Chương 28
Tạp Bỉ Khâu
23/03/2021
Hai người không thể ở chỗ cầu thang quá lâu, tính thời gian thì Lương Khởi Triều phẫu thuật đã đến giai đoạn sau cùng, Lương Sùng nhìn đồng hồ đeo tay rồi mang Ninh Diệc Duy về phòng nghỉ.
Ninh Diệc Duy cảm thấy tốt hơn là không nên nắm tay nhau trước mặt mẹ của Lương Sùng, nắm tay rất quái lạ, hơn nữa người trong viện an dưỡng tuy không nhiều nhưng cũng có lui tới, Ninh Diệc Duy ăn mặc tùy ý, đi cùng Lương Sùng mặc chính trang (vest, âu phục, tây trang) thoạt nhìn không hài hòa lắm, dễ khiến người khác chú ý. Ninh Diệc Duy không quen bị chú ý quá nhiều.
Cơ mà Lương Sùng lại cho rằng nắm tay là một nghi thức trọng yếu, Ninh Diệc Duy lặng lẽ rút cả nửa ngày cũng không ra, bèn không thử nữa, dù sao thì Lương Sùng tự nguyện là được.
Bọn họ ra khỏi tòa nhà, băng qua thảm cỏ, đi đến một cánh cửa điêu khắc, Lương Sùng dừng lại, đặt chiếc cặp của Ninh Diệc Duy vào tủ thấp gần cửa,, đẩy cửa ra, Khang Mẫn Mẫn ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa ngây ngẩn nhìn hai người.
Bà so với lúc sang nhà Ninh Diệc Duy lần trước gầy hẳn đi trông thấy, toát ra không ít mỏi mệt, khóe miệng bằng phẳng dường như bởi vì chồng bà còn nằm trong phòng giải phẫu nên có chút nôn nóng và căng thẳng, nhưng tinh thần cũng không quá tệ.
Nhìn thấy Ninh Diệc Duy, Khang Mẫn Mẫn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó dời ánh mắt xuống thấy Lương Sùng và Ninh Diệc Duy nắm tay nhau. Bà há miệng, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lẽ bởi nói bất cứ điều gì cũng không hay nên đành im lặng.
Đến khi Lương Sùng lôi kéo Ninh Diệc Duy sang ghế ngồi, bà mới mở miệng, Khang Mẫn Mẫn nói một câu: “Duy Duy đến rồi sao, dì còn đang thắc mắc sao Lương Sùng hút thuốc lâu thế.” Giọng nói bà mang theo chút ít khàn khàn, vừa dứt câu liền ho khan hai tiếng, bưng trà lên uống một hớp.
“Tự em ấy chạy đến,” Lương Sùng giải thích với Khang Mẫn Mẫn “Bị con tóm được, chưa chịu ăn uống gì nên con dắt em ấy đi ăn.”
Khang Mẫn Mẫn gật đầu, thả tách trà xuống, hơi chút lúng túng nhưng coi như hiền hòa mà hỏi Ninh Diệc Duy: “Con đến động viên Lương Sùng à?”
Ninh Diệc Duy nói ‘dạ’, bà liền trầm mặc.
Ba người lẳng lặng ngồi một chốc, Khang Mẫn Mẫn nói với Lương Sùng: “Ba con chắc sắp tỉnh rồi, các con trước hết đừng cứ thế đến gặp ông ấy. tim ông ấy chưa khỏe.”
“Con biết.” Lương Sùng nói, anh kiên định đan bàn tay vào giữa năm ngón tay của Ninh Diệc Duy, lại nói: “Từ từ con sẽ đến.”
Khang Mẫn Mẫn nhìn anh, nhìn Ninh Diệc Duy, có vẻ như không đành lòng nặng lời, nhưng lại cảm thấy hai đứa quá hồ đồ, nhìn một lúc lâu mới giận dỗi nửa vời nói với Lương Sùng: “Chẳng phải nói sẽ không bên nhau sao.”
Lương Sùng dùng ngón tay cái chậm rãi ve vuốt mu bàn tay Ninh Diệc Duy, như là đang chạm vào bảo vật quý giá nhất của anh, không thể để kẻ khác chạm vào bảo vật, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Khang Mẫn Mẫn: “Chính em ấy tìm tới con.”
Ninh Diệc Duy là người trong cuộc, cảm thấy Lương Sùng dùng giọng điệu chẳng hề đắc ý mà nói một câu vô cùng đắc ý để bẻ cong sự thật.
Khang Mẫn Mẫn hiển nhiên không ngờ Lương Sùng sẽ trả lời như thế, trong nhất thời không biết nói gì nữa.
Qua không lâu, cửa phòng nghỉ bị người bên ngoài gõ hai lần, y tá đẩy cửa ra, bác sĩ mổ chính bước vào.
Thoạt nhìn ông toát mồ hôi rất nhiều nhưng sắc mặt bình tĩnh, bước nhanh vào phòng, bắt tay với Lương Sùng, nói cho Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn biết phẫu thuật thành công, tiếp đó có thể quan sát theo dõi bệnh nhân hồi phục.
Người trong phòng nghỉ đều thở phào nhẹ nhõm, Khang Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, ép xuống dòng nước mắt muốn dâng trào.
Lương Khởi Triều đã được chuyển lên ICU, Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn đến bên ngoài cửa kính phòng ICU nhìn vào, các loại máy móc đang lóe đèn bên trong, vừa an toàn vừa đáng tin.
Khang Mẫn Mẫn hỏi bác sĩ, Lương Khởi Triều phải nằm trong ICU bao lâu, bác sĩ nói thời gian không nhất định, cần phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới nói tiếp.
Mọi người nán lại phòng nghỉ giây lát, Khang Mẫn Mẫn nói: “con và duy duy về nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ trông chừng ông ấy.”
Thấy Lương Sùng dường như muốn đưa ra phản đối, Khang Mẫn Mẫn nói tiếp: “có chuyện gì mẹ sẽ báo cho con, lâu rồi con không ngủ được bao nhiêu.”
Mẹ Lương Sùng rất kiên trì, Lương Sùng bèn không tranh với bà nữa, bảo trợ lý gọi tài xế đến, cùng Ninh Diệc Duy về nhà.
Nhà họ lương cách bệnh viện không xa, đi xe chỉ mất mấy chục phút, Ninh Diệc Duy đi theo sau Lương Sùng, nhìn bốn phía, khen ngợi hoa cỏ vườn nhà Lương Sùng được cắt tỉa sao mà chỉnh tề.
Đi và nhà, Lương Sùng trở tay đóng cửa, bỗng dưng nhớ ra gì đó, anh hỏi Ninh Diệc Duy: “Em xin nghỉ ở trường chưa?”
“Khổng giáo sư giúp em xin nghỉ, ông ấy miễn cho em một kì hội nghị, còn hỏi em có tiền mua vé máy bay không.” Ninh Diệc Duy gật gật đầu.
Ninh Diệc Duy vừa nói vừa không tự chủ được lộ ra biểu cảm sùng kính trên gương mặt: “Em thật may mắn khi có thể làm nghiên cứu sinh của Khổng giáo sư!”
“Phải không, ông ta tốt như vậy à? Cho em mượn tiền mua vé máy bay,” Lương Sùng hoài nghi hỏi Ninh Diệc Duy “Em nói thế nào với ông ta?”
“À thì,” Ninh Diệc Duy nghẹn lời, cảm thấy ngại ngùng, không muốn nói sự thật cho Lương Sùng biết nhưng không biết làm cách nào gạt được anh, chỉ có thể ấp úng nói: “Nói là…em muốn đến…có việc… nói chung là cứ vậy mà nói…”
“Vậy là thế nào?” điểm không tốt nhất của Lương Sùng chính là hiểu quá rõ Ninh Diệc Duy, thấy cậu nhìn loạn xạ chung quang liền hiểu Ninh Diệc Duy có gì đó giấu giếm.
Anh ấn Ninh Diệc Duy lên cửa, không nói thật sẽ không để người vào: “Nói tôi nghe một chút.”
Vai và eo Ninh Diệc Duy đều bị Lương Sùng ôm lấy, vừa sợ vừa ngứa, nhưng vẫn không muốn nói, vươn tay đẩy gương mặt Lương Sùng kề sát bên tai cậu ra, nhưng tay kia cứ như đầu hoài tống bão mà đè xuống cổ tay Lương Sùng.
Lương Sùng trầm giọng nói: “Còn dám đẩy tôi.”
Ninh Diệc Duy mím môi, ngẩng đầu nhìn Lương Sùng, Lương Sùng cũng nhìn cậu.
Đối diện vài giây, Ninh Diệc Duy cảm thấy ánh mắt Lương Sùng thực sự rất đòi mạng mà, tuyệt đối không thể để cho ai khác nhìn thấy, vì vậy cậu gan to bằng trời vươn tay đi che đôi mắt Lương Sùng lại, nói: “Anh nhắm lại đi.”
Ý đồ khiến Lương Sùng ngưng điều tra tạm thời bị Ninh Diệc Duy thực hiện được.
Lòng bàn tay Ninh Diệc Duy đè lên sống mũi Lương Sùng, đầu ngón tay đặt gần hốc mắt chân mày Lương Sùng, phảng phất cứ như nắm giữ toàn bộn con người anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến gần hôn lên môi Lương Sùng, muốn giáo dục mà nói ‘không được nhìn người khác như vậy’, nhưng lời ra khỏi miệng lại là “Em…”
Đây là nguyện vọng lớn nhất năm nay của Ninh Diệc Duy, khác hẳn so với những năm trước đây.
Không phải hòa bình thế giới, không phải phỏng đoán chứng minh Riemann, không phải được tham quan CERN cả tuần lễ, không phải được đăng luận văn trên tập san hàng tuần, mỗi một tế bào lớn nhất và mỗi một hạt vi lượng nhỏ nhất trong Ninh Diệc Duy đều phát ra cùng một nỗi ước nguyện: Lương Sùng nhất định phải là của mình.
Lương Sùng đem tay Ninh Diệc Duy đang che mắt anh kéo ra, ánh mắt trực tiếp như thế khiến Ninh Diệc Duy sợ sệt.
Ninh Diệc Duy nhớ lại dáng vẻ Lương Sùng kéo xuống vách ngăn khoang xe lần nọ, cậu nhìn Lương Sùng tới gần, cảm thụ đôi môi Lương Sùng mạnh mẽ cọ xát trên môi mình, không chịu rời đi.
Hai người đứng sát vào nhau, hôn môi nồng nhiệt nhưng lại miệng khô lưỡi khô như chẳng được hôn nhau.
Trong lúc hoảng hốt, Ninh Diệc Duy phát hiện vật cứng của Lương Sùng cấn lên bắp đùi của mình, rõ ràng chẳng làm thêm hành động gì, lại cách hai lớp vải vóc, Ninh Diệc Duy cảm thấy mình như đã bị Lương Sùng đặt lên giường đè xuống dưới người.
Tay Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng bắt lấy trên cửa vô lực buông xuống, trong miệng phát ra âm thanh “ưm, ưm” đứt quãng.
Lương Sùng cùng cậu chạm môi phút chốc, như nghĩ đến chuyện gì, buông lỏng Ninh Diệc Duy ra.
“Thôi,” Lương Sùng nói “Trong nhà không chuẩn bị đồ.”
Chân Ninh Diệc Duy nhũn ra, không ngừng muốn khuỵu xuống, cũng may Lương Sùng đỡ cậu mới không ngã ra đất. Cậu chậm rì rì theo Lương Sùng đến phòng khách, ôm chân ngồi cạnh Lương Sùng, nhìn Lương Sùng mở tivi chuyển kênh.
Hai người yên lặng một lúc, Ninh Diệc Duy chịu đựng đủ, mà Lương Sùng dường như đợi đã lâu, tự nhiên thuần thục kéo Ninh Diệc Duy vào lòng, để Ninh Diệc Duy tựa vào ngực anh.
Xem vài tin tức, Ninh Diệc Duy ngáp một cái, đột nhiên quyết định chủ động thẳng thắn: “Em nói tất cả với Khổng giáo sư rồi.”
Lương Sùng liếc nhìn Ninh Diệc Duy, hỏi cậu: “Nói cái gì?”
“Có thể nói đều đã nói,” Ninh Diệc Duy nửa khép hờ mắt, cầm lấy tay Lương Sùng ôm vào ngực, “Nói em tới tìm anh.”
Lương Sùng hoài nghi càng sâu, anh ôm Ninh Diệc Duy: “Chẳng những không rầy rà gì mà còn giúp em xin nghỉ à?”
Vừa dứt lời, điện thoại di động Lương Sùng rung lên.
Lương Sùng cầm lên nhìn, ba chữ “Khổng Thâm Phong” hiện lên trên màn hình làm anh có ảo giác như mình bị bắt gian.
Lương Sùng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, đem màn hình nghiêng đi, không để Ninh Diệc Duy thấy người gọi, nói với Ninh Diệc Duy: “Tôi đi nghe điện thoại.” Ninh Diệc Duy nói ‘dạ’, tự mình ngồi sang bên kia ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh.
Ninh Diệc Duy cảm thấy tốt hơn là không nên nắm tay nhau trước mặt mẹ của Lương Sùng, nắm tay rất quái lạ, hơn nữa người trong viện an dưỡng tuy không nhiều nhưng cũng có lui tới, Ninh Diệc Duy ăn mặc tùy ý, đi cùng Lương Sùng mặc chính trang (vest, âu phục, tây trang) thoạt nhìn không hài hòa lắm, dễ khiến người khác chú ý. Ninh Diệc Duy không quen bị chú ý quá nhiều.
Cơ mà Lương Sùng lại cho rằng nắm tay là một nghi thức trọng yếu, Ninh Diệc Duy lặng lẽ rút cả nửa ngày cũng không ra, bèn không thử nữa, dù sao thì Lương Sùng tự nguyện là được.
Bọn họ ra khỏi tòa nhà, băng qua thảm cỏ, đi đến một cánh cửa điêu khắc, Lương Sùng dừng lại, đặt chiếc cặp của Ninh Diệc Duy vào tủ thấp gần cửa,, đẩy cửa ra, Khang Mẫn Mẫn ngồi trên ghế sô pha đối diện cửa ngây ngẩn nhìn hai người.
Bà so với lúc sang nhà Ninh Diệc Duy lần trước gầy hẳn đi trông thấy, toát ra không ít mỏi mệt, khóe miệng bằng phẳng dường như bởi vì chồng bà còn nằm trong phòng giải phẫu nên có chút nôn nóng và căng thẳng, nhưng tinh thần cũng không quá tệ.
Nhìn thấy Ninh Diệc Duy, Khang Mẫn Mẫn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó dời ánh mắt xuống thấy Lương Sùng và Ninh Diệc Duy nắm tay nhau. Bà há miệng, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lẽ bởi nói bất cứ điều gì cũng không hay nên đành im lặng.
Đến khi Lương Sùng lôi kéo Ninh Diệc Duy sang ghế ngồi, bà mới mở miệng, Khang Mẫn Mẫn nói một câu: “Duy Duy đến rồi sao, dì còn đang thắc mắc sao Lương Sùng hút thuốc lâu thế.” Giọng nói bà mang theo chút ít khàn khàn, vừa dứt câu liền ho khan hai tiếng, bưng trà lên uống một hớp.
“Tự em ấy chạy đến,” Lương Sùng giải thích với Khang Mẫn Mẫn “Bị con tóm được, chưa chịu ăn uống gì nên con dắt em ấy đi ăn.”
Khang Mẫn Mẫn gật đầu, thả tách trà xuống, hơi chút lúng túng nhưng coi như hiền hòa mà hỏi Ninh Diệc Duy: “Con đến động viên Lương Sùng à?”
Ninh Diệc Duy nói ‘dạ’, bà liền trầm mặc.
Ba người lẳng lặng ngồi một chốc, Khang Mẫn Mẫn nói với Lương Sùng: “Ba con chắc sắp tỉnh rồi, các con trước hết đừng cứ thế đến gặp ông ấy. tim ông ấy chưa khỏe.”
“Con biết.” Lương Sùng nói, anh kiên định đan bàn tay vào giữa năm ngón tay của Ninh Diệc Duy, lại nói: “Từ từ con sẽ đến.”
Khang Mẫn Mẫn nhìn anh, nhìn Ninh Diệc Duy, có vẻ như không đành lòng nặng lời, nhưng lại cảm thấy hai đứa quá hồ đồ, nhìn một lúc lâu mới giận dỗi nửa vời nói với Lương Sùng: “Chẳng phải nói sẽ không bên nhau sao.”
Lương Sùng dùng ngón tay cái chậm rãi ve vuốt mu bàn tay Ninh Diệc Duy, như là đang chạm vào bảo vật quý giá nhất của anh, không thể để kẻ khác chạm vào bảo vật, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Khang Mẫn Mẫn: “Chính em ấy tìm tới con.”
Ninh Diệc Duy là người trong cuộc, cảm thấy Lương Sùng dùng giọng điệu chẳng hề đắc ý mà nói một câu vô cùng đắc ý để bẻ cong sự thật.
Khang Mẫn Mẫn hiển nhiên không ngờ Lương Sùng sẽ trả lời như thế, trong nhất thời không biết nói gì nữa.
Qua không lâu, cửa phòng nghỉ bị người bên ngoài gõ hai lần, y tá đẩy cửa ra, bác sĩ mổ chính bước vào.
Thoạt nhìn ông toát mồ hôi rất nhiều nhưng sắc mặt bình tĩnh, bước nhanh vào phòng, bắt tay với Lương Sùng, nói cho Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn biết phẫu thuật thành công, tiếp đó có thể quan sát theo dõi bệnh nhân hồi phục.
Người trong phòng nghỉ đều thở phào nhẹ nhõm, Khang Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, ép xuống dòng nước mắt muốn dâng trào.
Lương Khởi Triều đã được chuyển lên ICU, Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn đến bên ngoài cửa kính phòng ICU nhìn vào, các loại máy móc đang lóe đèn bên trong, vừa an toàn vừa đáng tin.
Khang Mẫn Mẫn hỏi bác sĩ, Lương Khởi Triều phải nằm trong ICU bao lâu, bác sĩ nói thời gian không nhất định, cần phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới nói tiếp.
Mọi người nán lại phòng nghỉ giây lát, Khang Mẫn Mẫn nói: “con và duy duy về nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ trông chừng ông ấy.”
Thấy Lương Sùng dường như muốn đưa ra phản đối, Khang Mẫn Mẫn nói tiếp: “có chuyện gì mẹ sẽ báo cho con, lâu rồi con không ngủ được bao nhiêu.”
Mẹ Lương Sùng rất kiên trì, Lương Sùng bèn không tranh với bà nữa, bảo trợ lý gọi tài xế đến, cùng Ninh Diệc Duy về nhà.
Nhà họ lương cách bệnh viện không xa, đi xe chỉ mất mấy chục phút, Ninh Diệc Duy đi theo sau Lương Sùng, nhìn bốn phía, khen ngợi hoa cỏ vườn nhà Lương Sùng được cắt tỉa sao mà chỉnh tề.
Đi và nhà, Lương Sùng trở tay đóng cửa, bỗng dưng nhớ ra gì đó, anh hỏi Ninh Diệc Duy: “Em xin nghỉ ở trường chưa?”
“Khổng giáo sư giúp em xin nghỉ, ông ấy miễn cho em một kì hội nghị, còn hỏi em có tiền mua vé máy bay không.” Ninh Diệc Duy gật gật đầu.
Ninh Diệc Duy vừa nói vừa không tự chủ được lộ ra biểu cảm sùng kính trên gương mặt: “Em thật may mắn khi có thể làm nghiên cứu sinh của Khổng giáo sư!”
“Phải không, ông ta tốt như vậy à? Cho em mượn tiền mua vé máy bay,” Lương Sùng hoài nghi hỏi Ninh Diệc Duy “Em nói thế nào với ông ta?”
“À thì,” Ninh Diệc Duy nghẹn lời, cảm thấy ngại ngùng, không muốn nói sự thật cho Lương Sùng biết nhưng không biết làm cách nào gạt được anh, chỉ có thể ấp úng nói: “Nói là…em muốn đến…có việc… nói chung là cứ vậy mà nói…”
“Vậy là thế nào?” điểm không tốt nhất của Lương Sùng chính là hiểu quá rõ Ninh Diệc Duy, thấy cậu nhìn loạn xạ chung quang liền hiểu Ninh Diệc Duy có gì đó giấu giếm.
Anh ấn Ninh Diệc Duy lên cửa, không nói thật sẽ không để người vào: “Nói tôi nghe một chút.”
Vai và eo Ninh Diệc Duy đều bị Lương Sùng ôm lấy, vừa sợ vừa ngứa, nhưng vẫn không muốn nói, vươn tay đẩy gương mặt Lương Sùng kề sát bên tai cậu ra, nhưng tay kia cứ như đầu hoài tống bão mà đè xuống cổ tay Lương Sùng.
Lương Sùng trầm giọng nói: “Còn dám đẩy tôi.”
Ninh Diệc Duy mím môi, ngẩng đầu nhìn Lương Sùng, Lương Sùng cũng nhìn cậu.
Đối diện vài giây, Ninh Diệc Duy cảm thấy ánh mắt Lương Sùng thực sự rất đòi mạng mà, tuyệt đối không thể để cho ai khác nhìn thấy, vì vậy cậu gan to bằng trời vươn tay đi che đôi mắt Lương Sùng lại, nói: “Anh nhắm lại đi.”
Ý đồ khiến Lương Sùng ngưng điều tra tạm thời bị Ninh Diệc Duy thực hiện được.
Lòng bàn tay Ninh Diệc Duy đè lên sống mũi Lương Sùng, đầu ngón tay đặt gần hốc mắt chân mày Lương Sùng, phảng phất cứ như nắm giữ toàn bộn con người anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến gần hôn lên môi Lương Sùng, muốn giáo dục mà nói ‘không được nhìn người khác như vậy’, nhưng lời ra khỏi miệng lại là “Em…”
Đây là nguyện vọng lớn nhất năm nay của Ninh Diệc Duy, khác hẳn so với những năm trước đây.
Không phải hòa bình thế giới, không phải phỏng đoán chứng minh Riemann, không phải được tham quan CERN cả tuần lễ, không phải được đăng luận văn trên tập san hàng tuần, mỗi một tế bào lớn nhất và mỗi một hạt vi lượng nhỏ nhất trong Ninh Diệc Duy đều phát ra cùng một nỗi ước nguyện: Lương Sùng nhất định phải là của mình.
Lương Sùng đem tay Ninh Diệc Duy đang che mắt anh kéo ra, ánh mắt trực tiếp như thế khiến Ninh Diệc Duy sợ sệt.
Ninh Diệc Duy nhớ lại dáng vẻ Lương Sùng kéo xuống vách ngăn khoang xe lần nọ, cậu nhìn Lương Sùng tới gần, cảm thụ đôi môi Lương Sùng mạnh mẽ cọ xát trên môi mình, không chịu rời đi.
Hai người đứng sát vào nhau, hôn môi nồng nhiệt nhưng lại miệng khô lưỡi khô như chẳng được hôn nhau.
Trong lúc hoảng hốt, Ninh Diệc Duy phát hiện vật cứng của Lương Sùng cấn lên bắp đùi của mình, rõ ràng chẳng làm thêm hành động gì, lại cách hai lớp vải vóc, Ninh Diệc Duy cảm thấy mình như đã bị Lương Sùng đặt lên giường đè xuống dưới người.
Tay Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng bắt lấy trên cửa vô lực buông xuống, trong miệng phát ra âm thanh “ưm, ưm” đứt quãng.
Lương Sùng cùng cậu chạm môi phút chốc, như nghĩ đến chuyện gì, buông lỏng Ninh Diệc Duy ra.
“Thôi,” Lương Sùng nói “Trong nhà không chuẩn bị đồ.”
Chân Ninh Diệc Duy nhũn ra, không ngừng muốn khuỵu xuống, cũng may Lương Sùng đỡ cậu mới không ngã ra đất. Cậu chậm rì rì theo Lương Sùng đến phòng khách, ôm chân ngồi cạnh Lương Sùng, nhìn Lương Sùng mở tivi chuyển kênh.
Hai người yên lặng một lúc, Ninh Diệc Duy chịu đựng đủ, mà Lương Sùng dường như đợi đã lâu, tự nhiên thuần thục kéo Ninh Diệc Duy vào lòng, để Ninh Diệc Duy tựa vào ngực anh.
Xem vài tin tức, Ninh Diệc Duy ngáp một cái, đột nhiên quyết định chủ động thẳng thắn: “Em nói tất cả với Khổng giáo sư rồi.”
Lương Sùng liếc nhìn Ninh Diệc Duy, hỏi cậu: “Nói cái gì?”
“Có thể nói đều đã nói,” Ninh Diệc Duy nửa khép hờ mắt, cầm lấy tay Lương Sùng ôm vào ngực, “Nói em tới tìm anh.”
Lương Sùng hoài nghi càng sâu, anh ôm Ninh Diệc Duy: “Chẳng những không rầy rà gì mà còn giúp em xin nghỉ à?”
Vừa dứt lời, điện thoại di động Lương Sùng rung lên.
Lương Sùng cầm lên nhìn, ba chữ “Khổng Thâm Phong” hiện lên trên màn hình làm anh có ảo giác như mình bị bắt gian.
Lương Sùng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, đem màn hình nghiêng đi, không để Ninh Diệc Duy thấy người gọi, nói với Ninh Diệc Duy: “Tôi đi nghe điện thoại.” Ninh Diệc Duy nói ‘dạ’, tự mình ngồi sang bên kia ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa bắt đầu chuyển kênh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.