Chương 5: Nếm được mùi vị của hải sản ai lại thèm cá ao
nhuy
26/09/2023
Ánh Dương muốn Quang Minh làm bạn trai cô nhưng cậu căn bản là không ngu mà dính líu gì với cô ta. Cậu suy nghĩ lại dù sao Huỳnh Hương cũng là người yêu cũ, cô ấy cũng lừa dối cậu trước nên cậu quay mặt bỏ đi. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ " cô ta thì có thể gây hại gì được chứ?" mà không ngờ đến hậu quả sau này. Ánh Dương tức giận vì không thao túng được Minh nên cô bèn nghĩ mọi cách để phá hoại Hương
Ngày hôm sau khi Huỳnh Hương một mình trên đường về nhà sau tiết học khá muộn, mặt trời cũng đã nhường chỗ cho mặt trăng lên ngôi. Trên con đường vắng vẻ và yên tĩnh Hương có cảm giác bất an cồn cào, cô bắt đầu nghe thấy có nhiều tiếng chân những cái bóng cao lớn hiện lên cao khiến cô có thể thấy chúng. Sợ hãi nhưng chưa có gì chắc chắn rằng đám người đi ở phía sau cô là kẻ xấu cô quyết định chỉ gửi một tin nhắn cho Quang Minh, cậu thấy tin nhắn cũng vội vàng chạy đến phía cô vì cô đã gửi định vị.
Đám con trai phía sau cô bắt đầu chạy nhanh bắt lấy cô, chúng kéo cô đi vào một nơi vắng vẻ hơn, cô nghe thấy một tên có vẻ là cầm đầu trong bọn đấy đang gọi điện thoại cho một người nào đấy nhưng cô nghe được một giọng nói của phụ nữ phát ra từ đầu dây bên kia. Lúc đầu chúng chỉ có ý định tát động vật lý với cô nhưng sau đó chúng có ý đồ xấu xa hơn là ***** *** cô
May mắn thay có người đi đường thấy được bèn báo cảnh sát, chính là chú lao công tăng ca đến tối muộn vì chúng quá đông và trẻ nên chú không thể cứ tay không rồi xông thẳng vào cứu cô được, nhưng khi chú thấy Hương cố gắng van xin bọn chúng tha cho cô, thấy sự thuần khiết của cô sắp bị vấy bẩn nên bác mặc kệ cầm rác ném vào người bọn chúng rồi hô to lên cố gắng thu hút thêm nhiều người đến. Bọn xấu đấy tức giận bước đến đánh vào người đàn ông lớn tuổi ấy, người đàn ông yếu ớt chống chọi đến cuối cùng, một lúc sau Quang Minh và cảnh sát cũng đến, cả đám chạy toán loạn cả lên bán mạng mà chạy trốn.
Quang Minh bước đến nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi vô định không thốt nên lời của cô. Cậu ôm cô vào lòng cả hai khóc thật to, cô khóc vì nghĩ rằng bản thân đã tiêu đời mất rồi còn cậu khóc vì không thể đến nhanh hơn. Cậu cố gắng vỗ về cô nhẹ nhàng sờ vào vết thương bị đánh đến ủng đỏ của cô mà không ngừng dằn vặt. Huỳnh Hương gạt nước mắt bò đến chỗ bác lao công mà cố gắng hỏi thăm tình hình sức khỏe của bác.
" Bác ơi bác có đau lắm không? đừng lo xe cứu thương lát nữa sẽ đến"
Quang Minh cũng vội chạy đến cố gắng giúp bác ấy, Quang Minh lấy điện thoại cố gắng điện cho người thân của bác nhưng kì lạ là trong điện thoại chỉ có một số được để tên là " ctyqcb" nhưng lại không điện được.
" Bác ơi bác có người thân nào nữa không ạ?"
Bác trầm mặc không trả lời.
" Minh cậu đừng hỏi nữa chắc tại đau nên bác không muốn nói chuyện "
Xe cứu thương đến vì không có người thân nên cả hai đã đi cùng bác ấy đến bệnh viện, nhưng bác từ chối không muốn nhập viện cũng là không muốn tốn tiền. Bác cố gắng né tránh diện lý do rằng bản thân còn khoẻ để không nhập viện nhưng Huỳnh Hương đã đứng ra chi hết tiền viện phí cho bác.
" Tên bác là gì vậy ạ?"
" Bác tên là Văn"
" Bác Văn bác không cần lo vì bác đã cứu cháu nên tiền viện phí cứ để cháu trả ạ"
Bác Văn kiên quyết từ chối nhưng cả ba mẹ Hương điều đứng ở đó khuyên ngăn đủ điều nên bác mới phần nào chấp nhận.
" Sau này bác sẽ trả lại cháu sau"
Hương hiểu chuyện đương nhiên cô không nhận, thật ra số tiền này đối với bác có vẻ lớn nhưng đối với gia đình cô nó chỉ là con số nhỏ nên cô chả muốn tiếc nó với ân nhân của mình.
Không ngờ vì nằm viện mà bác Văn phát hiện ra bản thân bị bệnh hiểm nghèo, mặc dù căn bệnh đã khá nặng nhưng nếu được điều trị vẫn có thể sống thêm được vài năm nữa. Bác đắn đo vào giây rồi vẫn chọn không điều trị.
Quang Minh mới lấy làm lạ hỏi rằng.
" Bác không có người thân gì sao? Chỉ một?"
Gương mặt bác hiện rõ vẻ buồn rầu.
" Bác không có ai chỉ có một người con trai đang đi làm xa"
" Vậy người duy nhất trong danh bạ là con trai bác ạ?"
" Đúng vậy "
Quang Minh ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp.
" Số đó cháu gọi mãi chẳng được, có khi anh ấy đã bỏ sim đấy rồi"
Cậu nói vậy chẳng khác nào nói người con trai vô ơn đó đã bỏ mặt người cha lớn tuổi của mình. Bác Văn hiểu ý cậu muốn nói là gì, bác vội giải thích.
" Con trai bác chắc là điện thoại hư nên không điện được, chắc nó bận ở công ty nên chưa về được, nhưng bác tin nó sẽ về thăm bác thôi"
Tất cả mọi người điều thầm mắng tên con trai bất hiếu kia trong lòng, điều này càng khiến Hương quyết tâm muốn tìm lại con trai bác đến họ có thể đoàn tụ với nhau lần cuối.
Ngày hôm sau khi Huỳnh Hương một mình trên đường về nhà sau tiết học khá muộn, mặt trời cũng đã nhường chỗ cho mặt trăng lên ngôi. Trên con đường vắng vẻ và yên tĩnh Hương có cảm giác bất an cồn cào, cô bắt đầu nghe thấy có nhiều tiếng chân những cái bóng cao lớn hiện lên cao khiến cô có thể thấy chúng. Sợ hãi nhưng chưa có gì chắc chắn rằng đám người đi ở phía sau cô là kẻ xấu cô quyết định chỉ gửi một tin nhắn cho Quang Minh, cậu thấy tin nhắn cũng vội vàng chạy đến phía cô vì cô đã gửi định vị.
Đám con trai phía sau cô bắt đầu chạy nhanh bắt lấy cô, chúng kéo cô đi vào một nơi vắng vẻ hơn, cô nghe thấy một tên có vẻ là cầm đầu trong bọn đấy đang gọi điện thoại cho một người nào đấy nhưng cô nghe được một giọng nói của phụ nữ phát ra từ đầu dây bên kia. Lúc đầu chúng chỉ có ý định tát động vật lý với cô nhưng sau đó chúng có ý đồ xấu xa hơn là ***** *** cô
May mắn thay có người đi đường thấy được bèn báo cảnh sát, chính là chú lao công tăng ca đến tối muộn vì chúng quá đông và trẻ nên chú không thể cứ tay không rồi xông thẳng vào cứu cô được, nhưng khi chú thấy Hương cố gắng van xin bọn chúng tha cho cô, thấy sự thuần khiết của cô sắp bị vấy bẩn nên bác mặc kệ cầm rác ném vào người bọn chúng rồi hô to lên cố gắng thu hút thêm nhiều người đến. Bọn xấu đấy tức giận bước đến đánh vào người đàn ông lớn tuổi ấy, người đàn ông yếu ớt chống chọi đến cuối cùng, một lúc sau Quang Minh và cảnh sát cũng đến, cả đám chạy toán loạn cả lên bán mạng mà chạy trốn.
Quang Minh bước đến nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi vô định không thốt nên lời của cô. Cậu ôm cô vào lòng cả hai khóc thật to, cô khóc vì nghĩ rằng bản thân đã tiêu đời mất rồi còn cậu khóc vì không thể đến nhanh hơn. Cậu cố gắng vỗ về cô nhẹ nhàng sờ vào vết thương bị đánh đến ủng đỏ của cô mà không ngừng dằn vặt. Huỳnh Hương gạt nước mắt bò đến chỗ bác lao công mà cố gắng hỏi thăm tình hình sức khỏe của bác.
" Bác ơi bác có đau lắm không? đừng lo xe cứu thương lát nữa sẽ đến"
Quang Minh cũng vội chạy đến cố gắng giúp bác ấy, Quang Minh lấy điện thoại cố gắng điện cho người thân của bác nhưng kì lạ là trong điện thoại chỉ có một số được để tên là " ctyqcb" nhưng lại không điện được.
" Bác ơi bác có người thân nào nữa không ạ?"
Bác trầm mặc không trả lời.
" Minh cậu đừng hỏi nữa chắc tại đau nên bác không muốn nói chuyện "
Xe cứu thương đến vì không có người thân nên cả hai đã đi cùng bác ấy đến bệnh viện, nhưng bác từ chối không muốn nhập viện cũng là không muốn tốn tiền. Bác cố gắng né tránh diện lý do rằng bản thân còn khoẻ để không nhập viện nhưng Huỳnh Hương đã đứng ra chi hết tiền viện phí cho bác.
" Tên bác là gì vậy ạ?"
" Bác tên là Văn"
" Bác Văn bác không cần lo vì bác đã cứu cháu nên tiền viện phí cứ để cháu trả ạ"
Bác Văn kiên quyết từ chối nhưng cả ba mẹ Hương điều đứng ở đó khuyên ngăn đủ điều nên bác mới phần nào chấp nhận.
" Sau này bác sẽ trả lại cháu sau"
Hương hiểu chuyện đương nhiên cô không nhận, thật ra số tiền này đối với bác có vẻ lớn nhưng đối với gia đình cô nó chỉ là con số nhỏ nên cô chả muốn tiếc nó với ân nhân của mình.
Không ngờ vì nằm viện mà bác Văn phát hiện ra bản thân bị bệnh hiểm nghèo, mặc dù căn bệnh đã khá nặng nhưng nếu được điều trị vẫn có thể sống thêm được vài năm nữa. Bác đắn đo vào giây rồi vẫn chọn không điều trị.
Quang Minh mới lấy làm lạ hỏi rằng.
" Bác không có người thân gì sao? Chỉ một?"
Gương mặt bác hiện rõ vẻ buồn rầu.
" Bác không có ai chỉ có một người con trai đang đi làm xa"
" Vậy người duy nhất trong danh bạ là con trai bác ạ?"
" Đúng vậy "
Quang Minh ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp.
" Số đó cháu gọi mãi chẳng được, có khi anh ấy đã bỏ sim đấy rồi"
Cậu nói vậy chẳng khác nào nói người con trai vô ơn đó đã bỏ mặt người cha lớn tuổi của mình. Bác Văn hiểu ý cậu muốn nói là gì, bác vội giải thích.
" Con trai bác chắc là điện thoại hư nên không điện được, chắc nó bận ở công ty nên chưa về được, nhưng bác tin nó sẽ về thăm bác thôi"
Tất cả mọi người điều thầm mắng tên con trai bất hiếu kia trong lòng, điều này càng khiến Hương quyết tâm muốn tìm lại con trai bác đến họ có thể đoàn tụ với nhau lần cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.