Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 13

Đóa Diên

20/03/2013

Từ khi biết ta là muội muội của hắn, tên Mặc Duy kia ngày nào cũng chạy đến chỗ ta, ta khó chịu đến mức chỉ muốn ban cho hắn danh hiệu chiến sĩ thi đua tốt nhất. Nhưng ta cũng hiểu được tâm tình của hắn, cho nên cũng tùy ý để hắn một ngày ba bữa cơm, cộng thêm bữa ăn khuya thường xuyên quấy rầy ta. Thậm chí ta càng ngày càng đau đầu phát hiện, hắn dĩ nhiên là người so với Dạ Trạch Vũ càng thêm thông thái rởm, quả thực hắn muốn đem ta cải tạo thành một tiểu thư khuê các không thể ra khỏi nhà, chỉ có thể xuống bếp. Ăn một bữa cơm, phải nghe hắn ồn ào; đi đường, phải nghe hắn răn dạy; thậm chí ta nghĩ đi ra ngoài chơi một chút, cũng bị hắn ngăn cản, còn nói là nữ tử thì không nên xuất đầu lộ diện.

Ta tức giận đến hộc máu mất thôi, thật vất vả mới được Dạ Trạch Vũ đem ta “Phóng sinh”, bây giờ lại có một tên ca ca cứng rắn muốn đem ta “giam cầm” thế này, còn không phải là muốn ép chết ta sao.

“Mặc Duy, ta có lời muốn nói với huynh?”

“Phải gọi là đại ca.” Hắn không nâng mắt lên nói.

“Vâng vâng vâng… Đại ca, huynh tìm thầy dạy nữ hồng cho ta sao?”

“Còn phải hỏi sao, đương nhiên phải dạy nữ hồng cho muội rồi.”

Ta quay đầu “An Ninh, gia nhà các ngươi rất nghèo sao?”

An Ninh kỳ quái nhìn ta, lắc đầu “Sản nghiệp của gia ở nơi này những năm gần đây phát triển rất tốt, sản nghiệp của gia có thể xem là lớn nhất một phương đó.”

“Huynh nghe thấy chưa, nhà này không cần ta ngày ngày may vá quần áo, ta phải học những cái đó để làm gì?”

Mặc Duy nghiêm túc chăm chú nhìn ta, bộ dáng như đang gánh trách nhiệm nặng nề “Đây là những điều nữ tử nên biết, huống hồ mẫu thân mất sớm, ta làm đại ca có nghĩa vụ thay mẫu thân dạy muội.”

Ta đau đầu than thở, “Dù sao ta cũng không cần học, huynh bảo nàng đi đi.”

Nói xong ta cũng lười cùng hắn nhiều lời, dù sao thời đại của ta với hắn cách xa bao nhiêu năm, ngàn năm hoặc là vạn năm khác biệt, tư tưởng làm sao mà giống nhau được? Ta xoay người muốn đi, “Tiểu muội, muội nên nghe lời khuyên của ta một chút, tốt xấu gì ta cũng là ca ca của muội.”

Dường như hắn không hiểu vì sao ta lại nói câu đó, “Biết.”

“Nữ tử trước khi xuất giá thì theo cha, nhưng sau khi xuất giá sẽ phải theo lão công nha, chứ không phải là ca ca.” Ta tự hào hướng hắn lắc lắc ngón trỏ “Vì thế, hiện tại Dạ Trạch Vũ cũng không bắt ta học những cái đó, ta tất nhiên phải nghe theo lời chàng rồi, nếu không ta sẽ vi phạm một trong bảy điều, sẽ bị hắn hưu(bỏ), chẳng lẽ đại ca muốn trơ mắt nhìn ta bị lão công bỏ sao?”

“Ách… ?” Mặc Duy bỗng chốc ngẩn người, nói không nên lời.

Ta mỉm cười rời đi, xem ra Dạ Trạch Vũ bảo người dạy ta nữ giới cũng không vô dụng. Nhưng nếu Mặc Duy biết năm đó chính Dạ Trạch Vũ đã bức chết Lại bộ thị lang, mà ta lại lén gạt đi không cho hắn báo thù, có lẽ hắn sẽ không nhận một muội muội như ta nữa. Thậm chí, vạn nhất hắn cố ý muốn báo thù, vậy không phải thật phiền toái sao?

Ai dà, thật là phiền, trách không được ai muốn ta xuyên qua đến nơi này, nếu là một nữ nhân cổ đại không có chủ kiến đối mặt với chuyện này thì sẽ ra sao đây. Hiện tại xem ra, Mặc Duy chỉ biết năm ấy Lại bộ thị lang bị bức chết, nhưng chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, hắn cũng không phải đang ở trốn quan trường, chắc cũng không tra được gì. Ta tự an ủi chính mình.

Có thể trong đầu lại nhớ tới một câu: “Trên thế giới không có gió nào xuyên được tường.” Ta vỗ vỗ đầu, cố gắng ném những chuyện này ra khỏi đầu.

“Thật buồn chán, đúng rồi, An Ninh, không phải lần trước ngươi nói Dạ Trạch Vũ bảo ngươi dạy ta cách phòng thân sao?”

“Phu nhân hiện tại muốn học?”

“Đúng vậy, ngươi đánh một bộ quyền cho ta xem.”

“Vâng.”



Ta đứng qua một bên, An Ninh mới bắt đầu diễn, chiêu thức như mây bay như nước chảy, nhìn qua thấy thật có chút giống cao thủ võ lâm, trách không được có thể đi theo Dạ Trạch Vũ làm việc.

Vừa muốn xem vừa muốn học, ánh mắt ta dần dần không theo kịp được động tác của nàng, ta vội vàng nói “An Ninh ngươi chậm một chút nào… Đúng đúng, tiếp tục đi.”

Ta cũng học theo một vài cái “Tạo hình”, nhưng ta còn chưa kịp học xong, nàng lại đổi sang một động tác khác, “An Ninh, ngươi chậm một chút đi…”

“Dạ.”

“Chậm một chút chậm một chút…”

“Dạ.”

“An Ninh sao ngươi vẫn nhanh như vậy, chậm một chút nữa thôi.”

“…”

Ta mới đùa nghịch một lát mà đã đổ mồ hôi rồi, ta nhìn An Ninh như đang tập Thái cực quyền, không khỏi cười ha hả “An Ninh ngươi đang tập Thái Cực quyền hả… Rất hay.”

“Hả?” An Ninh xấu hổ dừng động tác đứng im tại chỗ, ta thấy, còn giống chiêu bài của Hoàng Phi Hồng, trong đầu lại là một trận buồn cười.

Khoan đã, Hoàng Phi Hồng? Mười ba sao? Ta có chủ ý …

“An Ninh, ngươi tự tập đi, ta đi tìm Dạ Trạch Vũ đây.”

An Ninh ngỡ ngàng nhìn ta, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình “Chẳng lẽ ta thật sự dạy kém như vậy sao?”

“…”

Ta chạy vội đến thư phòng, Dạ Trạch Vũ hẳn là đang ở thư phòng nhàm chán đọc sách rồi.

“Tham kiến phu nhân.” Thị vệ ở cửa chào ta.

Ta vẫy tay “Đứng lên đi, ta tìm gia của các ngươi.”

“Gia không ở đây.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn “Vậy hắn đang ở đâu?”

“Gia trở về phòng rồi.”

Ta xoay người trở về, thật là, ta lạch bạch chạy. Trở lại phòng, quả nhiên nhìn thấy hắn đang để cái gì đó vào thắt lưng. Ta đến gần một chút, “Chàng đang làm gì vậy?”

“Sửa sang lại hành lý.” Hắn nhìn ta một cái, tiếp tục đem quần áo cẩn thận đặt vào bao quần áo.



“Bây giờ phải ra ngoài làm việc sao?”

Dạ Trạch Vũ gật gật đầu, ta giữ chặt tay hắn, “Để ta giúp chàng sửa sang lại đi.”

Hắn giương mắt hồ nghi nhìn ta, dường như muốn đọc suy nghĩ của ta, ta lấy hai tay vội vàng che mắt hắn, “Chàng đừng đoán ý nghĩ của ta.”Nam nhân này tâm cơ thâm sâu, ta có cẩn thận đề phòng thế nào cũng không lừa được hắn.

Hắn buông tay ta để ta sửa sang lại, bản thân khoan thai ngồi ở một bên uống trà, “Nàng muốn làm gì?”

Ta cũng không quay đầu lại “Không có gì, những việc này không phải là việc lão bà nên làm sao?”

“Lại muốn chuồn ra ngoài đi chơi?”

Ta không nói gì, nam nhân này… Ta đem bọc hành lý đưa cho hắn, ngồi trên đùi hắn, tìm kiếm vị trí thoải mái, thoải mái cọ cọ “Ta sắp chịu không nổi Mặc Duy rồi, hôm nay hắn còn tìm lão sư dạy nữ hồng cho ta, mấy ngày qua, dường như hắn làm hết trách nhiệm của mẹ ta, mỗi ngày lải nhải với ta, so với ngươi còn cổ hủ hơn, ta sắp điên mất thôi.”

Dạ Trạch Vũ nắm tay ta, không nói gì chờ ta tiếp tục.

“Cho nên ta muốn đi ra ngoài một chút, đỡ phải nghe hắn giáo huấn, chàng muốn ta làm gì ta sẽ làm cái ấy. Dù sao có An Ninh đi theo ta, rất an toàn, chàng còn lo lắng gì nữa, để cho An Ninh tùy thời báo tin cho chàng nhé. Dù sao ta chỉ cần ra ngoài đi dạo cũng được, chàng có chịu không?” Ta đã cố gắng như vậy, giảng đạo lý như vậy, thậm chí mọi mặt đều lo lắng rồi, hẳn là xác suất thành công rất cao đi…

“Không được.”

“Ôi chao? Vì sao chứ?” Ta từ trong lòng hắn đứng lên, mở to hai mắt trừng mắt hắn.

“Bên ngoài không yên ổn.”

“Thế nên Hoàng Thượng cho chàng đi ra ngoài xử lý một chút?” Trách không được hắn phải đi gấp như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?

Hắn vuốt cằm, buông tay ta, cầm lấy bọc hành lý, mang theo thanh kiếm xuất môn.

Lần đầu tiên thấy hắn mang kiếm xuất môn, chẳng lẽ đi giết người?

Ta kéo lấy tay hắn “Có thể có nguy hiểm hay không?”

Hắn lắc đầu, ta linh quang chợt lóe, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa quên mất việc quan trọng.”Chàng hy vọng ta không cần lo lắng đúng hay không?”

Hắn gật đầu, ý vị thâm sâu nhìn ta. Ta cười hắc hắc “Vậy ta dạy cho chàng một câu ngoài… của người nước ngoài, chính là có ý không cần lo lắng, chàng phải nói đó, coi như điều kiện trao đổi, ta sẽ tận lực không lo lắng nữa, cũng sẽ ngoan ngoãn ngồi ở nhà không ra khỏi cửa, chàng có chịu không?”

Dạ Trạch Vũ cau mày, ánh mắt thâm thúy nhìn ta thật sâu, một lát sau, hắn chậm rãi vuốt cằm, “Nói.”

Hắc hắc, cá mắc câu, ta ho nhẹ, trịnh trọng nói “I love you. Không phải rất khó chứ?” Không nói được sao, dù sao ta rất muốn hắn nói ra.

Lại lặng im một lát, Dạ Trạch Vũ rất hứng thú nhìn ta, “Don\\\’t worry.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi cửa, ta sửng sờ tại chỗ, ta không có nghe sai đi, hắn nói là…Này này, ta có dạy câu đó sao, chàng còn chưa nói thì sao có thể đi chứ… Ôi.”

Nhưng hắn chỉ chừa có cái bóng cho ta, ta đuổi theo vài bước, lại chỉ có thể ảo não nhìn bóng hắn xa dần, sao nhanh vậy chứ? Làm sao hắn lại học được tiếng Anh? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hưởng Hết Sủng Nịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook