Chương 84
Nhất Tự Mi
08/08/2017
Editor: Linh Đang
Dì mở cửa, cười tủm tỉm mời bọn họ vào, cao hứng nhiệt tình như thấy được nàng dâu nhỏ nhà mình."Chao ôi Lương tiểu thư đúng không? Thật xinh đẹp! A Hành thật biết chọn người mà! Mau vào mau vào!"
Tưởng Du cùng Quan Hòa Quang đều chờ ở trong phòng khách, Quan Triệt đã ngồi ở một bên, cầm tạp chí kinh tế tài chính xem.
Lương Kiều được Quan Hành dắt đi đến, khom lưng cười chào hỏi: "Chào chú chào dì, chào anh cả, quấy rầy mọi người rồi ạ. Con là Lương Kiều, mọi người gọi con là tiểu Lương là được."
Quan Hòa Quang gật gật đầu: "Ngồi đi."
Quan Hành đưa lễ vật trong tay lên: "Ba mẹ, đây là lễ vật Lương Kiều chuẩn bị cho hai người."
Thật ra là tự anh mua, bảo vật trong thư phòng của cha và đồ trang sức đeo tay của mẹ, đều là thứ hết sức quý, vừa nhìn liền biết không phải là do Lương Kiều mua, cho nên cô mới kiên trì muốn mặt khác chuẩn bị một chút đồ.
Quan Triệt quét mắt tới trên tay Quan Hành, nhìn về phía anh: Của anh đâu?
Quan Hành đang khẩn trương, nháy mắt với anh: Không cần quấy rối em!
Lương Kiều giao điểm tâm cùng đặc sản mình chuẩn bị cho dì, "Đây là đặc sản ở chỗ con, còn có một điểm tâm tự con làm, tay nghề của con không tốt, còn mong dì và chú không ghét bỏ."
Tưởng Du khách khí nói: "Cháu có tâm."
Dì cười cười mang thứ đó đến phòng bếp, đặt điểm tâm vào đĩa rồi bưng ra, cười nói với Tưởng Du: "Tôi thấy làm rất tốt, hương vị hẳn là được, bà nếm thử."
Con mắt Tưởng Du quét một vòng, thản nhiên nói: "Để đấy đi."
Ngược lại Quan Triệt hết sức nể tình cầm dĩa màu bạc xiên một miếng đại phúc, cắn một cái, sau dưới bốn con mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm của Quan Hành cùng Lương Kiều gật gật đầu, nói: "Không tệ." Tiếp theo nghiêng đầu chuyển hướng Tưởng Du, "Không quá giống hương vị mẹ làm, mẹ nếm thử xem?"
"Là sao?" Tưởng Du có chút tò mò, quả thật xiên một miếng nhâm nhi thưởng thức, "Bên ngoài lăn dừa đúng không, mẹ có thói quen dùng bột gạo nếp."
Lương Kiều vội vàng nói: "Vậy lần sau con cũng dùng bột gạo nếp!"
"Đừng căng thẳng như vậy, nhà chúng ta cũng không ăn người." Tưởng Du bỏ dĩa ăn xuống, ưu nhã lau miệng, "Không phải là cháu rất biết ăn nói sao, sao lại còn câu nệ như thế."
"Con đây không phải là căng thẳng sao." Lương Kiều gãi gãi đầu.
Quan Hòa Quang một bên uống trà ngạc nhiên nói: "Hai người gặp qua?"
"Gặp qua hai lần." Tưởng Du liếc về Lương Kiều một cái, "Nhanh mồm nhanh miệng, lại hay nịnh hót."
Lương Kiều thẹn thùng cười hắc hắc.
Quan Hòa Quang cười hai tiếng: "Vậy cũng được mạnh hơn Quan Hành nhiều."
"Không có không có, Quan Hành lợi hại hơn con nhiều!" Giọng nói Lương Kiều hết sức sùng bái, "Anh ấy hết sức thật tinh mắt, gần nhất quay mấy bộ phim đều giành rất nhiều giải thưởng, phòng bán vé cùng dư luận thu hoạch gấp đôi, rất nhiều cô bé ở phòng làm việc của chúng con thầm mến anh ấy. Lớn lên đẹp trai có thể theo đuổi, nhờ có gien của chú và dì ưu tú, giáo dục cũng tốt."
Quả nhiên là biết nịnh hót, Quan Hòa Quang cười đến sảng khoái.
Quan Hành bị cô nói vẻ mặt xấu hổ, kéo cô nhỏ giọng nói: "Nhận kiểm điểm chút, quá giả..."
Lương Kiều không để ý đến anh, cười hì hì nói: "Chú cười một tiếng cháu liền không khẩn trương nữa. Lúc chú không cười rất giống thầy chủ nhiệm tiểu học của con, lúc con còn nhỏ rất lì, rất hay bị thầy chủ nhiệm gọi phê bình, vừa nhìn thấy thầy ấy liền sợ sệt."
Vừa nhắc tới cái này, đột nhiên Tưởng Du vui vẻ, mím môi cười cười nói, "Ông ấy trưởng thành bộ dạng rất nghiêm túc, lại không biểu lộ tình cảm, nhìn đến liền dọa người, lúc nhỏ Hiểu Vi không ít lần bị ông ấy dọa khóc."
"Đó! Con nói sao Hiểu Vi lại sợ cha như vậy!" Hiểu Vi là em họ con chú Quan Hành, anh ngạc nhiên quát lên, xong rồi lại vui sướng hài lòng nói, "Vậy sau này sinh cục cưng không nghe thì để cha đến dọa nó một chút là được rồi."
Bị Tưởng Du trừng mắt liếc.
Bắt đầu cười giỡn với cha như thế, bầu không khí sôi nổi hơn không ít.
Cha chồng nhìn nghiêm túc, nhưng là người không nghiêm khắc, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn họ; mẹ chồng là người kiêu ngạo, thái độ lạnh nhạt, cảm giác giống như không thích cô, nhưng cũng không có ý tứ làm khó dễ.
Lương Kiều tổng kết ra những tin tức trên, dần dần không có căng thẳng như vậy nữa, nhưng vẫn là bày ra tư thế đoan chính ngồi nghiêm túc nói chuyện cùng bọn họ, giới thiệu hoàn cảnh trong nhà mình một chút, đồng thời không quên thỉnh thoảng mà biểu đạt một chút sùng bái cùng tán thưởng Quan Hành, đặc biệt cường điệu khen ngợi cùng cảm kích Quan Hành hết lòng săn sóc chiếu cố mẹ cùng bà nội.
Trên đời này không có cha mẹ không thích người khác khen ngợi con nhà mình, không thể không nói Lương Kiều tâng bốc vô cùng thích hợp, Tưởng Du cùng Quan Hòa Quang ít nhiều có chút vui mừng.
Thức ăn trong nhà ngày thường đều là dì đang chuẩn bị, nhưng hôm nay là lần đầu tiên con dâu tới, Tưởng Du liền tự mình xuống bếp. Mấy ngày nay Lương Kiều cũng gấp gáp học tập vài món ăn, nhờ có Dư Nhĩ tỉ mỉ chỉ đạo, cuối cùng miễn cưỡng có thể bày ra được.
Lúc Tưởng Du đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Lương Kiều xung phong nhận việc đi hỗ trợ, làm chút việc đơn giản hỗ trợ, cuối cùng tự mình làm hai món tôm bóc vỏ canh đậu phụ cùng củ niễng xào xương sườn, đều hết sức thành công.
Tưởng Du còn mang bộ dáng lạnh nhạt, nhưng Lương Kiều tuyệt không để ý, đầy nhiệt tình chủ động đáp lời nói chuyện phiếm với bà, cuối cùng còn thực sự hỏi đến phương pháp bảo dưỡng của bà.
Hai người cùng nhau chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, Lương Kiều còn rất có cảm giác thành tựu, mang món ăn tinh xảo đặt lên bàn, cô nháy mắt hỏi: "Dì, con có thể chụp tấm hình trước không? Đây là lần đầu tiên con và dì cùng nấu cơm, có thể lưu lại kỉ niệm chứ?"
Tưởng Du liếc cô một cái, có lẽ cũng biết người trẻ tuổi trước khi ăn cơm có thói quen chụp bức hình, thế nhưng không có phản đối.
Lương Kiều hưng trí bừng bừng chụp mấy bức, sau đó cầm di động tiến đến bên cạnh Tưởng Du: "Cùng chụp một tấm ạ!"
"Đừng..." Tưởng Du vừa muốn khiển trách cô, Lương Kiều đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chụp ảnh, lấy tới cho bà xem, "Oa - - trong hình dì cũng thật xinh đẹp, không hiểu sao lại còn nhìn trẻ tuổi hơn con, làn da trắng lại mịn màng.. A, ắt hẳn người khác sẽ cho rằng là em gái con!"
Tưởng Du đều bị cô vỗ mông ngựa không còn gì để nói: "Được rồi, cháu mở miệng thật sự là..."
Lương Kiều cười hắc hắc: "Con đây không phải là bị xinh đẹp của dì làm cho kinh động sao, lúc về con sẽ dùng phương pháp bảo dưỡng dì dạy, con cũng muốn xinh đẹp lại trắng trẻo giống dì!"
Đang muốn gọi ba người đàn ông trong phòng khách vào ăn cơm, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cười nói, đi qua vừa nhìn, mới phát hiện là Quan Hành cùng một ông già trước từng gặp qua vài lần cùng bước vào, ông già kia cười chào hỏi với Quan Hòa Quang.
Lương Kiều kinh ngạc không thôi, Tưởng Du đã cười đi tới: "Lão Chiêm trở về à? Sao nào, ở Mỹ có quen không?"
"Ôi!" Ông già than một tiếng, "Ở nước ngoài thì chỗ nào quen được, đồ ăn cũng không quen, ngày ngày trừ hamburger khoai tây liền không có cái khác, đâu có đồ ăn ngon như ở Trung Quốc."
"Ông cũng đừng oán hận, con ông có tiền đồ như thế, một lòng hiếu tâm tiếp đón ông qua đó để hưởng cuộc sống, chúng tôi đều rất hâm mộ." Quan Hòa Quang cười bắt đầu tán gẫu với ông ấy.
Lương Kiều tiến đến bên cạnh Quan Hành hỏi thăm: "Đây là ai vậy?"
"Bác Chiêm nhà bên cạnh, tòa nhà công ty chúng ta chính là của bác ấy.”
Quan Hành giải thích, "Mấy năm trước bác gái Chiêm cùng hai người con đã đến Mỹ định cư, thời gian trước bác trai Chiêm cũng qua, hôm nay lại về thu dọn đồ đạc, chiều nay phải đi, lần này đi qua có lẽ là thường trú, cho nên nhân dịp hôm nay mời bác ấy tới cùng nhau ăn một bữa cơm, em đừng nóng giận hắc?"
"Không có, không phải là em tức giận." Lương Kiều nhỏ giọng nói, "Em chỉ muốn nói em quen bác ấy."D@Đ#L$Q%Đ^^
"Hả?" Quan Hành ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, "Sao hai người lại quen biết?"
Nói đến đây, Lương Kiều không thể tránh né nghĩ đến lần đó dùng sơn màu đỏ viết lên xe thể thao của anh mấy chữ, ha ha cười hai tiếng.
Bác Chiêm cùng Quan Hòa Quang hàn huyên xong, đoàn người vào trong nhà ăn. Bác Chiêm thấy Lương Kiều, cười: "Cháu ở đây à."
Lương Kiều thay đổi bộ dáng trêu đùa trước mặt anh ( QH), nhu thuận gọi: "Bác Chiêm."
Vui vẻ trên mặt bác Chiêm sâu hơn, chỉ thấy trên bàn vẻ mặt ba người kia đều là ngạc nhiên: "Hai người quen biết?"
"Có chút giao tình." Bác Chiêm cười nói, "Cô gái nhỏ rất nhiệt tâm, tôi đến giúp chút."
Tưởng Du nhìn Lương Kiều một cái, mỉm cười nói: "Vậy thì rất có duyên phận."
"Nhị đản cùng cô gái này vô cùng có duyên phận." Bác Chiêm cười đến ý tứ sâu xa, cảm khái một câu, "Cả hai đều là đứa bé ngoan, có thể đi đến cùng nhau rất tốt, rất tốt."
Một bữa cơm ăn cũng coi là ấm áp hài hòa.
Sau khi ăn xong Lương Kiều chủ động hỗ trợ thu dọn chén dĩa, mấy người đàn ông ở trong phòng khách nói chuyện.
Bác Chiêm uống trà cùng Quan Hòa Quang, hỏi vài câu liên quan đến công việc của Quan Triệt cùng Quan Hành. Gần đây Quang Diệu quay vài bộ phim điện ảnh cùng truyền hình thành tích cũng không tệ, bác Chiêm biểu dương Quan Hành một phen.
Trò chuyện một chút, đđột nhiên bác Chiêm hỏi: "Nghe nói cái người tên Dương gì đó, bắt được rồi?"
Sự việc năm đó bác Chiêm biết rõ nội tình, cũng xuất không ít lực. Quan Hành gật đầu nói: "Thiệu Dương, cậu ta đã tự thú."
"Vậy là tốt rồi." Bác Chiêm thở dài, "Thật ra khiến cháu chịu không oan uổng."
Quan Hành cười cười không sao cả: "Ngã một lần khôn hơn một chút, không có gì."
Khi đó xác thực là hận qua, cũng vì thế mà chán chường tự vứt bỏ, nhưng trôi qua nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đưa cậu ta ra công lý, lại nhớ đến, hình như đã không còn để ý như vậy.
Dù sao hiện tại anh trôi qua rất tốt, những thứ muốn hầu như đã đạt được, anh vô cùng thấy đủ.
Trong phòng bếp có thể nghe được tiếng nói chuyện lờ mờ của Lương Kiều cùng Tưởng Du, Quan Hành lẳng lặng nghe, trong lòng bàn tay cầm một chén trà nhỏ, trong ánh nắng giữa trưa nằm nghiêng dựa ở trên ghế sofa, vẻ mặt mang theo vài phần ôn nhu.
Dì mở cửa, cười tủm tỉm mời bọn họ vào, cao hứng nhiệt tình như thấy được nàng dâu nhỏ nhà mình."Chao ôi Lương tiểu thư đúng không? Thật xinh đẹp! A Hành thật biết chọn người mà! Mau vào mau vào!"
Tưởng Du cùng Quan Hòa Quang đều chờ ở trong phòng khách, Quan Triệt đã ngồi ở một bên, cầm tạp chí kinh tế tài chính xem.
Lương Kiều được Quan Hành dắt đi đến, khom lưng cười chào hỏi: "Chào chú chào dì, chào anh cả, quấy rầy mọi người rồi ạ. Con là Lương Kiều, mọi người gọi con là tiểu Lương là được."
Quan Hòa Quang gật gật đầu: "Ngồi đi."
Quan Hành đưa lễ vật trong tay lên: "Ba mẹ, đây là lễ vật Lương Kiều chuẩn bị cho hai người."
Thật ra là tự anh mua, bảo vật trong thư phòng của cha và đồ trang sức đeo tay của mẹ, đều là thứ hết sức quý, vừa nhìn liền biết không phải là do Lương Kiều mua, cho nên cô mới kiên trì muốn mặt khác chuẩn bị một chút đồ.
Quan Triệt quét mắt tới trên tay Quan Hành, nhìn về phía anh: Của anh đâu?
Quan Hành đang khẩn trương, nháy mắt với anh: Không cần quấy rối em!
Lương Kiều giao điểm tâm cùng đặc sản mình chuẩn bị cho dì, "Đây là đặc sản ở chỗ con, còn có một điểm tâm tự con làm, tay nghề của con không tốt, còn mong dì và chú không ghét bỏ."
Tưởng Du khách khí nói: "Cháu có tâm."
Dì cười cười mang thứ đó đến phòng bếp, đặt điểm tâm vào đĩa rồi bưng ra, cười nói với Tưởng Du: "Tôi thấy làm rất tốt, hương vị hẳn là được, bà nếm thử."
Con mắt Tưởng Du quét một vòng, thản nhiên nói: "Để đấy đi."
Ngược lại Quan Triệt hết sức nể tình cầm dĩa màu bạc xiên một miếng đại phúc, cắn một cái, sau dưới bốn con mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm của Quan Hành cùng Lương Kiều gật gật đầu, nói: "Không tệ." Tiếp theo nghiêng đầu chuyển hướng Tưởng Du, "Không quá giống hương vị mẹ làm, mẹ nếm thử xem?"
"Là sao?" Tưởng Du có chút tò mò, quả thật xiên một miếng nhâm nhi thưởng thức, "Bên ngoài lăn dừa đúng không, mẹ có thói quen dùng bột gạo nếp."
Lương Kiều vội vàng nói: "Vậy lần sau con cũng dùng bột gạo nếp!"
"Đừng căng thẳng như vậy, nhà chúng ta cũng không ăn người." Tưởng Du bỏ dĩa ăn xuống, ưu nhã lau miệng, "Không phải là cháu rất biết ăn nói sao, sao lại còn câu nệ như thế."
"Con đây không phải là căng thẳng sao." Lương Kiều gãi gãi đầu.
Quan Hòa Quang một bên uống trà ngạc nhiên nói: "Hai người gặp qua?"
"Gặp qua hai lần." Tưởng Du liếc về Lương Kiều một cái, "Nhanh mồm nhanh miệng, lại hay nịnh hót."
Lương Kiều thẹn thùng cười hắc hắc.
Quan Hòa Quang cười hai tiếng: "Vậy cũng được mạnh hơn Quan Hành nhiều."
"Không có không có, Quan Hành lợi hại hơn con nhiều!" Giọng nói Lương Kiều hết sức sùng bái, "Anh ấy hết sức thật tinh mắt, gần nhất quay mấy bộ phim đều giành rất nhiều giải thưởng, phòng bán vé cùng dư luận thu hoạch gấp đôi, rất nhiều cô bé ở phòng làm việc của chúng con thầm mến anh ấy. Lớn lên đẹp trai có thể theo đuổi, nhờ có gien của chú và dì ưu tú, giáo dục cũng tốt."
Quả nhiên là biết nịnh hót, Quan Hòa Quang cười đến sảng khoái.
Quan Hành bị cô nói vẻ mặt xấu hổ, kéo cô nhỏ giọng nói: "Nhận kiểm điểm chút, quá giả..."
Lương Kiều không để ý đến anh, cười hì hì nói: "Chú cười một tiếng cháu liền không khẩn trương nữa. Lúc chú không cười rất giống thầy chủ nhiệm tiểu học của con, lúc con còn nhỏ rất lì, rất hay bị thầy chủ nhiệm gọi phê bình, vừa nhìn thấy thầy ấy liền sợ sệt."
Vừa nhắc tới cái này, đột nhiên Tưởng Du vui vẻ, mím môi cười cười nói, "Ông ấy trưởng thành bộ dạng rất nghiêm túc, lại không biểu lộ tình cảm, nhìn đến liền dọa người, lúc nhỏ Hiểu Vi không ít lần bị ông ấy dọa khóc."
"Đó! Con nói sao Hiểu Vi lại sợ cha như vậy!" Hiểu Vi là em họ con chú Quan Hành, anh ngạc nhiên quát lên, xong rồi lại vui sướng hài lòng nói, "Vậy sau này sinh cục cưng không nghe thì để cha đến dọa nó một chút là được rồi."
Bị Tưởng Du trừng mắt liếc.
Bắt đầu cười giỡn với cha như thế, bầu không khí sôi nổi hơn không ít.
Cha chồng nhìn nghiêm túc, nhưng là người không nghiêm khắc, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn họ; mẹ chồng là người kiêu ngạo, thái độ lạnh nhạt, cảm giác giống như không thích cô, nhưng cũng không có ý tứ làm khó dễ.
Lương Kiều tổng kết ra những tin tức trên, dần dần không có căng thẳng như vậy nữa, nhưng vẫn là bày ra tư thế đoan chính ngồi nghiêm túc nói chuyện cùng bọn họ, giới thiệu hoàn cảnh trong nhà mình một chút, đồng thời không quên thỉnh thoảng mà biểu đạt một chút sùng bái cùng tán thưởng Quan Hành, đặc biệt cường điệu khen ngợi cùng cảm kích Quan Hành hết lòng săn sóc chiếu cố mẹ cùng bà nội.
Trên đời này không có cha mẹ không thích người khác khen ngợi con nhà mình, không thể không nói Lương Kiều tâng bốc vô cùng thích hợp, Tưởng Du cùng Quan Hòa Quang ít nhiều có chút vui mừng.
Thức ăn trong nhà ngày thường đều là dì đang chuẩn bị, nhưng hôm nay là lần đầu tiên con dâu tới, Tưởng Du liền tự mình xuống bếp. Mấy ngày nay Lương Kiều cũng gấp gáp học tập vài món ăn, nhờ có Dư Nhĩ tỉ mỉ chỉ đạo, cuối cùng miễn cưỡng có thể bày ra được.
Lúc Tưởng Du đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Lương Kiều xung phong nhận việc đi hỗ trợ, làm chút việc đơn giản hỗ trợ, cuối cùng tự mình làm hai món tôm bóc vỏ canh đậu phụ cùng củ niễng xào xương sườn, đều hết sức thành công.
Tưởng Du còn mang bộ dáng lạnh nhạt, nhưng Lương Kiều tuyệt không để ý, đầy nhiệt tình chủ động đáp lời nói chuyện phiếm với bà, cuối cùng còn thực sự hỏi đến phương pháp bảo dưỡng của bà.
Hai người cùng nhau chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, Lương Kiều còn rất có cảm giác thành tựu, mang món ăn tinh xảo đặt lên bàn, cô nháy mắt hỏi: "Dì, con có thể chụp tấm hình trước không? Đây là lần đầu tiên con và dì cùng nấu cơm, có thể lưu lại kỉ niệm chứ?"
Tưởng Du liếc cô một cái, có lẽ cũng biết người trẻ tuổi trước khi ăn cơm có thói quen chụp bức hình, thế nhưng không có phản đối.
Lương Kiều hưng trí bừng bừng chụp mấy bức, sau đó cầm di động tiến đến bên cạnh Tưởng Du: "Cùng chụp một tấm ạ!"
"Đừng..." Tưởng Du vừa muốn khiển trách cô, Lương Kiều đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chụp ảnh, lấy tới cho bà xem, "Oa - - trong hình dì cũng thật xinh đẹp, không hiểu sao lại còn nhìn trẻ tuổi hơn con, làn da trắng lại mịn màng.. A, ắt hẳn người khác sẽ cho rằng là em gái con!"
Tưởng Du đều bị cô vỗ mông ngựa không còn gì để nói: "Được rồi, cháu mở miệng thật sự là..."
Lương Kiều cười hắc hắc: "Con đây không phải là bị xinh đẹp của dì làm cho kinh động sao, lúc về con sẽ dùng phương pháp bảo dưỡng dì dạy, con cũng muốn xinh đẹp lại trắng trẻo giống dì!"
Đang muốn gọi ba người đàn ông trong phòng khách vào ăn cơm, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cười nói, đi qua vừa nhìn, mới phát hiện là Quan Hành cùng một ông già trước từng gặp qua vài lần cùng bước vào, ông già kia cười chào hỏi với Quan Hòa Quang.
Lương Kiều kinh ngạc không thôi, Tưởng Du đã cười đi tới: "Lão Chiêm trở về à? Sao nào, ở Mỹ có quen không?"
"Ôi!" Ông già than một tiếng, "Ở nước ngoài thì chỗ nào quen được, đồ ăn cũng không quen, ngày ngày trừ hamburger khoai tây liền không có cái khác, đâu có đồ ăn ngon như ở Trung Quốc."
"Ông cũng đừng oán hận, con ông có tiền đồ như thế, một lòng hiếu tâm tiếp đón ông qua đó để hưởng cuộc sống, chúng tôi đều rất hâm mộ." Quan Hòa Quang cười bắt đầu tán gẫu với ông ấy.
Lương Kiều tiến đến bên cạnh Quan Hành hỏi thăm: "Đây là ai vậy?"
"Bác Chiêm nhà bên cạnh, tòa nhà công ty chúng ta chính là của bác ấy.”
Quan Hành giải thích, "Mấy năm trước bác gái Chiêm cùng hai người con đã đến Mỹ định cư, thời gian trước bác trai Chiêm cũng qua, hôm nay lại về thu dọn đồ đạc, chiều nay phải đi, lần này đi qua có lẽ là thường trú, cho nên nhân dịp hôm nay mời bác ấy tới cùng nhau ăn một bữa cơm, em đừng nóng giận hắc?"
"Không có, không phải là em tức giận." Lương Kiều nhỏ giọng nói, "Em chỉ muốn nói em quen bác ấy."D@Đ#L$Q%Đ^^
"Hả?" Quan Hành ngạc nhiên liếc nhìn cô một cái, "Sao hai người lại quen biết?"
Nói đến đây, Lương Kiều không thể tránh né nghĩ đến lần đó dùng sơn màu đỏ viết lên xe thể thao của anh mấy chữ, ha ha cười hai tiếng.
Bác Chiêm cùng Quan Hòa Quang hàn huyên xong, đoàn người vào trong nhà ăn. Bác Chiêm thấy Lương Kiều, cười: "Cháu ở đây à."
Lương Kiều thay đổi bộ dáng trêu đùa trước mặt anh ( QH), nhu thuận gọi: "Bác Chiêm."
Vui vẻ trên mặt bác Chiêm sâu hơn, chỉ thấy trên bàn vẻ mặt ba người kia đều là ngạc nhiên: "Hai người quen biết?"
"Có chút giao tình." Bác Chiêm cười nói, "Cô gái nhỏ rất nhiệt tâm, tôi đến giúp chút."
Tưởng Du nhìn Lương Kiều một cái, mỉm cười nói: "Vậy thì rất có duyên phận."
"Nhị đản cùng cô gái này vô cùng có duyên phận." Bác Chiêm cười đến ý tứ sâu xa, cảm khái một câu, "Cả hai đều là đứa bé ngoan, có thể đi đến cùng nhau rất tốt, rất tốt."
Một bữa cơm ăn cũng coi là ấm áp hài hòa.
Sau khi ăn xong Lương Kiều chủ động hỗ trợ thu dọn chén dĩa, mấy người đàn ông ở trong phòng khách nói chuyện.
Bác Chiêm uống trà cùng Quan Hòa Quang, hỏi vài câu liên quan đến công việc của Quan Triệt cùng Quan Hành. Gần đây Quang Diệu quay vài bộ phim điện ảnh cùng truyền hình thành tích cũng không tệ, bác Chiêm biểu dương Quan Hành một phen.
Trò chuyện một chút, đđột nhiên bác Chiêm hỏi: "Nghe nói cái người tên Dương gì đó, bắt được rồi?"
Sự việc năm đó bác Chiêm biết rõ nội tình, cũng xuất không ít lực. Quan Hành gật đầu nói: "Thiệu Dương, cậu ta đã tự thú."
"Vậy là tốt rồi." Bác Chiêm thở dài, "Thật ra khiến cháu chịu không oan uổng."
Quan Hành cười cười không sao cả: "Ngã một lần khôn hơn một chút, không có gì."
Khi đó xác thực là hận qua, cũng vì thế mà chán chường tự vứt bỏ, nhưng trôi qua nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đưa cậu ta ra công lý, lại nhớ đến, hình như đã không còn để ý như vậy.
Dù sao hiện tại anh trôi qua rất tốt, những thứ muốn hầu như đã đạt được, anh vô cùng thấy đủ.
Trong phòng bếp có thể nghe được tiếng nói chuyện lờ mờ của Lương Kiều cùng Tưởng Du, Quan Hành lẳng lặng nghe, trong lòng bàn tay cầm một chén trà nhỏ, trong ánh nắng giữa trưa nằm nghiêng dựa ở trên ghế sofa, vẻ mặt mang theo vài phần ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.