Chương 1: Khúc Cầu Hồn Hoa Hồng (1)
Mộ Trần Bất Khốc
29/10/2024
"Chào mừng đến với thế giới Quỷ Tức."
Trong không gian đen tối, một dòng chữ trắng bệch đi kèm giọng nói vô cảm hiện lên trước mắt.
Giọng nói lạnh lẽo chứa đựng sát ý tàn nhẫn, khiến sống lưng người ta lạnh toát.
Trình Kính Thu khẽ nhướng mày, dùng ngón cái và ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng xoa xát ngón út tay phải.
[Tên phó bản: Rose Requiem.
Nhiệm vụ chính tuyến màn tân thủ: Sống sót.
Nhiệm vụ phụ tuyến: Khám phá phó bản này, mức độ khám phá cốt truyện càng cao, phần thưởng điểm càng nhiều. Điểm có thể được dùng trong cửa hàng điểm sau khi hoàn thành màn tân thủ.
Hãy nhớ, cái chết trong trò chơi tương đương với cái chết ngoài đời thật. Hãy quý trọng chút sinh mạng ít ỏi của mình. Vậy thì, hãy tận hưởng bữa tiệc của nỗi sợ hãi đi.]
Sau đó, bóng tối vô biên biến mất, thế giới đầy màu sắc đột ngột xuất hiện trước mắt Trình Kính Thu.
Trình Kính Thu thả lỏng ngón tay, quan sát khung cảnh vừa xuất hiện trước mặt.
Đó là một trang viên nhỏ khoảng ba trăm mét vuông, bức tường vuông vắn bao quanh khu vườn.
Trước mắt Trình Kính Thu là một bức tường loang lổ màu vàng nâu, không còn nhìn rõ màu nền ban đầu của nó.
Trên tường có đặt vài khung giàn hoa, nhưng trên đó không còn hoa lá, chỉ có những cành khô vẫn bám chặt vào khung giàn và tường, uốn lượn thành hình dáng kỳ quái.
Trên đỉnh tường là hàng đầu nhọn bằng sắt, thời gian đã để lại những dấu vết nâu đỏ trên các đầu nhọn đó.
Trước cổng có một con đường rải đá vụn.
Đường không bằng phẳng, cỏ dại mọc đầy.
Tiếng bước chân từ phía sau vang lên.
"Minh Đình, sao ở đây lại có người tàn tật?"
Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng chứa đựng chút khinh bỉ truyền đến từ phía sau Trình Kính Thu.
Trình Kính Thu xoay vòng bánh xe, xoay chiếc xe lăn một vòng.
Cô gái vừa nói có gương mặt tươi sáng, mặc áo tay phồng màu hồng nhạt và quần ngắn, chân mang đôi giày thể thao màu hồng lấp lánh, là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ nào đó.
Cô gái tựa vào người đàn ông tên Minh Đình.
"Người tàn tật đến đây chắc không qua nổi màn tân thủ đâu." Nguyễn Minh Đình không suy nghĩ mà châm chọc, sau đó mới rời mắt nhìn Trình Kính Thu với ánh mắt khinh miệt.
Vừa nhìn thấy Trình Kính Thu, Nguyễn Minh Đình lập tức nuốt lại lời nói càng ngạo mạn hơn.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn có mái tóc dài xanh đậm hơi uốn lượn, nét mày mắt tròn trịa, dịu dàng. Làn da trắng làm nổi bật gương mặt như bức tranh thủy mặc tinh tế, đôi môi màu hồng nhạt như cánh hoa đào nở vào cuối đông.
Nhìn cô lần đầu sẽ dễ dàng liên tưởng đến một bông hoa trắng tinh tế và mong manh trong lọ, khiến người ta không tự chủ sinh ra ý muốn bảo vệ.
Trình Kính Thu không nói gì. Người đàn ông tên Minh Đình mặc đồ thể thao, đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Kim giây không có dấu hiệu tiếp tục di chuyển.
Cô gái trong lòng Nguyễn Minh Đình là Vu Kiều Kiều, cô ta hiểu rõ ý định của Minh Đình, bèn nắm lấy tay áo anh ta, hờn dỗi:
"Sao thế? Nhìn đến ngây người rồi, cô ấy có đẹp bằng em không?"
Nguyễn Minh Đình lập tức ôm lấy eo Vu Kiều Kiều, bàn tay không yên di chuyển lên xuống:
"Kiều Kiều là đẹp nhất, ai so được với em chứ."
"Thế còn được." Vu Kiều Kiều khiêu khích nhìn Trình Kính Thu.
"Đôi mắt không dùng được có thể hiến tặng cho người cần." Giọng Trình Kính Thu nhẹ nhàng.
"Cô! Cô nói gì vậy, đồ phế nhân?" Vu Kiều Kiều tức giận nhìn Trình Kính Thu.
"Tôi có phải là phế nhân hay không còn chưa chắc, nhưng mắt của các người rõ ràng cần đến bác sĩ nhãn khoa."
Giọng nói Trình Kính Thu bình thản, phát âm chuẩn xác, nghe không giống như đang cãi nhau mà như đang phát biểu.
Vu Kiều Kiều giận đến nhảy dựng lên: "Minh Đình!"
Nguyễn Minh Đình do dự một lúc rồi lên giọng dạy bảo Trình Kính Thu:
"Thưa cô, hy vọng cô biết giữ đức miệng. Giờ ở cái thế giới quỷ dị này chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cơ thể của cô bất tiện, có nhiều chỗ sẽ cần người khác giúp đỡ."
Trình Kính Thu nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: "Tôi không cho rằng người không có khả năng tự bảo vệ mình lại có thể giúp đỡ hay bảo vệ người khác."
"Cô ——!" Vu Kiều Kiều tức đến mức lông mày dựng đứng.
Ánh mắt Trình Kính Thu lướt qua hai người họ, nhìn về phía nhóm người khác đang đến gần: "Bác sĩ Giang, thì ra anh cũng ở đây."
Vu Kiều Kiều tức tối lườm Trình Kính Thu một cái, rồi nhìn theo hướng cô ta chỉ, quả nhiên thấy có bảy người tiến lại gần họ, nhưng mỗi người đều giữ khoảng cách khá xa với nhau.
Bảy người này cũng mặc đồ ở nhà hoặc áo phông rộng và giày thể thao để dễ hoạt động, chỉ có một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt thô kệch đi dép lê.
Trình Kính Thu dùng ngón trỏ và ngón cái chà xát nhẹ.
Giang Chấp bước nhanh tới bên Trình Kính Thu, hai tay nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn: "Để tôi đẩy cô."
Vu Kiều Kiều cau mày, vì thấy Trình Kính Thu có thêm người trợ giúp, cô ta mím môi không nói gì thêm.
Bầu không khí ngượng ngùng như làn khói thơm bị đốt cháy, chậm rãi bao trùm lên mọi người, không thể xua tan.
Cuối cùng, một phụ nữ mặc trang phục công sở mở lời tự giới thiệu, cố gắng phá vỡ bầu không khí này:
"Tôi tên là Tống Viên, là một nhân viên văn phòng bình thường, chẳng hiểu sao lại bị kéo vào đây."
Có người mở đầu, lần lượt những người khác cũng giới thiệu bản thân, và đều có chung câu trả lời như Tống Viên.
"Tôi là Vu Kiều Kiều, đây là bạn trai tôi, Minh Đình."
Tống Viên lịch sự cười: "Có thể hỏi tại sao hai người cùng vào đây không?"
"Có lẽ là vì lúc bị kéo vào trò chơi, chúng tôi đang ở cùng nhau?" Vu Kiều Kiều yêu kiều nghiêng đầu nhìn lên Minh Đình.
Nguyễn Minh Đình gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy."
Cuối cùng, chỉ còn Giang Chấp và Trình Kính Thu chưa tự giới thiệu.
Khi thấy mọi người nhìn về phía mình, Giang Chấp nói:
"Tôi tên là Giang Chấp, là... bác sĩ." Giang Chấp quyết định thuận theo lời của Trình Kính Thu.
Cuối cùng, tất cả ánh mắt đều dồn về Trình Kính Thu ngồi trước mặt Giang Chấp.
Trong không gian đen tối, một dòng chữ trắng bệch đi kèm giọng nói vô cảm hiện lên trước mắt.
Giọng nói lạnh lẽo chứa đựng sát ý tàn nhẫn, khiến sống lưng người ta lạnh toát.
Trình Kính Thu khẽ nhướng mày, dùng ngón cái và ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng xoa xát ngón út tay phải.
[Tên phó bản: Rose Requiem.
Nhiệm vụ chính tuyến màn tân thủ: Sống sót.
Nhiệm vụ phụ tuyến: Khám phá phó bản này, mức độ khám phá cốt truyện càng cao, phần thưởng điểm càng nhiều. Điểm có thể được dùng trong cửa hàng điểm sau khi hoàn thành màn tân thủ.
Hãy nhớ, cái chết trong trò chơi tương đương với cái chết ngoài đời thật. Hãy quý trọng chút sinh mạng ít ỏi của mình. Vậy thì, hãy tận hưởng bữa tiệc của nỗi sợ hãi đi.]
Sau đó, bóng tối vô biên biến mất, thế giới đầy màu sắc đột ngột xuất hiện trước mắt Trình Kính Thu.
Trình Kính Thu thả lỏng ngón tay, quan sát khung cảnh vừa xuất hiện trước mặt.
Đó là một trang viên nhỏ khoảng ba trăm mét vuông, bức tường vuông vắn bao quanh khu vườn.
Trước mắt Trình Kính Thu là một bức tường loang lổ màu vàng nâu, không còn nhìn rõ màu nền ban đầu của nó.
Trên tường có đặt vài khung giàn hoa, nhưng trên đó không còn hoa lá, chỉ có những cành khô vẫn bám chặt vào khung giàn và tường, uốn lượn thành hình dáng kỳ quái.
Trên đỉnh tường là hàng đầu nhọn bằng sắt, thời gian đã để lại những dấu vết nâu đỏ trên các đầu nhọn đó.
Trước cổng có một con đường rải đá vụn.
Đường không bằng phẳng, cỏ dại mọc đầy.
Tiếng bước chân từ phía sau vang lên.
"Minh Đình, sao ở đây lại có người tàn tật?"
Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng chứa đựng chút khinh bỉ truyền đến từ phía sau Trình Kính Thu.
Trình Kính Thu xoay vòng bánh xe, xoay chiếc xe lăn một vòng.
Cô gái vừa nói có gương mặt tươi sáng, mặc áo tay phồng màu hồng nhạt và quần ngắn, chân mang đôi giày thể thao màu hồng lấp lánh, là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ nào đó.
Cô gái tựa vào người đàn ông tên Minh Đình.
"Người tàn tật đến đây chắc không qua nổi màn tân thủ đâu." Nguyễn Minh Đình không suy nghĩ mà châm chọc, sau đó mới rời mắt nhìn Trình Kính Thu với ánh mắt khinh miệt.
Vừa nhìn thấy Trình Kính Thu, Nguyễn Minh Đình lập tức nuốt lại lời nói càng ngạo mạn hơn.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn có mái tóc dài xanh đậm hơi uốn lượn, nét mày mắt tròn trịa, dịu dàng. Làn da trắng làm nổi bật gương mặt như bức tranh thủy mặc tinh tế, đôi môi màu hồng nhạt như cánh hoa đào nở vào cuối đông.
Nhìn cô lần đầu sẽ dễ dàng liên tưởng đến một bông hoa trắng tinh tế và mong manh trong lọ, khiến người ta không tự chủ sinh ra ý muốn bảo vệ.
Trình Kính Thu không nói gì. Người đàn ông tên Minh Đình mặc đồ thể thao, đeo một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Kim giây không có dấu hiệu tiếp tục di chuyển.
Cô gái trong lòng Nguyễn Minh Đình là Vu Kiều Kiều, cô ta hiểu rõ ý định của Minh Đình, bèn nắm lấy tay áo anh ta, hờn dỗi:
"Sao thế? Nhìn đến ngây người rồi, cô ấy có đẹp bằng em không?"
Nguyễn Minh Đình lập tức ôm lấy eo Vu Kiều Kiều, bàn tay không yên di chuyển lên xuống:
"Kiều Kiều là đẹp nhất, ai so được với em chứ."
"Thế còn được." Vu Kiều Kiều khiêu khích nhìn Trình Kính Thu.
"Đôi mắt không dùng được có thể hiến tặng cho người cần." Giọng Trình Kính Thu nhẹ nhàng.
"Cô! Cô nói gì vậy, đồ phế nhân?" Vu Kiều Kiều tức giận nhìn Trình Kính Thu.
"Tôi có phải là phế nhân hay không còn chưa chắc, nhưng mắt của các người rõ ràng cần đến bác sĩ nhãn khoa."
Giọng nói Trình Kính Thu bình thản, phát âm chuẩn xác, nghe không giống như đang cãi nhau mà như đang phát biểu.
Vu Kiều Kiều giận đến nhảy dựng lên: "Minh Đình!"
Nguyễn Minh Đình do dự một lúc rồi lên giọng dạy bảo Trình Kính Thu:
"Thưa cô, hy vọng cô biết giữ đức miệng. Giờ ở cái thế giới quỷ dị này chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cơ thể của cô bất tiện, có nhiều chỗ sẽ cần người khác giúp đỡ."
Trình Kính Thu nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt: "Tôi không cho rằng người không có khả năng tự bảo vệ mình lại có thể giúp đỡ hay bảo vệ người khác."
"Cô ——!" Vu Kiều Kiều tức đến mức lông mày dựng đứng.
Ánh mắt Trình Kính Thu lướt qua hai người họ, nhìn về phía nhóm người khác đang đến gần: "Bác sĩ Giang, thì ra anh cũng ở đây."
Vu Kiều Kiều tức tối lườm Trình Kính Thu một cái, rồi nhìn theo hướng cô ta chỉ, quả nhiên thấy có bảy người tiến lại gần họ, nhưng mỗi người đều giữ khoảng cách khá xa với nhau.
Bảy người này cũng mặc đồ ở nhà hoặc áo phông rộng và giày thể thao để dễ hoạt động, chỉ có một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt thô kệch đi dép lê.
Trình Kính Thu dùng ngón trỏ và ngón cái chà xát nhẹ.
Giang Chấp bước nhanh tới bên Trình Kính Thu, hai tay nắm lấy tay cầm phía sau xe lăn: "Để tôi đẩy cô."
Vu Kiều Kiều cau mày, vì thấy Trình Kính Thu có thêm người trợ giúp, cô ta mím môi không nói gì thêm.
Bầu không khí ngượng ngùng như làn khói thơm bị đốt cháy, chậm rãi bao trùm lên mọi người, không thể xua tan.
Cuối cùng, một phụ nữ mặc trang phục công sở mở lời tự giới thiệu, cố gắng phá vỡ bầu không khí này:
"Tôi tên là Tống Viên, là một nhân viên văn phòng bình thường, chẳng hiểu sao lại bị kéo vào đây."
Có người mở đầu, lần lượt những người khác cũng giới thiệu bản thân, và đều có chung câu trả lời như Tống Viên.
"Tôi là Vu Kiều Kiều, đây là bạn trai tôi, Minh Đình."
Tống Viên lịch sự cười: "Có thể hỏi tại sao hai người cùng vào đây không?"
"Có lẽ là vì lúc bị kéo vào trò chơi, chúng tôi đang ở cùng nhau?" Vu Kiều Kiều yêu kiều nghiêng đầu nhìn lên Minh Đình.
Nguyễn Minh Đình gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy."
Cuối cùng, chỉ còn Giang Chấp và Trình Kính Thu chưa tự giới thiệu.
Khi thấy mọi người nhìn về phía mình, Giang Chấp nói:
"Tôi tên là Giang Chấp, là... bác sĩ." Giang Chấp quyết định thuận theo lời của Trình Kính Thu.
Cuối cùng, tất cả ánh mắt đều dồn về Trình Kính Thu ngồi trước mặt Giang Chấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.