Chương 29
Nguyệt Hạ Kim Hồ
13/05/2017
Liễu thị đi qua đánh giá vài người, nếu loại đi vết bẩn trên mặt bọn
họ, còn lại bề ngoài nhìn cũng thấy sạch sẽ, nhưng người thì trên đầu
dính rơm, người khác thì kẽ móng tay đen xì xì, người khác nữa thì gấu
quần bỏ trong giày dơ bẩn kinh người, Liễu thị vốn là người yêu thích
sạch sẽ, cho dù có phải ở nhà tranh vách đất, bên trong cũng phải thu
dọn sạch sẽ, Thẩm Hà Hương thì càng không phải nói.
Hơn nữa trong nhà lại điều chế các loại kem dưỡng da son phấn, mua về dạng nô bộc lười biếng lại ở bẩn nếu làm bẩn đồ thì thôi không nói, nhưng nếu làm hỏng việc làm ăn sẽ bị bồi thường, cuối cùng Liễu thị dời mắt đến trên người ba phụ nhân phía sau kia, mặc dù đều mặc loại vá y, nhưng trên người quần áo coi như chỉnh tề, đầu tóc tay chân mấy chỗ không mấy để ý tới cũng không thấy có gì không ổn.
Một người đứng ở giữa tuổi còn trẻ chút, khoảng hai mươi sáu bảy tuổi, bề ngoài không tệ, có vài phần tư sắc, Liễu thị không phải loại nữ nhân tâm não hẹp hòi, Thẩm phụ cũng không phải loại nam nhân ưa tầm hoa vấn liễu, nhưng có một số việc có thể tránh trước vẫn nên tránh thì hơn, hơn nữa nhà mình chỉ muốn mua nô bộc về làm chút việc vặt vãnh, cũng không phải đại phú hộ, dung mạo cũng không quan trọng lắm, thế là bà nhìn về phía hai người còn lại, một người khoảng tầm bốn mươi tuổi, tuy có chút hơi lớn tuổi, nhưng kinh nghiệm có lẽ sẽ phong phú hơn.
Mà một người khác lại có vẻ bề ngoài rất bình thường, khoảng hơn ba mươi tuổi, bên canh đùi còn có một đôi bàn tay nhỏ ôm đùi nàng ấy, người thì lại trốn phía sau, người phụ nhân ấy thấy Liễu thị nhìn qua mình, thì lại là biểu tình cúi đầu lộ ra sự cay đắng, tiểu nhị thấy trong mắt Liễu thị có nghi vấn vội vàng giải thích nói:“Haiz, người nhìn trúng nàng ta? Đây thật ra có chút phiền phức, phụ nhân này làm việc tay chân lưu loát, dọn dẹp thu vén bất cứ cái gì cũng rất khéo léo, nhưng chết sống cũng phải dẫn theo khuê nữ nhà nàng, ngài muốn mua nàng ta thì nhất định mải mua luôn con gái nàng ấy, nếu chỉ mua một người sợ là không được ……”
Còn có quy định như thế ư ? Liễu thị lại lần đầu tiên nghe nói chuyện mua người thì phải mua cả đôi, dù sao giá mua một người phụ nhân và một cô nương không giống nhau, dung mạo tiểu cô nương này chưa nẩy nở thường thì sẽ rất đắt, tương lai trưởng thành là một mỹ nhân, nếu chuyển nhượng cho người khác sẽ không phải chỉ là tám hay mười lượng đâu.
Tiểu nhị kia giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Liễu thị vậy, vội cười nói: “Ngài yên tâm, nếu ngài nhìn trúng họ, hai người cộng lại ta chỉ lấy của ngài tổng cộng mười lượng là được rồi……”
Mười lượng? Không chỉ có Liễu thị mà Thẩm Hà Hương cũng kinh ngạc, đây thật đúng là cực rẻ, phải biết rằng phụ nhân hơn ba mươi tuổi giá thấp nhất cũng phải mất bảy lượng bạc, tiểu nha đầu có bộ dáng chỉnh tề ít nhất cũng phải mười hai lượng, nếu thông minh lanh lợi thì phải là mười lăm lượng mới mua được, đây một lớn một nhỏ lại mới chỉ có mười lượng đã muốn bán? Trong lòng Liễu thị như đã hiểu ra, nhất định là tiểu cô nương kia có cái khiếm khuyết hay chứng bệnh gì đó, nếu không bọn buôn người bán giá đó có mà lỗ chết.
Bên này đang nghĩ thì tiểu nhị kia đã muốn giải thích :“Không dám dối gạt ngài, phụ nhân này là hàng cực phẩm, nhưng tiểu nha đầu của nàng ấy lại có chút bị hủy dung, do bị cha nha đầu đó hắt một chén nước sôi lên mặt, dung mạo có chút tỳ vết, nhưng thân thể là tuyệt đối khỏe mạnh, ngài dẫn về nhà sai bảo nha đầu đó làm việc nặng không lộ mặt ra ngoài, tuyệt đối là không vấn đề, như vậy đi…… Ngài nếu không ghét bỏ thì cứ đưa ta chín lượng bạc rồi đem họ đi đi.”
Chín lượng bạc? Giá cứ tuột dốc, Liễu thị và Thẩm Hà Hương đều đã cảm giác được tâm tình của tiểu nhị này là liều mạng muốn đẩy mặt hàng này đi cho lẹ, có thể không gấp sao? Lúc trước khi mua được vào tay, người phụ nhân khéo tay này có thể kiếm được một khoản, khuôn mặt bị hủy của tiểu nha đầu kia ai mà quản làm gì, ai ngờ phụ nhân này cũng là một người kiên cường, liều chết che chở khuê nữ, muốn bán thì phải cùng bán, nếu không thì thà dẫn theo khuê nữ cùng chết, cũng muốn làm cho bọn buôn người mất cả vốn gốc, phụ nhân cũng hiểu được rằng, khuê nữ ở bên cạnh mình còn có miếng cơm ăn, nếu là rời xa mình chỉ có con đường chết mà thôi.
Thương gia mà đi làm cuộc buôn bán lỗ có khả năng sao? Bọn họ muốn xác chết có ích lợi gì, thế này mới kéo dài đến giờ, từ lúc ban đầu muốn kiếm lời một khoản, đến hiện tại chỉ cầu không lỗ vốn, khách mua vốn rất vừa lòng người phụ nhân kia, nhưng vừa thấy đưa con riêng kia thì đều rút lui, tiểu nhị cùng người giới thiệu bắt đầu thấy có chút không kiên nhẫn, hôm nay gặp phải Liễu thị tựa hồ có ý muốn mua, bèn dốc sức giới thiệu cho hai mẹ con nhà họ, một lòng muốn tống hai củ khoai lang phỏng tay này bán đi.
Liễu thị thấy bàn tay nhỏ bé kia coi như sạch sẽ, liền hướng về tới mẫu thân đứa nhỏ nói:“Đứa nhỏ này tên gọi là gì, gọi đi ra để ta nhìn chút.”
Phụ nhân đứng ở nơi đó cúi đầu hốc mắt đỏ hoe, lúc này nghe thấy thế vội vàng túm khuê nữ đang trốn ở phía sau ra đằng trước, sợ chậm chút nữa tiểu nhị sẽ lôi cành liễu ra đánh đứa nhỏ,“Hồi phu nhân, nàng kêu A Xuân, đã mười tuổi rồi……”
Liễu thị vốn là có chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nữ oa đó bị lôi ra, bà vẫn thấy hoảng sợ, vừa rồi cảm thấy cuộc mua bán này cực kì có lời, lúc này ý niệm trong đầu bà nhất thời bị ngừng lại, vì tiểu nữ oa kia vừa đen lại vừa nhỏ giống cái tiểu oa nhi bảy tuổi cũng không sao, đã thế một bên mặt và cằm đều bị kín mít những vết sẹo bọt nước do bị bỏng, có thể là do lúc mới bị phỏng không có được bôi thuốc cẩn thận, cũng không bôi mấy loại thuốc trừ sẹo, vết thương để lâu vô cùng khó coi.
Nếu chỉ có chút sẹo nhẹ thôi, mang về nhà cho làm việc nhóm lửa nấu cơm cũng được, nhưng lại nghiêm trọng đến độ dọa người khác sợ hãi, Liễu thị mặc dù cảm thấy đáng thương, nhưng cũng không muốn dùng một người hầu hạ lúc nào cũng có khả năng dọa người ta chết khiếp, hơn nữa cả khuôn mặt đầy sẹo này cũng không may mắn, dẫn về nhà vẫn là không ổn .
Ý tưởng của Liễu thị như vậy cũng là ý tưởng của tất cả những người muốn mua nô bộc,“Người cha kia cũng thật nhẫn tâm, mặt đứa nhỏ này…… Aiz.” Liễu thị có chút đồng tình, nhưng rốt cuộc cũng bỏ qua ý niệm trong đầu, lại đem ánh mắt chuyển qua trên người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi kia, nghĩ hôm nay mua một người về trước, qua vài ngày lại đến chọn người khác.
Mà người đứng một bên là Thẩm Hà Hương lại ngắm nghía nha đầu kia một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói:“Tiểu nhị, hai người kia nếu bảy lượng có thể bán, chúng ta liền mua ngay.” Thanh âm tuy là mềm nhẹ, nhưng khi nói ra thì cứ giống như móc tim người ta vậy, tiểu nhị nghe mà xanh mặt.
Bảy lượng, nhớ ngày đó mua vào hai người đó với giá sáu lượng, nay hơn nửa năm ở đây ăn uống đi lại, còn mời một lần đại phu đến trị bệnh nữa, đâu chỉ tiêu phí một hai lượng, bán bảy lượng có mà lỗ chết, vốn tiền hoa hồng của tiểu nhị có được chính là lấy từ tiền bán được người, lần này tiêu phí nửa ngày võ mồm chỉ sợ chẳng những không kiếm được đồng xu nào mà còn bị mắng ấy chứ, nhưng nếu không nhanh chút bán đi tiếp tục lãng phí lương thực hắn vẫn sẽ bị mắng, có thể còn bị trừ tiền, nghĩ như vậy nên tức chết đến nỗi mặt xám ngắt .
Liễu thị nghe vậy cũng âm thầm kéo khuê nữ một phen, mua một tiểu nha đầu mặt bị phỏng về chẳng phải nhìn rất xui xẻo sao? Cũng khiến cho người ta chê cười, nếu không cũng sẽ không lâu như vậy cũng không có người muốn mua, đồng tình là một chuyện, mua về nhà lại là chuyện khác .
Thẩm Hà Hương cách mạn sa che mặt, chiếc miệng nhỏ nhả ra những âm thanh êm dịu làm nũng: “Nương, chúng ta vừa tới kinh thành tiền bạc cũng không có nhiều, bảy lượng bạc mua hai người dù thế nào đều thấy có lời, hơn nữa có cái nha đầu hầu hạ, về sau nước tắm nữ nhi sẽ không cần tự mình đi đổ, phòng ở cũng có người thu dọn ……”
Liễu thị do dự, kỳ thật nàng đã sớm nghĩ muốn mua cho khuê nữ cái nha đầu để sai sử, dù sao khuê nữ nhà mình yếu ớt nàng đều hiểu rõ, tiền bạc buôn bán kiếm được có nuôi thêm một nha đầu cũng không ảnh hưởng gì, nhưng mua một người bình thường thì không sao, không nên mua một nha đầu mặt sẹo thế này, mai mốt ra đường sao dám dẫn theo.
Nói câu không dễ nghe, như vậy có cho không đại phú hộ gia làm người đổ phân họ cũng đều không cần, còn ghét bỏ ấy chứ, khuê nữ mình đang yên đang lành sao lại phải cần có đứa nha đầu thế kia, nhưng không đợi đến khi bà mở miệng trách cứ, bên kia tiểu nhị giỏi quan sát sắc mặt liền chốt giá dứt khoát:“Được, liền theo giá vị cô nương này ấn định đi, bảy lượng thì bảy lượng, nhưng ta xin nói trước, lần này dẫn đi cũng không thể dẫn trả về đổi, ngài đồng ý thì thanh toán tiền ngay là có thể mang đi ……”
Đây…… Liễu thị không nghĩ tới tiểu nhị thật đúng là đồng ý, nhìn vẻ mặt xám ngắt của hắn, bảy lượng phỏng chừng có mà lỗ nặng, nói thật giá cả mua một lớn một bé thế này thì quá rẻ, cho dù tiểu cô nương trên mặt có sẹo cũng vẫn lời, giá của phụ nhân kia ở chỗ khác dưới tám lượng họ sẽ không bán, tiểu nữ oa tuy rằng nhìn vừa vàng vọt vừa gầy yếu, nhưng người đủ chân đủ tay cũng có thể làm việc, không dẫn ra ngoài gặp người ta được thì để ở nhà làm việc vặt vẫn được.
Lại nghĩ đến sau này nhà mình còn nhiều nơi phải dùng tiền, hơn nữa khoản tiền tích góp cũng không còn bao nhiêu, Liễu thị lại lần nữa do dự , trong lúc nhất thời cảm thấy “ xui xẻo” cũng quăng sang một bên ,“Nương.” Thẩm Hà Hương ra tiếng nhắc nhở: “Tiểu nhị đang chờ nương trả tiền đó, hơn nữa chúng ta còn phải trở về sớm một chút, nguyên một sân đang chờ mình làm đó……” Liễu thị vốn đang suy nghĩ vẩn vơ liền tỉnh người lại, bỏ đi, coi như hai mẹ con nàng ấy cũng đáng thương, đứa nhỏ phỏng chừng ăn cơm cũng không đủ no, gầy như kiểu da bọc xương, nếu mình không mua hai người họ, chỉ sợ cũng sống không được bao lâu, coi như tích đức làm việc thiện vậy.
Liễu thị suy nghĩ thoáng đi liền lấy bảy lượng bạc trả cho tiểu nhị, sau đó lấy về hai tấm khế ước bán mình, phụ nhân kia vốn đang cúi đầu nhất thời trong mắt khóc rưng rưng, lấy tay ấn khuê nữ cùng nhau quỳ trên mặt đất dập đầu lạy tạ ơn Liễu thị, Liễu thị cũng là người miệng cứng lòng mềm, nay thấy vậy ngay cả một chút tâm tình không cam lòng, nhất thời đều quăng đi hết, vội vàng lôi kéo phụ nhân và đứa nhỏ đứng lên, trong lòng đang nghĩ trên đường đi về nhà mua chút vải bông, để hai người này làm hai bộ quần áo, tuy rằng là hạ nhân, nhưng cũng không đến nỗi phải mặc đồ đên nỗi này.
Nếu đã mua hai người rồi, Liễu thị liền không mua phụ nhân hơn bốn mươi tuổi kia nữa, dù sao trong nhà căn cơ cũng chưa chắc chắn, mua hạ nhân về cũng phải lo cơm áo, những thứ này đều cần tiền a, một nhà năm sáu miệng ăn chi tiêu cũng không nhỏ, dẫn theo người chuẩn bị quay về, Thẩm Hà Hương hơi liếc mắt một cái, xuyên thấu qua tấm mạn sa che mặt ngoài ý muốn nhìn thấy một người ở trong đám người đông đúc kia, khoảng hai mươi mấy tuổi, râu ria xồm xàm, ngay từ đầu nàng chỉ cảm thấy nhìn thật quen mắt, không nhận ra là ai, đợi nhìn kỹ lại xong Thẩm Hà Hương thiếu chút nữa cười không ra.
Người này nói đúng ra là nàng có quen biết, lúc trước hầu phủ ở kinh thành cũng có mấy chục gian cửa hàng, cơ bản đều là do đại phu nhân cai quản, nhưng nàng một cái phụ nhân sao có nhiều tinh lực quản việc này, cho nên toàn dựa vào một tiểu quản sự quan hệ xa trông nom quản lý, còn đừng nói vị quản gia kia thật sự là một người có năng khiếu kinh thương, tuổi còn trẻ, chỉ trong ngắn ngủn vài năm đã phát triển mấy chục gian hàng nổi như diều gặp gió, tiền tài như nước cuốn vào.
Nhớ tới hầu phủ năm đó chi phí tiêu dùng như nước chảy, đó là cuộc sống phú quý của Thẩm Hà Hương, cũng cảm thấy xa hoa tinh mỹ đến cực điểm, trong đó phần lớn số tiền chi tiêu đó đều là xuất từ tiền lợi nhuận của mấy chục gian cửa hàng kia, ai từng nghĩ vị đại tổng quản Hầu phủ này lúc trước vênh váo tự đắc cũng có một thời nghèo túng bị bán thành nô bộc như thế này a, khi Thẩm Hà Hương ở hầu phủ bị thất sủng, người này chưa từng kêu người khắt khe nàng trong khoản sử dụng chi phí, biết rõ đây là người đại phu nhân bí mật truyền dạy, nhưng Thẩm Hà Hương vẫn nhớ kĩ người đó
Hơn nữa trong nhà lại điều chế các loại kem dưỡng da son phấn, mua về dạng nô bộc lười biếng lại ở bẩn nếu làm bẩn đồ thì thôi không nói, nhưng nếu làm hỏng việc làm ăn sẽ bị bồi thường, cuối cùng Liễu thị dời mắt đến trên người ba phụ nhân phía sau kia, mặc dù đều mặc loại vá y, nhưng trên người quần áo coi như chỉnh tề, đầu tóc tay chân mấy chỗ không mấy để ý tới cũng không thấy có gì không ổn.
Một người đứng ở giữa tuổi còn trẻ chút, khoảng hai mươi sáu bảy tuổi, bề ngoài không tệ, có vài phần tư sắc, Liễu thị không phải loại nữ nhân tâm não hẹp hòi, Thẩm phụ cũng không phải loại nam nhân ưa tầm hoa vấn liễu, nhưng có một số việc có thể tránh trước vẫn nên tránh thì hơn, hơn nữa nhà mình chỉ muốn mua nô bộc về làm chút việc vặt vãnh, cũng không phải đại phú hộ, dung mạo cũng không quan trọng lắm, thế là bà nhìn về phía hai người còn lại, một người khoảng tầm bốn mươi tuổi, tuy có chút hơi lớn tuổi, nhưng kinh nghiệm có lẽ sẽ phong phú hơn.
Mà một người khác lại có vẻ bề ngoài rất bình thường, khoảng hơn ba mươi tuổi, bên canh đùi còn có một đôi bàn tay nhỏ ôm đùi nàng ấy, người thì lại trốn phía sau, người phụ nhân ấy thấy Liễu thị nhìn qua mình, thì lại là biểu tình cúi đầu lộ ra sự cay đắng, tiểu nhị thấy trong mắt Liễu thị có nghi vấn vội vàng giải thích nói:“Haiz, người nhìn trúng nàng ta? Đây thật ra có chút phiền phức, phụ nhân này làm việc tay chân lưu loát, dọn dẹp thu vén bất cứ cái gì cũng rất khéo léo, nhưng chết sống cũng phải dẫn theo khuê nữ nhà nàng, ngài muốn mua nàng ta thì nhất định mải mua luôn con gái nàng ấy, nếu chỉ mua một người sợ là không được ……”
Còn có quy định như thế ư ? Liễu thị lại lần đầu tiên nghe nói chuyện mua người thì phải mua cả đôi, dù sao giá mua một người phụ nhân và một cô nương không giống nhau, dung mạo tiểu cô nương này chưa nẩy nở thường thì sẽ rất đắt, tương lai trưởng thành là một mỹ nhân, nếu chuyển nhượng cho người khác sẽ không phải chỉ là tám hay mười lượng đâu.
Tiểu nhị kia giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Liễu thị vậy, vội cười nói: “Ngài yên tâm, nếu ngài nhìn trúng họ, hai người cộng lại ta chỉ lấy của ngài tổng cộng mười lượng là được rồi……”
Mười lượng? Không chỉ có Liễu thị mà Thẩm Hà Hương cũng kinh ngạc, đây thật đúng là cực rẻ, phải biết rằng phụ nhân hơn ba mươi tuổi giá thấp nhất cũng phải mất bảy lượng bạc, tiểu nha đầu có bộ dáng chỉnh tề ít nhất cũng phải mười hai lượng, nếu thông minh lanh lợi thì phải là mười lăm lượng mới mua được, đây một lớn một nhỏ lại mới chỉ có mười lượng đã muốn bán? Trong lòng Liễu thị như đã hiểu ra, nhất định là tiểu cô nương kia có cái khiếm khuyết hay chứng bệnh gì đó, nếu không bọn buôn người bán giá đó có mà lỗ chết.
Bên này đang nghĩ thì tiểu nhị kia đã muốn giải thích :“Không dám dối gạt ngài, phụ nhân này là hàng cực phẩm, nhưng tiểu nha đầu của nàng ấy lại có chút bị hủy dung, do bị cha nha đầu đó hắt một chén nước sôi lên mặt, dung mạo có chút tỳ vết, nhưng thân thể là tuyệt đối khỏe mạnh, ngài dẫn về nhà sai bảo nha đầu đó làm việc nặng không lộ mặt ra ngoài, tuyệt đối là không vấn đề, như vậy đi…… Ngài nếu không ghét bỏ thì cứ đưa ta chín lượng bạc rồi đem họ đi đi.”
Chín lượng bạc? Giá cứ tuột dốc, Liễu thị và Thẩm Hà Hương đều đã cảm giác được tâm tình của tiểu nhị này là liều mạng muốn đẩy mặt hàng này đi cho lẹ, có thể không gấp sao? Lúc trước khi mua được vào tay, người phụ nhân khéo tay này có thể kiếm được một khoản, khuôn mặt bị hủy của tiểu nha đầu kia ai mà quản làm gì, ai ngờ phụ nhân này cũng là một người kiên cường, liều chết che chở khuê nữ, muốn bán thì phải cùng bán, nếu không thì thà dẫn theo khuê nữ cùng chết, cũng muốn làm cho bọn buôn người mất cả vốn gốc, phụ nhân cũng hiểu được rằng, khuê nữ ở bên cạnh mình còn có miếng cơm ăn, nếu là rời xa mình chỉ có con đường chết mà thôi.
Thương gia mà đi làm cuộc buôn bán lỗ có khả năng sao? Bọn họ muốn xác chết có ích lợi gì, thế này mới kéo dài đến giờ, từ lúc ban đầu muốn kiếm lời một khoản, đến hiện tại chỉ cầu không lỗ vốn, khách mua vốn rất vừa lòng người phụ nhân kia, nhưng vừa thấy đưa con riêng kia thì đều rút lui, tiểu nhị cùng người giới thiệu bắt đầu thấy có chút không kiên nhẫn, hôm nay gặp phải Liễu thị tựa hồ có ý muốn mua, bèn dốc sức giới thiệu cho hai mẹ con nhà họ, một lòng muốn tống hai củ khoai lang phỏng tay này bán đi.
Liễu thị thấy bàn tay nhỏ bé kia coi như sạch sẽ, liền hướng về tới mẫu thân đứa nhỏ nói:“Đứa nhỏ này tên gọi là gì, gọi đi ra để ta nhìn chút.”
Phụ nhân đứng ở nơi đó cúi đầu hốc mắt đỏ hoe, lúc này nghe thấy thế vội vàng túm khuê nữ đang trốn ở phía sau ra đằng trước, sợ chậm chút nữa tiểu nhị sẽ lôi cành liễu ra đánh đứa nhỏ,“Hồi phu nhân, nàng kêu A Xuân, đã mười tuổi rồi……”
Liễu thị vốn là có chuẩn bị trong lòng, nhưng khi nữ oa đó bị lôi ra, bà vẫn thấy hoảng sợ, vừa rồi cảm thấy cuộc mua bán này cực kì có lời, lúc này ý niệm trong đầu bà nhất thời bị ngừng lại, vì tiểu nữ oa kia vừa đen lại vừa nhỏ giống cái tiểu oa nhi bảy tuổi cũng không sao, đã thế một bên mặt và cằm đều bị kín mít những vết sẹo bọt nước do bị bỏng, có thể là do lúc mới bị phỏng không có được bôi thuốc cẩn thận, cũng không bôi mấy loại thuốc trừ sẹo, vết thương để lâu vô cùng khó coi.
Nếu chỉ có chút sẹo nhẹ thôi, mang về nhà cho làm việc nhóm lửa nấu cơm cũng được, nhưng lại nghiêm trọng đến độ dọa người khác sợ hãi, Liễu thị mặc dù cảm thấy đáng thương, nhưng cũng không muốn dùng một người hầu hạ lúc nào cũng có khả năng dọa người ta chết khiếp, hơn nữa cả khuôn mặt đầy sẹo này cũng không may mắn, dẫn về nhà vẫn là không ổn .
Ý tưởng của Liễu thị như vậy cũng là ý tưởng của tất cả những người muốn mua nô bộc,“Người cha kia cũng thật nhẫn tâm, mặt đứa nhỏ này…… Aiz.” Liễu thị có chút đồng tình, nhưng rốt cuộc cũng bỏ qua ý niệm trong đầu, lại đem ánh mắt chuyển qua trên người phụ nhân hơn bốn mươi tuổi kia, nghĩ hôm nay mua một người về trước, qua vài ngày lại đến chọn người khác.
Mà người đứng một bên là Thẩm Hà Hương lại ngắm nghía nha đầu kia một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói:“Tiểu nhị, hai người kia nếu bảy lượng có thể bán, chúng ta liền mua ngay.” Thanh âm tuy là mềm nhẹ, nhưng khi nói ra thì cứ giống như móc tim người ta vậy, tiểu nhị nghe mà xanh mặt.
Bảy lượng, nhớ ngày đó mua vào hai người đó với giá sáu lượng, nay hơn nửa năm ở đây ăn uống đi lại, còn mời một lần đại phu đến trị bệnh nữa, đâu chỉ tiêu phí một hai lượng, bán bảy lượng có mà lỗ chết, vốn tiền hoa hồng của tiểu nhị có được chính là lấy từ tiền bán được người, lần này tiêu phí nửa ngày võ mồm chỉ sợ chẳng những không kiếm được đồng xu nào mà còn bị mắng ấy chứ, nhưng nếu không nhanh chút bán đi tiếp tục lãng phí lương thực hắn vẫn sẽ bị mắng, có thể còn bị trừ tiền, nghĩ như vậy nên tức chết đến nỗi mặt xám ngắt .
Liễu thị nghe vậy cũng âm thầm kéo khuê nữ một phen, mua một tiểu nha đầu mặt bị phỏng về chẳng phải nhìn rất xui xẻo sao? Cũng khiến cho người ta chê cười, nếu không cũng sẽ không lâu như vậy cũng không có người muốn mua, đồng tình là một chuyện, mua về nhà lại là chuyện khác .
Thẩm Hà Hương cách mạn sa che mặt, chiếc miệng nhỏ nhả ra những âm thanh êm dịu làm nũng: “Nương, chúng ta vừa tới kinh thành tiền bạc cũng không có nhiều, bảy lượng bạc mua hai người dù thế nào đều thấy có lời, hơn nữa có cái nha đầu hầu hạ, về sau nước tắm nữ nhi sẽ không cần tự mình đi đổ, phòng ở cũng có người thu dọn ……”
Liễu thị do dự, kỳ thật nàng đã sớm nghĩ muốn mua cho khuê nữ cái nha đầu để sai sử, dù sao khuê nữ nhà mình yếu ớt nàng đều hiểu rõ, tiền bạc buôn bán kiếm được có nuôi thêm một nha đầu cũng không ảnh hưởng gì, nhưng mua một người bình thường thì không sao, không nên mua một nha đầu mặt sẹo thế này, mai mốt ra đường sao dám dẫn theo.
Nói câu không dễ nghe, như vậy có cho không đại phú hộ gia làm người đổ phân họ cũng đều không cần, còn ghét bỏ ấy chứ, khuê nữ mình đang yên đang lành sao lại phải cần có đứa nha đầu thế kia, nhưng không đợi đến khi bà mở miệng trách cứ, bên kia tiểu nhị giỏi quan sát sắc mặt liền chốt giá dứt khoát:“Được, liền theo giá vị cô nương này ấn định đi, bảy lượng thì bảy lượng, nhưng ta xin nói trước, lần này dẫn đi cũng không thể dẫn trả về đổi, ngài đồng ý thì thanh toán tiền ngay là có thể mang đi ……”
Đây…… Liễu thị không nghĩ tới tiểu nhị thật đúng là đồng ý, nhìn vẻ mặt xám ngắt của hắn, bảy lượng phỏng chừng có mà lỗ nặng, nói thật giá cả mua một lớn một bé thế này thì quá rẻ, cho dù tiểu cô nương trên mặt có sẹo cũng vẫn lời, giá của phụ nhân kia ở chỗ khác dưới tám lượng họ sẽ không bán, tiểu nữ oa tuy rằng nhìn vừa vàng vọt vừa gầy yếu, nhưng người đủ chân đủ tay cũng có thể làm việc, không dẫn ra ngoài gặp người ta được thì để ở nhà làm việc vặt vẫn được.
Lại nghĩ đến sau này nhà mình còn nhiều nơi phải dùng tiền, hơn nữa khoản tiền tích góp cũng không còn bao nhiêu, Liễu thị lại lần nữa do dự , trong lúc nhất thời cảm thấy “ xui xẻo” cũng quăng sang một bên ,“Nương.” Thẩm Hà Hương ra tiếng nhắc nhở: “Tiểu nhị đang chờ nương trả tiền đó, hơn nữa chúng ta còn phải trở về sớm một chút, nguyên một sân đang chờ mình làm đó……” Liễu thị vốn đang suy nghĩ vẩn vơ liền tỉnh người lại, bỏ đi, coi như hai mẹ con nàng ấy cũng đáng thương, đứa nhỏ phỏng chừng ăn cơm cũng không đủ no, gầy như kiểu da bọc xương, nếu mình không mua hai người họ, chỉ sợ cũng sống không được bao lâu, coi như tích đức làm việc thiện vậy.
Liễu thị suy nghĩ thoáng đi liền lấy bảy lượng bạc trả cho tiểu nhị, sau đó lấy về hai tấm khế ước bán mình, phụ nhân kia vốn đang cúi đầu nhất thời trong mắt khóc rưng rưng, lấy tay ấn khuê nữ cùng nhau quỳ trên mặt đất dập đầu lạy tạ ơn Liễu thị, Liễu thị cũng là người miệng cứng lòng mềm, nay thấy vậy ngay cả một chút tâm tình không cam lòng, nhất thời đều quăng đi hết, vội vàng lôi kéo phụ nhân và đứa nhỏ đứng lên, trong lòng đang nghĩ trên đường đi về nhà mua chút vải bông, để hai người này làm hai bộ quần áo, tuy rằng là hạ nhân, nhưng cũng không đến nỗi phải mặc đồ đên nỗi này.
Nếu đã mua hai người rồi, Liễu thị liền không mua phụ nhân hơn bốn mươi tuổi kia nữa, dù sao trong nhà căn cơ cũng chưa chắc chắn, mua hạ nhân về cũng phải lo cơm áo, những thứ này đều cần tiền a, một nhà năm sáu miệng ăn chi tiêu cũng không nhỏ, dẫn theo người chuẩn bị quay về, Thẩm Hà Hương hơi liếc mắt một cái, xuyên thấu qua tấm mạn sa che mặt ngoài ý muốn nhìn thấy một người ở trong đám người đông đúc kia, khoảng hai mươi mấy tuổi, râu ria xồm xàm, ngay từ đầu nàng chỉ cảm thấy nhìn thật quen mắt, không nhận ra là ai, đợi nhìn kỹ lại xong Thẩm Hà Hương thiếu chút nữa cười không ra.
Người này nói đúng ra là nàng có quen biết, lúc trước hầu phủ ở kinh thành cũng có mấy chục gian cửa hàng, cơ bản đều là do đại phu nhân cai quản, nhưng nàng một cái phụ nhân sao có nhiều tinh lực quản việc này, cho nên toàn dựa vào một tiểu quản sự quan hệ xa trông nom quản lý, còn đừng nói vị quản gia kia thật sự là một người có năng khiếu kinh thương, tuổi còn trẻ, chỉ trong ngắn ngủn vài năm đã phát triển mấy chục gian hàng nổi như diều gặp gió, tiền tài như nước cuốn vào.
Nhớ tới hầu phủ năm đó chi phí tiêu dùng như nước chảy, đó là cuộc sống phú quý của Thẩm Hà Hương, cũng cảm thấy xa hoa tinh mỹ đến cực điểm, trong đó phần lớn số tiền chi tiêu đó đều là xuất từ tiền lợi nhuận của mấy chục gian cửa hàng kia, ai từng nghĩ vị đại tổng quản Hầu phủ này lúc trước vênh váo tự đắc cũng có một thời nghèo túng bị bán thành nô bộc như thế này a, khi Thẩm Hà Hương ở hầu phủ bị thất sủng, người này chưa từng kêu người khắt khe nàng trong khoản sử dụng chi phí, biết rõ đây là người đại phu nhân bí mật truyền dạy, nhưng Thẩm Hà Hương vẫn nhớ kĩ người đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.