Chương 15: Chương 14.2
Nhất Tự Mi
01/10/2016
Edit: Tiểu Linh Đang
Gần đây bởi vì Tiếu Phàn quá mức căng thẳng nên dẫn đến thần kinh bị suy nhược, động tác của Phỉ Phỉ hơi mạnh một chút cũng có thể dọa linh hồn nhỏ bé của anh bay ra ngoài. Lương Kiều vừa đến đã chạy lại ôm, làm anh nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, may mà cô chỉ ôm Phỉ Phỉ lên, điên một một lúc rồi để xuống, không giống ôm xoay tròn một vòng lúc trước.
"Thật sự béo lên nhiều." Lương Kiều cảm thán, thấy cằm của Phỉ Phỉ đầy đặn gấp đôi, ngứa tay gãi gãi.
Tiếu Phàn yên lặng nhặt vali hành lí mà Lương Kiều vứt trên mặt đất lên, lại muốn cầm vali hành lí của hai người còn lại: "Để tôi cầm cho.”
"Cảm ơn cảm ơn!" Thư Nam lập tức đưa hai vali cho anh.
Vạn Thiên khách khí cười cười: "Không sao, tôi tự cầm là được, nhiều quá anh cầm không nổi."
Mọi người thân mật chào hỏi xong, Tiếu Phàn lái xe đưa mấy người Lương Kiều đến khách sạn.
Phỉ Phỉ vốn muốn đưa Lương Kiều về nhà ở, dù sao phòng trong nhà Tiếu Phàn cũng rất lớn, ở lâu một cái nhân hoàn toàn không là vấn đề, cuối cùng bị Tiếu Phàn khuyên không nên.
Mặc dù quan hệ của cô và Lương Kiều tốt mọi người đều biết, nhưng người ta ba người cùng nhau đến, chỉ mời một người đến nhà, trong lòng những người khác khẳng định không thoải mái; nếu là mời hết mọi người, không nói đến cha mẹ có thể bất mãn hay không, trong nhà quá nhiều người ngoài cũng bất tiện.
Quả thực hai người Phỉ Phỉ cùng Lương Kiều tiểu biệt thắng tân hôn, dính cùng một chỗ không tách rời. Không thể mang Lương Kiều về nhà, Phỉ Phỉ dứt khoát ở trong khách sạn, bốn người phụ nữ ở trong một căn phòng ríu ra ríu rít, liên tục vui đùa đến tối, lúc ấy Tiếu Phàn mới đến đón cô về nhà.
Sáng sớm hôm sau cô lại chạy qua, làm ồn đến nỗi Lương Kiều còn đang ngái ngủ cũng phải tỉnh dậy, xoay hai vòng khoe váy mới của mình ra cho cô xem: "Đại Kiều, mình xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp!" Lương Kiều mắt buồn ngủ mông lung ngáp một cái, hơi nhích sang bên cạnh một chút, sau đó vỗ vỗ vào giường mềm mại: "Qua đây theo mình ngủ một lát?"
"Ai nha không ngủ đâu, cậu mau đứng lên, hôm nay là buổi party độc thân của mình!" Phỉ Phỉ hưng phấn nói.
"Cái gì?" Lương Kiều ngay lập tức bừng tỉnh: "Cậu nói party độc thân, là kiểu lí giải kia của mình sao?"
Hai mắt Phỉ Phỉ tỏa sáng gật đầu: "Đúng rồi! Mình cùng Tiếu Phàn đều nói với nhau, ngày cuối cùng của kiếp sống độc thân, chúng mình mỗi người một nơi, không thể can thiệp lẫn nhau."
"Cậu dự định chơi như thế nào?" Lương Kiều ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn cô.
Phỉ Phỉ làm bộ dáng đương nhiên: "Đi quán ăn đêm nha!"
Cuối cùng ba người đều bị Phỉ Phỉ dựng dậy, ăn bữa sáng qua loa, đi dạo ở trung tâm thương mại cho tới trưa, bị Phỉ Phỉ giật giây mỗi người đều mua rất nhiều "Đồ trang bị cho quán ăn đêm", sau đó buổi trưa ăn cơm xong, lại bị Phỉ Phỉ mang theo đến spa làm tóc.
Bữa tối tùy tiện ăn vài món ăn bình dân, lúc Lương Kiều bị Phỉ Phỉ kéo tới quán ăn đêm, còn có chút không dám tin.
Tiếu Phàn bảo vệ vợ như mạng lại có thể để bà xã đang có thai đến quán ăn đêm quậy phá sao?
Sau đó vài phút, cô liền biết được đáp án.
Ha ha, đương nhiên là không yên tâm.
Tiếu Phàn dẫn mấy người đàn ông cùng nhau bước vào cửa tiệm, con mắt quét bốn phía một vòng, vừa nhìn thấy các cô, gần như trực tiếp đi qua.
Lương Kiều nhíu mày, thấy đám người kia đầu tiên, đương nhiên cũng thấy có người khí chất quá đặc biệt, đi ở sau cùng mà cũng có thể để người ta nhận ra là tên đàn ông cặn bã.
Hôm nay người này khó có dịp không mặc áo sơ mi đen, áo sơmi vàng nhạt dài tay, phối hợp quần thường màu ka ki, hết sức bình thường cũng hết sức giả bộ thoải mái, có lẽ vì có vóc dáng cao, ở trong đống người vẫn chói mắt như cũ.
Trong khoảng thời gian này chính thức diễn ra hội thảo giao lưu kiến trúc ở thafh phố B, Quan Ý là tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước, tự nhiên được mời tham gia. Quan Hành là theo anh cả Quan Triệt cùng nhau trở về, tiện đường thăm ông nội đã lâu không gặp.
Buổi tối đang cùng ông nội xem tin tức, không ngờ bị mấy anh em gọi ra, quần áo cũng không kịp đổi. Trước đây anh học ở thành phố B vài năm, cùng mấy người Tiếu Phàn là bạn học, về sau chuyển đến thành phố C ít liên lạc hơn, nhưng hàng năm trở về cũng sẽ tụ họp.
Một tay Quan Hành cầm chìa khóa xe, một tay đút vào trong túi quần, thoải mái nhàn nhã đi ở sau cùng. Đông Vũ nhuộm một đầu tóc vàng bên cạnh liên tục líu ríu với anh về cô gái mới dụ dỗ được hôm qua.
Có lẽ ánh mắt quan sát anh quá mức nóng bỏng, anh giương mắt, chống lại một đôi mắt quen thuộc. Bên trong quán ăn đêm ánh sáng mê ly, hai con mắt của cô như hai dòng nước xoáy, khóe mắt hơi nhếch lên, phối hợp bên miệng như cười không cười, quyến rũ người mà không hề biết.
Ánh mắt của Quan Hành cũng lập tức mang theo ý vị thâm trường. Đây là vận cứt chó gì, bên trong này cũng có thể gặp được?
Nhưng mà hôm nay cô thật xinh đẹp, so với bình thường trang điểm đẹp hơn vài phần, trên đôi môi gợi cảm còn thoa son đỏ, ánh sáng đan xen vô cùng mị hoặc.
Một bộ váy ngắn màu đen bó sát người, trước ngực khoét chữ v liều lĩnh, lộ ra một đoạn khe rãnh, trong bóng tối phảng phất như sâu không thấy đáy, làm người ta muốn tìm tòi đến tột cùng. Dưới làn váy là đôi chân thon dài trắng nõn chân đang vắt lên nhau, mũi chân chậm chạp nhất lắc lắc một cái.
Ánh mắt Quan Hành thong thả mà không thèm che dấu quét qua người cô một vòng, vui vẻ trên khóe miệng càng ngày càng sâu, đáy mắt ẩn chứa hứng thú, cũng dường như sâu hơn vài phần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không e dè, lại âm thầm so sánh hăng say.
Phỉ Phỉ chống nạnh giằng co với Tiếu Phàn, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Không phải là nói là không can thiệp chuyện của nhau sao, tại sao anh lại đi theo bọn em?"
"Anh không có." Vẻ mặt Tiếu Phàn nghiêm túc nói dối, chỉ chỉ người phía sau: "Là Quan Hành kêu tới nơi này."
Quan Hành đang cùng Lương Kiều mắt to trừng mắt nhỏ đột nhiên bị nhắc đến tên, vẻ mặt hơi bực tức: "Là tôi sao?" Thấy được ánh mắt Tiếu Phàn đưa tới, khóe miệng co quắp, không thể hủy đài của anh em, đành phải chính mình đưa thân chịu trận: "Được rồi là tôi."
Phỉ Phỉ hừ lỗ mũi một tiếng, có quỷ mẹ nó mới tin!
Tiếu Phàn không ngừng cố gắng: "Nếu đã khéo đụng phải như thế, không bằng chúng ta cùng nhau ngồi đi."
Phỉ Phỉ đang nổi nóng còn chưa tỏ thái độ, đằng sau Tiếu Phàn không biết tại sao lại nhô ra một cái đầu vàng, vang dội đáp một tiếng: "Được!" Sau đó hai mắt tỏa sáng xem xét vài vị mỹ nữ, nhìn thấy Lương Kiều đang ngồi trong đó, nhấc cái mông ngồi ngay cạnh cô: "Tôi sẽ ngồi đây, chỗ này phong thủy tốt!"
Gần đây bởi vì Tiếu Phàn quá mức căng thẳng nên dẫn đến thần kinh bị suy nhược, động tác của Phỉ Phỉ hơi mạnh một chút cũng có thể dọa linh hồn nhỏ bé của anh bay ra ngoài. Lương Kiều vừa đến đã chạy lại ôm, làm anh nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, may mà cô chỉ ôm Phỉ Phỉ lên, điên một một lúc rồi để xuống, không giống ôm xoay tròn một vòng lúc trước.
"Thật sự béo lên nhiều." Lương Kiều cảm thán, thấy cằm của Phỉ Phỉ đầy đặn gấp đôi, ngứa tay gãi gãi.
Tiếu Phàn yên lặng nhặt vali hành lí mà Lương Kiều vứt trên mặt đất lên, lại muốn cầm vali hành lí của hai người còn lại: "Để tôi cầm cho.”
"Cảm ơn cảm ơn!" Thư Nam lập tức đưa hai vali cho anh.
Vạn Thiên khách khí cười cười: "Không sao, tôi tự cầm là được, nhiều quá anh cầm không nổi."
Mọi người thân mật chào hỏi xong, Tiếu Phàn lái xe đưa mấy người Lương Kiều đến khách sạn.
Phỉ Phỉ vốn muốn đưa Lương Kiều về nhà ở, dù sao phòng trong nhà Tiếu Phàn cũng rất lớn, ở lâu một cái nhân hoàn toàn không là vấn đề, cuối cùng bị Tiếu Phàn khuyên không nên.
Mặc dù quan hệ của cô và Lương Kiều tốt mọi người đều biết, nhưng người ta ba người cùng nhau đến, chỉ mời một người đến nhà, trong lòng những người khác khẳng định không thoải mái; nếu là mời hết mọi người, không nói đến cha mẹ có thể bất mãn hay không, trong nhà quá nhiều người ngoài cũng bất tiện.
Quả thực hai người Phỉ Phỉ cùng Lương Kiều tiểu biệt thắng tân hôn, dính cùng một chỗ không tách rời. Không thể mang Lương Kiều về nhà, Phỉ Phỉ dứt khoát ở trong khách sạn, bốn người phụ nữ ở trong một căn phòng ríu ra ríu rít, liên tục vui đùa đến tối, lúc ấy Tiếu Phàn mới đến đón cô về nhà.
Sáng sớm hôm sau cô lại chạy qua, làm ồn đến nỗi Lương Kiều còn đang ngái ngủ cũng phải tỉnh dậy, xoay hai vòng khoe váy mới của mình ra cho cô xem: "Đại Kiều, mình xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp!" Lương Kiều mắt buồn ngủ mông lung ngáp một cái, hơi nhích sang bên cạnh một chút, sau đó vỗ vỗ vào giường mềm mại: "Qua đây theo mình ngủ một lát?"
"Ai nha không ngủ đâu, cậu mau đứng lên, hôm nay là buổi party độc thân của mình!" Phỉ Phỉ hưng phấn nói.
"Cái gì?" Lương Kiều ngay lập tức bừng tỉnh: "Cậu nói party độc thân, là kiểu lí giải kia của mình sao?"
Hai mắt Phỉ Phỉ tỏa sáng gật đầu: "Đúng rồi! Mình cùng Tiếu Phàn đều nói với nhau, ngày cuối cùng của kiếp sống độc thân, chúng mình mỗi người một nơi, không thể can thiệp lẫn nhau."
"Cậu dự định chơi như thế nào?" Lương Kiều ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn cô.
Phỉ Phỉ làm bộ dáng đương nhiên: "Đi quán ăn đêm nha!"
Cuối cùng ba người đều bị Phỉ Phỉ dựng dậy, ăn bữa sáng qua loa, đi dạo ở trung tâm thương mại cho tới trưa, bị Phỉ Phỉ giật giây mỗi người đều mua rất nhiều "Đồ trang bị cho quán ăn đêm", sau đó buổi trưa ăn cơm xong, lại bị Phỉ Phỉ mang theo đến spa làm tóc.
Bữa tối tùy tiện ăn vài món ăn bình dân, lúc Lương Kiều bị Phỉ Phỉ kéo tới quán ăn đêm, còn có chút không dám tin.
Tiếu Phàn bảo vệ vợ như mạng lại có thể để bà xã đang có thai đến quán ăn đêm quậy phá sao?
Sau đó vài phút, cô liền biết được đáp án.
Ha ha, đương nhiên là không yên tâm.
Tiếu Phàn dẫn mấy người đàn ông cùng nhau bước vào cửa tiệm, con mắt quét bốn phía một vòng, vừa nhìn thấy các cô, gần như trực tiếp đi qua.
Lương Kiều nhíu mày, thấy đám người kia đầu tiên, đương nhiên cũng thấy có người khí chất quá đặc biệt, đi ở sau cùng mà cũng có thể để người ta nhận ra là tên đàn ông cặn bã.
Hôm nay người này khó có dịp không mặc áo sơ mi đen, áo sơmi vàng nhạt dài tay, phối hợp quần thường màu ka ki, hết sức bình thường cũng hết sức giả bộ thoải mái, có lẽ vì có vóc dáng cao, ở trong đống người vẫn chói mắt như cũ.
Trong khoảng thời gian này chính thức diễn ra hội thảo giao lưu kiến trúc ở thafh phố B, Quan Ý là tập đoàn bất động sản nổi tiếng trong nước, tự nhiên được mời tham gia. Quan Hành là theo anh cả Quan Triệt cùng nhau trở về, tiện đường thăm ông nội đã lâu không gặp.
Buổi tối đang cùng ông nội xem tin tức, không ngờ bị mấy anh em gọi ra, quần áo cũng không kịp đổi. Trước đây anh học ở thành phố B vài năm, cùng mấy người Tiếu Phàn là bạn học, về sau chuyển đến thành phố C ít liên lạc hơn, nhưng hàng năm trở về cũng sẽ tụ họp.
Một tay Quan Hành cầm chìa khóa xe, một tay đút vào trong túi quần, thoải mái nhàn nhã đi ở sau cùng. Đông Vũ nhuộm một đầu tóc vàng bên cạnh liên tục líu ríu với anh về cô gái mới dụ dỗ được hôm qua.
Có lẽ ánh mắt quan sát anh quá mức nóng bỏng, anh giương mắt, chống lại một đôi mắt quen thuộc. Bên trong quán ăn đêm ánh sáng mê ly, hai con mắt của cô như hai dòng nước xoáy, khóe mắt hơi nhếch lên, phối hợp bên miệng như cười không cười, quyến rũ người mà không hề biết.
Ánh mắt của Quan Hành cũng lập tức mang theo ý vị thâm trường. Đây là vận cứt chó gì, bên trong này cũng có thể gặp được?
Nhưng mà hôm nay cô thật xinh đẹp, so với bình thường trang điểm đẹp hơn vài phần, trên đôi môi gợi cảm còn thoa son đỏ, ánh sáng đan xen vô cùng mị hoặc.
Một bộ váy ngắn màu đen bó sát người, trước ngực khoét chữ v liều lĩnh, lộ ra một đoạn khe rãnh, trong bóng tối phảng phất như sâu không thấy đáy, làm người ta muốn tìm tòi đến tột cùng. Dưới làn váy là đôi chân thon dài trắng nõn chân đang vắt lên nhau, mũi chân chậm chạp nhất lắc lắc một cái.
Ánh mắt Quan Hành thong thả mà không thèm che dấu quét qua người cô một vòng, vui vẻ trên khóe miệng càng ngày càng sâu, đáy mắt ẩn chứa hứng thú, cũng dường như sâu hơn vài phần.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không e dè, lại âm thầm so sánh hăng say.
Phỉ Phỉ chống nạnh giằng co với Tiếu Phàn, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Không phải là nói là không can thiệp chuyện của nhau sao, tại sao anh lại đi theo bọn em?"
"Anh không có." Vẻ mặt Tiếu Phàn nghiêm túc nói dối, chỉ chỉ người phía sau: "Là Quan Hành kêu tới nơi này."
Quan Hành đang cùng Lương Kiều mắt to trừng mắt nhỏ đột nhiên bị nhắc đến tên, vẻ mặt hơi bực tức: "Là tôi sao?" Thấy được ánh mắt Tiếu Phàn đưa tới, khóe miệng co quắp, không thể hủy đài của anh em, đành phải chính mình đưa thân chịu trận: "Được rồi là tôi."
Phỉ Phỉ hừ lỗ mũi một tiếng, có quỷ mẹ nó mới tin!
Tiếu Phàn không ngừng cố gắng: "Nếu đã khéo đụng phải như thế, không bằng chúng ta cùng nhau ngồi đi."
Phỉ Phỉ đang nổi nóng còn chưa tỏ thái độ, đằng sau Tiếu Phàn không biết tại sao lại nhô ra một cái đầu vàng, vang dội đáp một tiếng: "Được!" Sau đó hai mắt tỏa sáng xem xét vài vị mỹ nữ, nhìn thấy Lương Kiều đang ngồi trong đó, nhấc cái mông ngồi ngay cạnh cô: "Tôi sẽ ngồi đây, chỗ này phong thủy tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.