Chương 16: Làm chuyện xấu không đau nhận ra bản thân xấu và ân hận mới đau
nhuy
26/09/2023
Cả hai đứng trước đám đông vô cùng ăn ý một người đánh đàn một người kéo, thanh âm cứ ngỡ là sinh ra là giành cho nhau vậy. Cậu khẽ nhìn cô rồi mỉm cười cô cũng nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.
Linh ngồi ở dưới khán đài nước mắt bỗng chốc tuôn ra không kiểm soát được, trước đây những giọt nước mắt này điều là giành cho Minh xem chưa có cái nào là thật nhưng bây giờ cô đau lòng thật rồi. Cảm giác ân hận, cảm thấy bản thân thật ngu muội, tỉnh ngộ rồi cô chính thức tỉnh ngộ rồi.
Quân ở phía sau Linh thấy cô rơi nước mắt vội vã rời đi cậu chỉ nhẹ nhàng nói rằng.
" Vậy là cậu ta đã bỏ cuộc đúng là yếu đuối"
Ánh Dương cũng mệt mỏi mà thở dài, cô chỉ gửi một tin nhắn chỉ đúng có một dòng cho Quân.
" Tôi mệt mỏi lắm rồi, mình dừng lại đi, Linh cũng đã chịu thua rồi"
Quân cũng trả lời lại trong vài giây sau.
" Có phải cậu biết chuyện gì về Linh không? Sao cậu biết Linh bỏ cuộc?"
" Ánh mắt cậu ta đã không còn mê muội Minh nữa rồi, cậu cũng bỏ cuộc đi "
Gửi tin nhắn xong Ánh Dương cũng vội vàng rời đi ngay sau đó, để lại một mình Quân ôm nỗi hận thù chất chứa bấy lâu nay ngồi ở đó.
" Rõ ràng mình là người tới trước, vậy tại sao phải nhường cho cậu ta?"
Linh đang trên đường về nhà thì có rất nhiều xe mô tô chặn đường quanh xe cô không cho cô đi, Linh sợ hãi không dám bước xuống xe chỉ ở khư khư trong xe. Bọn chúng hung hăng đập vào cửa xe, yêu cầu cô xuống xe với giọng điệu đáng sợ.
" Trốn cũng lâu đó chứ, bọn tao đã phải tốn hàng đống tiền để kiếm mày đó con ranh"
Linh vừa rung rẩy vừa khóc.
" Mấy người là ai?"
" Tại mày mà đại ca bọn tao đi tù mà giờ còn giả nai. ít nhất thì cũng phải chuộc đại ca tao ra đi chứ nếu không đại ca tao sẽ khai mày ra đó"
Linh bất đầu nhớ ra bọn họ là ai, chẳng phải cô đã từng thuê họ để doạ Minh để cậu hẹn hò với Ánh Dương sao? Nhưng sao họ lại tìm được cô, cô cũng khá là thắc mắc.
" Sao các người tìm được tôi?"
" Dễ thôi chỉ cần số điện thoại và một hacker giỏi là tìm được mày, giờ thì ngoan ngoãn đưa tiền ra!"
Linh sợ hãi chả biết cầu cứu ai ngoài Minh trong điện thoại cô, cô cũng chỉ lưu một số điện thoại duy nhất chính là cậu. Nhưng gọi mãi chẳng ai nghe máy, cuối cùng cũng thấy được đối phương hồi âm lại.
" Alo, Minh đang bận có gì không để tôi nhắn lại...."
Minh đang ở trên phát biểu nên đã đưa điện thoại cho Khôi giữ, cậu bắt máy chưa kịp nói hết câu thì Linh xen ngang.
" Làm ơn cứu em với!"
" Em đang ở đâu?"
Khôi nghe thấy nhiều tiếng đập cửa, mà chửi rủa cậu sốt ruột. Linh nhanh chóng gửi định vị một mình Khôi gọi theo cảnh sát chạy đến. Bọn chúng vừa thấy cảnh sát thì hoảng hốt chạy đi nhưng đã quá muộn, cả bác tài xế và Linh điều bị đánh không thương tiếc.
Linh nằm viện cũng được vài tiếng thì tỉnh dậy, cô nhìn người đàn ông đang gục bên giường bệnh trong giây lát hình bóng của Khôi lướt qua trong tâm trí cô, có lẽ cô không nhận ra bản thân đã rung động mất rồi.
Khôi tỉnh dậy thấy Linh đã ngồi dậy bèn vui mừng đi gọi bác sĩ. Công an cũng vào lấy khẩu cung, nhưng Linh sợ hãi không dám nói ra hết toàn bộ sự thật, hèn lắm đúng không? Cả bản thân cô cũng cảm thấy bản thân mình thật hèn hạ nhưng vì quá sợ hãi, cô sợ Khôi sẽ xa lánh cô nên cô đã giấu nhẹm đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, Linh lúc này mới dám bộc lộ cảm xúc thật, hai tay cô cấu xé vào nhau đôi mắt ánh lên sự sợ hãi tột độ vì những chuyện cô đã làm trong quá khứ. Khôi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô không kiềm lòng được mà gỡ hai tay cô ra, nhẹ nhàng an ủi.
" Không cần phải sợ bây giờ cảnh sát sẽ tìm ra bọn đấy thôi em yên tâm"
Trong phút chốc nước mắt cô cứ thế tuông trào không kiểm soát được. Linh nhẹ nhàng hỏi nhưng giọng điệu vẫn còn rung rẩy.
" Ba mẹ em có tới không?"
" Anh điện rồi nhưng toàn là thư ký trả lời, họ nói ba mẹ em bận sẽ gửi tiền viện phí qua nhưng còn việc tới thăm thì không nghe nhắc đến. Em đừng buồn vì còn có anh tới thăm em mà"
Linh cũng cảm thấy được an ủi đi phần nào. Minh và Hương cũng đến bệnh viện ngay sau đó, Hương ngại ngùng đứng ở bên ngoài chỉ có một mình Minh bước vào, nhưng Linh lại yêu cầu Hương cùng vào. Cô bước xuống giường bệnh khập khiễng quỳ xuống xin lỗi Hương và Minh.
Thật ra cả hai lúc đầu khi nghe tin còn tưởng Linh đang diễn kịch hồng lấy lại sự chú ý của Minh nhưng giây phút khi họ nhìn thấy khuôn mặt và cơ thể bị đánh đến mức bầm tím đó của cô, họ thật sự không thể không tin. Vì họ biết Linh yêu bản thân đến nhường nào chắc chắn sẽ không vì chút chuyện tình cảm này mà khiến bản thân tàn tạ đến như vậy.
Linh ngồi ở dưới khán đài nước mắt bỗng chốc tuôn ra không kiểm soát được, trước đây những giọt nước mắt này điều là giành cho Minh xem chưa có cái nào là thật nhưng bây giờ cô đau lòng thật rồi. Cảm giác ân hận, cảm thấy bản thân thật ngu muội, tỉnh ngộ rồi cô chính thức tỉnh ngộ rồi.
Quân ở phía sau Linh thấy cô rơi nước mắt vội vã rời đi cậu chỉ nhẹ nhàng nói rằng.
" Vậy là cậu ta đã bỏ cuộc đúng là yếu đuối"
Ánh Dương cũng mệt mỏi mà thở dài, cô chỉ gửi một tin nhắn chỉ đúng có một dòng cho Quân.
" Tôi mệt mỏi lắm rồi, mình dừng lại đi, Linh cũng đã chịu thua rồi"
Quân cũng trả lời lại trong vài giây sau.
" Có phải cậu biết chuyện gì về Linh không? Sao cậu biết Linh bỏ cuộc?"
" Ánh mắt cậu ta đã không còn mê muội Minh nữa rồi, cậu cũng bỏ cuộc đi "
Gửi tin nhắn xong Ánh Dương cũng vội vàng rời đi ngay sau đó, để lại một mình Quân ôm nỗi hận thù chất chứa bấy lâu nay ngồi ở đó.
" Rõ ràng mình là người tới trước, vậy tại sao phải nhường cho cậu ta?"
Linh đang trên đường về nhà thì có rất nhiều xe mô tô chặn đường quanh xe cô không cho cô đi, Linh sợ hãi không dám bước xuống xe chỉ ở khư khư trong xe. Bọn chúng hung hăng đập vào cửa xe, yêu cầu cô xuống xe với giọng điệu đáng sợ.
" Trốn cũng lâu đó chứ, bọn tao đã phải tốn hàng đống tiền để kiếm mày đó con ranh"
Linh vừa rung rẩy vừa khóc.
" Mấy người là ai?"
" Tại mày mà đại ca bọn tao đi tù mà giờ còn giả nai. ít nhất thì cũng phải chuộc đại ca tao ra đi chứ nếu không đại ca tao sẽ khai mày ra đó"
Linh bất đầu nhớ ra bọn họ là ai, chẳng phải cô đã từng thuê họ để doạ Minh để cậu hẹn hò với Ánh Dương sao? Nhưng sao họ lại tìm được cô, cô cũng khá là thắc mắc.
" Sao các người tìm được tôi?"
" Dễ thôi chỉ cần số điện thoại và một hacker giỏi là tìm được mày, giờ thì ngoan ngoãn đưa tiền ra!"
Linh sợ hãi chả biết cầu cứu ai ngoài Minh trong điện thoại cô, cô cũng chỉ lưu một số điện thoại duy nhất chính là cậu. Nhưng gọi mãi chẳng ai nghe máy, cuối cùng cũng thấy được đối phương hồi âm lại.
" Alo, Minh đang bận có gì không để tôi nhắn lại...."
Minh đang ở trên phát biểu nên đã đưa điện thoại cho Khôi giữ, cậu bắt máy chưa kịp nói hết câu thì Linh xen ngang.
" Làm ơn cứu em với!"
" Em đang ở đâu?"
Khôi nghe thấy nhiều tiếng đập cửa, mà chửi rủa cậu sốt ruột. Linh nhanh chóng gửi định vị một mình Khôi gọi theo cảnh sát chạy đến. Bọn chúng vừa thấy cảnh sát thì hoảng hốt chạy đi nhưng đã quá muộn, cả bác tài xế và Linh điều bị đánh không thương tiếc.
Linh nằm viện cũng được vài tiếng thì tỉnh dậy, cô nhìn người đàn ông đang gục bên giường bệnh trong giây lát hình bóng của Khôi lướt qua trong tâm trí cô, có lẽ cô không nhận ra bản thân đã rung động mất rồi.
Khôi tỉnh dậy thấy Linh đã ngồi dậy bèn vui mừng đi gọi bác sĩ. Công an cũng vào lấy khẩu cung, nhưng Linh sợ hãi không dám nói ra hết toàn bộ sự thật, hèn lắm đúng không? Cả bản thân cô cũng cảm thấy bản thân mình thật hèn hạ nhưng vì quá sợ hãi, cô sợ Khôi sẽ xa lánh cô nên cô đã giấu nhẹm đi.
Sau khi cảnh sát rời đi, Linh lúc này mới dám bộc lộ cảm xúc thật, hai tay cô cấu xé vào nhau đôi mắt ánh lên sự sợ hãi tột độ vì những chuyện cô đã làm trong quá khứ. Khôi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô không kiềm lòng được mà gỡ hai tay cô ra, nhẹ nhàng an ủi.
" Không cần phải sợ bây giờ cảnh sát sẽ tìm ra bọn đấy thôi em yên tâm"
Trong phút chốc nước mắt cô cứ thế tuông trào không kiểm soát được. Linh nhẹ nhàng hỏi nhưng giọng điệu vẫn còn rung rẩy.
" Ba mẹ em có tới không?"
" Anh điện rồi nhưng toàn là thư ký trả lời, họ nói ba mẹ em bận sẽ gửi tiền viện phí qua nhưng còn việc tới thăm thì không nghe nhắc đến. Em đừng buồn vì còn có anh tới thăm em mà"
Linh cũng cảm thấy được an ủi đi phần nào. Minh và Hương cũng đến bệnh viện ngay sau đó, Hương ngại ngùng đứng ở bên ngoài chỉ có một mình Minh bước vào, nhưng Linh lại yêu cầu Hương cùng vào. Cô bước xuống giường bệnh khập khiễng quỳ xuống xin lỗi Hương và Minh.
Thật ra cả hai lúc đầu khi nghe tin còn tưởng Linh đang diễn kịch hồng lấy lại sự chú ý của Minh nhưng giây phút khi họ nhìn thấy khuôn mặt và cơ thể bị đánh đến mức bầm tím đó của cô, họ thật sự không thể không tin. Vì họ biết Linh yêu bản thân đến nhường nào chắc chắn sẽ không vì chút chuyện tình cảm này mà khiến bản thân tàn tạ đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.