Chương 57: CHƯƠNG 57
Tạ Sơ
31/08/2017
Vu Dương ra viện trước Rằm
tháng giêng. Chú Vương sắp xếp cho bà Vu ở trong cửa hàng của mình, đồng thời cũng bảo Vu Dương qua đó vì hoàn cảnh hiện tại của anh không thể
thiếu người chăm sóc nhưng Vu Dương từ chối với thái độ rất kiên quyết.
Chú Vương và bà Vu đành nghe theo lời Vu Dương, để anh quay về hiệu sửa xe.
Buổi chiều, Khương Ninh theo Vu Dương về trấn. Chú Vương lái xe đưa họ về cửa hàng, sau đó chở bà Vu quay lại chỗ chú để cất hành lý.
Hiệu sửa xe đã lâu không mở, trên tấm cửa cuốn phủ một lớp bụi mỏng.
Vu Dương hỏi Khương Ninh: "Em có mang chìa khóa không?".
"Có ạ". Cô luôn mang chìa khóa cửa hàng theo người. Khương Ninh cúi đầu lục túi lấy chìa khóa đưa cho anh.
Vu Dương cầm chìa khóa, tiến lên khom người mở cửa, xoay chìa bằng một tay. Lúc anh đưa tay kia ra định kéo cánh cửa lên mới giật mình phát hiện mình chỉ còn một tay.
Anh khựng lại, đưa mắt nhìn ống tay áo bên phải trống một đoạn, đang khẽ đung đưa.
Khương Ninh thấy anh đứng im bất động, hỏi: "Sao vậy?".
Lúc này, Vu Dương mới rút chìa khóa, dùng tay trái kéo cửa.
Cánh cửa cuốn lên, bụi bặm rơi lả tả xuống đất, Khương Ninh bị sặc, giơ tay ra xua.
Vu Dương nhìn một vòng, đồ đạc trong tiệm vẫn sắp xếp như trước khi anh đi. Nhưng người thì đã không còn được như vật.
Bên ngoài bỗng có tiếng gọi: "Chú thợ ơi, qua năm mới chú mới về đấy ạ?".
Khương Ninh quay đầu nhìn ra, là một thiếu niên, dắt theo chiếc xe đạp bị hỏng.
Cậu bé đứng trước cửa hiệu, nói: "Xe của cháu bị hỏng lốp. Hai hôm trước mang tới cho chú sửa mà chú không có ở đây. Hôm nay thử đến xem sao, không ngờ chú đã về rồi".
Cậu bé vừa dựng xe vừa bảo: "Hai hôm nữa cháu phải đi học, chú xem sửa giúp cháu với nhé".
Cậu bé không để ý tới bên tay áo trống rỗng của Vu Dương, trái tim Khương Ninh như bị bóp chặt, cô tiến lên trước một bước đang định mở miệng từ chối, thì Vu Dương đã lên tiếng trước cô: "Ừ".
Khương Ninh thoáng giật mình, nghiêng đầu nhìn anh. Gương mặt Vu Dương hơi gầy vì nằm viện, lúc này trở nên căng cứng nhưng đường nét thì vẫn cương nghị như trước.
"Cháu cảm ơn chú, cháu để xe ở đây, buổi tối sẽ tới lấy". Cậu bé nói xong liền rời đi.
Khương Ninh nhướn mày, chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Anh vừa mới ra viện, nên nghỉ ngơi nhiều".
"Mất một lát thôi".
Vu Dương vào trong cầm tua vít đi về phía chiếc xe, anh ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra bánh xe. Anh bơm căng chiếc lốp, sau đó cầm tua vít cạy mở. Bởi vì vừa nạy, vừa phải xoay lốp xe, anh chỉ có một tay nên không thể làm hai cách cùng một lúc. Anh mím môi nhìn chằm chằm vào chiếc lốp.
Khương Ninh cũng đi đến ngồi xổm xuống, chìa tay ra: "Để em giúp anh".
"Không cần". Vu Dương không ngẩng đầu lên, đáp.
Cánh tay Khương Ninh khẽ khựng lại, chầm chậm thu vào, xiết chặt.
Vu Dương dường như nhận ra giọng điệu của mình khá nặng nề, anh liền bổ sung thêm một câu: "Anh tự mình làm được".
Nói xong, anh gác khung xe đạp lên vai mình, hơi đứng lên để nâng bánh trước. Sau đó, anh lấy tua vít từ tốn bẩy lốp bên ngoài ra, tuy đã quen dùng tay trái, nhưng thiếu một tay rốt cuộc vẫn rất bất tiện, không có tay kia giữ chặt lốp xe, anh đành phải vừa bẩy vừa chỉnh vị trí bánh xe.
Khương Ninh thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, chật vật gắng sức, trong lòng xót xa nhưng không dám liều lĩnh ra tay, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Trong suốt quá trình từ tháo lốp đến ráp lại đều do một mình Vu Dương làm hết. Cuối cùng, khi chiếc lốp được bơm căng, công việc xem như đã hoàn tất.
Khương Ninh thầm thở phào.
Sắc mặt Vu Dương không hề có dấu hiệu thư giãn, ngược lại, càng thêm trang nghiêm.
Anh cúi đầu nhìn cánh tay trái, phía trên dính bụi làm nổi bật đường vân cong cong uốn lượn chồng lên nhau trong lòng bàn tay, phức tạp như tâm trạng của anh lúc này.
Trước kia mất chừng 10' để làm xong mọi việc, giờ đây, anh tiêu tốn gần 30' mới có thể gắng gượng hoàn thành.
Khương Ninh biết anh đang thất vọng, liền khuyên nhủ: "Anh mới ra viện, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, sau này sẽ ổn thôi".
Vu Dương buông thõng cánh tay duy nhất, nhìn về phía Khương Ninh, giọng nói không cảm xúc: "Khương Ninh, đừng an ủi anh".
"Em không có, em chỉ...". Chỉ không muốn nhìn thấy tâm trạng thất vọng của anh mà thôi.
Khương Ninh không nói hết, bấm móng tay vào lòng bàn tay, cười thật tươi: "Em mang đồ đến ở với anh nhé?".
Vu Dương nhìn cô chăm chú, không trả lời.
Hai người cứ thế đứng đối mặt, nhìn nhau thật lâu.
"A Dương".
Bà Vu đến, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa họ. Vu Dương quay người trước.
Triệu Tiểu Viên theo bà Vu tới, Khương Ninh thu sắc mặt, lễ phép chào hỏi: "Dì ạ".
Bà Vu liếc xéo cô, giọng điệu không mấy ôn hòa: "Cô vẫn chưa về à?".
Khương Ninh mím môi không đáp. Vu Dương nghe vậy nhíu mày, tiến lên một bước đứng chắn trước mặt cô, giúp cô ngăn chặn ánh mắt không chút thân thiện của bà. Anh không nói một câu nhưng hành động còn hơn cả ngàn lời vạn ngữ.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng dày rộng của anh, mọi căng thẳng chua xót trong lòng đều bị bóp nát vứt thẳng ra ngoài.
Bà Vu bực bội lườm anh, quay sang nói với Triệu Tiểu Viên: "Tiểu Viên à, cháu vào giúp bác một tay".
Triệu Tiểu Viên vội vàng đáp: "Vâng ạ".
Bà Vu và Triệu Tiểu Viên bước vào trong. Vu Dương quay sang, do dự nhìn Khương Ninh. Cuối cùng, anh vẫn mở miệng: "Khương Ninh, em về trước đi".
Sắc mặt Khương Ninh cứng đờ, khóe miệng gắng cười mỉm: "Vâng, mai em sẽ tới tìm anh".
Cô quay người đi, dần dần biến thành cái bóng nhỏ xíu trong tầm mắt Vu Dương, lẻ loi trơ trọi.
Anh dậm bước muốn chạy theo nhưng buộc phải kiềm chế lại.
Nếu là trước kia, anh có thể lái xe máy đưa cô đến tận cửa nhà một cách an toàn. Nhưng bây giờ…
Cơ thể Vu Dương khẽ run rẩy, ống tay áo trống rỗng cũng lắc lư theo.
“A Dương”. Bà Vu gọi anh.
Vu Dương sực tỉnh, quay người lại.
Bà Vu nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới lên giọng hỏi anh: “Sao con lại bảo nó về? Sợ mẹ khó xử à?”.
Vu Dương gật đầu: “Vâng”.
Bà Vu không vui, nói: “Bảo vệ nó chặt thế, mẹ ăn được nó chắc”.
“Khương Ninh, cô ấy…”. Lời đã ra đến miệng nhưng cuối cùng, Vu Dương chỉ thốt được một câu: “Rất tốt”.
“Rất tốt? Tốt mà hại con thành như thế này?”.
Vu Dương trầm giọng: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy”.
Bà Vu thấy con trai nói cứng, trong lòng cảm thấy tức giận, giở giọng hung hãn: “Con với nó yêu nhau được bao lâu mà che chở cho nó như thế? Con bị như thế này, giờ nó chỉ vì thấy áy náy mà ở bên cạnh con thôi. Đợi tương lai mà xem, con có dám bảo đảm nó sẽ ở bên con suốt đời không?”.
Gương mặt Vu Dương lập tức u ám, giống như mặt đất bị mây mù che phủ.
Bà Vu bình tĩnh lại, giật mình nhận ra mình đã nói quá lời, đâm thẳng vào vết thương của con trai, bắt ép anh phải đối mặt với sự thật quá tàn khốc.
Bà Vu lau nước mắt, buồn bã xoay người đi vào trong cửa hàng.
“Anh Dương, anh nghe lời dì đi, bà đang rất lo lắng cho anh đấy”. Triệu Tiểu Viên nói: “Lúc ở bệnh viện, Khương Ninh thường xuyên liếc mắt đưa tình với bác sĩ Lâm, em đều nhìn thấy hết”.
“Câm miệng”. Vu Dương nổi nóng.
Triệu Tiểu Viên bị quát, sợ hãi rụt cổ.
“Sau này đừng giở trò nói xấu Khương Ninh trước mặt mẹ tôi. Tôi gặp chuyện không may không phải vì cô ấy”.
Sắc mặt Triệu Tiểu Viên bỗng chốc trắng bệch, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Anh Dương, anh nói gì vậy?”.
Vu Dương lườm cô ta, chấm dứt cuộc nói chuyện.
+++
Trước rằm tháng giêng một ngày, Khương Ninh dậy sớm đến cửa hàng của Vu Dương. Cửa hiệu mở toang, cô vén rèm đi thẳng vào trong buồng. Vu Dương không có trong phòng. Đi vào bếp, cô bắt gặp bà Vu đang tất bật trong đó.
Nghe thấy tiếng động, bà Vu quay lại, hờ hững nhìn Khương Ninh xong quay đi.
Khương Ninh hơi do dự nhưng vẫn tiến lên hỏi: “Dì, dì cần cháu giúp không ạ?”.
“Không cần”. Bà lãnh đạm hỏi: “Cô không ở nhà ăn Tết sao mà qua đây?”.
Khương Ninh không để tâm đến câu nói mỉa mai của bà, đáp trả một cách lịch sự: “Cháu đến tìm Vu Dương”.
“Nó không có ở đây đâu”.
“Dạ”.
Khương Ninh đứng thêm một lát, thấy bà Vu chắc chắn không có ý định nhờ mình giúp đỡ, cô đành ngượng ngùng bỏ ra ngoài.
Ra khỏi cửa hàng, cô cảm thấy hoang mang, không biết Vu Dương đang ở đâu. Cô nhắm mắt đi về phía con đường nhỏ trước cửa.
Đột nhiên, cô đứng khựng lại, lui vào trong con ngõ nhỏ bên cạnh hiệu sửa xe nhìn ra, thấy một cái bóng mặc áo màu xanh đen.
Khương Ninh vui mừng, cất bước đi đến.
Vu Dương đang đứng dựa tường hút thuốc. Khương Ninh lại gần khẽ ho một tiếng. Vu Dương dừng tay, quay sang bắt gặp cô đang nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nhìn điếu thuốc anh cầm trên tay.
“Anh còn dám hút thuốc à?”. Khương Ninh hỏi.
Vu Dương cầm điếu thuốc không đưa lên miệng, cũng không ném đi.
Khương Ninh càu nhàu: “Ngửi chóng hết cả mặt”.
Lúc này, Vu Dương mới vứt điếu thuốc hút dở xuống dưới đất, lấy chân di di.
Khương Ninh cong khóe môi, hàng ngàn suy nghĩ nổi lên trong đầu: Anh ấy vẫn không thay đổi.
Khương Ninh cũng nghiêng người tựa tường, tay áo cọ vào Vu Dương. Hai người cùng khom lưng, như có như không chạm vào nhau. Cô cúi đầu, duỗi ngón tay út ngoắc lấy ngón tay anh.
Vu Dương đứng im, anh quay sang nhìn Khương Ninh. Cô cũng ngẩng đầu nhìn anh. Hai người cứ thế nhìn nhau.
Anh nắm lấy những đầu ngón tay của cô, hai người không nói một câu nhưng vô cùng ăn ý.
Họ im lặng đứng dựa tường, nhìn những ngọn núi xanh chập chùng phía xa xa, những tầng mây lãng đãng, ánh nắng nhảy nhót.
Mãi cho đến khi bà Vu đi ra ngoài gọi Vu Dương, hai người mới khẽ động đậy.
Vu Dương kéo Khương Ninh ra khỏi ngõ. Bà Vu đứng bên ngoài, thấy bọn họ dắt tay đi tới, nét mặt lộ vẻ khó chịu.
Khương Ninh hơi giãy tay mình ra khỏi tay Vu Dương. Anh liền cau mày quay lại nhìn cô.
Bà Vu hắng giọng: “A Dương, vào ăn cơm đi”.
Bà gọi Vu Dương nhưng không mời Khương Ninh nên cô không chủ động theo vào.
Vu Dương một lần nữa kéo tay cô dắt vào trong bếp. Triệu Tiểu Viên không biết đã đến từ khi nào, đang ở bên trong bưng giúp đồ ăn. Trông thấy Khương Ninh, cô ta có phần không cam lòng nhưng vì ngại Vu Dương nên không dám làm quá, chỉ dám nhìn len lén.
Bà Vu cố ý kéo tay Triệu Tiểu Viên: "Tiểu Viên, cháu vất vả nấu nướng giúp bác, mau ngồi xuống đi".
Triệu Tiểu Viên tự đắc nhìn Khương Ninh.
"Em ngồi đi". Vu Dương vừa kéo Khương Ninh vừa bảo.
Khương Ninh liếc nhìn bà Vu và Triệu Tiểu Viên, do dự ngồi xuống.
Vu Dương cầm bát đũa đặt trước mặt cô, tay trái chấp đũa gắp đồ ăn cho cô: "Em ăn đi".
"Vâng". Khương Ninh cầm đũa, dù không ngước lên nhưng cô biết bà Vu đang nhìn mình.
"Tiểu Viên, cháu ăn nhiều một chút. Cháu đi theo A Dương chắc chắn ăn uống rất kham khổ, nhìn gầy hơn so với trước". Bà Vu gắp thức ăn cho Triệu Tiểu Viên.
"Dì cũng ăn đi ạ". Triệu Tiểu Viên cười lấy lòng.
"Một năm cháu không về nhà, bố mẹ nhắc cháu mãi. Đợi thêm một thời gian nữa, bảo A Dương đưa cháu về thăm quê nhé".
"Vâng".
Bà Vu liếc xéo Khương Ninh, cười nói với Triệu Tiểu Viên: "Tiểu Viên vừa đẹp người lại hiểu biết. Ai lấy được cháu đúng là may mắn".
Triệu Tiểu Viên mỉm cười, lén nhìn sang Vu Dương. Anh đang nhìn Khương Ninh, không hề quan tâm đến động tĩnh của hai người bên này.
Bà Vu hỏi: "Hiện tại cháu vẫn đang làm việc trong siêu thị hả?".
"Dạ...". Triệu Tiểu Viên hơi chột dạ, quan sát Vu Dương, lắp bắp trả lời: "Đúng, đúng ạ...".
"Thế thì tốt quá. Con gái ấy mà, chăm chỉ là được, không cần phải kiếm nhiều tiền".
Gương mặt tươi cười của Triệu Tiểu Viên nhất thời trở nên lúng túng.
Bà Vu và Triệu Tiểu Viên trò chuyện hết sức ăn ý, coi Khương Ninh như người ngoài.
"Mẹ, mẹ ăn đi". Vu Dương không kiên nhẫn cắt ngang lời bà.
Bà Vu trừng mắt liếc anh, không quan tâm kéo Triệu Tiểu Viên nói chuyện tiếp.
Bởi vì bầu không khí không được hòa hợp, bữa cơm diễn ra khá nhanh nên không hề có cảm giác.
Ăn cơm xong, mặc dù bà Vu không vui, Khương Ninh vẫn nán lại giúp việc dọn rửa. Cô không đi, Vu Dương cũng ở lại.
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng loay hoay ở đây nữa". Bà Vu xua tay bắt anh ra ngoài.
Khương Ninh vén tay áo, nhắc anh: "Anh ra ngoài đi".
Vu Dương không yên tâm nhìn Khương Ninh, bị mẹ thúc giục, đành đi ra ngoài
Bà Vu ra hiệu ý bảo Triểu Tiểu Viên tránh mặt một chút. Triệu Tiểu Viên gật đầu cũng bước ra ngoài.
Khương Ninh cúi đầu lau bàn. Cô biết bà Vu có chuyện muốn nói với cô. Cô không lo lắng, nhẫn nại chờ đợi.
"Cháu gái, dì nói thật nhé. Dì không chấp nhận cháu yêu Vu Dương đâu". Bà Vu lên tiếng.
Khương Ninh dừng tay, tròng mắt nhìn xuống những đường vân trên mặt bàn, bình tĩnh trả lời: "Cháu biết rồi".
"Vậy sao cháu vẫn qua lại với nó?".
Khương Ninh ngước lên: "Cháu không muốn bỏ anh ấy".
"Bây giờ không bỏ nhưng cháu có thể đảm bảo suốt đời này không bỏ nó không?".
"Có thể".
Bà Vu không ngờ cô lại trả lời dứt khoát như vậy: "Dì không tin".
Khương Ninh nhìn thẳng vào bà: "Dì đối với cháu như vậy là không công bằng".
"Được, vậy cháu trả lời dì trước. Chuyện của A Dương có phải liên quan đến cháu không?". Bà Vu ép hỏi.
Cổ họng Khương Ninh như bị ai đó bóp chặt, bỗng nhiên không thể thốt nên lời.
Thái độ của cô giống như ngầm thừa nhận. Bà Vu bất bình, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Cô muốn tôi đối xử công bằng, vậy chuyện của Vu Dương, bị mất đi một cánh tay, tôi nên tìm ai để đòi công lý?".
Toàn thân Khương Ninh run lên, trái tim như rơi vào một cái đầm không vớt lên được, càng giãy dụa càng vô vọng.
Bà Vu không nói nhiều với Khương Ninh nhưng câu nào câu nấy đều bắt trúng điểm yếu của cô, khiến cô không cách nào phản bác.
"Cô tránh xa Vu Dương đi, cô không muốn nó tiếp tục bị liên lụy đấy chứ?".
Khương Ninh im lặng.
Có lẽ cảm thấy câu chuyện nên dừng ở đây, bà Vu không hề bức bách, nhanh chóng kéo Triệu Tiểu Viên ra khỏi cửa hàng, để mặc hai người bọn họ tự xử lý mối quan hệ này.
Khương Ninh hiểu rõ ý của bà Vu nhưng đáng tiếc, cô không muốn thuận theo lời bà.
Từ nhỏ dến lớn, cô đã cắt đứt sự nhẫn nhịn chịu đựng nhiều lần. Lần này, đối với Vu Dương, cô càng không muốn nhún nhường lui về phía sau.
Rửa tay lau khô, Khương Ninh khôi phục tinh thần, điều chỉnh tâm trạng, ra khỏi phòng bếp.
Vu Dương đứng bên cạnh cửa tiệm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn cô.
Khương Ninh chậm rãi đi tới, luồn tay vào trong áo khoác ôm lấy anh, chui đầu vào ngực anh, thở hắt ra: "Tay lạnh quá".
Vu Dương cúi đầu nhìn nhưng chỉ thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Khương Ninh. Anh vòng tay ôm cô, mặc cho hai tay cô vuốt ve sau lưng mình tìm hơi ấm.
Bên ngoài vang tiếng còi xe, theo đó là giọng khàn khàn của Từ Giai Tú gọi to: "Khương Ninh, Khương Ninh".
Đầu Khương Ninh lắc lư, ngước lên nhìn Vu Dương, một lát sau mới rời khỏi ngực anh.
"Mình đây". Cô trả lời.
Từ Giai Tú cười nói: "Biết ngay cậu ở đây mà".
Cô đỡ Đông Đông từ sau xe trượt xuống, còn mình thì dắt chiếc xe máy điện về phía họ.
Đông Đông chạy lại, thấy Khương Ninh liền hô lớn: "Chúc mừng năm mới mẹ nuôi".
Khương Ninh mỉm cười, xoa đầu thằng bé.
Đông Đông nhìn về phía Vu Dương, hỏi: "Chú ơi, hôm nay chú dạy cháu sửa xe được không?".
Sắc mặt Từ Giai Tú thoáng thay đổi, vội cúi đầu nói: "Dạo này chú ấy không được khỏe. Đợi mấy hôm nữa chú ấy dạy con được không?".
Đông Đông gật đầu: "Vâng ạ". Thằng bé ngẩng đầu nhìn Vu Dương đứng bên cạnh Khương Ninh, dặn dò: "Chú ơi, chú phải nhanh lên đấy nhé".
Vu Dương nhếch môi, im lặng một lát mới trả lời: "Ừ".
Một chiếc xe hơi từ từ dừng bên đường, có người đi xuống, vỗ tay: "Ơ, đều ở đây cả à. Cũng tốt, đỡ phải đi chúc tết từng người".
Thời khắc Khương Ninh nhìn thấy Tiền Cường, hốc mắt cô nhuốm đỏ. Cô đang định tiến lên trước thì bị Vu Dương kéo đẩy ra đằng sau.
Tiền Cường sờ cằm, ánh mắt dừng trên cánh tay phải của Vu Dương, cười xấu xa: "Ơ, Vu Dương, sao mới sang năm mới, trở về lại thành ra thế này?".
Khương Ninh không nhịn được, từ sau lưng Vu Dương đi ra, ánh mắt hung dữ: "Tiền Cường, mày là tên súc sinh".
Vu Dương vẫn nắm chặt tay cô không buông, anh kéo mạnh cô vào trong lòng.
Khương Ninh nghẹn ngào nằm trong lòng Vu Dương.
Vu Dương nhìn Tiền Cường chằm chằm, đáy mắt chứa đầy mưa to gió lớn, anh nhả ra một chữ: "Cút!".
Tiền Cường không để bụng, ngược lại còn châm chọc: "Giờ chỉ còn một tay, mày bảo vệ được cô ấy chắc?".
Vu Dương nghiến răng: "Thử xem?".
Vẻ mặt Tiền Cường u ám.
Từ Giai Tú chắn Đông Đông sau lưng, lúc này cũng lên tiếng: "Tiền Cường, mày làm gì ông Trời nhìn thấy hết. Loại người như mày đắc ý không được lâu đâu".
"Vậy ư, cô giáo Từ?". Tiền Cường vừa nhìn Từ Giai Tú vừa nói: "Cô đang làm chuyện gì, ông Trời cũng nhìn thấy đấy".
Sắc mặt Từ Giai Tú trắng bệch.
Tiền Cường nói tiếp: "Cô cho rằng mình như bây giờ vẫn là người căm ghét cái ác, một nhà giáo trong sạch ư? Cô dạy dỗ đạo lý cho tụi học sinh mà không thấy ngượng mồm à? Lúc dạy dỗ con mình, cô không thấy xấu hổ sao?".
Toàn thân Từ Giai Tú run lên.
Tiền Cường hài lòng nhìn bộ dạng đám người trước mặt như nhìn thấy kẻ địch. Hắn xoay chiếc nhẫn vàng trong tay, nhìn Khương Ninh đang đứng trong lòng Vu Dương: "Khương Ninh, bây giờ cô theo tôi vẫn kịp. Tôi không chê cô. Cô muốn đi theo hắn...". Hắn nhìn thẳng vào mắt Vu Dương: "Thì hãy nghĩ tới quãng thời gian sau này vất vả như thế nào trước đã".
Vu Dương ôm Khương Ninh càng chặt.
Tiền Cường nói xong lên xe rời đi.
Khương Ninh giãy ra khỏi ngực anh, khóe mắt đỏ lựng.
Từ Giai Tú lập cập kéo Đông Đông, gắng gượng mỉm cười: "Mình đưa Đông Đông về trước".
Khương Ninh quay sang gọi: "Từ Giai Tú".
Khương Ninh vươn tay định kéo Từ Giai Tú lại, bỗng nghe Vu Dương đứng sau lưng nói: "Khương Ninh, em đi theo cô ấy đi".
Khương Ninh bất động, ngạc nhiên quay lại nhìn anh: "Anh muốn em đi?".
Gương mặt Vu Dương hơi ảm đạm, đôi mày xoắn tít, ánh mắt giằng co: "Ừ".
Khương Ninh đứng ngược sáng, máu huyết toàn thân không thể chuyển động, lạnh đến phát run.
Giữa họ, tiết trời vừa ấm lại, bỗng bị đập vỡ trở về nguyên hình, thực tế hoang tàn phơi bày dưới ánh nắng không còn chỗ để che giấu.
Chú Vương và bà Vu đành nghe theo lời Vu Dương, để anh quay về hiệu sửa xe.
Buổi chiều, Khương Ninh theo Vu Dương về trấn. Chú Vương lái xe đưa họ về cửa hàng, sau đó chở bà Vu quay lại chỗ chú để cất hành lý.
Hiệu sửa xe đã lâu không mở, trên tấm cửa cuốn phủ một lớp bụi mỏng.
Vu Dương hỏi Khương Ninh: "Em có mang chìa khóa không?".
"Có ạ". Cô luôn mang chìa khóa cửa hàng theo người. Khương Ninh cúi đầu lục túi lấy chìa khóa đưa cho anh.
Vu Dương cầm chìa khóa, tiến lên khom người mở cửa, xoay chìa bằng một tay. Lúc anh đưa tay kia ra định kéo cánh cửa lên mới giật mình phát hiện mình chỉ còn một tay.
Anh khựng lại, đưa mắt nhìn ống tay áo bên phải trống một đoạn, đang khẽ đung đưa.
Khương Ninh thấy anh đứng im bất động, hỏi: "Sao vậy?".
Lúc này, Vu Dương mới rút chìa khóa, dùng tay trái kéo cửa.
Cánh cửa cuốn lên, bụi bặm rơi lả tả xuống đất, Khương Ninh bị sặc, giơ tay ra xua.
Vu Dương nhìn một vòng, đồ đạc trong tiệm vẫn sắp xếp như trước khi anh đi. Nhưng người thì đã không còn được như vật.
Bên ngoài bỗng có tiếng gọi: "Chú thợ ơi, qua năm mới chú mới về đấy ạ?".
Khương Ninh quay đầu nhìn ra, là một thiếu niên, dắt theo chiếc xe đạp bị hỏng.
Cậu bé đứng trước cửa hiệu, nói: "Xe của cháu bị hỏng lốp. Hai hôm trước mang tới cho chú sửa mà chú không có ở đây. Hôm nay thử đến xem sao, không ngờ chú đã về rồi".
Cậu bé vừa dựng xe vừa bảo: "Hai hôm nữa cháu phải đi học, chú xem sửa giúp cháu với nhé".
Cậu bé không để ý tới bên tay áo trống rỗng của Vu Dương, trái tim Khương Ninh như bị bóp chặt, cô tiến lên trước một bước đang định mở miệng từ chối, thì Vu Dương đã lên tiếng trước cô: "Ừ".
Khương Ninh thoáng giật mình, nghiêng đầu nhìn anh. Gương mặt Vu Dương hơi gầy vì nằm viện, lúc này trở nên căng cứng nhưng đường nét thì vẫn cương nghị như trước.
"Cháu cảm ơn chú, cháu để xe ở đây, buổi tối sẽ tới lấy". Cậu bé nói xong liền rời đi.
Khương Ninh nhướn mày, chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Anh vừa mới ra viện, nên nghỉ ngơi nhiều".
"Mất một lát thôi".
Vu Dương vào trong cầm tua vít đi về phía chiếc xe, anh ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra bánh xe. Anh bơm căng chiếc lốp, sau đó cầm tua vít cạy mở. Bởi vì vừa nạy, vừa phải xoay lốp xe, anh chỉ có một tay nên không thể làm hai cách cùng một lúc. Anh mím môi nhìn chằm chằm vào chiếc lốp.
Khương Ninh cũng đi đến ngồi xổm xuống, chìa tay ra: "Để em giúp anh".
"Không cần". Vu Dương không ngẩng đầu lên, đáp.
Cánh tay Khương Ninh khẽ khựng lại, chầm chậm thu vào, xiết chặt.
Vu Dương dường như nhận ra giọng điệu của mình khá nặng nề, anh liền bổ sung thêm một câu: "Anh tự mình làm được".
Nói xong, anh gác khung xe đạp lên vai mình, hơi đứng lên để nâng bánh trước. Sau đó, anh lấy tua vít từ tốn bẩy lốp bên ngoài ra, tuy đã quen dùng tay trái, nhưng thiếu một tay rốt cuộc vẫn rất bất tiện, không có tay kia giữ chặt lốp xe, anh đành phải vừa bẩy vừa chỉnh vị trí bánh xe.
Khương Ninh thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, chật vật gắng sức, trong lòng xót xa nhưng không dám liều lĩnh ra tay, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Trong suốt quá trình từ tháo lốp đến ráp lại đều do một mình Vu Dương làm hết. Cuối cùng, khi chiếc lốp được bơm căng, công việc xem như đã hoàn tất.
Khương Ninh thầm thở phào.
Sắc mặt Vu Dương không hề có dấu hiệu thư giãn, ngược lại, càng thêm trang nghiêm.
Anh cúi đầu nhìn cánh tay trái, phía trên dính bụi làm nổi bật đường vân cong cong uốn lượn chồng lên nhau trong lòng bàn tay, phức tạp như tâm trạng của anh lúc này.
Trước kia mất chừng 10' để làm xong mọi việc, giờ đây, anh tiêu tốn gần 30' mới có thể gắng gượng hoàn thành.
Khương Ninh biết anh đang thất vọng, liền khuyên nhủ: "Anh mới ra viện, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn, sau này sẽ ổn thôi".
Vu Dương buông thõng cánh tay duy nhất, nhìn về phía Khương Ninh, giọng nói không cảm xúc: "Khương Ninh, đừng an ủi anh".
"Em không có, em chỉ...". Chỉ không muốn nhìn thấy tâm trạng thất vọng của anh mà thôi.
Khương Ninh không nói hết, bấm móng tay vào lòng bàn tay, cười thật tươi: "Em mang đồ đến ở với anh nhé?".
Vu Dương nhìn cô chăm chú, không trả lời.
Hai người cứ thế đứng đối mặt, nhìn nhau thật lâu.
"A Dương".
Bà Vu đến, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa họ. Vu Dương quay người trước.
Triệu Tiểu Viên theo bà Vu tới, Khương Ninh thu sắc mặt, lễ phép chào hỏi: "Dì ạ".
Bà Vu liếc xéo cô, giọng điệu không mấy ôn hòa: "Cô vẫn chưa về à?".
Khương Ninh mím môi không đáp. Vu Dương nghe vậy nhíu mày, tiến lên một bước đứng chắn trước mặt cô, giúp cô ngăn chặn ánh mắt không chút thân thiện của bà. Anh không nói một câu nhưng hành động còn hơn cả ngàn lời vạn ngữ.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng dày rộng của anh, mọi căng thẳng chua xót trong lòng đều bị bóp nát vứt thẳng ra ngoài.
Bà Vu bực bội lườm anh, quay sang nói với Triệu Tiểu Viên: "Tiểu Viên à, cháu vào giúp bác một tay".
Triệu Tiểu Viên vội vàng đáp: "Vâng ạ".
Bà Vu và Triệu Tiểu Viên bước vào trong. Vu Dương quay sang, do dự nhìn Khương Ninh. Cuối cùng, anh vẫn mở miệng: "Khương Ninh, em về trước đi".
Sắc mặt Khương Ninh cứng đờ, khóe miệng gắng cười mỉm: "Vâng, mai em sẽ tới tìm anh".
Cô quay người đi, dần dần biến thành cái bóng nhỏ xíu trong tầm mắt Vu Dương, lẻ loi trơ trọi.
Anh dậm bước muốn chạy theo nhưng buộc phải kiềm chế lại.
Nếu là trước kia, anh có thể lái xe máy đưa cô đến tận cửa nhà một cách an toàn. Nhưng bây giờ…
Cơ thể Vu Dương khẽ run rẩy, ống tay áo trống rỗng cũng lắc lư theo.
“A Dương”. Bà Vu gọi anh.
Vu Dương sực tỉnh, quay người lại.
Bà Vu nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới lên giọng hỏi anh: “Sao con lại bảo nó về? Sợ mẹ khó xử à?”.
Vu Dương gật đầu: “Vâng”.
Bà Vu không vui, nói: “Bảo vệ nó chặt thế, mẹ ăn được nó chắc”.
“Khương Ninh, cô ấy…”. Lời đã ra đến miệng nhưng cuối cùng, Vu Dương chỉ thốt được một câu: “Rất tốt”.
“Rất tốt? Tốt mà hại con thành như thế này?”.
Vu Dương trầm giọng: “Chuyện này không liên quan đến cô ấy”.
Bà Vu thấy con trai nói cứng, trong lòng cảm thấy tức giận, giở giọng hung hãn: “Con với nó yêu nhau được bao lâu mà che chở cho nó như thế? Con bị như thế này, giờ nó chỉ vì thấy áy náy mà ở bên cạnh con thôi. Đợi tương lai mà xem, con có dám bảo đảm nó sẽ ở bên con suốt đời không?”.
Gương mặt Vu Dương lập tức u ám, giống như mặt đất bị mây mù che phủ.
Bà Vu bình tĩnh lại, giật mình nhận ra mình đã nói quá lời, đâm thẳng vào vết thương của con trai, bắt ép anh phải đối mặt với sự thật quá tàn khốc.
Bà Vu lau nước mắt, buồn bã xoay người đi vào trong cửa hàng.
“Anh Dương, anh nghe lời dì đi, bà đang rất lo lắng cho anh đấy”. Triệu Tiểu Viên nói: “Lúc ở bệnh viện, Khương Ninh thường xuyên liếc mắt đưa tình với bác sĩ Lâm, em đều nhìn thấy hết”.
“Câm miệng”. Vu Dương nổi nóng.
Triệu Tiểu Viên bị quát, sợ hãi rụt cổ.
“Sau này đừng giở trò nói xấu Khương Ninh trước mặt mẹ tôi. Tôi gặp chuyện không may không phải vì cô ấy”.
Sắc mặt Triệu Tiểu Viên bỗng chốc trắng bệch, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Anh Dương, anh nói gì vậy?”.
Vu Dương lườm cô ta, chấm dứt cuộc nói chuyện.
+++
Trước rằm tháng giêng một ngày, Khương Ninh dậy sớm đến cửa hàng của Vu Dương. Cửa hiệu mở toang, cô vén rèm đi thẳng vào trong buồng. Vu Dương không có trong phòng. Đi vào bếp, cô bắt gặp bà Vu đang tất bật trong đó.
Nghe thấy tiếng động, bà Vu quay lại, hờ hững nhìn Khương Ninh xong quay đi.
Khương Ninh hơi do dự nhưng vẫn tiến lên hỏi: “Dì, dì cần cháu giúp không ạ?”.
“Không cần”. Bà lãnh đạm hỏi: “Cô không ở nhà ăn Tết sao mà qua đây?”.
Khương Ninh không để tâm đến câu nói mỉa mai của bà, đáp trả một cách lịch sự: “Cháu đến tìm Vu Dương”.
“Nó không có ở đây đâu”.
“Dạ”.
Khương Ninh đứng thêm một lát, thấy bà Vu chắc chắn không có ý định nhờ mình giúp đỡ, cô đành ngượng ngùng bỏ ra ngoài.
Ra khỏi cửa hàng, cô cảm thấy hoang mang, không biết Vu Dương đang ở đâu. Cô nhắm mắt đi về phía con đường nhỏ trước cửa.
Đột nhiên, cô đứng khựng lại, lui vào trong con ngõ nhỏ bên cạnh hiệu sửa xe nhìn ra, thấy một cái bóng mặc áo màu xanh đen.
Khương Ninh vui mừng, cất bước đi đến.
Vu Dương đang đứng dựa tường hút thuốc. Khương Ninh lại gần khẽ ho một tiếng. Vu Dương dừng tay, quay sang bắt gặp cô đang nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nhìn điếu thuốc anh cầm trên tay.
“Anh còn dám hút thuốc à?”. Khương Ninh hỏi.
Vu Dương cầm điếu thuốc không đưa lên miệng, cũng không ném đi.
Khương Ninh càu nhàu: “Ngửi chóng hết cả mặt”.
Lúc này, Vu Dương mới vứt điếu thuốc hút dở xuống dưới đất, lấy chân di di.
Khương Ninh cong khóe môi, hàng ngàn suy nghĩ nổi lên trong đầu: Anh ấy vẫn không thay đổi.
Khương Ninh cũng nghiêng người tựa tường, tay áo cọ vào Vu Dương. Hai người cùng khom lưng, như có như không chạm vào nhau. Cô cúi đầu, duỗi ngón tay út ngoắc lấy ngón tay anh.
Vu Dương đứng im, anh quay sang nhìn Khương Ninh. Cô cũng ngẩng đầu nhìn anh. Hai người cứ thế nhìn nhau.
Anh nắm lấy những đầu ngón tay của cô, hai người không nói một câu nhưng vô cùng ăn ý.
Họ im lặng đứng dựa tường, nhìn những ngọn núi xanh chập chùng phía xa xa, những tầng mây lãng đãng, ánh nắng nhảy nhót.
Mãi cho đến khi bà Vu đi ra ngoài gọi Vu Dương, hai người mới khẽ động đậy.
Vu Dương kéo Khương Ninh ra khỏi ngõ. Bà Vu đứng bên ngoài, thấy bọn họ dắt tay đi tới, nét mặt lộ vẻ khó chịu.
Khương Ninh hơi giãy tay mình ra khỏi tay Vu Dương. Anh liền cau mày quay lại nhìn cô.
Bà Vu hắng giọng: “A Dương, vào ăn cơm đi”.
Bà gọi Vu Dương nhưng không mời Khương Ninh nên cô không chủ động theo vào.
Vu Dương một lần nữa kéo tay cô dắt vào trong bếp. Triệu Tiểu Viên không biết đã đến từ khi nào, đang ở bên trong bưng giúp đồ ăn. Trông thấy Khương Ninh, cô ta có phần không cam lòng nhưng vì ngại Vu Dương nên không dám làm quá, chỉ dám nhìn len lén.
Bà Vu cố ý kéo tay Triệu Tiểu Viên: "Tiểu Viên, cháu vất vả nấu nướng giúp bác, mau ngồi xuống đi".
Triệu Tiểu Viên tự đắc nhìn Khương Ninh.
"Em ngồi đi". Vu Dương vừa kéo Khương Ninh vừa bảo.
Khương Ninh liếc nhìn bà Vu và Triệu Tiểu Viên, do dự ngồi xuống.
Vu Dương cầm bát đũa đặt trước mặt cô, tay trái chấp đũa gắp đồ ăn cho cô: "Em ăn đi".
"Vâng". Khương Ninh cầm đũa, dù không ngước lên nhưng cô biết bà Vu đang nhìn mình.
"Tiểu Viên, cháu ăn nhiều một chút. Cháu đi theo A Dương chắc chắn ăn uống rất kham khổ, nhìn gầy hơn so với trước". Bà Vu gắp thức ăn cho Triệu Tiểu Viên.
"Dì cũng ăn đi ạ". Triệu Tiểu Viên cười lấy lòng.
"Một năm cháu không về nhà, bố mẹ nhắc cháu mãi. Đợi thêm một thời gian nữa, bảo A Dương đưa cháu về thăm quê nhé".
"Vâng".
Bà Vu liếc xéo Khương Ninh, cười nói với Triệu Tiểu Viên: "Tiểu Viên vừa đẹp người lại hiểu biết. Ai lấy được cháu đúng là may mắn".
Triệu Tiểu Viên mỉm cười, lén nhìn sang Vu Dương. Anh đang nhìn Khương Ninh, không hề quan tâm đến động tĩnh của hai người bên này.
Bà Vu hỏi: "Hiện tại cháu vẫn đang làm việc trong siêu thị hả?".
"Dạ...". Triệu Tiểu Viên hơi chột dạ, quan sát Vu Dương, lắp bắp trả lời: "Đúng, đúng ạ...".
"Thế thì tốt quá. Con gái ấy mà, chăm chỉ là được, không cần phải kiếm nhiều tiền".
Gương mặt tươi cười của Triệu Tiểu Viên nhất thời trở nên lúng túng.
Bà Vu và Triệu Tiểu Viên trò chuyện hết sức ăn ý, coi Khương Ninh như người ngoài.
"Mẹ, mẹ ăn đi". Vu Dương không kiên nhẫn cắt ngang lời bà.
Bà Vu trừng mắt liếc anh, không quan tâm kéo Triệu Tiểu Viên nói chuyện tiếp.
Bởi vì bầu không khí không được hòa hợp, bữa cơm diễn ra khá nhanh nên không hề có cảm giác.
Ăn cơm xong, mặc dù bà Vu không vui, Khương Ninh vẫn nán lại giúp việc dọn rửa. Cô không đi, Vu Dương cũng ở lại.
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng loay hoay ở đây nữa". Bà Vu xua tay bắt anh ra ngoài.
Khương Ninh vén tay áo, nhắc anh: "Anh ra ngoài đi".
Vu Dương không yên tâm nhìn Khương Ninh, bị mẹ thúc giục, đành đi ra ngoài
Bà Vu ra hiệu ý bảo Triểu Tiểu Viên tránh mặt một chút. Triệu Tiểu Viên gật đầu cũng bước ra ngoài.
Khương Ninh cúi đầu lau bàn. Cô biết bà Vu có chuyện muốn nói với cô. Cô không lo lắng, nhẫn nại chờ đợi.
"Cháu gái, dì nói thật nhé. Dì không chấp nhận cháu yêu Vu Dương đâu". Bà Vu lên tiếng.
Khương Ninh dừng tay, tròng mắt nhìn xuống những đường vân trên mặt bàn, bình tĩnh trả lời: "Cháu biết rồi".
"Vậy sao cháu vẫn qua lại với nó?".
Khương Ninh ngước lên: "Cháu không muốn bỏ anh ấy".
"Bây giờ không bỏ nhưng cháu có thể đảm bảo suốt đời này không bỏ nó không?".
"Có thể".
Bà Vu không ngờ cô lại trả lời dứt khoát như vậy: "Dì không tin".
Khương Ninh nhìn thẳng vào bà: "Dì đối với cháu như vậy là không công bằng".
"Được, vậy cháu trả lời dì trước. Chuyện của A Dương có phải liên quan đến cháu không?". Bà Vu ép hỏi.
Cổ họng Khương Ninh như bị ai đó bóp chặt, bỗng nhiên không thể thốt nên lời.
Thái độ của cô giống như ngầm thừa nhận. Bà Vu bất bình, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Cô muốn tôi đối xử công bằng, vậy chuyện của Vu Dương, bị mất đi một cánh tay, tôi nên tìm ai để đòi công lý?".
Toàn thân Khương Ninh run lên, trái tim như rơi vào một cái đầm không vớt lên được, càng giãy dụa càng vô vọng.
Bà Vu không nói nhiều với Khương Ninh nhưng câu nào câu nấy đều bắt trúng điểm yếu của cô, khiến cô không cách nào phản bác.
"Cô tránh xa Vu Dương đi, cô không muốn nó tiếp tục bị liên lụy đấy chứ?".
Khương Ninh im lặng.
Có lẽ cảm thấy câu chuyện nên dừng ở đây, bà Vu không hề bức bách, nhanh chóng kéo Triệu Tiểu Viên ra khỏi cửa hàng, để mặc hai người bọn họ tự xử lý mối quan hệ này.
Khương Ninh hiểu rõ ý của bà Vu nhưng đáng tiếc, cô không muốn thuận theo lời bà.
Từ nhỏ dến lớn, cô đã cắt đứt sự nhẫn nhịn chịu đựng nhiều lần. Lần này, đối với Vu Dương, cô càng không muốn nhún nhường lui về phía sau.
Rửa tay lau khô, Khương Ninh khôi phục tinh thần, điều chỉnh tâm trạng, ra khỏi phòng bếp.
Vu Dương đứng bên cạnh cửa tiệm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn cô.
Khương Ninh chậm rãi đi tới, luồn tay vào trong áo khoác ôm lấy anh, chui đầu vào ngực anh, thở hắt ra: "Tay lạnh quá".
Vu Dương cúi đầu nhìn nhưng chỉ thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Khương Ninh. Anh vòng tay ôm cô, mặc cho hai tay cô vuốt ve sau lưng mình tìm hơi ấm.
Bên ngoài vang tiếng còi xe, theo đó là giọng khàn khàn của Từ Giai Tú gọi to: "Khương Ninh, Khương Ninh".
Đầu Khương Ninh lắc lư, ngước lên nhìn Vu Dương, một lát sau mới rời khỏi ngực anh.
"Mình đây". Cô trả lời.
Từ Giai Tú cười nói: "Biết ngay cậu ở đây mà".
Cô đỡ Đông Đông từ sau xe trượt xuống, còn mình thì dắt chiếc xe máy điện về phía họ.
Đông Đông chạy lại, thấy Khương Ninh liền hô lớn: "Chúc mừng năm mới mẹ nuôi".
Khương Ninh mỉm cười, xoa đầu thằng bé.
Đông Đông nhìn về phía Vu Dương, hỏi: "Chú ơi, hôm nay chú dạy cháu sửa xe được không?".
Sắc mặt Từ Giai Tú thoáng thay đổi, vội cúi đầu nói: "Dạo này chú ấy không được khỏe. Đợi mấy hôm nữa chú ấy dạy con được không?".
Đông Đông gật đầu: "Vâng ạ". Thằng bé ngẩng đầu nhìn Vu Dương đứng bên cạnh Khương Ninh, dặn dò: "Chú ơi, chú phải nhanh lên đấy nhé".
Vu Dương nhếch môi, im lặng một lát mới trả lời: "Ừ".
Một chiếc xe hơi từ từ dừng bên đường, có người đi xuống, vỗ tay: "Ơ, đều ở đây cả à. Cũng tốt, đỡ phải đi chúc tết từng người".
Thời khắc Khương Ninh nhìn thấy Tiền Cường, hốc mắt cô nhuốm đỏ. Cô đang định tiến lên trước thì bị Vu Dương kéo đẩy ra đằng sau.
Tiền Cường sờ cằm, ánh mắt dừng trên cánh tay phải của Vu Dương, cười xấu xa: "Ơ, Vu Dương, sao mới sang năm mới, trở về lại thành ra thế này?".
Khương Ninh không nhịn được, từ sau lưng Vu Dương đi ra, ánh mắt hung dữ: "Tiền Cường, mày là tên súc sinh".
Vu Dương vẫn nắm chặt tay cô không buông, anh kéo mạnh cô vào trong lòng.
Khương Ninh nghẹn ngào nằm trong lòng Vu Dương.
Vu Dương nhìn Tiền Cường chằm chằm, đáy mắt chứa đầy mưa to gió lớn, anh nhả ra một chữ: "Cút!".
Tiền Cường không để bụng, ngược lại còn châm chọc: "Giờ chỉ còn một tay, mày bảo vệ được cô ấy chắc?".
Vu Dương nghiến răng: "Thử xem?".
Vẻ mặt Tiền Cường u ám.
Từ Giai Tú chắn Đông Đông sau lưng, lúc này cũng lên tiếng: "Tiền Cường, mày làm gì ông Trời nhìn thấy hết. Loại người như mày đắc ý không được lâu đâu".
"Vậy ư, cô giáo Từ?". Tiền Cường vừa nhìn Từ Giai Tú vừa nói: "Cô đang làm chuyện gì, ông Trời cũng nhìn thấy đấy".
Sắc mặt Từ Giai Tú trắng bệch.
Tiền Cường nói tiếp: "Cô cho rằng mình như bây giờ vẫn là người căm ghét cái ác, một nhà giáo trong sạch ư? Cô dạy dỗ đạo lý cho tụi học sinh mà không thấy ngượng mồm à? Lúc dạy dỗ con mình, cô không thấy xấu hổ sao?".
Toàn thân Từ Giai Tú run lên.
Tiền Cường hài lòng nhìn bộ dạng đám người trước mặt như nhìn thấy kẻ địch. Hắn xoay chiếc nhẫn vàng trong tay, nhìn Khương Ninh đang đứng trong lòng Vu Dương: "Khương Ninh, bây giờ cô theo tôi vẫn kịp. Tôi không chê cô. Cô muốn đi theo hắn...". Hắn nhìn thẳng vào mắt Vu Dương: "Thì hãy nghĩ tới quãng thời gian sau này vất vả như thế nào trước đã".
Vu Dương ôm Khương Ninh càng chặt.
Tiền Cường nói xong lên xe rời đi.
Khương Ninh giãy ra khỏi ngực anh, khóe mắt đỏ lựng.
Từ Giai Tú lập cập kéo Đông Đông, gắng gượng mỉm cười: "Mình đưa Đông Đông về trước".
Khương Ninh quay sang gọi: "Từ Giai Tú".
Khương Ninh vươn tay định kéo Từ Giai Tú lại, bỗng nghe Vu Dương đứng sau lưng nói: "Khương Ninh, em đi theo cô ấy đi".
Khương Ninh bất động, ngạc nhiên quay lại nhìn anh: "Anh muốn em đi?".
Gương mặt Vu Dương hơi ảm đạm, đôi mày xoắn tít, ánh mắt giằng co: "Ừ".
Khương Ninh đứng ngược sáng, máu huyết toàn thân không thể chuyển động, lạnh đến phát run.
Giữa họ, tiết trời vừa ấm lại, bỗng bị đập vỡ trở về nguyên hình, thực tế hoang tàn phơi bày dưới ánh nắng không còn chỗ để che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.