Hướng Dẫn Tự Cứu Của Các Nhân Vật Bên Lề - Soạn Bởi Tiểu Thuyết Gia
Chương 5:
Nhĩ Thủ Đoản Đoản
12/12/2024
Người dưới truyền tin tức đến, Đường Kỳ đã được cứu đi rồi, Sở Tổ đang trên đường tới đây.
Vẻ mặt Luciano Esposito không chút biểu cảm, nhưng ngay sau đó lại khẽ cười.
Kể từ khi nhặt được Sở Tổ, anh chưa bao giờ để bản thân y thất vọng bao giờ.
Dù là việc nặng nhọc hay bẩn thỉu gì thì Sở Tổ cũng không hề nhiều lời, kể cả khi phải chấp hành nhiệm vụ dưới tầng đáy, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là người vẫn sẽ lập tức xuất hiện, dù có đang chìm trong vũng bùn đi chăng nữa.
Sở Tổ không hỏi lý do, chỉ biết gột sạch những vết máu loang lổ trên người, chỉnh trang lại bản thân cho tươm tất, đủ để đứng sau lưng y, giương lên chiếc ô đen, dùng thân mình để che chắn mưa gió hỗn loạn từ bốn phía cho y.
Trầm mặc ít lời, như một chiếc bóng tận tụy của riêng Luciano.
“Esposito đang nuôi một con chó hoang không biết sủa.” - Đó là cách mà khu khu thượng tầng mô tả về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng Luciano biết, bọn họ không phải là mối quan hệ thấp kém như vậy.
Mọi chuyện bắt đầu vào mùa đông năm ấy, hai người bọn họ mười hai tuổi, khi Luciano theo cha đi xử lý sự cố đoàn tàu.
Vì người thừa kế nhà họ Đường cũng có mặt trên chuyến tàu đó, gia tộc Esposito - nắm giữ giao thông qua lại của khu trên và khu dưới, buộc phải nhanh chóng xử lý tất cả cho thật sạch sẽ.
Cha của Luciano không hứng thú với khu dưới mặt đất (khu hạ tầng), chỉ hỏi qua loa: “Đốt sạch hơn phân nửa, hay là thiêu toàn bộ?”
Câu trả lời là vế trước.
Vì thế, cha y bày ra vẻ tiếc nuối nhàn nhạt, giống biểu cảm của những kẻ đặt nhầm cửa cược trong một trận đấu được mô phỏng bởi android vậy.
Con cái thường sẽ bắt chước cha mẹ của chúng, nên Luciano cũng chẳng mấy để tâm đến khu bên dưới mặt đất.
Bởi vì vụ tai nạn mà chút ánh mặt trời hiếm hoi chiếu qua đống kết cấu bê tông cốt thép xuống khu hạ tầng bị những cái bóng đổ dài của những tờ quảng cáo dán trên tàu bay bao phủ.
Sau khi đoàn tàu bị đốt sạch, cái bóng ấy giống như một con rồng đen trong sách vở, cuộn mình quanh những tòa nhà đổ nát, miễn cưỡng có thể xem như là một thứ cảnh quan mới mẻ.
Mà trong tầng tầng kiến trúc san sát, có một số phòng ốc đã bị sập nát ở giữa - xen lẫn những xác chết cháy thành than, có rất nhiều người đang gục khóc bên cạnh đống đổ nát.
Những người ở khu hạ tầng luôn sống trong mơ hồ, không biết bản thân mình nên làm gì mới phải.
Cũng may là giọng nói của bọn họ quá nhỏ, chẳng truyền tới được tai Luciano. Điều đó làm cho y rất vừa lòng, đỡ phải mất công phái người đến nhắc nhở bọn họ giữ im lặng.
Luciano tránh đi đám người ở khu thượng tầng, y đứng ngây người bên cạnh tàn tích của đoàn tàu, lấy những mảnh vỡ làm cầu mà đá, nếu vô tình đá trúng người khác thì y cũng chẳng cần bận tâm, bởi vì đối phương sẽ quanh qua xin lỗi y ngay.
Tất nhiên, việc xem ai đó rồi rít xin lỗi thì thú vị hơn là chờ đợi cha mình nhiều, vì vậy Luciano bắt đầu luyện tập kỹ năng đá cầu của mình.
“Xin lỗi ngày! Là tôi cản trở ngài!”
Lần này, người xin lỗi y là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, trên người ông ấy mặc một bộ vest cũ kỹ. Ông ấy đội một chiếc mũ đã lỗi thời, bàn tay đưa lên tháo mũ là chi giả, mắt phải léo lên thứ ánh sáng mất tự nhiên dưới ánh mặt trời, hẳn là hàng nhân tạo mới thay thế.
Vẻ mặt Luciano Esposito không chút biểu cảm, nhưng ngay sau đó lại khẽ cười.
Kể từ khi nhặt được Sở Tổ, anh chưa bao giờ để bản thân y thất vọng bao giờ.
Dù là việc nặng nhọc hay bẩn thỉu gì thì Sở Tổ cũng không hề nhiều lời, kể cả khi phải chấp hành nhiệm vụ dưới tầng đáy, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là người vẫn sẽ lập tức xuất hiện, dù có đang chìm trong vũng bùn đi chăng nữa.
Sở Tổ không hỏi lý do, chỉ biết gột sạch những vết máu loang lổ trên người, chỉnh trang lại bản thân cho tươm tất, đủ để đứng sau lưng y, giương lên chiếc ô đen, dùng thân mình để che chắn mưa gió hỗn loạn từ bốn phía cho y.
Trầm mặc ít lời, như một chiếc bóng tận tụy của riêng Luciano.
“Esposito đang nuôi một con chó hoang không biết sủa.” - Đó là cách mà khu khu thượng tầng mô tả về mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng Luciano biết, bọn họ không phải là mối quan hệ thấp kém như vậy.
Mọi chuyện bắt đầu vào mùa đông năm ấy, hai người bọn họ mười hai tuổi, khi Luciano theo cha đi xử lý sự cố đoàn tàu.
Vì người thừa kế nhà họ Đường cũng có mặt trên chuyến tàu đó, gia tộc Esposito - nắm giữ giao thông qua lại của khu trên và khu dưới, buộc phải nhanh chóng xử lý tất cả cho thật sạch sẽ.
Cha của Luciano không hứng thú với khu dưới mặt đất (khu hạ tầng), chỉ hỏi qua loa: “Đốt sạch hơn phân nửa, hay là thiêu toàn bộ?”
Câu trả lời là vế trước.
Vì thế, cha y bày ra vẻ tiếc nuối nhàn nhạt, giống biểu cảm của những kẻ đặt nhầm cửa cược trong một trận đấu được mô phỏng bởi android vậy.
Con cái thường sẽ bắt chước cha mẹ của chúng, nên Luciano cũng chẳng mấy để tâm đến khu bên dưới mặt đất.
Bởi vì vụ tai nạn mà chút ánh mặt trời hiếm hoi chiếu qua đống kết cấu bê tông cốt thép xuống khu hạ tầng bị những cái bóng đổ dài của những tờ quảng cáo dán trên tàu bay bao phủ.
Sau khi đoàn tàu bị đốt sạch, cái bóng ấy giống như một con rồng đen trong sách vở, cuộn mình quanh những tòa nhà đổ nát, miễn cưỡng có thể xem như là một thứ cảnh quan mới mẻ.
Mà trong tầng tầng kiến trúc san sát, có một số phòng ốc đã bị sập nát ở giữa - xen lẫn những xác chết cháy thành than, có rất nhiều người đang gục khóc bên cạnh đống đổ nát.
Những người ở khu hạ tầng luôn sống trong mơ hồ, không biết bản thân mình nên làm gì mới phải.
Cũng may là giọng nói của bọn họ quá nhỏ, chẳng truyền tới được tai Luciano. Điều đó làm cho y rất vừa lòng, đỡ phải mất công phái người đến nhắc nhở bọn họ giữ im lặng.
Luciano tránh đi đám người ở khu thượng tầng, y đứng ngây người bên cạnh tàn tích của đoàn tàu, lấy những mảnh vỡ làm cầu mà đá, nếu vô tình đá trúng người khác thì y cũng chẳng cần bận tâm, bởi vì đối phương sẽ quanh qua xin lỗi y ngay.
Tất nhiên, việc xem ai đó rồi rít xin lỗi thì thú vị hơn là chờ đợi cha mình nhiều, vì vậy Luciano bắt đầu luyện tập kỹ năng đá cầu của mình.
“Xin lỗi ngày! Là tôi cản trở ngài!”
Lần này, người xin lỗi y là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, trên người ông ấy mặc một bộ vest cũ kỹ. Ông ấy đội một chiếc mũ đã lỗi thời, bàn tay đưa lên tháo mũ là chi giả, mắt phải léo lên thứ ánh sáng mất tự nhiên dưới ánh mặt trời, hẳn là hàng nhân tạo mới thay thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.