Chương 24: CHƯƠNG 24
Tạ Sơ
18/06/2017
Mưa to rơi suốt cả đêm, tiếng mưa tí tách hòa tấu đến gần sáng mới ngớt dần.
Trấn Thanh Vân núi vây quanh bốn phía, địa hình tương đối thấp. Sau trận mưa to như trút, bầu không khí nóng nực ngày hè biến mất vài phần. Thậm chí đến nửa đêm thì bắt đầu hơi lạnh.
Trước khi ngủ, Khương Ninh bật quạt không tắt, gió cứ thế thổi cả tối. Sáng sớm ngủ dậy, cô hắt hơi mấy cái, sau đó phát hiện cổ họng đau nhức, nuốt xuống khó khăn, đầu óc hơi mê man.
Rửa mặt xong, cô đi xuống lầu. Trần Lệ Trân không thấy dậy sớm như mọi khi. Khương Ninh đoán chắc bà ấy không muốn chạm mặt cô.
Cô vào phòng khách tìm hộp thuốc cảm, không biết phải uống bao nhiêu nên tống thẳng một viên vào miệng, nuốt xuống. Sau đó cầm hộp thuốc cảm nhét vào túi đi ra ngoài.
Đi đến giao lộ, Khương Ninh thấy Vu Dương đang ngồi chống chân trên xe máy quay lưng về phía cô. Cô bước không dừng, đi một mạch tới nơi.
Vu Dương nghe tiếng giày cao gót sau lưng, anh quay lại nhìn Khương Ninh, mắt nhấp nháy, miệng khẽ nhếch lên như nhất thời không biết nói gì với cô.
"Chào anh". Khương Ninh chào trước.
Vu Dương nghe giọng cô đặc sệt âm mũi, hỏi: "Bị cảm à?".
"Vâng...một chút thôi. Anh nghe được không?". Cô đưa tay nhéo nhéo cổ họng của mình, ho khẽ vài cái.
Vu Dương gật đầu, nhìn cổ họng cô, hỏi: "Uống thuốc chưa?".
Khương Ninh gật đầu: "Rồi".
Im lặng một lúc, Vu Dương cau mày nhìn cô. Sắc mặt cô rất kém, cho dù được trang điểm nhưng vẫn không dấu được vẻ mệt mỏi lộ giữa hàng chân mày. Anh định hỏi cô sao không xin nghỉ ốm để ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói ra lời.
Từ sau tối hôm qua, mối quan hệ của họ đã bắt đầu chuyển biến. Anh thức trắng đêm... trăn trở về câu nói của cô liệu đó có phải là một suy nghĩ nông nổi hay không? Hôm nay, anh phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô?
Đáng tiếc không có kết quả.
So với sự lúng túng của Vu Dương, Khương Ninh rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Cô ngước mắt nhìn Vu Dương, thấy anh đứng im, cô liền lấy chiếc mũ bảo hiểm treo ở đầu xe đội lên đầu.
"Đi thôi, em bị muộn rồi". Khương Ninh bảo anh.
Vu Dương thu hồi cảm xúc của mình, ngồi ngay ngắn, đưa mắt ý bảo cô lên xe.
Khương Ninh vịn vai anh nhảy lên xe. Đang lúc Vu Dương định cắm chìa khóa khởi động xe thì thắt lưng đột nhiên bị xiết chặt, một đôi tay từ phía sau ôm lên trước, vòng quanh eo anh.
Cơ bắp toàn thân Vu Dương lập tức căng cứng, hai tay nắm chắc tay lái.
Khương Ninh thò đầu ra trước hỏi: "Nóng à?".
Vu Dương không dám quay đầu nhìn cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, khàn giọng trả lời: "Vẫn ổn".
"Thế sao còn chưa đi?".
Vu Dương kìm nén tâm trạng, thở hắt ra, nổ máy tăng ga chạy xe đi.
Khương Ninh ôm Vu Dương tựa vào lưng anh. Cô có thể cảm nhận được bờ lưng anh đang cứng đờ.
Khóe miệng dưới mũ bảo hiểm giương lên, anh đang căng thẳng, cô biết.
Đến cửa ngân hàng, Khương Ninh xuống xe. Cô vừa bỏ mũ xuống, gió thổi tới khiến cô hắt hơi hai cái. Cô hít một hơi, đưa chiếc mũ cho anh.
Vu Dương nhận lấy, nhìn chằm chằm vào chóp mũi hơi ửng đỏ của cô, anh vừa há miệng định lên tiếng thì có người cắt ngang.
"Khương Ninh". Lâm Khả Ny đứng cách đó không xa vẫy tay về phía Khương Ninh.
Khương Ninh ra dấu ý bảo cô ấy chờ một lát, xong quay đầu nói với Vu Dương: "Em vào đây".
"...Ừ".
Khương Ninh quay người đi về phía Lâm Khả Ny. Cô vừa dừng lại liền nghe thấy tiếng xe gắn máy quen thuộc nổ vang.
Lâm Khả Ny nhìn hướng Vu Dương rời đi, huých bả vai Khương Ninh, trêu chọc: "Chị và anh chàng lái xe kia xem ra thân thiết nhỉ?".
"Bạn trai đấy".
"Hả?".
"Là bạn trai". Khương Ninh nhấn mạnh lần nữa.
Lâm Khả Ny nhất thời không kịp phản ứng, ngạc nhiên hai mắt mở to: "Anh ta...anh ta biến thành bạn trai của chị rồi hả?".
"Ừ".
Lâm Khả Ny chăm chú quan sát nét mặt Khương Ninh, kết luận: "Khương Ninh, chị đúng là một phụ nữ hay thay đổi".
"...".
Khương Ninh nhân cơ hội đã đến giờ làm việc để ngăn chặn sự truy vấn của Lâm Khả Ny nhưng vẫn chống cự không nổi khi cô nàng tận dụng cả thời gian làm việc để hỏi han cô. Khương Ninh đành ứng phó qua loa. Nhưng không nói tỉ mỉ dường như càng khiến Lâm Khả Ny tưởng tượng xa vời. Vì thế mà suốt cả ngày, cô ấy đều dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn Khương Ninh.
Vì bị cảm nên Khương Ninh cả ngày đầu óc uể oải, sau bữa trưa uống viên thuốc cảm mang ở nhà đi thì buồn ngủ. Cô nằm trong phòng nghỉ một lát, lúc tỉnh dậy thấy bệnh tình không giảm bớt mà có chiều hướng nặng thêm. May mà hôm nay là thứ sáu, người đến giao dịch không nhiều, cô gắng giữ tinh thần tỉnh táo nên cũng có thể ứng phó được mọi việc.
Chống chọi đến hết ca làm, Khương Ninh cùng đồng nghiệp thay quần áo, đeo chiếc khẩu trang duy nhất lên. Ra đến cửa, cô trông thấy Vu Dương đang đứng đợi.
Khương Ninh chào tạm biệt Lâm Khả Ny rồi đi về phía Vu Dương trong tiếng cười hứng thú của cô ấy.
"Hôm nay sao đến sớm vậy?".
Vu Dương nghe tiếng cô âm mũi nặng hơn lúc sáng, mũi miệng che khẩu trang, đôi mắt vô hồn mệt mỏi lộ ra bên ngoài, cả người trông rất ốm yếu.
Anh hỏi: "Cô uống thuốc chưa?".
Khương Ninh ho mấy cái: "Rồi".
Không chỉ xoang mũi mà cả giọng nói cũng khàn đặc. Vu Dương thoáng nghi ngờ câu nói của cô.
Khương Ninh thấy anh không tin, thò tay vào túi, lôi hộp thuốc mang từ nhà đi lúc sáng, huơ huơ trên tay: "Đây".
Vu Dương lấy hộp thuốc trong tay cô nhìn cẩn thận. Khương Ninh cũng ghé vào xem, giọng khàn khàn, bảo: "Là thuốc cảm, Vu Dương, em biết chữ mà".
Vu Dương nhìn cô, ánh mắt phức tạp: "Số mấy đây?".
Khương Ninh nhíu mày, cầm hộp thuốc nhìn ngày, sau đó thản nhiên đáp: "À, hết hạn rồi. May mà không uống nhầm thuốc".
"...".
Vu Dương cảm thấy điệu bộ này của cô giống như sau khi uống rượu. Anh đưa tay lên định sờ trán cô, lúc giơ được nửa chừng thì chạm phải ánh mắt cô. Anh dừng tay lại, hạ xuống.
Khương Ninh dõi theo cánh tay nhấc lên hạ xuống, nhận ra ý đồ của anh, cô nói thẳng: "Không phải sốt".
"...". Giọng điệu này giống y như đúc lúc cô bảo mình không say.
Giống không thể tin nổi.
Vu Dương đưa mũ cho cô: "Đi thôi".
Khương Ninh đội lên, dang chân ngồi ôm eo Vu Dương như lúc sáng. Mặc dù không còn bất ngờ như hồi sáng, nhưng Vu Dương vẫn giật mình sửng sốt.
"Ngồi vững rồi". Cô nói.
Vu Dương hoàn hồi, khởi động xe nhưng đi hướng ngược lại. Khương Ninh bị bệnh không thể để trúng gió, anh đi với tốc độ chậm nhất. Khoảng cách ngắn ngủn, mất hơn 10' mới đến.
Xe dừng lại, Khương Ninh ngồi thẳng người, nhìn dấu chữ thập của bệnh viện, cô bảo: "Vu Dương, anh đi nhầm rồi".
"Không nhầm đâu, xuống xe đi". Vu Dương tháo mũ bảo hiểm nhìn ra sau.
Khương Ninh vẫn ngồi im, nắm chặt cánh tay anh: "Cảm vặt ấy mà, đến tiệm thuốc mua hai hộp thuốc là được".
Vu Dương cứng đờ người nhưng vẫn cứng miệng: "Vào đây lấy thuốc cũng thế thôi".
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Khương Ninh thỏa hiệp, buông tay xuống xe.
Bệnh viện gần đến giờ tan tầm, người đến thăm khám không nhiều. Vu Dương lấy số xong dẫn Khương Ninh vào khám.
Người khám bệnh là một bác sĩ già. Ông hỏi qua tình hình cơ bản của Khương Ninh, sau đó đưa một chiếc nhiệt kế bảo Khương Ninh đo.
"Có hơi sốt nhẹ". Vị bác sĩ già nhìn nhiệt kế: "Cầm thuốc về uống đúng giờ, ăn uống thanh đạm thôi".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu.
"Hay là tiêm cho nhanh khỏi?". Ông bác sĩ vừa ghi đơn thuốc vừa hỏi.
Khương Ninh trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu liếc nhìn Vu Dương, lập tức bảo với ông bác sĩ: "Không cần, uống thuốc được rồi".
"Không cần à?". Ông bác sĩ hết nhìn Khương Ninh rồi lại nhìn Vu Dương: "Vậy cầm đi lấy thuốc đi".
Cầm đơn thuốc, Khương Ninh và Vu Dương ra khỏi phòng.
"Cô sợ tiêm?". Vu Dương đột nhiên hỏi.
Khương Ninh ho mấy cái, không nhìn anh, trả lời: "Không sợ".
"Vậy sao không tiêm?".
"Uống thuốc tốt thì sao phải tiêm?". Khương Ninh hỏi lại.
"..."
Lấy được thuốc thì đã hơn 6h. Vu Dương nhớ lời bác sĩ dặn, dẫn Khương Ninh tới hàng cháo gần bệnh viện để ăn một ít.
Lúc chọn cháo, Khương Ninh hỏi ông chủ: "Trong quán có hạt tiêu không?".
"Hả?". Ông chủ bất thình lình bị hỏi khó, xua tay đáp: "Tới đây ăn cháo đều là người bệnh, sao có thể ăn ớt có tính kích thích được, chưa kể còn bỏ ớt vào trong cháo...Ở đây không làm như thế đâu".
"Ồ". Khương Ninh nhìn Vu Dương: "Chúng ta đổi chỗ đi".
Vu Dương hiểu rõ ý cô, anh gọi hai phần cháo rồi bảo: "Không cần, ăn ở đây thôi".
Khương Ninh quan sát anh: "Em tưởng bữa nào anh cũng phải ăn cay?".
"Không khoa trương đến thế".
"Nói như vậy nghĩa là anh cũng có thể bỏ thuốc lá đúng không?".
"..."
Khương Ninh tùy tiện hỏi: "Cai thuốc lá và bỏ ăn cay. Anh chọn cái nào?".
"...Cai thuốc".
"Ồ". Khương Ninh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Khương Ninh thấy vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn mình, cô bật cười: "Nói đùa đấy, không bắt anh cai đâu".
Vu Dương cau mày càng chặt.
Cơm nước xong xuôi, Vu Dương đưa Khương Ninh về nhà. Đến ngã tư, Khương Ninh xuống xe treo mũ bảo hiểm, lần chần chưa đi.
Vu Dương nhìn miệng cô bịt khẩu trang, dặn dò: "Thuốc... nhớ uống thuốc đúng giờ".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu, người không nhúc nhích.
Hai người đứng đối mặt nhau, đầu đường có ngọn đèn, tỏa ánh sáng, một mảnh vàng ấm.
" Tôi đi trước". Vu Dương phá vỡ sự im lặng trước.
Lúc anh đang định đội mũ lên, Khương Ninh mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi dày đặc.
"Vu Dương, lời hôm qua em nói đều là thật đấy".
Vu Dương động tác trì trệ, quay sang nhìn cô.
"Em cũng tin lời anh nói là thật".
Vu Dương chăm chú nhìn cô, ánh đèn trên đỉnh rơi xuống đầu, Khương Ninh cảm thấy chút tình ý không rõ ràng trong mắt anh.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Ừ".
Trấn Thanh Vân núi vây quanh bốn phía, địa hình tương đối thấp. Sau trận mưa to như trút, bầu không khí nóng nực ngày hè biến mất vài phần. Thậm chí đến nửa đêm thì bắt đầu hơi lạnh.
Trước khi ngủ, Khương Ninh bật quạt không tắt, gió cứ thế thổi cả tối. Sáng sớm ngủ dậy, cô hắt hơi mấy cái, sau đó phát hiện cổ họng đau nhức, nuốt xuống khó khăn, đầu óc hơi mê man.
Rửa mặt xong, cô đi xuống lầu. Trần Lệ Trân không thấy dậy sớm như mọi khi. Khương Ninh đoán chắc bà ấy không muốn chạm mặt cô.
Cô vào phòng khách tìm hộp thuốc cảm, không biết phải uống bao nhiêu nên tống thẳng một viên vào miệng, nuốt xuống. Sau đó cầm hộp thuốc cảm nhét vào túi đi ra ngoài.
Đi đến giao lộ, Khương Ninh thấy Vu Dương đang ngồi chống chân trên xe máy quay lưng về phía cô. Cô bước không dừng, đi một mạch tới nơi.
Vu Dương nghe tiếng giày cao gót sau lưng, anh quay lại nhìn Khương Ninh, mắt nhấp nháy, miệng khẽ nhếch lên như nhất thời không biết nói gì với cô.
"Chào anh". Khương Ninh chào trước.
Vu Dương nghe giọng cô đặc sệt âm mũi, hỏi: "Bị cảm à?".
"Vâng...một chút thôi. Anh nghe được không?". Cô đưa tay nhéo nhéo cổ họng của mình, ho khẽ vài cái.
Vu Dương gật đầu, nhìn cổ họng cô, hỏi: "Uống thuốc chưa?".
Khương Ninh gật đầu: "Rồi".
Im lặng một lúc, Vu Dương cau mày nhìn cô. Sắc mặt cô rất kém, cho dù được trang điểm nhưng vẫn không dấu được vẻ mệt mỏi lộ giữa hàng chân mày. Anh định hỏi cô sao không xin nghỉ ốm để ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói ra lời.
Từ sau tối hôm qua, mối quan hệ của họ đã bắt đầu chuyển biến. Anh thức trắng đêm... trăn trở về câu nói của cô liệu đó có phải là một suy nghĩ nông nổi hay không? Hôm nay, anh phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô?
Đáng tiếc không có kết quả.
So với sự lúng túng của Vu Dương, Khương Ninh rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Cô ngước mắt nhìn Vu Dương, thấy anh đứng im, cô liền lấy chiếc mũ bảo hiểm treo ở đầu xe đội lên đầu.
"Đi thôi, em bị muộn rồi". Khương Ninh bảo anh.
Vu Dương thu hồi cảm xúc của mình, ngồi ngay ngắn, đưa mắt ý bảo cô lên xe.
Khương Ninh vịn vai anh nhảy lên xe. Đang lúc Vu Dương định cắm chìa khóa khởi động xe thì thắt lưng đột nhiên bị xiết chặt, một đôi tay từ phía sau ôm lên trước, vòng quanh eo anh.
Cơ bắp toàn thân Vu Dương lập tức căng cứng, hai tay nắm chắc tay lái.
Khương Ninh thò đầu ra trước hỏi: "Nóng à?".
Vu Dương không dám quay đầu nhìn cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, khàn giọng trả lời: "Vẫn ổn".
"Thế sao còn chưa đi?".
Vu Dương kìm nén tâm trạng, thở hắt ra, nổ máy tăng ga chạy xe đi.
Khương Ninh ôm Vu Dương tựa vào lưng anh. Cô có thể cảm nhận được bờ lưng anh đang cứng đờ.
Khóe miệng dưới mũ bảo hiểm giương lên, anh đang căng thẳng, cô biết.
Đến cửa ngân hàng, Khương Ninh xuống xe. Cô vừa bỏ mũ xuống, gió thổi tới khiến cô hắt hơi hai cái. Cô hít một hơi, đưa chiếc mũ cho anh.
Vu Dương nhận lấy, nhìn chằm chằm vào chóp mũi hơi ửng đỏ của cô, anh vừa há miệng định lên tiếng thì có người cắt ngang.
"Khương Ninh". Lâm Khả Ny đứng cách đó không xa vẫy tay về phía Khương Ninh.
Khương Ninh ra dấu ý bảo cô ấy chờ một lát, xong quay đầu nói với Vu Dương: "Em vào đây".
"...Ừ".
Khương Ninh quay người đi về phía Lâm Khả Ny. Cô vừa dừng lại liền nghe thấy tiếng xe gắn máy quen thuộc nổ vang.
Lâm Khả Ny nhìn hướng Vu Dương rời đi, huých bả vai Khương Ninh, trêu chọc: "Chị và anh chàng lái xe kia xem ra thân thiết nhỉ?".
"Bạn trai đấy".
"Hả?".
"Là bạn trai". Khương Ninh nhấn mạnh lần nữa.
Lâm Khả Ny nhất thời không kịp phản ứng, ngạc nhiên hai mắt mở to: "Anh ta...anh ta biến thành bạn trai của chị rồi hả?".
"Ừ".
Lâm Khả Ny chăm chú quan sát nét mặt Khương Ninh, kết luận: "Khương Ninh, chị đúng là một phụ nữ hay thay đổi".
"...".
Khương Ninh nhân cơ hội đã đến giờ làm việc để ngăn chặn sự truy vấn của Lâm Khả Ny nhưng vẫn chống cự không nổi khi cô nàng tận dụng cả thời gian làm việc để hỏi han cô. Khương Ninh đành ứng phó qua loa. Nhưng không nói tỉ mỉ dường như càng khiến Lâm Khả Ny tưởng tượng xa vời. Vì thế mà suốt cả ngày, cô ấy đều dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn Khương Ninh.
Vì bị cảm nên Khương Ninh cả ngày đầu óc uể oải, sau bữa trưa uống viên thuốc cảm mang ở nhà đi thì buồn ngủ. Cô nằm trong phòng nghỉ một lát, lúc tỉnh dậy thấy bệnh tình không giảm bớt mà có chiều hướng nặng thêm. May mà hôm nay là thứ sáu, người đến giao dịch không nhiều, cô gắng giữ tinh thần tỉnh táo nên cũng có thể ứng phó được mọi việc.
Chống chọi đến hết ca làm, Khương Ninh cùng đồng nghiệp thay quần áo, đeo chiếc khẩu trang duy nhất lên. Ra đến cửa, cô trông thấy Vu Dương đang đứng đợi.
Khương Ninh chào tạm biệt Lâm Khả Ny rồi đi về phía Vu Dương trong tiếng cười hứng thú của cô ấy.
"Hôm nay sao đến sớm vậy?".
Vu Dương nghe tiếng cô âm mũi nặng hơn lúc sáng, mũi miệng che khẩu trang, đôi mắt vô hồn mệt mỏi lộ ra bên ngoài, cả người trông rất ốm yếu.
Anh hỏi: "Cô uống thuốc chưa?".
Khương Ninh ho mấy cái: "Rồi".
Không chỉ xoang mũi mà cả giọng nói cũng khàn đặc. Vu Dương thoáng nghi ngờ câu nói của cô.
Khương Ninh thấy anh không tin, thò tay vào túi, lôi hộp thuốc mang từ nhà đi lúc sáng, huơ huơ trên tay: "Đây".
Vu Dương lấy hộp thuốc trong tay cô nhìn cẩn thận. Khương Ninh cũng ghé vào xem, giọng khàn khàn, bảo: "Là thuốc cảm, Vu Dương, em biết chữ mà".
Vu Dương nhìn cô, ánh mắt phức tạp: "Số mấy đây?".
Khương Ninh nhíu mày, cầm hộp thuốc nhìn ngày, sau đó thản nhiên đáp: "À, hết hạn rồi. May mà không uống nhầm thuốc".
"...".
Vu Dương cảm thấy điệu bộ này của cô giống như sau khi uống rượu. Anh đưa tay lên định sờ trán cô, lúc giơ được nửa chừng thì chạm phải ánh mắt cô. Anh dừng tay lại, hạ xuống.
Khương Ninh dõi theo cánh tay nhấc lên hạ xuống, nhận ra ý đồ của anh, cô nói thẳng: "Không phải sốt".
"...". Giọng điệu này giống y như đúc lúc cô bảo mình không say.
Giống không thể tin nổi.
Vu Dương đưa mũ cho cô: "Đi thôi".
Khương Ninh đội lên, dang chân ngồi ôm eo Vu Dương như lúc sáng. Mặc dù không còn bất ngờ như hồi sáng, nhưng Vu Dương vẫn giật mình sửng sốt.
"Ngồi vững rồi". Cô nói.
Vu Dương hoàn hồi, khởi động xe nhưng đi hướng ngược lại. Khương Ninh bị bệnh không thể để trúng gió, anh đi với tốc độ chậm nhất. Khoảng cách ngắn ngủn, mất hơn 10' mới đến.
Xe dừng lại, Khương Ninh ngồi thẳng người, nhìn dấu chữ thập của bệnh viện, cô bảo: "Vu Dương, anh đi nhầm rồi".
"Không nhầm đâu, xuống xe đi". Vu Dương tháo mũ bảo hiểm nhìn ra sau.
Khương Ninh vẫn ngồi im, nắm chặt cánh tay anh: "Cảm vặt ấy mà, đến tiệm thuốc mua hai hộp thuốc là được".
Vu Dương cứng đờ người nhưng vẫn cứng miệng: "Vào đây lấy thuốc cũng thế thôi".
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Khương Ninh thỏa hiệp, buông tay xuống xe.
Bệnh viện gần đến giờ tan tầm, người đến thăm khám không nhiều. Vu Dương lấy số xong dẫn Khương Ninh vào khám.
Người khám bệnh là một bác sĩ già. Ông hỏi qua tình hình cơ bản của Khương Ninh, sau đó đưa một chiếc nhiệt kế bảo Khương Ninh đo.
"Có hơi sốt nhẹ". Vị bác sĩ già nhìn nhiệt kế: "Cầm thuốc về uống đúng giờ, ăn uống thanh đạm thôi".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu.
"Hay là tiêm cho nhanh khỏi?". Ông bác sĩ vừa ghi đơn thuốc vừa hỏi.
Khương Ninh trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu liếc nhìn Vu Dương, lập tức bảo với ông bác sĩ: "Không cần, uống thuốc được rồi".
"Không cần à?". Ông bác sĩ hết nhìn Khương Ninh rồi lại nhìn Vu Dương: "Vậy cầm đi lấy thuốc đi".
Cầm đơn thuốc, Khương Ninh và Vu Dương ra khỏi phòng.
"Cô sợ tiêm?". Vu Dương đột nhiên hỏi.
Khương Ninh ho mấy cái, không nhìn anh, trả lời: "Không sợ".
"Vậy sao không tiêm?".
"Uống thuốc tốt thì sao phải tiêm?". Khương Ninh hỏi lại.
"..."
Lấy được thuốc thì đã hơn 6h. Vu Dương nhớ lời bác sĩ dặn, dẫn Khương Ninh tới hàng cháo gần bệnh viện để ăn một ít.
Lúc chọn cháo, Khương Ninh hỏi ông chủ: "Trong quán có hạt tiêu không?".
"Hả?". Ông chủ bất thình lình bị hỏi khó, xua tay đáp: "Tới đây ăn cháo đều là người bệnh, sao có thể ăn ớt có tính kích thích được, chưa kể còn bỏ ớt vào trong cháo...Ở đây không làm như thế đâu".
"Ồ". Khương Ninh nhìn Vu Dương: "Chúng ta đổi chỗ đi".
Vu Dương hiểu rõ ý cô, anh gọi hai phần cháo rồi bảo: "Không cần, ăn ở đây thôi".
Khương Ninh quan sát anh: "Em tưởng bữa nào anh cũng phải ăn cay?".
"Không khoa trương đến thế".
"Nói như vậy nghĩa là anh cũng có thể bỏ thuốc lá đúng không?".
"..."
Khương Ninh tùy tiện hỏi: "Cai thuốc lá và bỏ ăn cay. Anh chọn cái nào?".
"...Cai thuốc".
"Ồ". Khương Ninh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Khương Ninh thấy vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn mình, cô bật cười: "Nói đùa đấy, không bắt anh cai đâu".
Vu Dương cau mày càng chặt.
Cơm nước xong xuôi, Vu Dương đưa Khương Ninh về nhà. Đến ngã tư, Khương Ninh xuống xe treo mũ bảo hiểm, lần chần chưa đi.
Vu Dương nhìn miệng cô bịt khẩu trang, dặn dò: "Thuốc... nhớ uống thuốc đúng giờ".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu, người không nhúc nhích.
Hai người đứng đối mặt nhau, đầu đường có ngọn đèn, tỏa ánh sáng, một mảnh vàng ấm.
" Tôi đi trước". Vu Dương phá vỡ sự im lặng trước.
Lúc anh đang định đội mũ lên, Khương Ninh mở miệng, giọng nói khàn khàn mang theo âm mũi dày đặc.
"Vu Dương, lời hôm qua em nói đều là thật đấy".
Vu Dương động tác trì trệ, quay sang nhìn cô.
"Em cũng tin lời anh nói là thật".
Vu Dương chăm chú nhìn cô, ánh đèn trên đỉnh rơi xuống đầu, Khương Ninh cảm thấy chút tình ý không rõ ràng trong mắt anh.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Ừ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.