Chương 71
Nhất Tự Mi
16/07/2017
Edit: Thố Lạt
Quan Hành có việc đột xuất phải đi công tác, sáng thứ hai vốn định lái xe đưa Lương Kiều đi làm, kết quả lại bị cô từ chối.
Lương Kiều ăn bánh mì ốp la anh làm nói: "Không cần, anh đưa chìa khóa cho em, em tự lái đi là được." Nghĩ đến bộ dáng mình lái xe thể thao, trong lòng bỗng thấy tươi đẹp, "Em muốn chiếc xe thể thao đó!"
"Tay em không sao chứ?" Quan Hành nhìn cô, gác chảo sang cạnh tay cô."
"Đương nhiên không sao." Thật ra lúc đưa lên vẫn còn hơi đau, nhưng chút đau đớn ấy đâu có là gì so với phong cách khi lái xe thể thao.
Quan Hành thấy vẻ mặt hưng phấn của cô thì lo lắng: "Em đừng học người ta đua xe đấy."
Lương Kiều lơ đễnh: "Em là loại người không biết chừng mực vậy sao?"
Ăn cơm xong Lương Kiều trực tiếp lấy chìa khoá xe của anh, tung tăng chạy xuống lầu.
Quan Hành tháo tạp dề đưa cô xuống lầu, nhìn cô thuần thục lái xe ra. Anh đi qua gõ lên cửa kính xe, Lương Kiều cười tít mắt hạ kính xuống, "Sao vậy, không nỡ à?"
"Ừ." Quan Hành cúi người, chui đầu vào cửa sổ, hôn lên trán cô, "Nếu thuận lợi tối mai anh có thể trở về. Em ở nhà thành thật một chút, không được vụng trộm với đàn ông khác sau lưng anh. Còn cả vết thương của em nữa, hôm nay đã có thể chườm nóng rồi, thuốc bôi và tinh dầu hoa hồng anh cũng mua rồi, thuốc dán cũng có, em nhớ bôi đấy." Nói xong đang định lui ra thì bị Lương Kiều ôm cổ, chủ động dâng một nụ hôn triền miên.
Lương Kiều lái xe đi làm, thậm chí ngay cả vị trí dừng xe và tư thế xuống xe đều không chê vào đâu được.
Xe phải dừng giữa toà nhà, khi xuống xe phải vươn ra một đôi chân dài thẳng tắp -- Ừ, vừa hay hôm nay mặc quần bó, chân vừa dài vừa thẳng, quả thực không thể ngầu hơn -- khi ra khỏi xe không thể khom lưng không thể cúi đầu, lưng phải thẳng, tư thế phải tao nhã, cuối cùng động tác đóng cửa xe phải thật ngầu và phóng khoáng.
Tưởng tượng ra hình ảnh đẹp, cô có chút căng thẳng, đang lái xe cũng suýt nhảy lên.
Kết quả đến dưới lầu công ty, phái phát hiện vị trí đối diện ven đường đã bị một chiếc xe đen có rèm che chiếm mất.
Chiếc xe kia nhìn có chút quen mắt, Lương Kiều dừng sát phía sau, bởi vì bước đầu tiên của kế hoạch gặp trở ngại nên hơi khó chịu, khi mở cửa xe quên động tác. Cô hùng hổ xuống xe, khi nhìn vào cửa kính thấy Hạ Bác Viễn đang mang vẻ mắt buồn cười nhìn cô.
"Xe không tệ." Anh cười nói.
Lương Kiều đắc ý gật đầu.
Nhưng Hạ Bác Viễn lại nói tiếp: "Nhưng mà tư thế còn ngầu hơn, lần đầu tôi thấy có người xuống xe thế này."
"..."
Lương Kiều "Ai" một tiếng, "Tư thế tôi đặc biệt thiết kế, khi nào đến anh thì lại không có mỹ cảm rồi hả?" Đi ngang xe của Hạ Bác Viễn, cô vỗ hai cái lên mui xe, "Anh dừng xe như vậy, lại dừng ngay chính giữa, kế hoạch của tôi bị anh phá huỷ hết rồi."
"Vậy tôi chuyển đi, để cô làm lại lần nữa?"
"Không cần." Lương Kiều khoát tay, thấp giọng nói, "Lúc nãy đập mạnh quá, động đến thắt lưng rồi."
Khiến Hạ Bác Viễn vui vẻ không thôi.
Hai người vừa nói vừa sóng vai đi vào cao ốc, gặp mấy đồng nghiệp trước cửa thang máy.
Thích Thải thấy họ trước, sửng sốt, nhanh chóng kịp phản ứng, cúi đầu chào: "Chào buổi sáng sếp Hạ."
Mấy người sau nghe vậy cũng vội vàng chào hỏi sếp Hạ, còn dùng ánh mắt mờ ám dò xét Lương Kiều, cười nói chị Kiều cũng được.
Trong lòng Lương Kiều biết hai cô gái nhỏ đang hiểu lầm, tuy cô và Hạ Bác Viễn chỉ gặp nhau ở cửa sau đó cùng vào nhưng không chịu nổi trí tưởng tượng của người trẻ tuổi, đến văn phòng mấy người kia qua hỏi thăm có phải hoa và quà mấy lần trước là sếp Hạ gửi không, Lương Kiều khẽ giải thích là không phải.
Vốn cho rằng chuyện này cứ thế là xong, kết quả sáng hôm sau lại diễn ra trò cười ở văn phòng.
Nguyên nhân là sáng ra Thư Nam lại đến muộn, hơn 9 rưỡi mới hớt haỉ chạy vào văn phòng, đúng lúc Vạn Thiên lên lầu họp, Diệp Như phụ trách chấm công nhắc Thư Nam trong nhóm Weixin --
Nấm Nấm: Nam Nam tháng này cậu đã muộn 5 lần, chuẩn bị tâm lí đi [cười]
Thư Nam: Aaaaa tiền thưởng của bé!
Thư Nam: Cậu nói xem nếu mình dùng sắc dụ sếp Hạ, có chút hi vọng thành công nào không?
Nấm Nấm: Cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?
Thư Nam: [Khóc lớn] Cậu vẫn nên câm miệng lại đi...
Nấm Nấm: Hay là cậu dùng sắc dụ tổng biên tập đi? Xác suất thành công cao hơn sếp Hạ đấy [cười]
Hai người đang chat trong nhóm weixin, trong văn phòng yên tĩnh bỗng xuất hiện một giọng nữ rõ ràng, "Cô thân với Lương Kiều như thế, bảo cô ta xin cho cô, hậu thuẫn của cô ta mạnh lắm."
Mấy người gây chuyện đang vùi đầu làm việc đưa mắt nhìn nhau, không ai nói tiếp.
"..." Cảm nhận được những ánh mắt nhiều chuyện phóng đến sau lưng, Lương Kiều không phản ứng, bình tĩnh mở mail đọc thư.
Thư Nam lại nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn Tử Hân, chuyện của chị Kiều và sếp Quan vẫn chưa công khai, Hàn Tử Hân nói vậy là có ý gì, muốn ra vẻ à? Có lợi gì cho cô ta chứ?"
Thích Thải vốn rất ít khi nói chuyện bỗng ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, quan hệ của chị Kiều và sếp Hạ tốt như thế..."
Thư Nam: WTF??? Sao lại đổ lên người sếp Hạ rồi hả?
Thư Nam liếc nhìn Lương Kiều theo bản năng, chỉ nghe sau đó có người đáp một câu: "Chị Kiều và sếp Hạ? Thật hay giả vậy?"
Tuy không hiểu vì sao Thích Thải lại khiến mọi người hiểu lầm Lương Kiều và sếp Hạ, nhưng Hàn Tử Hân lại vui mừng vì thành công: "Cô cho rằng vì sao cô ta lại thăng chức nhanh như vậy?"
Lời này rất độc... Thư Nam phỉ nhổ: "Hàn Tử Hân có phải cô bị ngu rồi hay không? Cả phòng làm việc ai không biết cô gato với chị Kiều, không bằng người ta thì đặt điều hãm hại, không phải nói ghét dòng dõi thư hương của mình sao, dòng dõi thư hương dạy dỗ thế này à? Ứng xử thật sự không thể hơn sao Hàn Tử Hân."
Có đồng nghiệp khuyên một câu: "Thư Nam, cậu đừng nghiêm túc như vậy, cô ấy chỉ đùa chút thôi..."
Hàn Tử Hân lại không để người ta hoà giải, nói tiếp: "Đã làm rồi, còn sợ người khác nói sao?" Cô ta liếc Lương Kiều, "Ngay cả người trong cuộc cũng chột dạ không nói lời nào rồi, cô còn mù quáng xen vào làm gì."
"Quá không biết xấu hổ rồi!" Hàn Tử Hân vừa dứt lời, Lương Kiều vẫn không hé răng buông ra một câu.
Han Tử Hân cứng mặt: "Cô mắng ai thế hả?"
Lương Kiều không thèm để ý cô ta, đưa lưng về mọi người nói như gió nhẹ mây trôi: "Mọi người đừng nhiều chuyện, chị đây đã có bạn trai, không thấy lúc trước ngày nào cũng đưa hoa đến sao."
Diệp Như nói: "Lương Kiều cậu thật không phúc hậu, lại yêu đương sau lưng bé? Mau khai ra! Là tên nào hả?"
Lương Kiều: "Nói ra sẽ doạ chết cậu."
Thư Nam cười hì hì quay đầu nói: "Mình biết nhưng mình không nói cho cậu!"
Diệp Như tức giận chỉ chỉ cô: "Nói mau, cái đồ mập mạp chết bầm nhà cậu."
Thư Nam bỗng đập bàn: "Cậu nói ai mập!"
"Rảnh rỗi như vậy chi bằng tâm sự với tôi?" Vạn Thiên họp về đứng ở cửa, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn mọi người, mấy người vừa ồn ào tám chuyện nháy mắt đều câm như hến.
Lương Kiều cười cười với cô, còn thản nhiên tặng cô một nụ hôn gió.
Vạn Thiên tức giận trừng mắt nhìn cô, đi vào văn phòng.
Lương Kiều nghĩ ngợi, mở weixin, đăng một tấm ảnh chụp chung trong quan hệ bạn bè -- ảnh chụp bọn họ tối hôm đó, chiều đó ăn tối xong đến công viên gần đó dạo, mua một kem ốc quế, hai người ngồi ở băng ghế công viên, trán sát trán, cùng cúi đầu ăn kem.
Hôm đó trời chiều rất đẹp, cảnh sắc công viên cũng rất đẹp, cảnh chụp đến cảnh giới rất hữu ý, hai người trên hình đều có giá trị nhan sắc cao, khoé mắt đuôi mày đều mang ý cười nhẹ, cách một màn hình gần như có thể ngọt tràn ra ngoài khiến người khác hâm một không thôi.
Cô chỉ đăng một tấm ảnh, không chú thích gì, nhưng cũng đủ dẫn đến một trận bão lớn.
Thư Nam like đầu tiên, còn thuận tay forward -- Aiya trượt tay ╮(╯▽╰)╭.
Tiếng thông báo weixin vang lên không ngừng, Lương Kiều làm như không thấy, log out weixin, bỏ di động lại vào túi.
Trong văn phòng nhanh chóng vang lên tiếng xì xào bàn tán, Diệp Như bưng cốc nước làm bộ đến phòng trà uống nước, cố ý lảng đến cạnh Lương Kiều, vỗ một phát lên lưng cô: "Cậu đấy, giấu kín ghê!"
Tiểu Mỹ đặc biệt gọi điện đến chúc mừng: "Aiya cuối cùng hai người cũng công khai rồi, bé thay hai người giữ bí mật sắp nghẹn chết rồi!"
Lát sau trạch nam Vương Thuỵ ở bộ phận phát hành cũng kêu lên: "Chị Kiều, ba Kiều! Cẩu thả phú quý, vật tương vong!"
Thư Nam hô theo: "Cẩu thả phú quý là cẩu thả phú quý!"
Từ đầu đến cuối Lương Kiều chỉ mỉm cười.
Lương Kiều không quan tâm đến bình luận như hoa của bạn bè phía dưới, chỉ chú ý đến phản ứng của Quan hành. Chắc anh còn đang bận? Chắc xong việc sẽ thấy? Nếu thấy có gọi điện thoại cho cô không?
Kết quả là, cả ngày đều không nhận được tin gì từ Quan Hành.
Lương Kiều hơi khó chịu, anh đang làm gì vậy? Vẫn chưa thấy à?
Đến tận giờ tan làm buổi chiều, bên kia cả cái rắm cũng không có!
Lương Kiều dạo Weixin, Weibo và QQ một lượt rồi nghiến răng bỏ điện thoại vào túi.
Muốn gọi Thư Nam cùng ra ngoài ăn tối, kết quả là Thư Nam đã hẹn trước với bạn trai, Lương Kiều dựng ngón giữa, nhưng không nói "Yêu người khác phái chết bầm" như trước.
Dù sao bây giờ cô cũng đã gia nhập hàng ngũ yêu đương rồi.
Bạn trai Thư Nam chờ cô dưới lầu, Lương Kiều cùng cô xuống lầu, vấn đã chuẩn bị xong tâm lí "Thư Nam vừa thấy bạn trai liền bỏ cô nhào đến ôm hôn bạn trai", kết quả vừa ra khỏi cửa nhìn thấy đầu tiên lại là anh đẹp trai tà tà dựa vào xe thể thao màu trắng -- sáng nay Hạ Bác Viễn đặc biệt nhường vị trí dễ bị trông thấy nhất cho cô, bản thân khiêm tốn dừng sau cô.
Anh đẹp trai chân dài lần nhìn sang bên này, vừa thấy cô liền đứng thẳng người, di chuyển đôi chân dài đi sang bên này.
Thư Nam vẫn đang nhìn khắp bốn phía tìm bạn trai, cánh tay kéo Lương Kiều bỗng bị hất ra.
"Ối!" Cô kinh ngạc quay đầu, thấy Lương Kiều chạy với vận tốc có thể sánh với vận động viên chạy đi, nhanh đến nỗi gần như sắp bay lên vậy.
Nhìn theo hướng cô chạy, một chàng trai mặc áo khoác xám đi tới, cùng lúc mở ra hai cánh tay.
Lương Kiều bổ nhào vào lòng anh, nháy mắt đã bị anh ôm trọn.
Lương Kiều chưa đứng vững đã ôm cổ Quan Hành hôn, Thư Nam phía sau thấy màn ngược cẩu như vậy kinh ngạc khép miệng lại, xoay đầu đi, tiếp tục tìm bạn trai không thấy đâu của mình.
Lúc này không thiếu người quen đi ngang qua, Lương Kiều không thèm để ý, ôm Quan Hành hôn đến nóng bỏng động tình. Cánh tay Quan Hành ôm chặt hông cô, dường như muốn khắc cô sâu vào cơ thể mình.
Hai người hôn đến không biết trời đất trước cửa cao ốc, mãi đến khi có người đi qua bọn họ: "Chú ý ảnh hưởng chú ý ảnh hưởng."
Lúc này Lương Kiều mới buông Quan hành ra, liếm môi, cười híp mắt, sau đó dựa đầu lên vai anh. Đúng lúc nghiêng đầu thấy Thư Nam nói chuyện với bạn trai, còn dựng ngón giữa với cô từ xa.
Lương Kiều cười rộ lên, Quan Hành càng ôm chặt hơn.
Quan Hành sờ tóc cô, quay đầu nhìn Hạ Bác Viễn đầy chán ghét, "Cậu có thể đi xa chút không, sao lại không biết nể mặt như vậy?"
Hạ Bác Viễn vô tội chỉ vào xe của mình.
Quan Hành hư một tiếng: " Bãi đậu xe để làm cảnh à? Dừng xe ở cửa, có chút đạo đức công cộng nào không?"
"Nói chuyện cẩn thận chút, bạn gái cậu cũng dừng xe ở đây đấy."
Quan Hành nói mà mặt không đổi sắc: "Bạn gái tôi dừng xe ở đâu cũng đúng hết."
Cái thằng này... Hạ Bác Viễn cười, lái xe rời đi.
Có nhân viên tan làm ra, thấy ông chủ ôm mỹ nữ đứng kia, không nhịn được tò mò nhìn qua. Ông chủ tính tình luôn không tốt lại phá lệ cười với anh ta, sợ đến nỗi anh ta giật mình mau chóng chạy đi.
Ôm Lương Kiều đứng thêm một lúc, QUan Hành nhẹ nhàng lay cô: "Đi thôi, bạn gái."
Lương Kiều ngẩng đầu lên, cười hì hì đáp lại: "Được, bạn trai."
Tác giả có lời muốn nói: Đừng hỏi tôi vì sao dừng xe ở cửa chính, logic của tác giả đã bị chó ăn rồi, bỏ đi... [tạm biệt]
Quan Hành có việc đột xuất phải đi công tác, sáng thứ hai vốn định lái xe đưa Lương Kiều đi làm, kết quả lại bị cô từ chối.
Lương Kiều ăn bánh mì ốp la anh làm nói: "Không cần, anh đưa chìa khóa cho em, em tự lái đi là được." Nghĩ đến bộ dáng mình lái xe thể thao, trong lòng bỗng thấy tươi đẹp, "Em muốn chiếc xe thể thao đó!"
"Tay em không sao chứ?" Quan Hành nhìn cô, gác chảo sang cạnh tay cô."
"Đương nhiên không sao." Thật ra lúc đưa lên vẫn còn hơi đau, nhưng chút đau đớn ấy đâu có là gì so với phong cách khi lái xe thể thao.
Quan Hành thấy vẻ mặt hưng phấn của cô thì lo lắng: "Em đừng học người ta đua xe đấy."
Lương Kiều lơ đễnh: "Em là loại người không biết chừng mực vậy sao?"
Ăn cơm xong Lương Kiều trực tiếp lấy chìa khoá xe của anh, tung tăng chạy xuống lầu.
Quan Hành tháo tạp dề đưa cô xuống lầu, nhìn cô thuần thục lái xe ra. Anh đi qua gõ lên cửa kính xe, Lương Kiều cười tít mắt hạ kính xuống, "Sao vậy, không nỡ à?"
"Ừ." Quan Hành cúi người, chui đầu vào cửa sổ, hôn lên trán cô, "Nếu thuận lợi tối mai anh có thể trở về. Em ở nhà thành thật một chút, không được vụng trộm với đàn ông khác sau lưng anh. Còn cả vết thương của em nữa, hôm nay đã có thể chườm nóng rồi, thuốc bôi và tinh dầu hoa hồng anh cũng mua rồi, thuốc dán cũng có, em nhớ bôi đấy." Nói xong đang định lui ra thì bị Lương Kiều ôm cổ, chủ động dâng một nụ hôn triền miên.
Lương Kiều lái xe đi làm, thậm chí ngay cả vị trí dừng xe và tư thế xuống xe đều không chê vào đâu được.
Xe phải dừng giữa toà nhà, khi xuống xe phải vươn ra một đôi chân dài thẳng tắp -- Ừ, vừa hay hôm nay mặc quần bó, chân vừa dài vừa thẳng, quả thực không thể ngầu hơn -- khi ra khỏi xe không thể khom lưng không thể cúi đầu, lưng phải thẳng, tư thế phải tao nhã, cuối cùng động tác đóng cửa xe phải thật ngầu và phóng khoáng.
Tưởng tượng ra hình ảnh đẹp, cô có chút căng thẳng, đang lái xe cũng suýt nhảy lên.
Kết quả đến dưới lầu công ty, phái phát hiện vị trí đối diện ven đường đã bị một chiếc xe đen có rèm che chiếm mất.
Chiếc xe kia nhìn có chút quen mắt, Lương Kiều dừng sát phía sau, bởi vì bước đầu tiên của kế hoạch gặp trở ngại nên hơi khó chịu, khi mở cửa xe quên động tác. Cô hùng hổ xuống xe, khi nhìn vào cửa kính thấy Hạ Bác Viễn đang mang vẻ mắt buồn cười nhìn cô.
"Xe không tệ." Anh cười nói.
Lương Kiều đắc ý gật đầu.
Nhưng Hạ Bác Viễn lại nói tiếp: "Nhưng mà tư thế còn ngầu hơn, lần đầu tôi thấy có người xuống xe thế này."
"..."
Lương Kiều "Ai" một tiếng, "Tư thế tôi đặc biệt thiết kế, khi nào đến anh thì lại không có mỹ cảm rồi hả?" Đi ngang xe của Hạ Bác Viễn, cô vỗ hai cái lên mui xe, "Anh dừng xe như vậy, lại dừng ngay chính giữa, kế hoạch của tôi bị anh phá huỷ hết rồi."
"Vậy tôi chuyển đi, để cô làm lại lần nữa?"
"Không cần." Lương Kiều khoát tay, thấp giọng nói, "Lúc nãy đập mạnh quá, động đến thắt lưng rồi."
Khiến Hạ Bác Viễn vui vẻ không thôi.
Hai người vừa nói vừa sóng vai đi vào cao ốc, gặp mấy đồng nghiệp trước cửa thang máy.
Thích Thải thấy họ trước, sửng sốt, nhanh chóng kịp phản ứng, cúi đầu chào: "Chào buổi sáng sếp Hạ."
Mấy người sau nghe vậy cũng vội vàng chào hỏi sếp Hạ, còn dùng ánh mắt mờ ám dò xét Lương Kiều, cười nói chị Kiều cũng được.
Trong lòng Lương Kiều biết hai cô gái nhỏ đang hiểu lầm, tuy cô và Hạ Bác Viễn chỉ gặp nhau ở cửa sau đó cùng vào nhưng không chịu nổi trí tưởng tượng của người trẻ tuổi, đến văn phòng mấy người kia qua hỏi thăm có phải hoa và quà mấy lần trước là sếp Hạ gửi không, Lương Kiều khẽ giải thích là không phải.
Vốn cho rằng chuyện này cứ thế là xong, kết quả sáng hôm sau lại diễn ra trò cười ở văn phòng.
Nguyên nhân là sáng ra Thư Nam lại đến muộn, hơn 9 rưỡi mới hớt haỉ chạy vào văn phòng, đúng lúc Vạn Thiên lên lầu họp, Diệp Như phụ trách chấm công nhắc Thư Nam trong nhóm Weixin --
Nấm Nấm: Nam Nam tháng này cậu đã muộn 5 lần, chuẩn bị tâm lí đi [cười]
Thư Nam: Aaaaa tiền thưởng của bé!
Thư Nam: Cậu nói xem nếu mình dùng sắc dụ sếp Hạ, có chút hi vọng thành công nào không?
Nấm Nấm: Cậu muốn nghe lời nói thật hay nói dối?
Thư Nam: [Khóc lớn] Cậu vẫn nên câm miệng lại đi...
Nấm Nấm: Hay là cậu dùng sắc dụ tổng biên tập đi? Xác suất thành công cao hơn sếp Hạ đấy [cười]
Hai người đang chat trong nhóm weixin, trong văn phòng yên tĩnh bỗng xuất hiện một giọng nữ rõ ràng, "Cô thân với Lương Kiều như thế, bảo cô ta xin cho cô, hậu thuẫn của cô ta mạnh lắm."
Mấy người gây chuyện đang vùi đầu làm việc đưa mắt nhìn nhau, không ai nói tiếp.
"..." Cảm nhận được những ánh mắt nhiều chuyện phóng đến sau lưng, Lương Kiều không phản ứng, bình tĩnh mở mail đọc thư.
Thư Nam lại nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn Tử Hân, chuyện của chị Kiều và sếp Quan vẫn chưa công khai, Hàn Tử Hân nói vậy là có ý gì, muốn ra vẻ à? Có lợi gì cho cô ta chứ?"
Thích Thải vốn rất ít khi nói chuyện bỗng ngẩng đầu nói: "Đúng vậy, quan hệ của chị Kiều và sếp Hạ tốt như thế..."
Thư Nam: WTF??? Sao lại đổ lên người sếp Hạ rồi hả?
Thư Nam liếc nhìn Lương Kiều theo bản năng, chỉ nghe sau đó có người đáp một câu: "Chị Kiều và sếp Hạ? Thật hay giả vậy?"
Tuy không hiểu vì sao Thích Thải lại khiến mọi người hiểu lầm Lương Kiều và sếp Hạ, nhưng Hàn Tử Hân lại vui mừng vì thành công: "Cô cho rằng vì sao cô ta lại thăng chức nhanh như vậy?"
Lời này rất độc... Thư Nam phỉ nhổ: "Hàn Tử Hân có phải cô bị ngu rồi hay không? Cả phòng làm việc ai không biết cô gato với chị Kiều, không bằng người ta thì đặt điều hãm hại, không phải nói ghét dòng dõi thư hương của mình sao, dòng dõi thư hương dạy dỗ thế này à? Ứng xử thật sự không thể hơn sao Hàn Tử Hân."
Có đồng nghiệp khuyên một câu: "Thư Nam, cậu đừng nghiêm túc như vậy, cô ấy chỉ đùa chút thôi..."
Hàn Tử Hân lại không để người ta hoà giải, nói tiếp: "Đã làm rồi, còn sợ người khác nói sao?" Cô ta liếc Lương Kiều, "Ngay cả người trong cuộc cũng chột dạ không nói lời nào rồi, cô còn mù quáng xen vào làm gì."
"Quá không biết xấu hổ rồi!" Hàn Tử Hân vừa dứt lời, Lương Kiều vẫn không hé răng buông ra một câu.
Han Tử Hân cứng mặt: "Cô mắng ai thế hả?"
Lương Kiều không thèm để ý cô ta, đưa lưng về mọi người nói như gió nhẹ mây trôi: "Mọi người đừng nhiều chuyện, chị đây đã có bạn trai, không thấy lúc trước ngày nào cũng đưa hoa đến sao."
Diệp Như nói: "Lương Kiều cậu thật không phúc hậu, lại yêu đương sau lưng bé? Mau khai ra! Là tên nào hả?"
Lương Kiều: "Nói ra sẽ doạ chết cậu."
Thư Nam cười hì hì quay đầu nói: "Mình biết nhưng mình không nói cho cậu!"
Diệp Như tức giận chỉ chỉ cô: "Nói mau, cái đồ mập mạp chết bầm nhà cậu."
Thư Nam bỗng đập bàn: "Cậu nói ai mập!"
"Rảnh rỗi như vậy chi bằng tâm sự với tôi?" Vạn Thiên họp về đứng ở cửa, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn mọi người, mấy người vừa ồn ào tám chuyện nháy mắt đều câm như hến.
Lương Kiều cười cười với cô, còn thản nhiên tặng cô một nụ hôn gió.
Vạn Thiên tức giận trừng mắt nhìn cô, đi vào văn phòng.
Lương Kiều nghĩ ngợi, mở weixin, đăng một tấm ảnh chụp chung trong quan hệ bạn bè -- ảnh chụp bọn họ tối hôm đó, chiều đó ăn tối xong đến công viên gần đó dạo, mua một kem ốc quế, hai người ngồi ở băng ghế công viên, trán sát trán, cùng cúi đầu ăn kem.
Hôm đó trời chiều rất đẹp, cảnh sắc công viên cũng rất đẹp, cảnh chụp đến cảnh giới rất hữu ý, hai người trên hình đều có giá trị nhan sắc cao, khoé mắt đuôi mày đều mang ý cười nhẹ, cách một màn hình gần như có thể ngọt tràn ra ngoài khiến người khác hâm một không thôi.
Cô chỉ đăng một tấm ảnh, không chú thích gì, nhưng cũng đủ dẫn đến một trận bão lớn.
Thư Nam like đầu tiên, còn thuận tay forward -- Aiya trượt tay ╮(╯▽╰)╭.
Tiếng thông báo weixin vang lên không ngừng, Lương Kiều làm như không thấy, log out weixin, bỏ di động lại vào túi.
Trong văn phòng nhanh chóng vang lên tiếng xì xào bàn tán, Diệp Như bưng cốc nước làm bộ đến phòng trà uống nước, cố ý lảng đến cạnh Lương Kiều, vỗ một phát lên lưng cô: "Cậu đấy, giấu kín ghê!"
Tiểu Mỹ đặc biệt gọi điện đến chúc mừng: "Aiya cuối cùng hai người cũng công khai rồi, bé thay hai người giữ bí mật sắp nghẹn chết rồi!"
Lát sau trạch nam Vương Thuỵ ở bộ phận phát hành cũng kêu lên: "Chị Kiều, ba Kiều! Cẩu thả phú quý, vật tương vong!"
Thư Nam hô theo: "Cẩu thả phú quý là cẩu thả phú quý!"
Từ đầu đến cuối Lương Kiều chỉ mỉm cười.
Lương Kiều không quan tâm đến bình luận như hoa của bạn bè phía dưới, chỉ chú ý đến phản ứng của Quan hành. Chắc anh còn đang bận? Chắc xong việc sẽ thấy? Nếu thấy có gọi điện thoại cho cô không?
Kết quả là, cả ngày đều không nhận được tin gì từ Quan Hành.
Lương Kiều hơi khó chịu, anh đang làm gì vậy? Vẫn chưa thấy à?
Đến tận giờ tan làm buổi chiều, bên kia cả cái rắm cũng không có!
Lương Kiều dạo Weixin, Weibo và QQ một lượt rồi nghiến răng bỏ điện thoại vào túi.
Muốn gọi Thư Nam cùng ra ngoài ăn tối, kết quả là Thư Nam đã hẹn trước với bạn trai, Lương Kiều dựng ngón giữa, nhưng không nói "Yêu người khác phái chết bầm" như trước.
Dù sao bây giờ cô cũng đã gia nhập hàng ngũ yêu đương rồi.
Bạn trai Thư Nam chờ cô dưới lầu, Lương Kiều cùng cô xuống lầu, vấn đã chuẩn bị xong tâm lí "Thư Nam vừa thấy bạn trai liền bỏ cô nhào đến ôm hôn bạn trai", kết quả vừa ra khỏi cửa nhìn thấy đầu tiên lại là anh đẹp trai tà tà dựa vào xe thể thao màu trắng -- sáng nay Hạ Bác Viễn đặc biệt nhường vị trí dễ bị trông thấy nhất cho cô, bản thân khiêm tốn dừng sau cô.
Anh đẹp trai chân dài lần nhìn sang bên này, vừa thấy cô liền đứng thẳng người, di chuyển đôi chân dài đi sang bên này.
Thư Nam vẫn đang nhìn khắp bốn phía tìm bạn trai, cánh tay kéo Lương Kiều bỗng bị hất ra.
"Ối!" Cô kinh ngạc quay đầu, thấy Lương Kiều chạy với vận tốc có thể sánh với vận động viên chạy đi, nhanh đến nỗi gần như sắp bay lên vậy.
Nhìn theo hướng cô chạy, một chàng trai mặc áo khoác xám đi tới, cùng lúc mở ra hai cánh tay.
Lương Kiều bổ nhào vào lòng anh, nháy mắt đã bị anh ôm trọn.
Lương Kiều chưa đứng vững đã ôm cổ Quan Hành hôn, Thư Nam phía sau thấy màn ngược cẩu như vậy kinh ngạc khép miệng lại, xoay đầu đi, tiếp tục tìm bạn trai không thấy đâu của mình.
Lúc này không thiếu người quen đi ngang qua, Lương Kiều không thèm để ý, ôm Quan Hành hôn đến nóng bỏng động tình. Cánh tay Quan Hành ôm chặt hông cô, dường như muốn khắc cô sâu vào cơ thể mình.
Hai người hôn đến không biết trời đất trước cửa cao ốc, mãi đến khi có người đi qua bọn họ: "Chú ý ảnh hưởng chú ý ảnh hưởng."
Lúc này Lương Kiều mới buông Quan hành ra, liếm môi, cười híp mắt, sau đó dựa đầu lên vai anh. Đúng lúc nghiêng đầu thấy Thư Nam nói chuyện với bạn trai, còn dựng ngón giữa với cô từ xa.
Lương Kiều cười rộ lên, Quan Hành càng ôm chặt hơn.
Quan Hành sờ tóc cô, quay đầu nhìn Hạ Bác Viễn đầy chán ghét, "Cậu có thể đi xa chút không, sao lại không biết nể mặt như vậy?"
Hạ Bác Viễn vô tội chỉ vào xe của mình.
Quan Hành hư một tiếng: " Bãi đậu xe để làm cảnh à? Dừng xe ở cửa, có chút đạo đức công cộng nào không?"
"Nói chuyện cẩn thận chút, bạn gái cậu cũng dừng xe ở đây đấy."
Quan Hành nói mà mặt không đổi sắc: "Bạn gái tôi dừng xe ở đâu cũng đúng hết."
Cái thằng này... Hạ Bác Viễn cười, lái xe rời đi.
Có nhân viên tan làm ra, thấy ông chủ ôm mỹ nữ đứng kia, không nhịn được tò mò nhìn qua. Ông chủ tính tình luôn không tốt lại phá lệ cười với anh ta, sợ đến nỗi anh ta giật mình mau chóng chạy đi.
Ôm Lương Kiều đứng thêm một lúc, QUan Hành nhẹ nhàng lay cô: "Đi thôi, bạn gái."
Lương Kiều ngẩng đầu lên, cười hì hì đáp lại: "Được, bạn trai."
Tác giả có lời muốn nói: Đừng hỏi tôi vì sao dừng xe ở cửa chính, logic của tác giả đã bị chó ăn rồi, bỏ đi... [tạm biệt]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.