Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo
Chương 20: Chuyện của chị Tần
Bình Tử
05/01/2022
Liên quan với chuyện kia của chị Tần.
Sau khi hưởng tuần trăng mật trở về thì đột nhiên Trần Khả Nhân nhớ đến chị Tần, rồi lại nghĩ đến chuyện kia của chị Tần… Cô cảm thấy vô cùng không yên tâm, lòng người ta ở bên kia thì đang nóng như lửa đốt, còn cô ở bên này lại rất bận bịu nên sau đó đã không liên lạc nữa, cũng không biết là chị Tần đã lo lắng đến thế nào.
Thế là vào một ngày nắng đẹp, cô nhìn vẻ mặt Tống Hạo Hiên cũng không tệ lắm nên đã cẩn thận từng li từng tí nhắc về chuyện của chị Tần. Một đôi mắt nhìn vào anh chằm chằm thì khiến cho Tống Hạo Hiên đang bị nhìn cũng thấy hơi khó chịu.
Anh cũng không phải khó chịu khi Trần Khả Nhân nhắc đến người chị Tần này, mà là khó chịu dáng vẻ cẩn thận của Trần Khả Nhân… Anh biết là dù địa vị xã hội hay các mặt khác của hai người đều có sự chênh lệch không nhỏ, chỉ là hiện giờ cô đã là vợ anh, nếu đã là vợ chồng thì nên bình đẳng, một chút chuyện nhỏ này cũng không cần phải nói năng cẩn thận như vậy…
Trong lòng Tống Hạo Hiên thở dài một hơi, sau đó ôm cô nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan, bây giờ chúng ta là vợ chồng, mặc kệ chuyện của em hay là chuyện của anh đều là chuyện của hai người, cho nên sau này em có chuyện gì thì nên nói cho anh biết, được không?”
Dường như Trần Khả Nhân đã hiểu ra, nhưng lại cắn môi nói: “Thế nhưng mà rất nhiều chuyện của anh thì em đều không hiểu, như chuyện lần này của chị Tần… Mặc dù em rất muốn giúp chị ấy, nhưng em không biết chuyện này có khiến anh cảm thấy khó xử không, nên em mới…”
Tống Hạo Hiên ôm lấy đầu của cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sau này mặc kệ chuyện có khó xử hay không thì cũng đều phải nói ra trước, rồi chúng ta sẽ cùng suy nghĩ cách giải quyết, được không? Nếu em có gì không hiểu thì anh sẽ giải thích cho em, mọi thứ đều có anh ở đây rồi.”
Trần Khả Nhân khẽ gật cái đầu nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Tống Hạo Hiên lại nói: “Anh đã giải quyết xong chuyện của chị Tần, Lâm Đại Hải mắc sai lầm cũng không hề nhỏ, nhưng vì em nên anh không truy cứu quá nhiều, chỉ cần anh ta trả tiền lại cho anh là được.”
Trần Khả Nhân kinh ngạc hỏi: “Anh đã làm lúc nào…”
Tống Hạo Hiên sờ cái mũi cô: “Lúc em nói chuyện thì anh đã đi điều tra và giải quyết chuyện đó rồi! Có chuyện nào của em mà anh không để tâm đến đâu? Thế mà em lại đối xử xa lạ với anh như vậy!”
Đầu của Trần Khả Nhân chạm vào ngực anh, nói: “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy! Nhưng mà Lâm Đại Hải… Chuyện này có ảnh hưởng đến với anh không?”
Mặc dù số tiền Lâm Đại Hải tham ô cũng không phải là ít, nhưng đối với Tống Hạo Hiên cũng không phải là chuyện gì, chỉ là lời mới vừa đến miệng lại nuốt trở vào, Tống Hạo Hiên hơi nhíu máy mập mờ nói ra: “Có một chút đấy, ảnh hưởng cũng không gọi là quá lớn, em cũng không cần để ở trong lòng…”
Trần Khả Nhân nghe xong lời này sao lại không để tâm chứ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy, rồi khiến cho người nào đó thừa cơ hội đưa ra nhiều yêu cầu, loại tình huống này làm cho Trần Khả Nhân xuất phát từ tâm lý muốn đền bù nền nhanh chóng đồng ý từng cái một…
Ừ, Trần Khả Nhân chính là tiêu biểu cho việc bị bán còn vui vẻ giúp người ta kiếm tiền
Những công việc mà Trần Khả Nhân muốn làm sau khi kết hôn.
Sinh con, kết hôn, vội vàng viết luận văn tốt nghiệp, vội vàng chăm sóc con gái, thời gian ba năm cứ trôi qua một cách vội vàng và bận rộn như vậy, cho đến khi Trần Khả Nhân rảnh rỗi được một ngày, mới giật mình rằng mình không có kinh nghiệm làm việc…
Đương nhiên, công việc được nói ở đây không phải công việc làm thêm khi còn đi học.
Trần Khả Nhân nghĩ rằng hiện giờ con gái đã đi nhà trẻ, không phải lúc nào cũng cần được chăm sóc. Mặc dù đã kết hôn ba năm, nhưng hiện giờ cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp cũng mới được hai năm mà thôi. Cho nên sao cô lại ở nhà rảnh rỗi nhỉ?
Ừ, Trần Khả Nhân tính toán trong lòng, cả người đều chìm đắm trong ảo tưởng, cho đến khi hiện thực tàn khốc tát vào mặt cô.
Đầu tiên, chính là Tống Hạo Hiên không cho cô đi làm, sau đó chính là những người phụ nữ nhà họ Tống, rồi đến những người đàn ông nhà họ Tống đều giữ vị trí trung lập, không lên tiếng.
Lý do của Tống Hạo Hiên rất đơn giản, không yên tâm. Nghĩ lại cô vợ trẻ mình vẫn còn đang ở trong độ tuổi tươi đẹp, tính tình lại đơn thuần dịu dàng, sau khi sinh con lại có sự dịu dàng của người mẹ… Cho dù nhìn thế nào thì khi cô ra ngoài sẽ giống loài hoa xinh đẹp thu hút nhiều bươm bướm!
Có đôi lúc Tống Hạo Hiên cũng sẽ hờn dỗi khi lén nhìn vợ mình, bản thân anh lớn hơn mười mấy tuổi so với Trần Khả Nhân, lỡ như Trần Khả Nhân chê anh đã già và đi tìm trai trẻ thì sao đây? Vì ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện nên Tống Hạo Hiên cảm thấy mình nên nhốt Trần Khả Nhân ở nhà là được, làm gì có chỗ cho cô đi ra ngoài làm việc.
Mà những người phụ nữ ở nhà họ Tống suy nghĩ rất đơn giản, đó chính là đàn ông nhà họ Tống có rất nhiều tiền thế thì sao bọn họ lại phải đi tìm công việc? Có câu nói rất hay, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em phụ trách xinh đẹp như hoa. Bản thân bọn họ đã rất xinh đẹp, thay vì đi làm còn không bằng nghĩ cách nào để càng thêm xinh đẹp hơn…
Còn như đám đàn ông nhà họ Tống tại sao lại giữ im lặng, bởi vì bọn họ đều có những cô vợ trẻ!
Không biết có phải ngây ngốc ở nhà họ Tống quá lâu mà Trần Khả Nhân cũng trở nên khéo ăn khéo nói, ngược lại còn thuyết phục được đám người phụ nữ theo cô, cuối cùng làm cho những người phụ nữ nhà họ Tống cũng ồn ào muốn đi tìm công việc… Ừ, sau đó chính là cuộc đàm phán dài dằng dặc.
Gần đây Tống Hạo Hiên rất u sầu, vì cô dâu của anh quyết định muốn ra ngoài làm việc nên đã bắt đầu chuẩn bị sơ yếu lý lịch, a, không đúng, là đã nộp năm phần sơ yếu lý lịch rồi…Anh bắt đầu cảm thấy thế giới này tràn đầy dụng ý xấu.
Ai cũng biết thói quen của Tống Hạo Hiên, mỗi khi tâm trạng anh không tốt thì anh sẽ hành hạ đám cấp dưới của mình, khiến cho cả đám cấp dưới của anh tâm trạng không tốt, rồi thì biến thành toàn bộ người trong công ty đều bị hành hạ…
Là một trợ lý bị hành hạ trực tiếp nên Lâm Kha cũng muốn bày tỏ rằng mình cầm mức lương này dễ dàng sao? Dễ dàng sao?
Lâm Kha không muốn bị hành hạ, thế là anh tìm một thời gian để hỏi Tống Hạo Hiên: “Gần đây có chuyện buồn phiền sao?”
Tống Hạo Hiên âm thầm nhìn anh ta một cái: “Cậu chưa kết hôn nên không hiểu đâu!”
Lâm Kha: Ha ha, hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu biết không? A, không đúng, cậu đã cảm nhận được hơi thở của cái chết, đáng đời cậu mặt ủ mày chau!
Tất nhiên là làm một trợ lý ưu tú, Lâm Kha sẽ không nói như vậy, anh ta hiểu ý liền nói: “Cậu không nói làm sao biết tôi không hiểu? Tốt hơn hết còn có thêm một người giúp đỡ, còn hơn là suy nghĩ một mình?”
Tống Hạo Hiên cảm thấy lời này của anh ta cũng có lý, thế là liền hỏi anh ta: “Nếu một ngày vợ cậu muốn ra ngoài đi làm, mà cậu lại không đồng ý thì làm sao đây?”
Lâm Kha hỏi: “Chị dâu nhỏ ở nhà muốn ra ngoài đi làm sao?”
Tống Hạo Hiên buồn rầu gật đầu.
Lâm Kha đắn đo nói: “Thật ra, tại sao cậu không để chị dâu nhỏ đến chỗ chúng ta làm việc! Ở đây chúng ta tùy tiện sắp xếp cho cô ấy một công việc còn tốt hơn ở những chỗ khác, lỡ bị oan ức thì làm sao đây? Ít nhất ở đây chúng ta có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bị ức hiếp!”
Tống Hạo Hiên vỗ đùi: “Đúng, tôi có thể cam đoan không người nào dám nhòm ngó cô ấy!”
Lâm Kha im lặng, anh ta thầm nghĩ có nên cảnh cáo những thằng nhóc thối kia không, miễn cho ngày nào lại chết ở trong tay Tống Hạo Hiên.
Chỉ là còn chưa đợi Lâm Kha đi cảnh cáo, thì đã bị Tống Hạo Hiên đen mặt cảnh cáo trước tiên.
Đêm đó Tống Hạo Hiên trở về nói sẽ cho Trần Khả Nhân đến làm ở chỗ của anh, nhưng Trần Khả Nhân cảm thấy đi làm ở công ty nhà mình lại không có tính thách thức, thế nên cô còn nói với Tống Hạo Hiên mấy công ty mà cô nộp đã trả lời, hỏi anh công ty nào tốt hơn.
Ừ, rồi thì sếp Tống tức giận, nói với Trần Khả Nhân rằng nếu em chọn những công ty này thì ngày mai anh sẽ mua nó để em vẫn làm việc ở công ty của nhà mình…
Đối mặt với giàu nứt đổ vách của sếp Tống, cuối cùng Trần Khả Nhân vẫn phải thỏa hiệp, chỉ là cô không cho Tống Hạo Hiên nói ra thân phận cô, còn chắc chắn phải đàng hoàng thông qua phỏng vấn công ty để tìm cho mình một chức vị.
Tống Hạo Hiên sở dĩ cảm thấy không vui, vì không thể quang minh chính đại ăn đậu hũ.
Tóm lại, Lâm Kha nghe đến đó thì cả người đều là thế này… Anh ta thật sự không hiểu thú vui của vợ chồng là gì.
Trước kia Tống Hạo Hiên lẫn lộn với xã hội đen, sau khi cưới vợ về cảm thấy ở giới xã hội đen quá nguy hiểm, thế là anh tẩy trắng tất cả tài sản có dính đến xã hội đen, chuyển các công ty ra ngoài ánh sáng, trong khoảng thời gian ngắn đã mở mấy chi nhánh, mà bây giờ Trần Khả Nhân đang ở một trong những chi nhánh đó của công ty.
Trần Khả Nhân rất bình tĩnh ngồi ở bên ngoài, hai mắt cô đánh giá xung quanh, trong lòng đợi lát nữa phỏng vấn.
Lúc sắp đến cô thì bên ngoài lại xảy ra náo loạn, Trần Khả Nhân nghe theo tiếng kêu rồi nhìn lại, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng hung hăng mắng người nào đó.
Trước đó Trần Khả Nhân cảm thấy ở chung công ty với Tống Hạo Hiên sẽ rất khó chịu, thế là cố ý chọn một cái ở cách xa trung tâm thành phố, vốn cho là anh bận rộn sẽ không đi theo được, không ngờ…
Tất cả mọi người ở công ty chi nhánh xa xôi hẻo lánh này chưa từng gặp qua tổng giám đốc trong truyền thuyết, thế là ai cũng ra vẻ chăm chỉ làm việc nhưng thực ra đang dùng khoé mắt nhìn trộm Tống Hạo Hiên, thậm chí có nhiều người bất chấp nam nữ mà si mê anh.
Trần Khả Nhân thấy cảnh này thì rất buồn bực, nhưng cô không thể nói gì cả chỉ có thể thầm mắng người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tống Hạo Hiên cũng xem như là nói được thì làm được, thật đúng là một ánh mắt đều không cho cô, mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng phỏng vấn.
Ừm, vẻ mặt nghiêm túc của sếp Tống là như thế này: Mẹ nó! Cô vợ trẻ mặc vest quá đẹp, sau này chắc chắn phải lợi dụng công việc để chiếm tiện nghi.
Trần Khả Nhân đi vào văn phòng, lễ phép chào rồi mới ngồi trên chiếc ghế đặt ở giữa.
Ánh mắt Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng lướt qua cô rồi mới lại hồi phục kiểu trong mắt không có người, chỉ là không ai biết vừa rồi anh nhìn ngực cô… Ừm, đồ lót màu hồng, lúc nữa người phỏng vấn nào mà nhìn chằm chằm vào thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức, đuổi việc!
Sau một vòng câu hỏi bình thường, đột nhiên Tống Hạo Hiên lên tiếng hỏi: “Biết pha trà không?”
Trần Khả Nhân lễ phép mỉm cười trả lời: “Biết.”
Tống Hạo Hiên cố ý hỏi như vậy, tất nhiên là anh biết Trần Khả Nhân biết pha trà, vì anh thích uống nên Trần Khả Nhân còn đặc biệt đi học. Nghe câu trả lời trong dự liệu, anh khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, gần đây tôi thiếu một thư kí, cô qua đây đi.”
Sếp Tống ra lệnh qua loa rồi xoay người rời đi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.
Trên thực tế thì cũng không có người cảm thấy Trần Khả Nhân sẽ từ chối, dù sao thì có ai sẽ ngốc đến mức từ chối một cơ hội tốt như vậy? Từ chối mới làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ! Cho nên Trần Khả Nhân không thể từ chối, cũng không cách nào từ chối.
Sau khi nhận việc.
Trần Khả Nhân không thể nhịn được nữa, một bàn tay tát vào mặt Tống Hạo Hiên nhưng mà cuối cùng cô vẫn còn lý trí nên không hạ tay thật mạnh, trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông chỉ còn có một dấu vết đỏ nhạt thôi. Cô tức giận nói: “Tổng giám đốc Tống, xin anh đừng quấy rối em trong lúc làm việc, anh như vậy chính là quấy rối tình dục trong công việc!”
Má trái Tống Hạo Hiên bị đánh, còn bỉ ổi đưa má phải đến, cùng lúc đó bàn tay không không thành thật ở trong váy đi sâu vào mông cô… Sau khi nghe tiếng kêu đau của người phụ nữ, anh nói: “Ồ? Không biết thư ký Trần có từng nghe qua một câu, có việc thì thư ký làm, không việc thì làm thư ký… Hiện tại anh không có việc gì, không làm em thì làm cái gì?”
Nói xong, mặc kệ Trần Khả Nhân không chịu, người đàn ông vẫn đặt cô lên bàn làm việc… Ừm, thật tốt khi làm chuyện đó.
Thật chuyện như vậy đều xảy ra mỗi ngày.
Từ lúc Trần Khả Nhân làm thư ký cho Tống Hạo Hiên, Tống Hạo Hiên đặc biệt chăm chỉ đến công ty, rồi mới mỗi ngày không có việc thì quấy rối thư ký mình, trên cơ bản phòng làm việc của anh đều dùng để cái kia…
Trần Khả Nhân không phải là không phản kháng, chỉ là cô càng phản kháng, Tống Hạo Hiên càng hưng phấn. Không phải đều nói mỗi người đàn ông đều có tính háo sắc sao, trước đó nhìn qua Tống Hạo Hiên rất bình thường, không nghĩ đến anh vậy mà thích văn phòng…
Trong một lúc không quản được nửa người dưới của người đàn ông cuối cùng chọc giận Trần Khả Nhân, trong một ngày đẹp trời nào đó, Trần Khả Nhân đưa một phong thư từ chức cho anh, vứt xuống một câu cầm thú rồi xoay người bỏ đi.
Trên thực tế Trần Khả Nhân từ chức cũng không hoàn toàn là vì Tống cầm thú, mặc dù là tám mươi phần trăm cũng là bởi vì Tống cầm thú.
Trước đó nói qua Tống Hạo Hiên thích làm chuyện đó ở trong văn phòng, không phải ai cũng là kẻ ngốc hết, một hai lần còn có thể che giấu đi, làm nhiều lần tất cả mọi người đã nhìn ra. Như thư ký Tống buổi sáng trang điểm son môi, sau khi đi vào văn phòng, không còn son môi, bờ môi sưng lên… Lại ví dụ như thư ký Tống mặc một chiếc áo màu trắng, kết quả đi ra từ văn phòng lại biến thành áo màu khác… Chuyện như vậy thật sự là nhiều lắm!
Về sau, mặc dù bọn họ cư xử với Trần Khả Nhân vẫn như cũ, nhưng lời nói và ánh mắt không khỏi lộ ra chút cảm xúc. Trần Khả Nhân cũng không ngốc, cô nhanh chóng hiểu ra mọi việc, đáy lòng càng thêm oán hận Tống Hạo Hiên. Đây không biết lần thứ mấy bị mấy người phụ nữ mình không thích trêu chọc, giữ một bụng tức cuối cùng Trần Khả Nhân ra một quyết định.
Cô muốn chống lại Tống Hạo Hiên!
Con mẹ nó, cô không làm nữa!
Trải qua chuyện này, Trần Khả Nhân được hưởng lợi không nhỏ, càng thêm kiên định suy nghĩ muốn làm việc! Chỉ có điều lần này cô đã có kinh nghiệm, không còn đi tìm Tống Hạo Hiên mà tìm mẹ chồng và hai người chị dâu cùng khởi nghiệp, đi mở thẩm mỹ viện!
Ừm, hưởng thụ việc khởi nghiệp.
Còn về Tống Hạo Hiên, về sau anh ngủ trên ghế sô pha suốt một tháng thì lại loay hoay sứt đầu mẻ trán vì cô vợ trẻ muốn khởi nghiệp, liên tiếp hai ba tháng không được chạm vào cô vợ trẻ nhà mình… Cuối cùng dưới cơn nóng giận anh đã lừa gạt và bắt cóc người đi hưởng tuần trăng mật.
TOÀN VĂN HOÀN
Sau khi hưởng tuần trăng mật trở về thì đột nhiên Trần Khả Nhân nhớ đến chị Tần, rồi lại nghĩ đến chuyện kia của chị Tần… Cô cảm thấy vô cùng không yên tâm, lòng người ta ở bên kia thì đang nóng như lửa đốt, còn cô ở bên này lại rất bận bịu nên sau đó đã không liên lạc nữa, cũng không biết là chị Tần đã lo lắng đến thế nào.
Thế là vào một ngày nắng đẹp, cô nhìn vẻ mặt Tống Hạo Hiên cũng không tệ lắm nên đã cẩn thận từng li từng tí nhắc về chuyện của chị Tần. Một đôi mắt nhìn vào anh chằm chằm thì khiến cho Tống Hạo Hiên đang bị nhìn cũng thấy hơi khó chịu.
Anh cũng không phải khó chịu khi Trần Khả Nhân nhắc đến người chị Tần này, mà là khó chịu dáng vẻ cẩn thận của Trần Khả Nhân… Anh biết là dù địa vị xã hội hay các mặt khác của hai người đều có sự chênh lệch không nhỏ, chỉ là hiện giờ cô đã là vợ anh, nếu đã là vợ chồng thì nên bình đẳng, một chút chuyện nhỏ này cũng không cần phải nói năng cẩn thận như vậy…
Trong lòng Tống Hạo Hiên thở dài một hơi, sau đó ôm cô nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan, bây giờ chúng ta là vợ chồng, mặc kệ chuyện của em hay là chuyện của anh đều là chuyện của hai người, cho nên sau này em có chuyện gì thì nên nói cho anh biết, được không?”
Dường như Trần Khả Nhân đã hiểu ra, nhưng lại cắn môi nói: “Thế nhưng mà rất nhiều chuyện của anh thì em đều không hiểu, như chuyện lần này của chị Tần… Mặc dù em rất muốn giúp chị ấy, nhưng em không biết chuyện này có khiến anh cảm thấy khó xử không, nên em mới…”
Tống Hạo Hiên ôm lấy đầu của cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sau này mặc kệ chuyện có khó xử hay không thì cũng đều phải nói ra trước, rồi chúng ta sẽ cùng suy nghĩ cách giải quyết, được không? Nếu em có gì không hiểu thì anh sẽ giải thích cho em, mọi thứ đều có anh ở đây rồi.”
Trần Khả Nhân khẽ gật cái đầu nhỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn và đáng yêu.
Tống Hạo Hiên lại nói: “Anh đã giải quyết xong chuyện của chị Tần, Lâm Đại Hải mắc sai lầm cũng không hề nhỏ, nhưng vì em nên anh không truy cứu quá nhiều, chỉ cần anh ta trả tiền lại cho anh là được.”
Trần Khả Nhân kinh ngạc hỏi: “Anh đã làm lúc nào…”
Tống Hạo Hiên sờ cái mũi cô: “Lúc em nói chuyện thì anh đã đi điều tra và giải quyết chuyện đó rồi! Có chuyện nào của em mà anh không để tâm đến đâu? Thế mà em lại đối xử xa lạ với anh như vậy!”
Đầu của Trần Khả Nhân chạm vào ngực anh, nói: “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ không như vậy! Nhưng mà Lâm Đại Hải… Chuyện này có ảnh hưởng đến với anh không?”
Mặc dù số tiền Lâm Đại Hải tham ô cũng không phải là ít, nhưng đối với Tống Hạo Hiên cũng không phải là chuyện gì, chỉ là lời mới vừa đến miệng lại nuốt trở vào, Tống Hạo Hiên hơi nhíu máy mập mờ nói ra: “Có một chút đấy, ảnh hưởng cũng không gọi là quá lớn, em cũng không cần để ở trong lòng…”
Trần Khả Nhân nghe xong lời này sao lại không để tâm chứ, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy, rồi khiến cho người nào đó thừa cơ hội đưa ra nhiều yêu cầu, loại tình huống này làm cho Trần Khả Nhân xuất phát từ tâm lý muốn đền bù nền nhanh chóng đồng ý từng cái một…
Ừ, Trần Khả Nhân chính là tiêu biểu cho việc bị bán còn vui vẻ giúp người ta kiếm tiền
Những công việc mà Trần Khả Nhân muốn làm sau khi kết hôn.
Sinh con, kết hôn, vội vàng viết luận văn tốt nghiệp, vội vàng chăm sóc con gái, thời gian ba năm cứ trôi qua một cách vội vàng và bận rộn như vậy, cho đến khi Trần Khả Nhân rảnh rỗi được một ngày, mới giật mình rằng mình không có kinh nghiệm làm việc…
Đương nhiên, công việc được nói ở đây không phải công việc làm thêm khi còn đi học.
Trần Khả Nhân nghĩ rằng hiện giờ con gái đã đi nhà trẻ, không phải lúc nào cũng cần được chăm sóc. Mặc dù đã kết hôn ba năm, nhưng hiện giờ cô chỉ mới hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp cũng mới được hai năm mà thôi. Cho nên sao cô lại ở nhà rảnh rỗi nhỉ?
Ừ, Trần Khả Nhân tính toán trong lòng, cả người đều chìm đắm trong ảo tưởng, cho đến khi hiện thực tàn khốc tát vào mặt cô.
Đầu tiên, chính là Tống Hạo Hiên không cho cô đi làm, sau đó chính là những người phụ nữ nhà họ Tống, rồi đến những người đàn ông nhà họ Tống đều giữ vị trí trung lập, không lên tiếng.
Lý do của Tống Hạo Hiên rất đơn giản, không yên tâm. Nghĩ lại cô vợ trẻ mình vẫn còn đang ở trong độ tuổi tươi đẹp, tính tình lại đơn thuần dịu dàng, sau khi sinh con lại có sự dịu dàng của người mẹ… Cho dù nhìn thế nào thì khi cô ra ngoài sẽ giống loài hoa xinh đẹp thu hút nhiều bươm bướm!
Có đôi lúc Tống Hạo Hiên cũng sẽ hờn dỗi khi lén nhìn vợ mình, bản thân anh lớn hơn mười mấy tuổi so với Trần Khả Nhân, lỡ như Trần Khả Nhân chê anh đã già và đi tìm trai trẻ thì sao đây? Vì ngăn chặn loại tình huống này xuất hiện nên Tống Hạo Hiên cảm thấy mình nên nhốt Trần Khả Nhân ở nhà là được, làm gì có chỗ cho cô đi ra ngoài làm việc.
Mà những người phụ nữ ở nhà họ Tống suy nghĩ rất đơn giản, đó chính là đàn ông nhà họ Tống có rất nhiều tiền thế thì sao bọn họ lại phải đi tìm công việc? Có câu nói rất hay, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em phụ trách xinh đẹp như hoa. Bản thân bọn họ đã rất xinh đẹp, thay vì đi làm còn không bằng nghĩ cách nào để càng thêm xinh đẹp hơn…
Còn như đám đàn ông nhà họ Tống tại sao lại giữ im lặng, bởi vì bọn họ đều có những cô vợ trẻ!
Không biết có phải ngây ngốc ở nhà họ Tống quá lâu mà Trần Khả Nhân cũng trở nên khéo ăn khéo nói, ngược lại còn thuyết phục được đám người phụ nữ theo cô, cuối cùng làm cho những người phụ nữ nhà họ Tống cũng ồn ào muốn đi tìm công việc… Ừ, sau đó chính là cuộc đàm phán dài dằng dặc.
Gần đây Tống Hạo Hiên rất u sầu, vì cô dâu của anh quyết định muốn ra ngoài làm việc nên đã bắt đầu chuẩn bị sơ yếu lý lịch, a, không đúng, là đã nộp năm phần sơ yếu lý lịch rồi…Anh bắt đầu cảm thấy thế giới này tràn đầy dụng ý xấu.
Ai cũng biết thói quen của Tống Hạo Hiên, mỗi khi tâm trạng anh không tốt thì anh sẽ hành hạ đám cấp dưới của mình, khiến cho cả đám cấp dưới của anh tâm trạng không tốt, rồi thì biến thành toàn bộ người trong công ty đều bị hành hạ…
Là một trợ lý bị hành hạ trực tiếp nên Lâm Kha cũng muốn bày tỏ rằng mình cầm mức lương này dễ dàng sao? Dễ dàng sao?
Lâm Kha không muốn bị hành hạ, thế là anh tìm một thời gian để hỏi Tống Hạo Hiên: “Gần đây có chuyện buồn phiền sao?”
Tống Hạo Hiên âm thầm nhìn anh ta một cái: “Cậu chưa kết hôn nên không hiểu đâu!”
Lâm Kha: Ha ha, hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu biết không? A, không đúng, cậu đã cảm nhận được hơi thở của cái chết, đáng đời cậu mặt ủ mày chau!
Tất nhiên là làm một trợ lý ưu tú, Lâm Kha sẽ không nói như vậy, anh ta hiểu ý liền nói: “Cậu không nói làm sao biết tôi không hiểu? Tốt hơn hết còn có thêm một người giúp đỡ, còn hơn là suy nghĩ một mình?”
Tống Hạo Hiên cảm thấy lời này của anh ta cũng có lý, thế là liền hỏi anh ta: “Nếu một ngày vợ cậu muốn ra ngoài đi làm, mà cậu lại không đồng ý thì làm sao đây?”
Lâm Kha hỏi: “Chị dâu nhỏ ở nhà muốn ra ngoài đi làm sao?”
Tống Hạo Hiên buồn rầu gật đầu.
Lâm Kha đắn đo nói: “Thật ra, tại sao cậu không để chị dâu nhỏ đến chỗ chúng ta làm việc! Ở đây chúng ta tùy tiện sắp xếp cho cô ấy một công việc còn tốt hơn ở những chỗ khác, lỡ bị oan ức thì làm sao đây? Ít nhất ở đây chúng ta có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bị ức hiếp!”
Tống Hạo Hiên vỗ đùi: “Đúng, tôi có thể cam đoan không người nào dám nhòm ngó cô ấy!”
Lâm Kha im lặng, anh ta thầm nghĩ có nên cảnh cáo những thằng nhóc thối kia không, miễn cho ngày nào lại chết ở trong tay Tống Hạo Hiên.
Chỉ là còn chưa đợi Lâm Kha đi cảnh cáo, thì đã bị Tống Hạo Hiên đen mặt cảnh cáo trước tiên.
Đêm đó Tống Hạo Hiên trở về nói sẽ cho Trần Khả Nhân đến làm ở chỗ của anh, nhưng Trần Khả Nhân cảm thấy đi làm ở công ty nhà mình lại không có tính thách thức, thế nên cô còn nói với Tống Hạo Hiên mấy công ty mà cô nộp đã trả lời, hỏi anh công ty nào tốt hơn.
Ừ, rồi thì sếp Tống tức giận, nói với Trần Khả Nhân rằng nếu em chọn những công ty này thì ngày mai anh sẽ mua nó để em vẫn làm việc ở công ty của nhà mình…
Đối mặt với giàu nứt đổ vách của sếp Tống, cuối cùng Trần Khả Nhân vẫn phải thỏa hiệp, chỉ là cô không cho Tống Hạo Hiên nói ra thân phận cô, còn chắc chắn phải đàng hoàng thông qua phỏng vấn công ty để tìm cho mình một chức vị.
Tống Hạo Hiên sở dĩ cảm thấy không vui, vì không thể quang minh chính đại ăn đậu hũ.
Tóm lại, Lâm Kha nghe đến đó thì cả người đều là thế này… Anh ta thật sự không hiểu thú vui của vợ chồng là gì.
Trước kia Tống Hạo Hiên lẫn lộn với xã hội đen, sau khi cưới vợ về cảm thấy ở giới xã hội đen quá nguy hiểm, thế là anh tẩy trắng tất cả tài sản có dính đến xã hội đen, chuyển các công ty ra ngoài ánh sáng, trong khoảng thời gian ngắn đã mở mấy chi nhánh, mà bây giờ Trần Khả Nhân đang ở một trong những chi nhánh đó của công ty.
Trần Khả Nhân rất bình tĩnh ngồi ở bên ngoài, hai mắt cô đánh giá xung quanh, trong lòng đợi lát nữa phỏng vấn.
Lúc sắp đến cô thì bên ngoài lại xảy ra náo loạn, Trần Khả Nhân nghe theo tiếng kêu rồi nhìn lại, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng hung hăng mắng người nào đó.
Trước đó Trần Khả Nhân cảm thấy ở chung công ty với Tống Hạo Hiên sẽ rất khó chịu, thế là cố ý chọn một cái ở cách xa trung tâm thành phố, vốn cho là anh bận rộn sẽ không đi theo được, không ngờ…
Tất cả mọi người ở công ty chi nhánh xa xôi hẻo lánh này chưa từng gặp qua tổng giám đốc trong truyền thuyết, thế là ai cũng ra vẻ chăm chỉ làm việc nhưng thực ra đang dùng khoé mắt nhìn trộm Tống Hạo Hiên, thậm chí có nhiều người bất chấp nam nữ mà si mê anh.
Trần Khả Nhân thấy cảnh này thì rất buồn bực, nhưng cô không thể nói gì cả chỉ có thể thầm mắng người nào đó trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tống Hạo Hiên cũng xem như là nói được thì làm được, thật đúng là một ánh mắt đều không cho cô, mắt nhìn thẳng đi qua trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng phỏng vấn.
Ừm, vẻ mặt nghiêm túc của sếp Tống là như thế này: Mẹ nó! Cô vợ trẻ mặc vest quá đẹp, sau này chắc chắn phải lợi dụng công việc để chiếm tiện nghi.
Trần Khả Nhân đi vào văn phòng, lễ phép chào rồi mới ngồi trên chiếc ghế đặt ở giữa.
Ánh mắt Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng lướt qua cô rồi mới lại hồi phục kiểu trong mắt không có người, chỉ là không ai biết vừa rồi anh nhìn ngực cô… Ừm, đồ lót màu hồng, lúc nữa người phỏng vấn nào mà nhìn chằm chằm vào thì sẽ bị đuổi việc ngay lập tức, đuổi việc!
Sau một vòng câu hỏi bình thường, đột nhiên Tống Hạo Hiên lên tiếng hỏi: “Biết pha trà không?”
Trần Khả Nhân lễ phép mỉm cười trả lời: “Biết.”
Tống Hạo Hiên cố ý hỏi như vậy, tất nhiên là anh biết Trần Khả Nhân biết pha trà, vì anh thích uống nên Trần Khả Nhân còn đặc biệt đi học. Nghe câu trả lời trong dự liệu, anh khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt, gần đây tôi thiếu một thư kí, cô qua đây đi.”
Sếp Tống ra lệnh qua loa rồi xoay người rời đi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.
Trên thực tế thì cũng không có người cảm thấy Trần Khả Nhân sẽ từ chối, dù sao thì có ai sẽ ngốc đến mức từ chối một cơ hội tốt như vậy? Từ chối mới làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ! Cho nên Trần Khả Nhân không thể từ chối, cũng không cách nào từ chối.
Sau khi nhận việc.
Trần Khả Nhân không thể nhịn được nữa, một bàn tay tát vào mặt Tống Hạo Hiên nhưng mà cuối cùng cô vẫn còn lý trí nên không hạ tay thật mạnh, trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông chỉ còn có một dấu vết đỏ nhạt thôi. Cô tức giận nói: “Tổng giám đốc Tống, xin anh đừng quấy rối em trong lúc làm việc, anh như vậy chính là quấy rối tình dục trong công việc!”
Má trái Tống Hạo Hiên bị đánh, còn bỉ ổi đưa má phải đến, cùng lúc đó bàn tay không không thành thật ở trong váy đi sâu vào mông cô… Sau khi nghe tiếng kêu đau của người phụ nữ, anh nói: “Ồ? Không biết thư ký Trần có từng nghe qua một câu, có việc thì thư ký làm, không việc thì làm thư ký… Hiện tại anh không có việc gì, không làm em thì làm cái gì?”
Nói xong, mặc kệ Trần Khả Nhân không chịu, người đàn ông vẫn đặt cô lên bàn làm việc… Ừm, thật tốt khi làm chuyện đó.
Thật chuyện như vậy đều xảy ra mỗi ngày.
Từ lúc Trần Khả Nhân làm thư ký cho Tống Hạo Hiên, Tống Hạo Hiên đặc biệt chăm chỉ đến công ty, rồi mới mỗi ngày không có việc thì quấy rối thư ký mình, trên cơ bản phòng làm việc của anh đều dùng để cái kia…
Trần Khả Nhân không phải là không phản kháng, chỉ là cô càng phản kháng, Tống Hạo Hiên càng hưng phấn. Không phải đều nói mỗi người đàn ông đều có tính háo sắc sao, trước đó nhìn qua Tống Hạo Hiên rất bình thường, không nghĩ đến anh vậy mà thích văn phòng…
Trong một lúc không quản được nửa người dưới của người đàn ông cuối cùng chọc giận Trần Khả Nhân, trong một ngày đẹp trời nào đó, Trần Khả Nhân đưa một phong thư từ chức cho anh, vứt xuống một câu cầm thú rồi xoay người bỏ đi.
Trên thực tế Trần Khả Nhân từ chức cũng không hoàn toàn là vì Tống cầm thú, mặc dù là tám mươi phần trăm cũng là bởi vì Tống cầm thú.
Trước đó nói qua Tống Hạo Hiên thích làm chuyện đó ở trong văn phòng, không phải ai cũng là kẻ ngốc hết, một hai lần còn có thể che giấu đi, làm nhiều lần tất cả mọi người đã nhìn ra. Như thư ký Tống buổi sáng trang điểm son môi, sau khi đi vào văn phòng, không còn son môi, bờ môi sưng lên… Lại ví dụ như thư ký Tống mặc một chiếc áo màu trắng, kết quả đi ra từ văn phòng lại biến thành áo màu khác… Chuyện như vậy thật sự là nhiều lắm!
Về sau, mặc dù bọn họ cư xử với Trần Khả Nhân vẫn như cũ, nhưng lời nói và ánh mắt không khỏi lộ ra chút cảm xúc. Trần Khả Nhân cũng không ngốc, cô nhanh chóng hiểu ra mọi việc, đáy lòng càng thêm oán hận Tống Hạo Hiên. Đây không biết lần thứ mấy bị mấy người phụ nữ mình không thích trêu chọc, giữ một bụng tức cuối cùng Trần Khả Nhân ra một quyết định.
Cô muốn chống lại Tống Hạo Hiên!
Con mẹ nó, cô không làm nữa!
Trải qua chuyện này, Trần Khả Nhân được hưởng lợi không nhỏ, càng thêm kiên định suy nghĩ muốn làm việc! Chỉ có điều lần này cô đã có kinh nghiệm, không còn đi tìm Tống Hạo Hiên mà tìm mẹ chồng và hai người chị dâu cùng khởi nghiệp, đi mở thẩm mỹ viện!
Ừm, hưởng thụ việc khởi nghiệp.
Còn về Tống Hạo Hiên, về sau anh ngủ trên ghế sô pha suốt một tháng thì lại loay hoay sứt đầu mẻ trán vì cô vợ trẻ muốn khởi nghiệp, liên tiếp hai ba tháng không được chạm vào cô vợ trẻ nhà mình… Cuối cùng dưới cơn nóng giận anh đã lừa gạt và bắt cóc người đi hưởng tuần trăng mật.
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.