Chương 2
Nguyệt Hạ Kim Hồ
13/05/2017
Trên núi ở phía sau Thẩm gia có không ít đám hoa cỏ cây cối, đã nhiều ngày nàng giống như kẻ theo đuôi đi theo sau Thẩm phụ, giống cái đuôi
nhỏ, cho dù Thẩm phụ có tức giận mấy ngày nay, nhưng dù sao cũng là khuê nữ nhà mình, đối xử với mình luôn là bộ dạng nói chuyện rụt rè nhỏ nhẹ
vừa hồn nhiên lại nhu thuận, liên tiếp đi theo ông mấy ngày cũng khiến
cho cơn giận trong ông tiêu tan mất rồi, khi đốn củi cũng thường thường
quay đầu nhìn, sợ nữ nhi chơi đùa sẽ vấp ngã .
Thẩm Hà Hương ngắt mấy đóa hoa liền quay đầu hướng về phía Thẩm phụ mỉm cười ngọt ngào, trong trí nhớ kiếp trước, Thẩm phụ yêu thương nàng nhất, chưa từng để nàng động đến một đầu ngón tay, khi đó trong nhà nghèo khổ, nhưng mỗi khi buôn bán lời được chút tiền ông đều sẽ mua ít đồ chơi làm quà để làm nàng vui, loại tư vị được người ta cưng như châu bảo, sau khi Thẩm phụ qua đời nàng chưa từng được cảm nhận lại lần nào nữa, hiện tại có thể nhớ lại, đó là khi mùi chua của cơm trưa món cháo rau dại kia từ trong bụng ợ ngược lên, Thẩm Hà Hương cảm thấy vẫn có thể chịu được .
Trong lúc nhất thời trong miệng liền ngâm nga khẽ hát, tiện tay hái một bó hoa quế lớn nở rộ trong núi, lúc dưới tàng cây nhìn thấy một gốc cây hoa dại màu màu đỏ nhạt không bắt mắt, mắt Thẩm Hà Hương liền sáng ngời lên, vội vã đào lên vài gốc gồm cả rễ, dùng túi áo bọc lại, dưới sự thúc giục không ngừng của Thẩm Hà Hương, Thẩm phụ vậy mới ngừng đốn củi đi xuống núi.
Trở lại trong viện nàng liền tìm Liễu thị muốn lấy cái xẻng, sau đó đem đám hoa dại kia đi trồng ở sân bên cạnh, Liễu thị thấy nàng mấy ngày nay liền thích đùa nghịch với đám hoa dại cỏ dại, cũng không quá để ý, khuê nữ nhà ai cũng giống nhau cả thôi, nhìn thấy hoa là muốn đi lên ngắt vài bông, vì thế dùng bàn chải làm bằng cỏ quét bụi bặm trên người xuống, gọi lớn một tiếng bảo nàng nhanh đi rửa mặt để còn ăn cơm, sau đó liền đi vào phòng.
Cơm chiều vẫn là món bánh cứng như đá và món cháo rau lúc trưa ăn thừa còn lại, Thẩm Hà Hương thật sự không có khẩu vị gì, sau khi tùy tiện giả vờ ăn mấy miếng cho qua bữa, liền dùng ít củi lúc nấu cơm dư lại để hâm nóng bát canh trong nồi, đây là rau dại đắng mà nàng hái được trên núi, bên trong có bỏ chút gừng và hành lá rồi đem nấu một lúc, khi lấy ra bát canh đó có chút phỏng tay, nàng sờ sờ lỗ tai, sau đó lấy ra một cái lọ sành từ trong một cái tủ nhỏ đen sì, bên trong là một chút đường trắng, bỏ vào một nửa thìa đường rồi đem qua cho Liễu thị, so với những bát thuốc kia, bát thuốc này càng có thể bồi dưỡng thân thể, uống nhiều chút bệnh khí rất nhanh sẽ tiêu tan.
Liễu thị cũng quả thật cảm thấy uống thuốc vào mấy ngày nay thân thể lanh lẹ chút, khuê nữ lại chăm sóc kĩ càng, một ngày uống hai bữa không sót bữa nào, thế là không cần nữ nhi thúc giục cũng tự mình nuốt xuống.
Thẩm Hà Hương đem cái bát đã rửa sạch để ở phòng bếp xong, rồi mới trở về phòng đóng cửa lại, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ từ dưới gầm giường, bên trong bình có đựng một nửa bình dầu vừng mà Hà Hương không dễ dàng gì mới xin được từ chỗ Thẩm phụ, loại dầu này rất đắt đỏ, người giàu có mới được ăn, thơm hơn nhiều so với dầu đậu nành và dầu hoa cải, bình thường Liễu thị xào rau đều luyến tiếc dùng, trước kia Thẩm Hà Hương vụng trộm đổ nhiều hơn chút vào xào rau cũng bị ăn mắng.
Do Thẩm phụ là người bán dạo, cho nên trong giỏ trúc có một bình như thế, điều này liền làm cho Thẩm Hà Hương nhõng nhẽo đeo bám cha đòi một ít mới chịu, sau đó che đậy cất giấu ôm về phòng, nếu để Liễu thị biết nhất định là sẽ bị tịch thu, bởi vì chỉ có chút ít này mà có giá khoảng hơn mười văn tiền, có thể thấy được trình độ sủng ái của Thẩm phụ đối với khuê nữ nhà mình.
Trước mười ngày Thẩm Hà Hương lấy loại hoa nhài mà nàng hái được ở trên núi đem đi ngâm nước, sau đó bỏ vào chiếc bình nhỏ và trộn lẫn cả dầu vừng cùng nhau, sau khi dùng loại nước nóng với khoảng bảy tám phần nóng hấp lên, đậy kín lại, hôm nay mới lấy ra, vừa mở bình ra liền nghe ngửi thấy một làn hương hoa nhài sâu kín, ngửi xong mắt nàng liền sáng rực, nhất thời phóng đặt lên trên bàn, sau đó mượn ánh sáng nhìn bên trong bình, lại lấy ra hộp son phấn mà nàng đã xin của Liễu thị, sau đó cẩn thận để nghiêng bình ra, chỉ thấy những dòng nước trong suốt từ trong bình chảy ra.
Vì trong đám hoa nhài kia hàm chứa nước hoa, trải qua quá trình nấu xong dòng nước đó liền bốc hơi bay lên, sau đó nổi lơ lửng bên trên dầu vừng, nhiều ngày qua đã thấm mùi rồi, so với loại nước bình thường thì có nhiều hơn chút dầu trơn bóng, ngày thường dùng để thoa lên mặt, bôi lên thân mình thì không còn gì tốt hơn, có thể loại bỏ đi sự nứt nẻ khô da, làm cho da mặt hay toàn thân vừa trắng vừa mịn màng, đây chính là loại dầu hoa lộ mà mười năm sau các phu nhân tiểu thư trong kinh thành rất mực yêu thích, tuy rằng chỉ có hai loại nguyên liệu có chút không đầy đủ, nhưng với điều kiện như bây giờ có thể làm ra được một chút cũng quả thực không dễ dàng rồi.
Thẳng đến khi hộp son phấn đều đựng đầy, Thẩm Hà Hương thế mới lấy cái bình ra, mượn ánh sáng nhìn vào bên trong, tầng mặt trên dầu hoa lộ đã không còn lại nhiều, chỉ có thể đổ ra đóng thêm một lần nữa, dầu vừng có trộn xác hoa nhài còn thừa lại có thể dùng để làm dầu bôi mượt bóng tóc, sau này bôi vài lần cung cấp dinh dưỡng cho tóc, đảm bảo tóc sẽ vừa đen vừa bóng, giống loại sa tanh sáng bóng.
Tắm rửa xong, Thẩm Hà Hương lấy tay chấm một ít dầu hoa nhài, cẩn thận bôi một lớp lên trên người mình, xong xuôi mới mặc quần áo vào miễn cưỡng ngồi bên cửa sổ, lấy ra một đầu ngón tay dầu dưỡng ẩm để trên bàn tay, sau đó chậm rãi xoa nhẹ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa lên mặt.
Thẩm Hà Hương vốn đã không tệ, màu da ngày thường trắng giống Liễu thị, hơn nữa có lẽ do vừa tắm xong còn bôi thêm dầu dưỡng ẩm, làn da trong gương đồng thoạt nhìn tinh tế đẹp hơn chút so với mấy ngày trước đây, chỉ là sắc mặt vẫn ẩn chứa chút khô vàng, nghĩ đến tình hình trong nhà, sự hài lòng trên khuôn mặt Thẩm Hà Hương cũng hơi nhạt đi, không khỏi vươn tay ra đóng lại nắp hộp son phấn, nhẹ nhàng vén mái tóc ra phía sau, ngồi ở trên ghế thầm thở dài, nếu không có thể kiếm chút tiền bạc, chỉ sợ về sau trong nhà ngay cả bánh khô cũng không có mà ăn, nghĩ đến vị chua của loại bánh khô rẻ tiền ấy, dạ dày Thẩm Hà Hương lại nổi lên cơn buồn nôn, càng có ham muốn mãnh liệt muốn kiếm thêm chút tiền nhằm cải thiện tình trạng cơm nước trong nhà, ít nhất có thể ăn được bữa cơm ra hồn.
Một đêm ngủ an ổn, hôm sau Thẩm Hà Hương thức dậy với tinh thần sảng khoái, đến bên cạnh sân viện chiết một cành liễu mềm mại dùng răng chậm rãi nhai vụn, sau đó liền chấm một ít muối nhỏ bắt đầu cẩn thận quét từng cái từng cái một, năm đó khi ở Hầu phủ làm thiếp, ngày ngày không có việc gì làm, cái khác học không được, nhưng làm thế nào có thể để chính mình lọt vào mắt của Hầu gia thì lại học được không ít, thời gian lâu dần cũng trở thành thói quen, cho dù sau lại đi theo tiểu thương buôn bán vài năm, ngày ngày đều mệt muốn chết, dãi nắng dầm mưa bẩn thỉu, nhưng cũng buộc phải ngày ngày vệ sinh sạch sẽ, nàng thậm chí còn tìm niềm vui trong nỗi khổ, tự mình suy nghĩ ra một loại phương pháp có thể làm cho răng mình vừa bóng vừa trắng.
Thẩm Hà Hương chải sạch sẽ xong, dùng nước trong ống trúc súc miệng loại bỏ vị muối trong miệng đi, sau đó liền chạy đến chỗ đám hoa dại hôm qua trồng ngắt lấy một đóa, lại ngắt xuống một cánh hoa màu đỏ nhạt, sau đó đặt trên răng chà xát từ từ, nếu cánh hoa nhiều giã nát để trong nước một ngày ba lần súc miệng, thời gian lâu dần răng sẽ trắng sáng như ngọc.
Sáng sớm Thẩm phụ vác lên giỏ trúc đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng, Thẩm Hà Hương ăn qua loa nửa bát cháo rau, liền súc miệng rồi đi vào buồng trong, chỉ thấy Liễu thị ngồi ở trên kháng đang đổ ra những đồng tiền cũ trong hà bao ra đếm, càng đếm sắc mặt càng không tốt, thấy Thẩm Hà Hương tiến vào. Mới đem mấy đồng tiền vội vàng nhét lại trong hà bào.
Đối với điều này kiếp trước Thẩm Hà Hương đều đã trải qua, trong lòng rõ ràng sắp đến thời gian phải gửi tiền về cho nhà dưới quê rồi, một tháng hai trăm văn tiền không thể bàn cãi, số tiền mẫu thân có trong tay chỉ sợ còn lâu mới đủ, lúc nàng trước mười tuổi kỳ thật những năm tháng đó cuộc sống trong nhà trải qua cũng không tệ, khi đó vẫn còn ở tại ngôi nhà dưới quê lát gạch lợp ngói xanh ấy, ít nhất màn thầu cơm trắng một tháng cũng được ăn vài lần, nhưng đó là thời điểm gia gia của Thẩm Hà Hương còn sống.
Sau khi lão gia tử chết, một nhà Thẩm Thành Thạch liền bị kế mẫu và đại bá đuổi ra khỏi nhà, nói là ở riêng, trên thực tế này đó là độc chiếm gia sản ruộng vườn cửa hàng của Thẩm lão gia tử, chỉ phân cho Thẩm Thành Thạch và Liễu thị ba gian nhà bùn loãng dưới chân núi, nửa văn tiền đều không có, nếu không phải Liễu thị đã bán đi chiếc vòng ngọc mẫu thân duy nhất còn để lại cho bà để lấy sáu lượng bạc, kêu Thẩm Thành Thạch đi lấy hàng tạp hóa bán, chỉ sợ người một nhà đã sớm chết đói hết.
Cho nên, một năm nay cả nhà thắt chặt bụng ăn cháo ăn rau, người người xanh xao vàng vọt, Liễu thị thân thể vốn hư nhược, còn phải cả ngày vì lo lắng đến chuyện tiền bạc trong nhà, Thẩm Thành Thạch gánh trọng trách bán hàng mỗi ngày mặc dù có tiền thu nhập, nhưng nhiều nhất một ngày kiếm chỉ được hơn hai mươi đồng tiền, có đôi khi chỉ kiếm được vài đồng tiền, một tháng tiền kiếm được cũng không vượt qua bốn trăm đồng tiền, còn phải nộp cho kế mẫu mỗi tháng hai trăm đồng tiền, còn lại hơn một trăm đồng tiền cả một nhà cần chi tiêu ăn uống, lại phải tu sửa chỗ dột nát trong nhà, vốn còn lại trăm văn tiền, trước đó không lâu Liễu thị bị nhiễm phong hàn, còn thiếu người ta tiền thuốc chưa trả.
Ngày tháng trôi qua rất họa vô đơn chí, Thẩm Hà Hương cảm thấy hiện tại quan trọng nhất đó là kiếm nhiều tiền chút để cải thiện điều kiện trong nhà, ít nhất là phải được ăn ngon hơn, để thân thể nương nhanh điều dưỡng khỏe lại, lập tức liền giơ tay lật qua lật lại vài đường vắt sổ trên khăn tay, đây là vì muốn kiếm chút tiền thủ công, sau khi làm sẵn xong khi mua về liền trực tiếp có thể thêu hoa. Bởi vì nguyên liệu vải bình thường, cho nên bán rất chậm.
Thẩm Hà Hương không chút để ý nói: “Nương, khăn này nếu huân chút hương sẽ dễ bán hơn rồi……”
Liễu thị tâm đang phiền muộn, nghe thấy vậy không khỏi trừng mắt nhìn Thẩm Hà Hương một cái:“ Tiểu hài tử biết cái gì, hương liệu kia một chút đã mất mấy chục văn tiền, phải bán bao nhiêu khăn mới có thể kiếm lại.”
Thẩm Hà Hương cũng làm như kinh ngạc vô chừng trợn to mắt nói,“Nương, sao phải mua, con biết làm a……”
“Con biết ?” Liễu thị cũng hoảng sợ, cách làm hương liệu chính là bát cơm của nghệ nhân dùng để kiếm sống a, phương tử ( phương pháp ) chính là cầm chắc ở trong tay, để mục nát ở trong lòng cũng sẽ không nói cho người bên ngoài biết, giống người dân bình thường như các nàng muốn đi học cũng không có chỗ học, cho nên Thẩm Hà Hương vừa nói biết, Liễu thị cũng cảm thấy là giả.
Thẩm Hà Hương cũng cười hì hì ngọt ngào ngồi ở cạnh kháng, sau đó thân mình để sát vào Liễu thị hơi cúi đầu nũng nịu nói:“ Nương, nương xem này, dầu bôi tóc hoa nhài chính là con làm đó, thơm không nương?”
Nhắc tới Liễu thị mới phát hiện trong phòng tựa hồ có thêm mùi hương hoa nhài, bởi vì mùi hương giống hệt với hoa nhài nở trên núi, cho nên trong lúc nhất thời bà không chú ý đến, nhưng sau khi được nhắc, cũng tới gần nữ nhi, mùi hương này hơi có vẻ nồng hơn chút, nhưng nồng mà không ngấy, đó cảm giác giống như đứng ngay cạnh hoa, tự nhiên đến nỗi không hề có mùi khác lạ gay mũi của việc bỏ thêm vào hương liệu.
Liễu thị sở dĩ biết một ít là vì năm đó khi chưa phân nhà, trong nhà có gian tạp hóa, trong cửa tiệm tự nhiên không thể thiếu được các loại son phấn bột nước dầu bôi tóc, Liễu thị cũng dùng qua, cho nên ít nhiều vẫn có chút kiến thức .
Lập tức nàng liền đứng thẳng dậy, giơ tay sờ tóc Thẩm Hà Hương, sau đó đưa tay để vào mũi ngửi thử, nữ nhi nếu không đề cập tới bà căn bản cũng không nhìn ra trên tóc nữ nhi có bôi dầu, cũng không được sáng bóng như tóc của các nữ tử bình thường khác, nhưng hương thơm này thật sự không tệ, dính vào tay lại thơm, vô luận là hương liệu hay son phấn, mùi thơm tốt sẽ giữ được mùi thơm rất lâu, như thế xem ra không giống loại dầu bôi tóc rẻ tiền được mua ở ngoài cửa tiệm.
Khi đợi Thẩm Hà Hương đem nửa bình dầu bôi tóc hoa nhài đem đến đưa cho Liễu thị nhìn, Liễu thị dùng thìa súc một chút, ngửi mất một lúc, sắc mặt có chút kích động, đến khi phát hiện cái bình là bình dầu vừng, nhất thời trầm mặt xuống, nhưng nghĩ đến loại dầu bôi tóc này có hương thơm ngào ngạt tươi mát đúng là thượng phẩm, cũng liền nhất thời dằn xuống.
Thẩm Hà Hương thấy thế căn bản không cần chờ bà hỏi, liền nói rõ ngọn ngành mình sao lại làm được ra loại dầu này, mở to hai mắt ngây thơ, vẻ mặt chủ động nửa làm nũng cùng với lời nói ngọt ngào khiến cho Liễu thị mất hết nghi ngờ, thật sự nghĩ rằng Thẩm Hà Hương may mắn nhặt được một tấm da trâu, trên đó có viết một ít phương tử, khi nói đến chuyện sau này lên núi hái hoa quế, tấm da trâu đó bị rớt xuống vách núi rồi, lòng Liễu thị cũng theo những câu nói của Hà Hương mà cảm thấy thật đáng tiếc, đồng thời luôn cứ dặn dò nàng mãi, sau này không được tự mình chạy lên núi nữa.
Khi Thẩm Hà Hương trở lại Tây phòng, khóe miệng còn hơi cong lên, cước bộ nhẹ nhàng, hơi có chút đắc ý tiêu sái đi đến trước bàn, tiện tay rót một chén trà hoa dại khô đã pha sẵn uống, nhớ tới cái gì đó, bàn tay nhỏ bé nâng lên hơi hơi chụm lại, liền thấy chỗ lòng bàn tay chậm rãi ngưng đọng lại một vài giọt chất lỏng màu xanh nhạt, hình thành một vũng nước nhỏ, lập tức liền đem mấy giọt nước đó bỏ vào cái chén trà không vừa uống xong đó rồi quơ quơ trước mặt, ý cười trên mặt Thẩm Hà Hương lại sâu thêm vài phần, thứ này chính là bí mật của nàng, một ngày cũng chỉ có vài giọt, qua hôm nay thì không có nữa, đương nhiên phải tận dụng dùng, đâu thể lãng phí được.
Mà vừa rồi những lời nói cùng mẫu thân, đó đương nhiên không hoàn toàn là thật, nếu là loại dầu bôi tóc hảo hạng thật dễ làm như vậy, kinh thành nơi làm son phấn kia không phải đều phát tài hết rồi sao,không bỏ thêm các loại hương liệu quý giá khác phụ trợ, mùi hương của dầu hoa thường là rất nhạt, cách xa một vực mới loại hương thơm thanh nhã kia, điểm này kiếp trước nàng đi theo tiểu thương vài năm, không muốn hiểu cũng đã hiểu được bảy tám phần, sở dĩ nàng có thể sử dụng loại nguyên liệu đơn giản để làm ra loại dầu bôi tóc thượng hạng, đó là có liên quan chặt chẽ đến mấy giọt chất lỏng trong lòng bàn tay nàng.
Thẩm Hà Hương ngắt mấy đóa hoa liền quay đầu hướng về phía Thẩm phụ mỉm cười ngọt ngào, trong trí nhớ kiếp trước, Thẩm phụ yêu thương nàng nhất, chưa từng để nàng động đến một đầu ngón tay, khi đó trong nhà nghèo khổ, nhưng mỗi khi buôn bán lời được chút tiền ông đều sẽ mua ít đồ chơi làm quà để làm nàng vui, loại tư vị được người ta cưng như châu bảo, sau khi Thẩm phụ qua đời nàng chưa từng được cảm nhận lại lần nào nữa, hiện tại có thể nhớ lại, đó là khi mùi chua của cơm trưa món cháo rau dại kia từ trong bụng ợ ngược lên, Thẩm Hà Hương cảm thấy vẫn có thể chịu được .
Trong lúc nhất thời trong miệng liền ngâm nga khẽ hát, tiện tay hái một bó hoa quế lớn nở rộ trong núi, lúc dưới tàng cây nhìn thấy một gốc cây hoa dại màu màu đỏ nhạt không bắt mắt, mắt Thẩm Hà Hương liền sáng ngời lên, vội vã đào lên vài gốc gồm cả rễ, dùng túi áo bọc lại, dưới sự thúc giục không ngừng của Thẩm Hà Hương, Thẩm phụ vậy mới ngừng đốn củi đi xuống núi.
Trở lại trong viện nàng liền tìm Liễu thị muốn lấy cái xẻng, sau đó đem đám hoa dại kia đi trồng ở sân bên cạnh, Liễu thị thấy nàng mấy ngày nay liền thích đùa nghịch với đám hoa dại cỏ dại, cũng không quá để ý, khuê nữ nhà ai cũng giống nhau cả thôi, nhìn thấy hoa là muốn đi lên ngắt vài bông, vì thế dùng bàn chải làm bằng cỏ quét bụi bặm trên người xuống, gọi lớn một tiếng bảo nàng nhanh đi rửa mặt để còn ăn cơm, sau đó liền đi vào phòng.
Cơm chiều vẫn là món bánh cứng như đá và món cháo rau lúc trưa ăn thừa còn lại, Thẩm Hà Hương thật sự không có khẩu vị gì, sau khi tùy tiện giả vờ ăn mấy miếng cho qua bữa, liền dùng ít củi lúc nấu cơm dư lại để hâm nóng bát canh trong nồi, đây là rau dại đắng mà nàng hái được trên núi, bên trong có bỏ chút gừng và hành lá rồi đem nấu một lúc, khi lấy ra bát canh đó có chút phỏng tay, nàng sờ sờ lỗ tai, sau đó lấy ra một cái lọ sành từ trong một cái tủ nhỏ đen sì, bên trong là một chút đường trắng, bỏ vào một nửa thìa đường rồi đem qua cho Liễu thị, so với những bát thuốc kia, bát thuốc này càng có thể bồi dưỡng thân thể, uống nhiều chút bệnh khí rất nhanh sẽ tiêu tan.
Liễu thị cũng quả thật cảm thấy uống thuốc vào mấy ngày nay thân thể lanh lẹ chút, khuê nữ lại chăm sóc kĩ càng, một ngày uống hai bữa không sót bữa nào, thế là không cần nữ nhi thúc giục cũng tự mình nuốt xuống.
Thẩm Hà Hương đem cái bát đã rửa sạch để ở phòng bếp xong, rồi mới trở về phòng đóng cửa lại, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ từ dưới gầm giường, bên trong bình có đựng một nửa bình dầu vừng mà Hà Hương không dễ dàng gì mới xin được từ chỗ Thẩm phụ, loại dầu này rất đắt đỏ, người giàu có mới được ăn, thơm hơn nhiều so với dầu đậu nành và dầu hoa cải, bình thường Liễu thị xào rau đều luyến tiếc dùng, trước kia Thẩm Hà Hương vụng trộm đổ nhiều hơn chút vào xào rau cũng bị ăn mắng.
Do Thẩm phụ là người bán dạo, cho nên trong giỏ trúc có một bình như thế, điều này liền làm cho Thẩm Hà Hương nhõng nhẽo đeo bám cha đòi một ít mới chịu, sau đó che đậy cất giấu ôm về phòng, nếu để Liễu thị biết nhất định là sẽ bị tịch thu, bởi vì chỉ có chút ít này mà có giá khoảng hơn mười văn tiền, có thể thấy được trình độ sủng ái của Thẩm phụ đối với khuê nữ nhà mình.
Trước mười ngày Thẩm Hà Hương lấy loại hoa nhài mà nàng hái được ở trên núi đem đi ngâm nước, sau đó bỏ vào chiếc bình nhỏ và trộn lẫn cả dầu vừng cùng nhau, sau khi dùng loại nước nóng với khoảng bảy tám phần nóng hấp lên, đậy kín lại, hôm nay mới lấy ra, vừa mở bình ra liền nghe ngửi thấy một làn hương hoa nhài sâu kín, ngửi xong mắt nàng liền sáng rực, nhất thời phóng đặt lên trên bàn, sau đó mượn ánh sáng nhìn bên trong bình, lại lấy ra hộp son phấn mà nàng đã xin của Liễu thị, sau đó cẩn thận để nghiêng bình ra, chỉ thấy những dòng nước trong suốt từ trong bình chảy ra.
Vì trong đám hoa nhài kia hàm chứa nước hoa, trải qua quá trình nấu xong dòng nước đó liền bốc hơi bay lên, sau đó nổi lơ lửng bên trên dầu vừng, nhiều ngày qua đã thấm mùi rồi, so với loại nước bình thường thì có nhiều hơn chút dầu trơn bóng, ngày thường dùng để thoa lên mặt, bôi lên thân mình thì không còn gì tốt hơn, có thể loại bỏ đi sự nứt nẻ khô da, làm cho da mặt hay toàn thân vừa trắng vừa mịn màng, đây chính là loại dầu hoa lộ mà mười năm sau các phu nhân tiểu thư trong kinh thành rất mực yêu thích, tuy rằng chỉ có hai loại nguyên liệu có chút không đầy đủ, nhưng với điều kiện như bây giờ có thể làm ra được một chút cũng quả thực không dễ dàng rồi.
Thẳng đến khi hộp son phấn đều đựng đầy, Thẩm Hà Hương thế mới lấy cái bình ra, mượn ánh sáng nhìn vào bên trong, tầng mặt trên dầu hoa lộ đã không còn lại nhiều, chỉ có thể đổ ra đóng thêm một lần nữa, dầu vừng có trộn xác hoa nhài còn thừa lại có thể dùng để làm dầu bôi mượt bóng tóc, sau này bôi vài lần cung cấp dinh dưỡng cho tóc, đảm bảo tóc sẽ vừa đen vừa bóng, giống loại sa tanh sáng bóng.
Tắm rửa xong, Thẩm Hà Hương lấy tay chấm một ít dầu hoa nhài, cẩn thận bôi một lớp lên trên người mình, xong xuôi mới mặc quần áo vào miễn cưỡng ngồi bên cửa sổ, lấy ra một đầu ngón tay dầu dưỡng ẩm để trên bàn tay, sau đó chậm rãi xoa nhẹ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thoa lên mặt.
Thẩm Hà Hương vốn đã không tệ, màu da ngày thường trắng giống Liễu thị, hơn nữa có lẽ do vừa tắm xong còn bôi thêm dầu dưỡng ẩm, làn da trong gương đồng thoạt nhìn tinh tế đẹp hơn chút so với mấy ngày trước đây, chỉ là sắc mặt vẫn ẩn chứa chút khô vàng, nghĩ đến tình hình trong nhà, sự hài lòng trên khuôn mặt Thẩm Hà Hương cũng hơi nhạt đi, không khỏi vươn tay ra đóng lại nắp hộp son phấn, nhẹ nhàng vén mái tóc ra phía sau, ngồi ở trên ghế thầm thở dài, nếu không có thể kiếm chút tiền bạc, chỉ sợ về sau trong nhà ngay cả bánh khô cũng không có mà ăn, nghĩ đến vị chua của loại bánh khô rẻ tiền ấy, dạ dày Thẩm Hà Hương lại nổi lên cơn buồn nôn, càng có ham muốn mãnh liệt muốn kiếm thêm chút tiền nhằm cải thiện tình trạng cơm nước trong nhà, ít nhất có thể ăn được bữa cơm ra hồn.
Một đêm ngủ an ổn, hôm sau Thẩm Hà Hương thức dậy với tinh thần sảng khoái, đến bên cạnh sân viện chiết một cành liễu mềm mại dùng răng chậm rãi nhai vụn, sau đó liền chấm một ít muối nhỏ bắt đầu cẩn thận quét từng cái từng cái một, năm đó khi ở Hầu phủ làm thiếp, ngày ngày không có việc gì làm, cái khác học không được, nhưng làm thế nào có thể để chính mình lọt vào mắt của Hầu gia thì lại học được không ít, thời gian lâu dần cũng trở thành thói quen, cho dù sau lại đi theo tiểu thương buôn bán vài năm, ngày ngày đều mệt muốn chết, dãi nắng dầm mưa bẩn thỉu, nhưng cũng buộc phải ngày ngày vệ sinh sạch sẽ, nàng thậm chí còn tìm niềm vui trong nỗi khổ, tự mình suy nghĩ ra một loại phương pháp có thể làm cho răng mình vừa bóng vừa trắng.
Thẩm Hà Hương chải sạch sẽ xong, dùng nước trong ống trúc súc miệng loại bỏ vị muối trong miệng đi, sau đó liền chạy đến chỗ đám hoa dại hôm qua trồng ngắt lấy một đóa, lại ngắt xuống một cánh hoa màu đỏ nhạt, sau đó đặt trên răng chà xát từ từ, nếu cánh hoa nhiều giã nát để trong nước một ngày ba lần súc miệng, thời gian lâu dần răng sẽ trắng sáng như ngọc.
Sáng sớm Thẩm phụ vác lên giỏ trúc đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng, Thẩm Hà Hương ăn qua loa nửa bát cháo rau, liền súc miệng rồi đi vào buồng trong, chỉ thấy Liễu thị ngồi ở trên kháng đang đổ ra những đồng tiền cũ trong hà bao ra đếm, càng đếm sắc mặt càng không tốt, thấy Thẩm Hà Hương tiến vào. Mới đem mấy đồng tiền vội vàng nhét lại trong hà bào.
Đối với điều này kiếp trước Thẩm Hà Hương đều đã trải qua, trong lòng rõ ràng sắp đến thời gian phải gửi tiền về cho nhà dưới quê rồi, một tháng hai trăm văn tiền không thể bàn cãi, số tiền mẫu thân có trong tay chỉ sợ còn lâu mới đủ, lúc nàng trước mười tuổi kỳ thật những năm tháng đó cuộc sống trong nhà trải qua cũng không tệ, khi đó vẫn còn ở tại ngôi nhà dưới quê lát gạch lợp ngói xanh ấy, ít nhất màn thầu cơm trắng một tháng cũng được ăn vài lần, nhưng đó là thời điểm gia gia của Thẩm Hà Hương còn sống.
Sau khi lão gia tử chết, một nhà Thẩm Thành Thạch liền bị kế mẫu và đại bá đuổi ra khỏi nhà, nói là ở riêng, trên thực tế này đó là độc chiếm gia sản ruộng vườn cửa hàng của Thẩm lão gia tử, chỉ phân cho Thẩm Thành Thạch và Liễu thị ba gian nhà bùn loãng dưới chân núi, nửa văn tiền đều không có, nếu không phải Liễu thị đã bán đi chiếc vòng ngọc mẫu thân duy nhất còn để lại cho bà để lấy sáu lượng bạc, kêu Thẩm Thành Thạch đi lấy hàng tạp hóa bán, chỉ sợ người một nhà đã sớm chết đói hết.
Cho nên, một năm nay cả nhà thắt chặt bụng ăn cháo ăn rau, người người xanh xao vàng vọt, Liễu thị thân thể vốn hư nhược, còn phải cả ngày vì lo lắng đến chuyện tiền bạc trong nhà, Thẩm Thành Thạch gánh trọng trách bán hàng mỗi ngày mặc dù có tiền thu nhập, nhưng nhiều nhất một ngày kiếm chỉ được hơn hai mươi đồng tiền, có đôi khi chỉ kiếm được vài đồng tiền, một tháng tiền kiếm được cũng không vượt qua bốn trăm đồng tiền, còn phải nộp cho kế mẫu mỗi tháng hai trăm đồng tiền, còn lại hơn một trăm đồng tiền cả một nhà cần chi tiêu ăn uống, lại phải tu sửa chỗ dột nát trong nhà, vốn còn lại trăm văn tiền, trước đó không lâu Liễu thị bị nhiễm phong hàn, còn thiếu người ta tiền thuốc chưa trả.
Ngày tháng trôi qua rất họa vô đơn chí, Thẩm Hà Hương cảm thấy hiện tại quan trọng nhất đó là kiếm nhiều tiền chút để cải thiện điều kiện trong nhà, ít nhất là phải được ăn ngon hơn, để thân thể nương nhanh điều dưỡng khỏe lại, lập tức liền giơ tay lật qua lật lại vài đường vắt sổ trên khăn tay, đây là vì muốn kiếm chút tiền thủ công, sau khi làm sẵn xong khi mua về liền trực tiếp có thể thêu hoa. Bởi vì nguyên liệu vải bình thường, cho nên bán rất chậm.
Thẩm Hà Hương không chút để ý nói: “Nương, khăn này nếu huân chút hương sẽ dễ bán hơn rồi……”
Liễu thị tâm đang phiền muộn, nghe thấy vậy không khỏi trừng mắt nhìn Thẩm Hà Hương một cái:“ Tiểu hài tử biết cái gì, hương liệu kia một chút đã mất mấy chục văn tiền, phải bán bao nhiêu khăn mới có thể kiếm lại.”
Thẩm Hà Hương cũng làm như kinh ngạc vô chừng trợn to mắt nói,“Nương, sao phải mua, con biết làm a……”
“Con biết ?” Liễu thị cũng hoảng sợ, cách làm hương liệu chính là bát cơm của nghệ nhân dùng để kiếm sống a, phương tử ( phương pháp ) chính là cầm chắc ở trong tay, để mục nát ở trong lòng cũng sẽ không nói cho người bên ngoài biết, giống người dân bình thường như các nàng muốn đi học cũng không có chỗ học, cho nên Thẩm Hà Hương vừa nói biết, Liễu thị cũng cảm thấy là giả.
Thẩm Hà Hương cũng cười hì hì ngọt ngào ngồi ở cạnh kháng, sau đó thân mình để sát vào Liễu thị hơi cúi đầu nũng nịu nói:“ Nương, nương xem này, dầu bôi tóc hoa nhài chính là con làm đó, thơm không nương?”
Nhắc tới Liễu thị mới phát hiện trong phòng tựa hồ có thêm mùi hương hoa nhài, bởi vì mùi hương giống hệt với hoa nhài nở trên núi, cho nên trong lúc nhất thời bà không chú ý đến, nhưng sau khi được nhắc, cũng tới gần nữ nhi, mùi hương này hơi có vẻ nồng hơn chút, nhưng nồng mà không ngấy, đó cảm giác giống như đứng ngay cạnh hoa, tự nhiên đến nỗi không hề có mùi khác lạ gay mũi của việc bỏ thêm vào hương liệu.
Liễu thị sở dĩ biết một ít là vì năm đó khi chưa phân nhà, trong nhà có gian tạp hóa, trong cửa tiệm tự nhiên không thể thiếu được các loại son phấn bột nước dầu bôi tóc, Liễu thị cũng dùng qua, cho nên ít nhiều vẫn có chút kiến thức .
Lập tức nàng liền đứng thẳng dậy, giơ tay sờ tóc Thẩm Hà Hương, sau đó đưa tay để vào mũi ngửi thử, nữ nhi nếu không đề cập tới bà căn bản cũng không nhìn ra trên tóc nữ nhi có bôi dầu, cũng không được sáng bóng như tóc của các nữ tử bình thường khác, nhưng hương thơm này thật sự không tệ, dính vào tay lại thơm, vô luận là hương liệu hay son phấn, mùi thơm tốt sẽ giữ được mùi thơm rất lâu, như thế xem ra không giống loại dầu bôi tóc rẻ tiền được mua ở ngoài cửa tiệm.
Khi đợi Thẩm Hà Hương đem nửa bình dầu bôi tóc hoa nhài đem đến đưa cho Liễu thị nhìn, Liễu thị dùng thìa súc một chút, ngửi mất một lúc, sắc mặt có chút kích động, đến khi phát hiện cái bình là bình dầu vừng, nhất thời trầm mặt xuống, nhưng nghĩ đến loại dầu bôi tóc này có hương thơm ngào ngạt tươi mát đúng là thượng phẩm, cũng liền nhất thời dằn xuống.
Thẩm Hà Hương thấy thế căn bản không cần chờ bà hỏi, liền nói rõ ngọn ngành mình sao lại làm được ra loại dầu này, mở to hai mắt ngây thơ, vẻ mặt chủ động nửa làm nũng cùng với lời nói ngọt ngào khiến cho Liễu thị mất hết nghi ngờ, thật sự nghĩ rằng Thẩm Hà Hương may mắn nhặt được một tấm da trâu, trên đó có viết một ít phương tử, khi nói đến chuyện sau này lên núi hái hoa quế, tấm da trâu đó bị rớt xuống vách núi rồi, lòng Liễu thị cũng theo những câu nói của Hà Hương mà cảm thấy thật đáng tiếc, đồng thời luôn cứ dặn dò nàng mãi, sau này không được tự mình chạy lên núi nữa.
Khi Thẩm Hà Hương trở lại Tây phòng, khóe miệng còn hơi cong lên, cước bộ nhẹ nhàng, hơi có chút đắc ý tiêu sái đi đến trước bàn, tiện tay rót một chén trà hoa dại khô đã pha sẵn uống, nhớ tới cái gì đó, bàn tay nhỏ bé nâng lên hơi hơi chụm lại, liền thấy chỗ lòng bàn tay chậm rãi ngưng đọng lại một vài giọt chất lỏng màu xanh nhạt, hình thành một vũng nước nhỏ, lập tức liền đem mấy giọt nước đó bỏ vào cái chén trà không vừa uống xong đó rồi quơ quơ trước mặt, ý cười trên mặt Thẩm Hà Hương lại sâu thêm vài phần, thứ này chính là bí mật của nàng, một ngày cũng chỉ có vài giọt, qua hôm nay thì không có nữa, đương nhiên phải tận dụng dùng, đâu thể lãng phí được.
Mà vừa rồi những lời nói cùng mẫu thân, đó đương nhiên không hoàn toàn là thật, nếu là loại dầu bôi tóc hảo hạng thật dễ làm như vậy, kinh thành nơi làm son phấn kia không phải đều phát tài hết rồi sao,không bỏ thêm các loại hương liệu quý giá khác phụ trợ, mùi hương của dầu hoa thường là rất nhạt, cách xa một vực mới loại hương thơm thanh nhã kia, điểm này kiếp trước nàng đi theo tiểu thương vài năm, không muốn hiểu cũng đã hiểu được bảy tám phần, sở dĩ nàng có thể sử dụng loại nguyên liệu đơn giản để làm ra loại dầu bôi tóc thượng hạng, đó là có liên quan chặt chẽ đến mấy giọt chất lỏng trong lòng bàn tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.