Chương 20
Nguyệt Hạ Kim Hồ
13/05/2017
Trở về nhà cũ rồi, Tiền thị an ủi khuê nữ đang khóc sướt mướt một
hồi, vậy mới dỗ dành được Thẩm Quế Hoa về phòng nghỉ ngơi, nhà cũ có
nhiều phòng, nay cả nhà Thẩm Thành Thạch đều đã rời đi nhà càng rộng
rãi, Tiền thị ở trong một gian phòng có vị trí tốt nhất.
Tiền thị là nàng dâu tam phòng mà Thẩm lão gia nạp cuối cùng, tuổi tác so với Thẩm lão gia ước chừng nhỏ hơn một nửa, khi còn sống ông rất mực yêu thương, ngay cả khi ông đã chết, huynh đệ nhà họ Thẩm cũng coi như kính trọng, cho nên về chuyện chi phí ăn mặc cũng không thiếu, khi bình thường ăn mặc cũng có vẻ đoan trang hiền thục, nhưng thấy hơi già, nàng ta cũng chỉ mới có ba mươi sáu tuổi, tẩy trang đi thì càng trẻ trung hơn, từ trong thùng tắm bước ra chưa đợi đến khi đổ nước xong, một bóng người liền từ phía sau đột nhiên nhào lên đè nàng ta trên kháng ( giường đất).
Người nọ thở hổn hển lấy tay mò vào bên trong chiếc yếm màu đỏ tím có thêu hình hoa quả lựu đỏ rực, bàn tay kia thì giống như biết nàng ta định mắng chửi người, bèn bịt chặt miệng nàng ta lại, lúc bắt đầu nàng ta không ngừng giãy giụa động đậy, nhưng sức lực của nữ tử sao là đối thủ của nam nhân được, không chỉ trước ngực rung rung bị sờ soạng mà ngay cả quần lót sát người nàng ta cũng bị tháo xuống.
Toàn thân có chút cảm giác mát khiến nàng ta càng giãy dụa lợi hại hơn, lúc này người phía sau đè nặng hắn thở hổn hển như trâu oán hận nói:“Tiện nhân, hôm nay việc tốt đều bị khuê nữ nhà ngươi làm hỏng, ngươi vừa lòng rồi hả? Ta nói cho ngươi biết, ta rất mất hứng, nếu ngươi dám kêu ra một tiếng thôi, ta liền sai người bán khuê nữ ngươi vào nhà chứa lấy bạc dùng, để nàng ta sau này bị ngàn người cưỡi vạn người chà đạp ngươi tin không? Tin hay không?”
Thấy người dưới thân khuất phục bất động, nam nhân kia rốt cục cũng nới lỏng tay, tiếp theo Tiền thị run rẩy bờ môi vừa kinh sợ vừa uất ức nức nở mắng:“Thẩm Thành Trụ, ngươi cái đồ súc sinh, đó là thân muội tử của ngươi a, ngươi còn là người không …..”
“Ta không phải người?” Thẩm Thành Trụ từ phía sau dùng sức tách hai đùi của Tiền thị ra, hai ngón tay kẹp vào chỗ khe hở, cả người Tiền thị liền mềm nhũn tê liệt trên kháng,“Nương ta bị bệnh, ngươi còn bận bịu quyến rũ lão già kia, lúc nương ta bị bệnh toàn thân sắp chảy mủ lên giòi, ngươi và lão già đó lại đang hú hí rên rỉ dâm đãng, ta đến cầu ngươi giúp nương ta mua chút thuốc, ngươi đã nói thế nào ? Không có tiền? Còn cho nương ta mỗi ngày ăn thức ăn của heo, ta không phải người, nếu ta không phải người ta đã đem hai mẹ con đê tiện nhà ngươi bán vào quân doanh làm nữ nô, một ngày bị mấy trăm nam nhân chà đạp, xem ngươi còn sống nổi hay không?” trên mặt Thẩm Thành Trụ có chút nanh ác nói.
Tiền thị nghe mà không khỏi chảy nước mắt, năm đó nàng ta tuổi trẻ không hiểu cách nhường nhịn, vì tranh giành vị trí đương gia nên giở thủ đoạn gián tiếp hại Ngô thị, ai ngờ lão già đó tuổi tác cao vô dụng, không chờ nàng ta sinh hạ được nhi tử đã chết trước, nay chính mình rơi vào hoàn cảnh thế bí, ban ngày nhìn nàng ta là một vị kế mẫu đoan trang hiền thục, buổi tối thì lại là tiện nhân chịu nhục cho người ta phát tiết vũ nhục.
“Không muốn nữ nhi ngươi bị vạn người cưỡi lên thì mau mở rộng chân ra, đồ đê tiện……” Thẩm Thành Trụ dữ tợn vỗ mông Tiền thị, dưới sự sợ hãi và khuất nhục nàng ta đành phải giang rộng chân ra, ngón tay Thẩm Thành Trụ như độc xà chui vào, Tiền thị nhất thời bị đau hô lên tiếng.
“Tiện nhân! Trước mặt người khác thì trung trinh hiền thục, sau lưng thì không khác ***gì mấy, ngươi cho là ta không biết ngươi ở dưới thân lão già kia phóng đãng kêu gào thế nào sao, hiện tại hắn ta đã chết ngươi lại dạng chân ra để con trai hắn chơi, thật sự là vừa ti tiện vừa đĩ đàng! Thật muốn kêu nam nhân toàn thôn đều đến xem, nhìn xem cái ** của ngươi là hình dáng thế nào?” Nói xong Thẩm Thành Trụ đem chất nước dính ướt đẫm trên đùi bôi lên mặt Tiền thị, sau đó cởi dây quần thả vật sừng sững trong quần của hắn ra đâm vào, tay không ngừng dùng sức xoa nắn khuôn ngực đầy đặn của Tiền thị, hệt như cưỡi ngựa vậy hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người dưới thân hắn đang bị chấn động.
Ở trong lòng Thẩm Thành Trụ, năm đó thảm trạng mẫu thân hắn chết thảm và cảnh tượng hoan ái của Tiền thị và Thẩm lão đầu ở bên cách vách là sự đối lập rõ nét, khi hắn hơi biết chút xíu về tình yêu nam nữ thì đã gieo một hạt mầm xuống lòng, Thẩm lão gia đã chết, mà Tiền thị không thể nghi ngờ chính là người phải nhận hậu quả, hắn sẽ cứ như vậy giữ lại nàng ta, làm nàng nhục nàng ta, trả thù nàng ta, thẳng đến khi nàng ta bị chết đi mới thôi.
Tiền thị vốn còn đang rơi lệ, nhưng nương theo vật đang khuấy đảo trong người nàng ta, không bao lâu liền bắt đầu phối hợp động tác với người phía sau kia, miệng cũng phát ra từng trận thanh âm khó nhịn, cặp mông cũng dẩu cao lên để nghênh hợp, qua thời gian một tuần trà, Tiền thị che miệng ngột ngạt kêu ra một tiếng, Thẩm Thành Trụ cũng thở gấp, bên miệng vừa mắng tiện nhân vừa ra sức vận động.
Sau một lúc lâu, Tiền thị mới run lẩy bẩy kéo y phục đậy người lại rồi ngồi ở góc giường ôm mặt, nước mắt dính ướt hết cả tay, Thẩm Thành Trụ hừ một tiếng không để ý tới nàng ta, chỉ nói một cách khó chịu:“Cửa hàng hiện tại thiếu hụt rất lớn, thiếu hơn ba mươi lượng bạc, chuyện lão Nhị bên đó vốn có thể thành, nay bị khuê nữ ngươi làm hỏng, còn có mặt mũi khóc sao, ta mặc kệ, tự ngươi tìm cách, nếu không được ta liền rạch mấy nhát trên mặt nữ nhi ngươi để bồi tội cho khuê nữ lão Nhị bên kia……”
“Ngươi dám……” Tiền thị nói xong liền lau khô nước mắt:“Quế Hoa mới mười hai tuổi, nàng ta thì biết cái gì, vẫn là một đứa nhỏ, nàng cũng là muội tử của ngươi, ngươi sao nỡ hạ thủ chứ, Thẩm lão Nhị bên kia nếu lúc trước không phải ngươi làm quá tuyệt tình, thì sao có thể ngay cả vị ca ca là ngươi cũng không muốn nhận, hết thảy còn không phải tại ngươi……” Nhìn thấy Thẩm Thành Trụ có dấu hiệu tức giận, thân thể Tiền thị run run, nhất thời lại sửa lời nói:“Nhị đệ ngươi đột nhiên có thể cất được nhà mới, việc này ngươi không thấy là có chút cổ quái sao? Hơn mười lượng bạc không phải số lượng nhỏ, cho dù có chút giao tình người ta sao có thể lập tức cho mượn nhiều như vậy. Hơn nữa hôm nay ta nhìn Hà Hương nha đầu kia có không ít son phấn, loại rẻ nhất cũng phải hơn hai lượng bạc, loại phấn bột rơi trên giày Quế Hoa ta sờ vào, chỉ sợ không phải là loại hàng rẻ tiền đâu, nếu nói Nhị đệ ngươi xoay sở lung tung vay tiền cất nhà còn có thể hiểu được, nhưng tiền cất nhà đã không đủ, lại còn mua cho khuê nữ son phấn nữa việc này có chút không thích hợp, chỉ sợ sự tình không giống chúng ta tưởng tượng đơn giản như vậy, hơn nữa Quế Hoa khóc kể với ta nguyên buổi trưa, con bé chỉ đẩy nhẹ Hà Hương một chút, vậy sao có thể làm đứt mặt nặng thế, chỉ sợ bên trong có chuyện kỳ quái, ngươi tra lại xem……”
“Tất cả mọi người đều thấy được, khắp mặt đều là máu có thể là giả sao? Ngươi đừng có mà giải vây cho khuê nữ nhà ngươi, khuê nữ ngươi vốn cũng không phải loại hiền lành gì, còn nữa Nhị đệ tên đó ngoài làm một tên bán hàng rong thì hắn có thể làm gì khác? Trừ phi là nhặt được bạc ……” Thẩm Thành Trụ cực kỳ tự phụ, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tiền thị, ngược lại nói:“Cho dù là hắn có nhặt được bạc, ta cũng muốn moi ra, hắn không phải không nhận ta làm ca ca sao? Được, không nhận thì thôi, nhưng hắn chắc không thể không nhận người kế mẫu là ngươi a, Thẩm lão đầu trước khi chết đã dặn kĩ càng kêu hắn đối đãi tốt với ngươi, hiện tại hắn đã cất được nhà mới có của cải, nếu không cho ngươi tiền dưỡng lão thì không được, ngươi từ tháng sau bắt đầu đòi hắn môt lượng một tháng xem hắn có đưa không……”
“Một lượng! Ngươi muốn tiền phát điên rồi……” Tiền thị nghe xong không khỏi thốt ra, vừa nói xong liền bị Thẩm Thành Trụ cắn răng túm lấy tóc, quần áo trên người Tiền thị bị rơi xuống một bên, cả người từng mảng da trắng bị Thẩm Thành Trụ đè lên kháng không thương tiếc hung hăng chà đạp.
Mà bên kia Hồ đại phu đã đến, Thẩm Hà Hương cũng đã thay xong bộ quần áo khác nằm ở trên giường, Hồ đại phu hơn năm mươi tuổi, bộ dạng nhỏ gầy nhưng cặp mắt cực kì có thần, hắn vừa thấy khuôn mặt Thẩm Hà Hương không kịp tẩy rửa dấu vết son phấn, ria mép liền run rẩy, bắt mạch xong liền kiểm tra miệng vết thương trên tay nàng, thế mới gấp gáp trừng mắt về hướng Liễu thị và Thẩm phụ bất mãn nói:“Ngươi kêu người ta la ó om sòm kêu ta đến đây, ta còn tưởng có đại sự gì, không phải chỉ là trên tay bị mảnh sứ vỡ cắt trúng chảy chút máu thôi sao, thật là, vết thương có chút xíu dùng Hương bồ hoàng băng lại là được, không được dính nước ba đến năm ngày thì tốt rồi, còn cần mời đại phu gì chứ? Làm hại ta đi đời nồi thuốc đang nấu……” Đây vẫn là xem Hà Hương là một nữ hài nhi, nếu không thì ngay cả đối với một lão nhân cũng đều không vấn đề gì, dùng nước lạnh rửa sạch một chút rồi tiếp tục làm việc cũng chả sao, không cần băng lại cũng được.
“Các ngươi nếu còn không yên tâm thì lấy Hồng quả khô và táo đỏ nấu canh bổ huyết, hai loại này trong nhà chắc có sẵn, nữ oa đó cho uống nhiều chút tốt cho sức khỏe……” Nói xong còn nhớ nhung nồi thuốc đang nấu, đứng dậy liền đi ra ngoài, Thẩm phụ và Liễu thị thấy thế vội vàng đuổi theo để trả tiền, dù sao cũng đã để người ta đi một chuyến tay không, cũng không thể không trả phí khánh bệnh được.
Đợi Liễu thị quay về, liền nhìn thấy khuê nữ nhà mình đang ngồi dựa bên giường cười khanh khách nâng tay nhìn vết thương, nếu không phải biết nữ nhi không sao, Liễu thị phỏng chừng lại muốn khóc, sẽ nghĩ rằng khuê nữ mình bị dọa đến nỗi đầu óc không bình thường, nào có ai nhìn miệng vết thương mà cười, mà trong đầu Thẩm Hà Hương lúc này đang hồi tưởng lại đám người nhà cũ Thẩm gia bị phụ thân mình dọa cho sợ vỡ mật bỏ chạy tan tác, thật sự đã trút được cơn tức này mà.
Tiếp theo Thẩm Hà Hương không khỏi bật ra tiếng hừ, thân mình co ro chui vào trong ổ chăn ấm áp, mùa đông trên đất lạnh giá, vừa rồi giả bộ bất tỉnh nằm lâu như vậy trên đất lúc này cảm thấy thật không thoải mái, chui vào ổ chăn ấm áp mới đỡ hơn chút, tiếp theo liền miễn cưỡng dùng một cánh tay không bị thương khác, cầm lấy chiếc khăn ướt vắt trên chậu đặt ở cạnh giường, sau đó nhẹ nhàng chà đi lớp son phấn trên mặt.
Thẩm Hà Hương là cực kì yêu bản thân, nàng mới không cần dùng khuôn mặt mình đem ra đấu với Quế Hoa đâu, lúc ấy cũng chỉ vì một ý nghĩ bất chợt, dưới tay áo có giấu một hộp son, khi nằm trên đất lợi dụng cơ hội đó bôi lên mặt vài cái định bụng muốn dọa đám người kia, ai ngờ khi chống tay trên đất, mảnh vỡ sứ chết tiệt kia lại cứa đứt lòng bàn tay nàng, nàng đau đến nỗi nước mắt lập tức không nhịn được rơi xuống, biểu tình hoàn toàn tự nhiên không gì sánh kịp, nhìn không ra chút sơ hở gì, tình huống hư hư thực thực, không chỉ đã đuổi thẳng đám người bên nhà cũ đi, Thẩm phụ người luôn không bao giờ dám phản bác đại bá cư nhiên trước mặt người trong thôn chống đối quyết liệt với hắn ta, còn có chuyện nào so với chuyện này càng làm cho người ta vui sướng hơn?
Thẩm Hà Hương cảm thấy việc có thể làm cho Thẩm phụ nhận rõ bản chất của bọn chúng, cho dù có khiến nàng lại tổn thất thêm một ít chai lọ son phấn nữa, tay có bị thương thêm nữa cũng đáng giá, đang nghĩ thế, cánh tay kia giống như nhắc nhở nàng bắt đầu thấy đau đớn.
Sợ đau Thẩm Hà Hương hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy Liễu thị tiến vào, nhất thời nước mắt giống như kiểu tìm được chỗ thoát ra từng giọt nặng hạt rơi xuống, lòng Liễu thị đều như bị kim châm đau đớn, ngồi ở bên giường liên tục an ủi vỗ về mất một lúc lâu, thẳng đến khi Thẩm Hà Hương phát tiết hết nước mắt ra, thế mới cảm thấy trong lòng bàn tay dễ chịu hơn chút, bản thân thoải mái rồi thì không thèm để ý đến người khác nữa, nhắm mắt lại gối đầu lên đùi Liễu thị liền chìm vào giấc ngủ–
Tiền thị là nàng dâu tam phòng mà Thẩm lão gia nạp cuối cùng, tuổi tác so với Thẩm lão gia ước chừng nhỏ hơn một nửa, khi còn sống ông rất mực yêu thương, ngay cả khi ông đã chết, huynh đệ nhà họ Thẩm cũng coi như kính trọng, cho nên về chuyện chi phí ăn mặc cũng không thiếu, khi bình thường ăn mặc cũng có vẻ đoan trang hiền thục, nhưng thấy hơi già, nàng ta cũng chỉ mới có ba mươi sáu tuổi, tẩy trang đi thì càng trẻ trung hơn, từ trong thùng tắm bước ra chưa đợi đến khi đổ nước xong, một bóng người liền từ phía sau đột nhiên nhào lên đè nàng ta trên kháng ( giường đất).
Người nọ thở hổn hển lấy tay mò vào bên trong chiếc yếm màu đỏ tím có thêu hình hoa quả lựu đỏ rực, bàn tay kia thì giống như biết nàng ta định mắng chửi người, bèn bịt chặt miệng nàng ta lại, lúc bắt đầu nàng ta không ngừng giãy giụa động đậy, nhưng sức lực của nữ tử sao là đối thủ của nam nhân được, không chỉ trước ngực rung rung bị sờ soạng mà ngay cả quần lót sát người nàng ta cũng bị tháo xuống.
Toàn thân có chút cảm giác mát khiến nàng ta càng giãy dụa lợi hại hơn, lúc này người phía sau đè nặng hắn thở hổn hển như trâu oán hận nói:“Tiện nhân, hôm nay việc tốt đều bị khuê nữ nhà ngươi làm hỏng, ngươi vừa lòng rồi hả? Ta nói cho ngươi biết, ta rất mất hứng, nếu ngươi dám kêu ra một tiếng thôi, ta liền sai người bán khuê nữ ngươi vào nhà chứa lấy bạc dùng, để nàng ta sau này bị ngàn người cưỡi vạn người chà đạp ngươi tin không? Tin hay không?”
Thấy người dưới thân khuất phục bất động, nam nhân kia rốt cục cũng nới lỏng tay, tiếp theo Tiền thị run rẩy bờ môi vừa kinh sợ vừa uất ức nức nở mắng:“Thẩm Thành Trụ, ngươi cái đồ súc sinh, đó là thân muội tử của ngươi a, ngươi còn là người không …..”
“Ta không phải người?” Thẩm Thành Trụ từ phía sau dùng sức tách hai đùi của Tiền thị ra, hai ngón tay kẹp vào chỗ khe hở, cả người Tiền thị liền mềm nhũn tê liệt trên kháng,“Nương ta bị bệnh, ngươi còn bận bịu quyến rũ lão già kia, lúc nương ta bị bệnh toàn thân sắp chảy mủ lên giòi, ngươi và lão già đó lại đang hú hí rên rỉ dâm đãng, ta đến cầu ngươi giúp nương ta mua chút thuốc, ngươi đã nói thế nào ? Không có tiền? Còn cho nương ta mỗi ngày ăn thức ăn của heo, ta không phải người, nếu ta không phải người ta đã đem hai mẹ con đê tiện nhà ngươi bán vào quân doanh làm nữ nô, một ngày bị mấy trăm nam nhân chà đạp, xem ngươi còn sống nổi hay không?” trên mặt Thẩm Thành Trụ có chút nanh ác nói.
Tiền thị nghe mà không khỏi chảy nước mắt, năm đó nàng ta tuổi trẻ không hiểu cách nhường nhịn, vì tranh giành vị trí đương gia nên giở thủ đoạn gián tiếp hại Ngô thị, ai ngờ lão già đó tuổi tác cao vô dụng, không chờ nàng ta sinh hạ được nhi tử đã chết trước, nay chính mình rơi vào hoàn cảnh thế bí, ban ngày nhìn nàng ta là một vị kế mẫu đoan trang hiền thục, buổi tối thì lại là tiện nhân chịu nhục cho người ta phát tiết vũ nhục.
“Không muốn nữ nhi ngươi bị vạn người cưỡi lên thì mau mở rộng chân ra, đồ đê tiện……” Thẩm Thành Trụ dữ tợn vỗ mông Tiền thị, dưới sự sợ hãi và khuất nhục nàng ta đành phải giang rộng chân ra, ngón tay Thẩm Thành Trụ như độc xà chui vào, Tiền thị nhất thời bị đau hô lên tiếng.
“Tiện nhân! Trước mặt người khác thì trung trinh hiền thục, sau lưng thì không khác ***gì mấy, ngươi cho là ta không biết ngươi ở dưới thân lão già kia phóng đãng kêu gào thế nào sao, hiện tại hắn ta đã chết ngươi lại dạng chân ra để con trai hắn chơi, thật sự là vừa ti tiện vừa đĩ đàng! Thật muốn kêu nam nhân toàn thôn đều đến xem, nhìn xem cái ** của ngươi là hình dáng thế nào?” Nói xong Thẩm Thành Trụ đem chất nước dính ướt đẫm trên đùi bôi lên mặt Tiền thị, sau đó cởi dây quần thả vật sừng sững trong quần của hắn ra đâm vào, tay không ngừng dùng sức xoa nắn khuôn ngực đầy đặn của Tiền thị, hệt như cưỡi ngựa vậy hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người dưới thân hắn đang bị chấn động.
Ở trong lòng Thẩm Thành Trụ, năm đó thảm trạng mẫu thân hắn chết thảm và cảnh tượng hoan ái của Tiền thị và Thẩm lão đầu ở bên cách vách là sự đối lập rõ nét, khi hắn hơi biết chút xíu về tình yêu nam nữ thì đã gieo một hạt mầm xuống lòng, Thẩm lão gia đã chết, mà Tiền thị không thể nghi ngờ chính là người phải nhận hậu quả, hắn sẽ cứ như vậy giữ lại nàng ta, làm nàng nhục nàng ta, trả thù nàng ta, thẳng đến khi nàng ta bị chết đi mới thôi.
Tiền thị vốn còn đang rơi lệ, nhưng nương theo vật đang khuấy đảo trong người nàng ta, không bao lâu liền bắt đầu phối hợp động tác với người phía sau kia, miệng cũng phát ra từng trận thanh âm khó nhịn, cặp mông cũng dẩu cao lên để nghênh hợp, qua thời gian một tuần trà, Tiền thị che miệng ngột ngạt kêu ra một tiếng, Thẩm Thành Trụ cũng thở gấp, bên miệng vừa mắng tiện nhân vừa ra sức vận động.
Sau một lúc lâu, Tiền thị mới run lẩy bẩy kéo y phục đậy người lại rồi ngồi ở góc giường ôm mặt, nước mắt dính ướt hết cả tay, Thẩm Thành Trụ hừ một tiếng không để ý tới nàng ta, chỉ nói một cách khó chịu:“Cửa hàng hiện tại thiếu hụt rất lớn, thiếu hơn ba mươi lượng bạc, chuyện lão Nhị bên đó vốn có thể thành, nay bị khuê nữ ngươi làm hỏng, còn có mặt mũi khóc sao, ta mặc kệ, tự ngươi tìm cách, nếu không được ta liền rạch mấy nhát trên mặt nữ nhi ngươi để bồi tội cho khuê nữ lão Nhị bên kia……”
“Ngươi dám……” Tiền thị nói xong liền lau khô nước mắt:“Quế Hoa mới mười hai tuổi, nàng ta thì biết cái gì, vẫn là một đứa nhỏ, nàng cũng là muội tử của ngươi, ngươi sao nỡ hạ thủ chứ, Thẩm lão Nhị bên kia nếu lúc trước không phải ngươi làm quá tuyệt tình, thì sao có thể ngay cả vị ca ca là ngươi cũng không muốn nhận, hết thảy còn không phải tại ngươi……” Nhìn thấy Thẩm Thành Trụ có dấu hiệu tức giận, thân thể Tiền thị run run, nhất thời lại sửa lời nói:“Nhị đệ ngươi đột nhiên có thể cất được nhà mới, việc này ngươi không thấy là có chút cổ quái sao? Hơn mười lượng bạc không phải số lượng nhỏ, cho dù có chút giao tình người ta sao có thể lập tức cho mượn nhiều như vậy. Hơn nữa hôm nay ta nhìn Hà Hương nha đầu kia có không ít son phấn, loại rẻ nhất cũng phải hơn hai lượng bạc, loại phấn bột rơi trên giày Quế Hoa ta sờ vào, chỉ sợ không phải là loại hàng rẻ tiền đâu, nếu nói Nhị đệ ngươi xoay sở lung tung vay tiền cất nhà còn có thể hiểu được, nhưng tiền cất nhà đã không đủ, lại còn mua cho khuê nữ son phấn nữa việc này có chút không thích hợp, chỉ sợ sự tình không giống chúng ta tưởng tượng đơn giản như vậy, hơn nữa Quế Hoa khóc kể với ta nguyên buổi trưa, con bé chỉ đẩy nhẹ Hà Hương một chút, vậy sao có thể làm đứt mặt nặng thế, chỉ sợ bên trong có chuyện kỳ quái, ngươi tra lại xem……”
“Tất cả mọi người đều thấy được, khắp mặt đều là máu có thể là giả sao? Ngươi đừng có mà giải vây cho khuê nữ nhà ngươi, khuê nữ ngươi vốn cũng không phải loại hiền lành gì, còn nữa Nhị đệ tên đó ngoài làm một tên bán hàng rong thì hắn có thể làm gì khác? Trừ phi là nhặt được bạc ……” Thẩm Thành Trụ cực kỳ tự phụ, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tiền thị, ngược lại nói:“Cho dù là hắn có nhặt được bạc, ta cũng muốn moi ra, hắn không phải không nhận ta làm ca ca sao? Được, không nhận thì thôi, nhưng hắn chắc không thể không nhận người kế mẫu là ngươi a, Thẩm lão đầu trước khi chết đã dặn kĩ càng kêu hắn đối đãi tốt với ngươi, hiện tại hắn đã cất được nhà mới có của cải, nếu không cho ngươi tiền dưỡng lão thì không được, ngươi từ tháng sau bắt đầu đòi hắn môt lượng một tháng xem hắn có đưa không……”
“Một lượng! Ngươi muốn tiền phát điên rồi……” Tiền thị nghe xong không khỏi thốt ra, vừa nói xong liền bị Thẩm Thành Trụ cắn răng túm lấy tóc, quần áo trên người Tiền thị bị rơi xuống một bên, cả người từng mảng da trắng bị Thẩm Thành Trụ đè lên kháng không thương tiếc hung hăng chà đạp.
Mà bên kia Hồ đại phu đã đến, Thẩm Hà Hương cũng đã thay xong bộ quần áo khác nằm ở trên giường, Hồ đại phu hơn năm mươi tuổi, bộ dạng nhỏ gầy nhưng cặp mắt cực kì có thần, hắn vừa thấy khuôn mặt Thẩm Hà Hương không kịp tẩy rửa dấu vết son phấn, ria mép liền run rẩy, bắt mạch xong liền kiểm tra miệng vết thương trên tay nàng, thế mới gấp gáp trừng mắt về hướng Liễu thị và Thẩm phụ bất mãn nói:“Ngươi kêu người ta la ó om sòm kêu ta đến đây, ta còn tưởng có đại sự gì, không phải chỉ là trên tay bị mảnh sứ vỡ cắt trúng chảy chút máu thôi sao, thật là, vết thương có chút xíu dùng Hương bồ hoàng băng lại là được, không được dính nước ba đến năm ngày thì tốt rồi, còn cần mời đại phu gì chứ? Làm hại ta đi đời nồi thuốc đang nấu……” Đây vẫn là xem Hà Hương là một nữ hài nhi, nếu không thì ngay cả đối với một lão nhân cũng đều không vấn đề gì, dùng nước lạnh rửa sạch một chút rồi tiếp tục làm việc cũng chả sao, không cần băng lại cũng được.
“Các ngươi nếu còn không yên tâm thì lấy Hồng quả khô và táo đỏ nấu canh bổ huyết, hai loại này trong nhà chắc có sẵn, nữ oa đó cho uống nhiều chút tốt cho sức khỏe……” Nói xong còn nhớ nhung nồi thuốc đang nấu, đứng dậy liền đi ra ngoài, Thẩm phụ và Liễu thị thấy thế vội vàng đuổi theo để trả tiền, dù sao cũng đã để người ta đi một chuyến tay không, cũng không thể không trả phí khánh bệnh được.
Đợi Liễu thị quay về, liền nhìn thấy khuê nữ nhà mình đang ngồi dựa bên giường cười khanh khách nâng tay nhìn vết thương, nếu không phải biết nữ nhi không sao, Liễu thị phỏng chừng lại muốn khóc, sẽ nghĩ rằng khuê nữ mình bị dọa đến nỗi đầu óc không bình thường, nào có ai nhìn miệng vết thương mà cười, mà trong đầu Thẩm Hà Hương lúc này đang hồi tưởng lại đám người nhà cũ Thẩm gia bị phụ thân mình dọa cho sợ vỡ mật bỏ chạy tan tác, thật sự đã trút được cơn tức này mà.
Tiếp theo Thẩm Hà Hương không khỏi bật ra tiếng hừ, thân mình co ro chui vào trong ổ chăn ấm áp, mùa đông trên đất lạnh giá, vừa rồi giả bộ bất tỉnh nằm lâu như vậy trên đất lúc này cảm thấy thật không thoải mái, chui vào ổ chăn ấm áp mới đỡ hơn chút, tiếp theo liền miễn cưỡng dùng một cánh tay không bị thương khác, cầm lấy chiếc khăn ướt vắt trên chậu đặt ở cạnh giường, sau đó nhẹ nhàng chà đi lớp son phấn trên mặt.
Thẩm Hà Hương là cực kì yêu bản thân, nàng mới không cần dùng khuôn mặt mình đem ra đấu với Quế Hoa đâu, lúc ấy cũng chỉ vì một ý nghĩ bất chợt, dưới tay áo có giấu một hộp son, khi nằm trên đất lợi dụng cơ hội đó bôi lên mặt vài cái định bụng muốn dọa đám người kia, ai ngờ khi chống tay trên đất, mảnh vỡ sứ chết tiệt kia lại cứa đứt lòng bàn tay nàng, nàng đau đến nỗi nước mắt lập tức không nhịn được rơi xuống, biểu tình hoàn toàn tự nhiên không gì sánh kịp, nhìn không ra chút sơ hở gì, tình huống hư hư thực thực, không chỉ đã đuổi thẳng đám người bên nhà cũ đi, Thẩm phụ người luôn không bao giờ dám phản bác đại bá cư nhiên trước mặt người trong thôn chống đối quyết liệt với hắn ta, còn có chuyện nào so với chuyện này càng làm cho người ta vui sướng hơn?
Thẩm Hà Hương cảm thấy việc có thể làm cho Thẩm phụ nhận rõ bản chất của bọn chúng, cho dù có khiến nàng lại tổn thất thêm một ít chai lọ son phấn nữa, tay có bị thương thêm nữa cũng đáng giá, đang nghĩ thế, cánh tay kia giống như nhắc nhở nàng bắt đầu thấy đau đớn.
Sợ đau Thẩm Hà Hương hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy Liễu thị tiến vào, nhất thời nước mắt giống như kiểu tìm được chỗ thoát ra từng giọt nặng hạt rơi xuống, lòng Liễu thị đều như bị kim châm đau đớn, ngồi ở bên giường liên tục an ủi vỗ về mất một lúc lâu, thẳng đến khi Thẩm Hà Hương phát tiết hết nước mắt ra, thế mới cảm thấy trong lòng bàn tay dễ chịu hơn chút, bản thân thoải mái rồi thì không thèm để ý đến người khác nữa, nhắm mắt lại gối đầu lên đùi Liễu thị liền chìm vào giấc ngủ–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.