Chương 39: Giọt nước mắt của hai người
Thanh Nhàn (Leo)
26/06/2023
Ngày 25/12/2018, Nhật đến trường trong lòng đầy hồi hộp và lo sợ,...
Ngày hôm qua, cậu chạy khắp nơi kiếm Minh, dù cậu có đang giận nó nhưng cậu vẫn sợ nó sẽ lại hiểu lầm,cậu muốn giải thích. Nhật đến lớp đã nhìn thấy Minh ngồi ở bàn, cậu hồi hộp đi lại ngồi xuống bên cạnh, trong lúc đến đây cậu đã có rất nhiều điều muốn nói vậy tại sao bây giờ lại không thể cất lời.
Cả hai rơi vào trầm lặng, một sự im lặng đến kì lạ, cả lớp A7 cũng nhận ra được sự im ắng bất thường của cả hai. Sự im lặng ấy khiến cả lớp lo lắng, Tú và Tiên ngồi phía trước không thể ngừng cảm thấy căng thẳng vì khoảng lặng phía sau họ.
Trải qua hai tiết đầu, Tú, Tiên xuống căn tin, chỉ có Minh và Nhật ở lại lớp, cả hai chẳng có hứng thú đi đâu.Minh hôm nay im lặng đến lạ, vẻ mặt của nó chẳng lộ
ra xúc cảm gì, nó cứ ngồi hết nghe giảng lại làm bài. Nhật bên cạnh cứ lâu lâu lại lo lắng liếc nhìn qua, rồi lại quay đi, cảm giác khó xử này khiến cậu khó khăn mà cất lời.
Một người bạn bất ngờ gọi Nhật, cậu ta chỉ ra ngoài lớp, hướng đến cậu bạn đang đứng ở ngoài hành lang. Nhật ngạc nhiên nhìn Trung đang đứng đợi với vẻ gượng gạo, gượng cười vẫy tay chào cậu. Nhật nhìn về phía Minh, nó có vẻ không để tâm mấy, cậu khó hiểu bỏ đi ra ngoài gặp Trung, cậu kéo nó đi ra cách lớp một khoảng để tiện trò chuyện.
Minh đợi Nhật đi khỏi, ánh mắt mới bắt đầu lo lắng lén lút dõi ra ngoài qua cửa sổ, nhìn về nơi cả hai đang đứng. Minh im lặng sáng giờ vì cậu đang cố kiềm
chế cơn giận, trong lòng cậu vẫn khó chịu với hình ảnh ngày hôm qua, cậu
sợ mình sẽ nổi nóng với Nhật.
“Ông có chuyện gì sao Trung?”_Nhật vui vẻ, thân thiết chào hỏi Trung, không gì là mang vẻ xa cách, điều đó khiến tâm trạng rối bời sáng giờ của Trung như
được tháo bớt.
“Nhật về chuyện hôm qua...”
“Trung chuyện hôm qua tôi đã nói rõ rồi mà, tôi không muốn phải nói lại lần nữa đâu.”
“Không phải, tôi đến đây là xin lỗi vì hành động lỗ mảng, níu kéo của mình,
ông là tình đầu của tôi.”_Nhật nhìn Trung trong lòng có chút tội lỗi, nhưng cảm
xúc cậu thật sự không có bất kì phản ứng với Trung, cậu chỉ xem cậu ấy là bạn
mà thôi.
“Tôi xin lỗi, tôi mong sau này ông sẽ kiếm được một người khác cũng có thể
cho ông cảm giác yêu đương.”
“Nhật, tôi ôm ông được không?”_Nhật ngạc nhiên nghe yêu cầu của Trung, cậu
khẽ bật cười đi lại ôm Trung, giọng cậu nhẹ nhàng an ủi cậu bạn mình.
“Ta là bạn bè mà, một cái ôm tình bạn không tổn hại gì cả?”
Minh nãy giờ vẫn luôn nhìn về phía cả hai, hình ảnh ngày hôm qua vẫn cứ đeo bám khiến tâm tình cậu vẫn cứ khó chịu. Khi chứng kiến lại cảnh cả hai ôm nhau cậu đã lao nhanh ra khiến tiếng va đập
bàn ghế vang lên ồn ào thu hút sự chú ý của những người bạn khác. Minh phóng
nhanh đến chỗ Nhật tách cậu ra, đồng thời vung một đấm mạnh vào mặt Trung khiến Nhật ngỡ ngàng nhìn Minh.
“Mày làm cái quái gì vậy?”
Nhật đẩy Minh ra một bên, vội vàng chạy lại xem tình hình của Trung, Nhật tức tối quát. Bất ngờ bị quát như vậy, Minh khó chịu đi lại nắm lấy cổ tay Nhật cố gắng tách Nhật ra khỏi Trung.
“Buông tao ra! Mày bị cái quái gì vậy hả?”
“Mày tại sao lại thân thiết với nó như vậy? Hay mày bị nó thao túng, mê hoặc
rồi?”
“Mày ăn nói tào lao gì vậy?”
“Hôm qua tao thấy hết rồi, nó đã tỏ tình mày đúng chứ? Vậy là mày chọn nó
đúng không?”
Minh khó chịu nhớ lại ngày hôm qua, khoảng khắc như thể cả thế giới sụp đổ
khi thấy Trung ôm lấy Nhật. Khoảng ấy lòng cậu đau nhói và khó chịu, là sự đau
đớn, thất vọng hay chỉ là sự ghen tị khi người bạn của mình thuộc về người khác.
“Minh, mày có nghe tao giải thích chưa, tao không hề chọn Trung, tao đã từ chối nó. Tại sao mày chưa bao giờ nghe tao giải thích thế hả? Chuyện của năm lớp
9 cũng như vậy đấy, vì cái sự nóng nảy của mày mới xảy ra mâu thuẫn.”
“Mày đừng nhắc đến chuyện đó, khi ấy tao có lý do để nóng giận. Chính mày
đã đi kể Trung nghe bí mật đáng lẽ mày hiểu rõ tao không muốn bất kì ai biết!”
“Chứ không phải vì mày gây chuyện trước sao? Tao phải giải thích rất nhiều
để Trung có thể cảm thông cho mày, nếu không có tao thì mỗi khi mày gây chuyện sẽ chẳng ai hiểu cho mày đâu.”
Suốt khoảng thời gian cấp hai, chính cậu phải đi xin lỗi những người Minh vô tình tổn thương, cố gắng giải thích một cách thỏa đáng cho họ. Còn về phần Trung, lần đó, Trung cũng tỏ tình cậu, mâu thuẫn cũng xảy ra, cậu đã kể ra mọi
chuyện cho Trung chỉ vì mong cả hai có thể làm lành, chỉ là lúc ấy cậu không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ hơn.
“Cả hai đứa bây đủ rồi đó!”_Thấy Minh và Nhật lớn tiếng với nhau, Trung ở đó chứng kiến liền vội chạy lại can ngăn, những người bạn trong lớp cũng chú ý vội lao ra kéo Minh lại.
“Mày không có quyền lên tiếng thằng đồng bóng đáng khinh.”
Trung nãy giờ đã nhịn để không phải làm lớn chuyện, nhưng khi nghe những lời
nói khinh miệt ấy cậu không thể kiềm lòng. Năm đó cũng vậy, chính Minh cũng nói ra những câu như thế, Nhật đã kể chuyện của Minh cho cậu. Trung
ngay lập tức vì tức tối mà kiếm Minh kiếm chuyện, cậu không thể chịu được, một kẻ như nó không có quyền nói cậu đáng khinh. Trung tức giận lao đến nắm lấy cổ áo Minh quát lớn.
“Mày cũng như tao mà thôi, mày cũng bị vấy bẩn mà không phải sao? Chẳng phải
mày từng bị một người đàn ông hãm hiếp sao?”
‘Bốp’ một cú đấm mạnh khiến Trung ngã ra sau, Minh tính lao lên thì bị Trí và Tú bất ngờ xuất hiện can lại. Sau khi biết chuyện của Minh và Nhật, cả nhóm đã tính lên gặp cả hai để nói chuyện không ngờ lại chứng kiến cuộc ẩu đả này.
“Cái gì vậy Minh, Nhật? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”_Tú cau mày nhìn cả hai mà lo lắng hỏi.
“Thằng Trung kia! Tao không như mày, tao không như tụi người đồng tính tụi
bây.”
Minh gào lên, ánh mắt đầy khinh miệt, oan ức và có cả chút đau đớn. Cả lớp cũng ở đó, cả bọn sốc hoàn toàn trước lời nói của Minh, lớp cậu đương nhiên cũng có một hai người là người đồng
tính, đặc biệt là lớp trưởng. Một cảm giác khó xử bao lấy cả lớp, khiến cả bọn hoang mang nhìn Minh.
“Minh đủ rồi đó!”_Nhật đi lại hét lên can ngăn Minh.
“Nhật tại sao mày phải bào chữa cho nó? Tại sao mày phải bào chữa cho cái đứa đồng tính đáng khinh như nó!”_Nhật lặng người đi, lòng cậu bứt rứt khó chịu, những cảm xúc dữ dội, dồn dập kéo đến, sự phẫn nộ, tức tối, và cả đau đớn trào tới.
“Bởi vì tao cũng là đồng tính đó! Tao thích con trai! Tao thích Mày!”
“Mày đùa đúng không Nhật?”
“Mày nhìn mặt tao đi, coi có giống đùa không.”
Nhật gương mặt lạnh tanh trả lời lại, Minh cảm nhận được cảm xúc cậu đang
xáo trộn bên trong lồng ngực. Đây là tức giận, hay thất vọng, ánh mắt như không
tin nhìn Nhật, những cảm giác tiêu cực ấy dồn lại khiến Minh không còn bất kì
suy nghĩ gì trong đầu. Cậu đi lại chỉ biết lay Nhật, cố gắng tìm một lời giải thích cho mọi chuyện.
“Nhật, nói là mày đùa đi, mày đâu có như vậy đúng không? Mày là bạn tao mà, mày biết vì sao tao ghét đồng tính mà, Nhật? Nói gì đi? Nhật!”
Nhật bị lay đến khó chịu, mọi sự giận giữ dồn lại thành sức lực cậu đẩy Minh ngã xuống sàn, cậu lao lại ngồi lên người Minh mà đấm mạnh vào mặt nó liên
tục, cùng với đó là sự bứt rứt, khó chịu thành ngôn từ mà tuôn ra.
Cậu chán lắm rồi, chán việc lúc nào cũng phải sửa chữa lỗi lầm của nó, chán
khi lúc nào cũng bào chữa cho nỗi sợ của nó, cậu chán việc nhìn nó lúc nào cũng đi bên cạnh một ai đó, cậu chán phải giấu đi con người thật cũng như cảm xúc của bản thân vì nó. Cậu muốn được tự do thể hiện cảm xúc của mình, muốn được sống với con người thực sự của mình, cậu chỉ mong như vậy nhưng suốt những năm qua Minh chưa từng hiểu.
“Nhật bình tĩnh lại, Nhật!”_Cả bọn chạy lại kéo Nhật ra, cả lớp A7 cũng nhào tới tách Minh ra khỏi Nhật. Minh vẫn chưa tin mà hất tay mọi người ra lao tới nắm lấy cổ áo Nhật.
“Mày giải thích đi! Rốt cuộc những năm qua chỉ toàn là dối trá, rốt cuộc mày chỉ muốn lợi dụng tao thôi sao?”
“Ờ! Tất cả chỉ vì muốn có tình cảm của mày nhưng tất cả là vô ích vì một đứa hèn nhát, ích kỷ như mày, kẻ như mày sẽ không bao giờ được ai yêu thương đâu!”
Nhật nghe những lời cáo buộc ấy khiến trái tim cậu đau đớn, cậu vừa oan ức và phẫn nộ, rốt cuộc những gì cậu làm suốt những năm qua chỉ là những hành động đầy đáng khinh trong mắt Minh.
Nhật tức giận hét thẳng vào mặt Minh, cậu buông ra từng câu từng chữ để sỉ vả nó. Từng câu từng chữ gâm vào tim Minh, tim cậu đau đớn và tức giận, tay nắm thành đấm, cậu vung tay để đấm
Nhật. Trong tức khắc ấy, cậu nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ của Nhật, đôi mắt ấy kiên quyết nhìn thẳng cậu không có dấu hiệu né tránh.
‘Từ giờ tôi sẽ bảo về Nhật ha, không để Nhật tổn thương đâu, tôi hứa đó.’, lời hứa năm đó chợt hiện về Minh dừng lại trước khi nắm đấm ấy đụng đến gương mặt bé nhỏ đang ngập lệ kia.
“Sao vậy? Mặt tao nè, sao mày không đấm đi, mày chắc hẳn phải hận, phải ghét tao lắm đúng không?”
Minh im lặng từ từ buông Nhật ra, nó lùi lại quay đầu bỏ chạy đi, khoảng khắc đó đôi chân Nhật bất giác phản ứng nhưng cậu cố gắng kiềm chế lại phản xạ bản thân. Cậu nhìn thấy ở khóe mắt Minh là những giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống. Nhật đau đớn ngồi gục xuống mà bật khóc, cả hai đều rơi những giọt nước mắt đau khổ.
Ngày hôm qua, cậu chạy khắp nơi kiếm Minh, dù cậu có đang giận nó nhưng cậu vẫn sợ nó sẽ lại hiểu lầm,cậu muốn giải thích. Nhật đến lớp đã nhìn thấy Minh ngồi ở bàn, cậu hồi hộp đi lại ngồi xuống bên cạnh, trong lúc đến đây cậu đã có rất nhiều điều muốn nói vậy tại sao bây giờ lại không thể cất lời.
Cả hai rơi vào trầm lặng, một sự im lặng đến kì lạ, cả lớp A7 cũng nhận ra được sự im ắng bất thường của cả hai. Sự im lặng ấy khiến cả lớp lo lắng, Tú và Tiên ngồi phía trước không thể ngừng cảm thấy căng thẳng vì khoảng lặng phía sau họ.
Trải qua hai tiết đầu, Tú, Tiên xuống căn tin, chỉ có Minh và Nhật ở lại lớp, cả hai chẳng có hứng thú đi đâu.Minh hôm nay im lặng đến lạ, vẻ mặt của nó chẳng lộ
ra xúc cảm gì, nó cứ ngồi hết nghe giảng lại làm bài. Nhật bên cạnh cứ lâu lâu lại lo lắng liếc nhìn qua, rồi lại quay đi, cảm giác khó xử này khiến cậu khó khăn mà cất lời.
Một người bạn bất ngờ gọi Nhật, cậu ta chỉ ra ngoài lớp, hướng đến cậu bạn đang đứng ở ngoài hành lang. Nhật ngạc nhiên nhìn Trung đang đứng đợi với vẻ gượng gạo, gượng cười vẫy tay chào cậu. Nhật nhìn về phía Minh, nó có vẻ không để tâm mấy, cậu khó hiểu bỏ đi ra ngoài gặp Trung, cậu kéo nó đi ra cách lớp một khoảng để tiện trò chuyện.
Minh đợi Nhật đi khỏi, ánh mắt mới bắt đầu lo lắng lén lút dõi ra ngoài qua cửa sổ, nhìn về nơi cả hai đang đứng. Minh im lặng sáng giờ vì cậu đang cố kiềm
chế cơn giận, trong lòng cậu vẫn khó chịu với hình ảnh ngày hôm qua, cậu
sợ mình sẽ nổi nóng với Nhật.
“Ông có chuyện gì sao Trung?”_Nhật vui vẻ, thân thiết chào hỏi Trung, không gì là mang vẻ xa cách, điều đó khiến tâm trạng rối bời sáng giờ của Trung như
được tháo bớt.
“Nhật về chuyện hôm qua...”
“Trung chuyện hôm qua tôi đã nói rõ rồi mà, tôi không muốn phải nói lại lần nữa đâu.”
“Không phải, tôi đến đây là xin lỗi vì hành động lỗ mảng, níu kéo của mình,
ông là tình đầu của tôi.”_Nhật nhìn Trung trong lòng có chút tội lỗi, nhưng cảm
xúc cậu thật sự không có bất kì phản ứng với Trung, cậu chỉ xem cậu ấy là bạn
mà thôi.
“Tôi xin lỗi, tôi mong sau này ông sẽ kiếm được một người khác cũng có thể
cho ông cảm giác yêu đương.”
“Nhật, tôi ôm ông được không?”_Nhật ngạc nhiên nghe yêu cầu của Trung, cậu
khẽ bật cười đi lại ôm Trung, giọng cậu nhẹ nhàng an ủi cậu bạn mình.
“Ta là bạn bè mà, một cái ôm tình bạn không tổn hại gì cả?”
Minh nãy giờ vẫn luôn nhìn về phía cả hai, hình ảnh ngày hôm qua vẫn cứ đeo bám khiến tâm tình cậu vẫn cứ khó chịu. Khi chứng kiến lại cảnh cả hai ôm nhau cậu đã lao nhanh ra khiến tiếng va đập
bàn ghế vang lên ồn ào thu hút sự chú ý của những người bạn khác. Minh phóng
nhanh đến chỗ Nhật tách cậu ra, đồng thời vung một đấm mạnh vào mặt Trung khiến Nhật ngỡ ngàng nhìn Minh.
“Mày làm cái quái gì vậy?”
Nhật đẩy Minh ra một bên, vội vàng chạy lại xem tình hình của Trung, Nhật tức tối quát. Bất ngờ bị quát như vậy, Minh khó chịu đi lại nắm lấy cổ tay Nhật cố gắng tách Nhật ra khỏi Trung.
“Buông tao ra! Mày bị cái quái gì vậy hả?”
“Mày tại sao lại thân thiết với nó như vậy? Hay mày bị nó thao túng, mê hoặc
rồi?”
“Mày ăn nói tào lao gì vậy?”
“Hôm qua tao thấy hết rồi, nó đã tỏ tình mày đúng chứ? Vậy là mày chọn nó
đúng không?”
Minh khó chịu nhớ lại ngày hôm qua, khoảng khắc như thể cả thế giới sụp đổ
khi thấy Trung ôm lấy Nhật. Khoảng ấy lòng cậu đau nhói và khó chịu, là sự đau
đớn, thất vọng hay chỉ là sự ghen tị khi người bạn của mình thuộc về người khác.
“Minh, mày có nghe tao giải thích chưa, tao không hề chọn Trung, tao đã từ chối nó. Tại sao mày chưa bao giờ nghe tao giải thích thế hả? Chuyện của năm lớp
9 cũng như vậy đấy, vì cái sự nóng nảy của mày mới xảy ra mâu thuẫn.”
“Mày đừng nhắc đến chuyện đó, khi ấy tao có lý do để nóng giận. Chính mày
đã đi kể Trung nghe bí mật đáng lẽ mày hiểu rõ tao không muốn bất kì ai biết!”
“Chứ không phải vì mày gây chuyện trước sao? Tao phải giải thích rất nhiều
để Trung có thể cảm thông cho mày, nếu không có tao thì mỗi khi mày gây chuyện sẽ chẳng ai hiểu cho mày đâu.”
Suốt khoảng thời gian cấp hai, chính cậu phải đi xin lỗi những người Minh vô tình tổn thương, cố gắng giải thích một cách thỏa đáng cho họ. Còn về phần Trung, lần đó, Trung cũng tỏ tình cậu, mâu thuẫn cũng xảy ra, cậu đã kể ra mọi
chuyện cho Trung chỉ vì mong cả hai có thể làm lành, chỉ là lúc ấy cậu không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ hơn.
“Cả hai đứa bây đủ rồi đó!”_Thấy Minh và Nhật lớn tiếng với nhau, Trung ở đó chứng kiến liền vội chạy lại can ngăn, những người bạn trong lớp cũng chú ý vội lao ra kéo Minh lại.
“Mày không có quyền lên tiếng thằng đồng bóng đáng khinh.”
Trung nãy giờ đã nhịn để không phải làm lớn chuyện, nhưng khi nghe những lời
nói khinh miệt ấy cậu không thể kiềm lòng. Năm đó cũng vậy, chính Minh cũng nói ra những câu như thế, Nhật đã kể chuyện của Minh cho cậu. Trung
ngay lập tức vì tức tối mà kiếm Minh kiếm chuyện, cậu không thể chịu được, một kẻ như nó không có quyền nói cậu đáng khinh. Trung tức giận lao đến nắm lấy cổ áo Minh quát lớn.
“Mày cũng như tao mà thôi, mày cũng bị vấy bẩn mà không phải sao? Chẳng phải
mày từng bị một người đàn ông hãm hiếp sao?”
‘Bốp’ một cú đấm mạnh khiến Trung ngã ra sau, Minh tính lao lên thì bị Trí và Tú bất ngờ xuất hiện can lại. Sau khi biết chuyện của Minh và Nhật, cả nhóm đã tính lên gặp cả hai để nói chuyện không ngờ lại chứng kiến cuộc ẩu đả này.
“Cái gì vậy Minh, Nhật? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”_Tú cau mày nhìn cả hai mà lo lắng hỏi.
“Thằng Trung kia! Tao không như mày, tao không như tụi người đồng tính tụi
bây.”
Minh gào lên, ánh mắt đầy khinh miệt, oan ức và có cả chút đau đớn. Cả lớp cũng ở đó, cả bọn sốc hoàn toàn trước lời nói của Minh, lớp cậu đương nhiên cũng có một hai người là người đồng
tính, đặc biệt là lớp trưởng. Một cảm giác khó xử bao lấy cả lớp, khiến cả bọn hoang mang nhìn Minh.
“Minh đủ rồi đó!”_Nhật đi lại hét lên can ngăn Minh.
“Nhật tại sao mày phải bào chữa cho nó? Tại sao mày phải bào chữa cho cái đứa đồng tính đáng khinh như nó!”_Nhật lặng người đi, lòng cậu bứt rứt khó chịu, những cảm xúc dữ dội, dồn dập kéo đến, sự phẫn nộ, tức tối, và cả đau đớn trào tới.
“Bởi vì tao cũng là đồng tính đó! Tao thích con trai! Tao thích Mày!”
“Mày đùa đúng không Nhật?”
“Mày nhìn mặt tao đi, coi có giống đùa không.”
Nhật gương mặt lạnh tanh trả lời lại, Minh cảm nhận được cảm xúc cậu đang
xáo trộn bên trong lồng ngực. Đây là tức giận, hay thất vọng, ánh mắt như không
tin nhìn Nhật, những cảm giác tiêu cực ấy dồn lại khiến Minh không còn bất kì
suy nghĩ gì trong đầu. Cậu đi lại chỉ biết lay Nhật, cố gắng tìm một lời giải thích cho mọi chuyện.
“Nhật, nói là mày đùa đi, mày đâu có như vậy đúng không? Mày là bạn tao mà, mày biết vì sao tao ghét đồng tính mà, Nhật? Nói gì đi? Nhật!”
Nhật bị lay đến khó chịu, mọi sự giận giữ dồn lại thành sức lực cậu đẩy Minh ngã xuống sàn, cậu lao lại ngồi lên người Minh mà đấm mạnh vào mặt nó liên
tục, cùng với đó là sự bứt rứt, khó chịu thành ngôn từ mà tuôn ra.
Cậu chán lắm rồi, chán việc lúc nào cũng phải sửa chữa lỗi lầm của nó, chán
khi lúc nào cũng bào chữa cho nỗi sợ của nó, cậu chán việc nhìn nó lúc nào cũng đi bên cạnh một ai đó, cậu chán phải giấu đi con người thật cũng như cảm xúc của bản thân vì nó. Cậu muốn được tự do thể hiện cảm xúc của mình, muốn được sống với con người thực sự của mình, cậu chỉ mong như vậy nhưng suốt những năm qua Minh chưa từng hiểu.
“Nhật bình tĩnh lại, Nhật!”_Cả bọn chạy lại kéo Nhật ra, cả lớp A7 cũng nhào tới tách Minh ra khỏi Nhật. Minh vẫn chưa tin mà hất tay mọi người ra lao tới nắm lấy cổ áo Nhật.
“Mày giải thích đi! Rốt cuộc những năm qua chỉ toàn là dối trá, rốt cuộc mày chỉ muốn lợi dụng tao thôi sao?”
“Ờ! Tất cả chỉ vì muốn có tình cảm của mày nhưng tất cả là vô ích vì một đứa hèn nhát, ích kỷ như mày, kẻ như mày sẽ không bao giờ được ai yêu thương đâu!”
Nhật nghe những lời cáo buộc ấy khiến trái tim cậu đau đớn, cậu vừa oan ức và phẫn nộ, rốt cuộc những gì cậu làm suốt những năm qua chỉ là những hành động đầy đáng khinh trong mắt Minh.
Nhật tức giận hét thẳng vào mặt Minh, cậu buông ra từng câu từng chữ để sỉ vả nó. Từng câu từng chữ gâm vào tim Minh, tim cậu đau đớn và tức giận, tay nắm thành đấm, cậu vung tay để đấm
Nhật. Trong tức khắc ấy, cậu nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ của Nhật, đôi mắt ấy kiên quyết nhìn thẳng cậu không có dấu hiệu né tránh.
‘Từ giờ tôi sẽ bảo về Nhật ha, không để Nhật tổn thương đâu, tôi hứa đó.’, lời hứa năm đó chợt hiện về Minh dừng lại trước khi nắm đấm ấy đụng đến gương mặt bé nhỏ đang ngập lệ kia.
“Sao vậy? Mặt tao nè, sao mày không đấm đi, mày chắc hẳn phải hận, phải ghét tao lắm đúng không?”
Minh im lặng từ từ buông Nhật ra, nó lùi lại quay đầu bỏ chạy đi, khoảng khắc đó đôi chân Nhật bất giác phản ứng nhưng cậu cố gắng kiềm chế lại phản xạ bản thân. Cậu nhìn thấy ở khóe mắt Minh là những giọt nước mắt đang trực chờ rơi xuống. Nhật đau đớn ngồi gục xuống mà bật khóc, cả hai đều rơi những giọt nước mắt đau khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.