Chương 52: CHƯƠNG 52
Tạ Sơ
25/08/2017
"Ui cha, cuối cùng cũng hết
bận, có thể về nhà được rồi". Lâm Khả Ny vừa xoay cổ 'răng rắc' vừa ca
thán: "Cuối năm đến nơi rồi mà bọn mình vẫn phải tăng ca".
Khương Ninh cũng cảm thấy hơi mệt, cô nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, mi mắt khô rát.
"À, chị Khương Ninh, lúc trưa em trông thấy chị đi tìm giám đốc, chị có việc gì à?".
Khương Ninh trả lời: "Đi xin thôi việc".
"Hả?". Lâm Khả Ny ngạc nhiên: "Chị muốn thôi việc á?".
"Ừ".
"Sao vậy?".
Khương Ninh trả lời: "Chị không ở đây nữa".
Lâm Khả Ny nghi hoặc: "Cái gì? Không làm ở ngân hàng này nữa ạ?".
Khương Ninh lắc đầu.
"Chị rời trấn Thanh Vân sao?".
"Ừ".
Lâm Khả Ny thở dài: "Cũng phải, bằng cấp của chị ngon lành lại có năng lực. Ở cái nơi xó xỉnh này đúng là nhân tài không được trọng dụng".
Khương Ninh mỉm cười.
"Bao giờ thì chị đi?".
Khương Ninh ngẫm nghĩ: "Cuối năm nay".
"Em sẽ nhớ chị lắm đấy". Lâm Khả Ny nói.
Khương Ninh nhoẻn cười.
Hai người cùng ra khỏi ngân hàng.
"Vẫn là anh chàng xe ôm đến đón chị ạ?".
Khương Ninh đáp: "Hôm nay anh ấy có việc, chỉ có chị với em đi thôi".
"Dạ?".
"Đi ra bến bắt xe".
"Vâng".
Khương Ninh và Lâm Khả Ny thay đồng phục rồi cùng nhau ra bến xe buýt.
Lâm Khả Ny vừa đi vừa nói chuyện: "Chị xem tin tức chưa?".
"Có gì à?".
"Tin tức buổi trưa ấy, một nữ sinh viên bị lừa mất học phí, không chịu được đả kích nên đã tự tử chết rồi".
Khương Ninh không xem tivi, lúc này mới biết đến tin tức đó, nghe xong cô không khỏi nhướng mày.
"Ây dà, có lẽ gia cảnh khó khăn, vất vả gom góp được ít tiền học phí thì lại bị lừa...Bọn lừa đảo kia đúng là vô đạo đức, một người sống sờ sờ như thế".
"Bắt được bọn lừa đảo chưa?". Khương Ninh hỏi.
"Hình như bắt được rồi. Toàn là đám trẻ vô công rồi nghề, không lo học hành mà chỉ nghĩ đi lừa người".
Khương Ninh nghĩ tới Khương Chí Thành. Sau mấy hôm bị giam ở đồn cảnh sát, Khương Chí Thành không còn can đảm chui vào vũng nước bùn, ngoan ngoãn đến trường đi học. May mà không quá muộn để dừng cương, nếu không cuộc đời của thằng bé sẽ bị phá hỏng.
Khương Ninh vẫn chưa yên tâm, cô nghĩ thầm trở về sẽ chỉnh đốn tiếp, tránh để thằng bé lành sẹo quên đau.
Lúc băng sang đường, đi qua siêu thị, Khương Ninh trông thấy ở cửa, Lưu Hưng đang lôi lôi kéo kéo Triệu Tiểu Viên vào con hẻm bên cạnh. Hai người liên tục giằng co nhưng Triệu Tiểu Viên sức yếu không chống lại được Lưu Hưng, cuối cùng vẫn bị kéo đi.
Khương Ninh đứng khựng lại.
Lâm Khả Ny hỏi: "Chuyện gì vậy?".
"Chị quên mất, mẹ chị dặn phải mua ít đồ". Khương Ninh bảo: "Chị phải đi siêu thị, em về trước đi, không lát nữa không bắt kịp xe đâu".
Lâm Khả Ny không chút nghi ngờ, gật đầu: "Vâng, em đi đây, hẹn gặp lại".
Khương Ninh đi về phía siêu thị, đến đầu ngõ, cô trông thấy bóng hai người kia. Triệu Tiểu Viên đang liên tục giãy dụa nhưng vẫn bị Lưu Hưng kéo tuốt vào sâu trong hẻm.
Khương Ninh đứng im do dự, cuối cùng, cô quyết định đi theo.
Lưu Hưng kéo Triệu Tiểu Viên vào một nhà nghỉ ở trong ngõ. Khương Ninh đứng ngoài cửa quan sát vẻ bề ngoài tồi tàn của nhà nghỉ, đột nhiên nghe bên trong truyền ra một tiếng thét chói tai.
Là giọng của Triệu Tiểu Viên. Cô vội vàng lao vào trong, chạy thẳng lên tầng hai.
Lối đi tầng hai khá hẹp, trên trần nhà lắp bóng đèn mờ khiến mọi thứ trông trở nên ám muội.
Khương Ninh đi lên lầu, cô nhìn thấy bóng hai người đang lồng vào nhau ở cuối hành lang. Không suy nghĩ nhiều, cô bước nhanh về phía đó.
"Anh làm gì cô ấy thế?". Khương Ninh tiến lên kéo Lưu Hưng ra.
Lúc quay sang Triệu Tiểu Viên, Khương Ninh bắt gặp khóe môi cô ta khẽ nhếch lên thành một điệu cười quỷ dị.
Cánh cửa phòng phía sau bật mở, một người từ trong đi ra, cười ha hả: "Anh mới là người muốn hỏi em đang làm gì ở đây đấy, Khương Ninh".
Sống lưng Khương Ninh lạnh buốt, kinh ngạc nhìn Triệu Tiểu Viên. Sau khi kéo quần áo lên, cô ta lạnh lùng nhìn Khương Ninh, đáy mắt lộ vẻ giễu cợt đắc ý.
"Vợ chồng son người ta ân ái, sao cô lại quấy rầy người ta như thế. Cái này là cô không đúng rồi".
Đây là một cái bẫy, sau khi hiểu ra mọi chuyện, lòng bàn tay Khương Ninh đổ đầy mồ hôi.
Cô quay đầu định bỏ đi nhưng bị hắn ngăn lại.
"Nếu đã đến rồi thì vào ngồi một lúc đi". Tiền Cường giở giọng bất hảo.
Khương Ninh kìm nén cơn giận, hạ giọng quát: "Tránh ra".
Vừa nói Khương Ninh vừa đi sang bên vượt qua người hắn nhưng Tiền Cường không cho cô được như ý, hắn túm lấy eo cô kéo vào trong căn phòng phía sau.
Khương Ninh giật mình, lập tức giãy dụa: "Thả tôi ra".
"Vào đi".
Tiền Cường ôm Khương Ninh từ phía sau, Khương Ninh gắng sức chống cự nhưng cơ thể không ngừng bị lôi đi.
Trong lúc nguy khốn, cô túm được tay cầm của cánh cửa, xiết chặt đến mức ngón tay trắng bệch không buông, giống như người chết đuối vớ được thân cây nổi: "Anh buông tôi ra, Tiền Cường".
Dù như thế nhưng Khương Ninh vẫn không cách nào ngăn được, cô tuyệt vọng nhìn từng ngón tay mình lần lượt bị tách ra. Cô đưa mắt nhìn về phía Triệu Tiểu Viên.
Triệu Tiểu Viên lạnh lùng quan sát mọi việc, thậm chí ánh mắt cô ta còn có chút hả hê.
Cuối cùng, ngón tay duy nhất cũng rời nắm cửa, chiếc vòng của Khương Ninh bị mắc vào đó rơi xuống đất, khẽ 'cạch' một tiếng.
Cánh cửa đóng rầm lại.
Tiền Cường ném Khương Ninh lên giường. Hắn xoa xoa tay phải, vết thương lần trước chưa khỏi hoàn toàn, để lại một vết sẹo, sức lực không được tốt cho lắm.
Khương Ninh vừa chạm người vào giường liền bật dậy nhưng lại bị Tiền Cường đẩy ngã xuống giường một lần nữa.
Khương Ninh cảnh giác nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?",
"Làm gì à? Khương Ninh, bình thường em thông minh lắm mà, sao lúc này lại ngốc thế?". Tiền Cường nhếch môi, cởi áo khoác, hai mắt tham lam tựa như con chó nhìn thấy khúc xương: "Nam nữ ở chung một phòng thì có thể làm gì?".
Khương Ninh rụt người về phía sau, nghiến răng quát: "Anh dám".
Tiền Cường tự cởi cúc áo sơ mi, chậm rãi tiến lại gần cô: "Thử xem".
Khương Ninh xoay người khẽ lộn sang bên để trèo xuống nhưng cô bị Tiền Cường theo sát, vươn tay túm lấy hai vai nhấn mạnh xuống giường. Hắn ta cười một cách bệnh hoạn: "Rốt cuộc thì hôm nay không bị ai quấy rầy. Ông đây sướng phải biết".
Sau lưng Khương Ninh rịn một lớp mồ hôi lạnh. Cô cắn môi buộc mình phải tỉnh táo, dùng ánh mắt mạnh mẽ cảnh cáo Tiền Cường: "Anh quên lần trước rồi hả? Vết thương trên tay đã khỏi chưa? Còn muốn bị lại lần nữa sao?".
Sắc mặt Tiền Cường cứng đờ. Hắn xòe bàn tay phải giơ ra trước mặt Khương Ninh, trong lòng bàn tay là vết sẹo gớm ghiếc trông giống con rết đang ngọ nguậy.
"Chưa ổn, ông đây vẫn còn thấy đau lắm".
Khương Ninh nghi ngờ nhìn hắn.
Tiền Cường vừa cười vừa nói: "Ai bảo cô em xinh đẹp như vậy, có chết thành quỷ phong lưu dưới tay người đẹp cũng đáng". Hắn tiếp tục giở giọng đê tiện: "Vu Dương có bản lĩnh gì chứ? Trước kia, em là bảo bối của hắn. Đợi anh ngủ với em xong, xem hắn còn coi em là báu vật nữa không?".
Nói xong, hắn vươn tay lột áo khoác của Khương Ninh. Cô liên tục vùng vẫy gắng sức đẩy hắn ra nhưng Tiền Cường không hề xê dịch, quyết tâm cởi bỏ quần áo của Khương Ninh.
"Cút ra, đừng động vào tôi". Khương Ninh không thể kiềm chế quát to.
"Ha ha, cô em càng giãy dụa anh đây càng có hứng". Tiền Cường cười thô bỉ, cởi phăng chiếc áo khoác của Khương Ninh, sau đó với tay vào trong chiếc áo sơ mi.
+++
Từ Giai Tú bước vào nhà nghỉ, lên tầng hai, đi thẳng tới cuối hành lang.
Đây chính là hang ổ của Tiền Cường, bình thường hắn không ở nhà thì sẽ ở đây.
Cô tìm hắn vì muốn rời khỏi nhóm.
Lưu Hưng đứng canh ở cửa, nghe thấy tiếng chân liền đảo mắt nhìn, trái tim lập tức vọt lên tận cổ họng.
"Cô giáo Từ, sao cô lại tới đây?". Lưu Hưng vội vã chặn người, không để cô tới gần.
Từ Giai Tú liếc nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng hắn, hỏi: "Tiền Cường đâu, tôi muốn tìm anh ta có việc".
"Anh Tiền hả, hôm nay anh ấy không có ở đây, anh ấy ra ngoài chơi rồi".
Lưu Hưng vừa dứt lời, căn phòng sau lưng bỗng truyền đến âm thanh đập vỡ, loảng xoảng rồi im bặt.
Từ Giai Tú nhíu mày: "Không phải ở trong phòng à?".
Lưu Hưng cười ha hả che đậy, thâm tâm có phần chột dạ: "Việc này...Hiện tại anh Tiền không tiện gặp cô đâu".
Từ Giai Tú nhìn hắn, hiểu ngay vấn đề.
Đóng cửa chơi gái.
Trong lòng thoáng khinh bỉ, cô đang định quay đầu đi, ánh mắt bỗng lóe lên, nhìn chăm chú. Đó là chiếc vòng tay có hình cán cân quen thuộc.
Từ Giai Tú cảm thấy tâm can lạnh buốt, huyết dịch chảy ngược. Cô đẩy Lưu Hưng ra, chạy hai ba bước lại phía căn phòng đó, đập mạnh cửa: "Tiền Cường, anh mau mở cửa cho tôi".
Lưu Hưng nhanh chóng định thần vội vã đi đến giữ người.
Toàn thân Từ Giai Tú run lên bần bật, chân đạp liên tiếp vào cánh cửa: "Có nghe thấy không? Mở cửa ra cho tôi. Anh có tin tôi sẽ báo cảnh sát không?".
Cánh cửa bị đạp rầm rầm, làm huyên náo toàn bộ tầng lầu, bức tường nhà nghỉ trải qua nhiều năm không tu sửa, từng mảng vôi vữa rơi ra.
Trong phòng, Tiền Cường bị Khương Ninh cầm gạt tàn đập thủng một lỗ trên trán, máu bắn tung tóe. Hắn tức giận xông lên bóp cổ Khương Ninh, chúi đầu ghé sát mặt cô, Khương Ninh vùng vẫy né tránh không cho Tiền Cường thực hiện được ý đồ.
Tiền Cường đang muốn chơi đùa, bên ngoài đột nhiên ồn ào, tiếp theo đó, hắn nghe thấy Từ Giai Tú giở giọng uy hiếp nói sẽ báo cảnh sát.
"Mẹ kiếp, lại hỏng việc".
Tiền Cường bị lộ, không dám tiếp tục. Từ Giai Tú vì Khương Ninh có thể gọi cảnh sát thật.
Hắn cau có đứng dậy, đi ra mở cửa.
"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh". Cửa vừa mở, Từ Giai Tú liền đẩy Lưu Hưng ra chạy vào bên trong. Khi nhìn thấy Khương Ninh quần áo lộn xộn, tóc tai rối bù, ánh mắt Từ Giai Tú thoáng rướm máu. Cô đi đến giúp Khương Ninh mặc áo khoác, sau đó quay đầu lại, nghiến răng quát: "Tiền Cường, mày là đồ súc sinh, mày dám đụng vào cô ấy".
Tiền Cường xôi hỏng bỏng không, tâm trạng bất ngờ u ám. Hắn trừng mắt lườm Lưu Hưng: "Mày canh cửa thế nào vậy?".
Lưu Hưng bị mắng không dám nói gì, chỉ biết cúi đầu khom lưng.
Từ Giai Tú giúp Khương Ninh sửa sang quần áo, hỏi: "Không sao chứ?".
Khương Ninh vừa trải qua một trận vật lộn hãi hùng, trên mặt không còn chút máu, bờ môi cũng trắng bệch. im lặng một lát, cô mới trả lời: "Mình không sao".
Khương Ninh đứng dậy, cô nhìn Tiền Cường, đáy mắt bắt đầu nổi bão, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Tiền Cường, việc làm của anh hôm nay, tôi có thể kiện về tội hiếp dâm".
"Hiếp dâm? Ông đây không hề làm gì nhé". Tiền Cường nhổ phì một cái, vẻ mặt bất cần: "Trong nhà nghỉ này không có camera. Hơn nữa, Khương Ninh, cô đừng quên, chính cô tự đi vào đây, không ai ép cô cả".
Khương Ninh toàn thân run rẩy, lòng bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
"Chúng ta đi thôi". Từ Giai Tú kéo cô ra ngoài. Lúc đi qua Tiền Cường, cô cất tiếng chửi hắn: "Đồ cặn bã".
"Cô giáo Từ, cô cũng đừng quên...".
"Cút đi".
Từ Giai Tú gầm lên, vội vã kéo Khương Ninh rời khỏi nhà nghỉ.
Tiền Cường tức tối ném chiếc điện thoại trong phòng xuống dưới đất: "Nếu không phải vì con chó cái Từ Giai Tú kia thì hôm nay tao đã được ngủ với Khương Ninh rồi".
Tiền Cường nheo mắt, khóe miệng giật giật, sắc mặt trở nên nham hiểm: "Không muốn làm nữa thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện tẩy trắng".
Hắn sờ lên trán mình, nhìn vết sẹo trong tay dính đầy máu, ánh mắt dần lộ vẻ hung ác.
"Mày cho người theo dõi Vu Dương xem tình hình thế nào".
Lưu Hưng khẽ trả lời: "Đã làm rồi ạ, có cơ hội là ra tay luôn".
Tiền Cường nheo mắt: "Làm cho sạch vào".
+++
Từ Giai Tú kéo Khương Ninh xuống dưới tầng, ôm cô ra khỏi con hẻm, chiếc xe máy điện của Từ Giai Tú dựng ngay phía trước.
Từ Giai Tú hỏi: "Về nhà mình trước nhé?".
Khương Ninh biết tình hình của mình lúc này không được ổn cho lắm, về nhà không được, đến chỗ Vu Dương cũng không xong. Vì vậy, cô gật đầu: "Ừ".
Từ Giai Tú đưa thẳng Khương Ninh về nhà mình, sau đó kéo cô vào trong phòng.
Từ Giai Tú thấy trên quần áo Khương Ninh có vết máu, cô lập tức lấy một bộ khác đưa cho Khương Ninh: "Cậu thay đồ trước đi".
Khương Ninh không phản đối, thay quần áo của mình ra.
Từ Giai Tú nhấn Khương Ninh ngồi xuống giường, hỏi: "Vì sao cậu lại đến đó?".
Khương Ninh chắp hai tay đặt trên đầu gối, khẽ run rẩy, Từ Giai Tú vỗ vỗ lên mu bàn tay của Khương Ninh, bảo: "Sao lạnh vậy? Để mình đi lấy cho cậu cốc nước ấm".
Từ Giai Tú vừa đứng dậy, chợt nghe thấy giọng nói khàn đặc của Khương Ninh: "Còn cậu, sao cậu lại đến chỗ đó?".
Toàn thân Từ Giai Tú cứng đờ, đứng im tại chỗ. Một lúc lâu sau, cô mới gượng cười, hỏi lại: "Khương Ninh, chẳng phải cậu đã đoán ra rồi sao?".
Khương Ninh hoài nghi ngẩng đầu nhìn Từ Giai Tú, khóe môi mấp máy không thốt nên lời.
Mặc dù trong lòng đã có dự đoán nhưng cô vẫn luôn thuyết phục bản thân là đã suy nghĩ quá nhiều. Một người căm ghét cái ác như Từ Giai Tú sao có thể cùng một giuộc với Tiền Cường?
"Vì sao?".
Từ Giai Tú nhắm mắt ngồi xuống: "Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục".
Khương Ninh bật cười: "Cậu đang chơi chữ với mình".
"Tiểu Ninh, mình cần tiền, mình muốn quyền nuôi dưỡng Đông Đông. Mình không muốn nó thiếu thốn khi ở với mình". Từ Giai Tú đưa tay bụm mặt, giọng nói lộ sự bất lực: "Mình không còn cách nào khác".
Khương Ninh thất vọng, hỏi Từ Giai Tú: "Từ Giai Tú, sao cậu không nói với mình, mình nhất định sẽ giúp cậu. Sao cậu lại đi tìm Tiền Cường, tiền của hắn đâu có sạch sẽ".
Cụm từ 'không sạch sẽ' khiến dây thần kinh nhỏ bé và yếu ớt của Từ Giai Tú đau nhói. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ninh, đáy mắt đỏ lựng, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo: "Không sạch sẽ, giờ thì mình không còn là người sạch sẽ nữa rồi...Nhưng Khương Ninh, cậu là tiểu tam thì hơn được bao nhiêu?".
Khương Ninh như bị nhấn đầu xuống dưới nước, nhất thời ngạt thở, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi môi khẽ run, huyết dịch toàn thân như đông đặc không thể lưu thông.
"Xem ra là thật rồi". Từ Giai Tú cười lạnh: "Vậy mà mình còn tưởng Triệu Tiểu Viên nói bậy cơ đấy".
Khương Ninh kinh ngạc nhìn thẳng vào Từ Giai Tú, nhấn móng tay vào lòng bàn tay để tỉnh táo trở lại. Cô đứng dậy bỏ đi, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng nói nghẹn ngào của Từ Giai Tú bỗng vang lên: "Tiểu Ninh, xin lỗi cậu, cậu không phải là loại người như thế, mình đã coi thường cậu".
Khương Ninh cầm tay nắm cửa, một lúc lâu sau mới buông ra, cô quay lại ngồi xuống bên cạnh Từ Giai Tú.
Cô nói: "Từ Giai Tú, là cậu đã coi thường chính cậu".
Từ Giai Tú buông thõng hai vai, ôm mặt khóc nức nở: "Mình sai rồi, mình sai rồi, mình không nên để ma quỷ ám ảnh". Giọng cô ngắt quãng run rẩy: "Lần đầu tiên gọi điện mình đã lừa được một số tiền, là tiền của một cô gái Sau khi phát hiện ra, cô ấy đã gọi điện tới đây.cầu xin mình trả lại tiền cho cô ấy... Cô ấy bảo đó là tiền tiết kiệm cho mẹ cô ấy chữa bệnh...".
Từ Giai Tú nghẹn ngào: "Cô ấy liên tục cầu xin mình...Mình đã tính đến việc trả lại ...Nhưng Tiền Cường đã ngắt điện thoại...Hắn nói, mới bắt đầu thì như vậy, sau sẽ ổn cả thôi".
"Nhưng khôngMình thường xuyên gặp ác mộng, mơ mình chết không được yên thân. Hôm nay thời sự đưa tin, có một sinh viên nữ vì bị lừa tiền mà tự tửMình nghĩ, chính mình đã hại chết cô ấy, là mình, là mình đã hại cô ấy chết".
"Tiểu Ninh, mình sợ, mình sợ lắm". Từ Giai Tú vòng tay ôm lấy người mình, toàn thân rét run, khóc không thành tiếng.
Khương Ninh đưa tay vỗ nhẹ lưng Từ Giai Tú, nghe giọng nói đứt quãng của cô, tâm can bức bối như bị lửa đốt, hận không thể gánh vác thay cô.
Khương Ninh an ủi: "Không sao, không sao. Giờ thu tay vẫn kịp".
Từ Giai Tú lắc mạnh đầu, tuyệt vọng nói: "Không còn kịp nữa rồi, Tiểu Ninh, không còn kịp nữa rồi".
"Mình đã bán linh hồn cho ma quỷ".
Khương Ninh lau nước mắt giúp Từ Giai Tú, đôi mắt vô hồn không chút sinh khí, chỉ có những giọt nước không ngừng lăn ra.
Là tự trách, là phiền muộn và cũng là sám hối.
Khương Ninh cảm thấy quá bi ai.
Con người, vì sao lại yếu ớt như vậy? Dục vọng và tham lam có phải là nguồn gốc của tội lỗi không? Nếu vậy thì ai là người có lỗi?
Ông Trời ơi, hãy tha thứ cho cô ấy, ông Trời ơi, hãy cứu lấy cô ấy.
Khương Ninh cũng cảm thấy hơi mệt, cô nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính, mi mắt khô rát.
"À, chị Khương Ninh, lúc trưa em trông thấy chị đi tìm giám đốc, chị có việc gì à?".
Khương Ninh trả lời: "Đi xin thôi việc".
"Hả?". Lâm Khả Ny ngạc nhiên: "Chị muốn thôi việc á?".
"Ừ".
"Sao vậy?".
Khương Ninh trả lời: "Chị không ở đây nữa".
Lâm Khả Ny nghi hoặc: "Cái gì? Không làm ở ngân hàng này nữa ạ?".
Khương Ninh lắc đầu.
"Chị rời trấn Thanh Vân sao?".
"Ừ".
Lâm Khả Ny thở dài: "Cũng phải, bằng cấp của chị ngon lành lại có năng lực. Ở cái nơi xó xỉnh này đúng là nhân tài không được trọng dụng".
Khương Ninh mỉm cười.
"Bao giờ thì chị đi?".
Khương Ninh ngẫm nghĩ: "Cuối năm nay".
"Em sẽ nhớ chị lắm đấy". Lâm Khả Ny nói.
Khương Ninh nhoẻn cười.
Hai người cùng ra khỏi ngân hàng.
"Vẫn là anh chàng xe ôm đến đón chị ạ?".
Khương Ninh đáp: "Hôm nay anh ấy có việc, chỉ có chị với em đi thôi".
"Dạ?".
"Đi ra bến bắt xe".
"Vâng".
Khương Ninh và Lâm Khả Ny thay đồng phục rồi cùng nhau ra bến xe buýt.
Lâm Khả Ny vừa đi vừa nói chuyện: "Chị xem tin tức chưa?".
"Có gì à?".
"Tin tức buổi trưa ấy, một nữ sinh viên bị lừa mất học phí, không chịu được đả kích nên đã tự tử chết rồi".
Khương Ninh không xem tivi, lúc này mới biết đến tin tức đó, nghe xong cô không khỏi nhướng mày.
"Ây dà, có lẽ gia cảnh khó khăn, vất vả gom góp được ít tiền học phí thì lại bị lừa...Bọn lừa đảo kia đúng là vô đạo đức, một người sống sờ sờ như thế".
"Bắt được bọn lừa đảo chưa?". Khương Ninh hỏi.
"Hình như bắt được rồi. Toàn là đám trẻ vô công rồi nghề, không lo học hành mà chỉ nghĩ đi lừa người".
Khương Ninh nghĩ tới Khương Chí Thành. Sau mấy hôm bị giam ở đồn cảnh sát, Khương Chí Thành không còn can đảm chui vào vũng nước bùn, ngoan ngoãn đến trường đi học. May mà không quá muộn để dừng cương, nếu không cuộc đời của thằng bé sẽ bị phá hỏng.
Khương Ninh vẫn chưa yên tâm, cô nghĩ thầm trở về sẽ chỉnh đốn tiếp, tránh để thằng bé lành sẹo quên đau.
Lúc băng sang đường, đi qua siêu thị, Khương Ninh trông thấy ở cửa, Lưu Hưng đang lôi lôi kéo kéo Triệu Tiểu Viên vào con hẻm bên cạnh. Hai người liên tục giằng co nhưng Triệu Tiểu Viên sức yếu không chống lại được Lưu Hưng, cuối cùng vẫn bị kéo đi.
Khương Ninh đứng khựng lại.
Lâm Khả Ny hỏi: "Chuyện gì vậy?".
"Chị quên mất, mẹ chị dặn phải mua ít đồ". Khương Ninh bảo: "Chị phải đi siêu thị, em về trước đi, không lát nữa không bắt kịp xe đâu".
Lâm Khả Ny không chút nghi ngờ, gật đầu: "Vâng, em đi đây, hẹn gặp lại".
Khương Ninh đi về phía siêu thị, đến đầu ngõ, cô trông thấy bóng hai người kia. Triệu Tiểu Viên đang liên tục giãy dụa nhưng vẫn bị Lưu Hưng kéo tuốt vào sâu trong hẻm.
Khương Ninh đứng im do dự, cuối cùng, cô quyết định đi theo.
Lưu Hưng kéo Triệu Tiểu Viên vào một nhà nghỉ ở trong ngõ. Khương Ninh đứng ngoài cửa quan sát vẻ bề ngoài tồi tàn của nhà nghỉ, đột nhiên nghe bên trong truyền ra một tiếng thét chói tai.
Là giọng của Triệu Tiểu Viên. Cô vội vàng lao vào trong, chạy thẳng lên tầng hai.
Lối đi tầng hai khá hẹp, trên trần nhà lắp bóng đèn mờ khiến mọi thứ trông trở nên ám muội.
Khương Ninh đi lên lầu, cô nhìn thấy bóng hai người đang lồng vào nhau ở cuối hành lang. Không suy nghĩ nhiều, cô bước nhanh về phía đó.
"Anh làm gì cô ấy thế?". Khương Ninh tiến lên kéo Lưu Hưng ra.
Lúc quay sang Triệu Tiểu Viên, Khương Ninh bắt gặp khóe môi cô ta khẽ nhếch lên thành một điệu cười quỷ dị.
Cánh cửa phòng phía sau bật mở, một người từ trong đi ra, cười ha hả: "Anh mới là người muốn hỏi em đang làm gì ở đây đấy, Khương Ninh".
Sống lưng Khương Ninh lạnh buốt, kinh ngạc nhìn Triệu Tiểu Viên. Sau khi kéo quần áo lên, cô ta lạnh lùng nhìn Khương Ninh, đáy mắt lộ vẻ giễu cợt đắc ý.
"Vợ chồng son người ta ân ái, sao cô lại quấy rầy người ta như thế. Cái này là cô không đúng rồi".
Đây là một cái bẫy, sau khi hiểu ra mọi chuyện, lòng bàn tay Khương Ninh đổ đầy mồ hôi.
Cô quay đầu định bỏ đi nhưng bị hắn ngăn lại.
"Nếu đã đến rồi thì vào ngồi một lúc đi". Tiền Cường giở giọng bất hảo.
Khương Ninh kìm nén cơn giận, hạ giọng quát: "Tránh ra".
Vừa nói Khương Ninh vừa đi sang bên vượt qua người hắn nhưng Tiền Cường không cho cô được như ý, hắn túm lấy eo cô kéo vào trong căn phòng phía sau.
Khương Ninh giật mình, lập tức giãy dụa: "Thả tôi ra".
"Vào đi".
Tiền Cường ôm Khương Ninh từ phía sau, Khương Ninh gắng sức chống cự nhưng cơ thể không ngừng bị lôi đi.
Trong lúc nguy khốn, cô túm được tay cầm của cánh cửa, xiết chặt đến mức ngón tay trắng bệch không buông, giống như người chết đuối vớ được thân cây nổi: "Anh buông tôi ra, Tiền Cường".
Dù như thế nhưng Khương Ninh vẫn không cách nào ngăn được, cô tuyệt vọng nhìn từng ngón tay mình lần lượt bị tách ra. Cô đưa mắt nhìn về phía Triệu Tiểu Viên.
Triệu Tiểu Viên lạnh lùng quan sát mọi việc, thậm chí ánh mắt cô ta còn có chút hả hê.
Cuối cùng, ngón tay duy nhất cũng rời nắm cửa, chiếc vòng của Khương Ninh bị mắc vào đó rơi xuống đất, khẽ 'cạch' một tiếng.
Cánh cửa đóng rầm lại.
Tiền Cường ném Khương Ninh lên giường. Hắn xoa xoa tay phải, vết thương lần trước chưa khỏi hoàn toàn, để lại một vết sẹo, sức lực không được tốt cho lắm.
Khương Ninh vừa chạm người vào giường liền bật dậy nhưng lại bị Tiền Cường đẩy ngã xuống giường một lần nữa.
Khương Ninh cảnh giác nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?",
"Làm gì à? Khương Ninh, bình thường em thông minh lắm mà, sao lúc này lại ngốc thế?". Tiền Cường nhếch môi, cởi áo khoác, hai mắt tham lam tựa như con chó nhìn thấy khúc xương: "Nam nữ ở chung một phòng thì có thể làm gì?".
Khương Ninh rụt người về phía sau, nghiến răng quát: "Anh dám".
Tiền Cường tự cởi cúc áo sơ mi, chậm rãi tiến lại gần cô: "Thử xem".
Khương Ninh xoay người khẽ lộn sang bên để trèo xuống nhưng cô bị Tiền Cường theo sát, vươn tay túm lấy hai vai nhấn mạnh xuống giường. Hắn ta cười một cách bệnh hoạn: "Rốt cuộc thì hôm nay không bị ai quấy rầy. Ông đây sướng phải biết".
Sau lưng Khương Ninh rịn một lớp mồ hôi lạnh. Cô cắn môi buộc mình phải tỉnh táo, dùng ánh mắt mạnh mẽ cảnh cáo Tiền Cường: "Anh quên lần trước rồi hả? Vết thương trên tay đã khỏi chưa? Còn muốn bị lại lần nữa sao?".
Sắc mặt Tiền Cường cứng đờ. Hắn xòe bàn tay phải giơ ra trước mặt Khương Ninh, trong lòng bàn tay là vết sẹo gớm ghiếc trông giống con rết đang ngọ nguậy.
"Chưa ổn, ông đây vẫn còn thấy đau lắm".
Khương Ninh nghi ngờ nhìn hắn.
Tiền Cường vừa cười vừa nói: "Ai bảo cô em xinh đẹp như vậy, có chết thành quỷ phong lưu dưới tay người đẹp cũng đáng". Hắn tiếp tục giở giọng đê tiện: "Vu Dương có bản lĩnh gì chứ? Trước kia, em là bảo bối của hắn. Đợi anh ngủ với em xong, xem hắn còn coi em là báu vật nữa không?".
Nói xong, hắn vươn tay lột áo khoác của Khương Ninh. Cô liên tục vùng vẫy gắng sức đẩy hắn ra nhưng Tiền Cường không hề xê dịch, quyết tâm cởi bỏ quần áo của Khương Ninh.
"Cút ra, đừng động vào tôi". Khương Ninh không thể kiềm chế quát to.
"Ha ha, cô em càng giãy dụa anh đây càng có hứng". Tiền Cường cười thô bỉ, cởi phăng chiếc áo khoác của Khương Ninh, sau đó với tay vào trong chiếc áo sơ mi.
+++
Từ Giai Tú bước vào nhà nghỉ, lên tầng hai, đi thẳng tới cuối hành lang.
Đây chính là hang ổ của Tiền Cường, bình thường hắn không ở nhà thì sẽ ở đây.
Cô tìm hắn vì muốn rời khỏi nhóm.
Lưu Hưng đứng canh ở cửa, nghe thấy tiếng chân liền đảo mắt nhìn, trái tim lập tức vọt lên tận cổ họng.
"Cô giáo Từ, sao cô lại tới đây?". Lưu Hưng vội vã chặn người, không để cô tới gần.
Từ Giai Tú liếc nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng hắn, hỏi: "Tiền Cường đâu, tôi muốn tìm anh ta có việc".
"Anh Tiền hả, hôm nay anh ấy không có ở đây, anh ấy ra ngoài chơi rồi".
Lưu Hưng vừa dứt lời, căn phòng sau lưng bỗng truyền đến âm thanh đập vỡ, loảng xoảng rồi im bặt.
Từ Giai Tú nhíu mày: "Không phải ở trong phòng à?".
Lưu Hưng cười ha hả che đậy, thâm tâm có phần chột dạ: "Việc này...Hiện tại anh Tiền không tiện gặp cô đâu".
Từ Giai Tú nhìn hắn, hiểu ngay vấn đề.
Đóng cửa chơi gái.
Trong lòng thoáng khinh bỉ, cô đang định quay đầu đi, ánh mắt bỗng lóe lên, nhìn chăm chú. Đó là chiếc vòng tay có hình cán cân quen thuộc.
Từ Giai Tú cảm thấy tâm can lạnh buốt, huyết dịch chảy ngược. Cô đẩy Lưu Hưng ra, chạy hai ba bước lại phía căn phòng đó, đập mạnh cửa: "Tiền Cường, anh mau mở cửa cho tôi".
Lưu Hưng nhanh chóng định thần vội vã đi đến giữ người.
Toàn thân Từ Giai Tú run lên bần bật, chân đạp liên tiếp vào cánh cửa: "Có nghe thấy không? Mở cửa ra cho tôi. Anh có tin tôi sẽ báo cảnh sát không?".
Cánh cửa bị đạp rầm rầm, làm huyên náo toàn bộ tầng lầu, bức tường nhà nghỉ trải qua nhiều năm không tu sửa, từng mảng vôi vữa rơi ra.
Trong phòng, Tiền Cường bị Khương Ninh cầm gạt tàn đập thủng một lỗ trên trán, máu bắn tung tóe. Hắn tức giận xông lên bóp cổ Khương Ninh, chúi đầu ghé sát mặt cô, Khương Ninh vùng vẫy né tránh không cho Tiền Cường thực hiện được ý đồ.
Tiền Cường đang muốn chơi đùa, bên ngoài đột nhiên ồn ào, tiếp theo đó, hắn nghe thấy Từ Giai Tú giở giọng uy hiếp nói sẽ báo cảnh sát.
"Mẹ kiếp, lại hỏng việc".
Tiền Cường bị lộ, không dám tiếp tục. Từ Giai Tú vì Khương Ninh có thể gọi cảnh sát thật.
Hắn cau có đứng dậy, đi ra mở cửa.
"Tiểu Ninh, Tiểu Ninh". Cửa vừa mở, Từ Giai Tú liền đẩy Lưu Hưng ra chạy vào bên trong. Khi nhìn thấy Khương Ninh quần áo lộn xộn, tóc tai rối bù, ánh mắt Từ Giai Tú thoáng rướm máu. Cô đi đến giúp Khương Ninh mặc áo khoác, sau đó quay đầu lại, nghiến răng quát: "Tiền Cường, mày là đồ súc sinh, mày dám đụng vào cô ấy".
Tiền Cường xôi hỏng bỏng không, tâm trạng bất ngờ u ám. Hắn trừng mắt lườm Lưu Hưng: "Mày canh cửa thế nào vậy?".
Lưu Hưng bị mắng không dám nói gì, chỉ biết cúi đầu khom lưng.
Từ Giai Tú giúp Khương Ninh sửa sang quần áo, hỏi: "Không sao chứ?".
Khương Ninh vừa trải qua một trận vật lộn hãi hùng, trên mặt không còn chút máu, bờ môi cũng trắng bệch. im lặng một lát, cô mới trả lời: "Mình không sao".
Khương Ninh đứng dậy, cô nhìn Tiền Cường, đáy mắt bắt đầu nổi bão, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Tiền Cường, việc làm của anh hôm nay, tôi có thể kiện về tội hiếp dâm".
"Hiếp dâm? Ông đây không hề làm gì nhé". Tiền Cường nhổ phì một cái, vẻ mặt bất cần: "Trong nhà nghỉ này không có camera. Hơn nữa, Khương Ninh, cô đừng quên, chính cô tự đi vào đây, không ai ép cô cả".
Khương Ninh toàn thân run rẩy, lòng bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
"Chúng ta đi thôi". Từ Giai Tú kéo cô ra ngoài. Lúc đi qua Tiền Cường, cô cất tiếng chửi hắn: "Đồ cặn bã".
"Cô giáo Từ, cô cũng đừng quên...".
"Cút đi".
Từ Giai Tú gầm lên, vội vã kéo Khương Ninh rời khỏi nhà nghỉ.
Tiền Cường tức tối ném chiếc điện thoại trong phòng xuống dưới đất: "Nếu không phải vì con chó cái Từ Giai Tú kia thì hôm nay tao đã được ngủ với Khương Ninh rồi".
Tiền Cường nheo mắt, khóe miệng giật giật, sắc mặt trở nên nham hiểm: "Không muốn làm nữa thì cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện tẩy trắng".
Hắn sờ lên trán mình, nhìn vết sẹo trong tay dính đầy máu, ánh mắt dần lộ vẻ hung ác.
"Mày cho người theo dõi Vu Dương xem tình hình thế nào".
Lưu Hưng khẽ trả lời: "Đã làm rồi ạ, có cơ hội là ra tay luôn".
Tiền Cường nheo mắt: "Làm cho sạch vào".
+++
Từ Giai Tú kéo Khương Ninh xuống dưới tầng, ôm cô ra khỏi con hẻm, chiếc xe máy điện của Từ Giai Tú dựng ngay phía trước.
Từ Giai Tú hỏi: "Về nhà mình trước nhé?".
Khương Ninh biết tình hình của mình lúc này không được ổn cho lắm, về nhà không được, đến chỗ Vu Dương cũng không xong. Vì vậy, cô gật đầu: "Ừ".
Từ Giai Tú đưa thẳng Khương Ninh về nhà mình, sau đó kéo cô vào trong phòng.
Từ Giai Tú thấy trên quần áo Khương Ninh có vết máu, cô lập tức lấy một bộ khác đưa cho Khương Ninh: "Cậu thay đồ trước đi".
Khương Ninh không phản đối, thay quần áo của mình ra.
Từ Giai Tú nhấn Khương Ninh ngồi xuống giường, hỏi: "Vì sao cậu lại đến đó?".
Khương Ninh chắp hai tay đặt trên đầu gối, khẽ run rẩy, Từ Giai Tú vỗ vỗ lên mu bàn tay của Khương Ninh, bảo: "Sao lạnh vậy? Để mình đi lấy cho cậu cốc nước ấm".
Từ Giai Tú vừa đứng dậy, chợt nghe thấy giọng nói khàn đặc của Khương Ninh: "Còn cậu, sao cậu lại đến chỗ đó?".
Toàn thân Từ Giai Tú cứng đờ, đứng im tại chỗ. Một lúc lâu sau, cô mới gượng cười, hỏi lại: "Khương Ninh, chẳng phải cậu đã đoán ra rồi sao?".
Khương Ninh hoài nghi ngẩng đầu nhìn Từ Giai Tú, khóe môi mấp máy không thốt nên lời.
Mặc dù trong lòng đã có dự đoán nhưng cô vẫn luôn thuyết phục bản thân là đã suy nghĩ quá nhiều. Một người căm ghét cái ác như Từ Giai Tú sao có thể cùng một giuộc với Tiền Cường?
"Vì sao?".
Từ Giai Tú nhắm mắt ngồi xuống: "Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục".
Khương Ninh bật cười: "Cậu đang chơi chữ với mình".
"Tiểu Ninh, mình cần tiền, mình muốn quyền nuôi dưỡng Đông Đông. Mình không muốn nó thiếu thốn khi ở với mình". Từ Giai Tú đưa tay bụm mặt, giọng nói lộ sự bất lực: "Mình không còn cách nào khác".
Khương Ninh thất vọng, hỏi Từ Giai Tú: "Từ Giai Tú, sao cậu không nói với mình, mình nhất định sẽ giúp cậu. Sao cậu lại đi tìm Tiền Cường, tiền của hắn đâu có sạch sẽ".
Cụm từ 'không sạch sẽ' khiến dây thần kinh nhỏ bé và yếu ớt của Từ Giai Tú đau nhói. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ninh, đáy mắt đỏ lựng, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo: "Không sạch sẽ, giờ thì mình không còn là người sạch sẽ nữa rồi...Nhưng Khương Ninh, cậu là tiểu tam thì hơn được bao nhiêu?".
Khương Ninh như bị nhấn đầu xuống dưới nước, nhất thời ngạt thở, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi môi khẽ run, huyết dịch toàn thân như đông đặc không thể lưu thông.
"Xem ra là thật rồi". Từ Giai Tú cười lạnh: "Vậy mà mình còn tưởng Triệu Tiểu Viên nói bậy cơ đấy".
Khương Ninh kinh ngạc nhìn thẳng vào Từ Giai Tú, nhấn móng tay vào lòng bàn tay để tỉnh táo trở lại. Cô đứng dậy bỏ đi, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng nói nghẹn ngào của Từ Giai Tú bỗng vang lên: "Tiểu Ninh, xin lỗi cậu, cậu không phải là loại người như thế, mình đã coi thường cậu".
Khương Ninh cầm tay nắm cửa, một lúc lâu sau mới buông ra, cô quay lại ngồi xuống bên cạnh Từ Giai Tú.
Cô nói: "Từ Giai Tú, là cậu đã coi thường chính cậu".
Từ Giai Tú buông thõng hai vai, ôm mặt khóc nức nở: "Mình sai rồi, mình sai rồi, mình không nên để ma quỷ ám ảnh". Giọng cô ngắt quãng run rẩy: "Lần đầu tiên gọi điện mình đã lừa được một số tiền, là tiền của một cô gái Sau khi phát hiện ra, cô ấy đã gọi điện tới đây.cầu xin mình trả lại tiền cho cô ấy... Cô ấy bảo đó là tiền tiết kiệm cho mẹ cô ấy chữa bệnh...".
Từ Giai Tú nghẹn ngào: "Cô ấy liên tục cầu xin mình...Mình đã tính đến việc trả lại ...Nhưng Tiền Cường đã ngắt điện thoại...Hắn nói, mới bắt đầu thì như vậy, sau sẽ ổn cả thôi".
"Nhưng khôngMình thường xuyên gặp ác mộng, mơ mình chết không được yên thân. Hôm nay thời sự đưa tin, có một sinh viên nữ vì bị lừa tiền mà tự tửMình nghĩ, chính mình đã hại chết cô ấy, là mình, là mình đã hại cô ấy chết".
"Tiểu Ninh, mình sợ, mình sợ lắm". Từ Giai Tú vòng tay ôm lấy người mình, toàn thân rét run, khóc không thành tiếng.
Khương Ninh đưa tay vỗ nhẹ lưng Từ Giai Tú, nghe giọng nói đứt quãng của cô, tâm can bức bối như bị lửa đốt, hận không thể gánh vác thay cô.
Khương Ninh an ủi: "Không sao, không sao. Giờ thu tay vẫn kịp".
Từ Giai Tú lắc mạnh đầu, tuyệt vọng nói: "Không còn kịp nữa rồi, Tiểu Ninh, không còn kịp nữa rồi".
"Mình đã bán linh hồn cho ma quỷ".
Khương Ninh lau nước mắt giúp Từ Giai Tú, đôi mắt vô hồn không chút sinh khí, chỉ có những giọt nước không ngừng lăn ra.
Là tự trách, là phiền muộn và cũng là sám hối.
Khương Ninh cảm thấy quá bi ai.
Con người, vì sao lại yếu ớt như vậy? Dục vọng và tham lam có phải là nguồn gốc của tội lỗi không? Nếu vậy thì ai là người có lỗi?
Ông Trời ơi, hãy tha thứ cho cô ấy, ông Trời ơi, hãy cứu lấy cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.