Chương 9: Chỉ người ngoài cuộc mới thấy được nhiều điều
nhuy
26/09/2023
Minh đứng trước giường bệnh của Hương hai người được ngăn cách bời một tấm rèm mỏng manh cứ ngỡ như là bức tường dày đặc. Minh chỉ đứng ở ngoài nhưng không bước vô Khôi khẽ chạm vai khiến cậu giật mình quay lại.
" Sao không vào?"
" Em không biết nữa, tại sao lại đến đây tại sao lại tha thứ cho cô ấy tại sao không thể rời bỏ cô ấy"
" Minh chúng mình là anh em đúng chứ? Có gì giữa hai người thì cứ tâm sự với anh"
Hai người đến sân thượng mỗi người một điếu vừa hút vừa than thở, Minh tâm sự hết với Khôi nghe xong cậu cũng không tin Hương lại cấm sừng Minh như vậy, chắc chắn chuyện này có uẩn khúc.
Hương đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô mơ thấy một người đàn ông đang theo dõi mình, tay chân cô tê liệt, khi tỉnh dậy trên người đẫm mồ hôi do cơn sốt đã qua Lan Anh vội chạy đến hỏi thăm.
" Cậu sao vậy? Đột nhiên ngồi bật dậy?"
" Không có gì tớ vừa mơ thấy ác mộng thôi"
Lan Anh cầm thao nước đã nguội trên tay tạm biệt Hương rồi đi thay thao nước ấm mới.
" Để tớ nấu nước lau mình cho cậu, à mà khi nãy Minh có ghé thăm cậu đấy"
Hương thoát kinh ngạc hỏi lại.
" Cậu ấy có nói gì không? "
" Cậu ấy ra ngoài với anh Khôi rồi không biết làm gì nữa mà chắc hai người họ cũng về mất rồi, cậu nằm tiếp đi nếu không về được thì nằm viện hết hôm nay mai rồi về sau"
Hương nằm mà chìm vào trầm tư cô không biết tại sao Minh lại đến thăm cô, rõ ràng là cậu ta ghét cô đến như vậy mà, có nghĩ kiểu gì cô cũng không hiểu nỗi.
Linh chậm chậm kéo rẹt tấm rèm ra, nhìn thẳng vào Hương đang nằm trên giường bệnh, Hương cau mày khó chịu.
" Cậu về hồi nào vậy Linh?"
Cô ta thấy Hương trông thê thảm nên cười khinh rồi nói.
" Sáng nay, trông cậu vẫn không khác gì nha vẫn xấu xí như ngày nào"
" Cậu đến đây để sỉ vả tôi đấy à? Thế thì mời về cho hôm nay bà đây ăn chay, tháng cô hồn nên bà không muốn đắc tội với cô hồn"
Linh dạo một vòng rồi lấy trái cây trên bàn mà ăn một cách thoải mái, cô ta ngồi trên giường bệnh vuốt ve má của Hương rồi nói.
" Mạnh miệng như vậy là không sợ tôi nữa sao? Cậu cũng đừng trông chờ ai sẽ cứu cậu Minh về từ lâu rồi"
Lan Anh vừa hay cũng tới thấy Lan Anh Linh buông tay ra nở một nụ cười giả tạo chào hỏi.
" Tôi là Linh bạn thân của Hương chào cậu"
Lan Anh hoà đồng vui vẻ chào lại.
" Tên tớ là Lan Anh bạn thân mới của Hương "
Linh nhìn từ trên xuống dưới người Lan Anh với ánh mắt khinh thường, cô vừa nói vừa có ngữ điệu trêu ghẹo trong đấy.
" Đúng là mây tầng nào thì gặp mây tầng đó ha, cóc ghẻ thì chơi với nhau"
Nghe xong câu này Lan Anh tức điên lên hất thao nước lên người Linh, một chút nước bắn vào người Hương nhưng Hương chỉ mỉm cười vì nhìn Linh lúc này trong rất là thê thảm. Tóc tai ướt sũng, bao nhiêu tiền bạc trên mặt điều chảy xuống hết cả rồi, mặt mộc lộ ra cô ta đã hiện nguyên hình. Linh tức điên lên xông tới đánh Lan Anh nhưng cô cũng đâu phải dạng vừa đương nhiên là sẽ đánh trả. Hai người bị bảo vệ can thiệp tách nhau ra rồi cuối cùng bị đuổi khỏi bệnh viện, cả hai gặp nhau tại đồn công an Khôi và Minh điều đến để giải quyết mâu thuẫn.
Minh đương nhiên rất lúng túng, một người là bạn thân một người là em gái của đàn anh khoá trên cậu luôn kính nể bên nào cũng là tình nghĩa, nhưng có hai người ở đó họ cũng chỉ cãi nhau căng hơn mà thôi, cuối cùng Minh phải hạ mình xin lỗi cả hai bên.
Hương lúc đến đồn sau gặp họ đã hoà giải cô cũng phần nào yên tâm hơn. Ba mặt nhìn nhau không ai nói với nhau một lời nào, Khôi bước đến hỏi thăm cô.
" Hương em đã khoẻ hẳn chưa?"
" Em đỡ rồi, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mình về thôi anh, mình đưa Lan Anh về thôi"
Linh bước đến chỉ liếc nhẹ Hương rồi đụng một cái thật mạnh vào vai cô khiến cô sắp ngã, may mà Minh và Khôi đỡ kịp không thì cô ngã mất. Linh tức giận kéo tay Minh rồi bỏ đi.
Về tới nhà Khôi và Lan Anh than thở.
" Tự nhiên hai anh em chúng ta lại đứng giữa bên trái là sư tử bên phải là cọp chi vậy không biết"
Khôi xoa nhẹ đầu Lan Anh rồi nói.
" Đau không?"
Cô chỉ lắc đầu rồi đi tiếp, Khôi chạy lại đặt tay lên vai cô và nói.
" Nhưng chúng ta phải giúp họ, đúng không? Nếu bạn em cứ sống trong một mối quan hệ phức tạp như vậy em có chịu được không?"
Lan Anh bày tỏ nỗi lòng với anh trai rằng.
" Lúc đầu em khá thích Minh nhưng thấy họ có vẻ căng thẳng quá nên không dám thích nữa. Nghe Hương kể em lại thấy cậu ta thật tồi nhưng có điều bây giờ em lại cảm thấy cậu ta rất quan tâm Hương "
" Anh trước đây cũng vậy, anh cũng không tin những gì Minh kể về Hương nên người ngoài cuộc chúng ta phải nhìn bằng góc nhìn tổng quát mà giúp họ giải quyết hiểu lầm "
" Sao không vào?"
" Em không biết nữa, tại sao lại đến đây tại sao lại tha thứ cho cô ấy tại sao không thể rời bỏ cô ấy"
" Minh chúng mình là anh em đúng chứ? Có gì giữa hai người thì cứ tâm sự với anh"
Hai người đến sân thượng mỗi người một điếu vừa hút vừa than thở, Minh tâm sự hết với Khôi nghe xong cậu cũng không tin Hương lại cấm sừng Minh như vậy, chắc chắn chuyện này có uẩn khúc.
Hương đột nhiên tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô mơ thấy một người đàn ông đang theo dõi mình, tay chân cô tê liệt, khi tỉnh dậy trên người đẫm mồ hôi do cơn sốt đã qua Lan Anh vội chạy đến hỏi thăm.
" Cậu sao vậy? Đột nhiên ngồi bật dậy?"
" Không có gì tớ vừa mơ thấy ác mộng thôi"
Lan Anh cầm thao nước đã nguội trên tay tạm biệt Hương rồi đi thay thao nước ấm mới.
" Để tớ nấu nước lau mình cho cậu, à mà khi nãy Minh có ghé thăm cậu đấy"
Hương thoát kinh ngạc hỏi lại.
" Cậu ấy có nói gì không? "
" Cậu ấy ra ngoài với anh Khôi rồi không biết làm gì nữa mà chắc hai người họ cũng về mất rồi, cậu nằm tiếp đi nếu không về được thì nằm viện hết hôm nay mai rồi về sau"
Hương nằm mà chìm vào trầm tư cô không biết tại sao Minh lại đến thăm cô, rõ ràng là cậu ta ghét cô đến như vậy mà, có nghĩ kiểu gì cô cũng không hiểu nỗi.
Linh chậm chậm kéo rẹt tấm rèm ra, nhìn thẳng vào Hương đang nằm trên giường bệnh, Hương cau mày khó chịu.
" Cậu về hồi nào vậy Linh?"
Cô ta thấy Hương trông thê thảm nên cười khinh rồi nói.
" Sáng nay, trông cậu vẫn không khác gì nha vẫn xấu xí như ngày nào"
" Cậu đến đây để sỉ vả tôi đấy à? Thế thì mời về cho hôm nay bà đây ăn chay, tháng cô hồn nên bà không muốn đắc tội với cô hồn"
Linh dạo một vòng rồi lấy trái cây trên bàn mà ăn một cách thoải mái, cô ta ngồi trên giường bệnh vuốt ve má của Hương rồi nói.
" Mạnh miệng như vậy là không sợ tôi nữa sao? Cậu cũng đừng trông chờ ai sẽ cứu cậu Minh về từ lâu rồi"
Lan Anh vừa hay cũng tới thấy Lan Anh Linh buông tay ra nở một nụ cười giả tạo chào hỏi.
" Tôi là Linh bạn thân của Hương chào cậu"
Lan Anh hoà đồng vui vẻ chào lại.
" Tên tớ là Lan Anh bạn thân mới của Hương "
Linh nhìn từ trên xuống dưới người Lan Anh với ánh mắt khinh thường, cô vừa nói vừa có ngữ điệu trêu ghẹo trong đấy.
" Đúng là mây tầng nào thì gặp mây tầng đó ha, cóc ghẻ thì chơi với nhau"
Nghe xong câu này Lan Anh tức điên lên hất thao nước lên người Linh, một chút nước bắn vào người Hương nhưng Hương chỉ mỉm cười vì nhìn Linh lúc này trong rất là thê thảm. Tóc tai ướt sũng, bao nhiêu tiền bạc trên mặt điều chảy xuống hết cả rồi, mặt mộc lộ ra cô ta đã hiện nguyên hình. Linh tức điên lên xông tới đánh Lan Anh nhưng cô cũng đâu phải dạng vừa đương nhiên là sẽ đánh trả. Hai người bị bảo vệ can thiệp tách nhau ra rồi cuối cùng bị đuổi khỏi bệnh viện, cả hai gặp nhau tại đồn công an Khôi và Minh điều đến để giải quyết mâu thuẫn.
Minh đương nhiên rất lúng túng, một người là bạn thân một người là em gái của đàn anh khoá trên cậu luôn kính nể bên nào cũng là tình nghĩa, nhưng có hai người ở đó họ cũng chỉ cãi nhau căng hơn mà thôi, cuối cùng Minh phải hạ mình xin lỗi cả hai bên.
Hương lúc đến đồn sau gặp họ đã hoà giải cô cũng phần nào yên tâm hơn. Ba mặt nhìn nhau không ai nói với nhau một lời nào, Khôi bước đến hỏi thăm cô.
" Hương em đã khoẻ hẳn chưa?"
" Em đỡ rồi, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mình về thôi anh, mình đưa Lan Anh về thôi"
Linh bước đến chỉ liếc nhẹ Hương rồi đụng một cái thật mạnh vào vai cô khiến cô sắp ngã, may mà Minh và Khôi đỡ kịp không thì cô ngã mất. Linh tức giận kéo tay Minh rồi bỏ đi.
Về tới nhà Khôi và Lan Anh than thở.
" Tự nhiên hai anh em chúng ta lại đứng giữa bên trái là sư tử bên phải là cọp chi vậy không biết"
Khôi xoa nhẹ đầu Lan Anh rồi nói.
" Đau không?"
Cô chỉ lắc đầu rồi đi tiếp, Khôi chạy lại đặt tay lên vai cô và nói.
" Nhưng chúng ta phải giúp họ, đúng không? Nếu bạn em cứ sống trong một mối quan hệ phức tạp như vậy em có chịu được không?"
Lan Anh bày tỏ nỗi lòng với anh trai rằng.
" Lúc đầu em khá thích Minh nhưng thấy họ có vẻ căng thẳng quá nên không dám thích nữa. Nghe Hương kể em lại thấy cậu ta thật tồi nhưng có điều bây giờ em lại cảm thấy cậu ta rất quan tâm Hương "
" Anh trước đây cũng vậy, anh cũng không tin những gì Minh kể về Hương nên người ngoài cuộc chúng ta phải nhìn bằng góc nhìn tổng quát mà giúp họ giải quyết hiểu lầm "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.