Hướng Dẫn Yêu Lần Đầu Của Bậc Thầy Diễn Xuất
Chương 52: Mối tình đầu giữa hè (Kết thúc chính truyện)
Tùng Tử Trà
13/03/2024
Edit: Mưa
———
Một cái hôn trên livestream của Phó Văn Thiện trực tiếp làm nổ hotsearch đêm đó. Đạo diễn show sướng phát điên, hận không thể ấn đầu bọn họ hôn thêm mấy cái nữa.
Giang Hàm tức đến mức phải uống một viên thuốc trợ tim khẩn cấp, rồi gọi điện thoại đến mắng Phó Văn Thiện ngay trong đêm.
Tạ Vãn Tinh sung sướng bò lên giường nghe Phó Văn Thiện bị ăn mắng. Giang Hàm chửi người rất giỏi, từ ngữ đa dạng mà không thô tục. Tạ Vãn Tinh chẳng hề đau lòng bạn trai mà càng nghe càng vui hơn.
Nhưng mà dù sao đây cũng là chương trình yêu đương, chỉ hôn một cái thôi thì rất dễ giải thích. Nonfan cũng chỉ vào hóng chuyện, nhưng lại có không ít người còn thành công bị fan lôi kéo thành fan CP vì hai người này quá đẹp trai.
Chỉ có fans tự hiểu trong lòng rằng lần này anh nhà mình yêu thật rồi. Nhưng cuối cùng chẳng có mấy người thoát fan, đa số mọi người đều im lặng chấp nhận hôn sự này, chỉ là ngầm cảm thấy người kia là hồ ly tinh mà thôi.
...
7 ngày ghi hình kết thúc rất nhanh. Đến ngày cuối cùng, ngoại trừ Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh thì 3 đôi còn lại vẫn độc thân như cũ.
Thật ra nghệ sĩ nam trong nhóm trung niên đã rất cố gắng nhưng nghệ sĩ nữ trí thức lại không chấp nhận, chỉ khéo léo bày tỏ cả hai vẫn nên làm bạn bè thôi.
Chu Anh và Ngô Nhiên đều là hai chú chó độc thân, nhưng thật ra cũng không sao cả. Dù sao cả hai cũng không thật sự vì mục tiêu yêu đương mà tham gia show này. Hai người ngồi trên sô pha xô xô đẩy đẩy cãi nhau ầm ĩ trông cực kỳ trẻ con, không còn chút dáng vẻ dịu dàng ga lăng nào như trong show nữa. Rõ ràng Ngô Nhiên mạnh hơn Chu Anh nhiều nhưng lại để Chu Anh nhiều lần đắc thủ, khiến cái đuôi của cậu ta sắp vểnh tới tận trời luôn rồi.
Tạ Vãn Tinh không biết có phải anh mắt hủ thấy người gay hay không? Nhưng trong 7 ngày này, anh có hơi nghi ngờ hình như Ngô Nhiên thích Chu Anh thì phải...
Chuyện này cũng không thể chứng thực với chính chủ được, thế nên anh chỉ có thể lén lút tám chuyện với Phó Văn Thiện mà thôi.
Nhưng Tạ Vãn Tinh vẫn còn thu hoạch thêm một thứ nữa. Lúc cuối cùng khi phải rời khỏi show, Tô Nhan liên tục nhìn về phía anh, cuối cùng hạ quyết tâm chậm rãi nhích tới đưa cho anh một tấm ảnh để xin chữ ký. Trên ảnh là hình anh mặt cổ trang, áo trắng như tuyết, tiên khí mờ ảo.
Đầu tiên Tô Nhan cẩn thận nhìn Phó Văn Thiện một cái, sau đó mới lấy hết can đảm nói: “Thầy Tạ, thật thật ra.. em em em là fan của anh. Là fan thuần, không có ý gì khác đâu ạ. Xin hỏi anh, anh có thể ký tên cho em không ạ....”
Tô Nhan càng nói càng nhỏ, cũng không biết vì sao, cô vừa nhìn thấy Phó Văn Thiện bên cạnh Tạ Vãn Tinh là thấy chột dạ kỳ lạ. Nhưng khát vọng xin được chữ ký quá lớn nên cô vẫn kiên định không chùn bước.
Cô nhỏ giọng nói thêm: “Thật ra trước kia em là trưởng nhóm nhóm tiếp ứng của anh... năm trước mới chuyển lại cho người khác. ID cũ của em là “Hôm nay Nhan Nhan cũng sẽ làm việc chăm chỉ“. Mặc dù em không phải vì anh mới vào giới giải trí, nhưng em chỉ tưởng tượng có thể hoạt động chung với anh trong giới giải trí là em lại tràn đầy động lực rồi.”
Phó Văn Thiện hơi nhướng mày, rõ ràng hắn chưa nói gì cả nhưng Tô Nhan lại giật mình một cái, lập tức bổ sung: “Em chỉ ngưỡng mộ anh thôi chứ không phải fan bạn gái đâu. Thật sự không phải!”
Phó Văn Thiện hạ lông mày xuống, cố nín cười trong lòng, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh. Đột nhiên hắn cảm thấy cô nhóc này rất thú vị, cũng không còn ghen khi Tạ Vãn Tinh là fan của cô nữa.
Còn Tạ Vãn Tinh lúc này đang rất ngạc nhiên, anh nhớ rõ ID này thường xuyên nằm trong top bình luận về anh, nghiêm túc edit video ủng hộ anh.
Ai ngờ sau lưng lại là Tô Nhan chứ?
Tạ Vãn Tinh cúi đầu ký tên rồi đưa cho Tô Nhan. Anh nhìn cô nhóc một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được vươn tay xoa đầu cô: “Anh cũng nói cho em một bí mật, anh cũng là fan của em đấy. Từ khi em debut đến nay anh vẫn luôn ủng hộ em. Lần trước Phó Văn Thiện nhờ em ký tên thật ra là cho anh đó.”
Tô Nhan há hốc miệng.
“Chúc mừng em theo đuổi idol thành công, cũng chúc mừng anh theo đuổi idol thành công.” Tạ Vãn Tinh buông tay ra cười với Tô Nhan.
“Trước đây anh đã muốn gặp em để nói rằng em cũng rất tốt, sẽ đi được rất xa rất xa. Cho nên bất kể em bị đánh giá, bị chửi rủa như thế nào thì cũng đừng quan tâm, bọn anh sẽ luôn ở phía sau ủng hộ em.”
Tô Nhan hoàn toàn chết lặng.
Cảm giác thế nào khi idol của tôi là fan của tôi?
Cuối cùng Tô Nhan bước đi phiêu phiêu cứ như đang bay, cả người đều tràn đầy cảm giác khó tin nhưng vẫn cẩn thận ôm tấm ảnh có chữ ký trong lòng.
Nhưng đi được vài bước thì cô bỗng xoay người lại nói với Tạ Vãn Tinh: “Em sẽ cố gắng! Sẽ không để cho mọi người thất vọng!” Sau đó mới lon ton chạy đi.
Tạ Vãn Tinh bị cô làm dễ thương xỉu, anh cảm thán với Phó Văn Thiện: “Con gái đúng là báu vật trên đời mà, sau này chúng ta cũng nhận nuôi một bé gái đi...”
Anh nói xong mới nhận ra bản thân vừa nói gì. Còn chưa kết hôn mà anh đã tính tới chuyện nhận con nuôi luôn rồi...
Nhưng Phó Văn Thiện lại chẳng thấy lạ chỗ nào, ngược lại còn đồng ý với suy nghĩ của anh: “Em cũng thấy con gái tốt, con trai mà lỡ quá nghịch ngợm thì chắc chắn sẽ ăn đập y hệt em lúc nhỏ luôn cho xem.”
...
Lúc sắp vào đông, Phó Vân Thiện phát hành album thứ tư của mình. Album vừa phát hành đã đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc. Mà trên poster tuyên truyền, ngoại trừ hình ảnh lỗ tai với mấy chiếc khuyên tai thì còn có một bên xương quai xanh của hắn. Trên xương quai xanh có cắm một chiếc đinh hình ngôi sao sáu cánh màu đen, trông cực kỳ dễ thấy.
Đợi đến khi thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết đầu mùa cũng rơi thì nhà họ Phó với nhà họ Tạ mới có cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm.
Phụ huynh hai nhà đã sớm thân quen, sau khi chấp nhận sự thật con trai nhà mình thích đàn ông, rồi nhìn lại bạn trai của con mình thì đều thấy rất hài lòng. Bầu không khí của bữa cơm vô cùng tốt đẹp.
Nhưng Phó Văn Thiện lại không ngờ hắn có thể nghe được chút tin tức cũ về Tạ Vãn Tinh trong bữa cơm này... Tạ Vãn Tinh khác tên chó độc thân từ trong bụng mẹ như hắn, anh từng có vị hôn thê.
Vị hôn thê cũ của Tạ Vãn Tinh thật ra là thanh mai trúc mã của anh. Lúc nhỏ cô sống ở nhà Tạ Vãn Tinh, chẳng những rất xinh đẹp mà còn môn đăng hộ đối với anh nữa. Chỉ là sau này lớn lên cả hai cũng không có ý với nhau nên hôn ước này không thành, vẫn làm bạn bè như cũ.
Nhưng Phó Văn Thiện vẫn ăn loại giấm cũ này, ánh mắt cực kỳ ấm ức nhìn Tạ Vãn Tinh chằm chằm, nhìn đến mức khiến anh lạnh cả sống lưng.
Bởi vì chỗ ăn cơm cách Vịnh Hà Loan khá xa nên hôm nay Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh không định về nhà mình, mà ở tại nhà cũ của nhà họ Phó.
Nằm trong phòng ngủ từ bé đến niên thiếu của mình, chẳng những Phó Văn Thiện không thấy xấu hổ mà ngược lại còn ép Tạ Vãn Tinh khóc rất nhiều lần, muốn anh run rẩy gọi mình là ông xã.
Mặc dù biết nhà Phó Văn Thiện cách âm rất tốt, nhưng dù sao vẫn còn người lớn khác ở đây nên Tạ Vãn Tinh không dám lớn tiếng. Bị bắt nạt đến tàn nhẫn cũng chỉ dám phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
“Bọn anh.. căn bản chưa từng yêu đương gì cả. Anh cũng không thích cô ấy mà.” Tạ Vãn Tinh ôm chặt cổ Phó Văn Thiện, giống như một nhành cây khô yếu ớt nổi trên mặt nước vậy.
“Cô ấy thay bạn trai liên tục ấy, không hề thích...a... thích anh.”
Mồ hôi nóng hổi từ trên trán Tạ Vãn Tinh trượt xuống, lướt qua cằm anh rồi rơi lên cổ Phó Văn Thiện. Đôi mắt anh ướt át, đôi môi sưng đỏ tựa như hoa đào ướt mưa, khiến Phó Văn Thiện nhìn đến mức ham muốn càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
“Cái đó không biết được à. Có lẽ anh từng khiến người ta rung động nhưng lại không biết đấy chứ.” Phó Văn Thiện xấu xa vu oan. Hắn thích chết cái dáng vẻ đã bất lực nhưng vẫn phải bám lấy hắn của anh.
Tạ Vãn Tinh nói không lại hắn, chỉ có thể tát hắn một cái. Nhưng bởi vì không có sức lực gì nên trông càng giống tán tỉnh hơn.
...
Sau hai lần mây mưa, giờ Tạ Vãn Tinh chẳng còn sức để giơ tay. Anh nép trong vòng tay Phó Văn Thiện, đắp một cái chăn mỏng lật xem một album ảnh rất dày, bên trong toàn là ảnh chụp của Phó Văn Thiện.
Cái này anh mới tình cờ tìm được trên kệ sách của Phó Văn Thiện.
Mặc dù vừa mới bị Phó Văn Thiện bắt nạt đến xém ngất xỉu, nhưng Tạ Vãn Tinh đã bị mớ ảnh chụp này hấp dẫn nên không thèm để bụng nữa.
Mấy tấm đầu tiên đều là ảnh lúc nhỏ của Phó Văn Thiện. Đứa bé mặc bộ vest nhỏ, đứng trước cửa nhà trẻ hung dữ nắm chặt kẹo que. Không biết đang giận ai mà trông rất đáng yêu.
Tạ Vãn Tinh nhìn ảnh bật cười: “Lúc còn bé sao em dữ thế?”
Phó Văn Thiện cười khẽ một tiếng: “Lúc đó em không thích đi nhà trẻ, vừa tới là quậy ầm ĩ rồi đánh nhau với người khác nữa. Sau đó em đi nhà trẻ chưa được một năm thì ba mẹ em từ bỏ, đón em về lại.”
Tạ Vãn Tinh cạn lời. Anh lúc bé là nhóc con được giáo viên thích nhất đó.
Anh lật sang trang, trong ảnh là Phó Văn Thiện dần trưởng thành. Gương mặt thiếu niên đẹp trai dần trở thành thanh niên cao lớn tuấn tú. Rồi sau đó là dáng vẻ trưởng thành mà anh quen thuộc, vẻ ngoài vừa đẹp trai vừa hoang dã nhưng bên trong lại dịu dàng và chững chạc.
Tạ Vãn Tinh lật xem một lúc, lật đến trang cuối cùng thì một tấm ảnh từ bên dưới rơi ra. Anh vừa cầm lên xem thì bỗng ngây người.
Không biết tấm ảnh này được chụp lúc nào, trong ảnh là một cậu nhóc rất cao nhưng hơi gầy, làn da rám nắng, mái tóc hơi dài che đi nửa đôi mắt. Cậu nhóc đứng dưới bóng cây, mặt mày khó chịu nhìn camera nên hình ảnh chụp được có hơi mờ.
Nhưng dù vậy thì Tạ Vãn Tinh chỉ nhìn thoáng qua cũng biết người này là ai.
Là cậu nhóc đã nhảy từ trên tường xuống cứu anh năm anh 16 tuổi kia.
Tạ Vãn Tinh ngơ ngác cầm tấm ảnh xem kỹ, sau đó hỏi Phó Văn Thiện: “Đây là ai vậy?”
Phó Văn Thiện vừa thấy tấm ảnh kia thì giật mình. Toang rồi, quên giấu lịch sử đen đi, giờ bị bạn trai thấy mất rồi.
Quả nhiên Tạ Vãn Tinh không hề nhận ra hắn.
Phó Văn Thiện có hơi buồn bực: “Ngài Tạ à, em thấy anh không yêu em lắm thì phải? Nếu không sao ngay cả bạn trai mình mà anh cũng không nhận ra thế?”
Tạ Vãn Tinh: “...???”
Anh giơ tấm ảnh lên đặt cạnh mặt Phó Văn Thiện so sánh, khó tin hỏi: “Đây là em á?!!”
“Đúng vậy, là lúc em tầm 14, 15 tuổi gì đó, lần đầu tiên bị ba em đưa vào trại huấn luyện, phơi nắng vừa đen vừa gầy. Ba em mong trại huấn luyện có thể dạy dỗ được em, không ngờ em quay về còn không nghe lời hơn nên lại bị ba em đuổi về quê suy ngẫm... Suy ngẫm hết cả mùa hè mới chịu đón em về.” Giờ Phó Văn Thiện nghĩ lại, mới thấy ba hắn dạy dỗ thằng con trai như hắn cũng không dễ dàng chút nào.
Nhưng Tạ Vãn Tinh lại không nghe rõ hắn đang nói gì. Tâm trí của anh dần trôi về mùa hè 8 năm trước.
Mùa hè năm đó gương mặt anh hoàn toàn thay đổi, bởi vì béo phì và mụn tuổi dậy thì...
Anh không thể chấp nhận bản thân như vậy, chưa kể ánh mắt của mọi người trong trường với anh cũng có chút khác lạ. Không phải kỳ thị, mà là đáng tiếc. Bởi vì trước đó anh quá xinh đẹp, nhưng giờ lại giống như bị huỷ dung vậy. Ai nhìn thấy cũng cảm thán ý trời trêu người.
Tất cả những thay đổi đó đều khiến anh rất buồn lòng. Thế nên vì để tránh đi, anh dứt khoát về quê bà ngoại ở một thị trấn nhỏ nghỉ hè.
Sau đó ở thị trấn nhỏ đó, anh gặp được một cậu nhóc đen đen gầy gầy, đánh đuổi tên côn đồ định cướp bóc và vụng về an ủi anh suốt một buổi chiều.
“Anh cũng đẹp mà, trắng trắng mềm mềm.” Cậu nhóc ăn nói vụng về, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người sẽ an ủi người khác, nhưng lại rất chân thành.
“Với cả cho dù anh có dáng vẻ gì thì người thích anh vẫn sẽ thích anh thôi. Nếu bởi vì vẻ ngoài mà họ không còn thích anh nữa thì bọn họ không phải bạn bè và gia đình của anh đâu.”
Chỉ mấy câu đơn giản như vậy mà đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ.
Và anh vẫn nhớ rõ cuối cùng anh hỏi tên cậu nhóc, cậu nhóc kia nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tôi tên Phó Tam.”
Anh luôn nghĩ rằng mình nghe nhầm, tên cậu nhóc là Phó Sơn mới đúng.
Nhưng giờ anh nhìn Phó Văn Thiện, gương mặt của cậu nhóc trong trí nhớ dần dần trùng lặp với gương mặt đẹp trai chết người hiện tại.
Hoá ra anh không nghe nhầm, thật sự là Phó Tam này...
Tạ Vãn Tinh bỗng bật cười, khoé mắt lại hơi ướt át.
Tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, hoa mai trong vườn lén lút hé nở. Trong không khí thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo.
“Phó Tam...” Tạ Vãn Tinh nhẹ giọng gọi Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện chưa từng được Tạ Vãn Tinh gọi như vậy, hắn sửng sốt, sau đó hắn bật cười, cảm thấy như vậy rất thân mật.
Tạ Vãn Tinh giơ tay chạm vào chân mày rồi khoé mắt, cuối cùng dừng trên môi hắn..
Anh mỉm cười, một giọt nước mắt trượt khỏi khoé mắt.
Đây là mối tình đầu của anh.
Là mối tình đầu năm 16 tuổi của anh.
Sau đó anh có quay lại thị trấn nhỏ đó để tìm cậu nhóc tên Phó Tam. Khi đó anh đã đẹp trở lại, nhưng cho dù anh có tìm thế nào cũng không thấy. Giống như người tên Phó Tam này bỗng bốc hơi khỏi thế gian vậy, không để lại chút dấu vết nào.
Rồi sau nữa anh cũng dần trưởng thành, có sự nghiệp của bản thân. Mỗi ngày trôi qua trong bận rộn, Phó Tam cũng dần được cất lại một chỗ sâu trong ký ức.
Cậu ấy đã không còn là cậu nhóc mà anh luôn nhung nhớ. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ suy nghĩ không biết cậu nhóc đó lớn lên thành người như thế nào? Có phải vẫn luôn dịu dàng như trước hay không...
Nhưng giờ anh đã biết câu trả lời rồi.
Cậu nhóc đó lớn lên vẫn rất dịu dàng, và đã được số mệnh âm thầm đưa về bên cạnh anh.
Phó Văn Thiện hoảng hốt khi thấy Tạ Vãn Tinh khóc. Hắn không biết mình đã làm gì mà anh đột nhiên lại khóc như vậy.
Hắn vội vàng ôm anh vào lòng, vụng về lau nước mắt cho anh: “Sao anh lại khóc? Có chỗ nào khó chịu hả? Hay là em làm gì sai với anh rồi?”
Tạ Vãn Tinh bị hắn chọc cười, khẽ lắc đầu.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng nhiều, bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống cửa sổ, tạo nên bầu không khí an yên tĩnh lặng.
Tạ Vãn Tinh tựa vào vai Phó Văn Thiện, chậm rãi kể lại cho hắn tất cả mọi việc liên quan đến tấm ảnh trong âm thanh tuyết rơi khe khẽ.
...
Một ngày nào đó sau này...
Tạ Vãn Tinh đăng một bức tranh lên Weibo. Bức tranh vẽ mùa hè cây cối xanh um, có một thiếu niên mặc áo đen ngồi trên tường. Mà bên dưới bức tường có một thiếu niên với mái tóc lửng vội vàng đi ngang qua. Thiếu niên bên dưới ngẩng đầu, đối mắt với thiếu niên ngồi trên tường. Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, thời gian như tạm dừng rồi hoá thành hình ảnh trên bức tranh.
Anh đăng kèm caption và tag Phó Văn Thiện:
“Em là mối tình đầu, từ năm anh 16 tuổi cho đến hiện tại.”
Một giây sau, Phó Văn Thiện lập tức chia sẻ...
“Anh cũng là mối tình đầu của em, từ hiện tại cho đến mãi mãi.”
Hai người bọn họ không đóng khu bình luận, cho nên bên dưới Weibo này rất nhanh đã bị fans và nonfan hóng drama chiếm đóng.
Từ sau show yêu đương <Đồng hồ đo thời tiết tình yêu> thì thỉnh thoảng Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh lại phát tí đường, cửa tủ gần như trong suốt. Hai siêu thoại Phù Ánh Sao Mộng và Chồng Chồng Phúc Tinh càng ngày càng lớn mạnh, chẳng mấy chốc đã đạp những tà giáo khác xuống chân.
Bây giờ cuối cùng hai người cũng công khai, fans CP gào thét chói tai, hận không thể xúc Cục dân chính đến cho họ ngay lập tức.
Nhưng giữa những tiếng hoan hô reo hò cũng có chút âm thanh không hài hoà cho lắm.
[Mối tình đầu là ý gì? Đùa tui hả? Hai cái tay chơi già đời này còn không biết xấu hổ mà nói là mối tình đầu cơ đấy?! Có pr thì cũng nên chú ý chút đi chứ!]
Chẳng qua bình luận này rất nhanh đã chìm trong biển hoa chúc phúc của những người khác.
Mà cũng trong năm này, Phó Văn Thiện lần đầu tiên biểu diễn ca khúc mới nhất <Mối tình đầu giữa hè> do chính hắn sáng tác trong concert của mình.
“Tôi gặp được một vì sao giữa hè
Đôi mắt người sáng ngời không tì vết
Tôi ôm người vào lòng
Hứa cho người một đời dịu dàng và chân thành
Mối tình đầu giữa mùa hè của tôi”
———
Kết thúc chính truyện
———
Cuối cùng cũng xong chính truyện *tung bông tung hoa* \(^o^)/
Cảm ơn mn đã ủng hộ tui trong thời gian qua và cảm ơn mọi người đã đợi tui
Lúc làm bộ này thấy ngắn nên nghĩ sẽ nhanh lắm. Ai ngờ giữa chừng bị mất hứng ngâm mãi chẳng xong. Cuối cùng giờ cũng xong được chính truyện rồi. Mừng húm luôn í
Còn 3 ngoại truyện hẹn gặp mn vào ngày mai nhá! Yêuuuu
———
Một cái hôn trên livestream của Phó Văn Thiện trực tiếp làm nổ hotsearch đêm đó. Đạo diễn show sướng phát điên, hận không thể ấn đầu bọn họ hôn thêm mấy cái nữa.
Giang Hàm tức đến mức phải uống một viên thuốc trợ tim khẩn cấp, rồi gọi điện thoại đến mắng Phó Văn Thiện ngay trong đêm.
Tạ Vãn Tinh sung sướng bò lên giường nghe Phó Văn Thiện bị ăn mắng. Giang Hàm chửi người rất giỏi, từ ngữ đa dạng mà không thô tục. Tạ Vãn Tinh chẳng hề đau lòng bạn trai mà càng nghe càng vui hơn.
Nhưng mà dù sao đây cũng là chương trình yêu đương, chỉ hôn một cái thôi thì rất dễ giải thích. Nonfan cũng chỉ vào hóng chuyện, nhưng lại có không ít người còn thành công bị fan lôi kéo thành fan CP vì hai người này quá đẹp trai.
Chỉ có fans tự hiểu trong lòng rằng lần này anh nhà mình yêu thật rồi. Nhưng cuối cùng chẳng có mấy người thoát fan, đa số mọi người đều im lặng chấp nhận hôn sự này, chỉ là ngầm cảm thấy người kia là hồ ly tinh mà thôi.
...
7 ngày ghi hình kết thúc rất nhanh. Đến ngày cuối cùng, ngoại trừ Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh thì 3 đôi còn lại vẫn độc thân như cũ.
Thật ra nghệ sĩ nam trong nhóm trung niên đã rất cố gắng nhưng nghệ sĩ nữ trí thức lại không chấp nhận, chỉ khéo léo bày tỏ cả hai vẫn nên làm bạn bè thôi.
Chu Anh và Ngô Nhiên đều là hai chú chó độc thân, nhưng thật ra cũng không sao cả. Dù sao cả hai cũng không thật sự vì mục tiêu yêu đương mà tham gia show này. Hai người ngồi trên sô pha xô xô đẩy đẩy cãi nhau ầm ĩ trông cực kỳ trẻ con, không còn chút dáng vẻ dịu dàng ga lăng nào như trong show nữa. Rõ ràng Ngô Nhiên mạnh hơn Chu Anh nhiều nhưng lại để Chu Anh nhiều lần đắc thủ, khiến cái đuôi của cậu ta sắp vểnh tới tận trời luôn rồi.
Tạ Vãn Tinh không biết có phải anh mắt hủ thấy người gay hay không? Nhưng trong 7 ngày này, anh có hơi nghi ngờ hình như Ngô Nhiên thích Chu Anh thì phải...
Chuyện này cũng không thể chứng thực với chính chủ được, thế nên anh chỉ có thể lén lút tám chuyện với Phó Văn Thiện mà thôi.
Nhưng Tạ Vãn Tinh vẫn còn thu hoạch thêm một thứ nữa. Lúc cuối cùng khi phải rời khỏi show, Tô Nhan liên tục nhìn về phía anh, cuối cùng hạ quyết tâm chậm rãi nhích tới đưa cho anh một tấm ảnh để xin chữ ký. Trên ảnh là hình anh mặt cổ trang, áo trắng như tuyết, tiên khí mờ ảo.
Đầu tiên Tô Nhan cẩn thận nhìn Phó Văn Thiện một cái, sau đó mới lấy hết can đảm nói: “Thầy Tạ, thật thật ra.. em em em là fan của anh. Là fan thuần, không có ý gì khác đâu ạ. Xin hỏi anh, anh có thể ký tên cho em không ạ....”
Tô Nhan càng nói càng nhỏ, cũng không biết vì sao, cô vừa nhìn thấy Phó Văn Thiện bên cạnh Tạ Vãn Tinh là thấy chột dạ kỳ lạ. Nhưng khát vọng xin được chữ ký quá lớn nên cô vẫn kiên định không chùn bước.
Cô nhỏ giọng nói thêm: “Thật ra trước kia em là trưởng nhóm nhóm tiếp ứng của anh... năm trước mới chuyển lại cho người khác. ID cũ của em là “Hôm nay Nhan Nhan cũng sẽ làm việc chăm chỉ“. Mặc dù em không phải vì anh mới vào giới giải trí, nhưng em chỉ tưởng tượng có thể hoạt động chung với anh trong giới giải trí là em lại tràn đầy động lực rồi.”
Phó Văn Thiện hơi nhướng mày, rõ ràng hắn chưa nói gì cả nhưng Tô Nhan lại giật mình một cái, lập tức bổ sung: “Em chỉ ngưỡng mộ anh thôi chứ không phải fan bạn gái đâu. Thật sự không phải!”
Phó Văn Thiện hạ lông mày xuống, cố nín cười trong lòng, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh. Đột nhiên hắn cảm thấy cô nhóc này rất thú vị, cũng không còn ghen khi Tạ Vãn Tinh là fan của cô nữa.
Còn Tạ Vãn Tinh lúc này đang rất ngạc nhiên, anh nhớ rõ ID này thường xuyên nằm trong top bình luận về anh, nghiêm túc edit video ủng hộ anh.
Ai ngờ sau lưng lại là Tô Nhan chứ?
Tạ Vãn Tinh cúi đầu ký tên rồi đưa cho Tô Nhan. Anh nhìn cô nhóc một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được vươn tay xoa đầu cô: “Anh cũng nói cho em một bí mật, anh cũng là fan của em đấy. Từ khi em debut đến nay anh vẫn luôn ủng hộ em. Lần trước Phó Văn Thiện nhờ em ký tên thật ra là cho anh đó.”
Tô Nhan há hốc miệng.
“Chúc mừng em theo đuổi idol thành công, cũng chúc mừng anh theo đuổi idol thành công.” Tạ Vãn Tinh buông tay ra cười với Tô Nhan.
“Trước đây anh đã muốn gặp em để nói rằng em cũng rất tốt, sẽ đi được rất xa rất xa. Cho nên bất kể em bị đánh giá, bị chửi rủa như thế nào thì cũng đừng quan tâm, bọn anh sẽ luôn ở phía sau ủng hộ em.”
Tô Nhan hoàn toàn chết lặng.
Cảm giác thế nào khi idol của tôi là fan của tôi?
Cuối cùng Tô Nhan bước đi phiêu phiêu cứ như đang bay, cả người đều tràn đầy cảm giác khó tin nhưng vẫn cẩn thận ôm tấm ảnh có chữ ký trong lòng.
Nhưng đi được vài bước thì cô bỗng xoay người lại nói với Tạ Vãn Tinh: “Em sẽ cố gắng! Sẽ không để cho mọi người thất vọng!” Sau đó mới lon ton chạy đi.
Tạ Vãn Tinh bị cô làm dễ thương xỉu, anh cảm thán với Phó Văn Thiện: “Con gái đúng là báu vật trên đời mà, sau này chúng ta cũng nhận nuôi một bé gái đi...”
Anh nói xong mới nhận ra bản thân vừa nói gì. Còn chưa kết hôn mà anh đã tính tới chuyện nhận con nuôi luôn rồi...
Nhưng Phó Văn Thiện lại chẳng thấy lạ chỗ nào, ngược lại còn đồng ý với suy nghĩ của anh: “Em cũng thấy con gái tốt, con trai mà lỡ quá nghịch ngợm thì chắc chắn sẽ ăn đập y hệt em lúc nhỏ luôn cho xem.”
...
Lúc sắp vào đông, Phó Vân Thiện phát hành album thứ tư của mình. Album vừa phát hành đã đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc. Mà trên poster tuyên truyền, ngoại trừ hình ảnh lỗ tai với mấy chiếc khuyên tai thì còn có một bên xương quai xanh của hắn. Trên xương quai xanh có cắm một chiếc đinh hình ngôi sao sáu cánh màu đen, trông cực kỳ dễ thấy.
Đợi đến khi thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết đầu mùa cũng rơi thì nhà họ Phó với nhà họ Tạ mới có cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm.
Phụ huynh hai nhà đã sớm thân quen, sau khi chấp nhận sự thật con trai nhà mình thích đàn ông, rồi nhìn lại bạn trai của con mình thì đều thấy rất hài lòng. Bầu không khí của bữa cơm vô cùng tốt đẹp.
Nhưng Phó Văn Thiện lại không ngờ hắn có thể nghe được chút tin tức cũ về Tạ Vãn Tinh trong bữa cơm này... Tạ Vãn Tinh khác tên chó độc thân từ trong bụng mẹ như hắn, anh từng có vị hôn thê.
Vị hôn thê cũ của Tạ Vãn Tinh thật ra là thanh mai trúc mã của anh. Lúc nhỏ cô sống ở nhà Tạ Vãn Tinh, chẳng những rất xinh đẹp mà còn môn đăng hộ đối với anh nữa. Chỉ là sau này lớn lên cả hai cũng không có ý với nhau nên hôn ước này không thành, vẫn làm bạn bè như cũ.
Nhưng Phó Văn Thiện vẫn ăn loại giấm cũ này, ánh mắt cực kỳ ấm ức nhìn Tạ Vãn Tinh chằm chằm, nhìn đến mức khiến anh lạnh cả sống lưng.
Bởi vì chỗ ăn cơm cách Vịnh Hà Loan khá xa nên hôm nay Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh không định về nhà mình, mà ở tại nhà cũ của nhà họ Phó.
Nằm trong phòng ngủ từ bé đến niên thiếu của mình, chẳng những Phó Văn Thiện không thấy xấu hổ mà ngược lại còn ép Tạ Vãn Tinh khóc rất nhiều lần, muốn anh run rẩy gọi mình là ông xã.
Mặc dù biết nhà Phó Văn Thiện cách âm rất tốt, nhưng dù sao vẫn còn người lớn khác ở đây nên Tạ Vãn Tinh không dám lớn tiếng. Bị bắt nạt đến tàn nhẫn cũng chỉ dám phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
“Bọn anh.. căn bản chưa từng yêu đương gì cả. Anh cũng không thích cô ấy mà.” Tạ Vãn Tinh ôm chặt cổ Phó Văn Thiện, giống như một nhành cây khô yếu ớt nổi trên mặt nước vậy.
“Cô ấy thay bạn trai liên tục ấy, không hề thích...a... thích anh.”
Mồ hôi nóng hổi từ trên trán Tạ Vãn Tinh trượt xuống, lướt qua cằm anh rồi rơi lên cổ Phó Văn Thiện. Đôi mắt anh ướt át, đôi môi sưng đỏ tựa như hoa đào ướt mưa, khiến Phó Văn Thiện nhìn đến mức ham muốn càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
“Cái đó không biết được à. Có lẽ anh từng khiến người ta rung động nhưng lại không biết đấy chứ.” Phó Văn Thiện xấu xa vu oan. Hắn thích chết cái dáng vẻ đã bất lực nhưng vẫn phải bám lấy hắn của anh.
Tạ Vãn Tinh nói không lại hắn, chỉ có thể tát hắn một cái. Nhưng bởi vì không có sức lực gì nên trông càng giống tán tỉnh hơn.
...
Sau hai lần mây mưa, giờ Tạ Vãn Tinh chẳng còn sức để giơ tay. Anh nép trong vòng tay Phó Văn Thiện, đắp một cái chăn mỏng lật xem một album ảnh rất dày, bên trong toàn là ảnh chụp của Phó Văn Thiện.
Cái này anh mới tình cờ tìm được trên kệ sách của Phó Văn Thiện.
Mặc dù vừa mới bị Phó Văn Thiện bắt nạt đến xém ngất xỉu, nhưng Tạ Vãn Tinh đã bị mớ ảnh chụp này hấp dẫn nên không thèm để bụng nữa.
Mấy tấm đầu tiên đều là ảnh lúc nhỏ của Phó Văn Thiện. Đứa bé mặc bộ vest nhỏ, đứng trước cửa nhà trẻ hung dữ nắm chặt kẹo que. Không biết đang giận ai mà trông rất đáng yêu.
Tạ Vãn Tinh nhìn ảnh bật cười: “Lúc còn bé sao em dữ thế?”
Phó Văn Thiện cười khẽ một tiếng: “Lúc đó em không thích đi nhà trẻ, vừa tới là quậy ầm ĩ rồi đánh nhau với người khác nữa. Sau đó em đi nhà trẻ chưa được một năm thì ba mẹ em từ bỏ, đón em về lại.”
Tạ Vãn Tinh cạn lời. Anh lúc bé là nhóc con được giáo viên thích nhất đó.
Anh lật sang trang, trong ảnh là Phó Văn Thiện dần trưởng thành. Gương mặt thiếu niên đẹp trai dần trở thành thanh niên cao lớn tuấn tú. Rồi sau đó là dáng vẻ trưởng thành mà anh quen thuộc, vẻ ngoài vừa đẹp trai vừa hoang dã nhưng bên trong lại dịu dàng và chững chạc.
Tạ Vãn Tinh lật xem một lúc, lật đến trang cuối cùng thì một tấm ảnh từ bên dưới rơi ra. Anh vừa cầm lên xem thì bỗng ngây người.
Không biết tấm ảnh này được chụp lúc nào, trong ảnh là một cậu nhóc rất cao nhưng hơi gầy, làn da rám nắng, mái tóc hơi dài che đi nửa đôi mắt. Cậu nhóc đứng dưới bóng cây, mặt mày khó chịu nhìn camera nên hình ảnh chụp được có hơi mờ.
Nhưng dù vậy thì Tạ Vãn Tinh chỉ nhìn thoáng qua cũng biết người này là ai.
Là cậu nhóc đã nhảy từ trên tường xuống cứu anh năm anh 16 tuổi kia.
Tạ Vãn Tinh ngơ ngác cầm tấm ảnh xem kỹ, sau đó hỏi Phó Văn Thiện: “Đây là ai vậy?”
Phó Văn Thiện vừa thấy tấm ảnh kia thì giật mình. Toang rồi, quên giấu lịch sử đen đi, giờ bị bạn trai thấy mất rồi.
Quả nhiên Tạ Vãn Tinh không hề nhận ra hắn.
Phó Văn Thiện có hơi buồn bực: “Ngài Tạ à, em thấy anh không yêu em lắm thì phải? Nếu không sao ngay cả bạn trai mình mà anh cũng không nhận ra thế?”
Tạ Vãn Tinh: “...???”
Anh giơ tấm ảnh lên đặt cạnh mặt Phó Văn Thiện so sánh, khó tin hỏi: “Đây là em á?!!”
“Đúng vậy, là lúc em tầm 14, 15 tuổi gì đó, lần đầu tiên bị ba em đưa vào trại huấn luyện, phơi nắng vừa đen vừa gầy. Ba em mong trại huấn luyện có thể dạy dỗ được em, không ngờ em quay về còn không nghe lời hơn nên lại bị ba em đuổi về quê suy ngẫm... Suy ngẫm hết cả mùa hè mới chịu đón em về.” Giờ Phó Văn Thiện nghĩ lại, mới thấy ba hắn dạy dỗ thằng con trai như hắn cũng không dễ dàng chút nào.
Nhưng Tạ Vãn Tinh lại không nghe rõ hắn đang nói gì. Tâm trí của anh dần trôi về mùa hè 8 năm trước.
Mùa hè năm đó gương mặt anh hoàn toàn thay đổi, bởi vì béo phì và mụn tuổi dậy thì...
Anh không thể chấp nhận bản thân như vậy, chưa kể ánh mắt của mọi người trong trường với anh cũng có chút khác lạ. Không phải kỳ thị, mà là đáng tiếc. Bởi vì trước đó anh quá xinh đẹp, nhưng giờ lại giống như bị huỷ dung vậy. Ai nhìn thấy cũng cảm thán ý trời trêu người.
Tất cả những thay đổi đó đều khiến anh rất buồn lòng. Thế nên vì để tránh đi, anh dứt khoát về quê bà ngoại ở một thị trấn nhỏ nghỉ hè.
Sau đó ở thị trấn nhỏ đó, anh gặp được một cậu nhóc đen đen gầy gầy, đánh đuổi tên côn đồ định cướp bóc và vụng về an ủi anh suốt một buổi chiều.
“Anh cũng đẹp mà, trắng trắng mềm mềm.” Cậu nhóc ăn nói vụng về, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người sẽ an ủi người khác, nhưng lại rất chân thành.
“Với cả cho dù anh có dáng vẻ gì thì người thích anh vẫn sẽ thích anh thôi. Nếu bởi vì vẻ ngoài mà họ không còn thích anh nữa thì bọn họ không phải bạn bè và gia đình của anh đâu.”
Chỉ mấy câu đơn giản như vậy mà đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ.
Và anh vẫn nhớ rõ cuối cùng anh hỏi tên cậu nhóc, cậu nhóc kia nghĩ nghĩ rồi đáp: “Tôi tên Phó Tam.”
Anh luôn nghĩ rằng mình nghe nhầm, tên cậu nhóc là Phó Sơn mới đúng.
Nhưng giờ anh nhìn Phó Văn Thiện, gương mặt của cậu nhóc trong trí nhớ dần dần trùng lặp với gương mặt đẹp trai chết người hiện tại.
Hoá ra anh không nghe nhầm, thật sự là Phó Tam này...
Tạ Vãn Tinh bỗng bật cười, khoé mắt lại hơi ướt át.
Tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, hoa mai trong vườn lén lút hé nở. Trong không khí thoang thoảng mùi hương lạnh lẽo.
“Phó Tam...” Tạ Vãn Tinh nhẹ giọng gọi Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện chưa từng được Tạ Vãn Tinh gọi như vậy, hắn sửng sốt, sau đó hắn bật cười, cảm thấy như vậy rất thân mật.
Tạ Vãn Tinh giơ tay chạm vào chân mày rồi khoé mắt, cuối cùng dừng trên môi hắn..
Anh mỉm cười, một giọt nước mắt trượt khỏi khoé mắt.
Đây là mối tình đầu của anh.
Là mối tình đầu năm 16 tuổi của anh.
Sau đó anh có quay lại thị trấn nhỏ đó để tìm cậu nhóc tên Phó Tam. Khi đó anh đã đẹp trở lại, nhưng cho dù anh có tìm thế nào cũng không thấy. Giống như người tên Phó Tam này bỗng bốc hơi khỏi thế gian vậy, không để lại chút dấu vết nào.
Rồi sau nữa anh cũng dần trưởng thành, có sự nghiệp của bản thân. Mỗi ngày trôi qua trong bận rộn, Phó Tam cũng dần được cất lại một chỗ sâu trong ký ức.
Cậu ấy đã không còn là cậu nhóc mà anh luôn nhung nhớ. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng sẽ suy nghĩ không biết cậu nhóc đó lớn lên thành người như thế nào? Có phải vẫn luôn dịu dàng như trước hay không...
Nhưng giờ anh đã biết câu trả lời rồi.
Cậu nhóc đó lớn lên vẫn rất dịu dàng, và đã được số mệnh âm thầm đưa về bên cạnh anh.
Phó Văn Thiện hoảng hốt khi thấy Tạ Vãn Tinh khóc. Hắn không biết mình đã làm gì mà anh đột nhiên lại khóc như vậy.
Hắn vội vàng ôm anh vào lòng, vụng về lau nước mắt cho anh: “Sao anh lại khóc? Có chỗ nào khó chịu hả? Hay là em làm gì sai với anh rồi?”
Tạ Vãn Tinh bị hắn chọc cười, khẽ lắc đầu.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi càng lúc càng nhiều, bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống cửa sổ, tạo nên bầu không khí an yên tĩnh lặng.
Tạ Vãn Tinh tựa vào vai Phó Văn Thiện, chậm rãi kể lại cho hắn tất cả mọi việc liên quan đến tấm ảnh trong âm thanh tuyết rơi khe khẽ.
...
Một ngày nào đó sau này...
Tạ Vãn Tinh đăng một bức tranh lên Weibo. Bức tranh vẽ mùa hè cây cối xanh um, có một thiếu niên mặc áo đen ngồi trên tường. Mà bên dưới bức tường có một thiếu niên với mái tóc lửng vội vàng đi ngang qua. Thiếu niên bên dưới ngẩng đầu, đối mắt với thiếu niên ngồi trên tường. Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, thời gian như tạm dừng rồi hoá thành hình ảnh trên bức tranh.
Anh đăng kèm caption và tag Phó Văn Thiện:
“Em là mối tình đầu, từ năm anh 16 tuổi cho đến hiện tại.”
Một giây sau, Phó Văn Thiện lập tức chia sẻ...
“Anh cũng là mối tình đầu của em, từ hiện tại cho đến mãi mãi.”
Hai người bọn họ không đóng khu bình luận, cho nên bên dưới Weibo này rất nhanh đã bị fans và nonfan hóng drama chiếm đóng.
Từ sau show yêu đương <Đồng hồ đo thời tiết tình yêu> thì thỉnh thoảng Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh lại phát tí đường, cửa tủ gần như trong suốt. Hai siêu thoại Phù Ánh Sao Mộng và Chồng Chồng Phúc Tinh càng ngày càng lớn mạnh, chẳng mấy chốc đã đạp những tà giáo khác xuống chân.
Bây giờ cuối cùng hai người cũng công khai, fans CP gào thét chói tai, hận không thể xúc Cục dân chính đến cho họ ngay lập tức.
Nhưng giữa những tiếng hoan hô reo hò cũng có chút âm thanh không hài hoà cho lắm.
[Mối tình đầu là ý gì? Đùa tui hả? Hai cái tay chơi già đời này còn không biết xấu hổ mà nói là mối tình đầu cơ đấy?! Có pr thì cũng nên chú ý chút đi chứ!]
Chẳng qua bình luận này rất nhanh đã chìm trong biển hoa chúc phúc của những người khác.
Mà cũng trong năm này, Phó Văn Thiện lần đầu tiên biểu diễn ca khúc mới nhất <Mối tình đầu giữa hè> do chính hắn sáng tác trong concert của mình.
“Tôi gặp được một vì sao giữa hè
Đôi mắt người sáng ngời không tì vết
Tôi ôm người vào lòng
Hứa cho người một đời dịu dàng và chân thành
Mối tình đầu giữa mùa hè của tôi”
———
Kết thúc chính truyện
———
Cuối cùng cũng xong chính truyện *tung bông tung hoa* \(^o^)/
Cảm ơn mn đã ủng hộ tui trong thời gian qua và cảm ơn mọi người đã đợi tui
Lúc làm bộ này thấy ngắn nên nghĩ sẽ nhanh lắm. Ai ngờ giữa chừng bị mất hứng ngâm mãi chẳng xong. Cuối cùng giờ cũng xong được chính truyện rồi. Mừng húm luôn í
Còn 3 ngoại truyện hẹn gặp mn vào ngày mai nhá! Yêuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.