Chương 28: Thôn Bạch Nhạn (7)
Mộ Trần Bất Khốc
30/10/2024
Sau khi dọn dẹp xong các vật dụng đã dùng hôm qua, mọi người lại tiếp tục lên đường đến thôn Bạch Nhạn dưới sự dẫn dắt của Tào Hồng Man.
Như thường lệ, Giang Chấp đẩy xe lăn của Trình Kính Thu, chẳng mấy chốc đã tụt lại phía sau. Cô không nhịn được hỏi Trình Kính Thu:
“Mặc dù đã hỏi một lần, nhưng tôi vẫn muốn biết, thật sự không có ai muốn đánh cô một trận sao?”
“Không hề nhé, tôi xinh đẹp, tính cách lại hiền lành, hòa nhã, và hào phóng nữa. Dù có ai không thích tinh tế cũng không thể không thích tôi. Sao có thể muốn đánh tôi chứ?”
Cách đó không xa, Từ Tuyết Nhan nghe thấy lời này, suýt nữa thì vấp ngã. Không thể tin nổi, ai cho cô ta đủ mặt mũi để nói ra câu đó vậy?
Xinh đẹp là sự thật khách quan không thể phủ nhận.
Nhưng hiền lành, hòa nhã, và hào phóng thì có liên quan gì tới cô ta à?
Ích kỷ, tính cách xấu xa, thù dai có lẽ còn hợp hơn đấy!
Giang Chấp im lặng một lúc:
“Tôi vốn nghĩ bất kể câu trả lời của cô là gì, tôi cũng sẽ không cạn lời, nhưng tôi đã nhầm.”
Lúc này, Giang Chấp rất muốn về tra sách, không biết liệu tự luyến có được coi là bệnh tâm lý không nhỉ?
Có lẽ, là có.
Nếu không, cô thực sự muốn khuyến khích Hứa Thanh Dung viết luận văn về chứng tự luyến là bệnh, biết đâu còn có thể đoạt giải.
Đi thêm một lúc nữa, Giang Chấp và Trình Kính Thu bị bỏ lại phía sau rất xa. Thượng Hằng để lại dấu hiệu cho Giang Chấp, và cô cứ đi theo những dấu hiệu đó.
“À này, bác sĩ Giang, cô nghĩ trong một vụ án giết người, ngoài hung thủ thì ai là người biết rõ sự thật nhất?”
Giang Chấp không hiểu sao Trình Kính Thu đột nhiên hỏi câu này, tưởng cô buồn chán quá, liền hỏi lại:
“Còn ai nữa? Cô sẽ không định nói là ông trời đấy chứ?”
“Tất nhiên là nạn nhân rồi.” Trình Kính Thu trả lời thản nhiên.
Giang Chấp rất muốn chà xát cánh tay, cố nén lại cảm giác rùng mình mà câu chuyện hài hước này gây ra:
“Đã là vụ án giết người thì nạn nhân đã chết rồi, dù biết cũng không nói ra được.”
Trình Kính Thu gật đầu mơ hồ, đổi sang câu hỏi khác:
“Vậy cô có biết làm thế nào để đảm bảo bài thi của mình luôn có đáp án đúng không?”
“Còn có cách hay vậy à?” Giang Chấp lắc đầu: “Tôi không biết.”
Trình Kính Thu không nói tiếp, Giang Chấp cũng không còn sức mà hỏi.
Hai người im lặng đi thêm ba tiếng, không biết có phải ảo giác không, mùi mục nát trong rừng ngày càng nồng nặc, không chỉ vậy, cây cối càng lúc càng cao lớn, che kín cả bầu trời, không khí phảng phất hơi lạnh bám chặt vào xương.
Dường như có thứ gì đó vô hình đeo lên chân họ, khiến từng bước đi trở nên nặng nề hơn.
Ánh sáng mờ ảo từ bầu trời xám xịt chiếu xuống, lúc giữa trưa nhưng lại nhuốm vẻ âm u của hoàng hôn.
Mười ba người tìm được một nơi khô ráo, dự định sẽ ăn trưa ở đây. Giang Chấp cảm thấy không tiện ngồi hưởng lợi, nên xin phép cùng với Lưu Văn và Chu Lãng đi tìm thức ăn và củi khô.
Thượng Hằng để Ngưu Nhĩ và Từ Tuyết Nhan ở lại trông chừng Tào Hồng Man, tất nhiên còn có Trình Kính Thu đang ngồi trên xe lăn và đang ngân nga một bài hát nào đó. Tuy nhiên, không ai có kỳ vọng gì về cô ngoài việc phân biệt độc dược.
Sau khi Giang Chấp rời đi, Từ Tuyết Nhan nhìn chằm chằm vào Trình Kính Thu, người đang thoải mái: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn rời khỏi đội ngũ này vào thời điểm thích hợp.”
"Tại sao?" Trình Kính Thu không hiểu.
Từ Tuyết Nhan không rõ Trình Kính Thu thật sự không hiểu hay đang giả ngu, nên dứt khoát nói rõ:
"Vì sự tồn tại của cô chỉ kéo chân cả đội. Đừng nói gì về việc cô có thể nhận biết độc tố, cùng lắm chúng tôi ăn thịt thỏ mỗi ngày, ăn ba đến năm ngày thì có sao chứ?"
Ngưu Nhĩ im lặng nghe, không hề có ý định nói đỡ cho Trình Kính Thu.
Còn Tào Hồng Man ngồi xa hơn, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, ánh mắt mang vẻ giễu cợt, ctô sờ vào dái tai mình với tần suất nhanh hơn trước.
Trình Kính Thu chợt ngộ ra: "Thì ra ý cô là vậy." Cô quay sang nhìn Ngưu Nhĩ: "Vậy là anh cũng nghĩ như vậy sao?"
Ngưu Nhĩ xoay cổ hai bên, phát ra những âm thanh kêu răng rắc: "Đúng vậy, chúng ta đâu nhất thiết phải ăn những quả đó."
Trình Kính Thu gật đầu: "Yếu đuối và thiếu hiểu biết đương nhiên là trở ngại cho việc sinh tồn, nhưng rõ ràng kiêu ngạo còn là trở ngại lớn hơn."
"Cô—!" Từ Tuyết Nhan khó chịu bước nhanh đến trước mặt Trình Kính Thu: "Tôi chẳng buồn nghe cô chơi chữ, cô đi không? Không đi tôi đẩy cô đi!"
Nói xong, Tào Hồng Man không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Từ Tuyết Nhan.
Cô ta buông tay đang chạm vào dái tai, mỉm cười nhìn chằm chằm vào Trình Kính Thu:
"Cô muốn đi vệ sinh sao? Để tôi đẩy cô đi."
Từ Tuyết Nhan không hiểu tại sao Tào Hồng Man lại xen vào chuyện của họ, nhưng đã nói vậy rồi thì cô ta cũng không từ chối.
Cô ta buông tay nắm sau xe lăn, Tào Hồng Man tự nhiên tiếp nhận và không chậm trễ chút nào.
Tào Hồng Man đeo lại chiếc ba lô mà cô ta không bao giờ rời xa, không để Trình Kính Thu có cơ hội từ chối, đẩy cô về hướng con sông.
"Tôi có thể từ chối không?"
"Không được đâu, người không có khả năng hành động chỉ có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm thôi."
Trình Kính Thu rõ ràng nghe thấy sự run rẩy vui sướng trong giọng nói của Tào Hồng Man.
Còn về phía Từ Tuyết Nhan và Ngưu Nhĩ, một người vui vẻ chứng kiến, một người lại giữ im lặng.
Dù lựa chọn bảo vệ Tào Hồng Man hay hiến tế cô ta, để hoàn thành nghi lễ, ít nhất trên con đường đến thôn Bạch Nhạn này, cô ta vẫn là NPC quan trọng nhất. Dù gì thì việc hiến tế cũng cần có nghi thức để thực hiện.
Vì vậy, dù Tào Hồng Man muốn làm gì với Trình Kính Thu, Từ Tuyết Nhan và Ngưu Nhĩ cũng sẽ không ngăn cản.
Như thường lệ, Giang Chấp đẩy xe lăn của Trình Kính Thu, chẳng mấy chốc đã tụt lại phía sau. Cô không nhịn được hỏi Trình Kính Thu:
“Mặc dù đã hỏi một lần, nhưng tôi vẫn muốn biết, thật sự không có ai muốn đánh cô một trận sao?”
“Không hề nhé, tôi xinh đẹp, tính cách lại hiền lành, hòa nhã, và hào phóng nữa. Dù có ai không thích tinh tế cũng không thể không thích tôi. Sao có thể muốn đánh tôi chứ?”
Cách đó không xa, Từ Tuyết Nhan nghe thấy lời này, suýt nữa thì vấp ngã. Không thể tin nổi, ai cho cô ta đủ mặt mũi để nói ra câu đó vậy?
Xinh đẹp là sự thật khách quan không thể phủ nhận.
Nhưng hiền lành, hòa nhã, và hào phóng thì có liên quan gì tới cô ta à?
Ích kỷ, tính cách xấu xa, thù dai có lẽ còn hợp hơn đấy!
Giang Chấp im lặng một lúc:
“Tôi vốn nghĩ bất kể câu trả lời của cô là gì, tôi cũng sẽ không cạn lời, nhưng tôi đã nhầm.”
Lúc này, Giang Chấp rất muốn về tra sách, không biết liệu tự luyến có được coi là bệnh tâm lý không nhỉ?
Có lẽ, là có.
Nếu không, cô thực sự muốn khuyến khích Hứa Thanh Dung viết luận văn về chứng tự luyến là bệnh, biết đâu còn có thể đoạt giải.
Đi thêm một lúc nữa, Giang Chấp và Trình Kính Thu bị bỏ lại phía sau rất xa. Thượng Hằng để lại dấu hiệu cho Giang Chấp, và cô cứ đi theo những dấu hiệu đó.
“À này, bác sĩ Giang, cô nghĩ trong một vụ án giết người, ngoài hung thủ thì ai là người biết rõ sự thật nhất?”
Giang Chấp không hiểu sao Trình Kính Thu đột nhiên hỏi câu này, tưởng cô buồn chán quá, liền hỏi lại:
“Còn ai nữa? Cô sẽ không định nói là ông trời đấy chứ?”
“Tất nhiên là nạn nhân rồi.” Trình Kính Thu trả lời thản nhiên.
Giang Chấp rất muốn chà xát cánh tay, cố nén lại cảm giác rùng mình mà câu chuyện hài hước này gây ra:
“Đã là vụ án giết người thì nạn nhân đã chết rồi, dù biết cũng không nói ra được.”
Trình Kính Thu gật đầu mơ hồ, đổi sang câu hỏi khác:
“Vậy cô có biết làm thế nào để đảm bảo bài thi của mình luôn có đáp án đúng không?”
“Còn có cách hay vậy à?” Giang Chấp lắc đầu: “Tôi không biết.”
Trình Kính Thu không nói tiếp, Giang Chấp cũng không còn sức mà hỏi.
Hai người im lặng đi thêm ba tiếng, không biết có phải ảo giác không, mùi mục nát trong rừng ngày càng nồng nặc, không chỉ vậy, cây cối càng lúc càng cao lớn, che kín cả bầu trời, không khí phảng phất hơi lạnh bám chặt vào xương.
Dường như có thứ gì đó vô hình đeo lên chân họ, khiến từng bước đi trở nên nặng nề hơn.
Ánh sáng mờ ảo từ bầu trời xám xịt chiếu xuống, lúc giữa trưa nhưng lại nhuốm vẻ âm u của hoàng hôn.
Mười ba người tìm được một nơi khô ráo, dự định sẽ ăn trưa ở đây. Giang Chấp cảm thấy không tiện ngồi hưởng lợi, nên xin phép cùng với Lưu Văn và Chu Lãng đi tìm thức ăn và củi khô.
Thượng Hằng để Ngưu Nhĩ và Từ Tuyết Nhan ở lại trông chừng Tào Hồng Man, tất nhiên còn có Trình Kính Thu đang ngồi trên xe lăn và đang ngân nga một bài hát nào đó. Tuy nhiên, không ai có kỳ vọng gì về cô ngoài việc phân biệt độc dược.
Sau khi Giang Chấp rời đi, Từ Tuyết Nhan nhìn chằm chằm vào Trình Kính Thu, người đang thoải mái: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn rời khỏi đội ngũ này vào thời điểm thích hợp.”
"Tại sao?" Trình Kính Thu không hiểu.
Từ Tuyết Nhan không rõ Trình Kính Thu thật sự không hiểu hay đang giả ngu, nên dứt khoát nói rõ:
"Vì sự tồn tại của cô chỉ kéo chân cả đội. Đừng nói gì về việc cô có thể nhận biết độc tố, cùng lắm chúng tôi ăn thịt thỏ mỗi ngày, ăn ba đến năm ngày thì có sao chứ?"
Ngưu Nhĩ im lặng nghe, không hề có ý định nói đỡ cho Trình Kính Thu.
Còn Tào Hồng Man ngồi xa hơn, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, ánh mắt mang vẻ giễu cợt, ctô sờ vào dái tai mình với tần suất nhanh hơn trước.
Trình Kính Thu chợt ngộ ra: "Thì ra ý cô là vậy." Cô quay sang nhìn Ngưu Nhĩ: "Vậy là anh cũng nghĩ như vậy sao?"
Ngưu Nhĩ xoay cổ hai bên, phát ra những âm thanh kêu răng rắc: "Đúng vậy, chúng ta đâu nhất thiết phải ăn những quả đó."
Trình Kính Thu gật đầu: "Yếu đuối và thiếu hiểu biết đương nhiên là trở ngại cho việc sinh tồn, nhưng rõ ràng kiêu ngạo còn là trở ngại lớn hơn."
"Cô—!" Từ Tuyết Nhan khó chịu bước nhanh đến trước mặt Trình Kính Thu: "Tôi chẳng buồn nghe cô chơi chữ, cô đi không? Không đi tôi đẩy cô đi!"
Nói xong, Tào Hồng Man không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Từ Tuyết Nhan.
Cô ta buông tay đang chạm vào dái tai, mỉm cười nhìn chằm chằm vào Trình Kính Thu:
"Cô muốn đi vệ sinh sao? Để tôi đẩy cô đi."
Từ Tuyết Nhan không hiểu tại sao Tào Hồng Man lại xen vào chuyện của họ, nhưng đã nói vậy rồi thì cô ta cũng không từ chối.
Cô ta buông tay nắm sau xe lăn, Tào Hồng Man tự nhiên tiếp nhận và không chậm trễ chút nào.
Tào Hồng Man đeo lại chiếc ba lô mà cô ta không bao giờ rời xa, không để Trình Kính Thu có cơ hội từ chối, đẩy cô về hướng con sông.
"Tôi có thể từ chối không?"
"Không được đâu, người không có khả năng hành động chỉ có thể mặc người ta muốn làm gì thì làm thôi."
Trình Kính Thu rõ ràng nghe thấy sự run rẩy vui sướng trong giọng nói của Tào Hồng Man.
Còn về phía Từ Tuyết Nhan và Ngưu Nhĩ, một người vui vẻ chứng kiến, một người lại giữ im lặng.
Dù lựa chọn bảo vệ Tào Hồng Man hay hiến tế cô ta, để hoàn thành nghi lễ, ít nhất trên con đường đến thôn Bạch Nhạn này, cô ta vẫn là NPC quan trọng nhất. Dù gì thì việc hiến tế cũng cần có nghi thức để thực hiện.
Vì vậy, dù Tào Hồng Man muốn làm gì với Trình Kính Thu, Từ Tuyết Nhan và Ngưu Nhĩ cũng sẽ không ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.