Chương 29: Làm bạn
nhuy
07/10/2023
Cứ ngỡ Minh sẽ đến bên đời để an ủi nhưng cô không ngờ hắn lại làm vậy
với cô, đưa cô ra khỏi vực sâu rồi đẩy cô xuống hố sâu không đáy của
tuyệt vọng. Rốt cuộc Minh nghĩ gì cô cũng không thể hiểu được.
Ngày nào cũng vậy chỉ cần đi làm đụng mặt nhau là Hương phớt lờ xem như hắn chẳng có ở đó, Minh muốn bắt chuyện cũng không được. Cô nghĩ rằng là do Minh muốn trêu đùa tình cảm của cô nên mới như vậy cho đến một ngày mọi thứ khiến cô phải nghĩ khác đi.
Tận cùng của sự tuyệt vọng chính là khi cô thấy mẹ mình và ba của Minh đi ra từ một nhà hàng. Lúc đầu cô nghĩ hai bên nhà đã làm lành nhưng lại thấy họ dắt tay nhau đi dạo còn ôm hôn trên đường phố cô mới dần hiểu ra mọi chuyện.
Cô gọi điện thoại cho ba, đến nhà ông sau đó khóc một trận lớn.
" Sao con lại khóc? Có phải con biết chuyện mẹ con..."
" Có người mới, con thấy mẹ tay trong tay với ba của Minh. Họ thân thiết như vậy từ khi nào vậy? Trước đó mẹ còn ghét bên nhà đấy lắm mà?"
Ông im lặng không nói gì, nhìn thái độ thản nhiên của ông cô cũng dần hiểu ra được cái gì đó. Cô to mắt nhìn ông.
" Chẳng lẽ ba biết rồi?"
" Ùm"
Hương bất ngờ cô bực dọc nói to.
" Vậy là các người được biết chỉ mỗi con là không biết? Tại sao ai cũng giấu con hết vậy? Tại sao?"
Cô vừa hét vừa khóc, ông muốn tiến lại gần để trấn an nhưng cô đẩy ông ra rồi bỏ đi ra khỏi nhà. Hương không biết đi đâu chỉ là cứ đi thôi đến khi cô không đi nổi nữa bèn gục bên đường. May mà người dân đi đường tốt bụng đã gọi cấp cứu khi thấy cô ngã trên đường, may mà ở đây dân cư đông đúc nên cô mới bình yên mà vào được bệnh viện.
Y tá gọi cho số điện thoại đứng đầu trong danh sách cuộc gọi thì Minh tức tốc chạy đến bệnh viện. Sau khi hắn tới Hương cũng tỉnh dậy hai mắt hai người nhìn nhau nhưng một người là ánh mắt si tình một người ánh mắt có chút hờn giận.
" Anh đến đây làm gì? "
" Anh không thể đến sao? Chúng ta là bạn..."
Chưa để Minh kịp nói hết cô lên tiếng.
" Bạn sao? Bạn nào mà chăm sóc đối phương như người tình như vậy? Người bạn nào anh cũng đối xử một cách tình tứ thế hả?"
" Anh xin lỗi "
Hương mệt mỏi không muốn khóc nữa nói đúng ra thì không một giọt nước mắt nào có thể lăn xuống được nữa.
" Anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, đừng nói nữa biến đi!"
Minh cũng hết cách bèn quay bước đi để cô yên tĩnh một mình.
Hy ngày nào cũng đến nấu ăn theo yêu cầu của Khôi, quan hệ của cả hai cũng dần có tiến triển hơn, khoảng cách cũng đang được rút ngắn hơn. Tiền cô kiếm được sau mỗi bữa ăn là không ít nhưng cô cảm thấy có chút dằn vặt nên đã xin nghỉ làm, trước khi đi cô đã viết hết ở bức thư rằng.
" Em rất biết ơn vì những điều đẹp đẽ anh giành cho em, kẻ như em có đáng nhận sao? Em thấy quá đủ rồi nên em không muốn dựa dẫm vào anh nữa. Nếu muốn làm bạn thì em sẵn sàng nhưng đừng đến tìm em nữa."
Khôi thở dài nặng nhọc.
" Rốt cuộc em muốn bản thân phải trả giá bao nhiêu đây? Hương đã tha thứ cho em rồi kia mà?"
Ngày đám cưới của Lan Anh diễn ra suôn sẻ nhưng sắc mặt ai cũng không tốt, trông ai cũng tiều tụy hơn trước. Hương và Minh đụng mặt nhau cô cũng chỉ lơ hắn đi rồi tiến về phía Lan Anh.
Khôi thì ngồi một góc trong đám cưới mà nghĩ về Hy với một vẻ mặt khó coi. Lan Anh biết anh trai đang buồn vì chuyện tình nên đã tạo cho hắn một bất ngờ.
Hy được thuê làm bếp phụ cho một đám cưới. Đó là đám cưới của Lan Anh mà chính Hy cũng không biết ai là người đã thuê mình. Vừa thấy Lan Anh cô chỉ lịch sự chào hỏi xong rồi từ chối không muốn làm nữa nhưng bị Lan Anh kéo vào phòng thay đồ.
" Lan Anh cậu làm gì vậy?"
" Cậu không cần phải tự trách nữa Hương sớm đã không còn để ý đến những chuyện cũ rồi."
" Nhưng...."
Không cho Hy có cơ hội nói tiếp Lan Anh lựa một bộ váy thật sang trọng đưa cho Hy bảo cô mau thay. Hy ngại ngùng trả lại đồ không muốn nhận.
" Thôi tớ không ra đó đâu mặt làm gì?"
Nhưng Lan Anh kiên quyết muốn cô thay lấy nên đã ép cô thay, sau đó Lan Anh còn tự mình trang điểm cho Hy. Đột nhiên Hương gõ cửa rồi bước vào, hai mắt nhìn nhau Hy bối rối cúi đầu xin lỗi rồi bỏ đi. Hương chụp lấy tay cô mà nói rằng.
" Hôm nay chúng ta bỏ qua hết cùng tận hưởng niềm vui với Lan Anh có được không?"
Hy ngơ ngác nhìn Hương, gương mặt Hương trông không có ý chế giễu Hy chỉ là gương mặt cô nhìn vững trãi hơn trước.
" Linh gọi cho Ánh Dương đến luôn đi, tất cả chúng ta ngồi xuống bỏ qua hết làm bạn lại từ đầu"
Hy vui vẻ nhìn Hương mà cười tươi, Lan Anh kéo hai người bước ra ngoài ba người tay trong tay cười ngốc nghếch.
Ngày nào cũng vậy chỉ cần đi làm đụng mặt nhau là Hương phớt lờ xem như hắn chẳng có ở đó, Minh muốn bắt chuyện cũng không được. Cô nghĩ rằng là do Minh muốn trêu đùa tình cảm của cô nên mới như vậy cho đến một ngày mọi thứ khiến cô phải nghĩ khác đi.
Tận cùng của sự tuyệt vọng chính là khi cô thấy mẹ mình và ba của Minh đi ra từ một nhà hàng. Lúc đầu cô nghĩ hai bên nhà đã làm lành nhưng lại thấy họ dắt tay nhau đi dạo còn ôm hôn trên đường phố cô mới dần hiểu ra mọi chuyện.
Cô gọi điện thoại cho ba, đến nhà ông sau đó khóc một trận lớn.
" Sao con lại khóc? Có phải con biết chuyện mẹ con..."
" Có người mới, con thấy mẹ tay trong tay với ba của Minh. Họ thân thiết như vậy từ khi nào vậy? Trước đó mẹ còn ghét bên nhà đấy lắm mà?"
Ông im lặng không nói gì, nhìn thái độ thản nhiên của ông cô cũng dần hiểu ra được cái gì đó. Cô to mắt nhìn ông.
" Chẳng lẽ ba biết rồi?"
" Ùm"
Hương bất ngờ cô bực dọc nói to.
" Vậy là các người được biết chỉ mỗi con là không biết? Tại sao ai cũng giấu con hết vậy? Tại sao?"
Cô vừa hét vừa khóc, ông muốn tiến lại gần để trấn an nhưng cô đẩy ông ra rồi bỏ đi ra khỏi nhà. Hương không biết đi đâu chỉ là cứ đi thôi đến khi cô không đi nổi nữa bèn gục bên đường. May mà người dân đi đường tốt bụng đã gọi cấp cứu khi thấy cô ngã trên đường, may mà ở đây dân cư đông đúc nên cô mới bình yên mà vào được bệnh viện.
Y tá gọi cho số điện thoại đứng đầu trong danh sách cuộc gọi thì Minh tức tốc chạy đến bệnh viện. Sau khi hắn tới Hương cũng tỉnh dậy hai mắt hai người nhìn nhau nhưng một người là ánh mắt si tình một người ánh mắt có chút hờn giận.
" Anh đến đây làm gì? "
" Anh không thể đến sao? Chúng ta là bạn..."
Chưa để Minh kịp nói hết cô lên tiếng.
" Bạn sao? Bạn nào mà chăm sóc đối phương như người tình như vậy? Người bạn nào anh cũng đối xử một cách tình tứ thế hả?"
" Anh xin lỗi "
Hương mệt mỏi không muốn khóc nữa nói đúng ra thì không một giọt nước mắt nào có thể lăn xuống được nữa.
" Anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, đừng nói nữa biến đi!"
Minh cũng hết cách bèn quay bước đi để cô yên tĩnh một mình.
Hy ngày nào cũng đến nấu ăn theo yêu cầu của Khôi, quan hệ của cả hai cũng dần có tiến triển hơn, khoảng cách cũng đang được rút ngắn hơn. Tiền cô kiếm được sau mỗi bữa ăn là không ít nhưng cô cảm thấy có chút dằn vặt nên đã xin nghỉ làm, trước khi đi cô đã viết hết ở bức thư rằng.
" Em rất biết ơn vì những điều đẹp đẽ anh giành cho em, kẻ như em có đáng nhận sao? Em thấy quá đủ rồi nên em không muốn dựa dẫm vào anh nữa. Nếu muốn làm bạn thì em sẵn sàng nhưng đừng đến tìm em nữa."
Khôi thở dài nặng nhọc.
" Rốt cuộc em muốn bản thân phải trả giá bao nhiêu đây? Hương đã tha thứ cho em rồi kia mà?"
Ngày đám cưới của Lan Anh diễn ra suôn sẻ nhưng sắc mặt ai cũng không tốt, trông ai cũng tiều tụy hơn trước. Hương và Minh đụng mặt nhau cô cũng chỉ lơ hắn đi rồi tiến về phía Lan Anh.
Khôi thì ngồi một góc trong đám cưới mà nghĩ về Hy với một vẻ mặt khó coi. Lan Anh biết anh trai đang buồn vì chuyện tình nên đã tạo cho hắn một bất ngờ.
Hy được thuê làm bếp phụ cho một đám cưới. Đó là đám cưới của Lan Anh mà chính Hy cũng không biết ai là người đã thuê mình. Vừa thấy Lan Anh cô chỉ lịch sự chào hỏi xong rồi từ chối không muốn làm nữa nhưng bị Lan Anh kéo vào phòng thay đồ.
" Lan Anh cậu làm gì vậy?"
" Cậu không cần phải tự trách nữa Hương sớm đã không còn để ý đến những chuyện cũ rồi."
" Nhưng...."
Không cho Hy có cơ hội nói tiếp Lan Anh lựa một bộ váy thật sang trọng đưa cho Hy bảo cô mau thay. Hy ngại ngùng trả lại đồ không muốn nhận.
" Thôi tớ không ra đó đâu mặt làm gì?"
Nhưng Lan Anh kiên quyết muốn cô thay lấy nên đã ép cô thay, sau đó Lan Anh còn tự mình trang điểm cho Hy. Đột nhiên Hương gõ cửa rồi bước vào, hai mắt nhìn nhau Hy bối rối cúi đầu xin lỗi rồi bỏ đi. Hương chụp lấy tay cô mà nói rằng.
" Hôm nay chúng ta bỏ qua hết cùng tận hưởng niềm vui với Lan Anh có được không?"
Hy ngơ ngác nhìn Hương, gương mặt Hương trông không có ý chế giễu Hy chỉ là gương mặt cô nhìn vững trãi hơn trước.
" Linh gọi cho Ánh Dương đến luôn đi, tất cả chúng ta ngồi xuống bỏ qua hết làm bạn lại từ đầu"
Hy vui vẻ nhìn Hương mà cười tươi, Lan Anh kéo hai người bước ra ngoài ba người tay trong tay cười ngốc nghếch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.