Chương 17: Quyển 1 - Chương 16
Giang Nhất Thủy
16/08/2021
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 16
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trong Triêu Huy Điện im ắng dị thường. Có thứ gì đó đào rỗng trái tim. Nhịp tim cũng hạ xuống theo nhiệt độ, tựa rơi vào vực sâu không đáy. Nữ hoàng nghe lời giải thích của Chung Ly Mạc, chỉ cảm thấy rét buốt tận xương.
Đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ đến cho được? Nếu bệ hạ không lựa chọn lấy thân tuẫn quốc thì bọn họ giờ đây vẫn có thể bên nhau. Thời tiết mùa hạ mưa tầm tã khiến cả Uyển Châu không thu hoạch nổi một hạt thóc, lại thêm tuyết lớn năm trước, tất cả đã trở thành cơ hội cho một số kẻ lợi dụng. Nhân lúc đại quân lên phía Bắc, đế đô chỉ còn lại Kim Bào Vệ không thể chống được binh mã của cả một châu, cuối cùng phản quân chiếm được thành Nguyên Châu.
Phản loạn trỗi dậy rất bất ngờ, chỉ nháy mắt đã bùng lên thành ngọn lửa lớn thiêu thành, lan ra khắp các châu của Sở Quốc. Viện quân Huyên Cảnh Thần phái đi bị chặn lại bên bờ Lương Thủy. Chính vì lần trì hoãn ấy mà nàng đã không còn cơ hội gặp lại Chung Ly Sóc, thậm chí một món đồ của người kia cũng chẳng giữ lại được. Tất cả những gì liên quan đến Chung Ly Sóc đều tan thành tro bụi trong trận lửa lớn kia.
Nếu bệ hạ không tuẫn quốc thì dựa vào binh lực của Kim Bào Vệ khi đó, nhất định có thể hộ tống bệ hạ đến bên bờ Lương Thủy. Các nàng còn có thể gặp lại một lần nữa. Tại sao lại phải tuẫn quốc? Chết đâu phải lựa chọn tốt nhất.
Huyên Cảnh Thần kính nể khí khái tử thủ gia quốc của đế vương Chung Ly Sóc, rồi lại khát vọng các nàng có thể gặp lại dù là trong tủi nhục. Mãi đến khi đuổi hết Man tộc Tố Bắc ra khỏi bờ cõi Lan Châu, tiếp nhận ngọc tỷ truyền quốc từ tay Tô Ngạn Khanh, đoạt lại gia quốc, nàng mới bắt đầu tiếp nhận sự thật rằng Chiêu Đế đã không còn nữa.
Để Huyên Cảnh Thần tiếp nhận cái chết của một người cũng không phải việc khó, bởi cha nàng, mẫu thân nàng, cô mẫu của nàng đếu tử trận sa trường. Cái chết đối với một tướng sĩ mà nói là chuyện bình thường trên chiến trường. Bởi vì bất kể ngươi có gào khóc thế nào đi chăng nữa thì người đã không về được vĩnh viễn sẽ không về.
Chính vì lẽ đó, Huyên Cảnh Thần không khóc. Nàng gánh vác giang sơn mà Chiêu Đế để lại, gánh vác chí nguyện của người kia, gánh vác tất cả mọi thứ. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc hóa ra Chung Ly Sóc không phải không muốn sống, mà là không thể sống.
Huyên Cảnh Thần ngồi trên long ỷ, nhìn Chung Ly Mạc nén lệ nghẹn ngào dưới bậc thang, cố gắng kiềm nén tâm tình, hỏi: “Thư đâu?”
“Thần… thần đã mang tới.” Chung Ly Mạc giơ tay quẹt nước mắt, rồi run rẩy lấy ra một bức thư từ tay áo.
Huyên Cảnh Thần bước khỏi án, đưa tay nhận thư, vội vàng mở ra xem. Chung Ly Mạc lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn thân thể nom thì trấn định nhưng lại không ngừng run rẩy kia, nức nở: “Thần đã sai người đưa hai người kia từ Nam Cương về, nhiều lắm nửa tháng là có thể đến Nguyên Châu. Mật lệnh của hoàng tỷ ở trong tay bọn họ. Đến lúc đó bệ hạ ắt sẽ biết lời thần nói là thật hay giả.”
Chung Ly Mạc nhìn nữ tử tuy không cao lớn nhưng lại vững chãi như thanh tùng trước mắt, cúi người làm một đại lễ quỳ lạy, nước mắt lăn dài: “Bệ hạ, không… hoàng tẩu, hoàng tỷ là bị người hại chết. Ta biết nàng mất đã lâu, thế nhưng tội lớn như mưu hại đế vương, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Tại đây, thần đệ cầu ngài, xin hãy thay hoàng tỷ tìm ra kẻ mưu nghịch.”
“Nàng đi quá sớm.”
Trước đó, Chung Ly Mạc đã khóc một trận ở nhà, giờ đây nhắc lại vẫn bi phẫn mà thương tâm. Huyên Cảnh Thần nhìn chằm chằm phong thư kia, trái tim đã sớm co rút lại.
Đúng vậy. Nếu trước khi chết không trải qua chuyện ấy, liệu Chung Ly Sóc có lựa chọn lên phía Bắc hay không? Tất cả liệu có nguyên vẹn như lúc ban đầu?
Nhưng người kia giờ đã không còn. Nàng không có lựa chọn. Có một số người đã tước đi quyền được lựa chọn của nàng.
Huyên Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, siết chặt bức thư trong tay. Nàng nghe mình nói bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Việc này, còn ai biết nữa?”
“Không tính vi thần thì còn hai người kia cùng với Nam Cương Vương, ngoài ra không còn ai khác.” Hắn thậm chí không nói cho Bình An Công chúa, bởi hắn biết chuyện này chỉ có Nữ hoàng mới làm chủ được. Mưu hại đế vương, đây là tội lớn cỡ nào, còn ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì trong đó? Chuyện này, không chỉ đơn giản là cái chết của Chiêu Đế mà còn có thể lật đổ triều cương. . Truyện Cổ Đại
“Trẫm hiểu. Đợi hai người kia tới Nguyên Châu thì đệ lập tức dẫn họ đến gặp ta. Chuyện này, trẫm đích thân hỏi rõ.” Huyên Cảnh Thần siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt, “Trẫm…”
Mới nói được non nửa, Huyên Cảnh Thần đã không thể nào tiếp tục. Lệ chẳng biết đã vương đầy hai má tự bao giờ. Nàng sợ mình mở miệng ra sẽ nức nở không thành tiếng.
Lúc hay tin người kia ra đi, Huyên Cảnh Thần không khóc. Tuần thất đầu tiên không khóc, đưa y quan của nàng vào đế lăng không khóc, ngay cả khi nhớ nhung điện hạ, nàng cũng không khóc. Huyên Cảnh Thần cho rằng nước mắt của mình đã chảy khô sau khi cha mẹ ra đi, sau khi chứng kiến quá nhiều cái chết nơi chiến trường. Nàng đã sớm quen với chết chóc, quen đến mức khi sinh mệnh rời đi thậm chí chẳng thể nào rơi lệ. Nhưng không ngờ lại có ngày nàng thất thố đến độ nói cũng không được tròn câu.
Là đang tiếc nuối, đang hối hận, hay đang căm hờn? Vì đã không ở lại bên cạnh Chung Ly Sóc.
Đế Lăng lạnh lẽo biết nhường nào. Một người sợ lạnh như điện hạ chắc chắn là không muốn nằm bên trong, thế nên mới lựa chọn dùng một trận lửa lớn nóng ấm để chấm dứt cuộc đời. Huyên Cảnh Thần nghĩ, nếu là nàng đích thân mang binh trở lại, có phải Chung Ly Sóc sẽ không cần lựa chọn tự thiêu tuẫn quốc? Nếu nàng nói với người ấy rằng mình nguyện cùng nhau sưởi ấm, liệu Chung Ly Sóc có chịu chờ nàng cùng táng vào Đế Lăng? Chứ không phải như bây giờ, sau trăm tuổi, Đế Lăng chỉ có thân thể nàng bên cạnh y quan của Chiêu Đế.
Huyên Cảnh Thần vươn tay che mặt, siết chặt phong thư, đưa lưng về phía Chung Ly Mạc mà nghĩ lại một loạt chuyện cũ. Chung Ly Mạc quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nữ hoàng, nhìn thân thể đĩnh đạc ấy cô liêu đứng đó, đơn độc lẻ bóng. Một nỗi cô tịch khó có thể diễn tả bằng lời bỗng dưng trào dâng trong lòng.
Đến tận bây giờ, hắn mới hiểu, Nữ hoàng nhất định sẽ tra rõ chuyện này. Không chỉ bởi quốc chính mà càng nhiều là vì hoàng tỷ. Trong lòng hoàng tẩu, là có hoàng tỷ. Nếu như hoàng tỷ dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Chung Ly Mạc khóc thành lệ nhân lau đi nước mắt, bắt đầu thấp giọng nức nở. Hắn khóc một trận thỏa thê, nói ra được bí mật ẩn giấu đã lâu, cuối cùng mới rời khỏi Triêu Huy Điện.
Cái chết của Chiêu Đế có ẩn tình khác, đây là chuyện mà dù cho ai cũng không ngờ đến.
Điều khiến Chung Ly Sóc không đoán được chính là chuyện nàng không có tinh lực đi tra rõ trước khi chết lại được Hoàng hậu tiếp nhận, tiếp tục tra xét khi năm mới chỉ vừa bắt đầu. Chung Ly Sóc xem tất cả như làm lại từ đầu, vào lúc tự thiêu đã quên mất chuyện ấy. Bất luận là ai muốn hại nàng, nàng cũng đã chết. Hiện giờ, Hoàng hậu đã ngồi vững trên giang sơn. Thế cục hôm nay đã không phải kiểu mà loạn thần tặc tử có thể lay chuyển. Nàng hưởng thụ mọi điều tốt đẹp trong đời Nhạc Chính Tố, cũng phải đối mặt với tất cả những gì Nhạc Chính Tố cần đối mặt. Nàng phải đọc sách của Nhạc Chính Tố, biết họa mà Nhạc Chính Tố yêu thích, biết nét chữ mà Nhạc Chính Tố viết ra, còn phải tìm cách che giấu những thứ mình tinh thông.
Chính vì vậy mà sau khi tỉnh lại, nàng đã luyện thư pháp và hội họa suốt một thời gian, cố gắng đạt tới mức có thể cùng Nhạc Chính Tố tuy hai mà một. Còn chuyện mình yêu thích, thì phải tiến hành một cách gian nan. Tỷ như xích bát, đầu tiên phải học hết những nhạc khí như tiêu, như sáo, bấy giờ Chung Ly Sóc mới thổi xích bát trong nhà.
Dù Hoàng hậu cấm xích bát nhưng thật ra thổi trong nhà cũng không sao. Chỉ là mấy hôm gần đây, sau khi thổi xích bát, trưởng tỷ lúc nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức kì quái.
Trưa hôm ấy, sau khi bị trưởng tỷ nhìn bao nhiêu lần vì thổi xích bát trong vườn nhà mình, gặp lại trưởng tỷ, Chung Ly Sóc rất bình thản mà nhìn trở lại. Nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là trưởng tỷ mở miệng trước, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Vì sao Tố lại yêu thích xích bát?”
Ra là vấn đề này. Vì sao yêu thích? Đương nhiên là vì: “Tiếng của nó thê lương mà mênh mông, lại tĩnh mịch, sâu lắng. Tố thấy nó có thể khiến người ta cảm nhận được sự tự do.”
Xích bát, là một nhạc khí có thể khiến người ta cảm nhận được sự tự do. Những âm cao tựa như hùng ưng giương cánh, tự do bay lượn. Khi bé còn ở thâm cung, nàng ngồi dưới tán cây cạnh bên cung tường cao vời vợi mà thổi xích bát, hy vọng mình cũng có thể như tiếng xích bát ấy, bay ra khỏi cung tường. Bay đến... một thế giới mãi mãi không bị giam cầm.
Nhưng thân thể của nàng không có tự do. Đến chết vẫn bị vây trong cung tường.
Thân có thể bị nhốt, nhưng tâm thì không. Đời trước, tâm nàng cuối cùng cũng được như tiếng xích bát thổi ra, chu du khắp chín châu của Sở Quốc. Cả cuộc đời của Chung Ly Sóc lúc nào cũng cố gắng làm một người có tự do, có tôn nghiêm. Đó chính là nguyên do vì sao nàng chỉ yêu duy nhất xích bát.
Nghe Chung Ly Sóc trả lời như vậy, Nhạc Chính Dĩnh gật đầu, nói: “Là vậy, thôi Tố thích cũng không sao.” Vốn còn định can ngăn Nhạc Chính Tố thích cùng một loại nhạc khí với Chiêu Đế nhưng cuối cùng Nhạc Chính Dĩnh vẫn lựa chọn từ bỏ.
Quên đi. Dù sao cũng là thổi trong nhà, nghe mãi cũng quen, Tố thích là được. Đợi đến khi Nữ hoàng chọn được Hoàng phu, Tố thích thổi thì cứ thổi.
“Vâng.” Chung Ly Sóc gật đầu, ứng tiếng rất nhanh.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Nhạc Chính Dĩnh ho khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Muội có hỏi xin mẫu thân ra ngoại thành tắm suối nước nóng chưa?”
“Đã hỏi rồi, mẫu thân nói thân thể ta còn chưa tốt lắm, không cho đi.” Chung Ly Sóc gật đầu. Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta không cách nào từ chối của mẫu thân Nhạc Chính Tố, lòng Chung Ly Sóc chỉ có thể thầm than đáng tiếc.
Ai, nàng là thật sự muốn đi ra ngoài một chút.
“Nếu muội thật sự muốn đi. Vậy có chịu đi cùng tỷ tỷ không?” Nhạc Chính Dĩnh nhìn vẻ mặt phấn chấn của thiếu niên lang, cười nói: “Đúng lúc có đồng liêu hẹn đi Mai Hoa Trang tắm suối nước nóng. Tố cũng đi chung đi.”
“Thật sự tiện cho ta theo sao?” Mắt Chung Ly Sóc ngập tràn vui sướng. Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của nàng lấp lánh ánh sáng khiến Nhạc Chính Dĩnh cũng vui lây.
“Đương nhiên.” Nhạc Chính Dĩnh nở nụ cười, lại nói: “Mồng tám tháng Giêng chúng ta cùng đi, mẫu thân sẽ không biết.”
“Vâng. Tố đa tạ trưởng tỷ.” Chung Ly Sóc chắp tay hành lễ, vẻ mặt xán lạn, rực rỡ.
Chỉ là nghe đến mồng tám tháng Giêng thì một cảm giác quen thuộc lại nảy nở trong lòng. Mồng tám tháng Giêng a, một ngày hết sức đặc thù. Đó là ngày mà nàng thân là Chiêu Đế đến thế gian này.
_____________
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trong Triêu Huy Điện im ắng dị thường. Có thứ gì đó đào rỗng trái tim. Nhịp tim cũng hạ xuống theo nhiệt độ, tựa rơi vào vực sâu không đáy. Nữ hoàng nghe lời giải thích của Chung Ly Mạc, chỉ cảm thấy rét buốt tận xương.
Đúng vậy, sao nàng lại không nghĩ đến cho được? Nếu bệ hạ không lựa chọn lấy thân tuẫn quốc thì bọn họ giờ đây vẫn có thể bên nhau. Thời tiết mùa hạ mưa tầm tã khiến cả Uyển Châu không thu hoạch nổi một hạt thóc, lại thêm tuyết lớn năm trước, tất cả đã trở thành cơ hội cho một số kẻ lợi dụng. Nhân lúc đại quân lên phía Bắc, đế đô chỉ còn lại Kim Bào Vệ không thể chống được binh mã của cả một châu, cuối cùng phản quân chiếm được thành Nguyên Châu.
Phản loạn trỗi dậy rất bất ngờ, chỉ nháy mắt đã bùng lên thành ngọn lửa lớn thiêu thành, lan ra khắp các châu của Sở Quốc. Viện quân Huyên Cảnh Thần phái đi bị chặn lại bên bờ Lương Thủy. Chính vì lần trì hoãn ấy mà nàng đã không còn cơ hội gặp lại Chung Ly Sóc, thậm chí một món đồ của người kia cũng chẳng giữ lại được. Tất cả những gì liên quan đến Chung Ly Sóc đều tan thành tro bụi trong trận lửa lớn kia.
Nếu bệ hạ không tuẫn quốc thì dựa vào binh lực của Kim Bào Vệ khi đó, nhất định có thể hộ tống bệ hạ đến bên bờ Lương Thủy. Các nàng còn có thể gặp lại một lần nữa. Tại sao lại phải tuẫn quốc? Chết đâu phải lựa chọn tốt nhất.
Huyên Cảnh Thần kính nể khí khái tử thủ gia quốc của đế vương Chung Ly Sóc, rồi lại khát vọng các nàng có thể gặp lại dù là trong tủi nhục. Mãi đến khi đuổi hết Man tộc Tố Bắc ra khỏi bờ cõi Lan Châu, tiếp nhận ngọc tỷ truyền quốc từ tay Tô Ngạn Khanh, đoạt lại gia quốc, nàng mới bắt đầu tiếp nhận sự thật rằng Chiêu Đế đã không còn nữa.
Để Huyên Cảnh Thần tiếp nhận cái chết của một người cũng không phải việc khó, bởi cha nàng, mẫu thân nàng, cô mẫu của nàng đếu tử trận sa trường. Cái chết đối với một tướng sĩ mà nói là chuyện bình thường trên chiến trường. Bởi vì bất kể ngươi có gào khóc thế nào đi chăng nữa thì người đã không về được vĩnh viễn sẽ không về.
Chính vì lẽ đó, Huyên Cảnh Thần không khóc. Nàng gánh vác giang sơn mà Chiêu Đế để lại, gánh vác chí nguyện của người kia, gánh vác tất cả mọi thứ. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc hóa ra Chung Ly Sóc không phải không muốn sống, mà là không thể sống.
Huyên Cảnh Thần ngồi trên long ỷ, nhìn Chung Ly Mạc nén lệ nghẹn ngào dưới bậc thang, cố gắng kiềm nén tâm tình, hỏi: “Thư đâu?”
“Thần… thần đã mang tới.” Chung Ly Mạc giơ tay quẹt nước mắt, rồi run rẩy lấy ra một bức thư từ tay áo.
Huyên Cảnh Thần bước khỏi án, đưa tay nhận thư, vội vàng mở ra xem. Chung Ly Mạc lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn thân thể nom thì trấn định nhưng lại không ngừng run rẩy kia, nức nở: “Thần đã sai người đưa hai người kia từ Nam Cương về, nhiều lắm nửa tháng là có thể đến Nguyên Châu. Mật lệnh của hoàng tỷ ở trong tay bọn họ. Đến lúc đó bệ hạ ắt sẽ biết lời thần nói là thật hay giả.”
Chung Ly Mạc nhìn nữ tử tuy không cao lớn nhưng lại vững chãi như thanh tùng trước mắt, cúi người làm một đại lễ quỳ lạy, nước mắt lăn dài: “Bệ hạ, không… hoàng tẩu, hoàng tỷ là bị người hại chết. Ta biết nàng mất đã lâu, thế nhưng tội lớn như mưu hại đế vương, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Tại đây, thần đệ cầu ngài, xin hãy thay hoàng tỷ tìm ra kẻ mưu nghịch.”
“Nàng đi quá sớm.”
Trước đó, Chung Ly Mạc đã khóc một trận ở nhà, giờ đây nhắc lại vẫn bi phẫn mà thương tâm. Huyên Cảnh Thần nhìn chằm chằm phong thư kia, trái tim đã sớm co rút lại.
Đúng vậy. Nếu trước khi chết không trải qua chuyện ấy, liệu Chung Ly Sóc có lựa chọn lên phía Bắc hay không? Tất cả liệu có nguyên vẹn như lúc ban đầu?
Nhưng người kia giờ đã không còn. Nàng không có lựa chọn. Có một số người đã tước đi quyền được lựa chọn của nàng.
Huyên Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, siết chặt bức thư trong tay. Nàng nghe mình nói bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Việc này, còn ai biết nữa?”
“Không tính vi thần thì còn hai người kia cùng với Nam Cương Vương, ngoài ra không còn ai khác.” Hắn thậm chí không nói cho Bình An Công chúa, bởi hắn biết chuyện này chỉ có Nữ hoàng mới làm chủ được. Mưu hại đế vương, đây là tội lớn cỡ nào, còn ẩn giấu âm mưu quỷ kế gì trong đó? Chuyện này, không chỉ đơn giản là cái chết của Chiêu Đế mà còn có thể lật đổ triều cương. . Truyện Cổ Đại
“Trẫm hiểu. Đợi hai người kia tới Nguyên Châu thì đệ lập tức dẫn họ đến gặp ta. Chuyện này, trẫm đích thân hỏi rõ.” Huyên Cảnh Thần siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt, “Trẫm…”
Mới nói được non nửa, Huyên Cảnh Thần đã không thể nào tiếp tục. Lệ chẳng biết đã vương đầy hai má tự bao giờ. Nàng sợ mình mở miệng ra sẽ nức nở không thành tiếng.
Lúc hay tin người kia ra đi, Huyên Cảnh Thần không khóc. Tuần thất đầu tiên không khóc, đưa y quan của nàng vào đế lăng không khóc, ngay cả khi nhớ nhung điện hạ, nàng cũng không khóc. Huyên Cảnh Thần cho rằng nước mắt của mình đã chảy khô sau khi cha mẹ ra đi, sau khi chứng kiến quá nhiều cái chết nơi chiến trường. Nàng đã sớm quen với chết chóc, quen đến mức khi sinh mệnh rời đi thậm chí chẳng thể nào rơi lệ. Nhưng không ngờ lại có ngày nàng thất thố đến độ nói cũng không được tròn câu.
Là đang tiếc nuối, đang hối hận, hay đang căm hờn? Vì đã không ở lại bên cạnh Chung Ly Sóc.
Đế Lăng lạnh lẽo biết nhường nào. Một người sợ lạnh như điện hạ chắc chắn là không muốn nằm bên trong, thế nên mới lựa chọn dùng một trận lửa lớn nóng ấm để chấm dứt cuộc đời. Huyên Cảnh Thần nghĩ, nếu là nàng đích thân mang binh trở lại, có phải Chung Ly Sóc sẽ không cần lựa chọn tự thiêu tuẫn quốc? Nếu nàng nói với người ấy rằng mình nguyện cùng nhau sưởi ấm, liệu Chung Ly Sóc có chịu chờ nàng cùng táng vào Đế Lăng? Chứ không phải như bây giờ, sau trăm tuổi, Đế Lăng chỉ có thân thể nàng bên cạnh y quan của Chiêu Đế.
Huyên Cảnh Thần vươn tay che mặt, siết chặt phong thư, đưa lưng về phía Chung Ly Mạc mà nghĩ lại một loạt chuyện cũ. Chung Ly Mạc quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Nữ hoàng, nhìn thân thể đĩnh đạc ấy cô liêu đứng đó, đơn độc lẻ bóng. Một nỗi cô tịch khó có thể diễn tả bằng lời bỗng dưng trào dâng trong lòng.
Đến tận bây giờ, hắn mới hiểu, Nữ hoàng nhất định sẽ tra rõ chuyện này. Không chỉ bởi quốc chính mà càng nhiều là vì hoàng tỷ. Trong lòng hoàng tẩu, là có hoàng tỷ. Nếu như hoàng tỷ dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Chung Ly Mạc khóc thành lệ nhân lau đi nước mắt, bắt đầu thấp giọng nức nở. Hắn khóc một trận thỏa thê, nói ra được bí mật ẩn giấu đã lâu, cuối cùng mới rời khỏi Triêu Huy Điện.
Cái chết của Chiêu Đế có ẩn tình khác, đây là chuyện mà dù cho ai cũng không ngờ đến.
Điều khiến Chung Ly Sóc không đoán được chính là chuyện nàng không có tinh lực đi tra rõ trước khi chết lại được Hoàng hậu tiếp nhận, tiếp tục tra xét khi năm mới chỉ vừa bắt đầu. Chung Ly Sóc xem tất cả như làm lại từ đầu, vào lúc tự thiêu đã quên mất chuyện ấy. Bất luận là ai muốn hại nàng, nàng cũng đã chết. Hiện giờ, Hoàng hậu đã ngồi vững trên giang sơn. Thế cục hôm nay đã không phải kiểu mà loạn thần tặc tử có thể lay chuyển. Nàng hưởng thụ mọi điều tốt đẹp trong đời Nhạc Chính Tố, cũng phải đối mặt với tất cả những gì Nhạc Chính Tố cần đối mặt. Nàng phải đọc sách của Nhạc Chính Tố, biết họa mà Nhạc Chính Tố yêu thích, biết nét chữ mà Nhạc Chính Tố viết ra, còn phải tìm cách che giấu những thứ mình tinh thông.
Chính vì vậy mà sau khi tỉnh lại, nàng đã luyện thư pháp và hội họa suốt một thời gian, cố gắng đạt tới mức có thể cùng Nhạc Chính Tố tuy hai mà một. Còn chuyện mình yêu thích, thì phải tiến hành một cách gian nan. Tỷ như xích bát, đầu tiên phải học hết những nhạc khí như tiêu, như sáo, bấy giờ Chung Ly Sóc mới thổi xích bát trong nhà.
Dù Hoàng hậu cấm xích bát nhưng thật ra thổi trong nhà cũng không sao. Chỉ là mấy hôm gần đây, sau khi thổi xích bát, trưởng tỷ lúc nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt hết sức kì quái.
Trưa hôm ấy, sau khi bị trưởng tỷ nhìn bao nhiêu lần vì thổi xích bát trong vườn nhà mình, gặp lại trưởng tỷ, Chung Ly Sóc rất bình thản mà nhìn trở lại. Nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là trưởng tỷ mở miệng trước, do dự một lúc lâu mới hỏi: “Vì sao Tố lại yêu thích xích bát?”
Ra là vấn đề này. Vì sao yêu thích? Đương nhiên là vì: “Tiếng của nó thê lương mà mênh mông, lại tĩnh mịch, sâu lắng. Tố thấy nó có thể khiến người ta cảm nhận được sự tự do.”
Xích bát, là một nhạc khí có thể khiến người ta cảm nhận được sự tự do. Những âm cao tựa như hùng ưng giương cánh, tự do bay lượn. Khi bé còn ở thâm cung, nàng ngồi dưới tán cây cạnh bên cung tường cao vời vợi mà thổi xích bát, hy vọng mình cũng có thể như tiếng xích bát ấy, bay ra khỏi cung tường. Bay đến... một thế giới mãi mãi không bị giam cầm.
Nhưng thân thể của nàng không có tự do. Đến chết vẫn bị vây trong cung tường.
Thân có thể bị nhốt, nhưng tâm thì không. Đời trước, tâm nàng cuối cùng cũng được như tiếng xích bát thổi ra, chu du khắp chín châu của Sở Quốc. Cả cuộc đời của Chung Ly Sóc lúc nào cũng cố gắng làm một người có tự do, có tôn nghiêm. Đó chính là nguyên do vì sao nàng chỉ yêu duy nhất xích bát.
Nghe Chung Ly Sóc trả lời như vậy, Nhạc Chính Dĩnh gật đầu, nói: “Là vậy, thôi Tố thích cũng không sao.” Vốn còn định can ngăn Nhạc Chính Tố thích cùng một loại nhạc khí với Chiêu Đế nhưng cuối cùng Nhạc Chính Dĩnh vẫn lựa chọn từ bỏ.
Quên đi. Dù sao cũng là thổi trong nhà, nghe mãi cũng quen, Tố thích là được. Đợi đến khi Nữ hoàng chọn được Hoàng phu, Tố thích thổi thì cứ thổi.
“Vâng.” Chung Ly Sóc gật đầu, ứng tiếng rất nhanh.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Nhạc Chính Dĩnh ho khẽ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Muội có hỏi xin mẫu thân ra ngoại thành tắm suối nước nóng chưa?”
“Đã hỏi rồi, mẫu thân nói thân thể ta còn chưa tốt lắm, không cho đi.” Chung Ly Sóc gật đầu. Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta không cách nào từ chối của mẫu thân Nhạc Chính Tố, lòng Chung Ly Sóc chỉ có thể thầm than đáng tiếc.
Ai, nàng là thật sự muốn đi ra ngoài một chút.
“Nếu muội thật sự muốn đi. Vậy có chịu đi cùng tỷ tỷ không?” Nhạc Chính Dĩnh nhìn vẻ mặt phấn chấn của thiếu niên lang, cười nói: “Đúng lúc có đồng liêu hẹn đi Mai Hoa Trang tắm suối nước nóng. Tố cũng đi chung đi.”
“Thật sự tiện cho ta theo sao?” Mắt Chung Ly Sóc ngập tràn vui sướng. Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của nàng lấp lánh ánh sáng khiến Nhạc Chính Dĩnh cũng vui lây.
“Đương nhiên.” Nhạc Chính Dĩnh nở nụ cười, lại nói: “Mồng tám tháng Giêng chúng ta cùng đi, mẫu thân sẽ không biết.”
“Vâng. Tố đa tạ trưởng tỷ.” Chung Ly Sóc chắp tay hành lễ, vẻ mặt xán lạn, rực rỡ.
Chỉ là nghe đến mồng tám tháng Giêng thì một cảm giác quen thuộc lại nảy nở trong lòng. Mồng tám tháng Giêng a, một ngày hết sức đặc thù. Đó là ngày mà nàng thân là Chiêu Đế đến thế gian này.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.