Chương 55: Muốn đập chậu cướp hoa?
Hải Đường Đêm
28/01/2023
Bên ngoài tối sẩm, trên trời lại đổ mưa, trận lớn trận nhỏ xen kẽ nhưng
không kéo dài quá lâu. Rèm che trong phòng được kéo kín hết, trong phòng cũng chỉ bật đèn ngủ vàng tạo ra cảm giác dịu nhẹ ấm áp.
Nằm trên giường, Biện Nhân Mã nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm của Mục Thiên Xứng. Anh đang cuộn thành một cục, đầu thì gối trên tay cậu, cả người như muốn dính lên Biện Nhân Mã. Anh thế này rất giống một đứa trẻ, rất nhỏ bé.
Một tiếng “Ting” rất nhỏ truyền đến từ điện thoại, Biện Nhân Mã cựa mình quay ra định lấy, thì bị Mục Thiên Xứng vội vàng ôm chặt. Ánh mắt và giọng điệu của anh đều rất ấm ức.
“Đi đâu?”
“Không, tôi chỉ quay qua lấy điện thoại.”
Mục Thiên Xứng mới yên tâm nhắm mắt lại.
Âm thanh đến từ điện thoại của Mục Thiên Xứng, Biện Nhân Mã nhíu mày nhìn thông báo, là Hạ Thiên Cầm nhắn riêng cho Mục Thiên Xứng. Cậu hơi cúi xuống nhìn Mục Thiên Xứng đang nhắm mắt cố gắng ngủ, dường như nhận ra tầm mắt đang nhìn mình, anh mệt mỏi mở mắt ra.
“Sao thế?”
“Hạ Thiên Cầm nhắn tin.”
Mục Thiên Xứng không hề có biểu cảm gì gọi là đặc biệt, chỉ “ồ” một tiếng. Biện Nhân Mã nhướng mày, đưa điện thoại đến trước mặt anh dễ dàng mở khóa, sau đó nhanh chóng mở cuộc hội thoại.
[Cậu thế nào rồi?]
Biện Nhân Mã im lặng mấy giây mới nhắn.
[Bạn trai tôi vẫn ổn.]
Nhắn xong là tắt thông báo, đặt điện thoại về vị trí cũ. Mục Thiên Xứng nghe thấy cái tên của Hạ Thiên Cầm, đột nhiên nhớ ra cuốn sách mình lấy từ chỗ anh chàng vào lần trước, hôm qua anh đã dùng xong rồi, thế là bèn nói nhỏ.
“Cuốn sách lần trước, cậu giúp tôi trả lại cho Hạ Thiên Cầm.”
Biện Nhân Mã bật cười, nhéo má Mục Thiên Xứng: “Sao cậu lại ngoan như vậy chứ.”
…
Sáng hôm sau vừa đến phòng học, Mục Thiên Xứng đã được mấy người trong nhóm hỏi han, Mục Thiên Xứng tâm trạng đã ổn hơn đều đáp lại bằng một nụ cười nhẹ và hai từ “không sao”. Nhưng Hạ Thiên Cầm vừa ngồi xuống thì mặc kệ Biện Nhân Mã đang ngồi bên cạnh Mục Thiên Xứng, anh chàng cẩn thận dịch lại gần giơ tay đặt lên trán anh.
Mục Thiên Xứng giật mình, theo phản xạ mà né sang bên cạnh, vừa vặn đụng trúng Biện Nhân Mã. Nghe thấy cậu thở ra nặng nề một hơi, Mục Thiên Xứng khổ sở rụt cổ lại.
“Mã, chúng ta đổi chỗ?”
“Ừm.”
Đổi thành Biện Nhân Mã ngồi giữa hai người, cậu lấy ra quyển sách lần trước, đẩy về phía Hạ Thiên Cầm, nở nụ cười xã giao: “Cảm ơn cậu đã cho Xứng nhà tôi mượn sách.”
Hạ Thiên Cầm ngạc nhiên liếc sang Mục Thiên Xứng, nghe lời như vậy?
Nhìn mãi chưa rời tầm mắt, Biện Nhân Mã để ý thấy, nhếch môi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Hạ Thiên Cầm nghiêng đầu dùng vẻ mặt khiêu khích nói với Biện Nhân Mã: “Tiếc là đối tượng không ổn lắm.”
“Cậu Hạ, có hứng thú với người yêu của người khác, tôi thấy cậu mới không ổn lắm.”
“Người yêu?” Hạ Thiên Cầm giả bộ kinh ngạc: “Các cậu?”
Biện Nhân Mã đen mặt, sau đó lại nghe Hạ Thiên Cầm ghé sát nói rất nhỏ: “Yêu đương không công khai, cậu có thể ngăn kẻ khác dòm ngó sao? Người yêu đương không công khai như cậu tôi gặp nhiều rồi, kết quả đều không tốt đẹp. Tôi thích cậu ấy, cho nên chậu hoa này tôi muốn đập đấy.”
“Muốn đập?” Biện Nhân Mã nghiến răng, dám ngay trước mặt cậu tuyên bố cướp người? Thế là cậu đằng đằng sát khí đáp trả: “Còn tao thì sẽ đập mày trước.”
Nhưng ngay sau đó, một tiếng gọi “Mã” âu yếm cùng với bàn tay kéo cậu sang một bên tránh xa Hạ Thiên Cầm. Tầm mắt đe dọa liếc sang Hạ Thiên Cầm, rồi lại đổi sắc mặt vô cùng vui vẻ hỏi Biện Nhân Mã.
“Sao nói chuyện lại dựa sát thế?”
Hạ Thiên Cầm rùng mình, vừa nãy anh chàng gặp ảo giác đúng không? Sao lại cảm thấy trong giây phút ngắn ngủi vừa nãy Mục Thiên Xứng như biến thành người khác?
“Tại cậu hết.” Biện Nhân Mã nghiến răng.
Mục Thiên Xứng vô tội chớp mắt.
“Cậu con mẹ nó công khai ngay cho ông!”
“…”
“Trên mọi nền tảng!”
…
…
“Cả buổi không thấy cậu nói gì, sao thế?”
Tháng 12, trong một buổi tiệc xã giao, Giang Thiên Yết luôn đứng bên cạnh Vương Xử Nữ khó hiểu hỏi một câu. Nhưng có vẻ anh không để ý, bị hỏi như vậy thì giật mình, hoang mang hỏi lại.
“Cậu vừa nói gì?”
Giang Thiên Yết bất đắc dĩ: “Tôi nói dạo này cậu làm sao đấy? Tràn đầy tâm sự, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Xử Nữ lắc đầu, gượng cười: “Dạo này nhiều việc mà thôi.” Anh nhìn xung quanh, huých tay Giang Thiên Yết bảo: “Cậu xem cô gái cầm điện thoại đến chỗ anh Bảo Bình, có phải định xin liên lạc không?”
Giang Thiên Yết nhìn theo hướng anh hất cằm, đúng là như vậy, thế là bực bội “chậc” một tiếng, đi đến chỗ Dương Bảo Bình.
Cô gái đang e thẹn chào hỏi: “Anh Dương, tôi…”
“Anh!”
Giang Thiên Yết cắt ngang, Dương Bảo Bình quay qua, giơ tay xoa eo cậu, hỏi nhỏ: “Sao lại qua đây rồi, eo còn đau không?”
“Đỡ hơn rồi.” Giang Thiên Yết nhìn vẻ mặt lúng túng của cô gái khi nghe thấy câu đối thoại của hai người, sau đó lại giả vờ nhận ra sự xuất hiện của người thứ ba, bèn hỏi: “Cô đây là…”
Dương Bảo Bình cũng nhớ ra, quay lại hỏi: “Đúng rồi, cô đây là?”
“Tôi, tôi, tôi là con gái của chủ tịch Lâm, tập đoàn SR.”
“Chào cô, tôi là Giang Thiên Yết, giám đốc tập đoàn Scor.” Giang Thiên Yết lại giơ tay giới thiệu về Dương Bảo Bình: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Dương Bảo Bình.”
Hoa đã có chủ, vui lòng tránh xa.
Đấy là dòng chữ cô gái thấy trên gương mặt vô cùng thân thiện của Giang Thiên Yết.
“Ha ha ha, hân… hân hạnh được gặp mặt.”
Vương Xử Nữ bỏ ly rượu chưa uống dù là một ngụm nhỏ xuống, điện thoại trong túi rung lên, anh lấy điện thoại ra nhìn. Thấy Đới Bạch Dương gọi điện đến, anh vội vàng đi ra ngoài nghe máy.
“Anh đây.”
“Anh xong việc chưa?”
“Rồi, anh chuẩn bị về.”
Đầu bên kia, Đới Bạch Dương ngồi trên một bậc thang, ủ rũ gằm mặt xuống đất, bên cạnh chỗ y ngồi có một tờ giấy nào đó đã bị y cuộn thành một cục. Bây giờ là năm giờ, nhưng trời mùa đông tối nhanh, cái lạnh xuyên qua quần áo, ngấm vào da thịt khiến y hơi co người lại. Y bất lực vuốt mặt, áy náy nói tiếp: “Em đến bệnh viện, đi về lạc rồi.”
Vương Xử Nữ hốt hoảng: “Giờ em đang ở đâu?”
Đới Bạch Dương đứng dậy nhìn xung quanh: “Bên cạnh một công viên giải trí, ừm…” Y đi đến một biển chỉ đường cách chỗ mình đứng không xa: “Dưới biển chỉ đường Hoàng Bạch.”
“Được, anh qua ngay, em đừng đi đâu hết.”
Đới Bạch Dương cúp máy, dựa vào cột biển chỉ đường, thở dài một hơi. Ném cục giấy vào thùng rác bên cạnh, y nên chấp nhận thôi, biểu hiện bây giờ còn không phải quá rõ ràng à? Đến địa chỉ nhà cũng không nhớ rõ ràng nữa.
Không cần đợi lâu, trong khoảng mười phút, y đã thấy một chiếc xe lao vùn vụt đến rồi thả chậm tốc độ đậu trước mặt y. Vương Xử Nữ đang sốt sắng định xuống xe, Đới Bạch Dương đã đi đến mở cửa xe, bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Vương Xử Nữ nắm tay y, rất lạnh, anh vội chỉnh điều hòa trong xe lên cao, sau đó mới khởi động xe lái về nhà.
“Anh không hỏi gì à?”
Y tự ý đến bệnh viện một mình, anh không giận cũng không định chất vấn?
“… Còn thấy lạnh không? Anh chỉnh lên cao nữa.”
“… Không cần, vừa rồi.”
Đới Bạch Dương lấy tờ kê thuốc đưa cho Vương Xử Nữ, anh cầm lấy nhìn qua, lại vì không thể dịch được chữ của bác sĩ mà bỏ vào trong túi áo.
“Lần sau chúng ta đi cùng.”
“Ừm.”
Vương Xử Nữ muốn nói lại thôi, tìm chủ đề khác nói chuyện.
Về đến nhà, anh đi chuẩn bị bồn nước ấm. Thất Cưu đi nhà trẻ được bà đón về, đã tìm hai bố ở khắp nơi, bây giờ đang thoải mái nằm trong lòng Đới Bạch Dương, đợi nước nóng chuẩn bị xong sẽ tắm cùng hai bố.
Thất Cưu lấy ra một viên kẹo trong túi áo khoác đưa cho Đới Bạch Dương, y có hơi ngạc nhiên: “Con lại lấy đâu ra kẹo thế?”
“Bạn cho.”
Đới Bạch Dương nhận lấy kẹo: “Mai bố mua kẹo cho con, con cũng đem đi cho các bạn.”
Thất Cưu gật đầu, nhìn bố nhỏ lấy ra một xấp giấy màu vàng, viết chữ lên đó rồi dán trên tủ đầu giường. Cậu bé đòi nghịch, Đới Bạch Dương xé hai ba tờ đưa cho con trai, vui vẻ nhìn con trai cầm bút viết nguệch ngoạc trên giấy.
Bồn tắm lớn đã đầy nước, Vương Xử Nữ ra ngoài gọi hai bố con. Thất Cưu thấy bố lớn thì vứt giấy bút sang một bên, nhảy xuống chạy đến bên anh, để anh bế mình lên đi vào phòng tắm.
Tắm xong, ăn tối, làm việc một lúc rồi đến giờ nghỉ ngơi. Thất Cưu được đưa về phòng riêng của mình, cậu bé đã bắt đầu quen với việc ngủ riêng thế này rồi.
Vương Xử Nữ kéo Đới Bạch Dương vào trong lòng, khó khăn chìm vào giấc ngủ. Nhưng vào hơn một giờ khi anh đột ngột tỉnh dậy, lại phát hiện Đới Bạch Dương không hề nằm bên cạnh mình. Một nỗi bất an tràn ngập trong lòng.
Y đi đâu rồi?
Nằm trên giường, Biện Nhân Mã nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm của Mục Thiên Xứng. Anh đang cuộn thành một cục, đầu thì gối trên tay cậu, cả người như muốn dính lên Biện Nhân Mã. Anh thế này rất giống một đứa trẻ, rất nhỏ bé.
Một tiếng “Ting” rất nhỏ truyền đến từ điện thoại, Biện Nhân Mã cựa mình quay ra định lấy, thì bị Mục Thiên Xứng vội vàng ôm chặt. Ánh mắt và giọng điệu của anh đều rất ấm ức.
“Đi đâu?”
“Không, tôi chỉ quay qua lấy điện thoại.”
Mục Thiên Xứng mới yên tâm nhắm mắt lại.
Âm thanh đến từ điện thoại của Mục Thiên Xứng, Biện Nhân Mã nhíu mày nhìn thông báo, là Hạ Thiên Cầm nhắn riêng cho Mục Thiên Xứng. Cậu hơi cúi xuống nhìn Mục Thiên Xứng đang nhắm mắt cố gắng ngủ, dường như nhận ra tầm mắt đang nhìn mình, anh mệt mỏi mở mắt ra.
“Sao thế?”
“Hạ Thiên Cầm nhắn tin.”
Mục Thiên Xứng không hề có biểu cảm gì gọi là đặc biệt, chỉ “ồ” một tiếng. Biện Nhân Mã nhướng mày, đưa điện thoại đến trước mặt anh dễ dàng mở khóa, sau đó nhanh chóng mở cuộc hội thoại.
[Cậu thế nào rồi?]
Biện Nhân Mã im lặng mấy giây mới nhắn.
[Bạn trai tôi vẫn ổn.]
Nhắn xong là tắt thông báo, đặt điện thoại về vị trí cũ. Mục Thiên Xứng nghe thấy cái tên của Hạ Thiên Cầm, đột nhiên nhớ ra cuốn sách mình lấy từ chỗ anh chàng vào lần trước, hôm qua anh đã dùng xong rồi, thế là bèn nói nhỏ.
“Cuốn sách lần trước, cậu giúp tôi trả lại cho Hạ Thiên Cầm.”
Biện Nhân Mã bật cười, nhéo má Mục Thiên Xứng: “Sao cậu lại ngoan như vậy chứ.”
…
Sáng hôm sau vừa đến phòng học, Mục Thiên Xứng đã được mấy người trong nhóm hỏi han, Mục Thiên Xứng tâm trạng đã ổn hơn đều đáp lại bằng một nụ cười nhẹ và hai từ “không sao”. Nhưng Hạ Thiên Cầm vừa ngồi xuống thì mặc kệ Biện Nhân Mã đang ngồi bên cạnh Mục Thiên Xứng, anh chàng cẩn thận dịch lại gần giơ tay đặt lên trán anh.
Mục Thiên Xứng giật mình, theo phản xạ mà né sang bên cạnh, vừa vặn đụng trúng Biện Nhân Mã. Nghe thấy cậu thở ra nặng nề một hơi, Mục Thiên Xứng khổ sở rụt cổ lại.
“Mã, chúng ta đổi chỗ?”
“Ừm.”
Đổi thành Biện Nhân Mã ngồi giữa hai người, cậu lấy ra quyển sách lần trước, đẩy về phía Hạ Thiên Cầm, nở nụ cười xã giao: “Cảm ơn cậu đã cho Xứng nhà tôi mượn sách.”
Hạ Thiên Cầm ngạc nhiên liếc sang Mục Thiên Xứng, nghe lời như vậy?
Nhìn mãi chưa rời tầm mắt, Biện Nhân Mã để ý thấy, nhếch môi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Hạ Thiên Cầm nghiêng đầu dùng vẻ mặt khiêu khích nói với Biện Nhân Mã: “Tiếc là đối tượng không ổn lắm.”
“Cậu Hạ, có hứng thú với người yêu của người khác, tôi thấy cậu mới không ổn lắm.”
“Người yêu?” Hạ Thiên Cầm giả bộ kinh ngạc: “Các cậu?”
Biện Nhân Mã đen mặt, sau đó lại nghe Hạ Thiên Cầm ghé sát nói rất nhỏ: “Yêu đương không công khai, cậu có thể ngăn kẻ khác dòm ngó sao? Người yêu đương không công khai như cậu tôi gặp nhiều rồi, kết quả đều không tốt đẹp. Tôi thích cậu ấy, cho nên chậu hoa này tôi muốn đập đấy.”
“Muốn đập?” Biện Nhân Mã nghiến răng, dám ngay trước mặt cậu tuyên bố cướp người? Thế là cậu đằng đằng sát khí đáp trả: “Còn tao thì sẽ đập mày trước.”
Nhưng ngay sau đó, một tiếng gọi “Mã” âu yếm cùng với bàn tay kéo cậu sang một bên tránh xa Hạ Thiên Cầm. Tầm mắt đe dọa liếc sang Hạ Thiên Cầm, rồi lại đổi sắc mặt vô cùng vui vẻ hỏi Biện Nhân Mã.
“Sao nói chuyện lại dựa sát thế?”
Hạ Thiên Cầm rùng mình, vừa nãy anh chàng gặp ảo giác đúng không? Sao lại cảm thấy trong giây phút ngắn ngủi vừa nãy Mục Thiên Xứng như biến thành người khác?
“Tại cậu hết.” Biện Nhân Mã nghiến răng.
Mục Thiên Xứng vô tội chớp mắt.
“Cậu con mẹ nó công khai ngay cho ông!”
“…”
“Trên mọi nền tảng!”
…
…
“Cả buổi không thấy cậu nói gì, sao thế?”
Tháng 12, trong một buổi tiệc xã giao, Giang Thiên Yết luôn đứng bên cạnh Vương Xử Nữ khó hiểu hỏi một câu. Nhưng có vẻ anh không để ý, bị hỏi như vậy thì giật mình, hoang mang hỏi lại.
“Cậu vừa nói gì?”
Giang Thiên Yết bất đắc dĩ: “Tôi nói dạo này cậu làm sao đấy? Tràn đầy tâm sự, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Xử Nữ lắc đầu, gượng cười: “Dạo này nhiều việc mà thôi.” Anh nhìn xung quanh, huých tay Giang Thiên Yết bảo: “Cậu xem cô gái cầm điện thoại đến chỗ anh Bảo Bình, có phải định xin liên lạc không?”
Giang Thiên Yết nhìn theo hướng anh hất cằm, đúng là như vậy, thế là bực bội “chậc” một tiếng, đi đến chỗ Dương Bảo Bình.
Cô gái đang e thẹn chào hỏi: “Anh Dương, tôi…”
“Anh!”
Giang Thiên Yết cắt ngang, Dương Bảo Bình quay qua, giơ tay xoa eo cậu, hỏi nhỏ: “Sao lại qua đây rồi, eo còn đau không?”
“Đỡ hơn rồi.” Giang Thiên Yết nhìn vẻ mặt lúng túng của cô gái khi nghe thấy câu đối thoại của hai người, sau đó lại giả vờ nhận ra sự xuất hiện của người thứ ba, bèn hỏi: “Cô đây là…”
Dương Bảo Bình cũng nhớ ra, quay lại hỏi: “Đúng rồi, cô đây là?”
“Tôi, tôi, tôi là con gái của chủ tịch Lâm, tập đoàn SR.”
“Chào cô, tôi là Giang Thiên Yết, giám đốc tập đoàn Scor.” Giang Thiên Yết lại giơ tay giới thiệu về Dương Bảo Bình: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Dương Bảo Bình.”
Hoa đã có chủ, vui lòng tránh xa.
Đấy là dòng chữ cô gái thấy trên gương mặt vô cùng thân thiện của Giang Thiên Yết.
“Ha ha ha, hân… hân hạnh được gặp mặt.”
Vương Xử Nữ bỏ ly rượu chưa uống dù là một ngụm nhỏ xuống, điện thoại trong túi rung lên, anh lấy điện thoại ra nhìn. Thấy Đới Bạch Dương gọi điện đến, anh vội vàng đi ra ngoài nghe máy.
“Anh đây.”
“Anh xong việc chưa?”
“Rồi, anh chuẩn bị về.”
Đầu bên kia, Đới Bạch Dương ngồi trên một bậc thang, ủ rũ gằm mặt xuống đất, bên cạnh chỗ y ngồi có một tờ giấy nào đó đã bị y cuộn thành một cục. Bây giờ là năm giờ, nhưng trời mùa đông tối nhanh, cái lạnh xuyên qua quần áo, ngấm vào da thịt khiến y hơi co người lại. Y bất lực vuốt mặt, áy náy nói tiếp: “Em đến bệnh viện, đi về lạc rồi.”
Vương Xử Nữ hốt hoảng: “Giờ em đang ở đâu?”
Đới Bạch Dương đứng dậy nhìn xung quanh: “Bên cạnh một công viên giải trí, ừm…” Y đi đến một biển chỉ đường cách chỗ mình đứng không xa: “Dưới biển chỉ đường Hoàng Bạch.”
“Được, anh qua ngay, em đừng đi đâu hết.”
Đới Bạch Dương cúp máy, dựa vào cột biển chỉ đường, thở dài một hơi. Ném cục giấy vào thùng rác bên cạnh, y nên chấp nhận thôi, biểu hiện bây giờ còn không phải quá rõ ràng à? Đến địa chỉ nhà cũng không nhớ rõ ràng nữa.
Không cần đợi lâu, trong khoảng mười phút, y đã thấy một chiếc xe lao vùn vụt đến rồi thả chậm tốc độ đậu trước mặt y. Vương Xử Nữ đang sốt sắng định xuống xe, Đới Bạch Dương đã đi đến mở cửa xe, bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Vương Xử Nữ nắm tay y, rất lạnh, anh vội chỉnh điều hòa trong xe lên cao, sau đó mới khởi động xe lái về nhà.
“Anh không hỏi gì à?”
Y tự ý đến bệnh viện một mình, anh không giận cũng không định chất vấn?
“… Còn thấy lạnh không? Anh chỉnh lên cao nữa.”
“… Không cần, vừa rồi.”
Đới Bạch Dương lấy tờ kê thuốc đưa cho Vương Xử Nữ, anh cầm lấy nhìn qua, lại vì không thể dịch được chữ của bác sĩ mà bỏ vào trong túi áo.
“Lần sau chúng ta đi cùng.”
“Ừm.”
Vương Xử Nữ muốn nói lại thôi, tìm chủ đề khác nói chuyện.
Về đến nhà, anh đi chuẩn bị bồn nước ấm. Thất Cưu đi nhà trẻ được bà đón về, đã tìm hai bố ở khắp nơi, bây giờ đang thoải mái nằm trong lòng Đới Bạch Dương, đợi nước nóng chuẩn bị xong sẽ tắm cùng hai bố.
Thất Cưu lấy ra một viên kẹo trong túi áo khoác đưa cho Đới Bạch Dương, y có hơi ngạc nhiên: “Con lại lấy đâu ra kẹo thế?”
“Bạn cho.”
Đới Bạch Dương nhận lấy kẹo: “Mai bố mua kẹo cho con, con cũng đem đi cho các bạn.”
Thất Cưu gật đầu, nhìn bố nhỏ lấy ra một xấp giấy màu vàng, viết chữ lên đó rồi dán trên tủ đầu giường. Cậu bé đòi nghịch, Đới Bạch Dương xé hai ba tờ đưa cho con trai, vui vẻ nhìn con trai cầm bút viết nguệch ngoạc trên giấy.
Bồn tắm lớn đã đầy nước, Vương Xử Nữ ra ngoài gọi hai bố con. Thất Cưu thấy bố lớn thì vứt giấy bút sang một bên, nhảy xuống chạy đến bên anh, để anh bế mình lên đi vào phòng tắm.
Tắm xong, ăn tối, làm việc một lúc rồi đến giờ nghỉ ngơi. Thất Cưu được đưa về phòng riêng của mình, cậu bé đã bắt đầu quen với việc ngủ riêng thế này rồi.
Vương Xử Nữ kéo Đới Bạch Dương vào trong lòng, khó khăn chìm vào giấc ngủ. Nhưng vào hơn một giờ khi anh đột ngột tỉnh dậy, lại phát hiện Đới Bạch Dương không hề nằm bên cạnh mình. Một nỗi bất an tràn ngập trong lòng.
Y đi đâu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.