Chương 11: Đừng tổn thương nhau thêm nữa
nhuy
26/09/2023
Linh phía bên này đường giây vừa cười vừa nói.
" Ít ra bỏ tiền chuộc cậu ta thì hành xử như này mới phải chứ"
Quân sao đó bị bảo vệ đuổi ra dưới ánh nhìn của mọi người, cậu cười khuẩy không cam tâm mà ra đi. Hương chạm nhẹ vào vết thương trên mặt của Minh rồi kéo cậu đi, cô nhẹ nhàng xát trùng vết thương rồi băng bó cho cậu.
" Bị thương ngay mặt luôn, hủy dung mất rồi"
"Cậu khen tôi đẹp trai à?"
Hương lúng túng đập vào trán cậu một cái.
" Ăn nói bậy bạ"
Minh nhìn cô rồi cười ngây ngô, Hương đứng hình mất vài giây kí ức xưa đột nhiên hiện về rõ mồn một. Khi xưa cũng có lần hai người họ đánh nhau vì cô, cô nhớ rõ lúc đó cô vẫn luôn tin Minh nhiều hơn cho tới bây giờ vẫn vậy. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy được nụ cười đó trên môi của cậu, cứ ngỡ suốt đời không được thấy nữa rồi. Đôi mắt hai người nhìn vào nhau ở một khoảng cách mà có thể thấy rõ bản thân trong đôi mắt của đối phương. Minh đột nhiên cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng này.
" Tôi tưởng cậu ta là bạn trai cậu, sao vậy hai người cãi nhau à?"
Hương kinh ngạc nhìn cậu.
" Thứ nhất chúng tôi chưa từng hẹn hò với nhau, thứ hai chúng tôi không cãi nhau cậu ta làm phiền tôi sau khi được thả khỏi trại giáo dưỡng "
Minh sửng sờ vài giây, Hương nhìn cậu rồi hỏi
" Cậu không biết chuyện đó à?"
Minh lắc đầu, cũng phải thôi lúc Quân vào trại cậu đã qua nước ngoài nên vốn không hề biết chuyện đấy, nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới câu nói lúc nãy của cô. " Hai người chưa từng hẹn hò vậy hôm đó cậu thấy cả hai ôm nhau là như thế nào?"
" Vậy cậu và Linh thì sao? Hai người dính nhau như vậy chắc là đã từng hẹn hò nhỉ?"
" Chúng tôi chưa từng hẹn hò với nhau, kể cả Ánh Dương tớ cũng chưa từng hẹn hò nghiêm túc với cậu ta"
Hương nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ
" Đồ điểu"
Nói xong cô quay bước đi, bỏ lại cậu ở đó cố gắng giải thích nhưng không thành.
Lan Anh vì muốn cố gắng tái hợp Hương và Minh đã mời hai người họ trong sinh nhật của Khôi. Ở một club ồn ào náo nhiệt, Hương chen chúc dòng người để chen vào, vừa thấy Minh cô không quên liếc nhẹ cậu một cái.
Ngồi chưa được bao lâu Hương đã cảm thấy khó chịu, tiếng nhạc quá lớn khiến cô cũng đập nhanh theo nhịp, cảm giác chống mặt vì rượu khiến cô buồn nôn. Hương vội chạy thật nhanh ra ngoài bỏ lại mọi người đang bàng hoàng trong club Minh vội chạy theo để đưa cô về. Minh bắt taxi rồi tự đưa cô về.
" Cậu không sao chứ? ổn hơn chưa?"
" Cậu là tên khốn nào vậy"
Minh thở dài rồi nói.
" Tên khốn nhất"
Hương mắt nhắm mắt mở tựa đầu vào cửa xe, Minh vội dùng bàn tay làm gối cho cô tựa vào. Minh vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà của cô như inh. Sau khi nhấn chuông ba mẹ của cô bàng hoàng vội dìu cô về phòng.
Họ mời cậu ngồi vào bàn ba mặt nhìn vào nhau nhưng không ai nói một lời nào, đôi mắt của hai người họ cứ như là muốn nuốt chửng cậu vậy. Bà nói
" Sao cháu về với con gái bác? Còn uống rượu nữa? Chẳng phải cháu đang ở nước ngoài sao? Về rồi tính quay lại để tổn thương con gái bác một lần nữa à?"
Minh lặng im không nói gì vì cậu cũng cảm thấy khó xử. Ba của Hương đặt tay lên vai vợ mình rồi trấn tĩnh bà.
" Bà hỏi nhiều như vậy sao thằng bé trả lời được? Có gì cũng phải từ từ thôi tống nó ra khỏi nhà cho nhanh gọn lẹ"
Minh vội xin lỗi mặc dù cậu nghĩ bản thân không có lỗi nhưng cảm giác cậu có lỗi vẫn cứ hiện hữu trong lòng. Bà lại nói tiếp.
" Bác không cần cháu phải xin lỗi, bác chỉ muốn cháu đừng làm con gái bác tổn thương nữa thôi, trước đây nó từng phải đi chữa bệnh trầm cảm chỉ vì cháu thôi đấy "
" Cháu sẽ không làm tổn thương cậu ấy nữa đâu vì cháu sẽ không quay lại với cậu ấy, tạm biệt hai bác cháu xin phép, cháu về. "
Bác trai đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Cháu có muốn vào nhìn con bé lần cuối trước khi về không?"
" Ông nói cái gì vậy? Ai cho nó vào phòng con gái tôi"
" Bà này, chỉ lần cuối thôi cho nó thấy được những gì nên thấy."
Minh tò mò chậm rãi bước lên từng bật cầu thang, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng sợ đánh thức cô. Bước vào cậu sửng sốt đôi mắt rưng rưng, trên tường toàn là hình của cả hai từ khi còn hẹn hò với nhau, những kỉ vật của cả hai vẫn ở đấy khiến cậu có chút rung động.
" Con bé chưa bao giờ quên cháu, nó thật lòng đấy nến xin cháu đừng tổn thương nó thêm nữa"
Trên bàn có một quyển nhật ký, Minh tò mò lật ra xem cậu bất ngờ bật khóc. Không ngờ cô vẫn còn nặng tình như vậy trong đấy có một dòng cô nói như thế này vừa được viết vào sáng nay.
" Em chưa từng quên những kí ức của chúng ta nhưng cảm xúc bây giờ lạ quá em phải làm sao đây? Một người bỏ lỡ mùa hoa nở vẫn có thể ngắm hoa vào mùa sau nhưng cảm giác sẽ thấy nó không đẹp bằng lần đầu được, nhưng em lại khác cảm giác của em vẫn như ngày đầu cảm nắng anh."
" Ít ra bỏ tiền chuộc cậu ta thì hành xử như này mới phải chứ"
Quân sao đó bị bảo vệ đuổi ra dưới ánh nhìn của mọi người, cậu cười khuẩy không cam tâm mà ra đi. Hương chạm nhẹ vào vết thương trên mặt của Minh rồi kéo cậu đi, cô nhẹ nhàng xát trùng vết thương rồi băng bó cho cậu.
" Bị thương ngay mặt luôn, hủy dung mất rồi"
"Cậu khen tôi đẹp trai à?"
Hương lúng túng đập vào trán cậu một cái.
" Ăn nói bậy bạ"
Minh nhìn cô rồi cười ngây ngô, Hương đứng hình mất vài giây kí ức xưa đột nhiên hiện về rõ mồn một. Khi xưa cũng có lần hai người họ đánh nhau vì cô, cô nhớ rõ lúc đó cô vẫn luôn tin Minh nhiều hơn cho tới bây giờ vẫn vậy. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy được nụ cười đó trên môi của cậu, cứ ngỡ suốt đời không được thấy nữa rồi. Đôi mắt hai người nhìn vào nhau ở một khoảng cách mà có thể thấy rõ bản thân trong đôi mắt của đối phương. Minh đột nhiên cất tiếng hỏi phá tan bầu không khí im lặng này.
" Tôi tưởng cậu ta là bạn trai cậu, sao vậy hai người cãi nhau à?"
Hương kinh ngạc nhìn cậu.
" Thứ nhất chúng tôi chưa từng hẹn hò với nhau, thứ hai chúng tôi không cãi nhau cậu ta làm phiền tôi sau khi được thả khỏi trại giáo dưỡng "
Minh sửng sờ vài giây, Hương nhìn cậu rồi hỏi
" Cậu không biết chuyện đó à?"
Minh lắc đầu, cũng phải thôi lúc Quân vào trại cậu đã qua nước ngoài nên vốn không hề biết chuyện đấy, nhưng đột nhiên cậu lại nghĩ tới câu nói lúc nãy của cô. " Hai người chưa từng hẹn hò vậy hôm đó cậu thấy cả hai ôm nhau là như thế nào?"
" Vậy cậu và Linh thì sao? Hai người dính nhau như vậy chắc là đã từng hẹn hò nhỉ?"
" Chúng tôi chưa từng hẹn hò với nhau, kể cả Ánh Dương tớ cũng chưa từng hẹn hò nghiêm túc với cậu ta"
Hương nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ
" Đồ điểu"
Nói xong cô quay bước đi, bỏ lại cậu ở đó cố gắng giải thích nhưng không thành.
Lan Anh vì muốn cố gắng tái hợp Hương và Minh đã mời hai người họ trong sinh nhật của Khôi. Ở một club ồn ào náo nhiệt, Hương chen chúc dòng người để chen vào, vừa thấy Minh cô không quên liếc nhẹ cậu một cái.
Ngồi chưa được bao lâu Hương đã cảm thấy khó chịu, tiếng nhạc quá lớn khiến cô cũng đập nhanh theo nhịp, cảm giác chống mặt vì rượu khiến cô buồn nôn. Hương vội chạy thật nhanh ra ngoài bỏ lại mọi người đang bàng hoàng trong club Minh vội chạy theo để đưa cô về. Minh bắt taxi rồi tự đưa cô về.
" Cậu không sao chứ? ổn hơn chưa?"
" Cậu là tên khốn nào vậy"
Minh thở dài rồi nói.
" Tên khốn nhất"
Hương mắt nhắm mắt mở tựa đầu vào cửa xe, Minh vội dùng bàn tay làm gối cho cô tựa vào. Minh vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà của cô như inh. Sau khi nhấn chuông ba mẹ của cô bàng hoàng vội dìu cô về phòng.
Họ mời cậu ngồi vào bàn ba mặt nhìn vào nhau nhưng không ai nói một lời nào, đôi mắt của hai người họ cứ như là muốn nuốt chửng cậu vậy. Bà nói
" Sao cháu về với con gái bác? Còn uống rượu nữa? Chẳng phải cháu đang ở nước ngoài sao? Về rồi tính quay lại để tổn thương con gái bác một lần nữa à?"
Minh lặng im không nói gì vì cậu cũng cảm thấy khó xử. Ba của Hương đặt tay lên vai vợ mình rồi trấn tĩnh bà.
" Bà hỏi nhiều như vậy sao thằng bé trả lời được? Có gì cũng phải từ từ thôi tống nó ra khỏi nhà cho nhanh gọn lẹ"
Minh vội xin lỗi mặc dù cậu nghĩ bản thân không có lỗi nhưng cảm giác cậu có lỗi vẫn cứ hiện hữu trong lòng. Bà lại nói tiếp.
" Bác không cần cháu phải xin lỗi, bác chỉ muốn cháu đừng làm con gái bác tổn thương nữa thôi, trước đây nó từng phải đi chữa bệnh trầm cảm chỉ vì cháu thôi đấy "
" Cháu sẽ không làm tổn thương cậu ấy nữa đâu vì cháu sẽ không quay lại với cậu ấy, tạm biệt hai bác cháu xin phép, cháu về. "
Bác trai đột nhiên lên tiếng hỏi.
" Cháu có muốn vào nhìn con bé lần cuối trước khi về không?"
" Ông nói cái gì vậy? Ai cho nó vào phòng con gái tôi"
" Bà này, chỉ lần cuối thôi cho nó thấy được những gì nên thấy."
Minh tò mò chậm rãi bước lên từng bật cầu thang, cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng sợ đánh thức cô. Bước vào cậu sửng sốt đôi mắt rưng rưng, trên tường toàn là hình của cả hai từ khi còn hẹn hò với nhau, những kỉ vật của cả hai vẫn ở đấy khiến cậu có chút rung động.
" Con bé chưa bao giờ quên cháu, nó thật lòng đấy nến xin cháu đừng tổn thương nó thêm nữa"
Trên bàn có một quyển nhật ký, Minh tò mò lật ra xem cậu bất ngờ bật khóc. Không ngờ cô vẫn còn nặng tình như vậy trong đấy có một dòng cô nói như thế này vừa được viết vào sáng nay.
" Em chưa từng quên những kí ức của chúng ta nhưng cảm xúc bây giờ lạ quá em phải làm sao đây? Một người bỏ lỡ mùa hoa nở vẫn có thể ngắm hoa vào mùa sau nhưng cảm giác sẽ thấy nó không đẹp bằng lần đầu được, nhưng em lại khác cảm giác của em vẫn như ngày đầu cảm nắng anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.