Chương 38
Lam Bạch Sắc
26/11/2013
Trong điện thoại của Lộ Tấn, giọng nói bình tĩnh cao quý của bà mẹ vẫn lộ vẻ uy nghiêm: "Mẹ nghe con nhỏ Melody nói rằng con đang chung sống bất hợp pháp với một người phụ nữ ba mươi tuổi?"
***
Lúc Cố Thắng Nam nhìn về phía Lộ Tấn, Lộ Tấn đang lạnh mặt nói với người ở bên kia điện thoại: "Việc này mẹ không cần bận tâm".
Vừa nói xong, Lộ Tấn đã nghiến răng tắt máy, nhét điện thoại vào trong túi.
Hiển nhiên phiền phức của Cố Thắng Nam khó khăn hơn của Lộ Tấn nhiều, chỉ thấy quản lí Trương căng thẳng hỏi cô: "Tiểu thư Cố, có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp hay không?"
Cố Thắng Nam suy nghĩ chốc lát, chợt nghĩ đến một khả năng, vội hỏi: "Có phải tên trộm đó rất cao, ngực rất lớn, chân rất dài, tóc dài tung bay không?"
Hiển nhiên câu hỏi của cô làm quản lí Trương xấu hổ, chỉ thấy ông ta lập tức lắp bắp: "Tôi tôi tôi... tôi đang ở tầng một, cô ta ở tầng bốn, làm sao tôi thấy rõ được? Có điều... tóc dài thì quả thật là đúng".
Trong đầu Cố Thắng Nam đã hiện ra hình tượng của tên trộm xinh đẹp trẻ trung đó: "Quản lí Trương, hình như cháu biết cô ấy. Cô ấy không phải kẻ trộm đâu. Chú giúp cháu gọi 114 nhờ cảnh sát phòng cháy chữa cháy đưa cô ấy xuống, cháu sẽ lập tức về ngay".
Lộ Tấn đứng bên cạnh Cố Thắng Nam, nghe xong cô nói, anh ta nheo mắt lại suy nghĩ. Cố Thắng Nam cất điện thoại, liếc nhìn Lộ Tấn. Chỉ liếc một cái, dường như Lộ Tấn cũng đã đoán được: "Không lẽ là..."
Cố Thắng Nam gật đầu: "Cuối cùng em cũng thấy có người còn đáng sợ hơn anh..."
Vừa nói cô vừa kéo anh ta chạy đi.
"Cô ta không gây ra chuyện gì đấy chứ?"
Cố Thắng Nam vừa chạy vừa nói, giọng nói lên xuống không đều: "Cô ta bò sang rào chắn ban công nhà em, trẻ con bây giờ thật là lớn mật, rơi xuống thì xong đời luôn".
Lộ Tấn vẫn tỏ ra rất ung dung, có vẻ không muốn đi nhanh như vậy: "Cô ta tham gia câu lạc bộ tàu lượn, lên trời xuống đất xuống biển cô ta cũng không chết được".
Cố Thắng Nam không để ý nhiều như vậy, cô kéo anh ta chạy thẳng đến bãi đỗ xe: "Xe anh đâu?"
Lộ Tấn không cam lòng móc chìa khóa xe ra, giơ chìa khóa lên bấm bấm. Một tiếng bíp vang lên, đồng thời một chiếc xe cách đó không xa nháy đèn.
Cố Thắng Nam kéo anh ta đi tới, mở cửa xe ấn anh ta vào chỗ ngồi.
Xe của Lộ Tấn chạy vào cổng tiểu khu, quản lí Trương đã chờ rất lâu trong phòng bảo vệ vội ra chào hỏi.
Bọn họ nhanh chóng đi theo quản lí Trương đến tòa nhà quản lí, chỉ thấy một đám bảo vệ đứng quanh cửa phòng làm việc của quản lí Trương nhìn ngó vào trong. Lúc đầu Cố Thắng Nam cũng không hiểu ra sao, sau khi quản lí Trương đẩy đám người ra dẫn cô và Lộ Tấn vào phòng làm việc, Cố Thắng Nam mới vỡ lẽ. Lê Mạn đang ngồi giữa phòng làm việc, mặc áo sát nách, quần soóc bò, ngực to, eo nhỏ, chân dài, xinh đẹp làm mọi người lóa mắt. Các nhân viên bảo vệ đều là đám trai trẻ, thảo nào cứ đứng ngoài cửa dòm vào trong mãi, những đôi mắt đều đang phát sáng.
Cô và Lộ Tấn vừa vào phòng làm việc, Lê Mạn đang ngồi quay vai ra cửa chợt quay mặt ra nhìn, phản ứng nhanh không kém gì chó nghiệp vụ ngửi thấy hơi thở của kẻ tình nghi.
Thấy Lộ Tấn đứng gần cửa, Lê Mạn ô một tiếng, đứng lên, dang rộng hai tay lao tới chỗ Lộ Tấn: "Em biết anh vẫn lo lắng cho an nguy của em mà!"
Lê Mạn chỉ còn cách Lộ Tấn nửa mét, hai tay Lê Mạn đã sắp ôm chặt lấy Lộ Tấn, trong một chớp mắt, Lộ Tấn đã kéo Cố Thắng Nam đến trước mặt mình.
Một giây sau, Lê Mạn ôm chầm lấy Cố Thắng Nam. Một giây sau nữa, cặp môi đỏ gợi cảm của Lê Mạn để lại một dấu son rõ ràng trên khẩu trang của Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam cảm thấy ngực mình bị cặp gò bồng đảo của đối phương ép đến ngạt thở.
Lê Mạn mở mắt, sững sờ ba giây, sau đó mới nhận ra mình đang ôm hôn một người phụ nữ. Lê Mạn hoảng sợ vội vàng đẩy người phụ nữ này ra: "Cô là ai? Tại sao cứ chen vào giữa hai chúng tôi thế?"
Nói xong đôi mắt vốn đã rất lớn lại trợn to hơn nhìn về phía Lộ Tấn: "Lộ Tấn, rốt cục anh và con bé nam không nam nữ không nữ này có quan hệ gì?"
Cố Thắng Nam giận rồi: Cô là một cái bao tải sao? Bị Lộ Tấn xách đến xách đi, lại bị con bé này đẩy đi đẩy đến!
Hơn nữa, cái gì gọi là nam không nam nữ không nữ?
Lê Mạn vẫn còn đang tiếp tục: "Còn nữa còn nữa, bọn họ chỉ là đám bảo vệ chung cư, dựa vào cái gì mà dám hạn chế tự do của em, không cho phép em rời..."
Cố Thắng Nam hít sâu ba giây, đột nhiên kéo khẩu trang ra, bùng nổ một chiêu sư tử hống: "Câm miệng lại cho tôi!"
Lê Mạn lập tức hoảng sợ im bặt.
Từ đầu đến cuối vẫn bình thản đứng sau lưng Cố Thắng Nam không lên tiếng, lúc này nhìn thấy Lê Mạn bị Cố Thắng Nam quát hoảng sợ không dám nói lời nào, Lộ Tấn vẫn im lặng không lên tiếng, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái ra dấu với Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngón tay cái đang giơ lên của Lộ Tấn, cô ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lộ Tấn cảnh cáo, dường như đang nói với Lộ Tấn: Anh mà còn làm con rùa rụt đầu nữa là tôi sẽ lôi cái đầu rùa ra khỏi mai rồi chặt mất!
Lúc này Lộ Tấn mới làm bộ ho một tiếng, nắm tay lại đặt nắm đấm lên chóp mũi làm ra vẻ ngạo mạn, liếc mắt nhìn Lê Mạn: "Cái gì mà nam không nam nữ không nữ?" Nói xong, Lộ Tấn đưa tay choàng qua vai Cố Thắng Nam rồi đột nhiên kéo vào lòng mình: "Đây là bạn gái của tôi".
Đây là... bạn gái... của tôi...
Trái tim Cố Thắng Nam đập mạnh: Thịch!
Ngay sau đó lại: Thịch!
Cuối cùng đập không ngừng như một bản giao hưởng: Thịch thịch thịch thịch thịch...
Cùng lúc đó, Lê Mạn cũng cực kì kinh ngạc, hai mắt trợn tròn sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
"Hơn nữa..." Trong khi hai người phụ nữ đều bị chấn động tâm lí cực mạnh, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau, thì Lộ tiên sinh lại ung dung đến mức chỉ muốn cho ăn đập: "Bạn trai bạn gái sống chung là chuyện rất bình thường, sau này đừng có mách lẻo mẹ tôi cái gì mà chung sống bất hợp pháp nữa!"
Dường như Lê Mạn bị những gì Lộ Tấn nói làm bừng tỉnh, cô ta giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi Lộ Tấn lên án: "Không thể như vậy được! Rõ ràng trước đây anh nói với em, người yêu của anh là... Mạnh Tân Kiệt cơ mà?"
Trái tim đang đập thình thịch của Cố Thắng Nam đột nhiên ngừng đập.
Cô suýt chết vì choáng váng.
Lộ Tấn nhận ra bờ vai Cố Thắng Nam đột nhiên cứng đờ. Anh ta cúi đầu, ghé sát vào tai Cố Thắng Nam, giải thích với một âm lượng chỉ có cô mới nghe thấy: "Không nói như vậy thì không thể thoát khỏi cô ta được".
Nhưng thực tế đã chứng minh, cho dù đã nói như vậy, anh ta vẫn không thể thoát khỏi được Lê Mạn...
***
Ngày thứ ba Lộ Tấn chuyển sang nhà Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam đi làm về nhà, đã là 10 giờ tối, vậy mà vẫn còn bị hành hạ cả bên trong nhà lẫn bên ngoài cửa.
Hành hạ bên ngoài cửa đến từ hàng xóm...
Từ khi Lê Mạn chuyển đến làm hàng xóm của cô, lần đầu tiên Cố Thắng Nam nhận ra Lộ Tấn là một người hàng xóm tốt đẹp đến mức nào. Ít nhất Lộ Tấn cũng không đứng khoanh tay lạnh lùng bên phòng bếp đối diện nhìn lom lom sang bếp bên này như Lê Mạn.
Điều này khiến lần đầu tiên trong đời Cố Thắng Nam cảm thấy nấu ăn là một loại hành hạ.
Vì vậy cô chỉ úp vội hai bát mì rồi lập tức chạy từ phòng bếp về phòng khách.
Cô đặt một bát lên trên bàn uống nước, bưng một bát còn lại ăn ngon lành.
Lộ Tấn nhìn bát mì với vẻ chán ghét: "Anh chuyển sang nhà em, dù sao cũng nên có một bữa tiệc chào mừng chứ? Bắt anh ăn uống kham khổ thế này là định đuổi anh đi à?"
Hành hạ trong nhà đến từ vị Lộ tiên sinh chăm bẵm kiểu gì cũng không vừa lòng này.
Cố Thắng Nam gắp một đũa mì to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa phát âm lúng búng: "Tự anh đi vào bếp mà xem, có mì ăn liền cho anh ăn là đã tốt lắm rồi".
Lộ Tấn nghi hoặc nhìn cô rồi đứng dậy xỏ dép lê đi vào trong bếp. Cố Thắng Nam mặc kệ anh ta, tiếp tục thưởng thức bát mì của mình. Chỉ chốc lát sau Lộ Tấn đã đen mặt quay lại, hiển nhiên anh ta cũng nhìn thấy pho tượng nữ thần mặt đen đứng bên phòng bếp đối diện: "Được rồi, lần này tha cho em".
Lộ Tấn đẩy bát mì ăn liền trên bàn sang bên cạnh, khuất mắt trông coi, đồ ăn không ngon không được làm ô nhiễm ánh mắt anh ta.
Chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam đã ăn xong bát mì của mình, thấy anh ta không thèm động đũa, cô lập tức bưng bát mì của Lộ Tấn lên chiến đấu tiếp.
Lộ Tấn nhìn cô nuốt ngấu nghiến, không cầm được nhíu mày: "Em ăn khỏe như vậy mà sao trên người không đắp thêm được mấy lạng thịt? Đúng là phí phạm thực phẩm".
Cố Thắng Nam ngẩng đầu, thấy anh ta nhìn ngực mình đầy ẩn ý. Cô lập tức đá anh ta một cái: "Loại người gọi một bàn đồ ăn, thấy mùi vị hơi không đúng đã bắt người ta làm lại mười mấy hai mươi lần như anh mà còn không biết xấu hổ nói em lãng phí đồ ăn?"
Lộ Tấn không tranh cãi với cô. Chân cô thoáng qua trước mắt anh ta, sức chú ý của anh ta đã bị thu hút. Dưới lớp quần jean, chân cô lộ ra một đường cong hết sức đẹp đẽ, Lộ Tấn vừa cảm thán "rốt cục người phụ nữ này cũng chịu bỏ chiếc quần thể thao màu xám vạn năm không thay đổi kia" vừa ngồi dịch vào gần cô: "Ngày mai em được nghỉ à?"
"Đúng, sao?"
Lộ Tấn lại nhìn mặt cô: "Hình như em đã sắp hết hẳn dị ứng rồi".
Cố Thắng Nam vô thức xoa xoa mặt, tạm dừng ăn, nghi hoặc nhìn Lộ Tấn.
Quả nhiên sau khi chăm chú nhìn cô ba giây, Lộ Tấn nhướng mày bóng gió với cô: "Phải chăng là đã có thể thực hiện hợp đồng rồi?"
Cố Thắng Nam tạm thời quên cả nói chuyện, cô còn bưng bát mì ngồi trên sofa, chợt phát hiện anh ta đang từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Lộ Tấn cầm bát mì trên tay cô đặt sang bên cạnh, tiếp tục thi công công trình vĩ đại là kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Nhận ra người đàn ông này sắp hôn mình, Cố Thắng Nam không cầm được mím môi. Hình như môi cô đã hết sưng thật rồi...
Cố Thắng Nam từ từ nhắm mắt lại...
Sắp rồi, sắp rồi, cô đã cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Đúng lúc này, một giọng nói với âm lượng không kém gì loa thông báo ở sân bay vang lên bên tai bọn họ: "Lộ Tấn! Anh dám làm chuyện có lỗi với em thì cứ thử xem!"
Lộ Tấn và Cố Thắng Nam đều sửng sốt.
Câu thứ hai của đối phương cũng nhanh chóng vang lên: "Trước anh lấy Mạnh Tân Kiệt ra làm lá chắn, bây giờ lại lôi một đứa bất nam bất nữ ra làm lá chắn!"
Cố Thắng Nam đi theo hướng phát ra âm thanh vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Lê Mạn đang cầm một chiếc loa cầm tay đứng diễu võ dương oai trong phòng bếp đối diện.
Lộ Tấn cũng đi theo cô vào bếp. Một giây sau, Cố Thắng Nam trơ mắt nhìn Lê Mạn lại giơ loa lên miệng. Một giây sau nữa, tất cả mọi hộ gia đình trong tòa chung cư này đều bị ép phải thưởng thức một bài ca của tiểu thư Lê Mạn:
"Sông lớn chảy về đông a chảy về đông
Tình nhân trong thiên hạ đều chia tay í à chia tay
Sau đêm nay sẽ chia tay í à chia tay
Gặp chuyện bất bình phải ra tay
Không chia tay hắt xăng đốt nhà í a
Đến lúc đó không ai cứu nổi í a ớ a..."
Trong tiếng ca tuyệt vời này, Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn: "Trước kia em luôn bảo anh là một người lập dị, nhưng bây giờ..." Cố Thắng Nam thoáng liếc sang phòng bếp đối diện rồi lập tức thu ánh mắt lại: "Em phát hiện, anh bị cô ta dây dưa nhiều năm như vậy mà mới chỉ lập dị đến mức ấy, thật sự là không dễ chút nào..."
***
Tiếng hát của Lê tiểu thư giống như một âm thanh ma quái, hai hôm sau Cố Thắng Nam đi làm, nghe âm thanh khi thái rau, âm thanh nồi niêu bát đĩa va chạm, thậm chí nghe tiếng vòi nước chảy đều sẽ bất giác hồi tưởng lại bài hát đó:
Sông lớn chảy về đông a chảy về đông
Tình nhân trong thiên hạ đều chia tay í à chia tay
Sau đêm nay sẽ chia tay í à chia tay
Gặp chuyện bất bình phải ra tay
Không chia tay hắt xăng đốt nhà í a
Đến lúc đó ai cũng không cứu được í a ớ a...
Í a ớ a...
Í a ớ a...
"Giáo viên Cố?"
"Giáo viên Cố?"
Phục vụ bàn gọi cô hai lần liền, Cố Thắng Nam mới đột nhiên bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, vẻ mặt mới trở lại bình thường: "Có chuyện gì vậy?"
"Có một vị khách ăn món ốc sên hấp khoai sọ của chị và muốn gặp chị".
Không phải là Lê Mạn đã đánh đến chỗ cô làm đấy chứ? Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cố Thắng Nam mới không cam lòng đi đến phòng ăn.
Khi thấy người chờ cô là một phụ nữ trung niên, Cố Thắng Nam lặng lẽ cảm ơn Thượng Đế một trăm lần trong lòng.
Nhưng hiển nhiên quý bà quần áo đẹp đẽ, dáng vẻ nhã nhặn này cũng không phải một người có thiện ý: "Cố Thắng Nam?"
Cố Thắng Nam: "Chào bà!"
"Chào cô. Tôi tên là Trương Lâm".
Quý bà này biết tên cô, lúc này lại bắt đầu tự giới thiệu. Cố Thắng Nam không thể không yên lặng chờ xem diễn biến.
"Tôi là mẹ của Lộ Tấn".
***
Bà Trương mời ngồi, Cố Thắng Nam kéo ghế ra ngồi xuống.
Có thể chạy từ nước ngoài về nhanh như vậy, thậm chí có thể đến thẳng khách sạn cô làm, Cố Thắng Nam cảm thấy vị mẫu thân này không phải dạng vừa.
Hơn nữa, Cố Thắng Nam có thể đoán được, đến lúc này rất có thể Lộ Tấn vẫn không biết mẹ anh ta đã về nước.
Nhưng Cố Thắng Nam ngồi đủ mười phút mà bà Trương vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát cô.
Hình như Trương Lâm có một thói quen giống như Lộ Tấn, trước khi nói những gì quan trọng đều sẽ chạm nắm đấm vào chóp mũi một lát.
Khi nhìn thấy hành động này xuất hiện, trong đầu Cố Thắng Nam chỉ có một câu: Xong đời rồi, tình tiết quen thuộc trong những bộ phim truyền hình máu chó đã đến, mẫu thân của Lộ Tấn tự thân xuất mã ép cô rời xa Lộ Tấn.
Trương Lâm chậm rãi nhìn về phía cô, chậm rãi mở miệng...
Cố Thắng Nam đột nhiên căng thẳng, bởi vì lúc này, cô đột nhiên phát hiện mình lại cảm thấy...
Quyến luyến không nỡ.
Không nỡ rời Lộ Tấn? Cố Thắng Nam bị ý nghĩ này của mình làm kinh ngạc.
"Rất cảm ơn cháu!"
Cố Thắng Nam sửng sốt.
Cô nghe nhầm hay sao?
Một giây sau, Cố Thắng Nam cảm thấy hình như mình không nghe nhầm, bởi vì cô nhìn thấy ánh sáng của hi vọng lấp lánh trong mắt Trương Lâm: "Nếu cháu không xuất hiện thì cô thật sự rất sợ con trai cô phải sống cả đời với Mạnh Tân Kiệt..."
***
Lúc Cố Thắng Nam nhìn về phía Lộ Tấn, Lộ Tấn đang lạnh mặt nói với người ở bên kia điện thoại: "Việc này mẹ không cần bận tâm".
Vừa nói xong, Lộ Tấn đã nghiến răng tắt máy, nhét điện thoại vào trong túi.
Hiển nhiên phiền phức của Cố Thắng Nam khó khăn hơn của Lộ Tấn nhiều, chỉ thấy quản lí Trương căng thẳng hỏi cô: "Tiểu thư Cố, có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp hay không?"
Cố Thắng Nam suy nghĩ chốc lát, chợt nghĩ đến một khả năng, vội hỏi: "Có phải tên trộm đó rất cao, ngực rất lớn, chân rất dài, tóc dài tung bay không?"
Hiển nhiên câu hỏi của cô làm quản lí Trương xấu hổ, chỉ thấy ông ta lập tức lắp bắp: "Tôi tôi tôi... tôi đang ở tầng một, cô ta ở tầng bốn, làm sao tôi thấy rõ được? Có điều... tóc dài thì quả thật là đúng".
Trong đầu Cố Thắng Nam đã hiện ra hình tượng của tên trộm xinh đẹp trẻ trung đó: "Quản lí Trương, hình như cháu biết cô ấy. Cô ấy không phải kẻ trộm đâu. Chú giúp cháu gọi 114 nhờ cảnh sát phòng cháy chữa cháy đưa cô ấy xuống, cháu sẽ lập tức về ngay".
Lộ Tấn đứng bên cạnh Cố Thắng Nam, nghe xong cô nói, anh ta nheo mắt lại suy nghĩ. Cố Thắng Nam cất điện thoại, liếc nhìn Lộ Tấn. Chỉ liếc một cái, dường như Lộ Tấn cũng đã đoán được: "Không lẽ là..."
Cố Thắng Nam gật đầu: "Cuối cùng em cũng thấy có người còn đáng sợ hơn anh..."
Vừa nói cô vừa kéo anh ta chạy đi.
"Cô ta không gây ra chuyện gì đấy chứ?"
Cố Thắng Nam vừa chạy vừa nói, giọng nói lên xuống không đều: "Cô ta bò sang rào chắn ban công nhà em, trẻ con bây giờ thật là lớn mật, rơi xuống thì xong đời luôn".
Lộ Tấn vẫn tỏ ra rất ung dung, có vẻ không muốn đi nhanh như vậy: "Cô ta tham gia câu lạc bộ tàu lượn, lên trời xuống đất xuống biển cô ta cũng không chết được".
Cố Thắng Nam không để ý nhiều như vậy, cô kéo anh ta chạy thẳng đến bãi đỗ xe: "Xe anh đâu?"
Lộ Tấn không cam lòng móc chìa khóa xe ra, giơ chìa khóa lên bấm bấm. Một tiếng bíp vang lên, đồng thời một chiếc xe cách đó không xa nháy đèn.
Cố Thắng Nam kéo anh ta đi tới, mở cửa xe ấn anh ta vào chỗ ngồi.
Xe của Lộ Tấn chạy vào cổng tiểu khu, quản lí Trương đã chờ rất lâu trong phòng bảo vệ vội ra chào hỏi.
Bọn họ nhanh chóng đi theo quản lí Trương đến tòa nhà quản lí, chỉ thấy một đám bảo vệ đứng quanh cửa phòng làm việc của quản lí Trương nhìn ngó vào trong. Lúc đầu Cố Thắng Nam cũng không hiểu ra sao, sau khi quản lí Trương đẩy đám người ra dẫn cô và Lộ Tấn vào phòng làm việc, Cố Thắng Nam mới vỡ lẽ. Lê Mạn đang ngồi giữa phòng làm việc, mặc áo sát nách, quần soóc bò, ngực to, eo nhỏ, chân dài, xinh đẹp làm mọi người lóa mắt. Các nhân viên bảo vệ đều là đám trai trẻ, thảo nào cứ đứng ngoài cửa dòm vào trong mãi, những đôi mắt đều đang phát sáng.
Cô và Lộ Tấn vừa vào phòng làm việc, Lê Mạn đang ngồi quay vai ra cửa chợt quay mặt ra nhìn, phản ứng nhanh không kém gì chó nghiệp vụ ngửi thấy hơi thở của kẻ tình nghi.
Thấy Lộ Tấn đứng gần cửa, Lê Mạn ô một tiếng, đứng lên, dang rộng hai tay lao tới chỗ Lộ Tấn: "Em biết anh vẫn lo lắng cho an nguy của em mà!"
Lê Mạn chỉ còn cách Lộ Tấn nửa mét, hai tay Lê Mạn đã sắp ôm chặt lấy Lộ Tấn, trong một chớp mắt, Lộ Tấn đã kéo Cố Thắng Nam đến trước mặt mình.
Một giây sau, Lê Mạn ôm chầm lấy Cố Thắng Nam. Một giây sau nữa, cặp môi đỏ gợi cảm của Lê Mạn để lại một dấu son rõ ràng trên khẩu trang của Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam cảm thấy ngực mình bị cặp gò bồng đảo của đối phương ép đến ngạt thở.
Lê Mạn mở mắt, sững sờ ba giây, sau đó mới nhận ra mình đang ôm hôn một người phụ nữ. Lê Mạn hoảng sợ vội vàng đẩy người phụ nữ này ra: "Cô là ai? Tại sao cứ chen vào giữa hai chúng tôi thế?"
Nói xong đôi mắt vốn đã rất lớn lại trợn to hơn nhìn về phía Lộ Tấn: "Lộ Tấn, rốt cục anh và con bé nam không nam nữ không nữ này có quan hệ gì?"
Cố Thắng Nam giận rồi: Cô là một cái bao tải sao? Bị Lộ Tấn xách đến xách đi, lại bị con bé này đẩy đi đẩy đến!
Hơn nữa, cái gì gọi là nam không nam nữ không nữ?
Lê Mạn vẫn còn đang tiếp tục: "Còn nữa còn nữa, bọn họ chỉ là đám bảo vệ chung cư, dựa vào cái gì mà dám hạn chế tự do của em, không cho phép em rời..."
Cố Thắng Nam hít sâu ba giây, đột nhiên kéo khẩu trang ra, bùng nổ một chiêu sư tử hống: "Câm miệng lại cho tôi!"
Lê Mạn lập tức hoảng sợ im bặt.
Từ đầu đến cuối vẫn bình thản đứng sau lưng Cố Thắng Nam không lên tiếng, lúc này nhìn thấy Lê Mạn bị Cố Thắng Nam quát hoảng sợ không dám nói lời nào, Lộ Tấn vẫn im lặng không lên tiếng, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái ra dấu với Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngón tay cái đang giơ lên của Lộ Tấn, cô ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lộ Tấn cảnh cáo, dường như đang nói với Lộ Tấn: Anh mà còn làm con rùa rụt đầu nữa là tôi sẽ lôi cái đầu rùa ra khỏi mai rồi chặt mất!
Lúc này Lộ Tấn mới làm bộ ho một tiếng, nắm tay lại đặt nắm đấm lên chóp mũi làm ra vẻ ngạo mạn, liếc mắt nhìn Lê Mạn: "Cái gì mà nam không nam nữ không nữ?" Nói xong, Lộ Tấn đưa tay choàng qua vai Cố Thắng Nam rồi đột nhiên kéo vào lòng mình: "Đây là bạn gái của tôi".
Đây là... bạn gái... của tôi...
Trái tim Cố Thắng Nam đập mạnh: Thịch!
Ngay sau đó lại: Thịch!
Cuối cùng đập không ngừng như một bản giao hưởng: Thịch thịch thịch thịch thịch...
Cùng lúc đó, Lê Mạn cũng cực kì kinh ngạc, hai mắt trợn tròn sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
"Hơn nữa..." Trong khi hai người phụ nữ đều bị chấn động tâm lí cực mạnh, mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau, thì Lộ tiên sinh lại ung dung đến mức chỉ muốn cho ăn đập: "Bạn trai bạn gái sống chung là chuyện rất bình thường, sau này đừng có mách lẻo mẹ tôi cái gì mà chung sống bất hợp pháp nữa!"
Dường như Lê Mạn bị những gì Lộ Tấn nói làm bừng tỉnh, cô ta giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi Lộ Tấn lên án: "Không thể như vậy được! Rõ ràng trước đây anh nói với em, người yêu của anh là... Mạnh Tân Kiệt cơ mà?"
Trái tim đang đập thình thịch của Cố Thắng Nam đột nhiên ngừng đập.
Cô suýt chết vì choáng váng.
Lộ Tấn nhận ra bờ vai Cố Thắng Nam đột nhiên cứng đờ. Anh ta cúi đầu, ghé sát vào tai Cố Thắng Nam, giải thích với một âm lượng chỉ có cô mới nghe thấy: "Không nói như vậy thì không thể thoát khỏi cô ta được".
Nhưng thực tế đã chứng minh, cho dù đã nói như vậy, anh ta vẫn không thể thoát khỏi được Lê Mạn...
***
Ngày thứ ba Lộ Tấn chuyển sang nhà Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam đi làm về nhà, đã là 10 giờ tối, vậy mà vẫn còn bị hành hạ cả bên trong nhà lẫn bên ngoài cửa.
Hành hạ bên ngoài cửa đến từ hàng xóm...
Từ khi Lê Mạn chuyển đến làm hàng xóm của cô, lần đầu tiên Cố Thắng Nam nhận ra Lộ Tấn là một người hàng xóm tốt đẹp đến mức nào. Ít nhất Lộ Tấn cũng không đứng khoanh tay lạnh lùng bên phòng bếp đối diện nhìn lom lom sang bếp bên này như Lê Mạn.
Điều này khiến lần đầu tiên trong đời Cố Thắng Nam cảm thấy nấu ăn là một loại hành hạ.
Vì vậy cô chỉ úp vội hai bát mì rồi lập tức chạy từ phòng bếp về phòng khách.
Cô đặt một bát lên trên bàn uống nước, bưng một bát còn lại ăn ngon lành.
Lộ Tấn nhìn bát mì với vẻ chán ghét: "Anh chuyển sang nhà em, dù sao cũng nên có một bữa tiệc chào mừng chứ? Bắt anh ăn uống kham khổ thế này là định đuổi anh đi à?"
Hành hạ trong nhà đến từ vị Lộ tiên sinh chăm bẵm kiểu gì cũng không vừa lòng này.
Cố Thắng Nam gắp một đũa mì to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa phát âm lúng búng: "Tự anh đi vào bếp mà xem, có mì ăn liền cho anh ăn là đã tốt lắm rồi".
Lộ Tấn nghi hoặc nhìn cô rồi đứng dậy xỏ dép lê đi vào trong bếp. Cố Thắng Nam mặc kệ anh ta, tiếp tục thưởng thức bát mì của mình. Chỉ chốc lát sau Lộ Tấn đã đen mặt quay lại, hiển nhiên anh ta cũng nhìn thấy pho tượng nữ thần mặt đen đứng bên phòng bếp đối diện: "Được rồi, lần này tha cho em".
Lộ Tấn đẩy bát mì ăn liền trên bàn sang bên cạnh, khuất mắt trông coi, đồ ăn không ngon không được làm ô nhiễm ánh mắt anh ta.
Chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam đã ăn xong bát mì của mình, thấy anh ta không thèm động đũa, cô lập tức bưng bát mì của Lộ Tấn lên chiến đấu tiếp.
Lộ Tấn nhìn cô nuốt ngấu nghiến, không cầm được nhíu mày: "Em ăn khỏe như vậy mà sao trên người không đắp thêm được mấy lạng thịt? Đúng là phí phạm thực phẩm".
Cố Thắng Nam ngẩng đầu, thấy anh ta nhìn ngực mình đầy ẩn ý. Cô lập tức đá anh ta một cái: "Loại người gọi một bàn đồ ăn, thấy mùi vị hơi không đúng đã bắt người ta làm lại mười mấy hai mươi lần như anh mà còn không biết xấu hổ nói em lãng phí đồ ăn?"
Lộ Tấn không tranh cãi với cô. Chân cô thoáng qua trước mắt anh ta, sức chú ý của anh ta đã bị thu hút. Dưới lớp quần jean, chân cô lộ ra một đường cong hết sức đẹp đẽ, Lộ Tấn vừa cảm thán "rốt cục người phụ nữ này cũng chịu bỏ chiếc quần thể thao màu xám vạn năm không thay đổi kia" vừa ngồi dịch vào gần cô: "Ngày mai em được nghỉ à?"
"Đúng, sao?"
Lộ Tấn lại nhìn mặt cô: "Hình như em đã sắp hết hẳn dị ứng rồi".
Cố Thắng Nam vô thức xoa xoa mặt, tạm dừng ăn, nghi hoặc nhìn Lộ Tấn.
Quả nhiên sau khi chăm chú nhìn cô ba giây, Lộ Tấn nhướng mày bóng gió với cô: "Phải chăng là đã có thể thực hiện hợp đồng rồi?"
Cố Thắng Nam tạm thời quên cả nói chuyện, cô còn bưng bát mì ngồi trên sofa, chợt phát hiện anh ta đang từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Lộ Tấn cầm bát mì trên tay cô đặt sang bên cạnh, tiếp tục thi công công trình vĩ đại là kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Nhận ra người đàn ông này sắp hôn mình, Cố Thắng Nam không cầm được mím môi. Hình như môi cô đã hết sưng thật rồi...
Cố Thắng Nam từ từ nhắm mắt lại...
Sắp rồi, sắp rồi, cô đã cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Đúng lúc này, một giọng nói với âm lượng không kém gì loa thông báo ở sân bay vang lên bên tai bọn họ: "Lộ Tấn! Anh dám làm chuyện có lỗi với em thì cứ thử xem!"
Lộ Tấn và Cố Thắng Nam đều sửng sốt.
Câu thứ hai của đối phương cũng nhanh chóng vang lên: "Trước anh lấy Mạnh Tân Kiệt ra làm lá chắn, bây giờ lại lôi một đứa bất nam bất nữ ra làm lá chắn!"
Cố Thắng Nam đi theo hướng phát ra âm thanh vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Lê Mạn đang cầm một chiếc loa cầm tay đứng diễu võ dương oai trong phòng bếp đối diện.
Lộ Tấn cũng đi theo cô vào bếp. Một giây sau, Cố Thắng Nam trơ mắt nhìn Lê Mạn lại giơ loa lên miệng. Một giây sau nữa, tất cả mọi hộ gia đình trong tòa chung cư này đều bị ép phải thưởng thức một bài ca của tiểu thư Lê Mạn:
"Sông lớn chảy về đông a chảy về đông
Tình nhân trong thiên hạ đều chia tay í à chia tay
Sau đêm nay sẽ chia tay í à chia tay
Gặp chuyện bất bình phải ra tay
Không chia tay hắt xăng đốt nhà í a
Đến lúc đó không ai cứu nổi í a ớ a..."
Trong tiếng ca tuyệt vời này, Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn: "Trước kia em luôn bảo anh là một người lập dị, nhưng bây giờ..." Cố Thắng Nam thoáng liếc sang phòng bếp đối diện rồi lập tức thu ánh mắt lại: "Em phát hiện, anh bị cô ta dây dưa nhiều năm như vậy mà mới chỉ lập dị đến mức ấy, thật sự là không dễ chút nào..."
***
Tiếng hát của Lê tiểu thư giống như một âm thanh ma quái, hai hôm sau Cố Thắng Nam đi làm, nghe âm thanh khi thái rau, âm thanh nồi niêu bát đĩa va chạm, thậm chí nghe tiếng vòi nước chảy đều sẽ bất giác hồi tưởng lại bài hát đó:
Sông lớn chảy về đông a chảy về đông
Tình nhân trong thiên hạ đều chia tay í à chia tay
Sau đêm nay sẽ chia tay í à chia tay
Gặp chuyện bất bình phải ra tay
Không chia tay hắt xăng đốt nhà í a
Đến lúc đó ai cũng không cứu được í a ớ a...
Í a ớ a...
Í a ớ a...
"Giáo viên Cố?"
"Giáo viên Cố?"
Phục vụ bàn gọi cô hai lần liền, Cố Thắng Nam mới đột nhiên bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, vẻ mặt mới trở lại bình thường: "Có chuyện gì vậy?"
"Có một vị khách ăn món ốc sên hấp khoai sọ của chị và muốn gặp chị".
Không phải là Lê Mạn đã đánh đến chỗ cô làm đấy chứ? Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cố Thắng Nam mới không cam lòng đi đến phòng ăn.
Khi thấy người chờ cô là một phụ nữ trung niên, Cố Thắng Nam lặng lẽ cảm ơn Thượng Đế một trăm lần trong lòng.
Nhưng hiển nhiên quý bà quần áo đẹp đẽ, dáng vẻ nhã nhặn này cũng không phải một người có thiện ý: "Cố Thắng Nam?"
Cố Thắng Nam: "Chào bà!"
"Chào cô. Tôi tên là Trương Lâm".
Quý bà này biết tên cô, lúc này lại bắt đầu tự giới thiệu. Cố Thắng Nam không thể không yên lặng chờ xem diễn biến.
"Tôi là mẹ của Lộ Tấn".
***
Bà Trương mời ngồi, Cố Thắng Nam kéo ghế ra ngồi xuống.
Có thể chạy từ nước ngoài về nhanh như vậy, thậm chí có thể đến thẳng khách sạn cô làm, Cố Thắng Nam cảm thấy vị mẫu thân này không phải dạng vừa.
Hơn nữa, Cố Thắng Nam có thể đoán được, đến lúc này rất có thể Lộ Tấn vẫn không biết mẹ anh ta đã về nước.
Nhưng Cố Thắng Nam ngồi đủ mười phút mà bà Trương vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát cô.
Hình như Trương Lâm có một thói quen giống như Lộ Tấn, trước khi nói những gì quan trọng đều sẽ chạm nắm đấm vào chóp mũi một lát.
Khi nhìn thấy hành động này xuất hiện, trong đầu Cố Thắng Nam chỉ có một câu: Xong đời rồi, tình tiết quen thuộc trong những bộ phim truyền hình máu chó đã đến, mẫu thân của Lộ Tấn tự thân xuất mã ép cô rời xa Lộ Tấn.
Trương Lâm chậm rãi nhìn về phía cô, chậm rãi mở miệng...
Cố Thắng Nam đột nhiên căng thẳng, bởi vì lúc này, cô đột nhiên phát hiện mình lại cảm thấy...
Quyến luyến không nỡ.
Không nỡ rời Lộ Tấn? Cố Thắng Nam bị ý nghĩ này của mình làm kinh ngạc.
"Rất cảm ơn cháu!"
Cố Thắng Nam sửng sốt.
Cô nghe nhầm hay sao?
Một giây sau, Cố Thắng Nam cảm thấy hình như mình không nghe nhầm, bởi vì cô nhìn thấy ánh sáng của hi vọng lấp lánh trong mắt Trương Lâm: "Nếu cháu không xuất hiện thì cô thật sự rất sợ con trai cô phải sống cả đời với Mạnh Tân Kiệt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.