Hướng Dẫn Tỏ Tình Cho Sinh Viên Khoa Kỹ Thuật
Chương 8: Cùng nhau xây dựng chủ nghĩa xã hội
11 Điểm Yếu Thụy Giác Giác
07/02/2022
Editor: Ry
Lúc Cố Tân Di tỉnh dậy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trong mơ là cảnh tượng đóa hoa phù dung ướt át kiều diễm mà e thẹn nằm trên giường cô, nũng nịu, rụt rè.
Cố Tân Di ngẩng đầu, vắt chéo chân cười tà mị: "Nữ nhân, ngươi đã ở trên xe của ta!"
Phù Dung Hoa e thẹn nói: "Không, ta ở trên giường ngươi mà ~"
Sau đó là một trận long trời lở đất, cô lại bị tiếng gà la hét thảm thiết lôi ra khỏi ổ chăn, cô nhắm mắt lăn qua lăn lại, tới tới lui lui, cuối cùng cũng phá "kén" mà ra.
Giả Giai, cô gái đến từ Tân Cương đã điều chỉnh xong thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng Cố Tân Di lúc rời giường, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Có phải cậu cảm thấy cậu ấy thức dậy đặc biệt giống một nghi thức thần bí nào đó không?" Vệ Tử đang tập chống đẩy - hít đất, tư thế tiêu chuẩn, cô ấy vẫn luôn siêng năng mà đem việc giảm béo làm chuyện hệ trọng cả đời.
Giả Giai liên tục tán thành, hai người nhìn nhau cười.
Cố Tân Di, người đang vừa nhắm mắt vừa thay quần áo, thốt ra một câu đầy ý tứ: "Không, tớ đang mở phong ấn mà cái giường đặt trên người tớ."
Cô nhảy xuống giường: "Đi thôi, Cố Pikachu."
Giả Giai, Vệ Tử: "..."
*
Sau mấy ngày ăn thử, Cố Tân Di chấp nhận bữa sáng sẽ ăn ở căn tin của nhân viên trường học.
Đám đông không chỉ có đôi mắt sắc bén mà đầu lưỡi cũng cực kỳ nhạy cảm, một hàng dài xếp hàng ở cửa bán đồ ăn sáng của căn tin nhân viên. Bánh bao súp nóng hổi, là món mà nhiều người xếp hàng chờ nhất. Giả Giai chọn món có ít người đứng chờ, Cố Tân Di vẫn như cũ đứng hàng cuối cùng ở quầy bánh bao súp.
Giả Giai đã ăn hơn phân nửa, vẫy tay với cô, Cố Tân Di mới chậm rãi tiến đến cửa, chỉ còn một mình cô, những người còn lại đã bỏ cuộc.
"Ôi chao, lại là cháu à, cô gái nhỏ." Bác gái ở căn tin cười như nở hoa, Cố Tân Di cũng rất thấu tình đạt lý, cúi người về trước, giọng nói ngọt ngào: "Dì, dì còn nhớ rõ cháu?"
Bác gái nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, động tác dưới tay cũng không ngừng, "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ a, ngày nào tới lượt cháu là bánh bao súp đều không còn. Mỗi ngày chúng ta đều làm nhiều hơn một chút, nhưng số lượng này, quả thực là so với cháu làm, gần như không thể."
Cố Tân Di: "..."
"Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thế này, gầy đi một vòng, ai nhìn cũng đau lòng", bác gái tiếp tục nói.
Cố Tân Di gật đầu lia lịa, "Dạ dạ, dì, dì nói đúng." Cô tiến đến gần, mắt liếc thấy còn một cái lồng hấp duy nhất ở trên, xoa xoa tay, nuốt nước bọt, "Vậy hôm nay thì sao ạ?"
"Hả?" Bác gái bưng một bát nước tương, nhanh chóng lấy xuống lồng bánh bao duy nhất còn sót lại, hai mắt Cố Tân Di nhìn thẳng, âm thầm sờ sờ mặt mình, cảm thấy dựa vào khuôn mặt này kiếm sống cũng coi như là có tiền đồ tươi sáng, quả thực là mỹ bạo bạo ~
Bác gái ở căn tin bận rộn thu dọn tạp dề, chỉnh mũ một phen, giọng nói trở nên dịu dàng, hai mắt phát sáng, "Giáo sư Tần, ngài đến rồi à, bánh bao súp này tôi để lại cho ngài, mới vừa ra khỏi lồng hấp, còn nóng hổi." Bác gái nhanh nhẹn đem bánh bao súp để lên bàn, lấy thêm đôi đũa, còn dùng khăn sạch lau lau đĩa đồ ăn.
Đãi ngộ này...
Căn bản là không dành cho cô...
Người phía sau nói cảm ơn, sau khi quẹt thẻ, đôi tay thon dài đã cầm đĩa đồ ăn đi mất.
Giọng nói cùng bóng dáng có chút quen thuộc, nhưng Cố Tân Di, người bị đoạt mất bữa sáng không nghĩ ngợi sâu xa mà đi xuống, cô khẽ nhíu mũi ngửi hương thơm của bánh bao súp còn sót lại trong không khí. Bác gái đột ngột vỗ vai, kéo cô lại với vẻ mặt vui mừng: "Cháu cũng thấy giáo sư Tần rất đẹp trai phải không? Ai da, này, hôm qua ngài ấy tới, bộ dạng cau mày không chờ được bánh bao súp quả thực làm dì đau lòng. Nếu bởi vì ngài ấy không ăn được bữa sáng mà gầy đi, chẳng phải là lỗi của dì sao. "
Bác gái tìm sự đồng cảm ở cô, Cố Tân Di gượng gạo gật đầu.
"Thấy cháu đến, dì đã nghĩ giáo sư Tần cũng sắp tới đây. Quả nhiên, chỉ còn đúng một cái lồng, so với số của cháu, quả thật vừa vặn tốt." Bác gái vẻ mặt tự hào, nhưng Cố Tân Di lại không còn chút tâm tư nào.
Ai đã nói nhìn cô là đau lòng? Này đúng là thời buổi nhìn mặt, quả nhiên khuôn mặt này cao hơn khuôn mặt khác a.
Cô lại nhìn đĩa bánh bao súp đã đi xa, ánh mắt buồn bã.
Bác gái ở căn tin xếp chồng nồi hấp, muốn nói lại thôi, an ủi: "Cô gái nhỏ, đừng nhìn giáo sư Tần người ta như thế, vẫn là nên học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước. Về sau nha, nói không chừng còn có thể cùng giáo sư Tần cùng nhau xây dựng xã hội chủ nghĩa. "
Cố Tân Di rầu rĩ ngước mắt lên, đôi mắt to long lanh nước, "Dì à, cháu là người kế tục chủ nghĩa xã hội đã 18 năm, tổ chức cũng chưa tới tìm cháu tiếp quản..."
Bác gái: "......"
Cố Tân Di ủ rũ quay về bên cạnh chỗ Giả Giai, không còn sức lực nào đi đến quầy đồ ăn khác, tầm mắt không nhịn được ngó nhìn về hướng bánh bao nhỏ.
Điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới.
137XXXXXXXX: "Ăn sáng chưa?"
Tâm trạng của Cố Tân Di đang buồn bực, tưởng là bạn cùng lớp, liền chán nản mà trả lời: "Chưa!!! QAQ"
Mới vừa gửi trong mười giây, liền nhận được tin nhắn trả lời của 137XXXXXXXX: "Ồ, vậy em ngẩng đầu lên."
Ngẩng đầu? Cố Tân Di nghe theo, thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Tần Trạm?
Anh đoan chính ngồi trên ghế đỏ, thẳng lưng, khẽ quay mặt lại, gật đầu với cô.
Vẻ mặt của Cố Tân Di đột nhiên nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy. Ngẩng đầu? Ngẩng đầu cái quỷ gì a, này quả thực là vận khí gì đây, lại tình cờ gặp?
Cô cười cười với anh, nhưng Tần Trạm vẫn không ngừng nhìn cô.
Ơ... Ý tứ này là? Cô có cần đi đến chào hỏi không nhỉ?
(Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại: https://trouvaillemnhdatbinhyen.wordpress.com)
Cố Tân Di cảm thấy mình nên xây dựng hình tượng ngoan ngoãn, lễ phép trong mắt giáo sư Tần, do dự một hồi, nói với Giả Giai, đứng dậy đi tới trước mặt Tần Trạm.
"Giáo sư Tần, ngài đến sớm vậy."
Tần Trạm nhìn đồng hồ, nói: "8 giờ 37 phút cũng không còn sớm."
Cố Tân Di lại cảm thấy lạnh lẽo, cười ha ha nói: "Vậy thì, giáo sư Tần, thật trùng hợp."
Lần này, Tần Trạm nhìn cô một lúc lâu, không lên tiếng, sau đó đẩy cái đĩa đầy bánh bao đến trước mặt cô.
"Tần...Tần giáo sư?" Cố Tân Di ngẩn người, sau đó nhìn lại di động, trong lòng như có một đám thảo nê mã [1] gào thét, trước mắt xẹt qua vẻ mặt mê muội của bác gái ở căn tin.
[1] Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là [Đ·M·M]:). Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú", bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "Không biết nói sao", "Bó tay toàn tập"... các loại.
Tần Trạm cầm bát nước chấm trên tay, liếc mắt nhìn cô một cái: "Ừ. Đem đi đi."
Những cái bánh bao nhỏ dính đầy nước canh, chúng lắc lư theo sự chuyển động của chiếc đĩa, quả thực sáng mù mắt Cố Tân Di, hơi nóng vẫn đang bốc lên, cô không khỏi hâm mộ nhìn về phía Tần Trạm: "Giáo sư, cái này..."
Cô không được tham ăn quá, cố tình kiềm chế bản thân, lông mi chớp chớp, khiến trong lòng Tần Trạm mềm nhũn, thanh âm của anh trở nên nhu hòa: "Thân thể là tiền vốn cách mạng, ngày mai là huấn luyện quân sự, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Thực ra tôi đã ăn rồi, em thích ăn, cái này liền cho em."
Cố Tân Di rơm rớm nước mắt, xúc động bưng đĩa đồ ăn lên: "Giáo sư, ngài yên tâm, em sẽ chăm sóc thân thể thật tốt, chăm chỉ học tập, sau này phấn đấu cùng với ngài cùng nhau xây dựng chủ nghĩa xã hội!"
Tần Trạm sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu, không hề chớp mắt nhìn cô một cái.
Thời điểm anh cười, sạch sẽ giản dị, trong ánh mắt đều là ý cười, như thể ánh mặt trời hòa tan tuyết trắng phủ trên đỉnh núi. Lần đầu tiên Cố Tân Di nhìn thấy anh cười như thế, áo sơ mi trắng trên người anh dường như phủ một tầng màu sắc rực rỡ.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, Tần Trạm xoa nhẹ huyệt thái dương, mím môi, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ số của tôi."
Đứng khỏi ghế dựa, Tần Trạm một tay đút túi rời đi.
Cố Tân Di sửng sốt một lúc, cầm đĩa đồ ăn quay về chỗ Giả Giai, Giả Giai trợn mắt há hốc mồm: "Cậu... cậu đã làm gì giáo sư Tần!"
Cố Tân Di không biết phải giải thích thế nào, cắn mở túi bánh bao còn nguyên, nói: "Đoạt bữa sáng của ngài ấy? Ngài ấy nói đã ăn rồi, liền thưởng cho kẻ hèn là tớ đây."
"Ngài ấy ăn rồi? Ăn rồi mà còn mua?" Giả Giai không tin nổi "Hơn nữa, tớ còn nhìn thấy ngài ấy cười, giống như, giống như là đỏ mặt! Cậu nghĩ giáo sư như thế nào a?"
Cố Tân Di ăn xong một phần bánh bao súp, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, giống như một con sóc nhỏ chỉ biết bảo vệ đồ ăn: "Có lẽ là - ăn no rồi?"
Giả Giai: "......"
*
Trong khoảng thời gian này, Cố Tân Di và các bạn cùng lớp cũng đã làm quen với nhau. Tại sân vận động, mọi người đứng ở cửa chờ anh Béo. Lớp trưởng "Pháo thúc" thông báo đơn giản về sự sắp xếp hôm nay.
Buổi sáng, mọi người nhận quân phục và chuẩn bị các đồ dùng cần thiết, buổi chiều là lễ khai giảng của khoa Quang điện.
Nghe nói buổi lễ khai giảng có thể nhìn thấy một số nhân vật tinh anh, có lẽ chỉ gặp được một lần trong đời. Có điều lần này, Pháo thúc nghe ngóng thông tin từ các đàn anh, đàn chị, thần thần bí bí phổ cập tin tức cho mọi người.
Ngày đó đi thăm Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện đối với bọn họ mà nói, là một trải nghiệm khó quên.
Trong trụ sở của nền công nghệ quang điện hàng đầu quốc gia này, mỗi một viên gạch men sứ tựa hồ sáng hơn những nơi khác, mỗi một khu triển lãm mà bọn họ đi qua đều được ngưng kết từ các bậc anh tài.
Những giáo sư trẻ nghiên cứu khoa học xuất hiện trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đã mang đến cho bọn họ khát khao cùng chờ mong vô hạn vào tương lai.
Pháo thúc sôi nổi chỉ vào những chữ viết khích lệ đất nước, bèn giải thích siêu xe mà cậu ta nhìn thấy ngày hôm đó là của Tần Trạm, nói toạc móng heo rằng Tần Trạm có khả năng cũng sẽ tham dự lễ khai giảng.
Cố Tân Di nghe xong thì sững sờ, chỉ cảm thấy có chút thèm bánh bao súp, cũng không biết khi nào mới có thể được ăn lần nữa.
Anh Béo khoan thai đến muộn, còn kéo theo Nhị Béo, như hai con bướm không bay lên được.
Nhị Béo hơi xấu hổ khi thấy Cố Tân Di, anh ấy xoa xoa tay cười ngây ngô, "Đàn em à, ngày đó có chút ngại a. Giáo sư Tần vừa tới thì mang theo rất nhiều tài liệu, cho nên giáo sư Lục mới nhờ tụi anh đến hỗ trợ nên chưa kịp chờ em xuống. Em lấy lại đồ bị mất rồi chứ?"
"Anh đi hỗ trợ sắp xếp tài liệu?" Cố Tân Di hỏi.
"Ừm." Nhị Béo chắp tay trước ngực, vẻ mặt mê muội. "Có thể giúp giáo sư Tần sắp xếp tài liệu, quả thực là may mắn trong bốn năm học tập của anh. Mặc dù xem không hiểu gì, nhưng anh đây vẫn cảm thấy thật thỏa mãn."
Cô cũng bị kêu đi giúp đỡ, lại là chuyện gì đây? Chẳng phải nói là không muốn người lạ chạm vào tài liệu của mình sao?
Chẳng lẽ--
Cô hắng giọng, thử thăm dò hỏi: "Vậy anh cũng đã lên xe của giáo sư Tần rồi sao?"
"Lên xe?" Nhị Béo lắc đầu, thở dài, "Anh đây cũng muốn lắm chứ, nhưng anh mới tu phước được bốn năm, người ta thường nói thế nào ấy nhỉ, tu mười năm mới được ngồi chung thuyền!"
Ngồi chung thuyền?
Nghĩ tới đây, Cố Tân Di liền rùng mình.
Đầu óc cô mơ mơ màng màng, một hồi lâu cũng không rõ ràng.
Đến lượt khoa Quang điện nhận quân phục, cố vấn mặc một thân toàn màu đen, đeo kính râm, kêu lớp trưởng các lớp hướng dẫn lớp mình xếp hàng nhận đồ.
Pháo thúc vội vàng cúi người, hô: "Kim đạo, khỏe!"
Anh Béo cũng thân thiết hô: "Tam Béo, khỏe!"
Tư duy Cố Tân Di một mảnh lẫn lộn, Giả Giai dùng cùi chỏ đẩy đẩy cô, ngẩng đầu thì phát hiện cố vấn đang nhìn mình. Cố Tân Di căng da đầu, ngây thơ mờ mịt mà kết hợp cách gọi của hai người trước, "Kim Tam Béo, khỏe!"
Chân cố vấn viên loạng choạng, giữa tiếng cười vang mà bước đến trước mặt Cố Tân Di.
"Cố Tân Di, phải không?"
A? Ngữ khí có vẻ không tốt, Cố Tân Di cũng biết mình đã gây chuyện, cúi đầu lên tiếng trả lời.
"Dáng vẻ không tồi, Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn còn thiếu một người, em đến đó đi."
Anh ta tháo kính râm xuống, trừng mắt nhìn anh Béo đang cười tủm tỉm rồi bước vào sân vận động.
Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn là đoàn ca múa Triều Tiên do Kim Tam Béo dựng nên, Cố Tân Di biết điều này, nhưng—
Kim Tam Béo vậy mà thực sự có đoàn ca múa!!!
Khi thấy Kim đạo đã đi xa, cô mới dám bước đến bên cạnh anh Béo, "Anh Béo..."
"Đừng sợ, Tam Béo là như vậy." Anh Béo vỗ vỗ vai cô "Tối hôm qua cậu ta với anh so chiêu, lễ khai giảng hôm nay có phần tặng hoa cho giáo sư. Đội lễ nghi bên kia có người không thể đi giày cao gót, khụ khụ, giúp em đáp ứng rồi."
Vẻ mặt Cố Tân Di đau khổ: "Em có thể không đi không?"
Anh Béo nhướng mày: "Nghe nói các thành viên của Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn sẽ bị xử phạt | đúng không?"
Sống lưng Cố Tân Di chợt lạnh: "Báo cáo Đại Béo, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
【Nhật ký tỏ tình】:
Cô ấy muốn cùng tôi xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Ừm.
Trước mắt phải nỗ lực hưởng ứng chính sách hai con.
Lúc Cố Tân Di tỉnh dậy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Trong mơ là cảnh tượng đóa hoa phù dung ướt át kiều diễm mà e thẹn nằm trên giường cô, nũng nịu, rụt rè.
Cố Tân Di ngẩng đầu, vắt chéo chân cười tà mị: "Nữ nhân, ngươi đã ở trên xe của ta!"
Phù Dung Hoa e thẹn nói: "Không, ta ở trên giường ngươi mà ~"
Sau đó là một trận long trời lở đất, cô lại bị tiếng gà la hét thảm thiết lôi ra khỏi ổ chăn, cô nhắm mắt lăn qua lăn lại, tới tới lui lui, cuối cùng cũng phá "kén" mà ra.
Giả Giai, cô gái đến từ Tân Cương đã điều chỉnh xong thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng Cố Tân Di lúc rời giường, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
"Có phải cậu cảm thấy cậu ấy thức dậy đặc biệt giống một nghi thức thần bí nào đó không?" Vệ Tử đang tập chống đẩy - hít đất, tư thế tiêu chuẩn, cô ấy vẫn luôn siêng năng mà đem việc giảm béo làm chuyện hệ trọng cả đời.
Giả Giai liên tục tán thành, hai người nhìn nhau cười.
Cố Tân Di, người đang vừa nhắm mắt vừa thay quần áo, thốt ra một câu đầy ý tứ: "Không, tớ đang mở phong ấn mà cái giường đặt trên người tớ."
Cô nhảy xuống giường: "Đi thôi, Cố Pikachu."
Giả Giai, Vệ Tử: "..."
*
Sau mấy ngày ăn thử, Cố Tân Di chấp nhận bữa sáng sẽ ăn ở căn tin của nhân viên trường học.
Đám đông không chỉ có đôi mắt sắc bén mà đầu lưỡi cũng cực kỳ nhạy cảm, một hàng dài xếp hàng ở cửa bán đồ ăn sáng của căn tin nhân viên. Bánh bao súp nóng hổi, là món mà nhiều người xếp hàng chờ nhất. Giả Giai chọn món có ít người đứng chờ, Cố Tân Di vẫn như cũ đứng hàng cuối cùng ở quầy bánh bao súp.
Giả Giai đã ăn hơn phân nửa, vẫy tay với cô, Cố Tân Di mới chậm rãi tiến đến cửa, chỉ còn một mình cô, những người còn lại đã bỏ cuộc.
"Ôi chao, lại là cháu à, cô gái nhỏ." Bác gái ở căn tin cười như nở hoa, Cố Tân Di cũng rất thấu tình đạt lý, cúi người về trước, giọng nói ngọt ngào: "Dì, dì còn nhớ rõ cháu?"
Bác gái nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, động tác dưới tay cũng không ngừng, "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rõ a, ngày nào tới lượt cháu là bánh bao súp đều không còn. Mỗi ngày chúng ta đều làm nhiều hơn một chút, nhưng số lượng này, quả thực là so với cháu làm, gần như không thể."
Cố Tân Di: "..."
"Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thế này, gầy đi một vòng, ai nhìn cũng đau lòng", bác gái tiếp tục nói.
Cố Tân Di gật đầu lia lịa, "Dạ dạ, dì, dì nói đúng." Cô tiến đến gần, mắt liếc thấy còn một cái lồng hấp duy nhất ở trên, xoa xoa tay, nuốt nước bọt, "Vậy hôm nay thì sao ạ?"
"Hả?" Bác gái bưng một bát nước tương, nhanh chóng lấy xuống lồng bánh bao duy nhất còn sót lại, hai mắt Cố Tân Di nhìn thẳng, âm thầm sờ sờ mặt mình, cảm thấy dựa vào khuôn mặt này kiếm sống cũng coi như là có tiền đồ tươi sáng, quả thực là mỹ bạo bạo ~
Bác gái ở căn tin bận rộn thu dọn tạp dề, chỉnh mũ một phen, giọng nói trở nên dịu dàng, hai mắt phát sáng, "Giáo sư Tần, ngài đến rồi à, bánh bao súp này tôi để lại cho ngài, mới vừa ra khỏi lồng hấp, còn nóng hổi." Bác gái nhanh nhẹn đem bánh bao súp để lên bàn, lấy thêm đôi đũa, còn dùng khăn sạch lau lau đĩa đồ ăn.
Đãi ngộ này...
Căn bản là không dành cho cô...
Người phía sau nói cảm ơn, sau khi quẹt thẻ, đôi tay thon dài đã cầm đĩa đồ ăn đi mất.
Giọng nói cùng bóng dáng có chút quen thuộc, nhưng Cố Tân Di, người bị đoạt mất bữa sáng không nghĩ ngợi sâu xa mà đi xuống, cô khẽ nhíu mũi ngửi hương thơm của bánh bao súp còn sót lại trong không khí. Bác gái đột ngột vỗ vai, kéo cô lại với vẻ mặt vui mừng: "Cháu cũng thấy giáo sư Tần rất đẹp trai phải không? Ai da, này, hôm qua ngài ấy tới, bộ dạng cau mày không chờ được bánh bao súp quả thực làm dì đau lòng. Nếu bởi vì ngài ấy không ăn được bữa sáng mà gầy đi, chẳng phải là lỗi của dì sao. "
Bác gái tìm sự đồng cảm ở cô, Cố Tân Di gượng gạo gật đầu.
"Thấy cháu đến, dì đã nghĩ giáo sư Tần cũng sắp tới đây. Quả nhiên, chỉ còn đúng một cái lồng, so với số của cháu, quả thật vừa vặn tốt." Bác gái vẻ mặt tự hào, nhưng Cố Tân Di lại không còn chút tâm tư nào.
Ai đã nói nhìn cô là đau lòng? Này đúng là thời buổi nhìn mặt, quả nhiên khuôn mặt này cao hơn khuôn mặt khác a.
Cô lại nhìn đĩa bánh bao súp đã đi xa, ánh mắt buồn bã.
Bác gái ở căn tin xếp chồng nồi hấp, muốn nói lại thôi, an ủi: "Cô gái nhỏ, đừng nhìn giáo sư Tần người ta như thế, vẫn là nên học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước. Về sau nha, nói không chừng còn có thể cùng giáo sư Tần cùng nhau xây dựng xã hội chủ nghĩa. "
Cố Tân Di rầu rĩ ngước mắt lên, đôi mắt to long lanh nước, "Dì à, cháu là người kế tục chủ nghĩa xã hội đã 18 năm, tổ chức cũng chưa tới tìm cháu tiếp quản..."
Bác gái: "......"
Cố Tân Di ủ rũ quay về bên cạnh chỗ Giả Giai, không còn sức lực nào đi đến quầy đồ ăn khác, tầm mắt không nhịn được ngó nhìn về hướng bánh bao nhỏ.
Điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới.
137XXXXXXXX: "Ăn sáng chưa?"
Tâm trạng của Cố Tân Di đang buồn bực, tưởng là bạn cùng lớp, liền chán nản mà trả lời: "Chưa!!! QAQ"
Mới vừa gửi trong mười giây, liền nhận được tin nhắn trả lời của 137XXXXXXXX: "Ồ, vậy em ngẩng đầu lên."
Ngẩng đầu? Cố Tân Di nghe theo, thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Tần Trạm?
Anh đoan chính ngồi trên ghế đỏ, thẳng lưng, khẽ quay mặt lại, gật đầu với cô.
Vẻ mặt của Cố Tân Di đột nhiên nghiêm túc, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy. Ngẩng đầu? Ngẩng đầu cái quỷ gì a, này quả thực là vận khí gì đây, lại tình cờ gặp?
Cô cười cười với anh, nhưng Tần Trạm vẫn không ngừng nhìn cô.
Ơ... Ý tứ này là? Cô có cần đi đến chào hỏi không nhỉ?
(Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại: https://trouvaillemnhdatbinhyen.wordpress.com)
Cố Tân Di cảm thấy mình nên xây dựng hình tượng ngoan ngoãn, lễ phép trong mắt giáo sư Tần, do dự một hồi, nói với Giả Giai, đứng dậy đi tới trước mặt Tần Trạm.
"Giáo sư Tần, ngài đến sớm vậy."
Tần Trạm nhìn đồng hồ, nói: "8 giờ 37 phút cũng không còn sớm."
Cố Tân Di lại cảm thấy lạnh lẽo, cười ha ha nói: "Vậy thì, giáo sư Tần, thật trùng hợp."
Lần này, Tần Trạm nhìn cô một lúc lâu, không lên tiếng, sau đó đẩy cái đĩa đầy bánh bao đến trước mặt cô.
"Tần...Tần giáo sư?" Cố Tân Di ngẩn người, sau đó nhìn lại di động, trong lòng như có một đám thảo nê mã [1] gào thét, trước mắt xẹt qua vẻ mặt mê muội của bác gái ở căn tin.
[1] Thảo nê mã 草泥马 [cǎo·ní·mǎ]: Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là [Đ·M·M]:). Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú", bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "Không biết nói sao", "Bó tay toàn tập"... các loại.
Tần Trạm cầm bát nước chấm trên tay, liếc mắt nhìn cô một cái: "Ừ. Đem đi đi."
Những cái bánh bao nhỏ dính đầy nước canh, chúng lắc lư theo sự chuyển động của chiếc đĩa, quả thực sáng mù mắt Cố Tân Di, hơi nóng vẫn đang bốc lên, cô không khỏi hâm mộ nhìn về phía Tần Trạm: "Giáo sư, cái này..."
Cô không được tham ăn quá, cố tình kiềm chế bản thân, lông mi chớp chớp, khiến trong lòng Tần Trạm mềm nhũn, thanh âm của anh trở nên nhu hòa: "Thân thể là tiền vốn cách mạng, ngày mai là huấn luyện quân sự, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Thực ra tôi đã ăn rồi, em thích ăn, cái này liền cho em."
Cố Tân Di rơm rớm nước mắt, xúc động bưng đĩa đồ ăn lên: "Giáo sư, ngài yên tâm, em sẽ chăm sóc thân thể thật tốt, chăm chỉ học tập, sau này phấn đấu cùng với ngài cùng nhau xây dựng chủ nghĩa xã hội!"
Tần Trạm sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu, không hề chớp mắt nhìn cô một cái.
Thời điểm anh cười, sạch sẽ giản dị, trong ánh mắt đều là ý cười, như thể ánh mặt trời hòa tan tuyết trắng phủ trên đỉnh núi. Lần đầu tiên Cố Tân Di nhìn thấy anh cười như thế, áo sơ mi trắng trên người anh dường như phủ một tầng màu sắc rực rỡ.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, Tần Trạm xoa nhẹ huyệt thái dương, mím môi, nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ số của tôi."
Đứng khỏi ghế dựa, Tần Trạm một tay đút túi rời đi.
Cố Tân Di sửng sốt một lúc, cầm đĩa đồ ăn quay về chỗ Giả Giai, Giả Giai trợn mắt há hốc mồm: "Cậu... cậu đã làm gì giáo sư Tần!"
Cố Tân Di không biết phải giải thích thế nào, cắn mở túi bánh bao còn nguyên, nói: "Đoạt bữa sáng của ngài ấy? Ngài ấy nói đã ăn rồi, liền thưởng cho kẻ hèn là tớ đây."
"Ngài ấy ăn rồi? Ăn rồi mà còn mua?" Giả Giai không tin nổi "Hơn nữa, tớ còn nhìn thấy ngài ấy cười, giống như, giống như là đỏ mặt! Cậu nghĩ giáo sư như thế nào a?"
Cố Tân Di ăn xong một phần bánh bao súp, cái miệng nhỏ chẹp chẹp, giống như một con sóc nhỏ chỉ biết bảo vệ đồ ăn: "Có lẽ là - ăn no rồi?"
Giả Giai: "......"
*
Trong khoảng thời gian này, Cố Tân Di và các bạn cùng lớp cũng đã làm quen với nhau. Tại sân vận động, mọi người đứng ở cửa chờ anh Béo. Lớp trưởng "Pháo thúc" thông báo đơn giản về sự sắp xếp hôm nay.
Buổi sáng, mọi người nhận quân phục và chuẩn bị các đồ dùng cần thiết, buổi chiều là lễ khai giảng của khoa Quang điện.
Nghe nói buổi lễ khai giảng có thể nhìn thấy một số nhân vật tinh anh, có lẽ chỉ gặp được một lần trong đời. Có điều lần này, Pháo thúc nghe ngóng thông tin từ các đàn anh, đàn chị, thần thần bí bí phổ cập tin tức cho mọi người.
Ngày đó đi thăm Phòng thí nghiệm Quốc gia Quang điện đối với bọn họ mà nói, là một trải nghiệm khó quên.
Trong trụ sở của nền công nghệ quang điện hàng đầu quốc gia này, mỗi một viên gạch men sứ tựa hồ sáng hơn những nơi khác, mỗi một khu triển lãm mà bọn họ đi qua đều được ngưng kết từ các bậc anh tài.
Những giáo sư trẻ nghiên cứu khoa học xuất hiện trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đã mang đến cho bọn họ khát khao cùng chờ mong vô hạn vào tương lai.
Pháo thúc sôi nổi chỉ vào những chữ viết khích lệ đất nước, bèn giải thích siêu xe mà cậu ta nhìn thấy ngày hôm đó là của Tần Trạm, nói toạc móng heo rằng Tần Trạm có khả năng cũng sẽ tham dự lễ khai giảng.
Cố Tân Di nghe xong thì sững sờ, chỉ cảm thấy có chút thèm bánh bao súp, cũng không biết khi nào mới có thể được ăn lần nữa.
Anh Béo khoan thai đến muộn, còn kéo theo Nhị Béo, như hai con bướm không bay lên được.
Nhị Béo hơi xấu hổ khi thấy Cố Tân Di, anh ấy xoa xoa tay cười ngây ngô, "Đàn em à, ngày đó có chút ngại a. Giáo sư Tần vừa tới thì mang theo rất nhiều tài liệu, cho nên giáo sư Lục mới nhờ tụi anh đến hỗ trợ nên chưa kịp chờ em xuống. Em lấy lại đồ bị mất rồi chứ?"
"Anh đi hỗ trợ sắp xếp tài liệu?" Cố Tân Di hỏi.
"Ừm." Nhị Béo chắp tay trước ngực, vẻ mặt mê muội. "Có thể giúp giáo sư Tần sắp xếp tài liệu, quả thực là may mắn trong bốn năm học tập của anh. Mặc dù xem không hiểu gì, nhưng anh đây vẫn cảm thấy thật thỏa mãn."
Cô cũng bị kêu đi giúp đỡ, lại là chuyện gì đây? Chẳng phải nói là không muốn người lạ chạm vào tài liệu của mình sao?
Chẳng lẽ--
Cô hắng giọng, thử thăm dò hỏi: "Vậy anh cũng đã lên xe của giáo sư Tần rồi sao?"
"Lên xe?" Nhị Béo lắc đầu, thở dài, "Anh đây cũng muốn lắm chứ, nhưng anh mới tu phước được bốn năm, người ta thường nói thế nào ấy nhỉ, tu mười năm mới được ngồi chung thuyền!"
Ngồi chung thuyền?
Nghĩ tới đây, Cố Tân Di liền rùng mình.
Đầu óc cô mơ mơ màng màng, một hồi lâu cũng không rõ ràng.
Đến lượt khoa Quang điện nhận quân phục, cố vấn mặc một thân toàn màu đen, đeo kính râm, kêu lớp trưởng các lớp hướng dẫn lớp mình xếp hàng nhận đồ.
Pháo thúc vội vàng cúi người, hô: "Kim đạo, khỏe!"
Anh Béo cũng thân thiết hô: "Tam Béo, khỏe!"
Tư duy Cố Tân Di một mảnh lẫn lộn, Giả Giai dùng cùi chỏ đẩy đẩy cô, ngẩng đầu thì phát hiện cố vấn đang nhìn mình. Cố Tân Di căng da đầu, ngây thơ mờ mịt mà kết hợp cách gọi của hai người trước, "Kim Tam Béo, khỏe!"
Chân cố vấn viên loạng choạng, giữa tiếng cười vang mà bước đến trước mặt Cố Tân Di.
"Cố Tân Di, phải không?"
A? Ngữ khí có vẻ không tốt, Cố Tân Di cũng biết mình đã gây chuyện, cúi đầu lên tiếng trả lời.
"Dáng vẻ không tồi, Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn còn thiếu một người, em đến đó đi."
Anh ta tháo kính râm xuống, trừng mắt nhìn anh Béo đang cười tủm tỉm rồi bước vào sân vận động.
Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn là đoàn ca múa Triều Tiên do Kim Tam Béo dựng nên, Cố Tân Di biết điều này, nhưng—
Kim Tam Béo vậy mà thực sự có đoàn ca múa!!!
Khi thấy Kim đạo đã đi xa, cô mới dám bước đến bên cạnh anh Béo, "Anh Béo..."
"Đừng sợ, Tam Béo là như vậy." Anh Béo vỗ vỗ vai cô "Tối hôm qua cậu ta với anh so chiêu, lễ khai giảng hôm nay có phần tặng hoa cho giáo sư. Đội lễ nghi bên kia có người không thể đi giày cao gót, khụ khụ, giúp em đáp ứng rồi."
Vẻ mặt Cố Tân Di đau khổ: "Em có thể không đi không?"
Anh Béo nhướng mày: "Nghe nói các thành viên của Đoàn nghệ thuật Hoa mẫu đơn sẽ bị xử phạt | đúng không?"
Sống lưng Cố Tân Di chợt lạnh: "Báo cáo Đại Béo, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
【Nhật ký tỏ tình】:
Cô ấy muốn cùng tôi xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Ừm.
Trước mắt phải nỗ lực hưởng ứng chính sách hai con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.