Hương Đồ

Chương 31

Nguyệt Hạ Kim Hồ

13/05/2017

Chap này dài lại còn khó edit nữa ^^.

Chỉ cần nam nhân Yến Kinh quốc có lòng đi theo nghiệp võ tướng đều biết danh tiếng của Úy Quân Tây Bắc, đó là đoàn quân nổi danh Thiết Huyết Quân, phàm là quân sĩ xuất thân từ Úy Quân ra người người đều cực kì bất phàm, tùy tiện bốc đại một người dẫn hơn nghìn binh cũng đều mạnh hơn một tướng lĩnh bình thường, chính là điểm này hấp dẫn vô số đối tượng muốn làm nên sự nghiệp, muốn đổi đời, nhưng tưởng tượng thì luôn tốt đẹp, chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được sự thống khổ đày đọa mà người thường không sao hiểu được.

Nói Úy Quân là Thiết Huyết Quân thật không giả chút nào, những người đó coi tảng đá là con người, coi con người là thiết nhân, coi thiết nhân là kẻ kịch, chỉ mới nhập ngũ một năm, lúc trước tân binh hiện tại người người đã thoát thai hoán cốt tinh long hoạt hổ, mặc cho ngày ngày bất chấp mưa gió ngày đêm đều phải rèn luyện, luyện tập đánh trận đến nỗi trên khắp mình mẩy không có chỗ nào là không thâm tím, đều phải biến dạng, nếu không muốn chết thì chỉ có thể làm cho xương cốt chính mình cứng rắn lên.

Cho nên, thời gian một năm này đều chịu đựng được, lúc trước trong hàng vạn người tuyển chọn được có tám trăm binh lính, nay lại chỉ còn lại không đến ba trăm, tuyển nhận binh lính Úy Quân vô cùng hà khắc, nghiêm khắc hơn gấp ba lần so với lựa chọn súc vật, ngoại trừ răng tóc miệng, thì đều có yêu cầu với thân hình, chiều cao, ngay cả eo đùi rộng hẹp ra sao cũng có yêu cầu, nếu có một cái không đạt đều sẽ bị loại ngay, lúc đó một cháng trai tinh thần hăng hái tràn đầy sức sống, cuối cùng bị người ta lựa chọn như hoàng đế tuyển tú nữ vậy, đều bị thoát quần áo để cho người ta đánh giá, ai cũng xanh mặt.

Thẳng đến sau này mới biết được, tóc răng miệng là tinh khí tiên thiên của thân thể, thiếu một chút cũng không phải người có tố chất tham gia quân ngũ, khi lên chiến trường sẽ vì nguyên nhân thể lực không đủ mà bị giết chết sớm nhất, mà đo đạc độ cao thân thể và eo đùi, thì lại là muốn từ trong đó loại bỏ một số binh sĩ có sức bật yếu tính dẻo dai kém, nói cách khác, dựa theo tỉ lệ hoàng kim, cuối cùng sẽ lựa ra những binh lính bắt buộc phải có phần eo lưng dẻo dai, thể năng thích hợp với sức bật đầy đủ, sức chịu đựng bền bỉ.

Một thể trạng tốt mới có thể có điều kiện ở trên chiến trường kiên trì đến cuối cùng, sự thật cũng đã chứng minh điểm này, thời gian đã hơn một năm, người thường không thể kiên trì nổi hai tiếng huấn luyện thiết nhân, họ lại sống vượt qua hơn ba trăm ngày đêm, từ trong tám trăm người đó đã lọc ra một số sĩ binh được nuông chiều từ bé, tính tình hung bạo ác liệt, bị thương, bệnh nặng, số còn lại hơn ba trăm sĩ binh thuộc diện đỉnh cao nhất

Mười tên hắc y nhân khuôn mặt nghiêm khắc tay để ra sau lưng đứng ở sau ghế, đang ngồi trên ghế là một nam tử mặc cẩm phục khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt hơi nhếch lên lại hơi có vẻ nữ tính, nhìn mấy tờ giấy trong tay, nam tử trung niên cất lên giọng nói có chút biến thanh:“Vệ thống lĩnh, lần này ta là phụng ý chỉ Hoàng thượng, lệnh cho ta ở chỗ ngươi lựa chọn ra một số người đơn độc huấn luyện tam chiến, sau này sẽ bảo hộ bên người Hoàng Thượng, ta thấy nơi đây của ngươi mới vừa thu ba trăm tân binh, thời gian cấp bách, ta cũng không đoạt đi ái binh của ngươi, thôi thì ngươi cứ đưa ra số người xếp thứ tự phía trước một trăm trong đợt sát hạch trước, ta trực tiếp dẫn đi là được.”

Câu nói kia khiến công sức hơn một năm qua của Vệ thống lĩnh bị bắt đi một nửa, sự xót xa trên mặt muốn giấu cũng giấu không được, nhưng lại có thể làm gì khác, ý chỉ Hoàng Thượng ai dám chống lại, mà vị thái giám trước mắt này cũng không phải dễ chọc, tâm ngoan thủ lạt vô cùng.

Vệ thống lĩnh không nói hai lời liền sai thuộc hạ mang tới thành tích cuộc thi lần trước, cũng dùng bút khoanh tròn lại số người xếp thứ hạng từ một trăm trở về trước, vị nam tử mặc cẩm phục kia nhìn trang giấy hỏi:“Đều là người có gia cảnh trong sạch?” Gia cảnh trong sạch là điều kiện quan trọng nhất khi nhập quân, mỗi một người đều trải qua Úy Quân tỉ mỉ điều tra, toàn bộ không thành vấn đề mới có thể được thu vào Úy Quân, dưới sự điều tra kín kẽ như thế là tuyệt đối sẽ không thể có người là gian tế trà trộn vào được.

Vệ thống lĩnh vốn định đáp “Vâng”, nhưng nghĩ đến gì đó đột nhiên sửa miệng, chỉ vào hai người trong mười người đứng đầu nói: “Hai người này thân thế hơi có chút tỳ vết.”

“Ồ?” Vị cẩm y nam tử thấy có chút hứng thú, ngẩng đầu nhìn về hướng Vệ thống lĩnh, phỏng chừng ánh mắt này quá mức “Hứng thú dạt dào”, Vệ thống lĩnh đành phải không kiên trì nói: “Hai người này đã từng đi qua Hương Vực dùng vải vóc để đổi lấy hương liệu, đã từng đi qua một ngàn hai trăm dặm……” Lẽ ra loại sự tình này nói lớn cũng đúng, nói nhỏ cũng không sai, nói lớn là thông đồng với địch, nói nhỏ thì chỉ là đám tiểu dân không hiểu biết, tham luyến bạc vàng, cũng không phải chuyện to tát gì.

Vệ thống lĩnh vốn tưởng rằng cẩm y công công sẽ loại bỏ ra hai người kia, ai ngờ cẩm y công công kia lại nói:“Nói vậy, hai người này không chỉ có can đảm hơn người, còn có thể chỉ dùng đôi chân của mình đi qua cả biên giới hai nước, tránh thoát nhân mã hỗn loạn của song phương giao chiến, một đường chạy trốn, thoát khỏi tay sơn tặc và nha dịch, ngân bạc còn chưa bị người khác đoạt đi, xem ra cũng là những kẻ đầu óc linh hoạt quả cảm đây, được, hai người này ta muốn ……” Nói xong nhìn xuống nét bút Vệ thống lĩnh đã khoanh tròn đọc lên:“Giản Thư Huyền, Tạ Thanh Thành? Uhm …. ta sẽ ghi nhớ.”



Vệ thống tự bê đá đập chân mình, càng cảm thấy đau hết cả ruột, vốn nơi này hắn đang cần người tài cấp thiết, nay thật vất vả mới được hai nhân tài có thể đào tạo, kết quả chưa dùng được ngày nào đã bị người ta cướp mất, nhất thời hắn cảm giác có chút mất hết hy vọng, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, lão tử là vì cái gì? Bận bịu một hồi đều bị các ngươi đến cướp phần, hắn ở trong quân doanh cũng hơn mười năm rồi, bên ngoài nói đoàn quân này tiếng tăm rất vang dội, nhưng không ai hiểu rõ hơn hắn, kỳ thật đây chỉ là một cái xa mã doanh, người đến người đi công dã tràng, mỗi khi điều đi một người cảm giác mất mát liền giống cảm giác hài tử được nuôi lớn rồi đột nhiện bỏ chạy mất tiêu, đau đớn như kiểu bị lấy đao cắt thịt vậy, ai có thể lý giải nỗi thống khổ của hắn?

Nhìn thấy Vệ thống lĩnh méo mặt tròng mắt biến xanh, cẩm y công công ngược lại lộ ra một tia tươi cười quái dị, cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng hắn lại thích nhất là làm chuyện này, ngồi thưởng thức trong chốc lát, thế mới ngoảnh đầu ra phía sau hướng về một hắc y nhân nói:“Đợi lát nữa Vệ thống lĩnh giao người cho ngươi, ngươi cần phải kiểm tra tỉ mỉ, để tránh bị người ta đổi hàng nhái……” Chưa nói xong liền thấy biểu tình người trong phòng Vệ thống lĩnh lộ ra vẻ mặt nhịn không được muốn rút đao, đổi số thứ tự chèn hàng nhái đây là loại chuyện quả thực vũ nhục với tất cả quân sĩ Úy Quân.

Vị cẩm y công công kia giống như muốn chờ bọn họ rút đao vậy còn cố ý nói chậm, kết quả những người này so với hắn tưởng tượng còn thiếu ẩn nhẫn, ánh mắt của hắn thất vọng, ngữ khí liền không khỏi lạnh lùng lên, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo hơn đối với đám người hắc y nhân phía sau nói:“Cho các ngươi thời gian ba năm, ba năm sau ta đến nhận người, nếu có một người không vượt qua kiểm tra, các ngươi hãy tự mình lấy đầu xuống tạ tội đi……” Bộ dáng tàn nhẫn không chỉ khiến hắc y nhân, mà còn khiến Vệ thống lĩnh đều cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Giản Thư Huyền khiêng xong ba trăm cân thiết đằng, dội nước kì cọ mình xong toàn lưng nóng rực, đi về chỗ giường chung nhìn thấy Tạ Thanh Thành đang lấy ra một cái hà bao cũ ở trên giường hắn, mới chỉ thêu viền, không có chút kiểu dáng nào, cực đơn giản, hắn lại lật qua lật lại, khi nhìn thấy Giản Thư Huyền đi tới còn không trêu ghẹo nói:“Giản huynh, hà bao này giặt đến nỗi bạc phếch còn giữ lại?” Vừa mới nói được một nửa Giản Thư Huyền liền bước nhanh tiến lên, giơ tay đoạt lại hà bao.

“Nè nè Giản huynh, hà tất chứ, không phải chỉ là một thôn cô thôi sao? Hơn nữa ngươi ta đều đã có ý trung nhân, sao huynh còn muốn dây dưa không rõ, muốn dây dưa thì cũng phải ở sát bên người ta, cách xa thế này, nói không chừng đợi huynh trở về nàng ta đã được gả đi hay sinh con rồi……” Nhìn thấy bộ dáng Giản Thư Huyền nhíu mày tức giận ngầm, Tạ Thanh Thành còn định trêu ghẹo thêm vài câu, kết quả bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kèn, sắc mặt hai người nhất thời đại biến, mặc ngay y phục không nói hai lời liền xông ra ngoài, trễ một bước buổi tối nói không chừng sẽ bị đeo ba trăm năm mươi cân thiết đằng chạy vòng xung quanh doanh trại mười vòng, muốn mạng người ta mà…

Nhưng hai người họ lại không biết, tiếng kèn này đã không còn là thanh âm hiệu triệu luyện tập hàng ngày trong Úy Quân, mà là tiếng gọi tử vong, khi mà bọn họ sắp phải mỗi ngày mỗi đêm sống sót trong vòng ba năm, mỗi một bước đi đều phải mạo hiểm giống như một bước nhân gian một bước địa ngục, tất cả đều là hiểm cảnh, đến lúc đó hồi tưởng lại những ngày tháng bị chửi mắng ở trong Úy Quân, lại cảm thấy nó tốt đẹp như là đang du sơn ngoạn thủy vậy.

Trải qua một năm dài như mười năm, đội quân tinh nhuệ số lượng một trăm người này đã giảm xuống một nửa, mà số còn bám trụ lại này không chỗ nào trên người không phải là nửa chết nửa sống, ai cũng đều quần áo tả tơi, toàn thân vết thương chằng chịt, tất cả thứ đó đều là vào mùa đông vượt qua ngàn dặm sông lớn, mùa hè khi xuyên qua trăm dặm rừng rậm cây cối bị gai đâm toạc.

Lúc trước rời đi quân doanh Úy Quân, biết được bản thân tương lai có thể trở thành một thành viên trong cấm vệ quân, mỗi người là ôm hy vọng cùng bầu nhiệt huyết, sẽ trở thành ngự tiền cấm vệ bên người hoàng đế, thậm chí chưởng quản toàn bộ cấm quân trở thành thống lĩnh cấm quân, như có thể nắm bắt trong lòng bàn tay.

Sự thật là tàn khốc, một năm sau số còn lại trong lòng chỉ còn tồn tại hai chữ, phải sống, vừa mới xuyên qua đám rừng có đầy rắn rết độc trùng, đã chết mười mấy người, cản trước mắt bọn họ là một vách núi cheo leo khó mà vượt qua, trong mắt mọi người đều mang theo một tia tuyệt vọng.

Vài hắc y nhân vẫn đi theo phía sau bọn họ, giống như vĩnh viễn cũng không biết mệt mỏi, trong số trăm người cũng từng có người có ý đồ chạy trốn, nhưng đều bị một kiếm hạ gục không ai đào thoát, nhìn thấy đám người này mặt xám như tro, trong đó một hắc y nhân thu hồi sợi dây thừng kiên cố vây quanh bên hông, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngất trong mây kia, giống như nghĩ tới điều gì rồi trầm ngưng một lát, nhưng nhanh chóng cất ra tiếng nói: “Ta biết các ngươi đều mệt chết rồi, nhưng hiện tại tuyệt không thể dừng lại cước bộ, ngẫm lại đi, các ngươi đã trèo vượt qua chín mươi chín tòa núi, lội qua ba mươi sáu con sông, chỉ cần vượt qua ngọn núi cao trước mắt này, là đã tới đích cuối. Nơi đó đặc biệt xây dựng cho các ngươi một tòa doanh thành, bên trong có hai trăm nô bộc cho các ngươi đón gió tẩy trần, thư giãn gân cốt, có dòng suối ôn tuyền cực phẩm trong núi giúp các ngươi tiêu trừ mệt mỏi, có gần trăm loại đồ ăn được đưa ra từ trong cung để các ngươi thưởng thức, còn có thuốc trị thương từ các tiệm tốt nhất trong kinh thành thậm chí là từ hoàng cung đưa ra cho các ngươi dùng chữa thương, chỉ cần vượt qua ngọn núi trước mắt này, hết thảy các ngươi có thể lập tức hưởng thụ được, hơn nữa tương lai mỗi một ngày đều được sống như thế, cho đến khi các ngươi rời doanh địa mới thôi!” Lời hắc y nhân nói đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ đó là mang một lực hấp dẫn trí mạng.

Bởi vì đi chung đường mệt nhọc, trên đường cảm nhận đủ loại mai phục kinh hoàng, tử thần như lúc nào cũng sát bên, thân thể vô cảm, lời nói này như chạm đến mỗi cơ quan trong cơ thể họ, nỗi khát vọng không nhiều còn xót lại trong họ được chảy ra, chỉ là những thứ đơn giản không thể lại đơn giản hơn được miêu tả liền khiến tinh thần bọn họ chấn động, lúc này đây bọn họ khát vọng được bổ sung đồ ăn, khát vọng được dòng nước ấm rửa sạch thân thể, khát vọng được chữa trị vết thương vẫn đang chảy máu trên người, khát vọng có được một hoàn cảnh an ổn nghỉ ngơi.



Còn lại đã không đủ số năm mươi người đã bắt đầu đều bò lên núi, nhưng núi này quá dốc, tuy rằng trong tay có cái dây thừng móc câu của hắc y nhân kia đưa cho, nhưng chỗ thạch bích nhô ra nếu dùng sức quá đều sẽ rớt xuống, nhưng mới bò được qua một phần mười, liền đã có hai người kêu thảm thiết ngã xuống, với độ cao như thế khả năng sống xót là không thể.

Nửa thân thể của Giản Thư Huyền đã muốn đỏ thẫm, lõa lồ, trên người chỗ phía sau lưng vết thương chồng chất, hắn không nhìn đỉnh núi cao ngất trong mây kia, mà đưa tầm mắt đến khoảng hai mét tìm kiếm phán đoán chỗ nào trên vách núi dựng đứng có thể cắm chặt móc câu, mồ hôi từng giọt từng giọt men theo mép tóc trên trán chảy xuống, làn da trên người đã bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt cháy sạm, thậm chí vùng trước ngực và bụng không ngừng ma sát với vách núi đá làm chảy máu, nhưng hắn cũng không dám tạm dừng, giống như nếu dừng lại thì cơ bắp sẽ mệt nhọc không kìm hãm được sự run rẩy, cánh tay liền sẽ không còn khí lực mà nhấc lên, đồng thời chân cũng không còn sức lực đâu mà trèo lên nữa.

Không biết trải qua bao lâu, bên tai vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng không cam lòng, thậm chí có thể nghe được ai đó ngã trên đá, cái loại âm thanh rắc rắc nứt xương khiến người ta ê cả răng, không dám nghĩ nhiều, cũng không dám hồi tưởng, chỉ lo không chú ý một chút thôi sẽ bị trượt tay ngay, vậy thì người bị rơi xuống vách đá kia chính là mình, một lần lại một lần tìm kiếm điểm thạch bích phù hợp, một lần lại một lần ném ra cái móc sắt, chết lặng như một con nhện tiến lên phía trước, không biết trải qua bao lâu, ánh nắng ác liệt lặn mất vách đá biến lạnh.

Lại nhìn về hướng kia rồi phát hiện không biết khi nào hắn đã gần tiếp cận đỉnh núi, giờ khắc này rốt cục hắn cũng cảm giác được lồng ngực tựa hồ có cái gì đang kịch liệt nhảy lên, trong cơ thể giống như đang trào ra một loại sức mạnh, khiến cho hắn liều lĩnh hướng về phía trước, nhưng một khắc sau hắn lại phát hiện khoảng cách của chính mình và đỉnh núi chỉ có một đoạn vách núi cuối cùng, trơn tuột một mảng, không có chỗ nào có thể đâm móc câu, đây không phải là một quá trình tệ hại nhất, nhưng lại là kết quả khiến người ta tuyệt vọng nhất, cách thành công chỉ còn một bước cuối cùng, nhưng không cách nào bước đi.

Đôi mắt Giản Thư Huyền đã đỏ như máu, hai cái đùi cũng đã đến cực hạn, có thể nói thân thể hắn bất kì bộ phận nào đều đã đến cực hạn, nếu là không thể một hơi đi lên, thì chờ đợi hắn đó là vạn kiếp bất phục.

Hết lần này đến lần khác không cam lòng dùng sức quăng móc câu, các ngón tay đâm chặt vào vách núi máu tươi đầm đìa, hai mươi tám lần, hai mươi chín lần, trời không tuyệt đường người, một lần cuối cùng nhưng lại ngoài ý muốn không biết đã móc phải một cạnh góc nào trên vách núi, mây mù không thể phán đoán được chỗ đó có vững chắc hay không, nhưng giờ này khắc này chỉ có thể dùng sức bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, vì cánh tay hắn đã nặng trĩu không có khí lực để quăng nổi móc câu lần nữa, cho nên giữa sự sống và cái chết chỉ có thể đánh cược một lần.

Từng bước đi lên đỉnh núi mây mù, từng bước vạn trượng vực sâu, khuôn mặt Giản Thư Huyền đã bị những bụi đá không ngừng rơi xuống đập trúng mà hoàn toàn biến đổi, hắn cố sức duỗi ra một bàn tay sờ đến chỗ áo lót rách tả tơi nhuốm đầy máu, đụng đến một cái hà bao cũ nát một nửa đã nhiễm máu, bàn tay máu chảy đầm đìa bóp chặt nó ở trong tay, hắn nghĩ tới cảnh nhà tan cửa nát, nghĩ đến thân thích thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ đến nữ oa tròn trĩnh kia chỉ vào hắn, nói ra từng chữ móc hết tim gan với hắn, cặp mắt kia đột nhiên bắn ra tia ánh sáng rực rỡ dưới đôi con ngươi đen bóng tĩnh mịch.

Hắn không thể chết được, nguyện vọng của phụ thân, trách nhiệm làm rạng rỡ tổ tông, hắn chưa thể chết được, nếu chết rồi nữ tử tham luyến hư vinh kia nhất định sẽ gả cho kẻ có tiền yên tâm mà làm thiếp, nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ không hài lòng khi nhìn mình,cái hà bao trong tay Giản Thư Huyền cơ hồ muốn nặn ra máu, nhưng một khắc này, gương mặt hắn vốn đã xám ngắt như tro tàn đột nhiên có một tia thần thái, hắn đang cười, tuy rằng điệu cười rất khó coi, nhưng hắn nhất định phải sống, tay hắn dùng sức kéo chặt sợi dây thừng cuối cùng, khẽ động khóe miệng đã cứng ngắc, hắn sẽ không để nữ nhân kia đạt được ý nguyện, cho nên, hắn cần phải sống, còn sống trở về để nàng ta khi nhìn thấy mình, khuôn mặt sẽ kinh hoàng thất vọng ra sao…..

Vài hắc y nhân thờ ơ lạnh nhạt nhìn đám người này từng người một ngã xuống, lại có một số ít cả người đẫm máu bò lên kéo dài hơi tàn, giờ phút này dưới con mắt của bọn họ, ngã xuống vị tất là thất bại, leo lên cũng không nhất định sẽ thành công, bởi vì đỉnh núi này cũng không phải điểm cuối của chuyến đi này, ngược lại là điểm khởi đầu cho trận chiến huấn luyện tàn khốc này.

Đương nhiên những hưởng thụ cao nhất mà hắc y nhân đã nói với những người này là tuyệt đối chân thật, không có nửa điểm hư ngôn, thậm chí một người có năm tên nô bộc hầu hạ, mỗi người có thể sống trong một tòa biệt viện, vô số sơn hào hải vị ùn ùn không ngừng vận chuyển lại đây, thậm chí còn nữ nhân, nhưng đi đôi với những điều ấy, bọn họ tất nhiên cũng phải đương đầu với sự huấn luyện như địa ngục, còn có chiến trường tử vong tàn khốc kia nữa……

Hắc y nhân nhìn số người đã leo lên được, trong mắt hiện lên một tia thương hại như có như không, ở lúc này người có thể chết đi ngược lại là giải thoát tốt nhất, bởi vì những người còn sống phải đối mặt với cảnh ngộ trong suốt hai năm tới sẽ sống không bằng chết, thậm chí ở lúc cuối cùng, bước cuối cùng sẽ bỏ lỡ dịp may thành công thôi.

Bởi vì không ai so với bọn hắn rõ ràng hơn, ý nghĩa của cánh tay cuối cùng mà vị thống lĩnh kia vươn tay ra chào đón

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook