Hương Đồ

Chương 35

Nguyệt Hạ Kim Hồ

10/06/2017

Sau đó không lâu giới quý nữ trong kinh thành lưu truyền một loại phấn cao, tên là Ngọc Cơ cao, một hộp chỉ bằng ngón tay cái, lại bán với giá hai mươi lượng một hộp, giá mặc dù đắt nhưng khi dùng xong thì làn da láng mịn tinh tế, lúc đầu là một ít quý nữ dùng xong thấy tốt rồi chia xẻ bí quyết với tỷ muội thân thiết, sau đó tiếng tăm càng ngày càng xa, hơn nữa Ngọc Cơ cao rất ít hàng, tìm khắp các cửa tiệm bán son phấn cũng mua không được, bỗng chốc giá tăng lên đến năm mươi lượng một hộp, dù vậy nhưng muốn có được một hộp cũng rất khó khăn.Ngay tại lúc nhóm quý nữ hỏi thăm khắp nơi với tâm trạng nóng lòng, lại phát hiện rab một cửa hiệu mới được mở tên là Băng Cơ Phường, có bán loại sản phẩm hương khí y hệt Ngọc Cơ cao, chuyện này liền một truyền mười, mười truyền trăm, dẫn tới vô số nha hoàn quý phủ đến cửa tiệm thăm dò, chỉ tiếc tiểu nhị nói Ngọc Cơ cao điều chế ra rất khó, một ngày trong tiệm chỉ bán ra có năm hộp, nếu muốn mua xin mời ngày mai hãy tới.

Vì thế trong kinh thành bán Ngọc Cơ cao chỉ có một cửa tiệm duy nhất không có bất cứ một tiệm tên Ngọc Cơ cao khác, trong giới quý nhân danh tiếng của sản phẩm đó được lan truyền rộng, bất luận là phu nhân tiểu thư của quý môn, hay thiên kim tiểu thiếp của phú hộ, đều tranh giành nhau mua, khiến cho Ngọc Cơ cao trong một thời gian trở nên đắt đỏ rất khó có được một lọ, sự nổi tiếng tăng vọt.

Có người mua không được Ngọc Cơ cao, liền quay ra dùng loại son phấn, phấn nước của cửa tiệm, lại phát hiện ra dùng vào không thứ nào là không phải hàng tốt, sản phẩm dùng thoải mái hơn của cửa tiệm khác, vì thế dần dần các mặt hàng khác của Băng Cơ phường bán ra cũng bắt đầu tốt lên, phàm là sản phẩm nào được điều chế ra đều bị tranh nhau cướp lấy, người mua không được hàng còn thấy ảo não vô cùng.

Việc làm ăn của Băng Cơ phường càng ngày càng tốt, nhìn đống ngân phiếu chất chồng trong trap càng ngày càng dày, tâm tình Thẩm Hà Hương phấn chấn chưa từng có, trong con mắt ngập tràn nét cười, giống như tìm được mục tiêu trong cuộc đời, đời trước nàng sống quá hồ đồ, đời này được sống lại, nàng cảm thấy dựa vào đôi bàn tay chính mình kiếm tiền rồi xài chúng thoải mái hơn rất nhiều, vì thế càng đặt nhiều tâm tư vào việc điều chế hương phấn.

Thế là xuân đi đông đến, đã hơn một năm trôi qua, toàn bộ Băng Cơ phường đã trở thành phường bán son phấn nức tiếng ở kinh thành, trong hộp trang điểm của nhóm quý nữ có thể không có phấn nước của Đức Thục trai, cũng không thể không có Ngọc Cơ cao của Băng Cơ phường, dùng son phấn của Băng Cơ phường cơ hồ sắp trở thành tượng trưng cho thân phận của giới quý nữ, dù sao thì sản phẩm của cửa hàng đều đắt giá, một bộ trang điểm của tiệm ngay cả phú hộ thiên kim cũng phải cắn răng mới mua nổi, giống như một số thứ nữ của gia đình hộ nhỏ cũng mua không nổi.

Vào buổi sáng bên ngoài có chút âm u, không bao lâu liền bắt đầu đổ một trận tuyết nhỏ, Băng Cơ phường vừa mới khai trương, việc làm ăn của cửa tiệm Thẩm gia cũng thịnh vượng theo, theo đó mà không ít quý nữ có thân phận thường xuyên lui tới, đoạn đường này cũng là tấc đất tấc vàng, dẫn tới chưởng quầy tiệm tạp hóa cũ phải đấm ngực dậm chân, cảm thấy lúc trước bán cửa tiệm với giá ba trăm ba mươi lượng là quá rẻ rồi.

Có người biết được kia Băng Cơ phường và cửa tiệm Thẩm gia là một nhà, vì thế không ít bá tánh bình dân đều đi tới cửa hàng Thẩm gia mua son phấn, mua không nổi sản phẩm của Băng Cơ phường, mua sản phẩm cùng một nhà cũng coi như dính quý khí, hơn nữa son phấn của Thẩm gia quả thật so với son phấn cùng loại của cửa tiệm khác tốt hơn, đương nhiên là tài vận cuồn cuộn, mỗi ngày khách nhân đến xem và mua hàng nườm nượp, chen lấn chật chội, nhất thời cửa hàng vốn rất lớn liền có chút không đủ dùng.

Mấy ngày nay Thẩm phụ lại tìm một cửa hàng rộng lớn của một con phố khác mua lại với năm trăm lượng, chuẩn bị mở một chi nhánh nữa, rồi lại nghe theo khuê nữ đề nghị, bỏ ra một trăm lượng đi tìm một sân viện nào đó nằm ở chỗ không đắt đỏ, cũng không cần mở tiệm buôn bán, cứ chuyên môn dùng để làm nơi gia công hương liệu cho nhà mình, dù sao toàn bộ Hương Sơn cộng thêm gần trăm mẫu ruộng được Thẩm phụ mua lại, loại hương liệu tự trồng ra ước chừng có thể chứa được trong mười gian phòng, sân viện nhà mình đã chất đầy không có chỗ chứa nữa, mua một viện tử rẻ chuyên dùng để ngâm chế các loại hương liệu được vận chuyển đến từ nhà mình, đến lúc đó cất chứa lại, để nhà mình dùng hoặc bán đều được, hơn nữa cách cửa tiệm không xa cũng rất tiện lợi.

Trời bắt đầu nhập đông, Hổ Tử đang đỗ chiếc xe lừa nhà mình mới mua đứng ở trước cửa tiệm Thẩm gia, trên xe là những bao hạt đậu khấu và đinh hương cuối cùng đã phơi nắng xong, lúc này Hổ Tử đã phấn chấn hơn hẳn, vì năm trước vừa cất được nhà mới, cũng cưới được hoa khôi thôn bên cạnh, năm nay lại mua được một cỗ xe lừa, trong nhà tiền bạc sung túc, vợ chồng coi như là ân ái, muội tử Nhị Nha cũng vừa mới định việc hôn nhân, vị hôn phu mặc dù cũng là nông gia, nhưng của cải giàu có, chỉ tính ruộng đất là đã có sáu mươi mẫu, chỉ là ngồi chờ thu tiền thuê cũng không lo đến chuyện ăn mặc rồi, mà hết thảy những điều này đều là do Thẩm gia mang đến, Hổ Tử và Hổ Tử nương đều thập phần biết ơn, mấy năm nay giúp Thẩm gia trôm nom quản lý Hương Sơn và hoa điền cũng càng thêm thấu đáo.

Mấy hôm nay trời trở lạnh, Thẩm Hà Hương mỗi ngày đều thức dậy trễ so với bình thường chút, Liễu thị và Bích Yên một người sủng ái khuê nữ, một người thì đau lòng tiểu thư, cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, Thẩm Hà Hương ngủ thẳng đến khi tỉnh giấc mới thôi, rồi mới chui từ trong chiếc chăn tơ gấm ra, thẳng đến lúc nhẹ mở cửa ra mới phát hiện bên ngoài đã nổi lên những bông tuyết mịn màng, Bích Yên luôn trực sẵn ngoài cửa vẫn hướng vào trong phòng nhìn, thấy tiểu thư thức dậy, liền bưng ngay chậu nước ấm luôn để trên bếp lò tiến vào, sau đó thấm ướt khăn tơ lụa rồi đưa cho Thẩm Hà Hương lau mặt chùi tay.

Đợi Thẩm Hà Hương dùng muối chà khô răng, lại cắn một miếng bánh thơm làm từ phấn hoa để trong miệng nhai chậm rãi, đợi cho các chiếc răng đều dính vào hoa dịch thế mới phun ra, dùng nước trà hoa còn ấm để súc miệng xong xuôi, liền uống bát canh ngó sen và hai miếng điểm tâm nóng hổi, một chén sữa bò nóng để làm ấm bụng do Bích Yên bưng tới, nhiều năm như vậy nàng đã quen với hương vị kia, cũng không cảm thấy khó uống nữa.

Ăn đến sáu phần no, nàng liền ngưng, vài năm này Bích Yên chuyên môn hầu hạ Thẩm Hà Hương, cho nên đối với hết thảy thói quen của Thẩm Hà Hương nàng ấy đều quen thuộc, khi làm cũng rất thuận tay, nhanh tay nhanh mắt, thấy tiểu thư ăn cũng tương đối rồi, liền rót thêm trà hoa vào cốc, thế mới tay chân lanh lẹ dọn dẹp khay đem đi, khi trở về đã thấy Thẩm Hà Hương súc miệng xong, đang ngồi ở trước gương trang điểm, cầm trong tay đánh giá một cây trâm cài ngọc Thạch Anh được khảm những hạt trân châu xung quanh.

Vừa rồi nàng chỉ vấn tóc lên một cách đơn giản nhất cho tiểu thư, lúc này thấy vậy liền vội vàng đi qua tháo tóc ra, sau đó một lần nữa vấn lại, tiểu thư có mái tóc vừa dày vừa đen, bị túm trong tay rất trơn tuột, rất khó chải, phải mất một hai khắc mới vất vả chải xong kiểu tóc Bích Lạc, nàng lập tức mở tráp trang sức để bên cạnh ra.

Nhìn ba tầng tráp kia tràn đầy đủ loại trâm cài trân châu, san hô, phỉ thúy, Thẩm Hà Hương cảm thấy bản thân cách sự vinh hoa phú quý mà lúc trước nàng mong muốn đã lại gần thêm một bước, nàng nhìn ngắm một hồi, lập tức giơ tay lấy ra một chiếc trâm hoa mai tơ vàng ở tầng cuối, đây là quà của mẫu thân cho nàng lúc cập kê, cũng tự tay cài lên mái tóc nàng, với hàm ý là điềm tốt trong hôn nhân.

“Cài chiếc này đi.” Thẩm Hà Hương đưa chiếc trâm cho Bích Yên, Bích Yên trong lòng nói thầm: lúc bình thường tiểu thư không quá thích mang nhiều mấy đồ vàng bạc, ngoại trừ lí do tránh cho người ta nghĩ mình khoe của ra, cũng cảm thấy mấy thứ này đeo lên tuy đắt giá nhưng trông rất tục khí, ai ngờ hôm nay thế nhưng lại đòi mang, nhưng nghĩ món đồ này là do phu nhân tặng cho tiểu thư lúc cập kê, liền cũng lý giải được tâm tình của tiểu thư.

Thẩm Hà Hương đương nhiên là cao hứng, sau khi cập kê về đương nhiên là muốn gặp một mối hôn sự tốt, nghe nói Đường gia phu nhân kia đã đã lộ ra ý tứ cùng mẫu thân kết thân, đối với Thẩm Hà Hương cũng là khen không dứt miệng, mẫu thân cũng không có lập tức từ chối, chỉ nói muốn giữ lại Hà Hương thêm một năm nữa, đợi đến lúc mười sáu tuổi mới định chuyện hôn nhân, Đường gia kia cũng hiểu được ý tứ.



Hai năm nay việc buôn bán của Thẩm gia càng ngày càng phát đạt, lại mở thêm một chi nhánh còn có hương liệu phường, khuê nữ Thẩm gia lại là người biết kiếm bộn tiền, vô thanh vô tức mở một Băng Cơ phường, kinh thành quý nữ có người nào không giao hảo cùng nàng ta chứ, chỉ mới có nửa năm cửa hàng có thể ngày kiếm đấu vàng, nay nói không chừng còn kiếm nhiều tiền hơn so với cửa hàng Thẩm gia, nghe Thẩm gia phu nhân nói tương lai Băng Cơ phường kia sẽ đưa cho Hà Hương làm đồ cưới, Đường gia đương nhiên là cầu còn không được.

Lúc trước khi Thẩm gia vừa mới đến kinh thành, Đường gia tuy rằng không đến mức khinh thường bọn họ, nhưng cũng không chủ động kết giao, nhưng nay tình thế đã khác xưa, hiện tại Thẩm gia nói một câu hai phu phụ Đường gia cũng cần cẩn thận suy nghĩ một chút, nay mắt thấy hai nhà đã thân thiết, khuê nữ lại cùng ở Nữ Học, nhi tử nhà mình lại nhìn trúng khuê nữ Thẩm gia, hai đứa nhỏ tuổi lại xấp xỉ nhau, việc hôn nhân này nếu không có gì bất ngờ xảy ra đó là chắc như đinh đống cột rồi.

Đường phu nhân thậm chí đã tự cho mình là thân gia, mà Liễu thị thì có suy nghĩ khác, vài năm này có bà và trượng phu bảo hộ, không dễ dàng cho khuê nữ đơn thân ra ngoài, đều quản chặt chẽ dưới mắt mình, cho nên không ít người chỉ biết nhà bà có một khuê nữ, cũng không biết bộ dạng khuê nữ như thế nào, nhìn vào nhân phẩm và việc buôn bán nhà họ Thẩm, gần hai năm này người tới cửa cầu thân cũng nhiều hơn, nhưng đều là tiểu hộ, Liễu thị cũng chưa vừa lòng, cho nên vẫn cũng không định hôn sự cho khuê nữ.

Nhưng khuê nữ sớm muộn gì cũng phải xuất giá, dù bà không nỡ cũng không thể cản trở mối hôn sự này, Đường gia có ý tứ này, bà cũng hơi hơi động tâm, dù sao nếu khuê nữ gả vào Đường gia sẽ chỉ cách bà một cái sân viện, bà muốn gặp liền có thể gặp, không cần mỗi ngày trông mỏi con mắt nhớ nhung, hơn nữa Đường gia được xem như một gia đình phúc hậu, không đến mức khắt khe với khuê nữ, nhưng Liễu thị vẫn là có chút không cam lòng, dù sao ở trong mắt bà mà nói khuê nữ nhà mình là ủy khuất .

Không phải Liễu thị tự khen, nhưng nhan sắc Hà Hương ở kinh thành cũng có thể khiến người ta sáng mắt, tính tình vừa nhu hòa lại hiếu thuận, nữ hồng xuất chúng lại học vài năm Nữ Học, dù có gả cho môn đệ làm chính thê cũng không tính là ủy khuất, đây gả cho nhi tử của thương nhân thực có chút bình thường, nhưng cũng may nhi tử của Đường phu nhân kia học hành cũng tốt, đợi mùa xuân sang năm sau khi khoa cử kết thúc, nếu là có thể trúng cử nhân, bà sẽ định mối hôn sự này, đến lúc đó khuê nữ cũng mới mười sáu, xuất giá cũng vừa vặn.

Thẩm Hà Hương nhìn Bích Yên cố định cái tram cài, lại thấy nàng ấy cài trong tóc mình một chuỗi hạt dây kết bằng bạc tơ, sau đó lại lấy một đôi khuyên tai vàng hình hoa khảm ngọc bảo đeo lên cho nàng, mà khi Bích Yên đang vấn tóc, Thẩm Hà Hương đã mở cái chai ra, lấy chút dầu hạnh xoa trong tay rồi phủ lên trên mặt, cả khuôn mặt trắng như bạch ngọc nhất thời sáng bóng lên, tiếp theo nàng liền thoa lên một lớp hương phấn, thế mới chu môi tô lên một son hồng tươi, cả người liền toát lên vẻ kiều diễm.

“Tiểu thư cho dù không thoa mấy thứ này lên vẫn đẹp, thoa lên thì càng đẹp hơn ……” Bích Yên phát ra từ nội tâm nói, Thẩm Hà Hương cũng nửa hờn nửa cười nhìn nàng ấy một cái rồi nói: “Chỉ biết ba hoa, nhanh đi lấy áo khoác lại đây, chốc lát ta muốn đi Băng Cơ phường……”

“Tiểu thư, bên ngoài đang có tuyết rơi, đợi tuyết ngừng rồi đi.” Bích Yên thấy tiểu thư không nhẹ không nặng trừng mắt nhìn nàng một cái, liền đành phải chu môi đi tới ngăn tủ lấy lấy ra một tấm áo choàng lông cáo trắng ra, cái này là do lão gia kêu người vận chuyển về cho tiểu thư mặc, tiểu thư thích nhất.

Thẩm Hà Hương lúc này đang khoác áo choàng lông cáo, cảm thấy thân mình ấm áp cực kì, một vòng lông trắng của cổ áo vạt áo trước thật là mềm mại dán sát vào làn da, Bích Yên cột sợi dây áo trước ngực Thẩm Hà Hương xong, thế mới cầm ô giấy dầu và mũ mạng sa đi theo phía sau Thẩm Hà Hương.

Bên ngoài tuyết đã từ tiểu tuyết rơi rải rác mà biến thành đại tuyết lông ngỗng rồi, cũng may không có gió mấy, nên cũng không thấy rét lạnh, đi đến ngoài cửa hàng nhà mình, Thẩm Hà Hương ngừng cước bộ, quay lại phía sau giơ tay lấy chiếc mũ mạng sa Bích Yên đang chìa ra, tuy rằng cứ đi ra ngoài một bước liền phải mang thứ này thật phiền toái, nhưng Thẩm Hà Hương biết rõ kinh thành này mặc dù là nơi dưới chân thiên tử, nhưng cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn, chú ý nhiều một chút sẽ tốt hơn, hơn nữa nghe lời cha nương cũng đỡ phải để họ phải ở nhà lo lắng, cho nên vài năm này đã dưỡng thành thói quen, cứ bước ra khỏi cửa là phải mang.

Vừa lấy mũ mạng sa thì liền nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng: “Hà Hương……” Trong thanh âm có chút kích động, Thẩm Hà Hương nghe thấy không khỏi quay đầu, liền thấy trước cửa hàng có chiếc xe lừa, Hổ Tử đang nắm dây lừa, trong mắt lộ ra sự kinh hỉ nhìn nàng.

“Hổ Tử ca……” Thẩm Hà Hương không khỏi sửng sốt, lập tức cười tươi xán lạn, nhẹ bước về phía trước, lúc này vì trời đang có tuyết rơi trên đường người đi đường ít, trước cửa cũng không mấy người, có đứng trò chuyện một lát cũng không sao, Bích Yên vội đi nhanh đuổi theo vài bước bung dù che cho tiểu thư.

“Ta là đưa hương liệu đến đây, đây là một xe cuối cùng, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp muội……” Hổ Tử xoa tay cười nói, nhưng trong ánh mắt cũng có chút cô đơn, năm đó tâm ý hắn đối với Hà Hương, chỉ sợ đến cuối cùng Hà Hương cũng không có nửa điểm phát hiện ra, mẫu thân nói rất đúng là hắn trèo cao, lúc trước hắn nhìn không thấu, hiện tại gặp lại nữ tử xinh tươi trẻ trung như hoa này cùng với hình ảnh nữ tử nông thôn mặc vải bông lúc trước là hoàn toàn khác biệt, trong lòng dâng lên một tia chua xót và thư thái.

“Hổ Tử……” Trong xe có một mành rèm cửa bị xốc lên, một nữ tử mặc áo bông màu đỏ ló đầu ra, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Hà Hương đang đứng trên bậc cửa, nhất thời chững lại không nhúc nhích, tưởng thấy quý nữ nhà ai, Hổ Tử vội vàng đi qua cẩn thận đỡ nàng xuống xe,“Đây là nàng dâu của ta, đã có thai ba tháng, lần này theo ta đến kinh thành đưa hương liệu, thuận tiện đến mua chút gạo và mì……”

Nói xong liền quay qua phụ nhân mặc áo bông màu hồng thanh tú nói: “Đây là nữ nhi của Thẩm chưởng quầy, tên là Hà Hương, trước đây ở bên cạnh nhà chúng ta, Nhị Nha kêu nàng ấy là Hà Hương tỷ……”



Phụ nhân thanh tú ấy nhìn mà sợ ngây người, nàng không chỉ một lần nghe bà bà và trượng phu nói về chuyện lúc Thẩm gia chưa dọn di, khuê nữ nhà họ còn cùng tiểu cô Nhị Nha giao hảo, trong tưởng tượng của nàng chỉ nghĩ đến một nữ tử nhà nghèo, lại không nghĩ rằng sẽ là một nữ tử khiến người ta kinh diễm bực này, ý cười và cử chỉ như vậy nông gia làm sao có thể nuôi dưỡng thành?

Nay đang ở trước cửa cửa hàng, Thẩm Hà Hương cũng không tiện nói nhiều, liền kêu Bích Yên chuẩn bị bộ trang sức bằng bạc cực kì tinh xảo, mỗi một thứ đều là là bạc đủ tuổi nặng trịch, còn có một đôi vòng bạch ngọc, đôi vòng ngọc là tặng cho tân nương coi như lễ gặp mặt, trang sức còn lại thì tặng cho Nhị Nha, một nhà Hổ Tử hiện tại làm việc cho nhà mình, Hương Sơn bên kia toàn dựa vào một tay hắn chăm nom quản lý, cũng không biết đã đỡ đần bao nhiêu công sức cho Thẩm phụ, hơn nữa mọi người đều là hàng xóm cũ, năm đó cũng nhận được không ít sự giúp đỡ từ gia đình họ, tặng chút quà này một mặt là lôi kéo, cùng lúc cũng xuất phát từ chân tình.

Tân nương của Hổ Tử thấy từ chối không được, đành phải nhận, nói chuyện vài ba câu giữa trời tuyết, Thẩm Hà Hương liền dõi mắt nhìn hai người rời đi, ngồi ở trong xe ngựa trong lòng tân nương của Hổ Tử nhất thời có chút không biết là tư vị gì, thì ra nàng ấy là Hà Hương, vốn nàng còn không phát giác ra, thẳng đến khi có một lần Hổ Tử nói mớ kêu một tiếng Hà Hương, nàng thế mới cảnh giác lên, nhưng việc này nàng vẫn giấu ở đáy lòng không có nói cho bất luận ai nghe.

Hôm nay cũng là ỷ vào chuyện mình mang thai mới năn nỉ Hổ Tử cùng nhau đến kinh thành, đó là muốn gặp nữ nhân đã làm cho trượng phu mình khi ngủ cũng không thể quên, kết quả khiến nàng không thể chịu nổi, vốn chỉ nghĩ đến gương mặt giống tiểu cô mặt lớn mũi tẹt, lại không nghĩ tới đó lại là một mỹ nhân với gương mặt xinh đẹp, nàng ở trong thôn nhan sắc cũng được xếp vào loại đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hôm nay đứng tại chỗ đó, nữ nhân kia như một tiểu thư yêu kiều, nàng lại như là một nông phụ đúng chất, nữ nhân đó khoác chiếc áo choàng màu đen lông trắng, nàng mặc một thân áo hồng dáng vẻ càng thêm quê mùa, nàng không khỏi bóp chặt cái túi hương thêu chỉ vàng đựng đôi vòng bạch ngọc, trong lòng nhất thời dâng lên một sự không cam lòng sâu kín, cho dù dọc đường đi tuyết tan đi không ít nhưng sự cam lòng ấy vẫn không vơi tan đi chút nào.

Thẩm Hà Hương dẫn theo Bích Yên đến Băng Cơ phường, A Xuân vội vàng đi lên nghênh đón, tiếp nhận lấy mũ mạng sa của tiểu thư, trong phòng cực kì ấm áp, trước cửa còn đốt hai chậu than ngân bạc, Bích Yên đứng phía sau lấy óa khoác trên người Thẩm Hà Hương xuống, để vào nội đường, lúc này trong tiệm không có bao nhiêu người, chỉ có A Xuân và hai nha đầu mới mua đang coi tiệm, tiểu nhị thì đang đi giao hàng, có ít khách quý đặt hàng với giá cao, có hàng là lập tức cho người giao qua luôn.

“Tiểu thư, hôm nay trên phố vắng vẻ, nhưng tiệm nhà chúng ta không đến nỗi, buổi sáng nha hoàn quý phủ Lý đại nhân đến mua một bộ sáp son, Thẩm Hà Hương nghe xong gật đầu, cởi áo khoác rồi, trên người nàng có mặc chiếc áo nhung thêu hoa văn đơn giản, dưới thân là một chiếc váy lụa hoa xếp li màu tối, trên gáy bên ngoài áo còn đeo một cái vòng cổ kim ngân Thẩm phụ mua tặng cho nàng rất thời thượng mà thiếu nữ lúc cập kê rất thích đeo, đúng là đẹp hơn cả mong đợi.

Bên hông chỉ đeo đồ trang sức mã não màu tím đè váy, nhưng vì có đeo vài cái chuông nhỏ, khi bước đi vang lên tiếng “Leng keng” nhỏ, quả thực rất vui tai.

Thẩm Hà Hương bước đi trên đôi giày thêu đính bảo thạc và kim cương, đi đến các dãy trưng bày trong Băng Cơ phường nhìn ngắm, đã hơn một năm nàng vắt hết óc cho thêm vào sản phẩm những kì vật, cộng với sự khéo tay của A Xuân cũng đều điều chế ra nhiều sản phẩm mới lạ hấp dẫn, hàng tiêu thụ cũng khá tốt, chỉ riêng dầu bôi tóc đã có hơn mười loại với đa dạng mùi thơm, còn có bán loại bánh xà phòng tắm có bỏ thêm hương liệu quý giá và bột trân châu.

Hương phấn cũng có ba loại màu sắc khác nhau, trong đó có một loại được bào chế từ dược liệu, nếu thường xuyên thoa trên mặt sẽ làm cho làn da trở nên trắng nõn, bán cực chạy, A Xuân lấy trên giá trưng bày xuống những loại sản phẩm nhỏ mới được điều chế, rồi đặt lên bàn mở ra lần lượt từng loại một.

Thẩm Hà Hương nhìn tỉ mỉ, trong đã có năm màu sáp son, đỏ thẫm, đỏ hồng, hồng phấn, hồng tím, và trà lục, mấy loại này đều bán tốt, loại mà trà lục ngay từ đầu cũng chưa có người mua, nhưng đến ngày mùa hè lại bán chạy hơn cả loại đỏ hồng và hồng phấn, chỉ vì thoa lên rất dễ chịu chứ không đơn thuần là vì màu sắc, điều này đối với những quý nữ hiểu được hưởng thụ mà nói, cũng dễ dàng tiếp nhận, bá tánh bình dân ngược lại không coi trọng điều này.

Lập tức A Xuân lại lấy ra một loại son dưỡng mà Thẩm Hà Hương lúc trước lấy về, nàng ấy lại làm ra một ít, đều dùng một đoạn trúc 5 tấc để chứa, loại son dưỡng khác với son thường, phải làm càng tinh tế nồng đậm, ngoài màu đỏ, hồng phấn ra, còn làm màu da cam và màu nhũ bạch, hơn nữa phân biệt chỉ dùng bã vỏ quýt và sữa bò để làm, loại màu da cam này là do Thẩm Hà Hương lấy được phương tử từ chỗ một phụ nhân, khi môi nàng bị khô da, bôi loại này lên sẽ cải thiện ngay, Thẩm Hà Hương sử dụng sau vài lần, cảm thấy trên cánh môi đều bóng mịn no đủ, thế mới kêu A Xuân làm ra để bán, còn loại màu nhũ bạch là nàng tự nghĩ ra, sáp son sữa bò hoàn toàn không có mùi tanh, ngược lại có vị thơm của sữa, và vị mật cũng rất ẩm ướt, không nghĩ tới mỗi loại làm hơn mười ống, hiện tại thế mà chỉ còn lại ba cái, hiển nhiên là tiêu thụ tốt.

Nhóm thục nữ quý môn là tinh tế nhất, đồ nào đó như thế nào liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, nhìn không rõ nhưng khi dùng thử một lần cũng biết rõ ngay, không hợp tâm ý sẽ không dùng lại, vài ngày trước Thẩm Hà Hương lại chỉ A Xuân làm chút bánh hương nhỏ, làm thành hình dáng các loại đóa hoa, một cái chỉ to bằng móng tay, toàn bộ chỉ dùng cánh hoa hương liệu và một ít hương liệu không mùi vị cấp thực phẩm để chế thành, ăn ở trong miệng một hồi nhổ ra, toàn bộ mùi hôi trong miệng sẽ trở thành hư không, hương thơm nhàn nhạt sẽ lưu lại trong miệng cả ngày, loại này thay tác dụng của canh thơm súc miệng, cũng tiện dùng hơn, vài năm sau kinh thành liền có người làm ra loại này.

Thẩm Hà Hương thì lại sớm một bước khiến các thiên kim quý nữ phải móc hà bao ra, mà A Xuân cũng sớm bội phục tiểu thư sát đất, tiểu thư hễ rảnh rỗi là đầu óc vận động liền, có ngay nhiều cách kiếm tiền, Băng Cơ phường này nhìn không giống với các cửa tiệm bán son phấn người ra vô náo nhiệt khác, nhưng người tới tiệm không người nào là không có nhiều tiền, bán một món cũng hơn tiệm nhà khác bán mười ngày nửa tháng, cửa hàng này có tiểu thư quả nhiên là thay đổi phong thuỷ, thành nơi tiền tài kéo đến như nước.

Thẩm Hà Hương đang nhìn trong tiệm vừa bỏ bánh mai hoa hương vào lò sưởi tay, kết quả một nha đầu liền vội vàng tiến vào nói: “Tiểu thư tiểu thư, phu nhân vừa rồi té xỉu ……”

Cái gì? Tay Thẩm Hà Hương run lên, bánh huân hương mai hoa đang cầm trong bị rớt xuống đất,“Nương ta bị sao vậy?”

“Phu nhân nói khi giữa trưa tự tay làm chút hạnh nhân giòn cho tiểu thư ăn, kết quả hạnh nhân phu nhân còn chưa cầm vững đã té xỉu ……” Không đợi nha đầu kia nói xong, Thẩm Hà Hương liền cao giọng gọi Bích Yên, liên tục gọi ba tiếng, sau đó vội vàng lấy áo choàng, ngay cả mũ mạng sa cũng quên mang liền bước nhanh khỏi Băng Cơ phường, vội vã bước về nhà –

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook