 80 cũng có thể nhìn thấy trên nóc nhà có vật thể khả nghi không xác định đấy.
Miêu Thắng Nam không dám động đậy hay phát ra tiếng động, cứ như con mèo trên mái nhà, run rẩy nhìn xuống, cho đến khi mọi người lần lượt đến, từ cuộc trò chuyện của họ, Miêu Thắng Nam mới nhận ra rằng mình đã đến hoàn cảnh nào.
Tiệc Tứ nghệ, Trái tim Phượng Hoàng. Những nhân vật quan trọng đều ở bên dưới, mà một người còn không xứng có tên như cô nhóc, chỉ có thể ngồi xổm trên mái nhà.
……
Nóc nhà quá cao, từ góc nhìn của cô nhóc chỉ có thể thấy các đại thần và người qua đường Giáp ở chỗ xa, những nhân vật quan trọng thì cách sân khấu quá gần, hoàn toàn không thể nhìn thấy được. May là thính lực của cô nhóc tốt, có thể nghe rõ âm thanh nói chuyện của những người này.
Ngay khi Kính Nghiệp Phúc vừa mở miệng, Miêu Thắng Nam đã giật thót tim, không ngờ Ngũ Phúc Lâm Môn cũng ở đây. Trận chiến khốc liệt ở cửa thứ hai lại hiện ra trước mắt, Miêu Thắng Nam không dám sơ suất, lập tức huy động toàn bộ lực chú ý, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên dưới.
Đợi vài giây, cô nhóc bối rối nghiêng đầu.
Sao đột nhiên im lìm vậy?
Bởi vì mọi người đều sốc rồi.
……
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy thi đại học, Kính Nghiệp Phúc lập tức ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa, gã từ từ đặt tờ giấy xuống, lộ ra vẻ mặt “Kí lùm mé cô đang đùa tui đấy à?” nhìn Công chúa.
Đương nhiên Công chúa không có đùa gã, nàng còn bình tĩnh nói: “Đề này cần phải tốn rất nhiều thời gian, công tử Kính có thể mang về chỗ ngồi trả lời. Trong lúc chờ đợi, vị công tử tiếp theo hãy thể hiện tài năng của mình đi.”
Kính Nghiệp Phúc hoảng hốt cầm tờ giấy thi về, Yêu Nước Phúc và Triệu Tòng Huy ngồi bên cạnh gã, hai người đều tò mò muốn chết, không biết là đề gì mà có thể đả kích một người đường đường là đội trưởng Ngũ Phúc Lâm Môn thành như vậy, hai người thò đầu, thấy nội dung của tờ giấy.
Yêu Nước Phúc: “……”
Triệu Tòng Huy: “……”
Hít hà một hơi, hai người bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Lần này, Triệu Tòng Huy không dám tự tiến cử nữa, nhưng Công chúa mắt sáng như đuốc vẫn chỉ đích danh cậu ta. Triệu Tòng Huy vừa đi vừa điên cuồng nhớ lại nội dung ôn thi đại học.
Éccc, mình đã tốt nghiệp được hai năm rồi, sao còn nhớ mấy bài kiểm tra Ngữ văn cấp ba hỏi cái gì!
May là Công chúa không tàn nhẫn liên tiếp bưng lên hai đề thi đại học. Nàng chuẩn bị cho Triệu Tòng Huy một cuộn tranh bình thường, bút lông, mực, giấy, chỉ cần vẽ lên đó là được.
Du Luân nhìn cậu ta vén tay áo, cầm bút lông, dáng vẽ nhìn không khác gì một công nhân đang sơn tường.
Cậu không nỡ nhìn quay đầu đi, thế nhưng vẻ mặt của Công chúa vẫn như thường, mặc kệ bên dưới xảy ra chuyện gì, nàng đều giữ dáng vẻ bình tĩnh đầy hờ hững.
Thảo nào người ta có thể làm Công chúa, hàng fake luôn kém xa hàng real.
Cậu thở dài trong lòng, Triệu Tòng Huy coi như bị loại, giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào Tịch Viễn thôi. Từ khí chất đến nội hàm, Tịch Viên có thể đè bẹp 500 Triệu Tòng Huy, cho dù không chơi được đàn thì vẫn có thể giữ được thể diện.
Người khác không biết, Du Luân còn không rõ sao, bốn vị công tử vô song này, đều có tiếng chứ không có miếng! Trong trường hợp tất cả mọi người đều chỉ có cái danh, Tịch Viễn chỉ cần có thể diễn một chút là có thể thắng ván này rồi.
Du Luân hơi yên lòng, Triệu Tòng Huy vẫn đang vẽ, cũng không biết còn vẽ bao lâu nữa. Công chúa một lát thì Kính Nghiệp Phúc, một lát lại nhìn Triệu Tòng Huy, dường như rất thưởng thức dáng vẻ múa bút thành văn của hai người họ.
Du Luân nhìn Công chúa, đột nhiên chớp chớp mắt.
Là cậu nhớ lầm sao, sao cậu nhớ lúc Công chúa đi vào, sau lưng có hai cung nữ và một thái giám mà?
Bây giờ sau lưng Công chúa chỉ còn một cung nữ và một thái giám, thái giám còn rất kỳ quái, đầu như muốn cúi thấp đến cạp quần.
Du Luân nhíu mày, dường như bị nhìn chằm chằm quá lâu, thái giám cũng cảm nhận được, khẽ nâng nửa khuôn mặt lên, hướng về phía Du Luân.
Siêu nhỏ giọng: “Khặc tu!”
Du Luân: “……”
Du Luân nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương, là Giàu Mạnh Phúc của Ngũ Phúc Lâm Môn đây mà, mặt idol, mệnh thái giám.
Suy nghĩ một giây, Du Luân nhoẻn miệng cười, gọi: “Công công Giàu ——”
Giàu Mạnh Phúc: “……”
Du Luân cười rất vui vẻ: “Công công Giàu, rót cho tôi ly trà.”
Vẻ mặt Giàu Mạnh Phúc như táo bón nhìn cậu, lại ngại thân phận mình không thể làm gì, hắn nghẹn khuất cúi đầu xuống, mang một tách trà tới.
Trước khi đi, hắn cố ý đè thấp giọng đe dọa: “Đừng tự mãn! Để rồi xem sau này tôi đối phó với cậu như thế nào!”
Hắn nói xong liền đi về, Du Luân nhìn bóng lưng của hắn, luôn cảm thấy hình như đối phương có chút căng thẳng.
Còn có thể không căng thẳng sao? Một đồng đột tốt tự nhiên biến đâu mất tiêu rồi.
Lúc ấy tất cả mọi người đều chú ý tới Kính Nghiệp Phúc, chỉ có hắn ở gần nhất là nhìn thấy, Thân Thiện Phúc bùm một cái biến mất. Hắn và Thân Thiện Phúc cách nhau một đoạn, lúc đó bên cạnh cô có một cung nữ, thế nhưng cung nữ vẫn tiếp tục quạt cho Công chúa như không nhìn thấy gì. Giàu Mạnh Phúc trợn mắt há hốc mồm, muốn gửi tín hiệu ét ô ét cho đồng đội, nhưng bọn họ lại không hiểu ý của hắn.
Lòng Giàu Mạnh Phúc nóng như lửa đốt, Thân Thiện Phúc lại rất bình tĩnh.
Thân là hai cô gái duy nhất trong đội, Thân Thiện Phúc và Hài Hòa Phúc có tính cách hoàn toàn khác nhau. Người sau thì nóng nảy và hung ác, chính xác là ‘Những thiên thần của Charlie*’ phiên bản phương Đông. Người trước thì dịu dàng, chu đáo và lý trí, sẽ không dễ xung đột với người khác, cô thờ phụng tín điều ‘Xe đến núi ắt có đường”, nên dù ở thời điểm nào, cô vẫn vững như bàn thạch.
Những thiên thần của Charlie*: một bộ phim hài hành động của Mỹ, chủ yếu kể về việc bộ ba thiên thần gợi cảm và hóm hỉnh được lệnh giết kẻ chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc chủ tịch của Knox Technology.
……
Ví dụ như bây giờ, cô yên lặng đọc dòng chữ trên màn hình lớn, suy nghĩ một hồi liền đưa tay rút một lá bài, sau khi lật lá bài thứ nhất lên, phía trên viết là công tử Cầm.
Cô nhớ lại thứ tự chỗ ngồi trong yến tiệc Tứ nghệ, biết công tử Cầm chính là Tịch Viễn của Khăn Quàng Đỏ, cô khẽ mỉm cười.
Khi cô cầm bút lên viết, Triệu Tòng Huy đã giao bức tranh nguệch ngoạc kia lên, Công chúa chỉ nhìn lướt qua rồi để công tử khác lên, ngay cả lời nhận xét cũng không có, có lẽ là nàng không muốn làm tổn thương lòng tự tin của Triệu Tòng Huy.
Người tiếp theo lên sân khấu là Tịch Viễn, hắn mặc bạch y, đứng yên ở đó thì trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, rạng rỡ như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng. Hắn bước đến giữa, chào theo nghi thức cung đình vô cùng tiêu chuẩn kiểu Trung Quốc với Công chúa.
Có một Kính Nghiệp Phúc không đáng tin cậy và một Triệu Tòng Huy cay đôi mắt trợ giúp phía trước, ai cũng cảm thấy vị bây giờ mới là người thực sự xứng đáng với hai chữ ‘Vô song’, ngay cả Công chúa cũng giãn mặt ra, “Công tử Tịch giỏi về cầm, không biết hôm nay công tử Tịch chuẩn bị bài gì nhỉ?”
Tịch Viễn không có hứng thú với âm nhạc, khi còn nhỏ có bị ba mẹ ép thuê mấy giáo viên học vài môn âm nhạc, nhưng tất cả đều chỉ học căn bản, chỉ lấy ra làm màu được thôi. Đúng là hắn biết đàn đàn tranh, nhưng chỉ đàn được hai bài, một là biển xanh một tiếng cười, hai là ánh trăng bên hồ sen.
……
Đối với hắn, đàn cái nào cũng vậy, nhưng nếu đàn ánh trăng bên hồ sen, hắn vô cùng nghi ngờ đám Thái tử sẽ cười sảng, ngay cả Tướng quân hiếm khi nói cười có thể cũng không nhịn nổi, cho nên hắn quyết định đàn bài hát đầu tiên.
Bày ra dáng vẻ một thiên tài khiêm tốn thành thục, Tịch Viễn không nhanh không chậm nói: “Tại hạ chuẩn bị ——”
Hắn muốn nói là đàn một bài hát do mình sáng tác, nhưng lời nói vừa đến môi bỗng không chịu sự khống chế, khi hắn nói xong, nó biến thành thế này.
“Tại hạ chuẩn bị dệt bông cho Công chúa.”
Công chúa: “……”
Những người khác: “……”
Du Luân đang uống trà nghe vậy liền phun ngụm trà ra, có vài giọt còn bắn lên mặt Quý phi.
Hài Hòa Phúc: “……”
Hối hận, vì sao mình lại không làm thịt tên này thế nhỉ.
“Công tử Tịch,” Công chúa hỏi rất chậm, như muốn hắn suy nghĩ rõ ràng, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Tịch Viễn còn sửng sốt hơn tất cả mọi người, câu đó tuyệt đối không phải là lời hắn muốn nói, cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt chợt trầm xuống, Tịch Viễn không trả lời Công chúa mà nhìn về phía đứa nhóc cầm đàn mình mang đến.
Đứa nhóc cầm đàn vốn đang ôm đàn, đứng bên cạnh chỗ ngồi của hắn, bây giờ đứa nhóc đó vẫn đứng tại chỗ, chỉ là đàn cổ nhóc đó ôm trong lòng đã biến thành cung bật bông*.
Cung bật bông*:
Tịch Viễn: “…………”
Cái này nằm ngoài khả năng của tại hạ rồi.
Vẻ mặt Thân Thiện Phúc vẫn như thường đi đến rút lá bài thứ hai, phát hiện lần này là công tử Cờ.
Công tử Cầm là kẻ địch nên cô đã dùng “Công tử Cầm chỉ biết dệt bông” để gài bẫy hắn, lần này là đồng đội, cô phải suy nghĩ kỹ mới được.
Yêu Nước Phúc là một đứa nhỏ mỗi ngày đã chơi game hết tám tiếng, học hành chả ra sao, người như vậy không thể trông cậy có thể chơi cờ vây được, nếu thằng bé lên sân khấu thì nhất định sẽ bị lộ hết.
Nhíu mày suy tư một lát, Thân Thiện Phúc có ý tưởng, cô cúi xuống viết lên tấm thẻ giả thiết —— Công tử Cờ là bạn tốt của Công chúa, hai người thường chơi cờ nhảy với nhau.
Hài lòng đứng thẳng người, Thân Thiện Phúc tự thấy mình thật là thông minh quá đi.
Con nít ba tuổi cũng biết chơi cờ nhảy nữa là, bây giờ không phải lo thằng bé sẽ bị lộ tẩy rồi, vả lại bây giờ thằng bé và Công chúa đã là bạn, sẽ có nhiều cơ hội để tiếp cận hơn.
Không tồi không tồi, viết tiếp cái khác nào.
Thân Thiện Phúc thì viết vui vẻ, người bên ngoài thì liêu xiêu trong gió.
Không đời nào Tịch Viễn dệt bông ngay tại đây, công chúa cũng từ chối xem màn biểu diễn tốn thời gian như vậy, ba trong số bốn công tử đã bại trận, chỉ còn lại mình Yêu Nước Phúc, mọi người chết lặng nhìn cậu nhóc lên sân khấu, chết lặng nhìn cung nữ mang bàn cờ nhảy* lên.
Cờ nhảy*:
Nói thật, cho dù đứa nhóc này có chơi thành cờ bay, Du Luân cũng sẽ không ngạc nhiên.
Cờ bay*:
Cửa thứ ba là cái quái gì thế này! Còn cái gì bình thường chút không vậy!
Cảm giác của Du Luân cũng chính là cảm giác của Công chúa. So với dáng vẻ gió xuân phơi phới khi đến, khuôn mặt của Công chúa khi rời đi hệt như mây đen giăng đầy trời, ném xuống một câu bổn cung thật thất vọng rồi dẫn theo hạ nhân của mình rời đi.
Lúc gần đi, Giàu Mạnh Phúc làm mặt quỷ với nhóm Kính Nghiệp Phúc, cũng không biết là có ý gì.
Du Luân không để ý đến bọn họ, cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, chờ đến khi nhớ ra điểm kỳ lạ, cậu lại đột nhiên quay đầu, người đã rời đi rồi.
Không phải chớ, mình bị hoa mắt thật à? Tại sao liếc nhìn lần nữa, sau lưng công chúa lại biến thành hai cung nữ và một thái giám rồi!
Lẽ nào…… Nơi này có ma………
Ban ngày ban mặt, Du Luân bị suy đoán của mình dọa toát mồ hôi hột.
Nghe thấy phía dưới có tiếng ho nhẹ, Du Luân rốt cuộc cũng phản ứng lại, đồng đội vẫn chưa rời đi, đều nhìn về phía Du Luân ở bên trên. Một giây sau, Du Luân đã hiểu ý, cậu lấy lại khí chất của Thái tử, nghiêm nghị nói: “Tướng quân, Khổng đại nhân, còn có công tử Tịch, công tử Triệu. Xin dừng bước, cô tìm các vị có việc.”
Chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên trên mái nhà rơi xuống một hòn đá nhỏ.
Giọng của Miêu Thắng Nam theo sát: “Còn em nữa! Đội trưởng Thái tử, đừng quên em!”
……
Bọn thị vệ kéo đến, Du Luân vội vàng ngăn bọn họ lại, cậu nói rằng mình quen biết đối phương, bọn thị vệ nửa tin nửa ngờ, “Điện hạ biết nữ tử này là ai ạ?”
Du Luân mở miệng, nhưng nhất thời không nghĩ ra được thân phận thích hợp, Miêu Thắng Nam ở phía trên tự mình hét lên: “Tôi là tiểu thiếp Thái yử mang từ ngoài cung về! Vẫn chưa vào cửa đâu! Thái tử bảo tôi lên nóc nhà nghĩ lại, bây giờ tôi nghĩ xong rồi, mấy người mau đỡ tôi xuống đi!”
Du Luân: “……”
Hình như vị Thái tử là cậu đây, ngày càng phóng túng thì phải……
Dù thế nào đi nữa thì cuối cùng mọi người cũng tụ họp lại. Đây không phải là nơi để nói chuyện, sáu người cùng nhau lao tới Đông cung rồi đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, khi cánh cửa đã đóng lại, Du Luân hỏi Miêu Thắng Nam trước, “Tại sao em lại ở trên mái nhà?”
Miêu Thắng Nam ủy khuất nói: “Em cũng không rõ nữa, nhưng em nghĩ chắc em là thích khách á.”
Khóe mắt Du Luân giật giật, thân phận này hơi thảm.
“Giờ không có thời gian, để tôi nói cho mọi người biết những gì tôi đã quan sát được. Nơi này có chỗ kỳ quặc! Tôi sẽ làm ra vài chuyện mình không khống chế được. Khi tôi vừa tới, không hiểu sao bộ quần áo trên người lại đột nhiên thay đổi, một lúc sau, Hài Hòa Phúc tới đây, không phải cô ấy tự nguyện mà là bị khống chế muốn nhìn thấy tôi, bởi vì cô ấy là Quý phi, đã vậy còn có một chân với tôi!”
Miêu Thắng Nam: “……”
Yếu ớt giơ tay lên: “Cái kia, em có thể giải thích.”
Sau khi nói về những gì đã xảy ra trong căn phòng đó, Miêu Thắng Nam khiêm tốn nhận phê bình, nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không ai nói một lời.
Cô nhóc lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Du Luân đang nhìn mình với vẻ mặt cực kì phức tạp.
Miêu Thắng Nam: “…… Đội trưởng, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”
Du Luân tang thương lau mặt, đau lòng hỏi: “Miêu Miêu, anh đối xử với em không tốt sao?”
“Sao em lại làm vậy với anh?”
“……”
Nếu biết Thái tử chính là Du Luân, có đánh chết Miêu Thắng Nam cũng sẽ không viết như vậy! Xin lỗi bảy tám lần liên tiếp vẫn không thể làm giảm cảm giác tội lỗi của cô nhóc, vẫn là Nhan Hành Thạc bảo cô nhóc dừng lại.
“Việc đặt giả thuyết thi đại học đã ảnh hưởng đến Kính Nghiệp Phúc, nhưng tại sao Tịch Viễn và Yêu Nước Phúc cũng xảy ra vấn đề.”
Tạm dừng một giây, anh hỏi Miêu Thắng Nam: “Tổng cộng có 36 thẻ thiết lập, và em chỉ viết 3 tấm.”
Miêu Thắng Nam gật đầu, “Em muốn viết thêm, nhưng nó nói rằng vòng thiết lập này đã kết thúc rồi đẩy em ra.”
Tịch Viễn hỏi theo: “Em bị b4n ra là do đã hết giờ sao?”
“Không ạ, vẫn còn thừa chưa đến nửa phút.”
Nói cách khác, cô nhóc bị đẩy ra là do cô nhóc đã dùng hết cơ hội điền rồi.
Nhan Hành Thạc trầm giọng nói: “Một người điền ba tấm, tổng cộng 36 tấm, cần 12 mới hoàn thành. Nếu cả hai đội đều đầy đủ quân số, vậy chính xác có thể dùng hết 12 lần.”
“Nhiệm vụ bảo phải lấy được Trái tim Phượng Hoàng trong vòng 12 canh giờ, bắt đầu từ việc Miêu Thắng Nam viết giả thiết cho đến khúc Tịch Viễn xảy ra vấn đề, chắc là khoảng hai tiếng, cũng tức là một canh giờ. Nếu tính vậy, cứ qua một canh giờ sẽ có người viết thiết lập mới.”
Mười hai lần, vừa khéo một lần một canh giờ. Cứ tưởng đây là một trò chơi giành bảo vật đơn giản, không ngờ luật chơi lại phức tạp đến vậy, khi giả thuyết có hiệu lực, chúng có thể khống chế người đó, thậm chí là cả suy nghĩ và hành động một số người. Lần sau tuyệt đối không thể viết bậy nữa, phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.
Người khác suy nghĩ quy tắc điền giả thuyết, Du Luân lại lo lắng về những giả thuyết không thể thay đổi: “Theo giả thuyết, muốn lấy được Trái tim Phượng Hoàng thì phải được sự cho phép của Công chúa, vậy chúng ta chỉ có thể cua Công chúa, giành giật cũng vô dụng, nhưng giờ xem ra, Công chúa không ưng chúng ta lắm đâu.”
Triệu Tòng Huy không nghĩ như vậy: “Không phải đâu, Công chúa chỉ không ưng bọn em thôi. Đội trưởng, anh là em trai của cổ mà, quan hệ của hai ngươi như thế nào?”
Du Luân nào biết, nhưng sau khi được cậu ta nhắc nhở, Du Luân mới nhớ ra, cậu vội vàng dặn dò mọi người: “Cho dù người tiếp theo viết giả thuyết là ai, thì cũng phải nhớ kỹ! Nhiệm vụ cốt lõi là lấy được Trái tim Phượng Hoàng, tất cả giả thuyết đều phải xoay quanh Trái tim Phượng Hoàng, nếu rút được người nhà thì hãy viết lời hay, nếu rút được kẻ thù…”
Du Luân do dự một chút, rồi quyết định: “Chỉ cần tìm cách đuổi bọn họ ra khỏi cung là được!”
Tịch Viễn cạn lời nhìn cậu, thế cũng quá nhẹ nhàng rồi, nếu hắn mà đi viết giả thuyết, hắn sẽ viết chết tất cả những người đó, không để cho bọn họ ngáng đường nữa.
Tóm lại, cua Công chúa, viết tốt giả thiết, đây là phương châm vượt cửa tiếp theo.
Hướng làm thân của mỗi người khác nhau, Du Luân đánh bài tình thân, Tịch Viễn chơi chiêu tri âm, Khổng Duy Cần theo kiểu trung thành, Triệu Tòng Huy dùng bài tình bạn, nếu không được, thì thành bài tình yêu. Thân phận của Miêu Thắng Nam khá xấu hổ, tạm thời không đánh bài gì được, chỉ có thể trợ giúp người khác, về phần Nhan Hành Thạc, anh không đánh bài, anh đánh Công chúa.
Anh quyết định sử dụng sự tiện lợi của thân phận uy hiếp Công chúa, chỉ cần nàng cho anh Trái tim Phương Hoàng, anh sẽ không soán vị, đây là vụ mua bán siêu hời.
……
Mọi người thảo luận xong thì chuẩn bị hành động, trước khi đi, Khổng Duy Cần đột nhiên hỏi một câu.
“Nếu một người có thể viết ba thiết lập, đối phương viết thiết lập đầu tiên là dệt bông, thiết lập thứ hai là cờ nhảy, vậy thiết lập thứ ba là gì?”
Năm người còn lại: “……”
Khi đang tự hỏi, cửa cung điện đột nhiên bị một nhóm thị vệ phá mở một cách thô bạo.
Đứng ở cửa, Tổng quản thị vệ dẫn đầu uy nghiêm nhìn mọi người: “Bệ hạ có lệnh! Thái tử bị nghi ngờ kết bè kéo cánh, mưu đồ bí mật đoạt vị. Hiện tróc nã quy án Thái tử và toàn bộ vây cánh, áp giải vào thiên lao!”
…… Gì?????
Tin Thái Tử bị bắt nhanh chóng được truyền đến tai Công chúa, nhưng dường như Công chúa đã sớm biết, chỉ biết thở dài một hơi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Thân Thiện Phúc và Giàu Mạnh Phúc thì thầm dưới chân tường.
Thân Thiện Phúc: “Thẻ thứ ba chị lấy không có gì trên đó cả, nếu đã không có chỉ định, vậy chị liền tùy tiện viết. Lúc ấy chị mới sực nhớ ra đội trưởng Khăn Quàng Đỏ nay là Thái tử, thế là chị viết: Thái tử mưu đồ bí mật soán vị, yến tiệc Tứ nghệ chỉ là vỏ bọc, mục đích thật sự là tìm kiếm nhân tài để mời chào. Chị biết bọn họ nhất định sẽ đi tìm đội trưởng mà, giờ thì tốt rồi, diệt sạch.”
Nói đến khúc này, khóe môi Thân Thiện Phúc mang theo ý cười nhàn nhạt, Giàu Mạnh Phúc phục cô sát đất: “Chị, chị thật lợi hại!”
Thân Thiện Phúc từ ái xoa đầu Giàu Mạnh Phúc, “Không bao lâu nữa em cũng sẽ trở nên lợi hại thôi.”
“Ừm ừm! Vậy bây giờ chúng ta đi tìm đội trưởng ạ?”
Thân Thiện Phúc khẽ lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa biết bọn họ đang ở đâu, đi tìm Hài Hòa Phúc trước đi, không phải cổ là Quý phi sao? Nơi Quý phi ở nhất định rất dễ tìm.”
Hai người vui vẻ rời đi, hồn nhiên không hề hay biết mình vừa đào hố chôn đồng đội.
Hòa Hài Phúc bị bọn thị vệ quăng quật thì lập tức nổi nóng, nhưng bọn họ đều có đao, cô không dám sốc nổi, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa giải thích: “Thái tử phạm tội thì liên quan gì đến một Quý phi đáng thương bất lực lại nhỏ yếu như tôi? Tôi đâu có tham gia việc đoạt vị được đâu!”
Tổng quản thị vệ không hề mềm lòng: “Tất cả những ai thân thiết với Thái tử đều sẽ bị bắt, Thái tử là gian phu của ngươi, đương nhiên chúng ta cũng phải bắt ngươi!”
Hòa Hài Phúc: “…………”
Tức sùi bọt mép.
- -----oOo------
Hơn một tiếng đồng hồ bị gió thổi, Miêu Thắng Nam cũng không phải là chưa làm được gì, cô nhóc run rẩy kiểm tra lại bộ trang phục hiện tại, sau đó lại run rẩy dịch người đến vị trí có góc nhìn tốt hơn.
Bây giờ cô nhóc cơ bản đã có thể xác định.
Mình là thích khách.
Chính là cái loại bị phát hiện sẽ bắn chết ngay tại chỗ ấy.
……
Miêu Thắng Nam thật sự sắp khóc rồi, thích khách gì mà ban ngày ban mặt đã đi làm rồi vậy, đã thế còn mặc đồ đen thui, chưa nói đến thị vệ, cho dù là một bà lão bị đục tinh thể ở độ tuổi 70, 80 cũng có thể nhìn thấy trên nóc nhà có vật thể khả nghi không xác định đấy.
Miêu Thắng Nam không dám động đậy hay phát ra tiếng động, cứ như con mèo trên mái nhà, run rẩy nhìn xuống, cho đến khi mọi người lần lượt đến, từ cuộc trò chuyện của họ, Miêu Thắng Nam mới nhận ra rằng mình đã đến hoàn cảnh nào.
Tiệc Tứ nghệ, Trái tim Phượng Hoàng. Những nhân vật quan trọng đều ở bên dưới, mà một người còn không xứng có tên như cô nhóc, chỉ có thể ngồi xổm trên mái nhà.
……
Nóc nhà quá cao, từ góc nhìn của cô nhóc chỉ có thể thấy các đại thần và người qua đường Giáp ở chỗ xa, những nhân vật quan trọng thì cách sân khấu quá gần, hoàn toàn không thể nhìn thấy được. May là thính lực của cô nhóc tốt, có thể nghe rõ âm thanh nói chuyện của những người này.
Ngay khi Kính Nghiệp Phúc vừa mở miệng, Miêu Thắng Nam đã giật thót tim, không ngờ Ngũ Phúc Lâm Môn cũng ở đây. Trận chiến khốc liệt ở cửa thứ hai lại hiện ra trước mắt, Miêu Thắng Nam không dám sơ suất, lập tức huy động toàn bộ lực chú ý, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên dưới.
Đợi vài giây, cô nhóc bối rối nghiêng đầu.
Sao đột nhiên im lìm vậy?
Bởi vì mọi người đều sốc rồi.
……
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy thi đại học, Kính Nghiệp Phúc lập tức ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa, gã từ từ đặt tờ giấy xuống, lộ ra vẻ mặt “Kí lùm mé cô đang đùa tui đấy à?” nhìn Công chúa.
Đương nhiên Công chúa không có đùa gã, nàng còn bình tĩnh nói: “Đề này cần phải tốn rất nhiều thời gian, công tử Kính có thể mang về chỗ ngồi trả lời. Trong lúc chờ đợi, vị công tử tiếp theo hãy thể hiện tài năng của mình đi.”
Kính Nghiệp Phúc hoảng hốt cầm tờ giấy thi về, Yêu Nước Phúc và Triệu Tòng Huy ngồi bên cạnh gã, hai người đều tò mò muốn chết, không biết là đề gì mà có thể đả kích một người đường đường là đội trưởng Ngũ Phúc Lâm Môn thành như vậy, hai người thò đầu, thấy nội dung của tờ giấy.
Yêu Nước Phúc: “……”
Triệu Tòng Huy: “……”
Hít hà một hơi, hai người bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.
Lần này, Triệu Tòng Huy không dám tự tiến cử nữa, nhưng Công chúa mắt sáng như đuốc vẫn chỉ đích danh cậu ta. Triệu Tòng Huy vừa đi vừa điên cuồng nhớ lại nội dung ôn thi đại học.
Éccc, mình đã tốt nghiệp được hai năm rồi, sao còn nhớ mấy bài kiểm tra Ngữ văn cấp ba hỏi cái gì!
May là Công chúa không tàn nhẫn liên tiếp bưng lên hai đề thi đại học. Nàng chuẩn bị cho Triệu Tòng Huy một cuộn tranh bình thường, bút lông, mực, giấy, chỉ cần vẽ lên đó là được.
Du Luân nhìn cậu ta vén tay áo, cầm bút lông, dáng vẽ nhìn không khác gì một công nhân đang sơn tường.
Cậu không nỡ nhìn quay đầu đi, thế nhưng vẻ mặt của Công chúa vẫn như thường, mặc kệ bên dưới xảy ra chuyện gì, nàng đều giữ dáng vẻ bình tĩnh đầy hờ hững.
Thảo nào người ta có thể làm Công chúa, hàng fake luôn kém xa hàng real.
Cậu thở dài trong lòng, Triệu Tòng Huy coi như bị loại, giờ chỉ có thể đặt hy vọng vào Tịch Viễn thôi. Từ khí chất đến nội hàm, Tịch Viên có thể đè bẹp 500 Triệu Tòng Huy, cho dù không chơi được đàn thì vẫn có thể giữ được thể diện.
Người khác không biết, Du Luân còn không rõ sao, bốn vị công tử vô song này, đều có tiếng chứ không có miếng! Trong trường hợp tất cả mọi người đều chỉ có cái danh, Tịch Viễn chỉ cần có thể diễn một chút là có thể thắng ván này rồi.
Du Luân hơi yên lòng, Triệu Tòng Huy vẫn đang vẽ, cũng không biết còn vẽ bao lâu nữa. Công chúa một lát thì Kính Nghiệp Phúc, một lát lại nhìn Triệu Tòng Huy, dường như rất thưởng thức dáng vẻ múa bút thành văn của hai người họ.
Du Luân nhìn Công chúa, đột nhiên chớp chớp mắt.
Là cậu nhớ lầm sao, sao cậu nhớ lúc Công chúa đi vào, sau lưng có hai cung nữ và một thái giám mà?
Bây giờ sau lưng Công chúa chỉ còn một cung nữ và một thái giám, thái giám còn rất kỳ quái, đầu như muốn cúi thấp đến cạp quần.
Du Luân nhíu mày, dường như bị nhìn chằm chằm quá lâu, thái giám cũng cảm nhận được, khẽ nâng nửa khuôn mặt lên, hướng về phía Du Luân.
Siêu nhỏ giọng: “Khặc tu!”
Du Luân: “……”
Du Luân nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương, là Giàu Mạnh Phúc của Ngũ Phúc Lâm Môn đây mà, mặt idol, mệnh thái giám.
Suy nghĩ một giây, Du Luân nhoẻn miệng cười, gọi: “Công công Giàu ——”
Giàu Mạnh Phúc: “……”
Du Luân cười rất vui vẻ: “Công công Giàu, rót cho tôi ly trà.”
Vẻ mặt Giàu Mạnh Phúc như táo bón nhìn cậu, lại ngại thân phận mình không thể làm gì, hắn nghẹn khuất cúi đầu xuống, mang một tách trà tới.
Trước khi đi, hắn cố ý đè thấp giọng đe dọa: “Đừng tự mãn! Để rồi xem sau này tôi đối phó với cậu như thế nào!”
Hắn nói xong liền đi về, Du Luân nhìn bóng lưng của hắn, luôn cảm thấy hình như đối phương có chút căng thẳng.
Còn có thể không căng thẳng sao? Một đồng đột tốt tự nhiên biến đâu mất tiêu rồi.
Lúc ấy tất cả mọi người đều chú ý tới Kính Nghiệp Phúc, chỉ có hắn ở gần nhất là nhìn thấy, Thân Thiện Phúc bùm một cái biến mất. Hắn và Thân Thiện Phúc cách nhau một đoạn, lúc đó bên cạnh cô có một cung nữ, thế nhưng cung nữ vẫn tiếp tục quạt cho Công chúa như không nhìn thấy gì. Giàu Mạnh Phúc trợn mắt há hốc mồm, muốn gửi tín hiệu ét ô ét cho đồng đội, nhưng bọn họ lại không hiểu ý của hắn.
Lòng Giàu Mạnh Phúc nóng như lửa đốt, Thân Thiện Phúc lại rất bình tĩnh.
Thân là hai cô gái duy nhất trong đội, Thân Thiện Phúc và Hài Hòa Phúc có tính cách hoàn toàn khác nhau. Người sau thì nóng nảy và hung ác, chính xác là ‘Những thiên thần của Charlie*’ phiên bản phương Đông. Người trước thì dịu dàng, chu đáo và lý trí, sẽ không dễ xung đột với người khác, cô thờ phụng tín điều ‘Xe đến núi ắt có đường”, nên dù ở thời điểm nào, cô vẫn vững như bàn thạch.
Những thiên thần của Charlie*: một bộ phim hài hành động của Mỹ, chủ yếu kể về việc bộ ba thiên thần gợi cảm và hóm hỉnh được lệnh giết kẻ chủ mưu đằng sau vụ bắt cóc chủ tịch của Knox Technology.
……
Ví dụ như bây giờ, cô yên lặng đọc dòng chữ trên màn hình lớn, suy nghĩ một hồi liền đưa tay rút một lá bài, sau khi lật lá bài thứ nhất lên, phía trên viết là công tử Cầm.
Cô nhớ lại thứ tự chỗ ngồi trong yến tiệc Tứ nghệ, biết công tử Cầm chính là Tịch Viễn của Khăn Quàng Đỏ, cô khẽ mỉm cười.
Khi cô cầm bút lên viết, Triệu Tòng Huy đã giao bức tranh nguệch ngoạc kia lên, Công chúa chỉ nhìn lướt qua rồi để công tử khác lên, ngay cả lời nhận xét cũng không có, có lẽ là nàng không muốn làm tổn thương lòng tự tin của Triệu Tòng Huy.
Người tiếp theo lên sân khấu là Tịch Viễn, hắn mặc bạch y, đứng yên ở đó thì trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, rạng rỡ như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng. Hắn bước đến giữa, chào theo nghi thức cung đình vô cùng tiêu chuẩn kiểu Trung Quốc với Công chúa.
Có một Kính Nghiệp Phúc không đáng tin cậy và một Triệu Tòng Huy cay đôi mắt trợ giúp phía trước, ai cũng cảm thấy vị bây giờ mới là người thực sự xứng đáng với hai chữ ‘Vô song’, ngay cả Công chúa cũng giãn mặt ra, “Công tử Tịch giỏi về cầm, không biết hôm nay công tử Tịch chuẩn bị bài gì nhỉ?”
Tịch Viễn không có hứng thú với âm nhạc, khi còn nhỏ có bị ba mẹ ép thuê mấy giáo viên học vài môn âm nhạc, nhưng tất cả đều chỉ học căn bản, chỉ lấy ra làm màu được thôi. Đúng là hắn biết đàn đàn tranh, nhưng chỉ đàn được hai bài, một là biển xanh một tiếng cười, hai là ánh trăng bên hồ sen.
……
Đối với hắn, đàn cái nào cũng vậy, nhưng nếu đàn ánh trăng bên hồ sen, hắn vô cùng nghi ngờ đám Thái tử sẽ cười sảng, ngay cả Tướng quân hiếm khi nói cười có thể cũng không nhịn nổi, cho nên hắn quyết định đàn bài hát đầu tiên.
Bày ra dáng vẻ một thiên tài khiêm tốn thành thục, Tịch Viễn không nhanh không chậm nói: “Tại hạ chuẩn bị ——”
Hắn muốn nói là đàn một bài hát do mình sáng tác, nhưng lời nói vừa đến môi bỗng không chịu sự khống chế, khi hắn nói xong, nó biến thành thế này.
“Tại hạ chuẩn bị dệt bông cho Công chúa.”
Công chúa: “……”
Những người khác: “……”
Du Luân đang uống trà nghe vậy liền phun ngụm trà ra, có vài giọt còn bắn lên mặt Quý phi.
Hài Hòa Phúc: “……”
Hối hận, vì sao mình lại không làm thịt tên này thế nhỉ.
“Công tử Tịch,” Công chúa hỏi rất chậm, như muốn hắn suy nghĩ rõ ràng, “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Tịch Viễn còn sửng sốt hơn tất cả mọi người, câu đó tuyệt đối không phải là lời hắn muốn nói, cuối cùng hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt chợt trầm xuống, Tịch Viễn không trả lời Công chúa mà nhìn về phía đứa nhóc cầm đàn mình mang đến.
Đứa nhóc cầm đàn vốn đang ôm đàn, đứng bên cạnh chỗ ngồi của hắn, bây giờ đứa nhóc đó vẫn đứng tại chỗ, chỉ là đàn cổ nhóc đó ôm trong lòng đã biến thành cung bật bông*.
Cung bật bông*:
Tịch Viễn: “…………”
Cái này nằm ngoài khả năng của tại hạ rồi.
Vẻ mặt Thân Thiện Phúc vẫn như thường đi đến rút lá bài thứ hai, phát hiện lần này là công tử Cờ.
Công tử Cầm là kẻ địch nên cô đã dùng “Công tử Cầm chỉ biết dệt bông” để gài bẫy hắn, lần này là đồng đội, cô phải suy nghĩ kỹ mới được.
Yêu Nước Phúc là một đứa nhỏ mỗi ngày đã chơi game hết tám tiếng, học hành chả ra sao, người như vậy không thể trông cậy có thể chơi cờ vây được, nếu thằng bé lên sân khấu thì nhất định sẽ bị lộ hết.
Nhíu mày suy tư một lát, Thân Thiện Phúc có ý tưởng, cô cúi xuống viết lên tấm thẻ giả thiết —— Công tử Cờ là bạn tốt của Công chúa, hai người thường chơi cờ nhảy với nhau.
Hài lòng đứng thẳng người, Thân Thiện Phúc tự thấy mình thật là thông minh quá đi.
Con nít ba tuổi cũng biết chơi cờ nhảy nữa là, bây giờ không phải lo thằng bé sẽ bị lộ tẩy rồi, vả lại bây giờ thằng bé và Công chúa đã là bạn, sẽ có nhiều cơ hội để tiếp cận hơn.
Không tồi không tồi, viết tiếp cái khác nào.
Thân Thiện Phúc thì viết vui vẻ, người bên ngoài thì liêu xiêu trong gió.
Không đời nào Tịch Viễn dệt bông ngay tại đây, công chúa cũng từ chối xem màn biểu diễn tốn thời gian như vậy, ba trong số bốn công tử đã bại trận, chỉ còn lại mình Yêu Nước Phúc, mọi người chết lặng nhìn cậu nhóc lên sân khấu, chết lặng nhìn cung nữ mang bàn cờ nhảy* lên.
Cờ nhảy*:
Nói thật, cho dù đứa nhóc này có chơi thành cờ bay, Du Luân cũng sẽ không ngạc nhiên.
Cờ bay*:
Cửa thứ ba là cái quái gì thế này! Còn cái gì bình thường chút không vậy!
Cảm giác của Du Luân cũng chính là cảm giác của Công chúa. So với dáng vẻ gió xuân phơi phới khi đến, khuôn mặt của Công chúa khi rời đi hệt như mây đen giăng đầy trời, ném xuống một câu bổn cung thật thất vọng rồi dẫn theo hạ nhân của mình rời đi.
Lúc gần đi, Giàu Mạnh Phúc làm mặt quỷ với nhóm Kính Nghiệp Phúc, cũng không biết là có ý gì.
Du Luân không để ý đến bọn họ, cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, chờ đến khi nhớ ra điểm kỳ lạ, cậu lại đột nhiên quay đầu, người đã rời đi rồi.
Không phải chớ, mình bị hoa mắt thật à? Tại sao liếc nhìn lần nữa, sau lưng công chúa lại biến thành hai cung nữ và một thái giám rồi!
Lẽ nào…… Nơi này có ma………
Ban ngày ban mặt, Du Luân bị suy đoán của mình dọa toát mồ hôi hột.
Nghe thấy phía dưới có tiếng ho nhẹ, Du Luân rốt cuộc cũng phản ứng lại, đồng đội vẫn chưa rời đi, đều nhìn về phía Du Luân ở bên trên. Một giây sau, Du Luân đã hiểu ý, cậu lấy lại khí chất của Thái tử, nghiêm nghị nói: “Tướng quân, Khổng đại nhân, còn có công tử Tịch, công tử Triệu. Xin dừng bước, cô tìm các vị có việc.”
Chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên trên mái nhà rơi xuống một hòn đá nhỏ.
Giọng của Miêu Thắng Nam theo sát: “Còn em nữa! Đội trưởng Thái tử, đừng quên em!”
……
Bọn thị vệ kéo đến, Du Luân vội vàng ngăn bọn họ lại, cậu nói rằng mình quen biết đối phương, bọn thị vệ nửa tin nửa ngờ, “Điện hạ biết nữ tử này là ai ạ?”
Du Luân mở miệng, nhưng nhất thời không nghĩ ra được thân phận thích hợp, Miêu Thắng Nam ở phía trên tự mình hét lên: “Tôi là tiểu thiếp Thái yử mang từ ngoài cung về! Vẫn chưa vào cửa đâu! Thái tử bảo tôi lên nóc nhà nghĩ lại, bây giờ tôi nghĩ xong rồi, mấy người mau đỡ tôi xuống đi!”
Du Luân: “……”
Hình như vị Thái tử là cậu đây, ngày càng phóng túng thì phải……
Dù thế nào đi nữa thì cuối cùng mọi người cũng tụ họp lại. Đây không phải là nơi để nói chuyện, sáu người cùng nhau lao tới Đông cung rồi đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, khi cánh cửa đã đóng lại, Du Luân hỏi Miêu Thắng Nam trước, “Tại sao em lại ở trên mái nhà?”
Miêu Thắng Nam ủy khuất nói: “Em cũng không rõ nữa, nhưng em nghĩ chắc em là thích khách á.”
Khóe mắt Du Luân giật giật, thân phận này hơi thảm.
“Giờ không có thời gian, để tôi nói cho mọi người biết những gì tôi đã quan sát được. Nơi này có chỗ kỳ quặc! Tôi sẽ làm ra vài chuyện mình không khống chế được. Khi tôi vừa tới, không hiểu sao bộ quần áo trên người lại đột nhiên thay đổi, một lúc sau, Hài Hòa Phúc tới đây, không phải cô ấy tự nguyện mà là bị khống chế muốn nhìn thấy tôi, bởi vì cô ấy là Quý phi, đã vậy còn có một chân với tôi!”
Miêu Thắng Nam: “……”
Yếu ớt giơ tay lên: “Cái kia, em có thể giải thích.”
Sau khi nói về những gì đã xảy ra trong căn phòng đó, Miêu Thắng Nam khiêm tốn nhận phê bình, nhưng đợi một lúc lâu, vẫn không ai nói một lời.
Cô nhóc lặng lẽ ngẩng đầu lên, phát hiện Du Luân đang nhìn mình với vẻ mặt cực kì phức tạp.
Miêu Thắng Nam: “…… Đội trưởng, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”
Du Luân tang thương lau mặt, đau lòng hỏi: “Miêu Miêu, anh đối xử với em không tốt sao?”
“Sao em lại làm vậy với anh?”
“……”
Nếu biết Thái tử chính là Du Luân, có đánh chết Miêu Thắng Nam cũng sẽ không viết như vậy! Xin lỗi bảy tám lần liên tiếp vẫn không thể làm giảm cảm giác tội lỗi của cô nhóc, vẫn là Nhan Hành Thạc bảo cô nhóc dừng lại.
“Việc đặt giả thuyết thi đại học đã ảnh hưởng đến Kính Nghiệp Phúc, nhưng tại sao Tịch Viễn và Yêu Nước Phúc cũng xảy ra vấn đề.”
Tạm dừng một giây, anh hỏi Miêu Thắng Nam: “Tổng cộng có 36 thẻ thiết lập, và em chỉ viết 3 tấm.”
Miêu Thắng Nam gật đầu, “Em muốn viết thêm, nhưng nó nói rằng vòng thiết lập này đã kết thúc rồi đẩy em ra.”
Tịch Viễn hỏi theo: “Em bị b4n ra là do đã hết giờ sao?”
“Không ạ, vẫn còn thừa chưa đến nửa phút.”
Nói cách khác, cô nhóc bị đẩy ra là do cô nhóc đã dùng hết cơ hội điền rồi.
Nhan Hành Thạc trầm giọng nói: “Một người điền ba tấm, tổng cộng 36 tấm, cần 12 mới hoàn thành. Nếu cả hai đội đều đầy đủ quân số, vậy chính xác có thể dùng hết 12 lần.”
“Nhiệm vụ bảo phải lấy được Trái tim Phượng Hoàng trong vòng 12 canh giờ, bắt đầu từ việc Miêu Thắng Nam viết giả thiết cho đến khúc Tịch Viễn xảy ra vấn đề, chắc là khoảng hai tiếng, cũng tức là một canh giờ. Nếu tính vậy, cứ qua một canh giờ sẽ có người viết thiết lập mới.”
Mười hai lần, vừa khéo một lần một canh giờ. Cứ tưởng đây là một trò chơi giành bảo vật đơn giản, không ngờ luật chơi lại phức tạp đến vậy, khi giả thuyết có hiệu lực, chúng có thể khống chế người đó, thậm chí là cả suy nghĩ và hành động một số người. Lần sau tuyệt đối không thể viết bậy nữa, phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.
Người khác suy nghĩ quy tắc điền giả thuyết, Du Luân lại lo lắng về những giả thuyết không thể thay đổi: “Theo giả thuyết, muốn lấy được Trái tim Phượng Hoàng thì phải được sự cho phép của Công chúa, vậy chúng ta chỉ có thể cua Công chúa, giành giật cũng vô dụng, nhưng giờ xem ra, Công chúa không ưng chúng ta lắm đâu.”
Triệu Tòng Huy không nghĩ như vậy: “Không phải đâu, Công chúa chỉ không ưng bọn em thôi. Đội trưởng, anh là em trai của cổ mà, quan hệ của hai ngươi như thế nào?”
Du Luân nào biết, nhưng sau khi được cậu ta nhắc nhở, Du Luân mới nhớ ra, cậu vội vàng dặn dò mọi người: “Cho dù người tiếp theo viết giả thuyết là ai, thì cũng phải nhớ kỹ! Nhiệm vụ cốt lõi là lấy được Trái tim Phượng Hoàng, tất cả giả thuyết đều phải xoay quanh Trái tim Phượng Hoàng, nếu rút được người nhà thì hãy viết lời hay, nếu rút được kẻ thù…”
Du Luân do dự một chút, rồi quyết định: “Chỉ cần tìm cách đuổi bọn họ ra khỏi cung là được!”
Tịch Viễn cạn lời nhìn cậu, thế cũng quá nhẹ nhàng rồi, nếu hắn mà đi viết giả thuyết, hắn sẽ viết chết tất cả những người đó, không để cho bọn họ ngáng đường nữa.
Tóm lại, cua Công chúa, viết tốt giả thiết, đây là phương châm vượt cửa tiếp theo.
Hướng làm thân của mỗi người khác nhau, Du Luân đánh bài tình thân, Tịch Viễn chơi chiêu tri âm, Khổng Duy Cần theo kiểu trung thành, Triệu Tòng Huy dùng bài tình bạn, nếu không được, thì thành bài tình yêu. Thân phận của Miêu Thắng Nam khá xấu hổ, tạm thời không đánh bài gì được, chỉ có thể trợ giúp người khác, về phần Nhan Hành Thạc, anh không đánh bài, anh đánh Công chúa.
Anh quyết định sử dụng sự tiện lợi của thân phận uy hiếp Công chúa, chỉ cần nàng cho anh Trái tim Phương Hoàng, anh sẽ không soán vị, đây là vụ mua bán siêu hời.
……
Mọi người thảo luận xong thì chuẩn bị hành động, trước khi đi, Khổng Duy Cần đột nhiên hỏi một câu.
“Nếu một người có thể viết ba thiết lập, đối phương viết thiết lập đầu tiên là dệt bông, thiết lập thứ hai là cờ nhảy, vậy thiết lập thứ ba là gì?”
Năm người còn lại: “……”
Khi đang tự hỏi, cửa cung điện đột nhiên bị một nhóm thị vệ phá mở một cách thô bạo.
Đứng ở cửa, Tổng quản thị vệ dẫn đầu uy nghiêm nhìn mọi người: “Bệ hạ có lệnh! Thái tử bị nghi ngờ kết bè kéo cánh, mưu đồ bí mật đoạt vị. Hiện tróc nã quy án Thái tử và toàn bộ vây cánh, áp giải vào thiên lao!”
…… Gì?????
Tin Thái Tử bị bắt nhanh chóng được truyền đến tai Công chúa, nhưng dường như Công chúa đã sớm biết, chỉ biết thở dài một hơi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Thân Thiện Phúc và Giàu Mạnh Phúc thì thầm dưới chân tường.
Thân Thiện Phúc: “Thẻ thứ ba chị lấy không có gì trên đó cả, nếu đã không có chỉ định, vậy chị liền tùy tiện viết. Lúc ấy chị mới sực nhớ ra đội trưởng Khăn Quàng Đỏ nay là Thái tử, thế là chị viết: Thái tử mưu đồ bí mật soán vị, yến tiệc Tứ nghệ chỉ là vỏ bọc, mục đích thật sự là tìm kiếm nhân tài để mời chào. Chị biết bọn họ nhất định sẽ đi tìm đội trưởng mà, giờ thì tốt rồi, diệt sạch.”
Nói đến khúc này, khóe môi Thân Thiện Phúc mang theo ý cười nhàn nhạt, Giàu Mạnh Phúc phục cô sát đất: “Chị, chị thật lợi hại!”
Thân Thiện Phúc từ ái xoa đầu Giàu Mạnh Phúc, “Không bao lâu nữa em cũng sẽ trở nên lợi hại thôi.”
“Ừm ừm! Vậy bây giờ chúng ta đi tìm đội trưởng ạ?”
Thân Thiện Phúc khẽ lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa biết bọn họ đang ở đâu, đi tìm Hài Hòa Phúc trước đi, không phải cổ là Quý phi sao? Nơi Quý phi ở nhất định rất dễ tìm.”
Hai người vui vẻ rời đi, hồn nhiên không hề hay biết mình vừa đào hố chôn đồng đội.
Hòa Hài Phúc bị bọn thị vệ quăng quật thì lập tức nổi nóng, nhưng bọn họ đều có đao, cô không dám sốc nổi, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa giải thích: “Thái tử phạm tội thì liên quan gì đến một Quý phi đáng thương bất lực lại nhỏ yếu như tôi? Tôi đâu có tham gia việc đoạt vị được đâu!”
Tổng quản thị vệ không hề mềm lòng: “Tất cả những ai thân thiết với Thái tử đều sẽ bị bắt, Thái tử là gian phu của ngươi, đương nhiên chúng ta cũng phải bắt ngươi!”
Hòa Hài Phúc: “…………”
Tức sùi bọt mép.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.