Chương 40: Thôn Bạch Nhạn (19)
Mộ Trần Bất Khốc
30/10/2024
Một cơn ớn lạnh len lỏi vào lòng mỗi người.
Lưu Văn nắm chặt con dao bướm trong tay, mắt dán chặt vào mấy người dân.
Ngưu Nhĩ liếc nhìn Thượng Hằng như thể sắp đi vào chỗ chết, sau đó cúi người bước về hướng ngược lại, không gây ra tiếng động nào. Ngay sau đó, từ hướng đối diện nơi bốn người đang đứng vang lên một tiếng động lớn, ai cũng biết đó là do Ngưu Nhĩ gây ra.
Giống như Thượng Hằng dự đoán, năm người dân lập tức truy đuổi theo Ngưu Nhĩ. Tốc độ di chuyển của họ không nhanh, nhưng ngón tay biến thành những sợi dây leo dài, nhanh chóng đâm về phía Ngưu Nhĩ.
Ngưu Nhĩ tập trung toàn bộ tinh thần mà chạy, nghe thấy tiếng xé gió như dao cắt mà không dám quay đầu nhìn. Anh ta uống một lọ thuốc tăng tốc rồi lao nhanh về phía trước.
Cuộc rượt đuổi kéo dài bắt đầu từ đó.
Ở phía bên kia, bốn người còn lại nhìn nhau đồng lòng, ngay sau đó, Thượng Hằng ném ra một quả bom khói, khói bốc lên, che mờ tầm nhìn của mọi người trong chốc lát.
Lúc này, ba người dân bảo vệ linh tủy đứng quây chặt quanh linh tủy, không hề hoảng loạn trong màn khói, xem ra chỉ có cách trực tiếp đối đầu với họ.
Lưu Văn, Từ Tuyết Nhan và Điền Khoan lao nhanh đến trước mặt người dân. Ba người dân lập tức phản kích, dao của Từ Tuyết Nhan chém vào da của người dân chỉ làm rơi một ít vụn gỗ.
Trong khoảnh khắc, Từ Tuyết Nhan thậm chí không biết thứ nào đáng sợ hơn, gỗ vụn hay thịt máu.
“Họ quá mạnh, không thể gây thương tổn thực sự cho họ được!”
Dưới những đợt tấn công của đối thủ, Lưu Văn bị đẩy vào thế yếu, chỉ có thể chống đỡ một cách vô vọng, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc không thể đỡ nổi.
Những dây leo như những con rắn bò quanh ba người. Họ đều biết rằng nếu bị dây leo này bắt được, họ chỉ có kết cục bị xé xác.
Nhờ thân thể dẻo dai, Từ Tuyết Nhan tránh được một lần nguy hiểm, còn Lưu Văn dồn sức, dùng dao bướm chặt đứt dây leo.
Điền Khoan sơ suất, bị dây leo quấn lấy cánh tay. Ngay sau đó, từ dây leo mọc ra những cái lá sắc bén như dao… Cánh tay của Điền Khoan lập tức bị rạch nát thành từng mảnh.
Những cành cây đối diện tựa như chiếc máy xay thịt sắc bén nhất, trong tích tắc có thể đoạt mạng người!
Cảnh tượng đó khiến Từ Tuyết Nhan và Lưu Văn khiếp sợ đến mất hết tinh thần, chiến ý ban đầu tan biến không dấu vết. Khi khí thế của họ yếu đi, đòn tấn công của người dân Bạch Nhạn càng trở nên khó đối phó.
Khi hai người dần kiệt sức, chỉ có thể bị động chống đỡ đòn tấn công của người dân Bạch Nhạn, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu vang:
“Cúc cu, cúc cu!!”
Tiếng báo hiệu của Thượng Hằng như phúc âm vang đến tai Từ Tuyết Nhan và Lưu Văn. Hai người liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt uống thuốc tăng tốc và bỏ chạy.
Ba người dân canh giữ linh tủy dường như phát hiện ra linh tủy đã biến mất, miệng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, như tiếng lá cây bị cuốn trong cơn gió mạnh.
“Đừng quay đầu lại, chạy mau!” Từ Tuyết Nhan vừa chạy vừa quay đầu nói với Lưu Văn bên cạnh. Trong lúc chạy, cô gọi hệ thống của mình lên, trên đó hiển thị: 04:47.
Năm giờ sáng là thời gian người dân bắt đầu lễ tế, cùng lắm thò bọn họ chỉ truy đuổi thêm vài phút nữa rồi sẽ dừng lại!
Nghĩ đến đây, Từ Tuyết Nhan cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức mạnh, tim đập dồn dập, nhanh như thể có người dùng trái tim cô ta làm trống mà gõ vậy.
Cuối cùng, Từ Tuyết Nhan cũng đến nơi ở tạm thời do trưởng thôn sắp xếp. Thượng Hằng đã chờ ở đó từ lâu, nhìn cô ta với vẻ mặt ôn hòa:
“Vất vả cho cô rồi, Từ Tuyết Nhan.”
Từ Tuyết Nhan chống hai tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Thượng Hằng, nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh:
“Không vất vả.”
“Còn Lưu Văn đâu?” Thượng Hằng hỏi với giọng điệu bình thản.
Từ Tuyết Nhan vô thức quay đầu tìm Lưu Văn. Lưu Văn ngã gục cách cô ta hai mươi mét, cô ta muốn bước tới, nhưng phát hiện đôi chân mình như bị đổ chì, càng đi càng nặng nề.
Chắc hẳn là do vận động mạnh khiến cơ bắp đau nhức, Từ Tuyết Nhan gắng gượng đi tới bên cạnh Lưu Văn, chỉ thấy anh ta nằm đó, hơi thở yếu ớt, như chỉ còn vào mà không còn ra.
Dưới tia sáng đầu tiên của bình minh, vết bầm tím trên mặt Lưu Văn càng thêm nổi bật…
Từ Tuyết Nhan kinh hãi nhìn về phía Thượng Hằng đang đứng bất động ở cửa phòng chính: “Là… anh sao?”
Thượng Hằng khẽ vuốt ve tay áo mình, không có khuy áo khiến anh ta hơi khó chịu, nhưng tâm trạng anh ta lại khá tốt:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Từ Tuyết Nhan vô thức ôm ngực mình, trái tim đập nhịp nhàng bất thường, lúc nhanh lúc chậm…
Không cần soi gương, cô ta cũng biết triệu chứng của mình rất giống với một cơn đau tim, mà người ngồi xe lăn khi ấy từng nói rằng ăn trái của cây hải mông sẽ gây ra các triệu chứng giống như đau tim.
Rõ ràng cô ta không hề ăn trái đó, sao lại trúng độc?
Chỉ là trong mấy ngày cuối có ăn mấy viên sôcôla hương chanh…
“Vậy nên, dị ứng xoài gì đó, cũng là lời nói dối của anh…”
Thượng Hằng không hề lúng túng trước lời buộc tội, anh ta khẽ nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng và vui vẻ:
“Trách thì trách cái ả què kia thích lo chuyện bao đồng. Nếu không phải vậy, các người đã chết ngay từ ngày đầu rồi.” Nói đến đây, anh ta đột nhiên bật cười thích thú:
“Nghĩ mà buồn cười, cái ả què đó chẳng làm điều gì xấu, thậm chí vô tình cứu mạng các người. Đúng là cười chết mất.”
“Cô không biết đâu, cái ả què đó làm tôi cũng không dám dễ dàng ra tay, ả ta quá nhạy bén. Thế mà cô lại đuổi ả đi, Từ Tuyết Nhan, cô thật là một quân cờ hữu dụng. Khi trở lại và thấy ả không còn ở đó, tôi suýt không nhịn nổi mà bật cười.”
Thượng Hằng nhìn Từ Tuyết Nhan với chút thương hại:
“Nếu cô ngu ngốc hơn một chút, có lẽ sẽ không phải ra đi với nhiều bực bội không cam lòng như thế, đúng không? Nếu cô thông minh hơn một chút, có lẽ tôi đã sử dụng cô thêm vài lần nữa. Tiếc là, cô không ngu hẳn, mà cũng chẳng đủ thông minh.”
Lưu Văn nắm chặt con dao bướm trong tay, mắt dán chặt vào mấy người dân.
Ngưu Nhĩ liếc nhìn Thượng Hằng như thể sắp đi vào chỗ chết, sau đó cúi người bước về hướng ngược lại, không gây ra tiếng động nào. Ngay sau đó, từ hướng đối diện nơi bốn người đang đứng vang lên một tiếng động lớn, ai cũng biết đó là do Ngưu Nhĩ gây ra.
Giống như Thượng Hằng dự đoán, năm người dân lập tức truy đuổi theo Ngưu Nhĩ. Tốc độ di chuyển của họ không nhanh, nhưng ngón tay biến thành những sợi dây leo dài, nhanh chóng đâm về phía Ngưu Nhĩ.
Ngưu Nhĩ tập trung toàn bộ tinh thần mà chạy, nghe thấy tiếng xé gió như dao cắt mà không dám quay đầu nhìn. Anh ta uống một lọ thuốc tăng tốc rồi lao nhanh về phía trước.
Cuộc rượt đuổi kéo dài bắt đầu từ đó.
Ở phía bên kia, bốn người còn lại nhìn nhau đồng lòng, ngay sau đó, Thượng Hằng ném ra một quả bom khói, khói bốc lên, che mờ tầm nhìn của mọi người trong chốc lát.
Lúc này, ba người dân bảo vệ linh tủy đứng quây chặt quanh linh tủy, không hề hoảng loạn trong màn khói, xem ra chỉ có cách trực tiếp đối đầu với họ.
Lưu Văn, Từ Tuyết Nhan và Điền Khoan lao nhanh đến trước mặt người dân. Ba người dân lập tức phản kích, dao của Từ Tuyết Nhan chém vào da của người dân chỉ làm rơi một ít vụn gỗ.
Trong khoảnh khắc, Từ Tuyết Nhan thậm chí không biết thứ nào đáng sợ hơn, gỗ vụn hay thịt máu.
“Họ quá mạnh, không thể gây thương tổn thực sự cho họ được!”
Dưới những đợt tấn công của đối thủ, Lưu Văn bị đẩy vào thế yếu, chỉ có thể chống đỡ một cách vô vọng, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc không thể đỡ nổi.
Những dây leo như những con rắn bò quanh ba người. Họ đều biết rằng nếu bị dây leo này bắt được, họ chỉ có kết cục bị xé xác.
Nhờ thân thể dẻo dai, Từ Tuyết Nhan tránh được một lần nguy hiểm, còn Lưu Văn dồn sức, dùng dao bướm chặt đứt dây leo.
Điền Khoan sơ suất, bị dây leo quấn lấy cánh tay. Ngay sau đó, từ dây leo mọc ra những cái lá sắc bén như dao… Cánh tay của Điền Khoan lập tức bị rạch nát thành từng mảnh.
Những cành cây đối diện tựa như chiếc máy xay thịt sắc bén nhất, trong tích tắc có thể đoạt mạng người!
Cảnh tượng đó khiến Từ Tuyết Nhan và Lưu Văn khiếp sợ đến mất hết tinh thần, chiến ý ban đầu tan biến không dấu vết. Khi khí thế của họ yếu đi, đòn tấn công của người dân Bạch Nhạn càng trở nên khó đối phó.
Khi hai người dần kiệt sức, chỉ có thể bị động chống đỡ đòn tấn công của người dân Bạch Nhạn, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu vang:
“Cúc cu, cúc cu!!”
Tiếng báo hiệu của Thượng Hằng như phúc âm vang đến tai Từ Tuyết Nhan và Lưu Văn. Hai người liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt uống thuốc tăng tốc và bỏ chạy.
Ba người dân canh giữ linh tủy dường như phát hiện ra linh tủy đã biến mất, miệng phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, như tiếng lá cây bị cuốn trong cơn gió mạnh.
“Đừng quay đầu lại, chạy mau!” Từ Tuyết Nhan vừa chạy vừa quay đầu nói với Lưu Văn bên cạnh. Trong lúc chạy, cô gọi hệ thống của mình lên, trên đó hiển thị: 04:47.
Năm giờ sáng là thời gian người dân bắt đầu lễ tế, cùng lắm thò bọn họ chỉ truy đuổi thêm vài phút nữa rồi sẽ dừng lại!
Nghĩ đến đây, Từ Tuyết Nhan cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức mạnh, tim đập dồn dập, nhanh như thể có người dùng trái tim cô ta làm trống mà gõ vậy.
Cuối cùng, Từ Tuyết Nhan cũng đến nơi ở tạm thời do trưởng thôn sắp xếp. Thượng Hằng đã chờ ở đó từ lâu, nhìn cô ta với vẻ mặt ôn hòa:
“Vất vả cho cô rồi, Từ Tuyết Nhan.”
Từ Tuyết Nhan chống hai tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Thượng Hằng, nở nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh:
“Không vất vả.”
“Còn Lưu Văn đâu?” Thượng Hằng hỏi với giọng điệu bình thản.
Từ Tuyết Nhan vô thức quay đầu tìm Lưu Văn. Lưu Văn ngã gục cách cô ta hai mươi mét, cô ta muốn bước tới, nhưng phát hiện đôi chân mình như bị đổ chì, càng đi càng nặng nề.
Chắc hẳn là do vận động mạnh khiến cơ bắp đau nhức, Từ Tuyết Nhan gắng gượng đi tới bên cạnh Lưu Văn, chỉ thấy anh ta nằm đó, hơi thở yếu ớt, như chỉ còn vào mà không còn ra.
Dưới tia sáng đầu tiên của bình minh, vết bầm tím trên mặt Lưu Văn càng thêm nổi bật…
Từ Tuyết Nhan kinh hãi nhìn về phía Thượng Hằng đang đứng bất động ở cửa phòng chính: “Là… anh sao?”
Thượng Hằng khẽ vuốt ve tay áo mình, không có khuy áo khiến anh ta hơi khó chịu, nhưng tâm trạng anh ta lại khá tốt:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Từ Tuyết Nhan vô thức ôm ngực mình, trái tim đập nhịp nhàng bất thường, lúc nhanh lúc chậm…
Không cần soi gương, cô ta cũng biết triệu chứng của mình rất giống với một cơn đau tim, mà người ngồi xe lăn khi ấy từng nói rằng ăn trái của cây hải mông sẽ gây ra các triệu chứng giống như đau tim.
Rõ ràng cô ta không hề ăn trái đó, sao lại trúng độc?
Chỉ là trong mấy ngày cuối có ăn mấy viên sôcôla hương chanh…
“Vậy nên, dị ứng xoài gì đó, cũng là lời nói dối của anh…”
Thượng Hằng không hề lúng túng trước lời buộc tội, anh ta khẽ nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng và vui vẻ:
“Trách thì trách cái ả què kia thích lo chuyện bao đồng. Nếu không phải vậy, các người đã chết ngay từ ngày đầu rồi.” Nói đến đây, anh ta đột nhiên bật cười thích thú:
“Nghĩ mà buồn cười, cái ả què đó chẳng làm điều gì xấu, thậm chí vô tình cứu mạng các người. Đúng là cười chết mất.”
“Cô không biết đâu, cái ả què đó làm tôi cũng không dám dễ dàng ra tay, ả ta quá nhạy bén. Thế mà cô lại đuổi ả đi, Từ Tuyết Nhan, cô thật là một quân cờ hữu dụng. Khi trở lại và thấy ả không còn ở đó, tôi suýt không nhịn nổi mà bật cười.”
Thượng Hằng nhìn Từ Tuyết Nhan với chút thương hại:
“Nếu cô ngu ngốc hơn một chút, có lẽ sẽ không phải ra đi với nhiều bực bội không cam lòng như thế, đúng không? Nếu cô thông minh hơn một chút, có lẽ tôi đã sử dụng cô thêm vài lần nữa. Tiếc là, cô không ngu hẳn, mà cũng chẳng đủ thông minh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.