Chương 68: Đêm giao thừa
Thanh Nhàn (Leo)
30/11/2023
Ngày 30/1/2019, Nhật tỉnh dậy trên giường, hôm nay có chút yên tĩnh, cậu vui vẻ mở cửa sổ rồi hít thở không khí mát mẻ sáng sớm,…
Hôm nay là 30 Tết, không có tiếng ồn ào của xe cổ, tiếng buôn người bán của các hàng quán xung quanh, mọi chứ được bao phủ bởi sự yên bình, vui tươi trong khí lạnh sáng sớm. Nhật cùng cảm giác thoải mái nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà để ăn sáng.
Xuống bếp, Trí đang cùng dì Vân hì hục trong bếp để làm bữa sáng, cậu không thấy bóng dáng anh mình đâu cả, cậu đoán chắc anh vẫn còn ngủ li bì ở trên phòng.
Nhật đi ra trước nhà ngồi để tận hưởng không khí trong lành thêm một chút, cậu ngắm nhìn những căn nhà với đồ
trang trí đỏ lòa sáng rực và cây mai vàng nở rộ rực rỡ khắp con đường. ‘Reng, reng’, tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Minh, Nhật nhanh chóng bắt máy.
“Sao? Gọi gì thế?”
[Nhật, năm nay mày đón giao thừa với tao nhá?]
“Tao với mày á?”
[Ừ, mày qua ở với tao hôm nay đi, cả hai cùng đón giao thừa, hiện tại chỉ có mình tao ở nhà mà thôi.]
Nhật có chút ngạc nhiên và lúng túng, nhưng khi nghe câu chỉ có mình Minh, Nhật có chút lo lắng, Nhật nhanh
chóng đồng ý rồi chạy ngay qua nhà Minh.
Một lúc sau đó, Nhật đã đứng trước cửa căn hộ nhà Minh cùng chiếc balo chứa đồ dùng cần thiết. Minh là người ra mở cửa cho Nhật, theo sau nó là chú mèo đen lần trước, nó nhanh chóng chạy ra chào đón người chủ thứ hai của nó. Nhật thấy vậy cũng vui vẻ để ba lô ra mà chạy lại ôm Mun vào lòng.
“A, bé Mun, chào Mun nha, sao dạo gần đây thằng Minh có chăm sóc mày kĩ không?”
“Vừa qua đây là mày chỉ để ý con Mun mà chẳng để ý gì đến tao à?”
“Sao tao phải để ý đến mày chứ? Có Mun là đủ rồi.”
Nhật mặc kệ Minh mà bế con Mun vào phòng khách, còn Minh phải đi dọn dẹp đồ của Nhật. Sau khi dọn đồ cho Nhật, Minh đi ra phòng khách đứng từ xa, cậu ngắm nhìn Nhật và Mun đang đùa giỡn với nhau. Nhật khum người xuống rồi lại vờ như vồ lên, còn Mun thì lại giật mình mà lùi lại rồi lại thích thú nhảy lên. Trông khác gì hai con mèo đang vờn nhau không chứ!
“Mày cười cái gì?”_Thấy Minh cười mình Nhật ngồi ngay lại rồi ra vẻ ngiêm nghị hỏi.
“Thì thấy mắc cười thì cười thôi, có con mèo con to xác ở đây trông buồn cười chết đi được.”_Minh vừa nói vừa nhấc cằm Nhật rồi nở nụ cười ranh mãnh. Nhật nóng bừng vội đẩy mặt Minh ra chỗ khác nó vội đánh trống lãng đi.
“Sao lại gọi tao qua đây thế? Ba mẹ đâu rồi?”_Minh đi lại ghế sô pha ngồi xuống bật ti vi lên để xem phim, nó im
lặng một lúc mới bắt đầu mở miệng.
“Hai người họ về quê rồi, năm nay họ muốn về quê một chuyến, đã lâu rồi cả hai chưa thăm quê. Họ có rủ tao đi cùng nhưng…”
Minh im lặng giữa chừng, dù nó không nói tiếp cậu cũng hiểu lý do nó chọn ở lại đây. Có lẽ là Minh còn chút sợ hãi,
có lẽ là nó không muốn đối mặt với thực tại đó, cậu hiểu hết nhưng cậu vẫn có gì đó có chút buồn bực trong lòng.
“Tao không phải là không muốn đối mặt với nó, chỉ là nếu được tao muốn ở đó cùng mày, Nhật.”_Câu nói của Minh
ngay lập tức khiến bức bối trong lòng Nhật chợt xua tan đi.
“Chuyện của quá khứ, quá trình tao chìm đắm trong nỗi sợ, rồi khi ta cãi nhau rồi làm lành, tao có mày ở bên cạnh.
Tao muốn mày ở đó, vì mày là nguồn động lực to lớn của tao.”
Nhật chồm người lại ôm lấy Minh, nhẹ nhàng vỗ về nó. Đúng rồi, đây là điều cậu buồn bực, cậu sợ đối với nó cậu không đủ để làm động lực của nó. Cậu muốn bên cạnh giúp đỡ và cho nó sức mạnh, cậu muốn nó biết nó có thể trông cậy ở cậu. Minh là một người mạnh mẽ và sự mạnh mẽ ấy luôn là thứ cậu tin tưởng để tựa vào, nhưng một con người mạnh mẽ không phải sẽ luôn mạnh mẽ, vì vậy cậu muốn khi Minh yếu đuối, nó có thể tin tưởng cậu.
Ngày hôm nay, một ngày riêng của cả hai trong căn hộ nhỏ, Nhật và Minh cùng nhau làm bữa sáng. Sau khi ăn xong, Minh rửa chén, Nhật thì cho bé Mun ăn sáng. Sau khi bé Mun ăn sáng xong, cả hai nhanh chóng đem nó đi tắm, chú mèo đen ấy nghịch ngợm quậy tung nhà tắm và cào cả hai vài cái.
Sau khi tắm xong, Nhật liền kéo Minh theo bắt tay công cuộc tranh trí nhà cửa cho Minh, mất cả buổi sáng để đem không khí Tết đến căn hộ của Minh. Mặt trời lại lên đỉnh đầu, sau khi ăn trưa, cả hai nằm lười trên ghế sô pha. Người thì coi ti vi, người thì nằm lên đùi người kia mà đọc sách, chú mèo lười nhác ngáp một cái dài rồi nằm phơi mình nghỉ ngơi sau khi phá chủ nhân của nó.
Một lát sau, cả ba nằm lăn ra ngủ trong khí trời nắng nóng, Minh và Nhật nằm trên sô pha cả hai ôm lấy nhau, chú mèo Mun thì nằm cuộn người trên bàn kính bên cạnh. Một căn nhà ba người, chìm đắm trong giấc mơ trưa khi tia nắng ấm chiếu vào qua khe cửa sổ, trong lúc ấy, không khí Tết đang đến gần.
Gần xế chiều, cả hai lờ mờ tỉnh dậy, nhanh chóng tắm rửa rồi kiếm gì đó bỏ bụng. Minh bỗng có ý tưởng, liền thích thú rủ Nhật đi dạo đến nửa đêm để coi pháo bông. Nhật cũng vui vẻ đồng tình, cả hai nhanh chóng lấy nó lấy áo cả ba lô cho mèo mà mang theo bé Mun.
Trên đường phố Sài Gòn, ánh đèn đường sáng rực cùng sắc đổ ở khắp nơi thắp sáng không khí náo nhiệt của Sài Gòn. Nhật ngồi sau xe nhìn ngắm đường phố, lòng cậu có chút tự hỏi, không biết bạn bè mình giờ sao rồi? Nhật thích thú liền gọi video cho Tiên.
[Alo! Gọi gì thế?]
“Tiên hả? Ủa mày cũng đang ngoài đường hả?”_Cậu thấy nó ngồi trên xe cùng tiếng ồn của gió thổi vù vù qua loa.
[Ờ, tao đang đi dạo phố Huế với chồng tao nè.]_Nó vừa nói vừa chỉa cam về phía thằng Tú. Nó cũng thích thú mà chào lại.
[Mày cũng đang đi ở ngoài hả Nhật?]
“Ờ, đang đi cùng thằng Minh.”
"Chào hai vợ chồng nhá.”
Đôi bên trò chuyện một lúc rồi lại tắt máy, Nhật và Minh chạy vòng quanh thành phố, hôm nay là đêm giao thừa, đường nào cũng đông đúc. Trường Trinh hay Cộng Hòa, tất cả đều kẹt cứng, cả hai chán nản mà liền quay về nhà. Lúc trở về cũng đã là 9 giờ tối.
Cả hai chẳng còn cách nào khác mà quay về nhà, Minh vào bếp nấu liền cho cả hai hai tô mỳ, Nhật và Minh cùng coi phim cùng ăn tô mỳ ấy. Minh đang lướt facebook thì vô tình thấy tin của cô bạn Hoài An, trong đó là hình ảnh An và Thư đang chụp hình ở Landmark. Cậu coi qua tin của mấy đứa bạn khác, đứa cùng gia đình đi ăn, đứa cùng gia đình đi chơi, đứa thì đang ở quê mà nấu bánh chưng.
Sau khi coi xong bộ phim, cũng đã 11 giờ hơn, cả hai nhanh chóng lấy chăn gối ra phòng khách, mở cửa ban công để gió trên tầng cao thổi vào. Ở ngoài phía ban công là bầu trời đêm trong vắt, thế là còn chút nữa thôi năm mới sẽ tới. Nghĩ lại những chuyện đã qua, tất cả đều như một giấc mơ vậy, có lẽ có cả những cơn ác mộng nữa. Những tất cả đều là những phần kí ức trong cả hai.
“Nhật, năm sau mày vẫn sẽ bên tao như bây giờ nhá.”
“Được, Minh, mày cũng vậy nha.”
“Tất nhiên.”
Tiếng pháo hoa vang lên ở phía xa vọng lại, từ chung cư của Minh cả hai có thế thấy rõ ánh sáng của nó đang thắp sáng trên bầu trời. Cả hai nằm cạnh nhau ngắm nhìn pháo hoa bắn lên liên tục, màn biểu diễn ánh sáng để chào đón năm mới. Tạm biệt những điều đã cũ, và hãy sẵn sàng đón những gì mới mẽ.
Nhật và Minh, cả hai cùng nhau ngắm pháo hoa, ngắm nhìn tia sáng của tương lai. Cả hai ngắm đến chán chê rồi cùng nhau nằm ngủ ở phòng khách, trong ánh sáng của màn đêm chiếu xuống hai bóng người. Một to một lớn, cả hai ôm lấy nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay là 30 Tết, không có tiếng ồn ào của xe cổ, tiếng buôn người bán của các hàng quán xung quanh, mọi chứ được bao phủ bởi sự yên bình, vui tươi trong khí lạnh sáng sớm. Nhật cùng cảm giác thoải mái nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà để ăn sáng.
Xuống bếp, Trí đang cùng dì Vân hì hục trong bếp để làm bữa sáng, cậu không thấy bóng dáng anh mình đâu cả, cậu đoán chắc anh vẫn còn ngủ li bì ở trên phòng.
Nhật đi ra trước nhà ngồi để tận hưởng không khí trong lành thêm một chút, cậu ngắm nhìn những căn nhà với đồ
trang trí đỏ lòa sáng rực và cây mai vàng nở rộ rực rỡ khắp con đường. ‘Reng, reng’, tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Minh, Nhật nhanh chóng bắt máy.
“Sao? Gọi gì thế?”
[Nhật, năm nay mày đón giao thừa với tao nhá?]
“Tao với mày á?”
[Ừ, mày qua ở với tao hôm nay đi, cả hai cùng đón giao thừa, hiện tại chỉ có mình tao ở nhà mà thôi.]
Nhật có chút ngạc nhiên và lúng túng, nhưng khi nghe câu chỉ có mình Minh, Nhật có chút lo lắng, Nhật nhanh
chóng đồng ý rồi chạy ngay qua nhà Minh.
Một lúc sau đó, Nhật đã đứng trước cửa căn hộ nhà Minh cùng chiếc balo chứa đồ dùng cần thiết. Minh là người ra mở cửa cho Nhật, theo sau nó là chú mèo đen lần trước, nó nhanh chóng chạy ra chào đón người chủ thứ hai của nó. Nhật thấy vậy cũng vui vẻ để ba lô ra mà chạy lại ôm Mun vào lòng.
“A, bé Mun, chào Mun nha, sao dạo gần đây thằng Minh có chăm sóc mày kĩ không?”
“Vừa qua đây là mày chỉ để ý con Mun mà chẳng để ý gì đến tao à?”
“Sao tao phải để ý đến mày chứ? Có Mun là đủ rồi.”
Nhật mặc kệ Minh mà bế con Mun vào phòng khách, còn Minh phải đi dọn dẹp đồ của Nhật. Sau khi dọn đồ cho Nhật, Minh đi ra phòng khách đứng từ xa, cậu ngắm nhìn Nhật và Mun đang đùa giỡn với nhau. Nhật khum người xuống rồi lại vờ như vồ lên, còn Mun thì lại giật mình mà lùi lại rồi lại thích thú nhảy lên. Trông khác gì hai con mèo đang vờn nhau không chứ!
“Mày cười cái gì?”_Thấy Minh cười mình Nhật ngồi ngay lại rồi ra vẻ ngiêm nghị hỏi.
“Thì thấy mắc cười thì cười thôi, có con mèo con to xác ở đây trông buồn cười chết đi được.”_Minh vừa nói vừa nhấc cằm Nhật rồi nở nụ cười ranh mãnh. Nhật nóng bừng vội đẩy mặt Minh ra chỗ khác nó vội đánh trống lãng đi.
“Sao lại gọi tao qua đây thế? Ba mẹ đâu rồi?”_Minh đi lại ghế sô pha ngồi xuống bật ti vi lên để xem phim, nó im
lặng một lúc mới bắt đầu mở miệng.
“Hai người họ về quê rồi, năm nay họ muốn về quê một chuyến, đã lâu rồi cả hai chưa thăm quê. Họ có rủ tao đi cùng nhưng…”
Minh im lặng giữa chừng, dù nó không nói tiếp cậu cũng hiểu lý do nó chọn ở lại đây. Có lẽ là Minh còn chút sợ hãi,
có lẽ là nó không muốn đối mặt với thực tại đó, cậu hiểu hết nhưng cậu vẫn có gì đó có chút buồn bực trong lòng.
“Tao không phải là không muốn đối mặt với nó, chỉ là nếu được tao muốn ở đó cùng mày, Nhật.”_Câu nói của Minh
ngay lập tức khiến bức bối trong lòng Nhật chợt xua tan đi.
“Chuyện của quá khứ, quá trình tao chìm đắm trong nỗi sợ, rồi khi ta cãi nhau rồi làm lành, tao có mày ở bên cạnh.
Tao muốn mày ở đó, vì mày là nguồn động lực to lớn của tao.”
Nhật chồm người lại ôm lấy Minh, nhẹ nhàng vỗ về nó. Đúng rồi, đây là điều cậu buồn bực, cậu sợ đối với nó cậu không đủ để làm động lực của nó. Cậu muốn bên cạnh giúp đỡ và cho nó sức mạnh, cậu muốn nó biết nó có thể trông cậy ở cậu. Minh là một người mạnh mẽ và sự mạnh mẽ ấy luôn là thứ cậu tin tưởng để tựa vào, nhưng một con người mạnh mẽ không phải sẽ luôn mạnh mẽ, vì vậy cậu muốn khi Minh yếu đuối, nó có thể tin tưởng cậu.
Ngày hôm nay, một ngày riêng của cả hai trong căn hộ nhỏ, Nhật và Minh cùng nhau làm bữa sáng. Sau khi ăn xong, Minh rửa chén, Nhật thì cho bé Mun ăn sáng. Sau khi bé Mun ăn sáng xong, cả hai nhanh chóng đem nó đi tắm, chú mèo đen ấy nghịch ngợm quậy tung nhà tắm và cào cả hai vài cái.
Sau khi tắm xong, Nhật liền kéo Minh theo bắt tay công cuộc tranh trí nhà cửa cho Minh, mất cả buổi sáng để đem không khí Tết đến căn hộ của Minh. Mặt trời lại lên đỉnh đầu, sau khi ăn trưa, cả hai nằm lười trên ghế sô pha. Người thì coi ti vi, người thì nằm lên đùi người kia mà đọc sách, chú mèo lười nhác ngáp một cái dài rồi nằm phơi mình nghỉ ngơi sau khi phá chủ nhân của nó.
Một lát sau, cả ba nằm lăn ra ngủ trong khí trời nắng nóng, Minh và Nhật nằm trên sô pha cả hai ôm lấy nhau, chú mèo Mun thì nằm cuộn người trên bàn kính bên cạnh. Một căn nhà ba người, chìm đắm trong giấc mơ trưa khi tia nắng ấm chiếu vào qua khe cửa sổ, trong lúc ấy, không khí Tết đang đến gần.
Gần xế chiều, cả hai lờ mờ tỉnh dậy, nhanh chóng tắm rửa rồi kiếm gì đó bỏ bụng. Minh bỗng có ý tưởng, liền thích thú rủ Nhật đi dạo đến nửa đêm để coi pháo bông. Nhật cũng vui vẻ đồng tình, cả hai nhanh chóng lấy nó lấy áo cả ba lô cho mèo mà mang theo bé Mun.
Trên đường phố Sài Gòn, ánh đèn đường sáng rực cùng sắc đổ ở khắp nơi thắp sáng không khí náo nhiệt của Sài Gòn. Nhật ngồi sau xe nhìn ngắm đường phố, lòng cậu có chút tự hỏi, không biết bạn bè mình giờ sao rồi? Nhật thích thú liền gọi video cho Tiên.
[Alo! Gọi gì thế?]
“Tiên hả? Ủa mày cũng đang ngoài đường hả?”_Cậu thấy nó ngồi trên xe cùng tiếng ồn của gió thổi vù vù qua loa.
[Ờ, tao đang đi dạo phố Huế với chồng tao nè.]_Nó vừa nói vừa chỉa cam về phía thằng Tú. Nó cũng thích thú mà chào lại.
[Mày cũng đang đi ở ngoài hả Nhật?]
“Ờ, đang đi cùng thằng Minh.”
"Chào hai vợ chồng nhá.”
Đôi bên trò chuyện một lúc rồi lại tắt máy, Nhật và Minh chạy vòng quanh thành phố, hôm nay là đêm giao thừa, đường nào cũng đông đúc. Trường Trinh hay Cộng Hòa, tất cả đều kẹt cứng, cả hai chán nản mà liền quay về nhà. Lúc trở về cũng đã là 9 giờ tối.
Cả hai chẳng còn cách nào khác mà quay về nhà, Minh vào bếp nấu liền cho cả hai hai tô mỳ, Nhật và Minh cùng coi phim cùng ăn tô mỳ ấy. Minh đang lướt facebook thì vô tình thấy tin của cô bạn Hoài An, trong đó là hình ảnh An và Thư đang chụp hình ở Landmark. Cậu coi qua tin của mấy đứa bạn khác, đứa cùng gia đình đi ăn, đứa cùng gia đình đi chơi, đứa thì đang ở quê mà nấu bánh chưng.
Sau khi coi xong bộ phim, cũng đã 11 giờ hơn, cả hai nhanh chóng lấy chăn gối ra phòng khách, mở cửa ban công để gió trên tầng cao thổi vào. Ở ngoài phía ban công là bầu trời đêm trong vắt, thế là còn chút nữa thôi năm mới sẽ tới. Nghĩ lại những chuyện đã qua, tất cả đều như một giấc mơ vậy, có lẽ có cả những cơn ác mộng nữa. Những tất cả đều là những phần kí ức trong cả hai.
“Nhật, năm sau mày vẫn sẽ bên tao như bây giờ nhá.”
“Được, Minh, mày cũng vậy nha.”
“Tất nhiên.”
Tiếng pháo hoa vang lên ở phía xa vọng lại, từ chung cư của Minh cả hai có thế thấy rõ ánh sáng của nó đang thắp sáng trên bầu trời. Cả hai nằm cạnh nhau ngắm nhìn pháo hoa bắn lên liên tục, màn biểu diễn ánh sáng để chào đón năm mới. Tạm biệt những điều đã cũ, và hãy sẵn sàng đón những gì mới mẽ.
Nhật và Minh, cả hai cùng nhau ngắm pháo hoa, ngắm nhìn tia sáng của tương lai. Cả hai ngắm đến chán chê rồi cùng nhau nằm ngủ ở phòng khách, trong ánh sáng của màn đêm chiếu xuống hai bóng người. Một to một lớn, cả hai ôm lấy nhau mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.