Chương 21: Những đứa trẻ khi xưa đã biết suy nghĩ rồi
nhuy
26/09/2023
Tết đã gần kề nhưng những con người đó điều không hề cảm thấy nhộn nhịp. Có lẽ khi trưởng thành con người sẽ dần mất đi hứng thú với những thứ bản thân lúc nhỏ đã mong chờ nữa.
Đây có lẽ là cái tết đầu tiên sau sự cố đó xảy ra thiệt hại là rất nặng hầu như ai cũng trong cảm giác nặng nề khó tả. Đây là lần đầu tiên một người ăn tết ở tù, lần đầu tiên một người ăn tết ở nơi xứ người, lần đầu tiên một người ăn tết trong ân hận.
Thế mà thấm thoát đã ba năm trôi qua mọi người điều tốt nghiệp cả rồi, cả Quân cũng ra tù rồi nhưng cơ hội để quay trở lại là không thể.
Linh hôm nay đi giao hàng có chạy ngang qua trường đại học năm xưa, đèn đỏ rồi cô dừng xe lại nhìn từng người mặc áo tốt nghiệp trong lòng cô có chút rối bời, cảm giác mọi thứ thật xa vời. Nước mắt cô cứ thế mà rơi, nhanh chóng lau đi nước mắt, đèn xanh rồi xuất phát tiến lên phía trước thôi.
Vì Ánh Dương chuyển ngành nên năm nay cô vẫn chưa thể tốt nghiệp, tối đến thấy bạn thân ngồi trước cửa nhà nhiều tâm sự cô bước đến kế bên mà dựa vào vai Linh.
" Sao vậy? Tiếc nuối hả?"
Linh vội cười nhạt rồi đáp lại.
" Tớ mà cũng có cơ hội để tiếc sao? Kẻ như tớ mãi mãi chìm ở đáy xã hội chỉ có thể lùi không thể tiến"
" Chúng ta điều như vậy mà, ba chúng ta không xứng đáng để tiến lên. Quân ra tù rồi trong hôm nay"
Linh ánh mắt không giao động lạnh nhạt hỏi.
" Cậu gặp cậu ta rồi?"
" Ùm"
Sáng nay trên đường tới trường Ánh Dương vô tình gặp Quân, cậu đang đợi cô trước cổng trường, Dương cảm thấy vô khó hiểu vội tiếng lại hỏi thăm.
" Ăn cơm tù no rồi giờ quay lại à? "
Quân cười nhếch mép rồi hỏi.
" Tôi còn tưởng cậu sẽ đánh tôi cơ, tôi hại mọi người thê thảm lắm mà"
Ánh Dương thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.
" Tôi và Linh chưa từng hận cậu về chuyện đó chúng tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hối hận thôi, sau một thời gian suy ngẫm hai đứa tôi cảm thấy phải cảm ơn cậu một tiếng vì đã vạch trần tội lỗi để chúng tôi nhẹ nhõm không cảm thấy mệt mỏi khi giấu nó nữa."
Quân kinh ngạc, lấy điếu thuốc được phân nửa thì vội đút lại.
" Hai cậu trưởng thành rồi, tôi cũng mệt rồi không muốn giành nữa. Ở trong tù tôi gặp một bác sĩ tâm lý rất thấu hiểu tôi, tôi phải lòng chị ấy mất rồi "
Dương vui vẻ vỗ nhẹ vào vai cậu chúc mừng. Nhưng cô cũng nghiêm giọng nói.
" Tôi và Linh không hận cậu nhưng bốn người kia thì tôi chắc chắn là họ sẽ rất hận cậu, vậy nên nhớ xin lỗi rồi đền tội với họ đấy. Hôm nay cậu tới đây là vì...?"
" Muốn xin lỗi hai cậu một tiếng"
Ánh Dương vui vẻ nhìn cậu sau đó vẩy tay tạm biệt mà đi về trường.
Con người có vẻ khi mệt mỏi quá họ sẽ muốn buông bỏ hết mọi thứ. Những đứa nhóc năm xưa cũng trưởng thành rồi, điều biết việc gì nên làm việc gì không, biết sai và chịu nhận lỗi. Có vẻ đây cũng là một chút viên mãn với tất cả bọn họ rồi.
Hương sau khi hoàn thành trương trình học bên Mỹ cũng đã chuẩn bị về Việt Nam. Cô muốn ở Việt Nam đi làm và ở cạnh người thân. Lan Anh có một người chú làm ở bệnh viện nên đã ngỏ ý hỏi Hương có muốn về làm không, cô đương nhiên đồng ý. Khi cô vừa đáp xuống máy bay chỉ kịp cất hành lý rồi vội vàng đến bệnh viện sợ trễ giờ hẹn với chú của Lan Anh.
Hương gọi điện thoại cho chú của Lan Anh để hỏi đường, vì cô không biết đường nên bác ấy ngỏ ý ra đón cô. Cô vừa nghe điện thoại thấy đối phương từ xa đã vẩy tay chào, cô vui vẻ mà tiến gần lại.
" Cháu thấy bác rồi, giờ cháu cúp máy đây ạ"
Càng tiến lại gần khuôn mặt tươi cười của cô càng biến sắc, một bóng hình quen thuộc đang đứng trước mặt cô.
" Cháu là Huỳnh Hương đúng không? Bác là viện trưởng Minh cứ gọi là bác Minh được rồi, đây là bác sĩ Minh người ưu tú nhất khoa bác đó nha, còn đẹp trai nữa"
Đôi mắt Hương ửng đỏ khi nhìn thấy cậu, cô cố nén nước mắt vào trong sợ cậu thấy. Hương đứng bất động khiến bác Minh lo lắng hỏi thăm.
" Cháu không sao chứ"
" Dạ cháu hơi đau bụng ạ, cháu không sao giờ mình vào thôi bác"
Trái ngược với khuôn mặt bất ngờ của cô cậu lại vô cùng điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cứ như là biết trước mọi chuyện sẽ như vậy rồi.
" Lan Anh cái đồ đáng ghét này cậu ta gài mình"
Đây có lẽ là cái tết đầu tiên sau sự cố đó xảy ra thiệt hại là rất nặng hầu như ai cũng trong cảm giác nặng nề khó tả. Đây là lần đầu tiên một người ăn tết ở tù, lần đầu tiên một người ăn tết ở nơi xứ người, lần đầu tiên một người ăn tết trong ân hận.
Thế mà thấm thoát đã ba năm trôi qua mọi người điều tốt nghiệp cả rồi, cả Quân cũng ra tù rồi nhưng cơ hội để quay trở lại là không thể.
Linh hôm nay đi giao hàng có chạy ngang qua trường đại học năm xưa, đèn đỏ rồi cô dừng xe lại nhìn từng người mặc áo tốt nghiệp trong lòng cô có chút rối bời, cảm giác mọi thứ thật xa vời. Nước mắt cô cứ thế mà rơi, nhanh chóng lau đi nước mắt, đèn xanh rồi xuất phát tiến lên phía trước thôi.
Vì Ánh Dương chuyển ngành nên năm nay cô vẫn chưa thể tốt nghiệp, tối đến thấy bạn thân ngồi trước cửa nhà nhiều tâm sự cô bước đến kế bên mà dựa vào vai Linh.
" Sao vậy? Tiếc nuối hả?"
Linh vội cười nhạt rồi đáp lại.
" Tớ mà cũng có cơ hội để tiếc sao? Kẻ như tớ mãi mãi chìm ở đáy xã hội chỉ có thể lùi không thể tiến"
" Chúng ta điều như vậy mà, ba chúng ta không xứng đáng để tiến lên. Quân ra tù rồi trong hôm nay"
Linh ánh mắt không giao động lạnh nhạt hỏi.
" Cậu gặp cậu ta rồi?"
" Ùm"
Sáng nay trên đường tới trường Ánh Dương vô tình gặp Quân, cậu đang đợi cô trước cổng trường, Dương cảm thấy vô khó hiểu vội tiếng lại hỏi thăm.
" Ăn cơm tù no rồi giờ quay lại à? "
Quân cười nhếch mép rồi hỏi.
" Tôi còn tưởng cậu sẽ đánh tôi cơ, tôi hại mọi người thê thảm lắm mà"
Ánh Dương thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng trả lời.
" Tôi và Linh chưa từng hận cậu về chuyện đó chúng tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hối hận thôi, sau một thời gian suy ngẫm hai đứa tôi cảm thấy phải cảm ơn cậu một tiếng vì đã vạch trần tội lỗi để chúng tôi nhẹ nhõm không cảm thấy mệt mỏi khi giấu nó nữa."
Quân kinh ngạc, lấy điếu thuốc được phân nửa thì vội đút lại.
" Hai cậu trưởng thành rồi, tôi cũng mệt rồi không muốn giành nữa. Ở trong tù tôi gặp một bác sĩ tâm lý rất thấu hiểu tôi, tôi phải lòng chị ấy mất rồi "
Dương vui vẻ vỗ nhẹ vào vai cậu chúc mừng. Nhưng cô cũng nghiêm giọng nói.
" Tôi và Linh không hận cậu nhưng bốn người kia thì tôi chắc chắn là họ sẽ rất hận cậu, vậy nên nhớ xin lỗi rồi đền tội với họ đấy. Hôm nay cậu tới đây là vì...?"
" Muốn xin lỗi hai cậu một tiếng"
Ánh Dương vui vẻ nhìn cậu sau đó vẩy tay tạm biệt mà đi về trường.
Con người có vẻ khi mệt mỏi quá họ sẽ muốn buông bỏ hết mọi thứ. Những đứa nhóc năm xưa cũng trưởng thành rồi, điều biết việc gì nên làm việc gì không, biết sai và chịu nhận lỗi. Có vẻ đây cũng là một chút viên mãn với tất cả bọn họ rồi.
Hương sau khi hoàn thành trương trình học bên Mỹ cũng đã chuẩn bị về Việt Nam. Cô muốn ở Việt Nam đi làm và ở cạnh người thân. Lan Anh có một người chú làm ở bệnh viện nên đã ngỏ ý hỏi Hương có muốn về làm không, cô đương nhiên đồng ý. Khi cô vừa đáp xuống máy bay chỉ kịp cất hành lý rồi vội vàng đến bệnh viện sợ trễ giờ hẹn với chú của Lan Anh.
Hương gọi điện thoại cho chú của Lan Anh để hỏi đường, vì cô không biết đường nên bác ấy ngỏ ý ra đón cô. Cô vừa nghe điện thoại thấy đối phương từ xa đã vẩy tay chào, cô vui vẻ mà tiến gần lại.
" Cháu thấy bác rồi, giờ cháu cúp máy đây ạ"
Càng tiến lại gần khuôn mặt tươi cười của cô càng biến sắc, một bóng hình quen thuộc đang đứng trước mặt cô.
" Cháu là Huỳnh Hương đúng không? Bác là viện trưởng Minh cứ gọi là bác Minh được rồi, đây là bác sĩ Minh người ưu tú nhất khoa bác đó nha, còn đẹp trai nữa"
Đôi mắt Hương ửng đỏ khi nhìn thấy cậu, cô cố nén nước mắt vào trong sợ cậu thấy. Hương đứng bất động khiến bác Minh lo lắng hỏi thăm.
" Cháu không sao chứ"
" Dạ cháu hơi đau bụng ạ, cháu không sao giờ mình vào thôi bác"
Trái ngược với khuôn mặt bất ngờ của cô cậu lại vô cùng điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra cứ như là biết trước mọi chuyện sẽ như vậy rồi.
" Lan Anh cái đồ đáng ghét này cậu ta gài mình"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.