Chương 27
Lam Bạch Sắc
26/11/2013
Cố Thắng Nam hùng hổ lao vào nhà ăn, lập tức nhìn thấy Lộ Tấn đang dây dưa với Lâm sư phụ.
Trong đầu Cố Thắng Nam lập tức hiện lên vô số dấu hỏi. Những người xung quanh đang làm gì? Tại sao không ai đi tới ngăn cản Lâm sư phụ mà tất cả đều đứng xa xa quan sát? Cho dù bất mãn vì bị sa thải thì Lâm sư phụ cũng nên chém Tổng giám đốc Trình mới đúng, mà bây giờ Tổng giám đốc Trình chay đi đâu rồi? Bỏ chạy để lại khách của mình sao?
Thế giới này đúng là quá máu lạnh!
Tinh thần trọng nghĩa của Cố Thắng Nam lập tức tràn ngập huyết quản, còn chưa kịp hô hấp lại bình thường, cô đã lao tới chỗ Lâm sư phụ và Lộ Tấn: "Lâm sư phụ, ông bình tĩnh một chút!"
Cùng với một tiếng hét lớn, Thắng Nam rực rỡ xuất hiện! Lâm sư phụ đang tràn ngập cảm kích chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Lộ Tấn, không ngờ giữa đường lai xuất hiện một Cố Giảo Kim. Lâm sư phụ hoảng sợ rụt tay lại, suýt nữa làm rơi xon dao đang đặt trên bàn.
Lâm sư phụ nhanh tay nhanh mắt giữ chuôi dao lại cho khỏi rơi xuống, tránh làm người khác bị thương, nhưng ông ta không ngờ vừa nhìn thấy hành động của mình, Cố Thắng Nam đã xông tới giật lấy con dao trên tay ông ta, vừa giật vừa nói năng hùng hồn: "Lâm sư phụ, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!"
"Bếp trưởng Cố, cô nghe tôi..."
Lâm sư phụ vừa nói được nửa câu đã bị Cố Thắng Nam ngắt lời: "Ông đặt dao xuống trước đã!"
Lâm sư phụ tủi thân hết sức: Tôi cũng muốn đặt dao xuống lắm! Nhưng cô cứ giữ tay tôi làm tôi muốn đặt xuống cũng không được.
Rõ ràng người phụ nữ này đang đắm chìm trong ảo tưởng mình chính là Chúa cứu thế, Lộ Tấn muốn nói chen vào nhưng không tìm được lời để nói. Mắt thấy tình hình càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Lộ Tấn đành phải học cách dùng bạo lực giải quyết vấn đề của người phụ nữ này. Anh ta đưa tay kéo Cố Thắng Nam lại phía mình: "Cố Thắng Nam, người cần tỉnh táo là cô mới đúng..."
Không ngờ người phụ nữ này lại khỏe như vậy, bất kể anh ta ôm chặt cô đến mức nào, tây cô vẫn giữ chặt tay Lâm sư phụ, thậm chí còn không đợi Lộ Tấn xong đã đẩy anh ta ra: "Tên kia, còn không mau chạy đi!"
Lộ Tấn bị đẩy ra nửa bước, đang định quay lại lần nữa thì Cố Thắng Nam đã giật được tay Lâm sư phụ ra khỏi chuôi dao thành công.
Tay Lâm sư phụ vừa buông ra khỏi chuôi dao, con dao lập tức mất thăng bằng rơi thẳng đứng từ trên bàn ăn xuống, không nghiêng không lệch cắm thẳng vào mũi giầy Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn con dao rơi xuống đất...
Thế giới lập tức yên tĩnh.
***
Trình Tử Khiêm đi mua thuốc cho Lâm sư phụ vội vàng chạy về nhà ăn, không ngờ bàn ăn của mình đã không còn một bóng người. Khi đó Lâm sư phụ cầm dao xông tới trước mặt anh ta và khách quý định tự cắt tay nhưng anh ta đã ngăn cản được, cuối cùng chỉ cắt một vết nông vào lòng bàn tay. Lúc này Trình Tử Khiêm xách một túi thuốc đứng bên bàn ăn, nghi hoặc nhìn xung quanh bàn ăn, dao cũng không thấy, người cũng không thấy...
Đi đâu hết cả rồi?
Lâm sư phụ, Lộ Tấn, Cố Thắng Nam, cả ba người đều đang ở trên hành lang bếp sau. Lâm sư phụ đứng, Cố Thắng Nam ngồi, hai người bị thương nhìn nhau, hầu như đồng thời khó xử cười cười với đối phương, lại hầu như đồng thanh nói: "Vừa rồi... Thật sự rất xin lỗi!"
Lộ Tấn ngồi trước mặt Cố Thắng Nam cởi giầy giúp cô: "Cô đúng là may mắn, mũi dao đâm ngay chính giữa ngón cái và ngón thứ hai, hai ngón chân chỉ bị xước nhẹ".
Thế này vẫn còn là may mắn? Cố Thắng Nam có khổ mà khó nói, cúi xuống nhìn đỉnh đầu Lộ Tấn: "Tôi đã biết mà..." Trước khi cô đoạt lại được vận may từ miệng anh ta, người xui xẻo chỉ có thể là cô...
Bếp sau thường xuyên có người bị thương trong lúc làm việc, trong phòng nghỉ ngơi của Cố Thắng Nam lúc nào cũng có một hộp thuốc. Giờ đây hộp thuốc này đang đặt bên chân Lộ Tấn, sau khi đưa bông băng thuốc đỏ cho Lâm sư phụ, Lộ Tấn hết sức chăm chú băng bó ngón chân cho Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam nhìn hai ngón chân tròn ung ủng như hai chiếc bánh chưng của mình, cô nheo mắt lại tỏ ý khinh thường Lộ Tấn: "Không phải anh vẫn tự nhận là có gu thẩm mĩ rất cao à? Thế sao lại quấn ngón chân tôi xấu như vậy?"
Lộ Tấn lập tức đưa nắm tay lên che miệng rồi khẽ ho một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Thắng Nam rằng Lâm sư phụ vẫn còn đứng bên cạnh, hình như là đang im lặng cảnh cáo Cố Thắng Nam: Lúc nào cũng phải nhớ giữ gìn hình tượng vĩ đại chói lọi của anh ta, đặc biệt là trước mặt người ngoài, tuyệt đối không thể trách mắng anh ta.
"Lộ tiên sinh, lần này đúng là có lỗi quá. Ngài đã nhận lời giúp tôi việc này, vậy mà tôi lại làm cho..." Lâm sư phụ nhất thời nghẹn lời, do dự không biết phải xưng hô Cố Thắng Nam ra sao. Cô ấy là bạn gái của Lộ tiên sinh? Không thể có chuyện đó được, Lộ tiên sinh rõ ràng chính là một người có con mắt thẩm mĩ rất cao mà.
Vậy... cô ấy là họ hàng của Lộ tiên sinh? Không thể nào, từ hình tượng bên ngoài đến tu vi nội tại của Lộ tiên sinh đều cho thấy gia tộc anh ta có một bộ gien di truyền rất ưu việt.
Vậy...
Lâm sư phụ suy nghĩ mãi mà không tìm được nguyên do nên đành phải từ bỏ, lược qua vấn đề xưng hô, tiếp tục nói: "Tôi lại làm bếp trưởng Cố bị thương, vậy àm ngài cũng không trách tôi".
Lộ Tấn đứng dậy, nhìn về phía Lâm sư phụ với ánh mắt mà theo Cố Thắng Nam thì rất đạo đức giả, vừa tỏ ra bình dị gần gũi mà lại không quên lộ rõ vẻ xa cách: "Đừng khách khí như vậy. Vốn lần này Tổng giám đốc Trình mời tôi đến chính là để bàn bạc tìm cách giải quyết chuyện này trong hòa bình. Còn nữa..." Lộ Tấn liếc Cố Thắng Nam với vẻ rất khinh thường: "Cô ta bị thương hoàn toàn là do cô ta, không thể trách Lâm sư phụ được".
Đến lúc Lâm sư phụ đã đi về với vô vàn cảm kích trong lòng, người đàn ông ra vẻ đạo mạo này cũng lộ ra nguyên hình, không chỉ không đi giầy giúp cô mà còn ném thẳng chiếc giầy vào tay cô: "Nên nói rằng trí tưởng tượng của cô quá phong phú hay là nên nói rằng mắt cô quá kém? Khi đó Lâm sư phụ muốn quỳ xuống cảm ơn tôi, tôi đỡ Lâm sư phụ không cho ông ấy quỳ xuống. Tại sao cô lại cho rằng ông ấy định dùng dao đâm tôi?"
Cố Thắng Nam lườm anh ta một cái rồi cúi người định đi giầy vào. Nhưng người đàn ông này quấn hai ngón chân cô to như vậy, có khi giầy cỡ 40 cũng không thể đút vừa được, Cố Thắng Nam đành phải dừng lại, ném chiếc giầy sang một bên: "Lúc đầu tôi nhầm xe của anh là xe của bạn trai cũ nên mới cào xước, chẳng lẽ anh còn không biết mắt tôi hơi kém à?"
"..."
Cố Thắng Nam dùng cái chân không bị thương đá Lộ Tấn một cái: "Mau đi lấy cho tôi cốc nước uống, vừa rồi tôi đã gào đến khô cả cổ họng để cứu anh đấy".
Đôi mắt Lộ Tấn lập tức nheo lại nhìn cô với vẻ rất nguy hiểm: "Cô đang ra lệnh cho tôi?"
Anh ta lại nhìn cái chân vừa đá mình: "Cô còn dám đá tôi?"
Sau đó lại nhìn vết bẩn chiếc giày để lại trên ống quần mình: "Mà giầy cô còn bẩn thế nữa?"
Giọng nói của anh ta càng ngày càng tỏ ra nguy hiểm, thế nhưng Cố Thắng Nam vẫn không hề sợ, bây giờ cô đã có miễn tử kim bài trong tay...
"Tôi bị thương là vì anh", Cố Thắng Nam học theo, cũng giở giọng đe dọa: "Anh còn chậm trễ như thế nữa là sau này về nhà tôi không nấu ăn cho anh đâu!"
Anh ta lập tức yên tĩnh.
Chần chừ một lát, Lộ Tấn bỏ lại một câu: "Xem như cô lợi hại!", sau đó đi lấy nước cho cô.
Cố Thắng Nam đang ngồi chờ gã họ Lộ đi lấy nước về thì một đôi giày da bước đến dừng lại trước mặt cô. Cố Thắng Nam không nhớ đây có phải giầy của Lộ Tấn hay không nên đành phải ngẩng đầu nhìn.
Vừa mới thoáng nhìn thấy người này, Cố Thắng Nam đã cung kính đứng lên: "Tổng giám đốc Trình!"
Lúc này Cố Thắng Nam đang thở phào vì may mắn, may mà vừa rồi không nhận nhầm Tổng giám đốc Trình là Lộ Tấn, nếu không chắc chắn cô lại nói ra vô số lời đại bất kính với Tổng giám đốc Trình.
Tên Tổng giám đốc Trình này nhìn có vẻ hiền lành nhưng qua cách xử lí chuyện cắt giảm nhân viên có thể thấy người này cũng chỉ là một gã ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt mềm mỏng nhưng trong lòng tàn nhẫn, làm việc tuyệt đối không kiêng dè gì.
Trước mặt một thủ trưởng như vậy, Cố Thắng Nam đành phải ra vẻ đáng thương, cho dù một chân bị thương cũng phải cung kính đứng với thế kim kê độc lập.
Không ngờ Trình Tử Khiêm lại lo lắng nhìn cô rồi đích thân đỡ cô ngồi xuống.
"Tôi mới nghe các nhân viên kể lại sự tích của cô".
"Sự tích?" Cố Thắng Nam không hiểu gì cả.
Trình Tử Khiêm cười: "Nghe nói vừa rồi cô đã dũng cảm quên mình làm anh hùng cứu mĩ nhân. Xem ra cô rất lo lắng cho an nguy của anh ta. Lộ tiên sinh có một người như cô theo đuổi, nói thật, tất cả mọi người đều phải hâm mộ".
Cố Thắng Nam lập tức bắt được mấy sai lầm trong một câu rất ngắn của anh ta.
Thứ nhất: Làm sao có thể gọi là anh hùng cứu mĩ nhân? Rõ ràng là mĩ nhân cứu anh hùng mà! Không đúng, gã đó làm sao có thể xứng gọi là anh hùng, phải nói là mĩ nhân cứu tên khó tính!
Thứ hai: Cô lo lắng cho an nguy của anh ta? Xin lỗi đi! Chỉ là cô sợ da người nào đó quá dày, Lâm sư phụ chém hắn ta sẽ làm hỏng mất con dao bếp!
Sai lầm thứ ba, cũng là sai lầm lớn nhất...
Riêng sai lầm này thì Cố Thắng Nam không thể lặng lẽ phủ định trong lòng mà phải lập tức mở miệng sửa lại: "Tôi mà theo đuổi anh ta? Mắt tôi kém chứ không phải ánh mắt tôi thấp nhé!"
"..."
Người nào đó đang cầm cốc nước đứng cách đó không xa chợt thấy lòng đau.
***
Trình Tử Khiêm tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, thấy cô cương quyết phủ định như vậy, anh ta không nhịn được bật cười: "Thế tại sao cô..."
Ngắt lời anh ta là tiếng nước bắn tung tóe.
Trình Tử Khiêm bị hắt ướt cả đầu tóc lẫn mặt mũi.
Cố Thắng Nam đứng bên cạnh cũng không may mắn thoát được, hai đôi mắt đồng thời trợn lên nhìn lại, chỉ thấy Dư sư phụ ở bếp Âu cầm một cái âu bằng nhôm hợp kim trên tay, trong âu còn non nửa âu nước rửa bát đầy bọt.
Cố Thắng Nam lập tức dậm chân: "Dư sư phụ, ông làm gì vậy?"
Vừa nói cô vừa định lấy chiếc khăn mặt Dư sư phụ vắt trên vai đưa cho Trình Tử Khiêm lau, Dư sư phụ lại đưa tay ném khăn mặt xuống đất, chiếc âu nhôm cũng bị ném xuống bên cạnh. Không chỉ như thế, Dư sư phụ còn ném một tờ giấy vào mặt Cố Thắng Nam.
"Lúc tao vào Tử Kinh làm thì lũ chúng mày vẫn còn đang quấn tã! Chỉ còn hai năm nữa là tao về hưu, bà già ở nhà vẫn chờ đồng lương hưu của tao để dưỡng lão, vậy mà chúng mày, bọn ranh con chó má!"
Cố Thắng Nam không hiểu ra sao nhưng lúc đưa mắt nhìn tờ giấy Dư sư phụ ném đến thì tất cả nghi hoặc đều trở nên rõ ràng. Đây chẳng phải là danh sách cắt giảm nhân viên do giám đốc bộ phận ăn uống đưa cho cô sao? Cố Thắng Nam cả kinh, vội đưa tay lục túi, chắc chắn là tờ danh sách đã bị rơi ra lúc cô vội vàng chạy đến nhà ăn cứu giá...
Dư sư phụ giận dữ nhìn cô, Cố Thắng Nam không dám nhìn thẳng, đành phải nhìn qua chỗ khác, lại vừa vặn nhìn thấy Loa Phóng Thanh đang đứng cách đó không xa.
Thực ra Loa Phóng Thanh vẫn là một đứa bé, cho dù có biết mình bị sa thải cũng không dám phát tiết như Dư sư phụ, chỉ có thể yên lặng đứng đó nhìn Cố Thắng Nam với cặp mắt đỏ bừng mang theo một tia hi vọng cuối cùng.
***
Lúc Cố Thắng Nam đi vào phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo, hai ánh mắt một già một trẻ đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô không vứt đi được.
Thân là bếp trưởng mà lại hoàn toàn không giúp được nhân viên bếp mình, Cố Thắng Nam cực kì chán nản.
Có người gõ cửa, Cố Thắng Nam lắc đầu thật mạnh, tâm tình u ám mới giảm bớt một chút.
Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm với mái tóc còn đang rỏ nước.
Trình Tử Khiêm còn ướt hơn cô nhiều, nhưng hình như anh ta chỉ vuốt mặt, cả quần áo cũng chưa kịp thay: "Làm liên luỵ cô hai lần liền, lần trước làm cô bị hắt mứt quả, lần này là nước rửa bát, thật sự là quá..."
Hình như anh ta cũng hơi chán nản, chỉ lắc đầu không nói tiếp.
Đứng nhìn kẻ đầu sỏ khiến tất cả mọi người tuyệt vọng trước mặt, cho dù có muốn nịnh bợ đến mấy thì bây giờ Cố Thắng Nam cũng không cười được.
Cuối cùng khuôn mặt Trình Tử Khiêm cũng trở lại bình thường, anh ta đưa cho cô một chiếc thẻ từ của phòng khách sạn: "Thẻ đã kích hoạt rồi. Cô lên phòng tắm rửa đi. Sau đó cô có về nhà luôn thì cứ gọi điện báo cho tôi một tiếng là được. Đây là số của tôi..."
Nói rồi anh ta lại đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Cố Thắng Nam nhìn hai tấm thẻ, không nhận, do dự một lát rồi gọi anh ta: "Tổng giám đốc Trình..."
Không thể không cắt giảm nhân viên hay sao? Không có cách nào cứu vãn sao?
Không ngờ anh ta lại đoán được cô muốn nói gì, chỉ thấy anh ta cầm tay cô, nhét hai tấm thẻ vào tay cô: "Tôi đang nghĩ cách. Cô có thể tin tưởng tôi".
Nói xong, Trình Tử Khiêm lễ phép gật đầu chào cô rồi quay đầu đi.
Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng anh ta, lại nhìn hai chiếc thẻ trên tay. Nghe anh ta an ủi, cô càng chán nản hơn: Mấu chốt của vấn đề không phải cô có tin anh ta hay không mà là tất cả nhân viên Tử Kinh còn dám tin anh ta nữa hay không...
Cuối cùng cô cắn răng quyết định không nghĩ gì nữa. Cố Thắng Nam cầm quần áo đi tắm rửa, vừa đi vừa gọi điện thoại cho người nào đó.
Nghe tiếng chuông chờ vang lên trong điện thoại, Cố Thắng Nam đã suy nghĩ xong lát nữa đối phương bắt máy thì cô sẽ nói gì...
Lộ Tấn, anh đang ở đâu đấy? Cuối cùng anh cũng có đất dụng võ rồi, lát nữa lái xe đưa tôi về nhà!
Thế nhưng lại không có ai nghe máy.
Cố Thắng Nam không hiểu vì sao. Cô gọi lại, vẫn không có người nghe máy. Chỉ bảo thằng cha họ Lộ đi lấy cốc nước mà thôi, chẳng lẽ hắn lại còn đi lạc mất?
Trong đầu Cố Thắng Nam lập tức hiện lên vô số dấu hỏi. Những người xung quanh đang làm gì? Tại sao không ai đi tới ngăn cản Lâm sư phụ mà tất cả đều đứng xa xa quan sát? Cho dù bất mãn vì bị sa thải thì Lâm sư phụ cũng nên chém Tổng giám đốc Trình mới đúng, mà bây giờ Tổng giám đốc Trình chay đi đâu rồi? Bỏ chạy để lại khách của mình sao?
Thế giới này đúng là quá máu lạnh!
Tinh thần trọng nghĩa của Cố Thắng Nam lập tức tràn ngập huyết quản, còn chưa kịp hô hấp lại bình thường, cô đã lao tới chỗ Lâm sư phụ và Lộ Tấn: "Lâm sư phụ, ông bình tĩnh một chút!"
Cùng với một tiếng hét lớn, Thắng Nam rực rỡ xuất hiện! Lâm sư phụ đang tràn ngập cảm kích chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Lộ Tấn, không ngờ giữa đường lai xuất hiện một Cố Giảo Kim. Lâm sư phụ hoảng sợ rụt tay lại, suýt nữa làm rơi xon dao đang đặt trên bàn.
Lâm sư phụ nhanh tay nhanh mắt giữ chuôi dao lại cho khỏi rơi xuống, tránh làm người khác bị thương, nhưng ông ta không ngờ vừa nhìn thấy hành động của mình, Cố Thắng Nam đã xông tới giật lấy con dao trên tay ông ta, vừa giật vừa nói năng hùng hồn: "Lâm sư phụ, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!"
"Bếp trưởng Cố, cô nghe tôi..."
Lâm sư phụ vừa nói được nửa câu đã bị Cố Thắng Nam ngắt lời: "Ông đặt dao xuống trước đã!"
Lâm sư phụ tủi thân hết sức: Tôi cũng muốn đặt dao xuống lắm! Nhưng cô cứ giữ tay tôi làm tôi muốn đặt xuống cũng không được.
Rõ ràng người phụ nữ này đang đắm chìm trong ảo tưởng mình chính là Chúa cứu thế, Lộ Tấn muốn nói chen vào nhưng không tìm được lời để nói. Mắt thấy tình hình càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Lộ Tấn đành phải học cách dùng bạo lực giải quyết vấn đề của người phụ nữ này. Anh ta đưa tay kéo Cố Thắng Nam lại phía mình: "Cố Thắng Nam, người cần tỉnh táo là cô mới đúng..."
Không ngờ người phụ nữ này lại khỏe như vậy, bất kể anh ta ôm chặt cô đến mức nào, tây cô vẫn giữ chặt tay Lâm sư phụ, thậm chí còn không đợi Lộ Tấn xong đã đẩy anh ta ra: "Tên kia, còn không mau chạy đi!"
Lộ Tấn bị đẩy ra nửa bước, đang định quay lại lần nữa thì Cố Thắng Nam đã giật được tay Lâm sư phụ ra khỏi chuôi dao thành công.
Tay Lâm sư phụ vừa buông ra khỏi chuôi dao, con dao lập tức mất thăng bằng rơi thẳng đứng từ trên bàn ăn xuống, không nghiêng không lệch cắm thẳng vào mũi giầy Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn con dao rơi xuống đất...
Thế giới lập tức yên tĩnh.
***
Trình Tử Khiêm đi mua thuốc cho Lâm sư phụ vội vàng chạy về nhà ăn, không ngờ bàn ăn của mình đã không còn một bóng người. Khi đó Lâm sư phụ cầm dao xông tới trước mặt anh ta và khách quý định tự cắt tay nhưng anh ta đã ngăn cản được, cuối cùng chỉ cắt một vết nông vào lòng bàn tay. Lúc này Trình Tử Khiêm xách một túi thuốc đứng bên bàn ăn, nghi hoặc nhìn xung quanh bàn ăn, dao cũng không thấy, người cũng không thấy...
Đi đâu hết cả rồi?
Lâm sư phụ, Lộ Tấn, Cố Thắng Nam, cả ba người đều đang ở trên hành lang bếp sau. Lâm sư phụ đứng, Cố Thắng Nam ngồi, hai người bị thương nhìn nhau, hầu như đồng thời khó xử cười cười với đối phương, lại hầu như đồng thanh nói: "Vừa rồi... Thật sự rất xin lỗi!"
Lộ Tấn ngồi trước mặt Cố Thắng Nam cởi giầy giúp cô: "Cô đúng là may mắn, mũi dao đâm ngay chính giữa ngón cái và ngón thứ hai, hai ngón chân chỉ bị xước nhẹ".
Thế này vẫn còn là may mắn? Cố Thắng Nam có khổ mà khó nói, cúi xuống nhìn đỉnh đầu Lộ Tấn: "Tôi đã biết mà..." Trước khi cô đoạt lại được vận may từ miệng anh ta, người xui xẻo chỉ có thể là cô...
Bếp sau thường xuyên có người bị thương trong lúc làm việc, trong phòng nghỉ ngơi của Cố Thắng Nam lúc nào cũng có một hộp thuốc. Giờ đây hộp thuốc này đang đặt bên chân Lộ Tấn, sau khi đưa bông băng thuốc đỏ cho Lâm sư phụ, Lộ Tấn hết sức chăm chú băng bó ngón chân cho Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam nhìn hai ngón chân tròn ung ủng như hai chiếc bánh chưng của mình, cô nheo mắt lại tỏ ý khinh thường Lộ Tấn: "Không phải anh vẫn tự nhận là có gu thẩm mĩ rất cao à? Thế sao lại quấn ngón chân tôi xấu như vậy?"
Lộ Tấn lập tức đưa nắm tay lên che miệng rồi khẽ ho một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Thắng Nam rằng Lâm sư phụ vẫn còn đứng bên cạnh, hình như là đang im lặng cảnh cáo Cố Thắng Nam: Lúc nào cũng phải nhớ giữ gìn hình tượng vĩ đại chói lọi của anh ta, đặc biệt là trước mặt người ngoài, tuyệt đối không thể trách mắng anh ta.
"Lộ tiên sinh, lần này đúng là có lỗi quá. Ngài đã nhận lời giúp tôi việc này, vậy mà tôi lại làm cho..." Lâm sư phụ nhất thời nghẹn lời, do dự không biết phải xưng hô Cố Thắng Nam ra sao. Cô ấy là bạn gái của Lộ tiên sinh? Không thể có chuyện đó được, Lộ tiên sinh rõ ràng chính là một người có con mắt thẩm mĩ rất cao mà.
Vậy... cô ấy là họ hàng của Lộ tiên sinh? Không thể nào, từ hình tượng bên ngoài đến tu vi nội tại của Lộ tiên sinh đều cho thấy gia tộc anh ta có một bộ gien di truyền rất ưu việt.
Vậy...
Lâm sư phụ suy nghĩ mãi mà không tìm được nguyên do nên đành phải từ bỏ, lược qua vấn đề xưng hô, tiếp tục nói: "Tôi lại làm bếp trưởng Cố bị thương, vậy àm ngài cũng không trách tôi".
Lộ Tấn đứng dậy, nhìn về phía Lâm sư phụ với ánh mắt mà theo Cố Thắng Nam thì rất đạo đức giả, vừa tỏ ra bình dị gần gũi mà lại không quên lộ rõ vẻ xa cách: "Đừng khách khí như vậy. Vốn lần này Tổng giám đốc Trình mời tôi đến chính là để bàn bạc tìm cách giải quyết chuyện này trong hòa bình. Còn nữa..." Lộ Tấn liếc Cố Thắng Nam với vẻ rất khinh thường: "Cô ta bị thương hoàn toàn là do cô ta, không thể trách Lâm sư phụ được".
Đến lúc Lâm sư phụ đã đi về với vô vàn cảm kích trong lòng, người đàn ông ra vẻ đạo mạo này cũng lộ ra nguyên hình, không chỉ không đi giầy giúp cô mà còn ném thẳng chiếc giầy vào tay cô: "Nên nói rằng trí tưởng tượng của cô quá phong phú hay là nên nói rằng mắt cô quá kém? Khi đó Lâm sư phụ muốn quỳ xuống cảm ơn tôi, tôi đỡ Lâm sư phụ không cho ông ấy quỳ xuống. Tại sao cô lại cho rằng ông ấy định dùng dao đâm tôi?"
Cố Thắng Nam lườm anh ta một cái rồi cúi người định đi giầy vào. Nhưng người đàn ông này quấn hai ngón chân cô to như vậy, có khi giầy cỡ 40 cũng không thể đút vừa được, Cố Thắng Nam đành phải dừng lại, ném chiếc giầy sang một bên: "Lúc đầu tôi nhầm xe của anh là xe của bạn trai cũ nên mới cào xước, chẳng lẽ anh còn không biết mắt tôi hơi kém à?"
"..."
Cố Thắng Nam dùng cái chân không bị thương đá Lộ Tấn một cái: "Mau đi lấy cho tôi cốc nước uống, vừa rồi tôi đã gào đến khô cả cổ họng để cứu anh đấy".
Đôi mắt Lộ Tấn lập tức nheo lại nhìn cô với vẻ rất nguy hiểm: "Cô đang ra lệnh cho tôi?"
Anh ta lại nhìn cái chân vừa đá mình: "Cô còn dám đá tôi?"
Sau đó lại nhìn vết bẩn chiếc giày để lại trên ống quần mình: "Mà giầy cô còn bẩn thế nữa?"
Giọng nói của anh ta càng ngày càng tỏ ra nguy hiểm, thế nhưng Cố Thắng Nam vẫn không hề sợ, bây giờ cô đã có miễn tử kim bài trong tay...
"Tôi bị thương là vì anh", Cố Thắng Nam học theo, cũng giở giọng đe dọa: "Anh còn chậm trễ như thế nữa là sau này về nhà tôi không nấu ăn cho anh đâu!"
Anh ta lập tức yên tĩnh.
Chần chừ một lát, Lộ Tấn bỏ lại một câu: "Xem như cô lợi hại!", sau đó đi lấy nước cho cô.
Cố Thắng Nam đang ngồi chờ gã họ Lộ đi lấy nước về thì một đôi giày da bước đến dừng lại trước mặt cô. Cố Thắng Nam không nhớ đây có phải giầy của Lộ Tấn hay không nên đành phải ngẩng đầu nhìn.
Vừa mới thoáng nhìn thấy người này, Cố Thắng Nam đã cung kính đứng lên: "Tổng giám đốc Trình!"
Lúc này Cố Thắng Nam đang thở phào vì may mắn, may mà vừa rồi không nhận nhầm Tổng giám đốc Trình là Lộ Tấn, nếu không chắc chắn cô lại nói ra vô số lời đại bất kính với Tổng giám đốc Trình.
Tên Tổng giám đốc Trình này nhìn có vẻ hiền lành nhưng qua cách xử lí chuyện cắt giảm nhân viên có thể thấy người này cũng chỉ là một gã ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt mềm mỏng nhưng trong lòng tàn nhẫn, làm việc tuyệt đối không kiêng dè gì.
Trước mặt một thủ trưởng như vậy, Cố Thắng Nam đành phải ra vẻ đáng thương, cho dù một chân bị thương cũng phải cung kính đứng với thế kim kê độc lập.
Không ngờ Trình Tử Khiêm lại lo lắng nhìn cô rồi đích thân đỡ cô ngồi xuống.
"Tôi mới nghe các nhân viên kể lại sự tích của cô".
"Sự tích?" Cố Thắng Nam không hiểu gì cả.
Trình Tử Khiêm cười: "Nghe nói vừa rồi cô đã dũng cảm quên mình làm anh hùng cứu mĩ nhân. Xem ra cô rất lo lắng cho an nguy của anh ta. Lộ tiên sinh có một người như cô theo đuổi, nói thật, tất cả mọi người đều phải hâm mộ".
Cố Thắng Nam lập tức bắt được mấy sai lầm trong một câu rất ngắn của anh ta.
Thứ nhất: Làm sao có thể gọi là anh hùng cứu mĩ nhân? Rõ ràng là mĩ nhân cứu anh hùng mà! Không đúng, gã đó làm sao có thể xứng gọi là anh hùng, phải nói là mĩ nhân cứu tên khó tính!
Thứ hai: Cô lo lắng cho an nguy của anh ta? Xin lỗi đi! Chỉ là cô sợ da người nào đó quá dày, Lâm sư phụ chém hắn ta sẽ làm hỏng mất con dao bếp!
Sai lầm thứ ba, cũng là sai lầm lớn nhất...
Riêng sai lầm này thì Cố Thắng Nam không thể lặng lẽ phủ định trong lòng mà phải lập tức mở miệng sửa lại: "Tôi mà theo đuổi anh ta? Mắt tôi kém chứ không phải ánh mắt tôi thấp nhé!"
"..."
Người nào đó đang cầm cốc nước đứng cách đó không xa chợt thấy lòng đau.
***
Trình Tử Khiêm tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cô, thấy cô cương quyết phủ định như vậy, anh ta không nhịn được bật cười: "Thế tại sao cô..."
Ngắt lời anh ta là tiếng nước bắn tung tóe.
Trình Tử Khiêm bị hắt ướt cả đầu tóc lẫn mặt mũi.
Cố Thắng Nam đứng bên cạnh cũng không may mắn thoát được, hai đôi mắt đồng thời trợn lên nhìn lại, chỉ thấy Dư sư phụ ở bếp Âu cầm một cái âu bằng nhôm hợp kim trên tay, trong âu còn non nửa âu nước rửa bát đầy bọt.
Cố Thắng Nam lập tức dậm chân: "Dư sư phụ, ông làm gì vậy?"
Vừa nói cô vừa định lấy chiếc khăn mặt Dư sư phụ vắt trên vai đưa cho Trình Tử Khiêm lau, Dư sư phụ lại đưa tay ném khăn mặt xuống đất, chiếc âu nhôm cũng bị ném xuống bên cạnh. Không chỉ như thế, Dư sư phụ còn ném một tờ giấy vào mặt Cố Thắng Nam.
"Lúc tao vào Tử Kinh làm thì lũ chúng mày vẫn còn đang quấn tã! Chỉ còn hai năm nữa là tao về hưu, bà già ở nhà vẫn chờ đồng lương hưu của tao để dưỡng lão, vậy mà chúng mày, bọn ranh con chó má!"
Cố Thắng Nam không hiểu ra sao nhưng lúc đưa mắt nhìn tờ giấy Dư sư phụ ném đến thì tất cả nghi hoặc đều trở nên rõ ràng. Đây chẳng phải là danh sách cắt giảm nhân viên do giám đốc bộ phận ăn uống đưa cho cô sao? Cố Thắng Nam cả kinh, vội đưa tay lục túi, chắc chắn là tờ danh sách đã bị rơi ra lúc cô vội vàng chạy đến nhà ăn cứu giá...
Dư sư phụ giận dữ nhìn cô, Cố Thắng Nam không dám nhìn thẳng, đành phải nhìn qua chỗ khác, lại vừa vặn nhìn thấy Loa Phóng Thanh đang đứng cách đó không xa.
Thực ra Loa Phóng Thanh vẫn là một đứa bé, cho dù có biết mình bị sa thải cũng không dám phát tiết như Dư sư phụ, chỉ có thể yên lặng đứng đó nhìn Cố Thắng Nam với cặp mắt đỏ bừng mang theo một tia hi vọng cuối cùng.
***
Lúc Cố Thắng Nam đi vào phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo, hai ánh mắt một già một trẻ đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô không vứt đi được.
Thân là bếp trưởng mà lại hoàn toàn không giúp được nhân viên bếp mình, Cố Thắng Nam cực kì chán nản.
Có người gõ cửa, Cố Thắng Nam lắc đầu thật mạnh, tâm tình u ám mới giảm bớt một chút.
Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm với mái tóc còn đang rỏ nước.
Trình Tử Khiêm còn ướt hơn cô nhiều, nhưng hình như anh ta chỉ vuốt mặt, cả quần áo cũng chưa kịp thay: "Làm liên luỵ cô hai lần liền, lần trước làm cô bị hắt mứt quả, lần này là nước rửa bát, thật sự là quá..."
Hình như anh ta cũng hơi chán nản, chỉ lắc đầu không nói tiếp.
Đứng nhìn kẻ đầu sỏ khiến tất cả mọi người tuyệt vọng trước mặt, cho dù có muốn nịnh bợ đến mấy thì bây giờ Cố Thắng Nam cũng không cười được.
Cuối cùng khuôn mặt Trình Tử Khiêm cũng trở lại bình thường, anh ta đưa cho cô một chiếc thẻ từ của phòng khách sạn: "Thẻ đã kích hoạt rồi. Cô lên phòng tắm rửa đi. Sau đó cô có về nhà luôn thì cứ gọi điện báo cho tôi một tiếng là được. Đây là số của tôi..."
Nói rồi anh ta lại đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Cố Thắng Nam nhìn hai tấm thẻ, không nhận, do dự một lát rồi gọi anh ta: "Tổng giám đốc Trình..."
Không thể không cắt giảm nhân viên hay sao? Không có cách nào cứu vãn sao?
Không ngờ anh ta lại đoán được cô muốn nói gì, chỉ thấy anh ta cầm tay cô, nhét hai tấm thẻ vào tay cô: "Tôi đang nghĩ cách. Cô có thể tin tưởng tôi".
Nói xong, Trình Tử Khiêm lễ phép gật đầu chào cô rồi quay đầu đi.
Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng anh ta, lại nhìn hai chiếc thẻ trên tay. Nghe anh ta an ủi, cô càng chán nản hơn: Mấu chốt của vấn đề không phải cô có tin anh ta hay không mà là tất cả nhân viên Tử Kinh còn dám tin anh ta nữa hay không...
Cuối cùng cô cắn răng quyết định không nghĩ gì nữa. Cố Thắng Nam cầm quần áo đi tắm rửa, vừa đi vừa gọi điện thoại cho người nào đó.
Nghe tiếng chuông chờ vang lên trong điện thoại, Cố Thắng Nam đã suy nghĩ xong lát nữa đối phương bắt máy thì cô sẽ nói gì...
Lộ Tấn, anh đang ở đâu đấy? Cuối cùng anh cũng có đất dụng võ rồi, lát nữa lái xe đưa tôi về nhà!
Thế nhưng lại không có ai nghe máy.
Cố Thắng Nam không hiểu vì sao. Cô gọi lại, vẫn không có người nghe máy. Chỉ bảo thằng cha họ Lộ đi lấy cốc nước mà thôi, chẳng lẽ hắn lại còn đi lạc mất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.