Chương 50: Hai người bạn thân
Thanh Nhàn (Leo)
07/08/2023
Ngày 31/12/2018, buổi tối cuối cùng ở Đà Lạt, ở trong căn phòng nhỏ bé vẫn còn vang lên tiếng cười đùa,…
Thầy Dương sau khi ngồi góp vui một lúc lâu thì trở về phòng, thầy không quên nhắc nhở đám trẻ sung sức của mình nghỉ sớm. Sau khi thầy rời đi, nhóm bạn tiếp tục với trò rút gỗ, qua vài lượt của tụi bạn là đến lượt Nhật.
“Đến lượt mày rút kìa, Nhật.”
“Rồi, để tao. Là thách, ‘hôn lên bộ phận mà người bên tay trái bạn chọn’, hả?”
Nhật ngạc nhiên nhìn miếng gỗ rồi quay qua nhìn người ngồi bên trái mình, là Minh. Nó cũng đang ngạc nhiên nhìn cậu, Minh có chút khó xử, cậu nghĩ Nhật cũng vậy. Mấy đứa bạn trong phòng cũng khó xử, tụi nó hiểu chuyện gì vừa xảy ra thời gian qua và cảm xúc của Nhật đối với Minh.
“Ờm, nếu Nhật thấy khó xử quá thì đổi cũng được.”_Một cô bạn ngồi đó lo lắng nói.
“Không cần đâu, Minh mày chọn đi muốn...tao hôn ở đâu?”_Minh ngạc nhiên nhìn Nhật, nó đã gượng đến đỏ chín cả mặt, bẽn lẽn như một thiếu nữ mới lớn. Nhìn Nhật như này trông dễ thương đến lạ. Minh có hơi khó xử, đầu óc rối lên, miệng cứ ấp úng nói.
“Ờm, thì…hôn má đi vậy…”
Nhật gật đầu hiểu ý, liền chồm người lên hôn vào má Minh. Cả đám nhìn Nhật hôn Minh, phấn khích mà hét lớn, thích thú lấy điện thoại quay phim, chụp lại. Minh và Nhật hai đứa nhắm chặt mắt, mặt và tai đứa nào đứa nấy đỏ chót.
Nhật ngượng ngùng mà ngồi ngay người lại, cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ như trái cà của bản thân. Minh cũng cảm thấy rất ngượng, cậu cảm nhận mặt mình nóng ran và tim đập liên hồi, nhưng bên cạnh đó là một chút thích thú khi đôi môi mềm của Nhật chạm vào da mặt và chút luyến tiếc khi nó rời đi.
“Được rồi, tới lượt của mày kìa Minh.” _Bình nhắc Minh, người còn chưa hoàn hồn sau cái hôn má bất đắc dĩ vừa rồi.
“À, ờ...là thật, ‘Nếu được chọn một người trong lớp để hẹn hò bạn chọn ai? (không phân biệt trai gái)', cái này...” _Minh ngạc nhiên nhìn câu hỏi của mình.
“Sao mày chọn ai? Cát Tường nè, hay là Trúc?”
“Không, gu của Minh là dễ thương,có thể là Hằng.”
Minh bối rối nhìn chúng bạn vừa bàn tán vừa hồi hộp chờ đợi câu trả lời của nó, Minh hít một hơi lấy bình tĩnh, vừa ngẫm nghĩ vừa điềm đạm nói ra những lời thật
lòng từ trong tâm trí
“Tao...ờm, nếu hẹn hò tao muốn có một ai đó cho tao cảm giác thân thuộc, thật sự hiểu tao và chấp nhận mọi mặt của
tao, nếu được, tao chọn Nhật.”
Minh thẳng thắn nói ra những gì trong đầu nó không hề chỉnh sửa bất kì từ ngữ nào, nó vừa nói vừa đưa ánh nhìn dịu dàng về phía Nhật. Cả đám im bặt, tập trung hết ánh nhìn về câu trả lời của Minh, Nhật cũng ngạc nhiên nhìn qua Minh.
“Mày nói đùa đúng chứ? Tao nghĩ mày phải chọn My chứ?”_Nhật khẽ bật cười, cậu nghĩ Minh chỉ đang đùa nhưng nhìn vẻ mặt điềm đạm của Minh khiến nó chút hoài nghi.
“Nhật à, tao thấy cũng hợp lý đó chứ. Nhật hình như mày cũng thích Minh mà
đúng không?”
Bình bất ngờ hỏi khiến Nhật có chút bối rối. Minh chẳng có lý do gì phải chọn cậu, nó là trai thẳng, còn đang hẹn hò với một cô gái, lý do gì nó phải chọn cậu. Chỉ vì nó biết cậu thích nó, nên nó nói vậy chỉ để làm cậu mềm lòng?
“Minh có phải mày thương hại tao nên mới trả lời như vậy không? Mày sợ tao
khỏ xử à? Mày cứ chọn My đi tao sẽ không ghen tị gì đâu.”_Nhật quay qua gượng cười nói, Minh để ý trên khóe mắt Nhật khẽ rưng rưng.
“Hả? Không hề. Tao thật sự muốn chọn mày mà, mày không vui sao?”_Minh bất ngờ với phản ứng của Nhật, cậu đưa tay tỏ ý muốn lau nước mắt cũng như vội vàng giải thích nhưng bị Nhật hất tay đi.
“Đương nhiên là không! Mày và My thì đang hẹn hò, rồi mày còn biết tao thích mày, trả lời như vậy chẳng khác nào mày đang thương hại tao cả! Thật là phiền phức.”
Nhật cảm nhận được bản thân sắp khóc, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc mọi người mà vội đứng dậy chạy khỏi phòng. Minh ngạc nhiên nhìn Nhật rời đi liền vội vàng đứng dậy đuổi theo. Nhật và Minh rời đi để lại sự hoang mang kèm cảm xúc nặng nề bao lấy căn phòng phút trước còn vui tươi, cả đám áy náy nhìn nhau rồi thở dài.
“Tao phải đuổi theo khuyên hai đứa nó thôi”_Tưởng lo lắng toan ngồi dậy đuổi theo thì bị Trí ngăn lại.
“Đừng, chuyện của tụi nó, để tụi nó tự giải quyết."
Nhật chạy vào thang máy rồi nhanh chóng khuất mất sau cánh cửa. Minh sốt ruột không thèm nghĩ ngợi liền chạy bộ hết sáu tầng lầu. Nhật đã hiểu nhầm ý của Minh, nó hiểu Nhật vẫn chưa hề biết nó và My đã chia tay.
Lên đến sân thượng, Minh tuy mệt đứt hơi, mồ hôi nhễ nhại nhưng khi thấy Nhật ngồi trên băng ghế dài, cúi đầu, ôm mặt khóc nức nở nó liền lo lắng đi lại, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Nhật.
“Mày lên đây làm gì chứ? Tao không cần mày thương hại.”_Nhật ngồi quay người đi tránh mặt Minh.
“Nhật khi nãy là tao nói thật lòng đó, tao và My, tụi tao chia tay rồi.”
“Hả? Chia tay? Từ khi nào?”_Nhật hoang mang quay qua nhìn Mình.
“Từ hôm giáng sinh. Tao nhớ tối hôm ấy tao có chỉnh sửa tiểu sử là độc thân
cái lớp ai cũng biết mà. Mày chưa biết sao?”
“Thì tại tao có để ý đến đâu, bận cãi nhau với lo giận mày mà, cũng chẳng
ai nhắc tao cả.”_Nhật ngượng ngùng giải thích, xấu hổ mà tránh mặt Minh.
“Thế hết hiểu lầm rồi thì quay qua đây, tao lau mặt cho, mặt mày lấm lem hết rồi như mèo con vậy.”_Minh nhẹ kéo mặt Nhật qua, lấy tay áo khoát của mình lau mặt cho Nhật, nhìn mặt lầm lem như mèo không nhịn được khẽ đùa.
“Hứ, kệ tao, tại ai chứ?”_Nhật bị chọc liền phụng phịu rút mặt lại, vội quay đi. Minh bật cười nhìn biểu cảm dễ thương này liền kéo Nhật quay lại phía mình, nhẹ nhàng nói.
“Tại tao, tại tao hết. Tao xin lỗi vì đã làm mày hiểu lầm, và tao cũng xin lỗi vì tất cả tổn thương tao tạo ra cho mày suốt bao lâu nay, tha lỗi cho tao nhá.”_Nhật ngạc nhiên nhìn Minh, lời nói nó dịu dàng và trân thành vô cùng, từng câu từng chữ là sự hối lỗi và thành khẩn sự tha thứ của nó.
“Ừa, tao chấp nhận lời xin lỗi, tao cũng phải xin lỗi vì lúc trước đã nói nặng với mày, tao rõ ràng biết mày đã trải qua những gì vậy mà tao lại quá uất ức mà trách móc mày, tao là một kẻ ích kỷ mà.”
“Không hề, không sao cả, mày tha lỗi cho tao là tao vui lắm rồi. Vậy ta hòa nhé?”
“Ừa, hòa.”
Minh vui đến mức muốn bật khóc vội ôm trầm lấy Nhật khiến nó ngạc nhiên, Nhật vui vẻ ôm lại. Minh ôm Nhật một lúc lâu mới chịu buông nó ra, cả hai như trút được gánh nặng mấy nay mà thở một hơi dài đầy thoải mái. Cả hai ngồi lại ngắm nhìn bầu trời khuya của Đà Lạt,
nơi này có thể thấy rõ được nhiều sao hơn thành phố.
“Minh tao dựa vai mày được chứ? Tao thấy hơi mệt.”_Minh khẽ liếc rồi vui vẻ gật đầu, Nhật cũng tự nhiên mà tựa đầu lên vai Minh tận hưởng hơi ấm của bạn mình.
“Rồi sao mày và My chia tay vậy?”
“Em ấy bảo tao và em ấy không hợp nhau, tao không thực sự thích em ấy nên em ấy cũng không muốn gượng ép tao nên chia tay.”
“Ò, thế mày thấy đúng không?”
“Tao nghĩ em ấy nói đúng, tao của trước đây luôn hiểu tình yêu theo một chiều hướng rất đơn giản, đó là chỉ cần một nam một nữ khi thấy ưng nhau, hẹn hò với nhau thì đó là tình yêu. Nhưng giờ tao hiểu rồi.”
“Mày hiểu gì thế?”_Nhật tò mò đưa đôi mắt thơ to tròn nhìn Minh, nó dịu dàng nhìn Nhật rồi khẽ cười, vui vẻ nêu ra quan điểm mới của bản thân.
“Trong tình yêu không phải chỉ thấy ưng mắt là đủ, ta cần rất nhiều thứ, sự trân thành, sự toàn tâm toàn ý, v.v….Cũng như vậy, tình yêu không chỉ giới hạn ở nam và nữ, mà nó không có bất kì giới hạn nào.”
“Nghe mày nói sến quá.”_Nhật bật cười khi nhìn một hình tượng Minh hoàn toàn khác với bình thường.
“Nhật, việc mày thích tao…”_Minh bất ngờ nhắc tới việc đó, Nhật nhanh chóng cắt ngang lời Minh.
“Đừng Minh, tao với mày chỉ vừa làm lành, tao chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc yên bình như này đủ rồi.”_Nhật
thành khẩn nói, Minh cũng hiểu ý, khẽ thở dài rồi mỉm cười đưa ánh mắt dịu dàng nhìn con người bên cạnh.
“Minh, tao vừa nghĩ ra ý này. Hay ta đi dạo một vòng Đà Lạt đi.”
“Được, ý hay đó, đi thôi.”
Cả hai hào hứng lén lút trốn đám bạn say xỉn để rời khách sạn, thuê một con xe cúp đời cũ đèo nhau chạy trong màn đêm Đà Lạt. Đã là nửa đêm, đường xá Đà Lạt buổi tối được thắp sáng bởi những ánh đèn led, những cây thông, những đồ trang trí vẫn còn từ hôm noel.
Dòng người ở chợ Đà Lạt vẫn còn đông đúc và nhộn nhịp, cả hai ghé trợ mua vài món ăn vặt, đậu xe ven đường, cả hai vừa ăn vừa vui cười trò chuyện với nhau. Minh nhanh tay trôm lấy một miếng bánh của Nhật, khiến nó giận dỗi mà bỏ đi, còn Minh phải đi theo dỗ nó.
Minh và Nhật đi hết quán này đến quán khác, họ vừa ăn bánh tráng trộn vừa uống sữa đậu nành ấm nóng, tận hưởng ly kem bơ lạnh buốt, ăn món bánh căn thơm ngon. Cả hai ghé tới quảng trường
để chụp hình nụ hoa Atiso, rồi lại chạy dọc các con phố, leo qua các con dốc.
Nhật phấn khởi đứng lên hú lớn, Minh ngạc nhiên trước một Minh Nhật tăng động khác thường ngày, cậu cũng vui vẻ hùa theo mà hú lớn. Hai người bạn thân mang đầy nhiệt huyết tuổi trẻ làm rực cháy màn đêm lạnh buốt của Đà Lạt. Hai người bạn thân đang rất hạnh phúc vì cả hai biết có đối phương đang ở bên cạnh mình.
Sáng hôm sau, ngày 1/1/2019, chuyến đi Đà Lạt kết thúc, họ đã đặt một phần tuổi trẻ của họ lại nơi này và rời đi cùng kỷ niệm và sự trưởng thành…
Thầy Dương sau khi ngồi góp vui một lúc lâu thì trở về phòng, thầy không quên nhắc nhở đám trẻ sung sức của mình nghỉ sớm. Sau khi thầy rời đi, nhóm bạn tiếp tục với trò rút gỗ, qua vài lượt của tụi bạn là đến lượt Nhật.
“Đến lượt mày rút kìa, Nhật.”
“Rồi, để tao. Là thách, ‘hôn lên bộ phận mà người bên tay trái bạn chọn’, hả?”
Nhật ngạc nhiên nhìn miếng gỗ rồi quay qua nhìn người ngồi bên trái mình, là Minh. Nó cũng đang ngạc nhiên nhìn cậu, Minh có chút khó xử, cậu nghĩ Nhật cũng vậy. Mấy đứa bạn trong phòng cũng khó xử, tụi nó hiểu chuyện gì vừa xảy ra thời gian qua và cảm xúc của Nhật đối với Minh.
“Ờm, nếu Nhật thấy khó xử quá thì đổi cũng được.”_Một cô bạn ngồi đó lo lắng nói.
“Không cần đâu, Minh mày chọn đi muốn...tao hôn ở đâu?”_Minh ngạc nhiên nhìn Nhật, nó đã gượng đến đỏ chín cả mặt, bẽn lẽn như một thiếu nữ mới lớn. Nhìn Nhật như này trông dễ thương đến lạ. Minh có hơi khó xử, đầu óc rối lên, miệng cứ ấp úng nói.
“Ờm, thì…hôn má đi vậy…”
Nhật gật đầu hiểu ý, liền chồm người lên hôn vào má Minh. Cả đám nhìn Nhật hôn Minh, phấn khích mà hét lớn, thích thú lấy điện thoại quay phim, chụp lại. Minh và Nhật hai đứa nhắm chặt mắt, mặt và tai đứa nào đứa nấy đỏ chót.
Nhật ngượng ngùng mà ngồi ngay người lại, cúi đầu giấu đi gương mặt đỏ như trái cà của bản thân. Minh cũng cảm thấy rất ngượng, cậu cảm nhận mặt mình nóng ran và tim đập liên hồi, nhưng bên cạnh đó là một chút thích thú khi đôi môi mềm của Nhật chạm vào da mặt và chút luyến tiếc khi nó rời đi.
“Được rồi, tới lượt của mày kìa Minh.” _Bình nhắc Minh, người còn chưa hoàn hồn sau cái hôn má bất đắc dĩ vừa rồi.
“À, ờ...là thật, ‘Nếu được chọn một người trong lớp để hẹn hò bạn chọn ai? (không phân biệt trai gái)', cái này...” _Minh ngạc nhiên nhìn câu hỏi của mình.
“Sao mày chọn ai? Cát Tường nè, hay là Trúc?”
“Không, gu của Minh là dễ thương,có thể là Hằng.”
Minh bối rối nhìn chúng bạn vừa bàn tán vừa hồi hộp chờ đợi câu trả lời của nó, Minh hít một hơi lấy bình tĩnh, vừa ngẫm nghĩ vừa điềm đạm nói ra những lời thật
lòng từ trong tâm trí
“Tao...ờm, nếu hẹn hò tao muốn có một ai đó cho tao cảm giác thân thuộc, thật sự hiểu tao và chấp nhận mọi mặt của
tao, nếu được, tao chọn Nhật.”
Minh thẳng thắn nói ra những gì trong đầu nó không hề chỉnh sửa bất kì từ ngữ nào, nó vừa nói vừa đưa ánh nhìn dịu dàng về phía Nhật. Cả đám im bặt, tập trung hết ánh nhìn về câu trả lời của Minh, Nhật cũng ngạc nhiên nhìn qua Minh.
“Mày nói đùa đúng chứ? Tao nghĩ mày phải chọn My chứ?”_Nhật khẽ bật cười, cậu nghĩ Minh chỉ đang đùa nhưng nhìn vẻ mặt điềm đạm của Minh khiến nó chút hoài nghi.
“Nhật à, tao thấy cũng hợp lý đó chứ. Nhật hình như mày cũng thích Minh mà
đúng không?”
Bình bất ngờ hỏi khiến Nhật có chút bối rối. Minh chẳng có lý do gì phải chọn cậu, nó là trai thẳng, còn đang hẹn hò với một cô gái, lý do gì nó phải chọn cậu. Chỉ vì nó biết cậu thích nó, nên nó nói vậy chỉ để làm cậu mềm lòng?
“Minh có phải mày thương hại tao nên mới trả lời như vậy không? Mày sợ tao
khỏ xử à? Mày cứ chọn My đi tao sẽ không ghen tị gì đâu.”_Nhật quay qua gượng cười nói, Minh để ý trên khóe mắt Nhật khẽ rưng rưng.
“Hả? Không hề. Tao thật sự muốn chọn mày mà, mày không vui sao?”_Minh bất ngờ với phản ứng của Nhật, cậu đưa tay tỏ ý muốn lau nước mắt cũng như vội vàng giải thích nhưng bị Nhật hất tay đi.
“Đương nhiên là không! Mày và My thì đang hẹn hò, rồi mày còn biết tao thích mày, trả lời như vậy chẳng khác nào mày đang thương hại tao cả! Thật là phiền phức.”
Nhật cảm nhận được bản thân sắp khóc, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc mọi người mà vội đứng dậy chạy khỏi phòng. Minh ngạc nhiên nhìn Nhật rời đi liền vội vàng đứng dậy đuổi theo. Nhật và Minh rời đi để lại sự hoang mang kèm cảm xúc nặng nề bao lấy căn phòng phút trước còn vui tươi, cả đám áy náy nhìn nhau rồi thở dài.
“Tao phải đuổi theo khuyên hai đứa nó thôi”_Tưởng lo lắng toan ngồi dậy đuổi theo thì bị Trí ngăn lại.
“Đừng, chuyện của tụi nó, để tụi nó tự giải quyết."
Nhật chạy vào thang máy rồi nhanh chóng khuất mất sau cánh cửa. Minh sốt ruột không thèm nghĩ ngợi liền chạy bộ hết sáu tầng lầu. Nhật đã hiểu nhầm ý của Minh, nó hiểu Nhật vẫn chưa hề biết nó và My đã chia tay.
Lên đến sân thượng, Minh tuy mệt đứt hơi, mồ hôi nhễ nhại nhưng khi thấy Nhật ngồi trên băng ghế dài, cúi đầu, ôm mặt khóc nức nở nó liền lo lắng đi lại, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Nhật.
“Mày lên đây làm gì chứ? Tao không cần mày thương hại.”_Nhật ngồi quay người đi tránh mặt Minh.
“Nhật khi nãy là tao nói thật lòng đó, tao và My, tụi tao chia tay rồi.”
“Hả? Chia tay? Từ khi nào?”_Nhật hoang mang quay qua nhìn Mình.
“Từ hôm giáng sinh. Tao nhớ tối hôm ấy tao có chỉnh sửa tiểu sử là độc thân
cái lớp ai cũng biết mà. Mày chưa biết sao?”
“Thì tại tao có để ý đến đâu, bận cãi nhau với lo giận mày mà, cũng chẳng
ai nhắc tao cả.”_Nhật ngượng ngùng giải thích, xấu hổ mà tránh mặt Minh.
“Thế hết hiểu lầm rồi thì quay qua đây, tao lau mặt cho, mặt mày lấm lem hết rồi như mèo con vậy.”_Minh nhẹ kéo mặt Nhật qua, lấy tay áo khoát của mình lau mặt cho Nhật, nhìn mặt lầm lem như mèo không nhịn được khẽ đùa.
“Hứ, kệ tao, tại ai chứ?”_Nhật bị chọc liền phụng phịu rút mặt lại, vội quay đi. Minh bật cười nhìn biểu cảm dễ thương này liền kéo Nhật quay lại phía mình, nhẹ nhàng nói.
“Tại tao, tại tao hết. Tao xin lỗi vì đã làm mày hiểu lầm, và tao cũng xin lỗi vì tất cả tổn thương tao tạo ra cho mày suốt bao lâu nay, tha lỗi cho tao nhá.”_Nhật ngạc nhiên nhìn Minh, lời nói nó dịu dàng và trân thành vô cùng, từng câu từng chữ là sự hối lỗi và thành khẩn sự tha thứ của nó.
“Ừa, tao chấp nhận lời xin lỗi, tao cũng phải xin lỗi vì lúc trước đã nói nặng với mày, tao rõ ràng biết mày đã trải qua những gì vậy mà tao lại quá uất ức mà trách móc mày, tao là một kẻ ích kỷ mà.”
“Không hề, không sao cả, mày tha lỗi cho tao là tao vui lắm rồi. Vậy ta hòa nhé?”
“Ừa, hòa.”
Minh vui đến mức muốn bật khóc vội ôm trầm lấy Nhật khiến nó ngạc nhiên, Nhật vui vẻ ôm lại. Minh ôm Nhật một lúc lâu mới chịu buông nó ra, cả hai như trút được gánh nặng mấy nay mà thở một hơi dài đầy thoải mái. Cả hai ngồi lại ngắm nhìn bầu trời khuya của Đà Lạt,
nơi này có thể thấy rõ được nhiều sao hơn thành phố.
“Minh tao dựa vai mày được chứ? Tao thấy hơi mệt.”_Minh khẽ liếc rồi vui vẻ gật đầu, Nhật cũng tự nhiên mà tựa đầu lên vai Minh tận hưởng hơi ấm của bạn mình.
“Rồi sao mày và My chia tay vậy?”
“Em ấy bảo tao và em ấy không hợp nhau, tao không thực sự thích em ấy nên em ấy cũng không muốn gượng ép tao nên chia tay.”
“Ò, thế mày thấy đúng không?”
“Tao nghĩ em ấy nói đúng, tao của trước đây luôn hiểu tình yêu theo một chiều hướng rất đơn giản, đó là chỉ cần một nam một nữ khi thấy ưng nhau, hẹn hò với nhau thì đó là tình yêu. Nhưng giờ tao hiểu rồi.”
“Mày hiểu gì thế?”_Nhật tò mò đưa đôi mắt thơ to tròn nhìn Minh, nó dịu dàng nhìn Nhật rồi khẽ cười, vui vẻ nêu ra quan điểm mới của bản thân.
“Trong tình yêu không phải chỉ thấy ưng mắt là đủ, ta cần rất nhiều thứ, sự trân thành, sự toàn tâm toàn ý, v.v….Cũng như vậy, tình yêu không chỉ giới hạn ở nam và nữ, mà nó không có bất kì giới hạn nào.”
“Nghe mày nói sến quá.”_Nhật bật cười khi nhìn một hình tượng Minh hoàn toàn khác với bình thường.
“Nhật, việc mày thích tao…”_Minh bất ngờ nhắc tới việc đó, Nhật nhanh chóng cắt ngang lời Minh.
“Đừng Minh, tao với mày chỉ vừa làm lành, tao chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc yên bình như này đủ rồi.”_Nhật
thành khẩn nói, Minh cũng hiểu ý, khẽ thở dài rồi mỉm cười đưa ánh mắt dịu dàng nhìn con người bên cạnh.
“Minh, tao vừa nghĩ ra ý này. Hay ta đi dạo một vòng Đà Lạt đi.”
“Được, ý hay đó, đi thôi.”
Cả hai hào hứng lén lút trốn đám bạn say xỉn để rời khách sạn, thuê một con xe cúp đời cũ đèo nhau chạy trong màn đêm Đà Lạt. Đã là nửa đêm, đường xá Đà Lạt buổi tối được thắp sáng bởi những ánh đèn led, những cây thông, những đồ trang trí vẫn còn từ hôm noel.
Dòng người ở chợ Đà Lạt vẫn còn đông đúc và nhộn nhịp, cả hai ghé trợ mua vài món ăn vặt, đậu xe ven đường, cả hai vừa ăn vừa vui cười trò chuyện với nhau. Minh nhanh tay trôm lấy một miếng bánh của Nhật, khiến nó giận dỗi mà bỏ đi, còn Minh phải đi theo dỗ nó.
Minh và Nhật đi hết quán này đến quán khác, họ vừa ăn bánh tráng trộn vừa uống sữa đậu nành ấm nóng, tận hưởng ly kem bơ lạnh buốt, ăn món bánh căn thơm ngon. Cả hai ghé tới quảng trường
để chụp hình nụ hoa Atiso, rồi lại chạy dọc các con phố, leo qua các con dốc.
Nhật phấn khởi đứng lên hú lớn, Minh ngạc nhiên trước một Minh Nhật tăng động khác thường ngày, cậu cũng vui vẻ hùa theo mà hú lớn. Hai người bạn thân mang đầy nhiệt huyết tuổi trẻ làm rực cháy màn đêm lạnh buốt của Đà Lạt. Hai người bạn thân đang rất hạnh phúc vì cả hai biết có đối phương đang ở bên cạnh mình.
Sáng hôm sau, ngày 1/1/2019, chuyến đi Đà Lạt kết thúc, họ đã đặt một phần tuổi trẻ của họ lại nơi này và rời đi cùng kỷ niệm và sự trưởng thành…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.