Chương 59: CHƯƠNG 59.1
Tạ Sơ
31/08/2017
Khương Ninh đã xin thôi
việc, hiện tại không có việc để làm. Thi thoảng, Lâm Khả Ny lên webchat
tìm cô. Lâm Khả Ny tưởng cô đã rời trấn Thanh Vân nhưng sự thực thì cô
vẫn đang bị mắc kẹt ở đây.
Cô ở lại nhà Lưu Vân một đêm, hôm sau trò chuyện với Lưu Vân cả buổi, học bà cách làm mấy món ăn địa phương coi như giết thời gian. Khương Ninh ở chỗ bà cả ngày, Lưu Vân rất vui, nếp nhăn ở khoé mắt suốt một ngày không giãn ra, bà liên tục kéo tay Khương Ninh nói chỉ cần có cô ở bên là thoả mãn lắm rồi.
Thực ra, không thể nói là Khương Ninh bầu bạn với bà, trong khoảng thời gian này, có Lưu Vân ở bên nên trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sẩm tối, Khương Ninh không tiếp tục ở thêm, cô báo với Lưu Vân một tiếng. Lưu Vân nghĩ cô phải đi tìm Vu Dương nên không giữ lại, bà dặn dò vài câu rồi mới để Khương Ninh đi về.
Một mình Khương Ninh theo dọc con đường nhỏ quanh co ra ngoài đường cái, tiện tay bắt một chiếc xe ôm.
Bác tài dừng xe, vừa nhìn thấy Khương Ninh liền thốt lên vui vẻ: "Cháu là bạn gái của Tiểu Vu đúng không?".
Khương Ninh quay sang mỉm cười.
"Đã lâu chú không gặp Tiểu Vu. Hết Tết rồi, cậu ấy trở về chưa? Mà trở về, có đến chỗ bọn chú tiếp tục chạy xe ôm nữa không?".
Sắc mặt Khương Ninh cứng đờ, có phần không được tự nhiên.
Bác tài chỉ thuận miệng hỏi, không bắt buộc phải có đáp án. Sau khi nói xong điểm đến, Khương Ninh ngồi an vị lên phía sau.
Lúc xe bắt đầu chạy, gió sượt qua tai, mang theo hơi lạnh phả vào mặt Khương Ninh, như kéo một sợi chỉ mỏng mài nhẵn mặt cô. Khương Ninh giơ tay chắn gió, giật mình nhớ ra mình không đội mũ bảo hiểm. Chiếc mũ màu lam kia, sau này, chắc không còn cơ hội để đội nữa..
"Cô gái, cô gái...". Bác tài thấy phía sau không có động tĩnh liền gọi mấy câu.
"Dạ". Khương Ninh hoàn hồn, trở mình xuống xe, đưa tay vén mái tóc bị thổi bay tán loạn, trả tiền xe.
Điểm đến là nhà hàng tư nhân lần trước tụ tập, Khương Ninh không đứng ở cửa lâu, cất bước đi thẳng vào phòng bao.
Đẩy cửa vào, cô thấy Lâm Hàng đã đợi sẵn ở trong.
"Tới rồi à?". Lâm Hàng đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
Khương Ninh ngồi xuống: "Cảm ơn".
"Anh gọi mấy món rồi, không biết có hợp với khẩu vị của em không?". Lâm Hàng cũng ngồi xuống, hỏi: "Vẫn không ăn đồ cay hả?".
Khương Ninh cúi đầu nheo mắt: "Bây giờ có thể ăn được rồi".
Sắc mặt Lâm Hàng thoáng thay đổi, anh ta vội nói: "Vậy để anh bảo họ làm thêm mấy món cay".
"Không cần đâu".
Khương Ninh từ chối, Lâm Hàng không nói gì thêm.
Lát sau, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Lâm Hàng lấy bát đũa đưa cho Khương Ninh, cô lịch sự cảm ơn, thái độ đối với Lâm Hàng luôn tỏ ra xa cách.
Bữa cơm này là Khương Ninh chủ động mời Lâm Hàng. Cô cũng không quá mức lạnh lùng, quay sang bảo: "Ăn cơm trước đã".
"Ừ".
Lâm Hàng trộm dò xét Khương Ninh. Cô cúi đầu, tóc vén sau tai, để lộ một bên sườn mặt xinh xắn, không hề trang điểm, trùng khít với khuôn mặt trẻ trung trong trí nhớ, cộng thêm chút phong tình của phụ nữ đã trưởng thành. Khác với thời cấp ba, vẻ đẹp không thay đổi của cô khiến người ta phải ngạc nhiên.
Anh ta thấy cô nhìn chằm chằm vào bát, không ăn đồ ăn mà chỉ gắp vài ba hạt cơm bỏ vào miệng nhai một cách máy móc.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị à?". Lâm Hàng hỏi.
Khương Ninh dừng tay, lắc đầu: "Không phải".
"Vậy sao ăn ít thế?".
Khương Ninh đáp: "Em không thấy đói".
Lâm Hàng di chuyển khay đồ ăn sang phía cô: "Không đói thì cũng phải ăn một chút, nếu không sẽ có hại cho sức khỏe. Anh nhớ hồi cấp ba, em thường xuyên bị đau dạ dày mà".
Nhắc tới chuyện thời cấp ba, bầu không khí giữa hai người bỗng thay đổi khác thường.
Lâm Hàng liếc nhìn cô, vẻ mặt Khương Ninh vẫn hờ hững. Cô đặt đũa xuống, quay sang, nói: "Hôm nay, em xin lỗi vì đã bắt anh dành thời gian đến để gặp em".
Lâm Hàng thu hồi ánh mắt, trả lời khách sáo: "Không sao".
Khương Ninh hơi do dự: "Anh là bác sĩ chính điều trị cho Vu Dương, em có một số việc muốn hỏi anh".
Đúng như dự đoán, Lâm Hàng che giấu đáy mắt mất mát, cũng đặt đũa xuống: "Em hỏi đi".
"Tay của Vu Dương..". Khương Ninh chau mày, nói tiếp: "Khi nào có thể sử dụng tay giả?".
"Cái này còn phải xem tình hình cụ thể như thế nào. Tình trạng cơ thể của mỗi bệnh nhân một khác. Nếu sau khi cắt chỉ, mặt ngoài của vết thương liền miệng tốt, không bị nhiễm trùng, không có các triệu chứng sưng tấy khác. Sau khi tiến hành khôi phục chức năng, có thể cân nhắc lắp tay giả được rồi".
Lâm Hàng trả lời kỹ càng: "Thường thì rơi vào khoảng 6 đến 8 tháng sau khi phẫu thuật".
Khương Ninh lắng nghe chăm chú, gật đầu một cách vô thức.
Lâm Hàng nhìn gương mặt cô thoáng rạng rỡ, dáng vẻ giống như khi cô chăm chú nhiệt tình lắng nghe anh ta giảng bài thời cấp ba.
"Lâm Hàng?".
"Hả?".
"Cái tay giả ấy, có điểm gì đặc biệt không?".
"Cẳng tay giả có mấy loại, loại có chức năng thay thế tốt nhất hiện giờ là cánh tay thông minh, có thể cử động nhờ sử dụng bình ắc quy và động cơ điện mini, nói chung tốn khá ít sức, nếu muốn lắp tay giả, anh đề nghị lựa chọn loại này".
"Ồ". Khương Ninh gật gù.
Lâm Hàng nhìn cô, căn dặn: "Anh ấy mới phẫu thuật chưa bao lâu, cần phải chú ý miệng vết thương, đến bệnh viện kiểm tra định kỳ".
"Em biết rồi". Khương Ninh đáp: "Cảm ơn anh".
"Anh ấy dạo này thế nào?". Lâm Hàng đột nhiên hỏi.
"Dạ?".
Lâm Hàng giải thích: "Tính nết ấy".
Khương Ninh cúi đầu, mấp máy môi: "Kém hơn trước một chút".
Lâm Hàng nghe ra giọng nói buồn bã của Khương Ninh, anh ta liền an ủi: "Người vừa phẫu thuật thường vậy đấy, trải qua một quãng thời gian chán ghét bản thân, chỉ cần vượt qua là sẽ ổn thôi".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu, bổ sung thêm một câu: "Em sẽ chăm sóc anh ấy".
Lâm Hàng nhìn ánh mắt kiên định của cô hơi thất thần.
Ăn cơm xong, Lâm Hàng nói vừa hay tiện đường có thể đưa Khương Ninh về, Khương Ninh không khách sáo từ chối.
Cô vốn định về nhà nhưng lúc đi qua cửa hiệu sửa xe của Vu Dương cô mới nhất thời nhớ ra nên đổi ý, bảo Lâm Hàng đưa mình đến cửa hàng.
Lâm Hàng dừng xe đối diện đường cái, Khương Ninh mở cửa đi xuống, Lâm Hàng cũng xuống theo đi về phía cô.
Khương Ninh nói: "Hôm nay, cảm ơn anh".
"Khương Ninh, em không cần phải khách khí với anh như vậy". Lâm Hàng nhìn cô, đáy mắt như cất giấu thứ gì đó: "Chúng ta không phải vẫn là bạn bè sao?".
Khương Ninh nhìn thẳng vào anh ta, mỉm cười: "Anh đi đường cẩn thận nhé".
Lâm Hàng không thể diễn tả được cảm xúc, tự cảm thấy mình hết sức buồn cười. Biết cô đã có người trong tim, vậy mà anh ta vẫn liên tục mặt dày mày dạn nảy sinh ý tiền duyên trong đầu. Anh ta cũng cảm thấy cô thật đáng hận, không dành lại chút khoảng trống nào, chặt đứt sạch sẽ mọi đường lui.
Một lúc sau, Lâm Hàng mới khôi phục tâm trạng, vẫy tay về phía cô: "Tạm biệt, hẹn gặp lại".
"Hẹn gặp lại".
Khương Ninh nhìn bóng xe anh ta đi khuất mới quay đầu. Đúng lúc này, bước chân cô bỗng khựng lại khi bắt gặp một dáng hình quen thuộc đứng ở đầu đường, thấy cô nhìn sang, anh liền xoay người rời đi.
Khương Ninh đuổi theo, kéo tay anh, hỏi: "Anh đang đợi em à?".
Vu Dương không trả lời, tiếp tục im lặng.
Khương Ninh kéo anh đứng hẳn lại, mở miệng hỏi: "Có phải anh đang giận không?".
Vu Dương phủ nhận: "Không phải".
"Em tới tìm Lâm Hàng là vì...". Ánh mắt Khương Ninh rơi xuống cánh tay cụt rồi lập tức rời đi, cuối cùng không nói tiếp nữa.
Vu Dương quay người nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, ánh mắt chịu đựng sau một ngày một đêm cay xè đỏ au. Anh kiềm chế tâm trạng nhìn Khương Ninh, giọng điệu nặng nề: "Khương Ninh, chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi".
Khương Ninh khẽ buông tay, ấp úng: "Anh nói gì?".
"Chúng ta...".
"Anh dám!". Khương Ninh nghiêm nghị cắt ngang lời anh. Cô kiềm chế bản thân, cố tỏ ra tỉnh táo: "Vu Dương, em cho anh thời gian để bình tĩnh suy nghĩ".
Vu Dương đáp: "Anh không cần".
"Anh cần". Hốc mắt Khương Ninh đột nhiên đỏ lên, toàn thân khẽ run như gặp gió lạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Vu Dương, lùi về phía sau mấy bước, cắn răng xoay người bỏ chạy.
"Khương Ninh". Vu Dương đuổi theo.
"Đừng đuổi theo em". Khương Ninh quay lại quát anh, hàm răng va vào nhau lập cập, mái tóc rối tung vì gió. Giọng cô mềm nhũn mang ý cầu xin: "Anh đừng đuổi theo em...Anh về đi, về suy nghĩ đi".
Nói xong, cô tiếp tục bỏ chạy, hòa vào ánh đèn phía trước dần biến thành một cái bóng thu nhỏ.
Lúc này, Vu Dương không còn đuổi theo nữa, anh xiết chặt nắm đấm đứng nguyên một chỗ, mặc cho đêm đông gió rét cắn xé linh hồn mình.
Cô ở lại nhà Lưu Vân một đêm, hôm sau trò chuyện với Lưu Vân cả buổi, học bà cách làm mấy món ăn địa phương coi như giết thời gian. Khương Ninh ở chỗ bà cả ngày, Lưu Vân rất vui, nếp nhăn ở khoé mắt suốt một ngày không giãn ra, bà liên tục kéo tay Khương Ninh nói chỉ cần có cô ở bên là thoả mãn lắm rồi.
Thực ra, không thể nói là Khương Ninh bầu bạn với bà, trong khoảng thời gian này, có Lưu Vân ở bên nên trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sẩm tối, Khương Ninh không tiếp tục ở thêm, cô báo với Lưu Vân một tiếng. Lưu Vân nghĩ cô phải đi tìm Vu Dương nên không giữ lại, bà dặn dò vài câu rồi mới để Khương Ninh đi về.
Một mình Khương Ninh theo dọc con đường nhỏ quanh co ra ngoài đường cái, tiện tay bắt một chiếc xe ôm.
Bác tài dừng xe, vừa nhìn thấy Khương Ninh liền thốt lên vui vẻ: "Cháu là bạn gái của Tiểu Vu đúng không?".
Khương Ninh quay sang mỉm cười.
"Đã lâu chú không gặp Tiểu Vu. Hết Tết rồi, cậu ấy trở về chưa? Mà trở về, có đến chỗ bọn chú tiếp tục chạy xe ôm nữa không?".
Sắc mặt Khương Ninh cứng đờ, có phần không được tự nhiên.
Bác tài chỉ thuận miệng hỏi, không bắt buộc phải có đáp án. Sau khi nói xong điểm đến, Khương Ninh ngồi an vị lên phía sau.
Lúc xe bắt đầu chạy, gió sượt qua tai, mang theo hơi lạnh phả vào mặt Khương Ninh, như kéo một sợi chỉ mỏng mài nhẵn mặt cô. Khương Ninh giơ tay chắn gió, giật mình nhớ ra mình không đội mũ bảo hiểm. Chiếc mũ màu lam kia, sau này, chắc không còn cơ hội để đội nữa..
"Cô gái, cô gái...". Bác tài thấy phía sau không có động tĩnh liền gọi mấy câu.
"Dạ". Khương Ninh hoàn hồn, trở mình xuống xe, đưa tay vén mái tóc bị thổi bay tán loạn, trả tiền xe.
Điểm đến là nhà hàng tư nhân lần trước tụ tập, Khương Ninh không đứng ở cửa lâu, cất bước đi thẳng vào phòng bao.
Đẩy cửa vào, cô thấy Lâm Hàng đã đợi sẵn ở trong.
"Tới rồi à?". Lâm Hàng đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
Khương Ninh ngồi xuống: "Cảm ơn".
"Anh gọi mấy món rồi, không biết có hợp với khẩu vị của em không?". Lâm Hàng cũng ngồi xuống, hỏi: "Vẫn không ăn đồ cay hả?".
Khương Ninh cúi đầu nheo mắt: "Bây giờ có thể ăn được rồi".
Sắc mặt Lâm Hàng thoáng thay đổi, anh ta vội nói: "Vậy để anh bảo họ làm thêm mấy món cay".
"Không cần đâu".
Khương Ninh từ chối, Lâm Hàng không nói gì thêm.
Lát sau, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Lâm Hàng lấy bát đũa đưa cho Khương Ninh, cô lịch sự cảm ơn, thái độ đối với Lâm Hàng luôn tỏ ra xa cách.
Bữa cơm này là Khương Ninh chủ động mời Lâm Hàng. Cô cũng không quá mức lạnh lùng, quay sang bảo: "Ăn cơm trước đã".
"Ừ".
Lâm Hàng trộm dò xét Khương Ninh. Cô cúi đầu, tóc vén sau tai, để lộ một bên sườn mặt xinh xắn, không hề trang điểm, trùng khít với khuôn mặt trẻ trung trong trí nhớ, cộng thêm chút phong tình của phụ nữ đã trưởng thành. Khác với thời cấp ba, vẻ đẹp không thay đổi của cô khiến người ta phải ngạc nhiên.
Anh ta thấy cô nhìn chằm chằm vào bát, không ăn đồ ăn mà chỉ gắp vài ba hạt cơm bỏ vào miệng nhai một cách máy móc.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị à?". Lâm Hàng hỏi.
Khương Ninh dừng tay, lắc đầu: "Không phải".
"Vậy sao ăn ít thế?".
Khương Ninh đáp: "Em không thấy đói".
Lâm Hàng di chuyển khay đồ ăn sang phía cô: "Không đói thì cũng phải ăn một chút, nếu không sẽ có hại cho sức khỏe. Anh nhớ hồi cấp ba, em thường xuyên bị đau dạ dày mà".
Nhắc tới chuyện thời cấp ba, bầu không khí giữa hai người bỗng thay đổi khác thường.
Lâm Hàng liếc nhìn cô, vẻ mặt Khương Ninh vẫn hờ hững. Cô đặt đũa xuống, quay sang, nói: "Hôm nay, em xin lỗi vì đã bắt anh dành thời gian đến để gặp em".
Lâm Hàng thu hồi ánh mắt, trả lời khách sáo: "Không sao".
Khương Ninh hơi do dự: "Anh là bác sĩ chính điều trị cho Vu Dương, em có một số việc muốn hỏi anh".
Đúng như dự đoán, Lâm Hàng che giấu đáy mắt mất mát, cũng đặt đũa xuống: "Em hỏi đi".
"Tay của Vu Dương..". Khương Ninh chau mày, nói tiếp: "Khi nào có thể sử dụng tay giả?".
"Cái này còn phải xem tình hình cụ thể như thế nào. Tình trạng cơ thể của mỗi bệnh nhân một khác. Nếu sau khi cắt chỉ, mặt ngoài của vết thương liền miệng tốt, không bị nhiễm trùng, không có các triệu chứng sưng tấy khác. Sau khi tiến hành khôi phục chức năng, có thể cân nhắc lắp tay giả được rồi".
Lâm Hàng trả lời kỹ càng: "Thường thì rơi vào khoảng 6 đến 8 tháng sau khi phẫu thuật".
Khương Ninh lắng nghe chăm chú, gật đầu một cách vô thức.
Lâm Hàng nhìn gương mặt cô thoáng rạng rỡ, dáng vẻ giống như khi cô chăm chú nhiệt tình lắng nghe anh ta giảng bài thời cấp ba.
"Lâm Hàng?".
"Hả?".
"Cái tay giả ấy, có điểm gì đặc biệt không?".
"Cẳng tay giả có mấy loại, loại có chức năng thay thế tốt nhất hiện giờ là cánh tay thông minh, có thể cử động nhờ sử dụng bình ắc quy và động cơ điện mini, nói chung tốn khá ít sức, nếu muốn lắp tay giả, anh đề nghị lựa chọn loại này".
"Ồ". Khương Ninh gật gù.
Lâm Hàng nhìn cô, căn dặn: "Anh ấy mới phẫu thuật chưa bao lâu, cần phải chú ý miệng vết thương, đến bệnh viện kiểm tra định kỳ".
"Em biết rồi". Khương Ninh đáp: "Cảm ơn anh".
"Anh ấy dạo này thế nào?". Lâm Hàng đột nhiên hỏi.
"Dạ?".
Lâm Hàng giải thích: "Tính nết ấy".
Khương Ninh cúi đầu, mấp máy môi: "Kém hơn trước một chút".
Lâm Hàng nghe ra giọng nói buồn bã của Khương Ninh, anh ta liền an ủi: "Người vừa phẫu thuật thường vậy đấy, trải qua một quãng thời gian chán ghét bản thân, chỉ cần vượt qua là sẽ ổn thôi".
"Vâng". Khương Ninh gật đầu, bổ sung thêm một câu: "Em sẽ chăm sóc anh ấy".
Lâm Hàng nhìn ánh mắt kiên định của cô hơi thất thần.
Ăn cơm xong, Lâm Hàng nói vừa hay tiện đường có thể đưa Khương Ninh về, Khương Ninh không khách sáo từ chối.
Cô vốn định về nhà nhưng lúc đi qua cửa hiệu sửa xe của Vu Dương cô mới nhất thời nhớ ra nên đổi ý, bảo Lâm Hàng đưa mình đến cửa hàng.
Lâm Hàng dừng xe đối diện đường cái, Khương Ninh mở cửa đi xuống, Lâm Hàng cũng xuống theo đi về phía cô.
Khương Ninh nói: "Hôm nay, cảm ơn anh".
"Khương Ninh, em không cần phải khách khí với anh như vậy". Lâm Hàng nhìn cô, đáy mắt như cất giấu thứ gì đó: "Chúng ta không phải vẫn là bạn bè sao?".
Khương Ninh nhìn thẳng vào anh ta, mỉm cười: "Anh đi đường cẩn thận nhé".
Lâm Hàng không thể diễn tả được cảm xúc, tự cảm thấy mình hết sức buồn cười. Biết cô đã có người trong tim, vậy mà anh ta vẫn liên tục mặt dày mày dạn nảy sinh ý tiền duyên trong đầu. Anh ta cũng cảm thấy cô thật đáng hận, không dành lại chút khoảng trống nào, chặt đứt sạch sẽ mọi đường lui.
Một lúc sau, Lâm Hàng mới khôi phục tâm trạng, vẫy tay về phía cô: "Tạm biệt, hẹn gặp lại".
"Hẹn gặp lại".
Khương Ninh nhìn bóng xe anh ta đi khuất mới quay đầu. Đúng lúc này, bước chân cô bỗng khựng lại khi bắt gặp một dáng hình quen thuộc đứng ở đầu đường, thấy cô nhìn sang, anh liền xoay người rời đi.
Khương Ninh đuổi theo, kéo tay anh, hỏi: "Anh đang đợi em à?".
Vu Dương không trả lời, tiếp tục im lặng.
Khương Ninh kéo anh đứng hẳn lại, mở miệng hỏi: "Có phải anh đang giận không?".
Vu Dương phủ nhận: "Không phải".
"Em tới tìm Lâm Hàng là vì...". Ánh mắt Khương Ninh rơi xuống cánh tay cụt rồi lập tức rời đi, cuối cùng không nói tiếp nữa.
Vu Dương quay người nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, ánh mắt chịu đựng sau một ngày một đêm cay xè đỏ au. Anh kiềm chế tâm trạng nhìn Khương Ninh, giọng điệu nặng nề: "Khương Ninh, chúng ta tạm xa nhau một thời gian đi".
Khương Ninh khẽ buông tay, ấp úng: "Anh nói gì?".
"Chúng ta...".
"Anh dám!". Khương Ninh nghiêm nghị cắt ngang lời anh. Cô kiềm chế bản thân, cố tỏ ra tỉnh táo: "Vu Dương, em cho anh thời gian để bình tĩnh suy nghĩ".
Vu Dương đáp: "Anh không cần".
"Anh cần". Hốc mắt Khương Ninh đột nhiên đỏ lên, toàn thân khẽ run như gặp gió lạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Vu Dương, lùi về phía sau mấy bước, cắn răng xoay người bỏ chạy.
"Khương Ninh". Vu Dương đuổi theo.
"Đừng đuổi theo em". Khương Ninh quay lại quát anh, hàm răng va vào nhau lập cập, mái tóc rối tung vì gió. Giọng cô mềm nhũn mang ý cầu xin: "Anh đừng đuổi theo em...Anh về đi, về suy nghĩ đi".
Nói xong, cô tiếp tục bỏ chạy, hòa vào ánh đèn phía trước dần biến thành một cái bóng thu nhỏ.
Lúc này, Vu Dương không còn đuổi theo nữa, anh xiết chặt nắm đấm đứng nguyên một chỗ, mặc cho đêm đông gió rét cắn xé linh hồn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.