Chương 9
Nguyệt Hạ Kim Hồ
13/05/2017
Ngay tại lúc Thẩm Hà Hương nắm chặt cây quạt trong tay, tiếng tim đập khẩn trương, khi muốn quay người chạy đến chỗ phụ mẫu bên cửa sổ, liền
nghe được một tiếng “Lạch cạch” nặng nề phát ra từ chỗ hàng giậu. Tiếp
theo nàng nàng nhìn thấy cái bóng đen chậm rãi đứng lên, sau đó xoay
người rời khỏi cửa nhà nàng, thân hình kia nhìn thế nào cũng quái dị,
khom người đi khập khiễng thật chậm, thân thể tựa hồ bị thương.
Thấy người đó thật sự rời khỏi cổng nhà, lồng ngực Thẩm Hà Hương rốt cuộc cũng bình ổn lại, trong lòng thầm nghĩ căn nhà này có lẽ phải sớm xây lên thôi, nếu không thì thật đúng có vấn đề về vấn đề an toàn, thấy người nọ bỏ đi khá xa rồi, nàng mới lấy tay trái ôm ngực, nhấc bước chân nãy giờ như bị cứng lại, chậm rãi đi về hướng sân viện, nhưng ánh mắt lại vẫn xuyên qua hàng giậu nhìn bóng đen kia.
Không biết có phải ảo giác không, nàng luôn cảm thấy người vừa rồi có dáng hình khá quen thuộc, nhưng lại nhớ không rõ là đã gặp qua ở đâu, đại khái là ánh mắt Thẩm Hà Hương quá mức chuyên chú, người nọ tựa hồ cảm giác được cái gì, bước chân vốn từng bước từng bước lết đi vào Hương Sơn, liền đột nhiên quay đầu nhìn qua.
Tối nay là trăng tròn, vừa rồi do có cửa chắn mất nên chỉ thấy bóng người, hơn nữa tâm tình Thẩm Hà Hương có chút khẩn trương, sợ đối phương là hung đồ cướp tài hại mạng, cho nên nhất thời bị dọa, cũng không có nhìn kỹ mặt người đó, ai ngờ ngay đúng khi người nọ quay người lại, ánh trăng không hề che chắn chiếu lên trên mặt người kia, Thẩm Hà Hương liếc mắt một cái liền nhận ra một bên vết sẹo trên mặt người nọ, nàng không khỏi khẽ nhếch môi, suy nghĩ trong đầu chuyển tiếp bất ngờ, sao có thể là hắn?
Nếu không phải mình có thể biết rõ thân phận ngày sau của người này, chỉ sợ thật sự cho rằng người nọ lúc còn trẻ gặp phải gia biến nên đi theo đường xấu, nhưng ngay cả như vậy Thẩm Hà Hương vẫn có một cơn tức giận nảy lên trong lòng, gương mặt tức giận đỏ bừng, thật sự là quá đáng, chỉ vì lúc trước có nói hắn vài ba câu thôi, dù cho có chút không đúng đi nữa, cũng không cần khuya khoắt thế này còn tới tận nhà làm chuyện xấu chứ, tình hình này Thẩm Hà Hương cũng không thể không nghĩ như vậy, dù sao chính nhân quân tử cần gì lén lút như thế, khẳng định là có mưu đồ.
Trong lòng Thẩm Hà Hương vốn còn một tia áy náy, giờ phút này sớm đã không cánh mà bay, ánh mắt không khách khí trừng lớn về phía người nọ, nếu không phải nàng lúc này thích không khí mát lạnh, trên người chỉ mặc tiểu y, khẳng định sẽ xông ra ngoài lý luận với hắn một phen, mà người nọ tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt “cực nóng” sau lưng , đúng là có chút chật vật xoay người, khập khiễng bước nhanh đi lên trên núi, chỉ chốc lát liền biến mất ở bên trong núi rừng.
Sắc mặt Thẩm Hà Hương vừa rồi bị dọa trắng bệch, lúc này sau khi biết bóng đen kia là Giản Thư Huyền, sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, nghĩ đến cũng vô cùng tức giận, thấy hắn chạy trốn mau như thế chỉ đành hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhấc chân đi vế hướng hàng giậu bên kia, nàng muốn thử nhìn xem tên Giản Thư Huyền kia đang định làm cái gì trêu cợt nàng, sau khi đến gần, liền xác thực bên cạnh chỗ hàng giậu kia có một vật đen xì.
Nàng nhấc bàn chân đang đi chiếc giày thêu màu hồng đào lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào cái vật kia, chỉ thấy một cái vòng tròn gì đó nhất thời từ trong bóng mờ lăn ra đây, hình như rất nặng, do có ánh trăng chiếu sáng nàng nhìn rõ hình dạng vật đó, cư nhiên là một cái áo cũ, bên trong dường như còn bọc cái gì đó, Thẩm Hà Hương để chiếc quạt đang cầm lên chiếc ghế, rồi mới tùy tay ngắt một nhánh cây sau đó đứng hơi xa chọc vào bọc áo đó, cái bọc bị mở ra bên trong lộ ra một ít dây mây.
Thẩm Hà Hương có chút kinh ngạc nghi ngờ không rõ, đây là cái thứ gì mà phải dùng dây mây buộc chặt, chẳng lẽ là rắn? Thẩm Hà Hương cảm giác có chút không rét mà run, nhưng trực giác nói cho nàng biết bên trong dây mây tựa hồ là vật cứng, không phải thân xà mềm mại.
Nàng có chút do dự, quyết định vẫn kêu Thẩm phụ đi ra kiểm tra, kết quả vừa đứng người lên, trong đám dây đó đột nhiên lộ ra một chút ngân quang, ngân quang kia rất quen thuộc, cho nên nàng vội vàng lại ngồi xổm xuống lấy cánh cây chọc tiếp, thẳng đến khi đẩy ra dây mây nhìn thấy vật đó, dù là Thẩm Hà Hương người luôn trấn định cũng trực tiếp hoảng sợ, trong đầu suy nghĩ không đến trăm cũng có hơn mười loại phương pháp hắn dùng để trêu cợt nàng, riêng không thể nghĩ tới điều này, đây sao có thể gọi là trêu cợt, đây quả thực là kinh hách a.
Dừng một chút, nàng giơ tay cầm lại ước lượng, nhịn xuống xúc động muốn cắn, lập tức rất nhanh lại tìm ra một cái nữa trong đám dây mây, tiếp theo lại một cái nữa, cuối cùng nàng dốc hết những cái còn lại trong bao ra, lần lượt có hơn mười cái ngân quang lóng lánh gì đó rơi trên mặt đất, cũng may là sàn nhà bằng bùn, nếu là bằng gạch sẽ phát ra chuỗi âm thanh của bạc va chạm vào nhau.
Thẩm Hà Hương thấy hơn mười đĩnh bạc, nhất thời cũng thảng thốt, một đĩnh bạc nguyên chất như vậy ước chừng to bằng một nắm đấm, không thiếu cân không thiếu lượng, một đĩnh bằng mười hai ngân chỉ hơn chứ không ít, mười cái đó là trăm lượng, lúc này ngân lượng lượng đang phát sáng trên mặt đất chất chồng lên nhau, làm cho người ta thật sự không dời được tầm mắt.
Ngay tại khi trên mặt của Thẩm Hà Hương có chút quái dị, Liễu thị ở trong phòng gọi Hà Hương, lập tức khiến nàng từ trong sự ngạc nhiên tỉnh táo lại, nhất thời không để ý cái khác liền ngồi xổm xuống dùng chiếc áo cũ kĩ kia bọc lại, lúc này Liễu thị đã thò đầu ra cửa sổ nói: “Nha đầu kia, bên ngoài đã có gió rồi đó, còn không biết về phòng đi, mặc ít như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh……”
“Lập tức a nương……” Thẩm Hà Hương đem quần áo kia vội vã xách giấu sau người, thân thể tận lực ẩn nấp trong bóng tối, thuận tiện dùng cây quạt che đậy lại rồi mau chóng bước vào phòng, Liễu thị cũng không nghi ngờ đóng cửa sổ lại, Thẩm Hà Hương trở về phòng ngủ nhìn đống bạc được gói lại trên bàn kia, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, mặc dù không muốn nghĩ xấu, nhưng kiếp trước Thẩm Hà Hương ở Hầu phủ mất năm năm, người có đơn thuần hơn nữa cũng sẽ nhìn thấy nhiều việc, hiểu được nhiều thứ, trên đời này làm gì có bạc từ trên trời rơi xuống, cho dù là có, đó không phải là bẫy thì cũng là tròng.
Cho nên biện pháp an toàn nhất đó là đem thứ lai lịch không rõ này ném đi, không dính dáng đến nó, nhưng sau khi sờ vào nó rồi thì có chút khó khăn, đổi lại người bình thường cũng sẽ không ném đi nhiều bạc trắng như vậy, nhưng nếu giữ lại, có một ngày chứng minh được số bạc này lai lịch không rõ, thì khả năng sẽ gây phiền toái lớn cho gia đình mình, đây cũng là lí do nàng giấu Thẩm phụ Liễu thị.
Dựa vào tính tình phụ mẫu, nói cho họ nghe thì đem nay đừng nghĩ đến ngủ, phụ thân cùng Giản gia có chút thâm giao, Giản gia hiện tại chỉ còn lại Giản Thư Huyền một người, đến lúc đó có vô cùng khả năng ông sẽ mặc kệ khuya khoắt lên núi chung quanh tìm kiếm, đến lúc đó nếu xảy ra nguy hiểm gì thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Càng nghĩ, trái cũng không được phải cũng không xong, Thẩm Hà Hương nằm trên giường một đêm ngủ không ngon, đợi khi trời sáng, nàng liền lặng lẽ đứng dậy mở cửa phòng chuồn ra sau, sau đó chạy đến tới Hương Sơn chỗ dưới tàng một cây đại thụ, nhìn chung quanh không có ai, liền trốn ở lùm cây dùng cái xẻng đào cái hố chôn đống bạc đã bọc kín lại xuống, sau đó đắp đất lại, thậm chí còn gom đống lá cây đặt lên, nhìn mọi thứ không khác thường mới đứng dậy, ngẩng đầu thì thấy, lúc này chân trời có chút ánh sáng, có mấy hộ nông gia đã thức dậy bổ củi đốt lửa, Thẩm Hà Hương thế mới nhẹ nhàng thở ra, phủi đi bụi bặm bám trên áo rồi lặng lẽ trở về nhà.
Buổi sáng Thẩm phụ đi bán, trời có chút âm u, giữa trưa liền mưa nhỏ, Thẩm phụ đội cơn mưa gánh hàng về, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, buổi trưa cả nhà ăn cơm liền nhắc đến một chuyện.
“Cha, người nói quan phủ gần đây bắt được một đám người buôn lậu hương liệu ?” Thẩm Hà Hương không khỏi ngừng chiếc đũa giật mình hỏi.
Thẩm phụ cắn một miếng bánh gạo đen gật đầu nói: “Mấy ngày nay người xung quanh kinh thành đều đang nghị luận chuyện này, nói là bắt được một nhóm người, trong đó có chạy thoát được hai người, đều là khất cái khoảng tầm hai mươi tuổi, trong đó có mấy người mới mười bốn mười lăm tuổi, haiz, vẫn là nhóm hài tử, bất đức dĩ mới làm cái đó……”
Thẩm Hà Hương nghe xong ánh mắt chợt lóe sáng, cúi đầu cầm một miếng bánh gạo đen lên, sau đó nhẹ nhàng lấy tay bẻ từng miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, nhất thời cảm thấy miệng không có mùi vị, ở kiếp trước loại chuyện buôn lậu hương liệu này phát sinh rất nhiều, bắt được người cũng không ít, lúc ấy bởi vì trong nhà rất khốn khó, không còn biện pháp khác, chỉ có thể dựa vào phụ thân đi bán dạo mua gạo mua lương thực.
Thân thể mẫu thân vốn ốm yếu, thêm nữa hàng năm phải sống trong căn nhà rách nát này, ngày thường lo lắng quá độ, ăn không đủ dinh dưỡng, sau lại vài năm thường xuyên ốm đau nằm bẹp trên giường, trong nhà thật sự rất túng quẫn, cuối cùng phụ thân đành phải rất liều lĩnh mua chút vải dệt, sau đó cùng người ta đi biên giới khu vực mua bán hương liệu Hương Vực xem vận khí ra sao, nếu có thể mua chút hương liệu bán cho cửa hiệu hương liệu, liền có thể kiếm được món tiền không nhỏ, đến lúc đó có thể về cất nhà, cuộc sống cũng không cần lo lắng quá.
Nhưng buôn lậu cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì, trước không nói Yến Kinh quốc và Hương Vực biên giới hai nước đang giao chiến, cứ ba năm một trận đánh lớn, hai năm một trận đánh nhỏ, nghe nói một đường buôn lậu cần xuyên qua ba ngọn núi lớn, hai rừng rậm, còn phải đi ngang qua một quan đạo, trong đó cường đạo đạo tặc nha môn vô số, người buôn lậu được ví như chuột chạy qua phố đông, trốn đông trốn tây kinh hãi khiếp sợ, chỉ cần không lưu ý một chút liền có khả năng vĩnh viễn không tìm được đường về quê.
Vì để có số bạc hữu hạn đó, những người này vác trên người hương liệu, vải dệt hàng hóa sinh hoạt trong một đoạn đường dài, dọc theo đường đi các loại dã thú độc trùng xà rắn kiến độc có xung quanh, người bình thường đâu thể chịu nổi, còn chịu nổi đến phút cuối có thể về nhà đoàn tụ lại càng ít.
Thẩm Hà Hương nghĩ đến đây không tự giác cắn môi, chiếc đũa trong tay đang chọc dưới đáy bát, Thẩm phụ khi đó rời nhà đã ba tháng, cuối cùng trở về đã không còn giống hình người, chỉ cố gắng cầm cự muốn về nhà nhìn mặt hai mẹ con một cái, mười ngày sau liền qua đời, kết quả cuối cùng tiền mất tật mang, từ đó về sau, căn nhà cũ nát đó chỉ còn lại nương và nàng, bệnh của mẫu thân cũng càng ngày càng nặng, thẳng đến hai năm sau chính mình bước chân vào Hầu phủ, nàng mới vĩnh biệt cuộc sống đó, nghĩ đến đây, đôi mắt Thẩm Hà Hương như có hơi sương.
Thẩm phụ vừa nói vừa ăn miếng lớn, ngược lại thấy khuê nữ chỉ chọc bát cũng không ăn, không khỏi bưng đĩa thức ăn để sát về phía nữ nhi, nữ nhi lớn rồi, đương nhiên không giống với lúc nhỏ gắp cho nàng, đành phải khuyên: “Khuê nữ của ta là lúc đang lớn, ăn nhiều chút đồ ăn đi.”
Liễu thị kĩ tính, thấy khuê nữ có chút không thích hợp, không khỏi nhìn kĩ thêm: “Đây là làm sao vậy? Cha nữ nhi nhìn xem đi, đứa nhỏ này sao lại muốn rớt nước mắt thế kia ……”
Thấy Thẩm phụ Liễu thị đều nhìn qua, Thẩm Hà Hương không khỏi nuốt nước mắt xuống, ngẩng mặt cười nói:“Là đồ ăn nương làm món đậu cô-ve cay quá, vừa rồi không cẩn thận ăn trúng, không sao đâu ạ ……” Thẩm phụ và Liễu thị vốn đang lo lắng, thấy nụ cười trong suốt của khuê nữ, không khỏi cũng cười theo.
Cơm nước xong xuôi Thẩm Hà Hương trở về phòng, cầm lấy trên bàn lọ nước sương ban sớm đọng trên cánh hoa lên, sau đó dùng khăn tay thấm một chút nhẹ nhàng day mắt, vừa rồi cảm xúc đến ánh mắt có chút đỏ, nước hoa này có thể làm sáng mắt, ngày thường lau nhiều chút đôi mắt có thể sáng long lanh ngập nước, dùng hơn một tháng hiệu quả thật không tệ.
Cảm thấy ánh mắt mát lạnh nhẹ nhàng khoan khoái đi chút, thế mới ngồi ở trước bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa còn đang liên miên không dứt, rơi trên mặt đất bắn tung tóe, bốc lên một mùi tanh của đất, không cần nhìn cũng biết mặt phải góc tường trong phòng lại bắt đầu xối mòn nước bùn, nàng thậm chí có thể nghe được thanh âm tí tách, nhưng lúc này lại không hề để tâm, chỉ đang nhíu đôi mi thanh tú lại suy nghĩ lại cái ngày ấy vô tình nhìn thấy dấu chân và vết máu, ánh mắt hơi giật giật.
Giương mắt hướng ra phía ngoài nhìn, hôm nay mưa lớn như thế, không biết tên Giản Thư Huyền kia có ở trong núi hay không.
Thấy người đó thật sự rời khỏi cổng nhà, lồng ngực Thẩm Hà Hương rốt cuộc cũng bình ổn lại, trong lòng thầm nghĩ căn nhà này có lẽ phải sớm xây lên thôi, nếu không thì thật đúng có vấn đề về vấn đề an toàn, thấy người nọ bỏ đi khá xa rồi, nàng mới lấy tay trái ôm ngực, nhấc bước chân nãy giờ như bị cứng lại, chậm rãi đi về hướng sân viện, nhưng ánh mắt lại vẫn xuyên qua hàng giậu nhìn bóng đen kia.
Không biết có phải ảo giác không, nàng luôn cảm thấy người vừa rồi có dáng hình khá quen thuộc, nhưng lại nhớ không rõ là đã gặp qua ở đâu, đại khái là ánh mắt Thẩm Hà Hương quá mức chuyên chú, người nọ tựa hồ cảm giác được cái gì, bước chân vốn từng bước từng bước lết đi vào Hương Sơn, liền đột nhiên quay đầu nhìn qua.
Tối nay là trăng tròn, vừa rồi do có cửa chắn mất nên chỉ thấy bóng người, hơn nữa tâm tình Thẩm Hà Hương có chút khẩn trương, sợ đối phương là hung đồ cướp tài hại mạng, cho nên nhất thời bị dọa, cũng không có nhìn kỹ mặt người đó, ai ngờ ngay đúng khi người nọ quay người lại, ánh trăng không hề che chắn chiếu lên trên mặt người kia, Thẩm Hà Hương liếc mắt một cái liền nhận ra một bên vết sẹo trên mặt người nọ, nàng không khỏi khẽ nhếch môi, suy nghĩ trong đầu chuyển tiếp bất ngờ, sao có thể là hắn?
Nếu không phải mình có thể biết rõ thân phận ngày sau của người này, chỉ sợ thật sự cho rằng người nọ lúc còn trẻ gặp phải gia biến nên đi theo đường xấu, nhưng ngay cả như vậy Thẩm Hà Hương vẫn có một cơn tức giận nảy lên trong lòng, gương mặt tức giận đỏ bừng, thật sự là quá đáng, chỉ vì lúc trước có nói hắn vài ba câu thôi, dù cho có chút không đúng đi nữa, cũng không cần khuya khoắt thế này còn tới tận nhà làm chuyện xấu chứ, tình hình này Thẩm Hà Hương cũng không thể không nghĩ như vậy, dù sao chính nhân quân tử cần gì lén lút như thế, khẳng định là có mưu đồ.
Trong lòng Thẩm Hà Hương vốn còn một tia áy náy, giờ phút này sớm đã không cánh mà bay, ánh mắt không khách khí trừng lớn về phía người nọ, nếu không phải nàng lúc này thích không khí mát lạnh, trên người chỉ mặc tiểu y, khẳng định sẽ xông ra ngoài lý luận với hắn một phen, mà người nọ tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt “cực nóng” sau lưng , đúng là có chút chật vật xoay người, khập khiễng bước nhanh đi lên trên núi, chỉ chốc lát liền biến mất ở bên trong núi rừng.
Sắc mặt Thẩm Hà Hương vừa rồi bị dọa trắng bệch, lúc này sau khi biết bóng đen kia là Giản Thư Huyền, sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, nghĩ đến cũng vô cùng tức giận, thấy hắn chạy trốn mau như thế chỉ đành hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhấc chân đi vế hướng hàng giậu bên kia, nàng muốn thử nhìn xem tên Giản Thư Huyền kia đang định làm cái gì trêu cợt nàng, sau khi đến gần, liền xác thực bên cạnh chỗ hàng giậu kia có một vật đen xì.
Nàng nhấc bàn chân đang đi chiếc giày thêu màu hồng đào lên, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào cái vật kia, chỉ thấy một cái vòng tròn gì đó nhất thời từ trong bóng mờ lăn ra đây, hình như rất nặng, do có ánh trăng chiếu sáng nàng nhìn rõ hình dạng vật đó, cư nhiên là một cái áo cũ, bên trong dường như còn bọc cái gì đó, Thẩm Hà Hương để chiếc quạt đang cầm lên chiếc ghế, rồi mới tùy tay ngắt một nhánh cây sau đó đứng hơi xa chọc vào bọc áo đó, cái bọc bị mở ra bên trong lộ ra một ít dây mây.
Thẩm Hà Hương có chút kinh ngạc nghi ngờ không rõ, đây là cái thứ gì mà phải dùng dây mây buộc chặt, chẳng lẽ là rắn? Thẩm Hà Hương cảm giác có chút không rét mà run, nhưng trực giác nói cho nàng biết bên trong dây mây tựa hồ là vật cứng, không phải thân xà mềm mại.
Nàng có chút do dự, quyết định vẫn kêu Thẩm phụ đi ra kiểm tra, kết quả vừa đứng người lên, trong đám dây đó đột nhiên lộ ra một chút ngân quang, ngân quang kia rất quen thuộc, cho nên nàng vội vàng lại ngồi xổm xuống lấy cánh cây chọc tiếp, thẳng đến khi đẩy ra dây mây nhìn thấy vật đó, dù là Thẩm Hà Hương người luôn trấn định cũng trực tiếp hoảng sợ, trong đầu suy nghĩ không đến trăm cũng có hơn mười loại phương pháp hắn dùng để trêu cợt nàng, riêng không thể nghĩ tới điều này, đây sao có thể gọi là trêu cợt, đây quả thực là kinh hách a.
Dừng một chút, nàng giơ tay cầm lại ước lượng, nhịn xuống xúc động muốn cắn, lập tức rất nhanh lại tìm ra một cái nữa trong đám dây mây, tiếp theo lại một cái nữa, cuối cùng nàng dốc hết những cái còn lại trong bao ra, lần lượt có hơn mười cái ngân quang lóng lánh gì đó rơi trên mặt đất, cũng may là sàn nhà bằng bùn, nếu là bằng gạch sẽ phát ra chuỗi âm thanh của bạc va chạm vào nhau.
Thẩm Hà Hương thấy hơn mười đĩnh bạc, nhất thời cũng thảng thốt, một đĩnh bạc nguyên chất như vậy ước chừng to bằng một nắm đấm, không thiếu cân không thiếu lượng, một đĩnh bằng mười hai ngân chỉ hơn chứ không ít, mười cái đó là trăm lượng, lúc này ngân lượng lượng đang phát sáng trên mặt đất chất chồng lên nhau, làm cho người ta thật sự không dời được tầm mắt.
Ngay tại khi trên mặt của Thẩm Hà Hương có chút quái dị, Liễu thị ở trong phòng gọi Hà Hương, lập tức khiến nàng từ trong sự ngạc nhiên tỉnh táo lại, nhất thời không để ý cái khác liền ngồi xổm xuống dùng chiếc áo cũ kĩ kia bọc lại, lúc này Liễu thị đã thò đầu ra cửa sổ nói: “Nha đầu kia, bên ngoài đã có gió rồi đó, còn không biết về phòng đi, mặc ít như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh……”
“Lập tức a nương……” Thẩm Hà Hương đem quần áo kia vội vã xách giấu sau người, thân thể tận lực ẩn nấp trong bóng tối, thuận tiện dùng cây quạt che đậy lại rồi mau chóng bước vào phòng, Liễu thị cũng không nghi ngờ đóng cửa sổ lại, Thẩm Hà Hương trở về phòng ngủ nhìn đống bạc được gói lại trên bàn kia, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, mặc dù không muốn nghĩ xấu, nhưng kiếp trước Thẩm Hà Hương ở Hầu phủ mất năm năm, người có đơn thuần hơn nữa cũng sẽ nhìn thấy nhiều việc, hiểu được nhiều thứ, trên đời này làm gì có bạc từ trên trời rơi xuống, cho dù là có, đó không phải là bẫy thì cũng là tròng.
Cho nên biện pháp an toàn nhất đó là đem thứ lai lịch không rõ này ném đi, không dính dáng đến nó, nhưng sau khi sờ vào nó rồi thì có chút khó khăn, đổi lại người bình thường cũng sẽ không ném đi nhiều bạc trắng như vậy, nhưng nếu giữ lại, có một ngày chứng minh được số bạc này lai lịch không rõ, thì khả năng sẽ gây phiền toái lớn cho gia đình mình, đây cũng là lí do nàng giấu Thẩm phụ Liễu thị.
Dựa vào tính tình phụ mẫu, nói cho họ nghe thì đem nay đừng nghĩ đến ngủ, phụ thân cùng Giản gia có chút thâm giao, Giản gia hiện tại chỉ còn lại Giản Thư Huyền một người, đến lúc đó có vô cùng khả năng ông sẽ mặc kệ khuya khoắt lên núi chung quanh tìm kiếm, đến lúc đó nếu xảy ra nguy hiểm gì thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Càng nghĩ, trái cũng không được phải cũng không xong, Thẩm Hà Hương nằm trên giường một đêm ngủ không ngon, đợi khi trời sáng, nàng liền lặng lẽ đứng dậy mở cửa phòng chuồn ra sau, sau đó chạy đến tới Hương Sơn chỗ dưới tàng một cây đại thụ, nhìn chung quanh không có ai, liền trốn ở lùm cây dùng cái xẻng đào cái hố chôn đống bạc đã bọc kín lại xuống, sau đó đắp đất lại, thậm chí còn gom đống lá cây đặt lên, nhìn mọi thứ không khác thường mới đứng dậy, ngẩng đầu thì thấy, lúc này chân trời có chút ánh sáng, có mấy hộ nông gia đã thức dậy bổ củi đốt lửa, Thẩm Hà Hương thế mới nhẹ nhàng thở ra, phủi đi bụi bặm bám trên áo rồi lặng lẽ trở về nhà.
Buổi sáng Thẩm phụ đi bán, trời có chút âm u, giữa trưa liền mưa nhỏ, Thẩm phụ đội cơn mưa gánh hàng về, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, buổi trưa cả nhà ăn cơm liền nhắc đến một chuyện.
“Cha, người nói quan phủ gần đây bắt được một đám người buôn lậu hương liệu ?” Thẩm Hà Hương không khỏi ngừng chiếc đũa giật mình hỏi.
Thẩm phụ cắn một miếng bánh gạo đen gật đầu nói: “Mấy ngày nay người xung quanh kinh thành đều đang nghị luận chuyện này, nói là bắt được một nhóm người, trong đó có chạy thoát được hai người, đều là khất cái khoảng tầm hai mươi tuổi, trong đó có mấy người mới mười bốn mười lăm tuổi, haiz, vẫn là nhóm hài tử, bất đức dĩ mới làm cái đó……”
Thẩm Hà Hương nghe xong ánh mắt chợt lóe sáng, cúi đầu cầm một miếng bánh gạo đen lên, sau đó nhẹ nhàng lấy tay bẻ từng miếng bánh nhỏ bỏ vào trong miệng, nhất thời cảm thấy miệng không có mùi vị, ở kiếp trước loại chuyện buôn lậu hương liệu này phát sinh rất nhiều, bắt được người cũng không ít, lúc ấy bởi vì trong nhà rất khốn khó, không còn biện pháp khác, chỉ có thể dựa vào phụ thân đi bán dạo mua gạo mua lương thực.
Thân thể mẫu thân vốn ốm yếu, thêm nữa hàng năm phải sống trong căn nhà rách nát này, ngày thường lo lắng quá độ, ăn không đủ dinh dưỡng, sau lại vài năm thường xuyên ốm đau nằm bẹp trên giường, trong nhà thật sự rất túng quẫn, cuối cùng phụ thân đành phải rất liều lĩnh mua chút vải dệt, sau đó cùng người ta đi biên giới khu vực mua bán hương liệu Hương Vực xem vận khí ra sao, nếu có thể mua chút hương liệu bán cho cửa hiệu hương liệu, liền có thể kiếm được món tiền không nhỏ, đến lúc đó có thể về cất nhà, cuộc sống cũng không cần lo lắng quá.
Nhưng buôn lậu cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì, trước không nói Yến Kinh quốc và Hương Vực biên giới hai nước đang giao chiến, cứ ba năm một trận đánh lớn, hai năm một trận đánh nhỏ, nghe nói một đường buôn lậu cần xuyên qua ba ngọn núi lớn, hai rừng rậm, còn phải đi ngang qua một quan đạo, trong đó cường đạo đạo tặc nha môn vô số, người buôn lậu được ví như chuột chạy qua phố đông, trốn đông trốn tây kinh hãi khiếp sợ, chỉ cần không lưu ý một chút liền có khả năng vĩnh viễn không tìm được đường về quê.
Vì để có số bạc hữu hạn đó, những người này vác trên người hương liệu, vải dệt hàng hóa sinh hoạt trong một đoạn đường dài, dọc theo đường đi các loại dã thú độc trùng xà rắn kiến độc có xung quanh, người bình thường đâu thể chịu nổi, còn chịu nổi đến phút cuối có thể về nhà đoàn tụ lại càng ít.
Thẩm Hà Hương nghĩ đến đây không tự giác cắn môi, chiếc đũa trong tay đang chọc dưới đáy bát, Thẩm phụ khi đó rời nhà đã ba tháng, cuối cùng trở về đã không còn giống hình người, chỉ cố gắng cầm cự muốn về nhà nhìn mặt hai mẹ con một cái, mười ngày sau liền qua đời, kết quả cuối cùng tiền mất tật mang, từ đó về sau, căn nhà cũ nát đó chỉ còn lại nương và nàng, bệnh của mẫu thân cũng càng ngày càng nặng, thẳng đến hai năm sau chính mình bước chân vào Hầu phủ, nàng mới vĩnh biệt cuộc sống đó, nghĩ đến đây, đôi mắt Thẩm Hà Hương như có hơi sương.
Thẩm phụ vừa nói vừa ăn miếng lớn, ngược lại thấy khuê nữ chỉ chọc bát cũng không ăn, không khỏi bưng đĩa thức ăn để sát về phía nữ nhi, nữ nhi lớn rồi, đương nhiên không giống với lúc nhỏ gắp cho nàng, đành phải khuyên: “Khuê nữ của ta là lúc đang lớn, ăn nhiều chút đồ ăn đi.”
Liễu thị kĩ tính, thấy khuê nữ có chút không thích hợp, không khỏi nhìn kĩ thêm: “Đây là làm sao vậy? Cha nữ nhi nhìn xem đi, đứa nhỏ này sao lại muốn rớt nước mắt thế kia ……”
Thấy Thẩm phụ Liễu thị đều nhìn qua, Thẩm Hà Hương không khỏi nuốt nước mắt xuống, ngẩng mặt cười nói:“Là đồ ăn nương làm món đậu cô-ve cay quá, vừa rồi không cẩn thận ăn trúng, không sao đâu ạ ……” Thẩm phụ và Liễu thị vốn đang lo lắng, thấy nụ cười trong suốt của khuê nữ, không khỏi cũng cười theo.
Cơm nước xong xuôi Thẩm Hà Hương trở về phòng, cầm lấy trên bàn lọ nước sương ban sớm đọng trên cánh hoa lên, sau đó dùng khăn tay thấm một chút nhẹ nhàng day mắt, vừa rồi cảm xúc đến ánh mắt có chút đỏ, nước hoa này có thể làm sáng mắt, ngày thường lau nhiều chút đôi mắt có thể sáng long lanh ngập nước, dùng hơn một tháng hiệu quả thật không tệ.
Cảm thấy ánh mắt mát lạnh nhẹ nhàng khoan khoái đi chút, thế mới ngồi ở trước bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa còn đang liên miên không dứt, rơi trên mặt đất bắn tung tóe, bốc lên một mùi tanh của đất, không cần nhìn cũng biết mặt phải góc tường trong phòng lại bắt đầu xối mòn nước bùn, nàng thậm chí có thể nghe được thanh âm tí tách, nhưng lúc này lại không hề để tâm, chỉ đang nhíu đôi mi thanh tú lại suy nghĩ lại cái ngày ấy vô tình nhìn thấy dấu chân và vết máu, ánh mắt hơi giật giật.
Giương mắt hướng ra phía ngoài nhìn, hôm nay mưa lớn như thế, không biết tên Giản Thư Huyền kia có ở trong núi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.