Hương Đồ

Chương 38

Nguyệt Hạ Kim Hồ

10/06/2017

Edit: Heidi

“Giản huynh, lần trước khi ở Sơn Trang đa tạ huynh ra tay cứu giúp, hôm nay ta đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, không bằng huynh vô nhà đối ẩm một phen?” Công tử Triệu gia cung kính nói với hắc y nam tử bên cạnh, hai người vừa rồi ngẫu nhiên gặp nhau, lần này nếu không phải muội muội bày ra cái gì mà thưởng mai hội, hắn nhất định sẽ mời khách ra chính sảnh, chiêu đãi tận tình rồi kết giao một phen.

Lỗ tai Giản Thư Huyền khẽ nhích động, giống như nghe được tiếng động nào đó, nhưng đường nét trên mặt vốn lạnh lẽo cũng hòa hoãn lại, nhàn nhạt cười mới chắp tay nói: “Chỉ là việc nhỏ Triệu công tử không cần khách khí.”32

Không nghĩ tới đối phương lại không cự tuyệt, Triệu gia công tử càng nhiệt tình hơn, vì người trước mắt đây không chỉ là một Đại Nội Cấm Vệ, nghe nói lần trước khi đi săn, Thánh Thượng gặp chuyện người này đã biểu hiện một cách anh dũng khiến mọi người kinh diễm, chỉ trong thời gian ngắn liền từ một phổ thông cấm vệ không có tiếng tăm gì biến thành người tâm phúc bên cạnh Đương Kim Thánh Thượng, trước đây không lâu còn vừa thăng chức thành Tam phẩm ngự tiền đới đao cấm vệ.

Trong cung cấm vệ tuy rằng đều được hưởng đặc quyền tùy ý xuất nhập cung, những có thể đeo đao bên người thì không nhiều lắm, ngự tiền cũng chỉ có sáu người mà thôi, nếu không phải lần đó ngựa của hắn bị chấn kinh đúng lúc được người này giúp chế phục, Triệu công tử còn không biết nên như thế nào kết bạn với người này.

“Giản huynh, thỉnh. . . . . .” Đợi người đi vào trước, công tử Triệu gia vừa quay đầu lại đã thấy một nha hoàn vội vã bước đến, không khỏi thu lại ý cười trên mặt, không kiên nhẫn hỏi: “Ta phân phó đều an bày xong chưa?”

Nha hoàn đó sợ tới mức vội cúi đầu: “Vâng, đúng vậy thiếu gia, đã đem người an trí ở sương phòng bên cạnh, nha hoàn bên người Thẩm cô nương cũng bị dụ đi chỗ khác rồi. . . . . .”

Công tử Triệu gia nghe xong trên mặt thế mới hiện ra một tia tươi cười đắc ý, quay đầu nhìn vào trong phòng, Giản Thư Huyền đã ngồi ở trước bàn tự mình rót rượu, vội đuổi nha hoàn kia ra ngoài, tuy rằng nửa đường có chút ngoài ý muốn, nhưng một lát nữa cùng Giản Thư Huyền uống vài chén sẽ lấy cớ đi vệ sinh, sau đó. . .

Nghĩ xong lập tức giơ tay từ trong tay áo lấy ra một chiếc ngân trâm tương khảm trân châu, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, khóe miệng không khỏi cong lên như kiểu cầm chắc trong lòng bàn tay, nghĩ đến mấy ngày trước trên đường nhìn thấy vị Thẩm gia tiểu thư kia, trong lòng vẫn cảm thấy ngứa ngáy cực kỳ, dáng người kia ước gì hiện tại có thể đặt dưới thân mặc sức làm . . . Vài ngày nay hắn nhìn như vẻ bỏ bạc ra vì muội muội tổ chức hội hoa, thực tế là mượn cớ mà thôi.

Mắt thấy lần này hắn đều đã âm thầm an bày xong xuôi, cũng không uổng phí hắn hao tổn tâm trí một phen, chỉ cần một lát đi vào gian phòng kia, trong tay lại có cây ngân trâm ngụy tạo này, danh dự của Thẩm gia tiểu thư sẽ bị vấy bẩn cũng chỉ có thể gả hắn, đến lúc đó chỉ tiêu phí chút bạc đã có thể thu vào tay Băng Cơ phường và một mỹ thiếp kiều diễm, thật là một tên trúng hai đích, nghĩ đến tư sắc của Thẩm tiểu thư kia, Triệu công tử lại cảm thấy dưới bụng nóng lên, nóng đến nỗi muốn tự mình đẩy cửa bước vào ngay.

Nhưng lại nhìn vào trong phòng đành phải khẽ cắn môi rồi giấu trâm cài đi, quyết định chính sự quan trọng hơn, để trễ hơn một khắc. . . . . . nghĩ xong xuôi liền nở nụ cười xoay người vào phòng.



Mà ở cách vách Thẩm Hà Hương cũng vội vàng cài chặt thanh chốt cửa lại, nghĩ đến khuôn mặt nam nhân vừa rồi kia còn cảm thấy ngực như bị nghẹn, không khỏi cắn răng nghĩ thầm người kia sao có thể xuất hiện tại nơi này? Dù sao kiếp trước gặp lại hắn cũng là thời điểm năm năm sau khi mình tiến vào Hầu phủ, Thẩm Hà Hương hơi có chút nôn nóng đi qua đi lại.

Muốn nói đối với Giản Thư Huyền nàng quả thật là có chút sợ hãi, cảm giác này thật sự quá phức tạp, có thể là lúc trước cái loại ánh mắt lạnh lùng mang theo hàn ý từ trên cao nhìn xuống, cũng có thể là khi hắn nhà tan cửa nát, nhà mình đã không chìa tay giúp đỡ ngược lại còn khi dễ hắn không có phụ mẫu bên cạnh liền hủy hôn, trong đó còn có chính mình khi còn nhỏ không hiểu chuyện nói ra những lời không nên nói.

Từng sự kiện cộng lại. . . tóm lại là khiến Thẩm Hà Hương lo sợ bất an như thỏ con sắp rơi vào bẫy, nàng cẩn thận hồi tưởng lại lúc trước khi nhìn thấy người này xong đã cho người đi thăm dò tình hình, sau năm năm ở tại Hầu phủ, hắn tựa hồ đã trở thành Thống lĩnh Cấm quân trong cung, còn có danh hiệu Nhất đẳng võ quan Cấm vệ, chức quan nhất phẩm, đặc quyền vô số, chính là người tâm phúc bên cạnh hoàng đế, mặc dù không thể nói dưới một người trên vạn người, nhưng cũng là ngoại trừ Thánh Thượng ra không ai dám ra lệnh với hắn.

Mà không biết lúc đó bao nhiêu người muốn nịnh bợ hắn, Tiểu Hầu gia đối với hắn như bằng hữu huynh đệ cực kì nhiệt tình, trí nhớ Thẩm Hà Hương càng rõ ràng, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo hết sức, cũng không biết là do mặc ít hay là nhiệt độ trong phòng lạnh lẽo, nàng bỗng thấy nhũn chân.

Thà khi dễ ông già tóc bạc, chứ đừng khi dễ thiếu niên khốn cùng, đối với nữ tử mà nói, phỏng chừng đời này chuyện hận nhất chính là một tiểu tử nghèo kiết xác năm đó, tương lai quyền cao chức trọng, ánh mắt nhìn mình như nhìn một con kiến, càng đáng sợ là, người này tương lai bóp chết người thân nhà mình dễ dàng như bóp chết một con kiến, không, không cần đợi đến tương lai, hiện tại đại khái cũng đã có thể, dù sao năm đó phụ mẫu hắn mất sớm, hiện tại cũng hắn cũng vẫn sống tốt.

Khi nghĩ đến đây, Thẩm Hà Hương không khỏi sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng, cũng bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại, dù sao hiện tại không phải là năm năm sau, người kia cũng chưa có quyền thế lớn như thế, hơn nữa hắn cũng không nhất định biết mình đã ở kinh thành, chỉ cần đợi đến tháng ba năm nay Đường Vinh Hiên thi cử xong, đoạt được công danh sau đó thú nàng vào cửa, người kia dù muốn động tới nàng cũng cần phải suy nghĩ, đến lúc đó nàng sẽ dẫn theo cha nương tạm lánh đi xa.

Cho nên, giờ này khắc này nàng tuyệt đối không thể để bản thân xuất hiện trước mặt người này, cái khác dễ nói, nếu gợi lên kí ức không tốt của hắn, vậy thì nguy mất, nghĩ vậy nên Thẩm Hà Hương liền có chút đứng ngồi không yên, hơn nữa lâu như vậy mà nha đầu Bích Yên kia còn chưa trở về, chẳng lẽ là do ngoại trạch Triệu gia quá lớn đi lạc đường rồi? Ai nha, thật sự là nha đầu tay chân vụng về.

Thẩm Hà Hương tức tối gục xuống mép giường, nhất thời cắn môi, lập tức đứng dậy sửa sang lại y phục trên người, tuy rằng trên thân hơi chật nhưng không đến nỗi không gặp được người, dù sao y phục này không của mình, không thích hợp cũng rất bình thường, cùng lắm thì bị người ta nói nàng là hồ ly tinh, so với cứ chờ ở đây lo lắng bị người khác tiến vào nhìn thấy.

Nghĩ thế, nàng liền gói cẩn thận lại bộ y phục bị dính canh cá của mình lại, sau đó gấp lại cột thành một bọc đồ, khi ở hầu phủ, tiểu thiếp rất nhiều, cả ngày tranh đấu gay gắt, tự nhiên cái loại chuyện dơ bẩn cũng gặp nhiều, tuy rằng nàng hiện giờ là nữ nhân thương hộ, chẳng có gì khiến người ta tốn tâm tư tính kế, nhưng cẩn thận chút tốt hơn, có khi một bộ y phục có thể mất mạng, đồng dạng một bộ y phục cũng có thể hủy đi danh dự của một người.

Sau khi đóng gói quần áo thành bọc đồ xong, liền ôm ở trước ngực, vừa vặn che được chỗ xấu hổ ấy đi, nghĩ đến cái ngân trâm trân châu kia không biết rơi ở nơi nào, trong lòng Thẩm Hà Hương cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng cũng không tìm được ở trong phòng, đành phải cho qua, sau đó nàng chạy đến cửa khẽ kéo cửa ra, qua khe cửa hé mắt nhìn chung quanh, vừa vặn lúc này ít người, cách vách cũng không thấy người nào đi qua đi lại, lúc này mới khẽ mở cửa, học theo nha hoàn cúi đầu bước nhẹ, thuận lợi chạy ra ngoài.



Vội vàng đi vào phòng khách, lại phát hiện đại sảnh đã không còn ai hết, chỉ còn lại vài thô sử nha hoàn đang dọn dẹp, Thẩm Hà Hương vội vàng kéo một người trong đó ra hỏi, nha hoàn kia nói các vị tiểu thư đã đi về rừng mai phía trước thưởng mai rồi.

Thẩm Hà Hương không khỏi tức giậm chân, những người này sao phải đi nhanh như vậy, vốn định vội vã muốn đi về nhà, nhưng nghĩ đến nàng thân là một nữ tử sao có thể không biết tị hiềm ở một mình với mã phu, nhất thời cũng ảo não, hơn nữa nha đầu Bích Yên kia cũng không biết đi nơi nào rồi, sao lại tìm khắp nơi không gặp, thật sự là lo lắng muốn chết, nàng đành phải tìm một thô sử nha đầu dẫn nàng đi Mai viên bên kia, nhìn xem có thể tìm thấy Hà phu nhân cùng Đường Vũ Gia hay không, đến lúc đó sẽ lại thương nghị chuyện sớm hồi phủ.

Mai viên Triệu gia khá lớn, trồng gần nửa đỉnh núi, thô sử nha hoàn dẫn Thẩm Hà Hương đến lối vào Mai viên liền vội vàng trở về làm việc, Thẩm Hà Hương nào còn rảnh rỗi đi thưởng thức cốt cách của hoa mai, chỉ đành phải vừa đi vào trong vừa tìm chung quanh, cũng may một đám nữ tử như vậy dạo chơi tham quan nhất định là ríu ra ríu rít, cho nên mặc dù cách hơi xa, vẫn còn có thể mơ hồ phân biệt được phương hướng thanh âm.

Tiếp theo càng chạy càng cảm thấy thanh âm càng gần, nhất thời cảm thấy buông lỏng, bước chân liền nhanh hơn chút, vì hôm nay tiết trời thật sự lạnh, khi trên người dính canh cá nàng liền chán ghét mùi vị đó đã ngấm sâu vào y phục, cho nên ngay cả áo lót cũng đã cởi ra, chỉ mặc cái áo yếm rồi khoác luôn chiếc áo mỏng của Triệu tiểu thư vào, lúc này đúng là phong cảnh đẹp, cơn gió Bắc thổi hoa mai rơi rụng trên nền tuyết trắng xóa, nhưng nếu không phải trên người rét căm căm khó chịu, chân đi đôi giày thêu đã bị đông cứng thì sẽ tốt hơn chút.

Kết quả nhất thời nóng vội nên sơ ý, đi đến Mai viên cạnh chân giẫm phải một nhánh cây, dưới chân như hụt một cái, cả người nhất thời rơi xuống một cái hố đã được đào sẵn, Thẩm Hà Hương tuy rằng sinh ra ở nông gia, nhưng chưa làm qua việc nặng, thân mình dưỡng mấy năm nay đã sớm yêu kiều mềm mại, sao có thể chịu nổi cảnh bị rớt xuống tận đấy hố trong khi không có chút phòng bị nào, ngay lúc cổ chân tiếp đất lại cảm thấy đau đớn hệt như kim đâm, ngồi một lúc dưới đáy hố mới hồi hồn, phát ra âm thanh kêu rên, cũng từ chỗ đau nhức trên chân bình tĩnh lại.

Ngẩng đầu, trời ạ, đây, đây là địa phương nào? Thẩm Hà Hương ôm chân nước mắt lưng tròng nhìn trên đầu, lúc này nàng như ngồi đáy giếng ngước lên nhìn trời xanh, không dám tin nhìn miệng hang nhỏ như miệng bát mà lệ rơi đầy mặt, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi nông gia, từ nhỏ lại sống gần núi, hiểu được cũng nhiều hơn chút, sớm đã nghe nói qua có một vài thợ săn lên núi săn thú sẽ đào một số cái hang mục đích để bẫy những con mồi đi ra tìm thức ăn vào mùa đông.

Chẳng lẽ mình rơi vào bẫy của thợ săn? Nhưng đây thật sự cực kỳ hoang đường, Triệu gia vì sao phải đào bẫy ở trong Mai viên, không cẩn thận giẫm lên chẳng phải cũng sẽ bị sập bẫy sao, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy trừ phi Mai viên này lúc trước là một phần của ngọn núi, không ai biết điều này mới có thể như vậy, nhưng nói như thế thì bản thân mình cũng xui tận mạng, sao bao nhiêu người mới đi qua không sao hết tự dưng mình lại giẫm phải.

Thẩm Hà Hương ngây người như gỗ một lát, lập tức lại cảm thấy không ổn, bởi vì mới một khắc trôi qua, nàng lại cảm thấy dưới nền đất này lạnh hơn trước, hàn ý lan nhanh từ chân lên não, chỉ chốc lát sau thân mình liền bắt đầu run rẩy lên, tuy rằng hiện tại trời vẫn còn sớm, nhưng nếu không thể đi ra ngoài sớm một chút, căn cứ vào tiết trời lạnh lẽo thế này, nàng lại ăn mặc mong manh như vậy, không cần đến trời tối cũng sẽ bị đông chết ở trong này thôi.

Trong lòng quýnh lên, Thẩm Hà Hương liền dựa vào tường miễn cưỡng đứng lên, chân trái đã bị trật, chỉ có thể dựa vào chân phải đứng dậy, nhìn cái hang có độ cao gấp mấy lần mình, muốn leo lên đó nghĩ cũng đừng nghĩ, dù chân không bị gì cũng không có khả năng, hiện thời chỉ có thể gọi người tới cứu, nhưng đáy hố sâu, hét to lên kêu gào âm thanh cũng không vang ra bên ngoài, Thẩm Hà Hương ngửa đầu ngửa cổ mỏi nhừ, kêu gào đến khàn cổ, ngay cả một bóng người cũng không xuất hiện.

Thậm chí ngay cả thanh âm nói chuyện nghe không rõ của đám nữ tử cũng biến mất, bốn phía ngoại trừ tiếng gió rít gào thì chỉ còn lại không khí tĩnh mịch, Thẩm Hà Hương không khỏi càng ngày càng sốt ruột, nhất thời vành mắt ửng đỏ, nếu sớm biết như thế, còn quản cái gì là thanh danh, nàng qua bên chỗ mã phu ngồi chờ chứ không đến nơi quỷ quái này, nghĩ tới hết thảy điều này đều do tên Giản Thư Huyền kia làm hại, trong lòng không khỏi là vừa giận vừa hận, mà thân thể vừa lạnh vừa đói, mà trong đầu nghĩ không ra cách, nghĩ đến không được gặp phụ thân mẫu thân mà bị đông chết ở trong này, không khỏi ôm chân ngồi bệt dưới đất nước mắt rơi lộp bộp, nhất thời không chú ý tới một bóng đen dừng ở phía trên.

Người đó giống như thưởng thức một lát tình trạng quẫn bách của nàng, rồi mới nhếch khóe môi kiểu cười như không mở miệng nói: “Khóc cái gì? Ngươi hiện tại hẳn là phải cảm tạ người đào cái hang này không đặt dưới đó những cọc gỗ vót nhọn hay đinh sắt, bằng không ngươi đã sớm bị cọc nhọn đâm thủng ruột nát gan rồi, kia còn có thể thoải mái ngồi như vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook