Chương 61: Cảm giác bức bối
Thanh Nhàn (Leo)
15/09/2023
Ngày 15/1/2019, sau khi thành công giúp đỡ Trí tỏ tình Nam, bầu trời đã
dần chập tối, cả nhóm đang cùng nhau đi ra bãi giữ xe,....
“Thằng Trí tỏ tình xong cái dắt anh Nam đi đâu mất tiêu luôn.”_Tú vừa đi vừa phàn nàn về Trí.
“Thôi để hai người đó có sự riêng tư đi.”_Tiên đi lại vỗ vai cậu nói.
“Mà công nhận Trí lãng mạn quá đi, chả bù cho ai kia.”_Thư vừa nói vừa liếc nhìn người bên cạnh, An chột dạ vội giải thích.
“Tao có tặng hoa mà...”
“Ừ, mày đưa cho tao một bó hoa kèm với tờ giấy tỏ tình xong rồi bỏ chạy mất tiêu. Còn chả thèm hát hay gì nữa.”
Cả bọn nghe Thư kể mà cười ồ lên, An vội giải thích cho lũ bạn, cũng như giữ miệng Thư lại. Minh bật cười trước hai đứa bạn, cậu khẽ liếc nhìn Nhật ở bên cạnh, khi nãy khi thấy Nam được Trí tỏ tình nó mới cười được chút. Nhật cả ngày hôm nay có chút im ắng, cứ ngơ ngơ như thể đang suy tư gì đó.
“Đang suy nghĩ gì à?”
“Hả? À, đâu có gì...”_Nhật giật mình, gượng cười nói.
“Chắc là thằng Nhật đang tưởng tượng cảnh mình cũng được một cậu bạn nào đó tặng hoa tỏ tình đúng không?”
Tú đi lại bất ngờ khoát vai Nhật thích thú chọc cậu bạn, nhóm bạn hùa theo Tú, vui vẻ ghẹo cậu. Nhật ngượng ngùng “ậm, ừ” trả lời qua loa, cậu đúng là có nghĩ đến viễn cảnh đó với một người. Minh cứ nhìn chằm chằm Nhật, thấy nó đang vui cười với đám bạn cậu cũng cho qua.
Cả đám tạm biệt nhau ai về nhà nấy, Nhật và Minh đi chung xe với nhau. Kể từ sau khi chia tay với My, Minh lại hay ghé qua nhà Nhật đi học cùng cậu, ăn trưa cùng nhau, về cùng nhau, mọi chuyện cứ như trở về đúng quỹ đạo của nó trước đây. Mấy tuần nay, điều là Minh chở Nhật đi học rồi cả hai cùng nhau đi về, cứ như trước đây, chỉ là, Minh vẫn có cảm giác gì đó bức bối trong lòng.
“Nhật mày thích được tỏ tình như vậy hả?”_Minh vừa lái xe vừa hỏi người phía sau xe.
“Hả? À, tao chỉ hùa theo tụi nó cho vui ấy mà.”_Nhật vui vẻ trả lời nó vừa nói lại vừa hí hửng cười.
“Nhật, nói chuyện được chứ?”
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện tình cảm của mày, chuyện đó chưa giải quyết đến đâu cả.”
Lúc còn ở Đà Lạt, khi xin lỗi Nhật, cậu đã muốn nói về chuyện đó nhưng Nhật có vẻ né tránh nó, cậu cũng không muốn ép Nhật nên cũng cho qua. Nhưng sau đó trong lòng cậu cứ có cảm giác bức bối, có lẽ vì cả hai vẫn chưa nói rõ ràng chuyện Nhật thích cậu nên lòng cậu vẫn còn uẩn khuất gì đó.
Minh cứ đợi Nhật mở lời về chuyện đó nhưng nó cứ im lặng mãi, cứ như thể nó quên đi việc nó thích cậu. Nhật
thản nhiên và thờ ơ về việc đó, chỉ có cậu là cứ suy nghĩ mãi về điều đó trong đầu, suy nghĩ về tình cảm mà Nhật dành cho mình.
“À, chuyện đó à. Tao cũng sắp quên được tình cảm ấy rồi, nên mày cứ kệ đi, đâu cần phải quan tâm làm gì.”
“Cảm xúc của mày sao mà tao không quan tâm cho được?”
Minh bực bội nhanh chóng tấp xe vào lề khiến Nhật hoảng hốt, nó quay lại gằng giọng lên nói. Thật sự, nghe Nhật thản nhiên nói ra những lời ấy khiến Minh ngạc nhiên. Chuyện tình cảm đâu thể nói quên là quên dễ dàng như vậy, tình cảm của nó suốt bảy năm qua dành cho cậu chỉ đơn giản vậy thôi sao? Minh nghe những lời nói ấy trong lòng lại dâng trào nỗi bức bối không cam tâm.
“Minh, thật ra tao rất sợ chuyện tao thích mày có thể cả hai khó xử và ngượng ngùng. Vì vậy mà tao không
muốn nhắc tới điều ấy.”
Minh mất bình tĩnh mà quát Nhật, còn Nhật chỉ biết cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn nghe Minh nói mà không cãi một lời. Nó lâu lâu chỉ liếc nhìn lên coi tâm trạng gương mặt của Minh thế nào rồi gục xuống, Nhật hiểu trong chuyện này nó đã sai và ngoan ngoãn im lặng lắng nghe Minh.
“Mày biết việc mày im lặng chỉ khiến tâm trạng tao rối hơn không? Tao và mày là bạn thân cái gì cái nấy phải rõ ràng. Mày thích tao, tao hiểu cho cảm xúc của mày. Đừng cứ im lặng rồi dày vò cảm xúc của bản thân như vậy. Mày làm vậy tao càng thấy bản thân có lỗi hơn thôi.”
Minh ngắt lời, nó nhìn gương mặt đang cúi xuống đầy sợ sệt, tâm trạng lại bình tĩnh đôi chút. Khi thấy Minh im lặng Nhật mới khẽ đưa đôi mắt ủy khuất ngước lên nhìn người ở trước, Minh nhìn thấy Nhật như vậy cũng không nỡ lớn tiếng nữa. Minh quay người lại, khởi động xe rồi chạy tiếp, suốt chặng đường không ai nói một lời nào, Nhật ngồi sau cũng chỉ biết thở dài cậu lại làm nó dỗi rồi.
Về đến nhà Nhật, cậu từ từ xuống xe nhưng chưa vào nhà hẳn, Nhật đứng chôn chân trước xe Minh, khuôn miệng
nhỏ cứ mấp mấy như có điều muốn nói. Minh cũng để ý điều đó, nó nán lại để đợi Nhật cất lời. Nhật đưa tay nắm lấy một mảnh nhỏ ở tay áo Minh, ngại ngùng mà cúi đầu xuống, giọng lí nhí cất lời.
“Tao xin lỗi, tao sai rồi.”_Minh nghe những lời ấy mà mềm lòng, cơn giận khi nãy cũng bay mất chỉ biết hạ giọng dỗ Nhật.
“Ừm, tao tha thứ cho mày.”
“Minh nè, việc tao đơn phương mày tao chỉ muốn một điều duy nhất đó là cho mày biết tình cảm của tao. Chỉ cần điều đó thôi là tao thấy không hối tiếc mà có thể từ bỏ tình cảm ấy được rồi.”_Minh nhìn Nhật ngượng ngùng bày tỏ lòng mình, cậu chỉ nhẹ cười đưa tay dịu dàng xoa cái đầu tròn của Nhật.
“Tao hiểu rồi, mày không cần phải cố quá, mấy chuyện này cần có thời gian của nó, mày cứ từ từ. Giờ thì vô nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp.”
Nhật vui vẻ gật đầu, vẫy tay chào Minh rồi ngoan ngoãn đi vào nhà, Minh vẫn ở đó, chờ cho Nhật bước vào trong, nhìn cánh cửa nhà đóng lại mới an tâm rời đi.
Minh chạy trên con đường quen thuộc về nhà, nhưng mà hôm nay cảm giác thật khác, có gì đó trong cậu đang
thay đổi. Cảm giác bức bối, mơ hồ ấy vẫn còn trong lòng ngực Minh, nó không hiểu cảm giác này là gì? Minh chỉ nghĩ mãi về nó rồi nghĩ tới Nhật, thật kì lạ, tại sao cậu lại dễ mềm lòng với Nhật như vậy? Sao cậu lại quan tâm Nhật nhiều như vậy?
Buổi trưa, ngày 18/1/2019, cái nắng trưa nóng bức đổ xuống làm cho không khí trở nên oi bức,…
Minh chạy vội vào cửa hàng tiện lợi gần trường, cậu vui sướng tận hưởng cái không khí mát mẻ của cửa hàng tiện lợi. Bên ngoài trời nóng muốn bề đầu, Nhật cũng ác thật, nó sai cậu đi mua nước trong cái thời tiết oi bức này. Minh đi lại tủ lạnh lấy hai ba chai rồi nhanh chóng quay lại quầy thu ngân, với cái thời tiết này cậu sợ Nhật nó sẽ chết khát mất.
“A, Minh!”_Có tiếng gọi cậu, Minh theo phản xa quay lại, là My, cô bé ma cậu đã từng hẹn hò. Từ lúc chia tay đến giờ, cả hai chưa gặp lại nhau hay nói chuyện rõ ràng mọi thứ lúc ấy kết thúc rất chóng vánh.
“Chào My, em đi mua đồ à?”
“Dạ, vâng ạ. Anh cũng mua đồ sao? Anh mua nhiều nước vậy, mình anh uống à?”
“À, không, cái này mua cho Nhật nữa. Thằng Nhật nó dễ mức nước lắm nên phải mua nhiều cho nó uống.”_Minh
vui vẻ nói, từng câu từng chữ điều tràn ngập sự quan tâm đến Nhật.
“Anh Minh vẫn quan tâm đặc biệt với anh Nhật như vậy. Anh Minh, em thật sự xin lỗi anh vì ngày trước, em
đã bất giác nổi giận rồi vô cớ ghen tuông anh với Nhật.”_Minh ngạc nhiên khi nghe cô bé nói lời xin lỗi, cậu vội cắt lời cô bé rồi trấn an cô.
“Nè, nếu người cần xin lỗi thì là anh mới đúng, anh hiểu bản thân không có cảm xúc với em vậy mà vẫn chấp nhận hẹn hò với em, làm cho My tổn thương. Anh xin lỗi.”
“Dạ, không sao đâu ạ. Anh ổn như vậy là được rồi.”
“À, còn nữa, My em từng hỏi rốt cuộc mối quan hệ của anh và Nhật là như thế nào đúng không? Gần đây anh mới
biết Nhật thích mình, anh không ý kiến gì việc đó nhưng cảm xúc anh có gì đó nó cứ bức bối trong lòng.”
“Sao anh lại nói chuyện này với em?”
“Vì anh đang cảm thấy khó hiểu, cảm giác bức bối này không xấu ngược lại nó cho anh cảm giác lâng lâng và
anh chỉ cảm thấy thế khi bên cạnh Nhật. Anh không hiểu rốt cuộc cảm xúc này là gì?”
“Anh Minh có từng nghĩ cảm xúc ấy là thích chưa?”
Minh ngạc nhiên khi nghe My hỏi, cậu chỉ im lặng lắc đầu. Sau khi mua đồ xong xuôi cả hai tách nhau ra hai hướng, Minh cầm bịch nước trở về trường, trong đầu là những suy nghĩ rối bời về cảm giác kì lạ trong bản thân. Cảm giác này không phải chỉ mới xuất hiện, cậu đã từng cảm nhận được nó trước đây, nhưng có gì đó khiến cho cảm giác ấy vùi lấp đi. Có lẽ là những kí ức và nỗi sợ từ cái sự kiện ám ảnh, đáng sợ kia.
Giờ đây cậu không thể có câu trả lời rõ ràng cho cái cảm giác bức bối đầy mơ hồ này được, lúc đầu cậu nghĩ là vì chuyện cảm xúc của Nhật, nhưng dù cho cả hai nói chuyện thì cảm giác ấy vẫn còn. Kết quả duy nhất mà cậu có thể hiểu được là từ My, nếu đúng như lời My nói thì liệu có thật cậu đã phải lòng Nhật?
“Thằng Trí tỏ tình xong cái dắt anh Nam đi đâu mất tiêu luôn.”_Tú vừa đi vừa phàn nàn về Trí.
“Thôi để hai người đó có sự riêng tư đi.”_Tiên đi lại vỗ vai cậu nói.
“Mà công nhận Trí lãng mạn quá đi, chả bù cho ai kia.”_Thư vừa nói vừa liếc nhìn người bên cạnh, An chột dạ vội giải thích.
“Tao có tặng hoa mà...”
“Ừ, mày đưa cho tao một bó hoa kèm với tờ giấy tỏ tình xong rồi bỏ chạy mất tiêu. Còn chả thèm hát hay gì nữa.”
Cả bọn nghe Thư kể mà cười ồ lên, An vội giải thích cho lũ bạn, cũng như giữ miệng Thư lại. Minh bật cười trước hai đứa bạn, cậu khẽ liếc nhìn Nhật ở bên cạnh, khi nãy khi thấy Nam được Trí tỏ tình nó mới cười được chút. Nhật cả ngày hôm nay có chút im ắng, cứ ngơ ngơ như thể đang suy tư gì đó.
“Đang suy nghĩ gì à?”
“Hả? À, đâu có gì...”_Nhật giật mình, gượng cười nói.
“Chắc là thằng Nhật đang tưởng tượng cảnh mình cũng được một cậu bạn nào đó tặng hoa tỏ tình đúng không?”
Tú đi lại bất ngờ khoát vai Nhật thích thú chọc cậu bạn, nhóm bạn hùa theo Tú, vui vẻ ghẹo cậu. Nhật ngượng ngùng “ậm, ừ” trả lời qua loa, cậu đúng là có nghĩ đến viễn cảnh đó với một người. Minh cứ nhìn chằm chằm Nhật, thấy nó đang vui cười với đám bạn cậu cũng cho qua.
Cả đám tạm biệt nhau ai về nhà nấy, Nhật và Minh đi chung xe với nhau. Kể từ sau khi chia tay với My, Minh lại hay ghé qua nhà Nhật đi học cùng cậu, ăn trưa cùng nhau, về cùng nhau, mọi chuyện cứ như trở về đúng quỹ đạo của nó trước đây. Mấy tuần nay, điều là Minh chở Nhật đi học rồi cả hai cùng nhau đi về, cứ như trước đây, chỉ là, Minh vẫn có cảm giác gì đó bức bối trong lòng.
“Nhật mày thích được tỏ tình như vậy hả?”_Minh vừa lái xe vừa hỏi người phía sau xe.
“Hả? À, tao chỉ hùa theo tụi nó cho vui ấy mà.”_Nhật vui vẻ trả lời nó vừa nói lại vừa hí hửng cười.
“Nhật, nói chuyện được chứ?”
“Chuyện gì thế?”
“Chuyện tình cảm của mày, chuyện đó chưa giải quyết đến đâu cả.”
Lúc còn ở Đà Lạt, khi xin lỗi Nhật, cậu đã muốn nói về chuyện đó nhưng Nhật có vẻ né tránh nó, cậu cũng không muốn ép Nhật nên cũng cho qua. Nhưng sau đó trong lòng cậu cứ có cảm giác bức bối, có lẽ vì cả hai vẫn chưa nói rõ ràng chuyện Nhật thích cậu nên lòng cậu vẫn còn uẩn khuất gì đó.
Minh cứ đợi Nhật mở lời về chuyện đó nhưng nó cứ im lặng mãi, cứ như thể nó quên đi việc nó thích cậu. Nhật
thản nhiên và thờ ơ về việc đó, chỉ có cậu là cứ suy nghĩ mãi về điều đó trong đầu, suy nghĩ về tình cảm mà Nhật dành cho mình.
“À, chuyện đó à. Tao cũng sắp quên được tình cảm ấy rồi, nên mày cứ kệ đi, đâu cần phải quan tâm làm gì.”
“Cảm xúc của mày sao mà tao không quan tâm cho được?”
Minh bực bội nhanh chóng tấp xe vào lề khiến Nhật hoảng hốt, nó quay lại gằng giọng lên nói. Thật sự, nghe Nhật thản nhiên nói ra những lời ấy khiến Minh ngạc nhiên. Chuyện tình cảm đâu thể nói quên là quên dễ dàng như vậy, tình cảm của nó suốt bảy năm qua dành cho cậu chỉ đơn giản vậy thôi sao? Minh nghe những lời nói ấy trong lòng lại dâng trào nỗi bức bối không cam tâm.
“Minh, thật ra tao rất sợ chuyện tao thích mày có thể cả hai khó xử và ngượng ngùng. Vì vậy mà tao không
muốn nhắc tới điều ấy.”
Minh mất bình tĩnh mà quát Nhật, còn Nhật chỉ biết cúi đầu im lặng, ngoan ngoãn nghe Minh nói mà không cãi một lời. Nó lâu lâu chỉ liếc nhìn lên coi tâm trạng gương mặt của Minh thế nào rồi gục xuống, Nhật hiểu trong chuyện này nó đã sai và ngoan ngoãn im lặng lắng nghe Minh.
“Mày biết việc mày im lặng chỉ khiến tâm trạng tao rối hơn không? Tao và mày là bạn thân cái gì cái nấy phải rõ ràng. Mày thích tao, tao hiểu cho cảm xúc của mày. Đừng cứ im lặng rồi dày vò cảm xúc của bản thân như vậy. Mày làm vậy tao càng thấy bản thân có lỗi hơn thôi.”
Minh ngắt lời, nó nhìn gương mặt đang cúi xuống đầy sợ sệt, tâm trạng lại bình tĩnh đôi chút. Khi thấy Minh im lặng Nhật mới khẽ đưa đôi mắt ủy khuất ngước lên nhìn người ở trước, Minh nhìn thấy Nhật như vậy cũng không nỡ lớn tiếng nữa. Minh quay người lại, khởi động xe rồi chạy tiếp, suốt chặng đường không ai nói một lời nào, Nhật ngồi sau cũng chỉ biết thở dài cậu lại làm nó dỗi rồi.
Về đến nhà Nhật, cậu từ từ xuống xe nhưng chưa vào nhà hẳn, Nhật đứng chôn chân trước xe Minh, khuôn miệng
nhỏ cứ mấp mấy như có điều muốn nói. Minh cũng để ý điều đó, nó nán lại để đợi Nhật cất lời. Nhật đưa tay nắm lấy một mảnh nhỏ ở tay áo Minh, ngại ngùng mà cúi đầu xuống, giọng lí nhí cất lời.
“Tao xin lỗi, tao sai rồi.”_Minh nghe những lời ấy mà mềm lòng, cơn giận khi nãy cũng bay mất chỉ biết hạ giọng dỗ Nhật.
“Ừm, tao tha thứ cho mày.”
“Minh nè, việc tao đơn phương mày tao chỉ muốn một điều duy nhất đó là cho mày biết tình cảm của tao. Chỉ cần điều đó thôi là tao thấy không hối tiếc mà có thể từ bỏ tình cảm ấy được rồi.”_Minh nhìn Nhật ngượng ngùng bày tỏ lòng mình, cậu chỉ nhẹ cười đưa tay dịu dàng xoa cái đầu tròn của Nhật.
“Tao hiểu rồi, mày không cần phải cố quá, mấy chuyện này cần có thời gian của nó, mày cứ từ từ. Giờ thì vô nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai gặp.”
Nhật vui vẻ gật đầu, vẫy tay chào Minh rồi ngoan ngoãn đi vào nhà, Minh vẫn ở đó, chờ cho Nhật bước vào trong, nhìn cánh cửa nhà đóng lại mới an tâm rời đi.
Minh chạy trên con đường quen thuộc về nhà, nhưng mà hôm nay cảm giác thật khác, có gì đó trong cậu đang
thay đổi. Cảm giác bức bối, mơ hồ ấy vẫn còn trong lòng ngực Minh, nó không hiểu cảm giác này là gì? Minh chỉ nghĩ mãi về nó rồi nghĩ tới Nhật, thật kì lạ, tại sao cậu lại dễ mềm lòng với Nhật như vậy? Sao cậu lại quan tâm Nhật nhiều như vậy?
Buổi trưa, ngày 18/1/2019, cái nắng trưa nóng bức đổ xuống làm cho không khí trở nên oi bức,…
Minh chạy vội vào cửa hàng tiện lợi gần trường, cậu vui sướng tận hưởng cái không khí mát mẻ của cửa hàng tiện lợi. Bên ngoài trời nóng muốn bề đầu, Nhật cũng ác thật, nó sai cậu đi mua nước trong cái thời tiết oi bức này. Minh đi lại tủ lạnh lấy hai ba chai rồi nhanh chóng quay lại quầy thu ngân, với cái thời tiết này cậu sợ Nhật nó sẽ chết khát mất.
“A, Minh!”_Có tiếng gọi cậu, Minh theo phản xa quay lại, là My, cô bé ma cậu đã từng hẹn hò. Từ lúc chia tay đến giờ, cả hai chưa gặp lại nhau hay nói chuyện rõ ràng mọi thứ lúc ấy kết thúc rất chóng vánh.
“Chào My, em đi mua đồ à?”
“Dạ, vâng ạ. Anh cũng mua đồ sao? Anh mua nhiều nước vậy, mình anh uống à?”
“À, không, cái này mua cho Nhật nữa. Thằng Nhật nó dễ mức nước lắm nên phải mua nhiều cho nó uống.”_Minh
vui vẻ nói, từng câu từng chữ điều tràn ngập sự quan tâm đến Nhật.
“Anh Minh vẫn quan tâm đặc biệt với anh Nhật như vậy. Anh Minh, em thật sự xin lỗi anh vì ngày trước, em
đã bất giác nổi giận rồi vô cớ ghen tuông anh với Nhật.”_Minh ngạc nhiên khi nghe cô bé nói lời xin lỗi, cậu vội cắt lời cô bé rồi trấn an cô.
“Nè, nếu người cần xin lỗi thì là anh mới đúng, anh hiểu bản thân không có cảm xúc với em vậy mà vẫn chấp nhận hẹn hò với em, làm cho My tổn thương. Anh xin lỗi.”
“Dạ, không sao đâu ạ. Anh ổn như vậy là được rồi.”
“À, còn nữa, My em từng hỏi rốt cuộc mối quan hệ của anh và Nhật là như thế nào đúng không? Gần đây anh mới
biết Nhật thích mình, anh không ý kiến gì việc đó nhưng cảm xúc anh có gì đó nó cứ bức bối trong lòng.”
“Sao anh lại nói chuyện này với em?”
“Vì anh đang cảm thấy khó hiểu, cảm giác bức bối này không xấu ngược lại nó cho anh cảm giác lâng lâng và
anh chỉ cảm thấy thế khi bên cạnh Nhật. Anh không hiểu rốt cuộc cảm xúc này là gì?”
“Anh Minh có từng nghĩ cảm xúc ấy là thích chưa?”
Minh ngạc nhiên khi nghe My hỏi, cậu chỉ im lặng lắc đầu. Sau khi mua đồ xong xuôi cả hai tách nhau ra hai hướng, Minh cầm bịch nước trở về trường, trong đầu là những suy nghĩ rối bời về cảm giác kì lạ trong bản thân. Cảm giác này không phải chỉ mới xuất hiện, cậu đã từng cảm nhận được nó trước đây, nhưng có gì đó khiến cho cảm giác ấy vùi lấp đi. Có lẽ là những kí ức và nỗi sợ từ cái sự kiện ám ảnh, đáng sợ kia.
Giờ đây cậu không thể có câu trả lời rõ ràng cho cái cảm giác bức bối đầy mơ hồ này được, lúc đầu cậu nghĩ là vì chuyện cảm xúc của Nhật, nhưng dù cho cả hai nói chuyện thì cảm giác ấy vẫn còn. Kết quả duy nhất mà cậu có thể hiểu được là từ My, nếu đúng như lời My nói thì liệu có thật cậu đã phải lòng Nhật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.