Chương 2: Quyển 1 - Chương 1
Giang Nhất Thủy
16/08/2021
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - Chương 1
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ngọn lửa nóng rực liếm qua từng tấc khô ráo. Tường lửa hừng hực bốc cao mãnh liệt ập đến từ bốn phương tám hướng. Khói đặc ồ ạt tràn từ miệng mũi vào lồng ngực, xộc đến mọi ngóc ngách có thể tiếp xúc với không khí. Cơn nghẹt thở thít chặt nện vào phổi, tạo cảm giác đau đớn như xé toạc.
Sắp chết rồi, hẳn sắp chết rồi đúng không? Cứ thế chấm dứt đi, chấm dứt một đời long đong như lá khô lìa cành này. Cuối cùng quay đầu vẫn không thể nào thấy được người kia.
Hoàng hậu... của cô.
Cách thống trị bạo ngược của Thứ Đế đặt kết thúc cho Sở quốc hoàng thất Chung Ly. Đế vương mất lòng vạn dân cuối cùng rơi vào tuyệt cảnh bị bách tính vứt bỏ. Loạn thần tặc tử thừa cơ trỗi dậy, chỉa kiếm vào vương tọa trên cao, công chiếm đế đô là thành Nguyên Châu.
Đế vương vô năng như nàng, chuyện duy nhất có thể làm chính là giao ngọc tỷ trong tay cho người mà số mệnh đã an bài, trả lại thiên hạ một non sông tươi đẹp. Chỉ vậy mới có thể đối mặt với tổ tiên nơi chín suối.
Không còn ai thích hợp hơn người ấy.
Hoàng hậu, của cô.
Nhưng cô, vẫn chưa thể nói với nàng rõ ràng hết thảy.
Chung Ly Sóc gắng gượng chống đỡ thân thể, tay nắm xích bát, thổi đứt quãng. Thanh âm từng được cả chín châu ngợi khen như tiếng ngự long, giờ chỉ còn là những âm khàn ai điếu vong quốc, trầm trầm vang vọng giữa cung vắng.
Âm rít cuối cùng theo chiếc xích bát chất ngọc đập vào phiến đá lạnh thấu xương rồi im bặt. Hoàng đế co người nằm giữa biển lửa nóng rực, mở to mắt, cố nhìn vào khoảng đen kịt phía trước.
Thật yên tĩnh. Như một lần nữa quay về nơi ở khi bé. Hoàng đế ôm xích bát mẫu thân để lại, tham lam hưởng thụ một chút ấm áp cuối cùng, rồi chôn thân trong hỏa lò cực nóng.
"Tố... Tố..."
"Tố... Tố..."
Giọng nữ êm ái vang từ xa đến gần, truyền vào tai. Gò má bị xoa thật nhẹ. Xúc cảm ấm áp ấy cuối cùng cũng kéo nàng ra khỏi mộng cảnh. Thiếu niên mơ màng mở mắt, loáng thoáng nhìn thấy một vị phu nhân tao nhã, đoan trang đang lo lắng nhìn mình. Tiếng gọi khẽ khàng cũng theo đó truyền đến: "Tố..."
Thất thần một hồi lâu, nàng mới hoảng hốt nhận ra mình đang ở nơi nào. Mắt mờ mịt nhìn về phía phụ nhân, lại thấy đối phương dịu dàng cười nói: "Tố... Đến rồi, đừng ngủ."
Dứt lời, những thanh âm náo động như bị che chắn nháy mắt chen chúc tràn vào tai, gọi tỉnh đám sâu ngủ ẩn nấp trong người. Thị nữ hầu bên cạnh thấp giọng cười, không hề khách khí mà cảm thán: "May mà phu nhân đến rồi. Bằng không nô tì cũng không biết phải làm sao. Suốt một đường này, Nhị công tử ngủ thật quá say, qua chợ cũng không tỉnh."
Nghe thị nữ bên cạnh nói vậy, thiếu niên tên Tố đành nở nụ cười cam chịu. Vừa nâng mắt đã thấy phụ nhân tú lệ nhìn mình, vẻ lo lắng: "Thân thể không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì về phủ lại mời y công đến xem xem."
Ánh mắt ấy quá mức dịu dàng, cực kì giống đôi mắt đã từng nhìn mình khi bé. Lòng thiếu niên mềm nhũn, nhìn lại phụ nhân bằng ánh nhìn chân thành, đáp: "Mẫu thân, con không sao."
"Ừm." Phụ nhân lại cẩn thận quan sát một phen, thấy sắc mặt nàng không đáng ngại mới gật đầu nói, "Thế thì tốt. Vậy còn không mau xuống xe?"
Tố nghe xong gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, vén rèm nhảy xuống xe ngựa.
Ngoài xe, ánh mặt trời ngày thu ở Lan Châu vừa đẹp. Tia nắng chói chang chiếu rọi lên người thiếu niên, soi sáng gương mặt trắng nõn quá mức tuấn tú kia, lại phủ lên thân thể mảnh khảnh, cao ráo tựa bạch dương, khắc họa rõ nét vẻ đĩnh ngạo của quý tộc Lan Châu.
Thiếu niên nhướng mày, khoát tay về phía chiếc xe ngựa vừa bước xuống, cất cao giọng: "Mẫu thân, về đến nhà rồi. Kính xin hãy nắm tay con xuống xe."
Các thị nữ vén màn che, phụ nhân tú lệ khom lưng bước ra từ xe ngựa. Thị vệ hầu hai bên vừa kê bục giẫm đã thấy phụ nhân vươn tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay thiếu niên, cười mắng một câu: "Bướng bỉnh." Nhưng nàng vẫn không từ chối mà nắm lấy tay thiếu niên, giẫm bục, xuống xe ngựa.
Phụ nhân bước lên một bước, lại dịu giọng nói: "Tố nhi, còn không mau lên. Lúc sớm không phải than đói sao? Còn chậm thì cũng đừng kêu ca."
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn lên cửa phủ vô cùng uy nghiêm sừng sững trước mặt, ánh mắt lướt qua bốn chữ vàng trên biển lại dừng trong thoáng chốc.
Phủ Trấn Bắc Hầu, phủ đệ của Trấn Bắc Hầu Lan Châu Nhạc Chính Khâm. Nhạc Chính Khâm... Nhớ lúc Chiêu Đế tại vị thì mới chỉ là Bình Bắc Tướng quân đóng giữ Lan Châu thôi, giờ đã phong Hầu.
Chớp mắt mà nhiều năm đã qua. Nếu không phải biết rõ thụy hào của bản thân, nàng còn ngỡ tất cả những thứ này chỉ là một giấc mơ. Mở mắt tỉnh lại lần nữa, nàng đã không phải quân vương vong quốc Chung Ly Sóc mà là con thứ của Trấn Bắc Hầu, Nhạc Chính Tố.
Suy nghĩ mơ màng trong phút chốc, nghe tiếng mẫu thân, Chung Ly Sóc vội hồi thần, bước một bước lên phiến đá rắn chắc trước cửa Hầu phủ, theo chân mẫu thân, "Tới đây."
Mảng nắng chiếu rọi bị nàng bỏ lại phía sau. Bầu trời che trên mảnh đất châu phủ rộng lớn, bao trùm đại địa Lan Châu trong cái se lạnh. Chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình có thể đặt chân lên mặt đất vững chãi, có thể ôm lấy tia nắng mặt trời ấm áp một lần nữa. Nhưng giờ đây, khi thật sự được hít thở từng luồng hơi mát lạnh, tươi mới, bất kể vì nguyên do gì, lại lần nữa cảm thụ mình thật sự sống trên đời, nàng sẽ tích cực triển lộ sức sống của bản thân.
Đây là cuối thu năm Nguyên Cùng thứ bảy. Cuộc họa loạn hủy hoại đế đô Sở quốc kia đã chìm trong ngày xuân năm Nguyên Cùng thứ tư. Nguyên soái dẫn quân bình loạn chính là Hoàng hậu đã lên phía Bắc đuổi Man của Chiêu Đế, Huyên Cảnh Thần.
Một lần nữa đoạt lại thành Nguyên Châu, Hoàng hậu được chiếu thư nhường ngôi Chiêu Đế viết ra trước lúc lâm chung, cầm ngọc tỷ truyền quốc, bước lên đế vị trong tiếng ủng hộ vang dội của triều thần. Cùng năm, Nữ hoàng không đổi niên hiệu, chỉ sửa quốc hiệu thành "Khánh."
Tộc Hoa ở Trung Nguyên Cửu Châu đã chuyển từ cuối Sở quốc sang mở đầu Khánh quốc êm đềm như thế. Hơn mười năm run rẩy dưới chính sách tàn bạo của Thứ Đế, cuối cùng bá tánh cũng nghênh đón một vị quân vương hiền minh, tin cậy. Quốc gia vì chiến loạn mà ngày một khánh kiệt cũng dần tỏa ra sinh cơ vốn có dưới sự trị vì của quân chủ khai quốc triều Khánh, cũng như chồi non nảy lộc từ mặt đất vào ngày xuân, dần nở rộ thành đóa hoa yêu kiều, thướt tha dưới ánh mặt trời.
Mà Lan Châu nằm ở phía bắc Khánh quốc lại càng hiển lộ ra sức sống mãnh liệt thuộc về phương bắc. Dù đang là cuối thu nhưng vẫn tươi đẹp vô cùng.
Cùng mẫu thân đến đạo quan lễ tạ thần trở lại, Chung Ly Sóc còn chưa kịp khôi phục tinh thần từ việc có thể đắm chìm trong sự ấm áp của ánh mặt trời lần nữa đã vội vã bị triệu vào chính đường, nghênh tiếp thánh chỉ đến từ đế đô.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết..." Nàng quỳ gối sau cha mẹ, nghe thánh sứ tuyên đọc ý chỉ, trong đầu ngây ngẩn. Còn chưa kịp điều chỉnh tâm lý, nàng lại nghe thánh sứ cười tủm tỉm rằng: "Chúc mừng Trấn Bắc Hầu gia thăng chức. Còn không mau mau tiếp chỉ."
Phụ thân của thân phận hiện tại, người đàn ông có tướng mạo vô cùng nho nhã kia nhận lấy thánh chỉ, thành kính cúi đầu hướng Nam: "Tạ chủ long ân."
Nói đoạn, lại hàn huyên đôi câu với thánh sứ, đến đây mới tiễn người kia đi.
Tuy ngồi trên chỗ quyền cao chức trọng đã nhiều năm nhưng nhận được ý chỉ hồi hướng, Nhạc Chính Khâm vẫn vui mừng khôn xiết. Vừa hớn hở trở vào cửa đã vội quay sang nói với thê tử: "Bệ hạ mệnh ta xử lý xong sự vụ trong thành Sở rồi mau về đế đô. Năm nay hồi hướng vội vàng, phải đi cho kịp cung yến cuối năm, công việc trong phủ còn phải làm phiền phu nhân."
Phụ nhân tú lệ, đoan trang lắc đầu, dịu giọng nói: "Phu quân chớ lo. Công việc trong phủ ta sẽ thu xếp thỏa đáng. Chỉ là Tố nhi... cũng phải đi theo sao?"
Nàng nói, rồi lại đưa mắt sang thiếu niên đang thất thần bên cạnh. Nghe được lời thê tử, Trấn Bắc Hầu nho nhã cũng chuyển mắt theo, cùng nhìn về phía đứa bé ốm yếu nhà mình.
"A Tố..." Tiếng nói trầm ổn, mạnh mẽ của Trấn Bắc Hầu gọi tâm trí đang thơ thẩn của Chung Ly Sóc quay lại. Nàng sửng sốt trong nháy mắt rồi vội gật đầu, đáp: "Vâng?"
Thấy phản ứng của con chậm chạp như vậy, Trấn Bắc Hầu thầm thở dài, nhìn sang thê tử. Ánh mắt như nước của thê tử cũng trở về đối diện ông ta, lại lo âu nhìn con, im lặng không nói.
Đêm đã về khuya, cơn gió cuối thu lạnh lẽo đập vào cửa sổ. Cành lá khô cằn trong đình lay động, phát ra tiếng xào xạc. Nhạc Chính phu nhân rửa mặt xong lại giúp trượng phu cởi lớp áo khoác rườm rà. Nghĩ đến chuyện ban ngày, nàng thở dài một tiếng, nói: "Tố nhi mới khỏe lại nửa năm. Lần này đi đế đô, đường xá xa xôi, sợ là không chịu được mệt nhọc như vậy."
"Không bằng phu quân quy nam trước, ta cùng Tố nhi đến ngày xuân sang năm lại về đế đô, được không?"
Đúng như dự đoán. Nghe thê tử nói vậy, Nhạc Chính Khâm do dự một lúc, sau đó nói với vẻ khó xử: "Thân thể của Tố nhi cũng đã gần khỏi hẳn, có thể chạy nhảy, phu nhân đừng lo lắng quá. Huống hồ, đã ba năm phu nhân chưa theo ta hồi hướng, Dĩnh nhi cũng ba năm chưa gặp nàng. Lần này về triều, vừa vặn một nhà đoàn viên, chẳng phải mỹ thay?"
"Nhưng mà..."
"Chớ lo." Nam nhân ôm lấy thê tử mảnh mai nhà mình, dịu giọng khuyên lơn: "Chẳng phải Tố nhi đã tỉnh lại rất lâu rồi đấy ư? Chỉ là về đế đô thôi, sẽ không sao."
"Sẽ không sao."
Tiếng khuyên giải của Trấn Bắc Hầu tan vào gió đêm. Cơn gió đêm lạnh lẽo ấy khơi nguồn từ góc tối, lùa về phía song chấn cửa sổ tinh xảo nơi phòng ấm phía đông phủ Trấn Bắc Hầu. Nhạc Chính Tố nằm trong chăn ấm, bên tai là tiếng gió rít lao xao, mở to mắt nhìn đỉnh trướng u tối nương ánh trăng mờ.
Từ Lan Châu được triệu hồi về đế đô, nhậm chức Binh bộ Thượng thư, Nhạc Chính Khâm cha nàng là được trọng dụng. Lại thêm trưởng tỷ hiện đang giữ chức Binh bộ Thị lang, Nhạc Chính gia rất được người kia coi trọng.
Cũng phải, dù sao đây cũng từng là bộ hạ của nàng ở Lan Châu. Đám ngụy quân tử sợ đầu sợ đuôi ở Nguyên Châu kia e là không được nàng yêu thích. Xem ra, chẳng lâu nữa, bố cục triều chính sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đổi cũng tốt. Đổi rồi sẽ không còn bách tính vì tham quan ô lại mà mất đi bảy phần lương thu, sẽ không còn trẻ con chết đói nơi đầu đường đế đô nữa.
Trong đầu rối ren rất nhiều những chuyện không nên xuất hiện, khiến nỗi lòng khó khăn lắm mới bình tĩnh của Chung Ly Sóc lại trở nên hỗn loạn. Nàng nhớ đến cung tường cứng rắn, lạnh căm khi bé, nhớ đến thời niên thiếu trôi dạt khắp nơi, nhớ đến dòng máu tươi ấm nóng trào ra dưới lưỡi chủy thủ lạnh lẽo, lại nhớ đến tràng lửa lớn thiêu rụi tất cả trước khi mình mở mắt ra.
Từng cảnh tượng lướt qua tâm trí, cuối cùng dừng lại ở dung nhan xinh đẹp của người kia.
Thành Nguyên Châu, nơi từng chôn vùi một đời của nàng. Khi lần nữa trở về, bọn họ... còn có thể gặp lại sao?
A, còn có thể gặp lại sao?
Tử Đồng.
_____________
Cô là tự xưng của thái tử/vua (như trẫm hay quả nhân), chứ hong phải hai nữ chính một người là cô một người là nàng.
Đúng là "thiếu niên", không viết sai. Không hẳn là giả nam, sắp tới sẽ có giải thích.
Thứ Đế là đời vua trước Chung Ly Sóc. Chung Ly Sóc là Chiêu Đế, đời cuối cùng của Sở quốc. Đến đời Huyên Cảnh Thần (tự Tử Đồng) đổi thành Khánh quốc.
Mấy này sau có giải thích cặn kẽ, cơ mà nói trước để đọc mấy chương đầu cho đỡ loạn.
Chậc, cổ đại hong phải sở trường. Rặn lâu quạ ????
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ngọn lửa nóng rực liếm qua từng tấc khô ráo. Tường lửa hừng hực bốc cao mãnh liệt ập đến từ bốn phương tám hướng. Khói đặc ồ ạt tràn từ miệng mũi vào lồng ngực, xộc đến mọi ngóc ngách có thể tiếp xúc với không khí. Cơn nghẹt thở thít chặt nện vào phổi, tạo cảm giác đau đớn như xé toạc.
Sắp chết rồi, hẳn sắp chết rồi đúng không? Cứ thế chấm dứt đi, chấm dứt một đời long đong như lá khô lìa cành này. Cuối cùng quay đầu vẫn không thể nào thấy được người kia.
Hoàng hậu... của cô.
Cách thống trị bạo ngược của Thứ Đế đặt kết thúc cho Sở quốc hoàng thất Chung Ly. Đế vương mất lòng vạn dân cuối cùng rơi vào tuyệt cảnh bị bách tính vứt bỏ. Loạn thần tặc tử thừa cơ trỗi dậy, chỉa kiếm vào vương tọa trên cao, công chiếm đế đô là thành Nguyên Châu.
Đế vương vô năng như nàng, chuyện duy nhất có thể làm chính là giao ngọc tỷ trong tay cho người mà số mệnh đã an bài, trả lại thiên hạ một non sông tươi đẹp. Chỉ vậy mới có thể đối mặt với tổ tiên nơi chín suối.
Không còn ai thích hợp hơn người ấy.
Hoàng hậu, của cô.
Nhưng cô, vẫn chưa thể nói với nàng rõ ràng hết thảy.
Chung Ly Sóc gắng gượng chống đỡ thân thể, tay nắm xích bát, thổi đứt quãng. Thanh âm từng được cả chín châu ngợi khen như tiếng ngự long, giờ chỉ còn là những âm khàn ai điếu vong quốc, trầm trầm vang vọng giữa cung vắng.
Âm rít cuối cùng theo chiếc xích bát chất ngọc đập vào phiến đá lạnh thấu xương rồi im bặt. Hoàng đế co người nằm giữa biển lửa nóng rực, mở to mắt, cố nhìn vào khoảng đen kịt phía trước.
Thật yên tĩnh. Như một lần nữa quay về nơi ở khi bé. Hoàng đế ôm xích bát mẫu thân để lại, tham lam hưởng thụ một chút ấm áp cuối cùng, rồi chôn thân trong hỏa lò cực nóng.
"Tố... Tố..."
"Tố... Tố..."
Giọng nữ êm ái vang từ xa đến gần, truyền vào tai. Gò má bị xoa thật nhẹ. Xúc cảm ấm áp ấy cuối cùng cũng kéo nàng ra khỏi mộng cảnh. Thiếu niên mơ màng mở mắt, loáng thoáng nhìn thấy một vị phu nhân tao nhã, đoan trang đang lo lắng nhìn mình. Tiếng gọi khẽ khàng cũng theo đó truyền đến: "Tố..."
Thất thần một hồi lâu, nàng mới hoảng hốt nhận ra mình đang ở nơi nào. Mắt mờ mịt nhìn về phía phụ nhân, lại thấy đối phương dịu dàng cười nói: "Tố... Đến rồi, đừng ngủ."
Dứt lời, những thanh âm náo động như bị che chắn nháy mắt chen chúc tràn vào tai, gọi tỉnh đám sâu ngủ ẩn nấp trong người. Thị nữ hầu bên cạnh thấp giọng cười, không hề khách khí mà cảm thán: "May mà phu nhân đến rồi. Bằng không nô tì cũng không biết phải làm sao. Suốt một đường này, Nhị công tử ngủ thật quá say, qua chợ cũng không tỉnh."
Nghe thị nữ bên cạnh nói vậy, thiếu niên tên Tố đành nở nụ cười cam chịu. Vừa nâng mắt đã thấy phụ nhân tú lệ nhìn mình, vẻ lo lắng: "Thân thể không thoải mái sao? Nếu không thoải mái thì về phủ lại mời y công đến xem xem."
Ánh mắt ấy quá mức dịu dàng, cực kì giống đôi mắt đã từng nhìn mình khi bé. Lòng thiếu niên mềm nhũn, nhìn lại phụ nhân bằng ánh nhìn chân thành, đáp: "Mẫu thân, con không sao."
"Ừm." Phụ nhân lại cẩn thận quan sát một phen, thấy sắc mặt nàng không đáng ngại mới gật đầu nói, "Thế thì tốt. Vậy còn không mau xuống xe?"
Tố nghe xong gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, vén rèm nhảy xuống xe ngựa.
Ngoài xe, ánh mặt trời ngày thu ở Lan Châu vừa đẹp. Tia nắng chói chang chiếu rọi lên người thiếu niên, soi sáng gương mặt trắng nõn quá mức tuấn tú kia, lại phủ lên thân thể mảnh khảnh, cao ráo tựa bạch dương, khắc họa rõ nét vẻ đĩnh ngạo của quý tộc Lan Châu.
Thiếu niên nhướng mày, khoát tay về phía chiếc xe ngựa vừa bước xuống, cất cao giọng: "Mẫu thân, về đến nhà rồi. Kính xin hãy nắm tay con xuống xe."
Các thị nữ vén màn che, phụ nhân tú lệ khom lưng bước ra từ xe ngựa. Thị vệ hầu hai bên vừa kê bục giẫm đã thấy phụ nhân vươn tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay thiếu niên, cười mắng một câu: "Bướng bỉnh." Nhưng nàng vẫn không từ chối mà nắm lấy tay thiếu niên, giẫm bục, xuống xe ngựa.
Phụ nhân bước lên một bước, lại dịu giọng nói: "Tố nhi, còn không mau lên. Lúc sớm không phải than đói sao? Còn chậm thì cũng đừng kêu ca."
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn lên cửa phủ vô cùng uy nghiêm sừng sững trước mặt, ánh mắt lướt qua bốn chữ vàng trên biển lại dừng trong thoáng chốc.
Phủ Trấn Bắc Hầu, phủ đệ của Trấn Bắc Hầu Lan Châu Nhạc Chính Khâm. Nhạc Chính Khâm... Nhớ lúc Chiêu Đế tại vị thì mới chỉ là Bình Bắc Tướng quân đóng giữ Lan Châu thôi, giờ đã phong Hầu.
Chớp mắt mà nhiều năm đã qua. Nếu không phải biết rõ thụy hào của bản thân, nàng còn ngỡ tất cả những thứ này chỉ là một giấc mơ. Mở mắt tỉnh lại lần nữa, nàng đã không phải quân vương vong quốc Chung Ly Sóc mà là con thứ của Trấn Bắc Hầu, Nhạc Chính Tố.
Suy nghĩ mơ màng trong phút chốc, nghe tiếng mẫu thân, Chung Ly Sóc vội hồi thần, bước một bước lên phiến đá rắn chắc trước cửa Hầu phủ, theo chân mẫu thân, "Tới đây."
Mảng nắng chiếu rọi bị nàng bỏ lại phía sau. Bầu trời che trên mảnh đất châu phủ rộng lớn, bao trùm đại địa Lan Châu trong cái se lạnh. Chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình có thể đặt chân lên mặt đất vững chãi, có thể ôm lấy tia nắng mặt trời ấm áp một lần nữa. Nhưng giờ đây, khi thật sự được hít thở từng luồng hơi mát lạnh, tươi mới, bất kể vì nguyên do gì, lại lần nữa cảm thụ mình thật sự sống trên đời, nàng sẽ tích cực triển lộ sức sống của bản thân.
Đây là cuối thu năm Nguyên Cùng thứ bảy. Cuộc họa loạn hủy hoại đế đô Sở quốc kia đã chìm trong ngày xuân năm Nguyên Cùng thứ tư. Nguyên soái dẫn quân bình loạn chính là Hoàng hậu đã lên phía Bắc đuổi Man của Chiêu Đế, Huyên Cảnh Thần.
Một lần nữa đoạt lại thành Nguyên Châu, Hoàng hậu được chiếu thư nhường ngôi Chiêu Đế viết ra trước lúc lâm chung, cầm ngọc tỷ truyền quốc, bước lên đế vị trong tiếng ủng hộ vang dội của triều thần. Cùng năm, Nữ hoàng không đổi niên hiệu, chỉ sửa quốc hiệu thành "Khánh."
Tộc Hoa ở Trung Nguyên Cửu Châu đã chuyển từ cuối Sở quốc sang mở đầu Khánh quốc êm đềm như thế. Hơn mười năm run rẩy dưới chính sách tàn bạo của Thứ Đế, cuối cùng bá tánh cũng nghênh đón một vị quân vương hiền minh, tin cậy. Quốc gia vì chiến loạn mà ngày một khánh kiệt cũng dần tỏa ra sinh cơ vốn có dưới sự trị vì của quân chủ khai quốc triều Khánh, cũng như chồi non nảy lộc từ mặt đất vào ngày xuân, dần nở rộ thành đóa hoa yêu kiều, thướt tha dưới ánh mặt trời.
Mà Lan Châu nằm ở phía bắc Khánh quốc lại càng hiển lộ ra sức sống mãnh liệt thuộc về phương bắc. Dù đang là cuối thu nhưng vẫn tươi đẹp vô cùng.
Cùng mẫu thân đến đạo quan lễ tạ thần trở lại, Chung Ly Sóc còn chưa kịp khôi phục tinh thần từ việc có thể đắm chìm trong sự ấm áp của ánh mặt trời lần nữa đã vội vã bị triệu vào chính đường, nghênh tiếp thánh chỉ đến từ đế đô.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết..." Nàng quỳ gối sau cha mẹ, nghe thánh sứ tuyên đọc ý chỉ, trong đầu ngây ngẩn. Còn chưa kịp điều chỉnh tâm lý, nàng lại nghe thánh sứ cười tủm tỉm rằng: "Chúc mừng Trấn Bắc Hầu gia thăng chức. Còn không mau mau tiếp chỉ."
Phụ thân của thân phận hiện tại, người đàn ông có tướng mạo vô cùng nho nhã kia nhận lấy thánh chỉ, thành kính cúi đầu hướng Nam: "Tạ chủ long ân."
Nói đoạn, lại hàn huyên đôi câu với thánh sứ, đến đây mới tiễn người kia đi.
Tuy ngồi trên chỗ quyền cao chức trọng đã nhiều năm nhưng nhận được ý chỉ hồi hướng, Nhạc Chính Khâm vẫn vui mừng khôn xiết. Vừa hớn hở trở vào cửa đã vội quay sang nói với thê tử: "Bệ hạ mệnh ta xử lý xong sự vụ trong thành Sở rồi mau về đế đô. Năm nay hồi hướng vội vàng, phải đi cho kịp cung yến cuối năm, công việc trong phủ còn phải làm phiền phu nhân."
Phụ nhân tú lệ, đoan trang lắc đầu, dịu giọng nói: "Phu quân chớ lo. Công việc trong phủ ta sẽ thu xếp thỏa đáng. Chỉ là Tố nhi... cũng phải đi theo sao?"
Nàng nói, rồi lại đưa mắt sang thiếu niên đang thất thần bên cạnh. Nghe được lời thê tử, Trấn Bắc Hầu nho nhã cũng chuyển mắt theo, cùng nhìn về phía đứa bé ốm yếu nhà mình.
"A Tố..." Tiếng nói trầm ổn, mạnh mẽ của Trấn Bắc Hầu gọi tâm trí đang thơ thẩn của Chung Ly Sóc quay lại. Nàng sửng sốt trong nháy mắt rồi vội gật đầu, đáp: "Vâng?"
Thấy phản ứng của con chậm chạp như vậy, Trấn Bắc Hầu thầm thở dài, nhìn sang thê tử. Ánh mắt như nước của thê tử cũng trở về đối diện ông ta, lại lo âu nhìn con, im lặng không nói.
Đêm đã về khuya, cơn gió cuối thu lạnh lẽo đập vào cửa sổ. Cành lá khô cằn trong đình lay động, phát ra tiếng xào xạc. Nhạc Chính phu nhân rửa mặt xong lại giúp trượng phu cởi lớp áo khoác rườm rà. Nghĩ đến chuyện ban ngày, nàng thở dài một tiếng, nói: "Tố nhi mới khỏe lại nửa năm. Lần này đi đế đô, đường xá xa xôi, sợ là không chịu được mệt nhọc như vậy."
"Không bằng phu quân quy nam trước, ta cùng Tố nhi đến ngày xuân sang năm lại về đế đô, được không?"
Đúng như dự đoán. Nghe thê tử nói vậy, Nhạc Chính Khâm do dự một lúc, sau đó nói với vẻ khó xử: "Thân thể của Tố nhi cũng đã gần khỏi hẳn, có thể chạy nhảy, phu nhân đừng lo lắng quá. Huống hồ, đã ba năm phu nhân chưa theo ta hồi hướng, Dĩnh nhi cũng ba năm chưa gặp nàng. Lần này về triều, vừa vặn một nhà đoàn viên, chẳng phải mỹ thay?"
"Nhưng mà..."
"Chớ lo." Nam nhân ôm lấy thê tử mảnh mai nhà mình, dịu giọng khuyên lơn: "Chẳng phải Tố nhi đã tỉnh lại rất lâu rồi đấy ư? Chỉ là về đế đô thôi, sẽ không sao."
"Sẽ không sao."
Tiếng khuyên giải của Trấn Bắc Hầu tan vào gió đêm. Cơn gió đêm lạnh lẽo ấy khơi nguồn từ góc tối, lùa về phía song chấn cửa sổ tinh xảo nơi phòng ấm phía đông phủ Trấn Bắc Hầu. Nhạc Chính Tố nằm trong chăn ấm, bên tai là tiếng gió rít lao xao, mở to mắt nhìn đỉnh trướng u tối nương ánh trăng mờ.
Từ Lan Châu được triệu hồi về đế đô, nhậm chức Binh bộ Thượng thư, Nhạc Chính Khâm cha nàng là được trọng dụng. Lại thêm trưởng tỷ hiện đang giữ chức Binh bộ Thị lang, Nhạc Chính gia rất được người kia coi trọng.
Cũng phải, dù sao đây cũng từng là bộ hạ của nàng ở Lan Châu. Đám ngụy quân tử sợ đầu sợ đuôi ở Nguyên Châu kia e là không được nàng yêu thích. Xem ra, chẳng lâu nữa, bố cục triều chính sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đổi cũng tốt. Đổi rồi sẽ không còn bách tính vì tham quan ô lại mà mất đi bảy phần lương thu, sẽ không còn trẻ con chết đói nơi đầu đường đế đô nữa.
Trong đầu rối ren rất nhiều những chuyện không nên xuất hiện, khiến nỗi lòng khó khăn lắm mới bình tĩnh của Chung Ly Sóc lại trở nên hỗn loạn. Nàng nhớ đến cung tường cứng rắn, lạnh căm khi bé, nhớ đến thời niên thiếu trôi dạt khắp nơi, nhớ đến dòng máu tươi ấm nóng trào ra dưới lưỡi chủy thủ lạnh lẽo, lại nhớ đến tràng lửa lớn thiêu rụi tất cả trước khi mình mở mắt ra.
Từng cảnh tượng lướt qua tâm trí, cuối cùng dừng lại ở dung nhan xinh đẹp của người kia.
Thành Nguyên Châu, nơi từng chôn vùi một đời của nàng. Khi lần nữa trở về, bọn họ... còn có thể gặp lại sao?
A, còn có thể gặp lại sao?
Tử Đồng.
_____________
Cô là tự xưng của thái tử/vua (như trẫm hay quả nhân), chứ hong phải hai nữ chính một người là cô một người là nàng.
Đúng là "thiếu niên", không viết sai. Không hẳn là giả nam, sắp tới sẽ có giải thích.
Thứ Đế là đời vua trước Chung Ly Sóc. Chung Ly Sóc là Chiêu Đế, đời cuối cùng của Sở quốc. Đến đời Huyên Cảnh Thần (tự Tử Đồng) đổi thành Khánh quốc.
Mấy này sau có giải thích cặn kẽ, cơ mà nói trước để đọc mấy chương đầu cho đỡ loạn.
Chậc, cổ đại hong phải sở trường. Rặn lâu quạ ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.