Hương Giang Thập Niên 90: Mở Mắt Xuyên Thành Chị Dâu Cả Bị Hào Môn Trói Buộc
Chương 9: Sụp Đổ
Mỹ Nhân Trích Tinh
18/09/2024
Ở Hoa Quốc, huy chương Đại Tứ Kinh có phân lượng nặng bao nhiêu là điều mà mọi người đều biết.
Mà nguyên nhân Nhiếp Chiêu lấy được nó lại càng quan trọng hơn, chính là thúc đẩy thống nhất quốc gia, giữ gìn hòa bình ở hai nơi.
Thân là một đặc công ba đời, nếu Trần Nhu không cứu anh mà một mình chạy trốn, sẽ thẹn với tổ tông ba đời, cũng thẹn với huy hiệu cảnh sát trên vành mũ của cô.
Rốt cuộc trời cũng đã tối, lính gác đi tuần tra bốn xung quanh một lượt lại đến kéo Trần Nhu.
Dây thừng trên cổ tay cô chỉ cần kéo một cái là có thể cởi ra, cũng đã chuẩn bị xong sẽ trừng trị tên khốn này.
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên tên đầu trọc đeo kính râm đẩy cửa đi vào sân hỏi: “A Côn mày đang làm gì vậy?”
Lính gác vội đáp: “Chào anh Hổ.”
Lại hỏi: “Lão đại xong việc rồi à?”
Đầu trọc nhếch môi: “Tên Nhiếp Chiêu kia là cục xương cứng, không chịu nói ra, lão đại tự mình dùng hình tra tấn.”
Xích lại gần lính gác, anh ta nhỏ giọng nói: “Lão đại muốn lôi hai người phụ nữ này đến áp chế Nhiếp Chiêu, tao sẽ khuyên anh ấy đợi đến mai, lát nữa tao sẽ nhắn tin cho mày, trước đưa tiểu thư Trần Nhu đến phòng tao trước, hiểu chưa?”
Lính gác đương nhiên hiểu, thật ra đưa Trần Nhu đến áp chế Nhiếp Chiêu, rất có thể lão đại sẽ giết chết cô ngay tại chỗ.
Nói như vậy chẳng ai chơi được, cho nên anh Hổ muốn dành chơi trước.
Chẳng phải lính gác cũng tiện chơi?
Đầu trọc còn có việc, nói xong đi ngay.
Lính gác khom người tiễn anh ta: “Anh Hổ vất vả, anh Hổ đi thong thả.”
Quay về, anh ta lấy dao găm ở trong giày ra khua khua: “Lát nữa tôi trước, anh ta sau, nếu cô dám nói gì, tôi sẽ…”
Trần Nhu yên lặng nhìn con dao găm kia, nhếch môi cười lạnh.
Cô đã nghĩ xong làm sao để giết chết anh ta, đương nhiên sẽ không thèm để ý đến anh ta, chỉ nhìn sang Nhiếp Hàm đang cuộn tròn bên người, dùng ánh mắt an ủi cô bé bị dọa sợ, bảo cô ấy đừng sợ gì.
Lại qua mấy tiếng, cuối cùng bộ đàm của lính gác vang lên, anh ta lập tức móc chìa khóa chuẩn bị mở khóa.
Nhưng đúng vào lúc này có hai người vượt tường nhảy vào trong sân, vội vàng chạy đến.
Chờ khi bọn họ đến gần, ánh đèn chiếu vào, Nhiếp Hàm hít vào một hơi lạnh, bởi vì đó chính là tên mắt chột và râu quai nón mới đánh cô ấy vào sáng, bọn chúng chẳng những thích cường bạo, còn thích ngược đãi thi thể, vết thương trên người cô ấy hoàn toàn do bọn chúng làm.
Nếu Trần Nhu rơi vào tay bọn chúng, cũng sẽ bị đánh, bị cường bạo, sẽ biến thành vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến những thứ này, Nhiếp Hàm lại muốn sụp đổ.
Mà nguyên nhân Nhiếp Chiêu lấy được nó lại càng quan trọng hơn, chính là thúc đẩy thống nhất quốc gia, giữ gìn hòa bình ở hai nơi.
Thân là một đặc công ba đời, nếu Trần Nhu không cứu anh mà một mình chạy trốn, sẽ thẹn với tổ tông ba đời, cũng thẹn với huy hiệu cảnh sát trên vành mũ của cô.
Rốt cuộc trời cũng đã tối, lính gác đi tuần tra bốn xung quanh một lượt lại đến kéo Trần Nhu.
Dây thừng trên cổ tay cô chỉ cần kéo một cái là có thể cởi ra, cũng đã chuẩn bị xong sẽ trừng trị tên khốn này.
Nhưng lúc cô đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên tên đầu trọc đeo kính râm đẩy cửa đi vào sân hỏi: “A Côn mày đang làm gì vậy?”
Lính gác vội đáp: “Chào anh Hổ.”
Lại hỏi: “Lão đại xong việc rồi à?”
Đầu trọc nhếch môi: “Tên Nhiếp Chiêu kia là cục xương cứng, không chịu nói ra, lão đại tự mình dùng hình tra tấn.”
Xích lại gần lính gác, anh ta nhỏ giọng nói: “Lão đại muốn lôi hai người phụ nữ này đến áp chế Nhiếp Chiêu, tao sẽ khuyên anh ấy đợi đến mai, lát nữa tao sẽ nhắn tin cho mày, trước đưa tiểu thư Trần Nhu đến phòng tao trước, hiểu chưa?”
Lính gác đương nhiên hiểu, thật ra đưa Trần Nhu đến áp chế Nhiếp Chiêu, rất có thể lão đại sẽ giết chết cô ngay tại chỗ.
Nói như vậy chẳng ai chơi được, cho nên anh Hổ muốn dành chơi trước.
Chẳng phải lính gác cũng tiện chơi?
Đầu trọc còn có việc, nói xong đi ngay.
Lính gác khom người tiễn anh ta: “Anh Hổ vất vả, anh Hổ đi thong thả.”
Quay về, anh ta lấy dao găm ở trong giày ra khua khua: “Lát nữa tôi trước, anh ta sau, nếu cô dám nói gì, tôi sẽ…”
Trần Nhu yên lặng nhìn con dao găm kia, nhếch môi cười lạnh.
Cô đã nghĩ xong làm sao để giết chết anh ta, đương nhiên sẽ không thèm để ý đến anh ta, chỉ nhìn sang Nhiếp Hàm đang cuộn tròn bên người, dùng ánh mắt an ủi cô bé bị dọa sợ, bảo cô ấy đừng sợ gì.
Lại qua mấy tiếng, cuối cùng bộ đàm của lính gác vang lên, anh ta lập tức móc chìa khóa chuẩn bị mở khóa.
Nhưng đúng vào lúc này có hai người vượt tường nhảy vào trong sân, vội vàng chạy đến.
Chờ khi bọn họ đến gần, ánh đèn chiếu vào, Nhiếp Hàm hít vào một hơi lạnh, bởi vì đó chính là tên mắt chột và râu quai nón mới đánh cô ấy vào sáng, bọn chúng chẳng những thích cường bạo, còn thích ngược đãi thi thể, vết thương trên người cô ấy hoàn toàn do bọn chúng làm.
Nếu Trần Nhu rơi vào tay bọn chúng, cũng sẽ bị đánh, bị cường bạo, sẽ biến thành vô cùng thê thảm.
Nghĩ đến những thứ này, Nhiếp Hàm lại muốn sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.