Chương 5: Khúc Cầu Hồn Hoa Hồng (5)
Mộ Trần Bất Khốc
29/10/2024
Trong lúc đó, những người còn lại đều thấy hả hê trong lòng, chỉ cần đối tượng của người làm vườn không phải là mình thì họ cũng chẳng bận tâm.
Chỉ riêng Giang Chấp là nhìn bệnh nhân của mình với vẻ lo lắng, cô hận không thể lao tới bịt miệng Trình Kính Thu lại.
Trình Kính Thu xoay bánh xe lăn, chiếc xe lăn nhẹ nhàng đi qua cửa, tiến vào trong nhà.
Cô hoàn toàn không hề có biểu hiện sợ hãi, thản nhiên quan sát đồ đạc trong nhà như thể chỉ là khách được người làm vườn làm đến.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt trong phòng bất chợt nhấp nháy.
Giang Chấp đi sát theo sau Trình Kính Thu.
Trình Kính Thu quan sát đồ đạc trong nhà, tấm thảm hoa hồng màu đỏ sẫm và giấy dán tường trông còn ghê rợn hơn cả ngoài vườn khi nhìn gần.
Trên tường treo một bức tranh, trong tranh có hai người, một là người làm vườn, người còn lại là một hình người trống trơn.
Dựa theo hình dáng, đó có vẻ là một người phụ nữ, cũng không loại trừ khả năng là một người đàn ông mặc đồ nữ.
Bức tranh được đóng khung, hai bên khung trang trí bằng những hoa văn hoa hồng, nhưng phần đáy của khung lại rất kỳ lạ.
Quan sát kỹ thì thấy có các con số La Mã, nhưng chúng bị ẩn dưới những cành hoa khắc chằng chịt.
Khi Trình Kính Thu và Giang Chấp bước vào phòng mà không gặp chuyện gì, tám người còn lại cũng lần lượt tiến vào, giữ khoảng cách đề phòng với người làm vườn.
Trình Kính Thu chú ý thấy rằng, mỗi khi có một người vào phòng, các con số La Mã trên khung tranh lại thay đổi chút ít, và ánh đèn trắng cũng nhấp nháy kỳ dị.
Vì vị trí của bức tranh trùng với vị trí của người làm vườn, những người khác không dám nhìn thẳng người làm vườn nên không để ý đến sự thay đổi của các con số.
Người làm vườn kiên nhẫn, học theo dáng vẻ của một quý ông, một tay đặt sau lưng, tay kia vươn ra, làm động tác mời, nhưng vì động tác không chuẩn mực, trang phục tùy tiện, nên nhìn lại có phần lố bịch:
“Vậy thì, mời các vị ngồi vào bàn, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, không cần quá căng thẳng, dù sao tôi cũng không nhất thiết phải lấy mạng của các người.”
Giọng điệu của người làm vườn thoải mái, nhưng lời nói lại khiến phần lớn mọi người ở đó cảm thấy lòng chùng xuống.
Cả bàn tròn và ghế đều đầy những bông hoa hồng tạo hình bánh răng, từng cành, từng cụm, mỗi bông đều nở đậm đặc và diễm lệ.
Vu Kiều Kiều ngoảnh mặt qua nói nhỏ với Nguyễn Minh Đình: “Sau này em sẽ không bao giờ muốn anh tặng 999 bông hồng nữa đâu.”
Bây giờ cô ta cứ nhìn thấy loài hoa thuộc họ hồng là muốn buồn nôn.
Không ít người nhìn quanh, thấy mọi người đều lần lượt ngồi vào bàn một cách chần chừ, họ cũng chậm rãi ngồi xuống.
Trình Kính Thu vẫn ngồi trên xe lăn, chỉ đơn giản là di chuyển xe lại gần bàn tròn.
“Tạch!” Người làm vườn thấy tất cả đã ngồi xuống liền búng ngón tay.
Đột nhiên, có mười chín lá bài xuất hiện trước mặt mọi người, mặt hướng về phía họ được phủ một lớp hoa văn hoa hồng bằng vàng tinh xảo.
“Vậy thì, ở đây có mười chín lá bài, mỗi người trong các người chọn lấy một lá.”
Mười chín lá bài bắt đầu xoay vòng trước mặt mọi người.
Dù ngu ngốc đến đâu, ai cũng hiểu những lá bài này có liên quan đến sinh mạng của họ, Tống Viên không nhịn được, liền hỏi:
“Không có quy tắc nào khác sao?”
Người làm vườn nhướng mày, trên mặt hiện rõ một nụ cười vừa mỉa mai vừa vô tình:
“Sau này các người sẽ biết, nếu các người vẫn còn sống.”
Câu trả lời mập mờ này khiến mọi người đều không dám hành động tùy tiện.
Ngay lúc này, Trình Kính Thu tiện tay rút một lá bài, cứ như đang ngắt một đóa hoa dại ven đường.
Cô lật lá bài lên, trên bài chỉ có một con số đơn giản: 6.
“Không những tàn tật mà đầu óc cũng không bình thường, không biết sợ hãi là gì sao?” Vu Kiều Kiều vừa chế nhạo Trình Kính Thu, vừa cẩn thận rút một lá bài.
“Ít nói thôi, có người thăm dò trước cho chúng ta không tốt à?” Nguyễn Minh Đình nói bằng giọng nhẹ nhõm, nhưng động tác lại rất cẩn thận, hai tay cầm lá bài như người đang cầu nguyện.
Những người khác cũng không dám lơ là, sợ rằng hành động nào đó của mình sẽ phạm phải điều cấm kỵ của người làm vườn, trở thành hồn ma dưới cuốc của ông ta.
Người làm vườn nở nụ cười hài lòng khi thấy mọi người đã rút bài xong:
“Những lá bài này đại diện cho vận mệnh khởi đầu của các người.”
Thấy mọi người đều đang nhìn mình một cách căng thẳng, người làm vườn tỏ vẻ rất hài lòng.
Còn Trình Kính Thu, kẻ lúc nào cũng như ở ngoài cuộc, người làm vườn chọn cách phớt lờ kẻ thần kinh này.
Người làm vườn tiếp tục nói:
“Ví dụ như, có người sinh ra đã ở La Mã, trong khi có người cả đời chỉ là bần cùng. Nhưng thần của tôi vô cùng nhân từ, Ngài ban cho các người ân huệ đầu tiên: mọi người ngồi đây đều có cơ hội trao đổi.”
Người làm vườn vừa dứt lời, người đàn ông to khỏe mặc áo ba lỗ, quần yếm công nhân, đi dép lê bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt dữ dằn nhìn về từng người.
Khi ánh mắt của anh ta chạm đến Trình Kính Thu, cô theo bản năng ngả người ra sau, cố tránh ánh mắt của anh ta.
Hành động này không thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông.
Anh ta khóa ánh mắt lên Trình Kính Thu.
“Cô, đưa lá bài của cô cho tôi! Đổi với tôi!”
Vu Kiều Kiều cười khẩy: “Có vẻ như kẻ tàn phế này sẽ là người chết đầu tiên.”
Trình Kính Thu nhìn người đàn ông, cô nhớ rằng anh ta tên là Hồ Bách Tân, trong mười người, anh ta có thể lực tốt nhất.
Trình Kính Thu không vui giấu lá bài của mình ra sau lưng, cố gắng khiến Hồ Bách Tân từ bỏ ý định:
“Anh còn chưa chắc chắn quy tắc, làm sao biết mình rút phải lá bài xấu chứ?”
Cô càng nói vậy, Hồ Bách Tân càng tin rằng lá bài trong tay cô là một lá bài tốt:
“Tôi không quan tâm, số này không may, đổi với tôi đi!”
Hồ Bách Tân không để ý đến lời lý giải của cô, rút từ túi quần công nhân ra một con dao dài vừa phải, đã được mài bén, chỉ thẳng về phía Trình Kính Thu.
Chỉ riêng Giang Chấp là nhìn bệnh nhân của mình với vẻ lo lắng, cô hận không thể lao tới bịt miệng Trình Kính Thu lại.
Trình Kính Thu xoay bánh xe lăn, chiếc xe lăn nhẹ nhàng đi qua cửa, tiến vào trong nhà.
Cô hoàn toàn không hề có biểu hiện sợ hãi, thản nhiên quan sát đồ đạc trong nhà như thể chỉ là khách được người làm vườn làm đến.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt trong phòng bất chợt nhấp nháy.
Giang Chấp đi sát theo sau Trình Kính Thu.
Trình Kính Thu quan sát đồ đạc trong nhà, tấm thảm hoa hồng màu đỏ sẫm và giấy dán tường trông còn ghê rợn hơn cả ngoài vườn khi nhìn gần.
Trên tường treo một bức tranh, trong tranh có hai người, một là người làm vườn, người còn lại là một hình người trống trơn.
Dựa theo hình dáng, đó có vẻ là một người phụ nữ, cũng không loại trừ khả năng là một người đàn ông mặc đồ nữ.
Bức tranh được đóng khung, hai bên khung trang trí bằng những hoa văn hoa hồng, nhưng phần đáy của khung lại rất kỳ lạ.
Quan sát kỹ thì thấy có các con số La Mã, nhưng chúng bị ẩn dưới những cành hoa khắc chằng chịt.
Khi Trình Kính Thu và Giang Chấp bước vào phòng mà không gặp chuyện gì, tám người còn lại cũng lần lượt tiến vào, giữ khoảng cách đề phòng với người làm vườn.
Trình Kính Thu chú ý thấy rằng, mỗi khi có một người vào phòng, các con số La Mã trên khung tranh lại thay đổi chút ít, và ánh đèn trắng cũng nhấp nháy kỳ dị.
Vì vị trí của bức tranh trùng với vị trí của người làm vườn, những người khác không dám nhìn thẳng người làm vườn nên không để ý đến sự thay đổi của các con số.
Người làm vườn kiên nhẫn, học theo dáng vẻ của một quý ông, một tay đặt sau lưng, tay kia vươn ra, làm động tác mời, nhưng vì động tác không chuẩn mực, trang phục tùy tiện, nên nhìn lại có phần lố bịch:
“Vậy thì, mời các vị ngồi vào bàn, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, không cần quá căng thẳng, dù sao tôi cũng không nhất thiết phải lấy mạng của các người.”
Giọng điệu của người làm vườn thoải mái, nhưng lời nói lại khiến phần lớn mọi người ở đó cảm thấy lòng chùng xuống.
Cả bàn tròn và ghế đều đầy những bông hoa hồng tạo hình bánh răng, từng cành, từng cụm, mỗi bông đều nở đậm đặc và diễm lệ.
Vu Kiều Kiều ngoảnh mặt qua nói nhỏ với Nguyễn Minh Đình: “Sau này em sẽ không bao giờ muốn anh tặng 999 bông hồng nữa đâu.”
Bây giờ cô ta cứ nhìn thấy loài hoa thuộc họ hồng là muốn buồn nôn.
Không ít người nhìn quanh, thấy mọi người đều lần lượt ngồi vào bàn một cách chần chừ, họ cũng chậm rãi ngồi xuống.
Trình Kính Thu vẫn ngồi trên xe lăn, chỉ đơn giản là di chuyển xe lại gần bàn tròn.
“Tạch!” Người làm vườn thấy tất cả đã ngồi xuống liền búng ngón tay.
Đột nhiên, có mười chín lá bài xuất hiện trước mặt mọi người, mặt hướng về phía họ được phủ một lớp hoa văn hoa hồng bằng vàng tinh xảo.
“Vậy thì, ở đây có mười chín lá bài, mỗi người trong các người chọn lấy một lá.”
Mười chín lá bài bắt đầu xoay vòng trước mặt mọi người.
Dù ngu ngốc đến đâu, ai cũng hiểu những lá bài này có liên quan đến sinh mạng của họ, Tống Viên không nhịn được, liền hỏi:
“Không có quy tắc nào khác sao?”
Người làm vườn nhướng mày, trên mặt hiện rõ một nụ cười vừa mỉa mai vừa vô tình:
“Sau này các người sẽ biết, nếu các người vẫn còn sống.”
Câu trả lời mập mờ này khiến mọi người đều không dám hành động tùy tiện.
Ngay lúc này, Trình Kính Thu tiện tay rút một lá bài, cứ như đang ngắt một đóa hoa dại ven đường.
Cô lật lá bài lên, trên bài chỉ có một con số đơn giản: 6.
“Không những tàn tật mà đầu óc cũng không bình thường, không biết sợ hãi là gì sao?” Vu Kiều Kiều vừa chế nhạo Trình Kính Thu, vừa cẩn thận rút một lá bài.
“Ít nói thôi, có người thăm dò trước cho chúng ta không tốt à?” Nguyễn Minh Đình nói bằng giọng nhẹ nhõm, nhưng động tác lại rất cẩn thận, hai tay cầm lá bài như người đang cầu nguyện.
Những người khác cũng không dám lơ là, sợ rằng hành động nào đó của mình sẽ phạm phải điều cấm kỵ của người làm vườn, trở thành hồn ma dưới cuốc của ông ta.
Người làm vườn nở nụ cười hài lòng khi thấy mọi người đã rút bài xong:
“Những lá bài này đại diện cho vận mệnh khởi đầu của các người.”
Thấy mọi người đều đang nhìn mình một cách căng thẳng, người làm vườn tỏ vẻ rất hài lòng.
Còn Trình Kính Thu, kẻ lúc nào cũng như ở ngoài cuộc, người làm vườn chọn cách phớt lờ kẻ thần kinh này.
Người làm vườn tiếp tục nói:
“Ví dụ như, có người sinh ra đã ở La Mã, trong khi có người cả đời chỉ là bần cùng. Nhưng thần của tôi vô cùng nhân từ, Ngài ban cho các người ân huệ đầu tiên: mọi người ngồi đây đều có cơ hội trao đổi.”
Người làm vườn vừa dứt lời, người đàn ông to khỏe mặc áo ba lỗ, quần yếm công nhân, đi dép lê bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt dữ dằn nhìn về từng người.
Khi ánh mắt của anh ta chạm đến Trình Kính Thu, cô theo bản năng ngả người ra sau, cố tránh ánh mắt của anh ta.
Hành động này không thoát khỏi tầm mắt của người đàn ông.
Anh ta khóa ánh mắt lên Trình Kính Thu.
“Cô, đưa lá bài của cô cho tôi! Đổi với tôi!”
Vu Kiều Kiều cười khẩy: “Có vẻ như kẻ tàn phế này sẽ là người chết đầu tiên.”
Trình Kính Thu nhìn người đàn ông, cô nhớ rằng anh ta tên là Hồ Bách Tân, trong mười người, anh ta có thể lực tốt nhất.
Trình Kính Thu không vui giấu lá bài của mình ra sau lưng, cố gắng khiến Hồ Bách Tân từ bỏ ý định:
“Anh còn chưa chắc chắn quy tắc, làm sao biết mình rút phải lá bài xấu chứ?”
Cô càng nói vậy, Hồ Bách Tân càng tin rằng lá bài trong tay cô là một lá bài tốt:
“Tôi không quan tâm, số này không may, đổi với tôi đi!”
Hồ Bách Tân không để ý đến lời lý giải của cô, rút từ túi quần công nhân ra một con dao dài vừa phải, đã được mài bén, chỉ thẳng về phía Trình Kính Thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.